CHAPTER 09

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAPTER 09

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Harry gật đầu, không có bất kỳ ngập ngừng. Từ lúc một khắc ban đầu trở về kia, cậu thì nghĩ qua, vô luận để cho cậu trả giá bao lớn, chỉ cần có thể bảo vệ người bên cạnh, cậu sẽ làm tất cả.

Voldemort đi lên trước, cố gắng từ trong tay Harry rút đũa phép của cậu đi.

Harry theo bản năng mà nắm chặt, nhưng lại rất nhanh phản ứng kịp, dỡ sức lực, tùy ý đối phương lấy đi.

"Nếu là ta nói, ta căn bản là không có mang đũa phép..."

Harry trợn to hai mắt, lập tức thì muốn cướp đũa phép của mình về, lại bị Voldemort nắm cổ tay, một tay kéo vào trong lòng, ôm thật chặt.

"Harry." Cuối cùng, lại có thể ôm được em.

"Buông ta ra!" Harry giãy dụa.

"Em quên em mới vừa đáp ứng ta cái gì?" Voldemort ở bên tai Harry nhẹ giọng nói, "Hay là nói, em lâm thời thay đổi chủ ý, dự định lại tới một trận quyết đấu với ta?"

Harry không giãy dụa nữa, cậu không thua nổi. Huống chi, đũa phép của cậu đã bị cướp đi.

Voldemort ôm Harry ngồi vào trên ghế sa lon, thỏa mãn mà nở nụ cười: "Em yên tâm, ta sẽ không giống như trước nữa vậy giam cầm nhốt em ở trong trang viên, em vẫn cứ có thể cùng bạn em cùng nhau ở Hogwarts đến trường thẳng đến tốt nghiệp, đương nhiên, sau khi tốt nghiệp muốn làm cái gì, ta cũng sẽ không can thiệp."

Harry có chút không hiểu ý nghĩ của Voldemort: "Ngươi rốt cuộc, muốn làm cái gì?"

"Ta chỉ muốn, cùng một chỗ với em là đủ rồi."

Trong lòng Harry giống như bị thứ gì chợt bắn trúng, mắt có chút chua xót, thanh âm cũng trở nên khàn khàn: "Ngươi không hận ta sao?"

"Vậy còn em, còn hận ta sao?" Voldemort hỏi ngược lại.

Một phòng yên lặng.

Voldemort thở dài, như tự giễu nói: "Ta ngược lại rất muốn hận em. Chính là yêu em cũng không kịp, làm sao hận?"

Tay Harry không tự chủ mà nắm chặt, lại không chú ý tới bản thân mình nắm là cánh tay Voldemort.

"Này, em bây giờ là dự định trực tiếp dùng tay bóp chết ta sao?" Voldemort bất đắc dĩ nói.

"A?" Harry phục hồi tinh thần lại, vội vã buông ra, "Ta không..." Cậu ảo não mà dúi đầu vào trong lòng Voldemort, dùng thanh âm chỉ có bản thân mình có thể nghe được lầm bầm: "Tính."

"Ta ngày mai còn muốn đi huấn luyện Quidditch." Harry giãy dụa hai cái, lúc này đây, không phí khí lực gì thì tránh ra khỏi ôm ấp Voldemort, "Ngươi trở về đi, ta..."

Ôm ấp trống không, Voldemort cảm giác trái tim mình đều cùng trống không: "Harry, em thật giống như quên, ta hiện tại vẫn là mèo cưng của em."

Harry nhìn chằm chằm y, trước đây không biết, hiện tại cậu làm sao có thể yên tâm để cho Voldemort lại sống ở trong lâu đài Hogwarts!

"Ta không có thương tổn qua bất luận kẻ nào." Voldemort mở hai tay ra, "Hơn nữa mèo của em biến mất, em dự định như thế nào giải thích với các bạn của em?"

"Crookshanks cũng không phải là lúc nào cũng đứng ở phòng nghỉ, con cóc của Neville cũng thường xuyên tìm không được bóng dáng." Harry mím mím môi, "Thú cưng của thế giới pháp thuật hoàn toàn sẽ tự mình tìm về chủ nhân, nhưng ngươi cũng không phải."

Voldemort ủy khuất nói: "Nhưng ta cũng không muốn rời đi chủ nhân của ta a!"

Harry:... Chủ nhân gì gì đó, là cái gì quỷ a! Cậu lại không thích bị gọi thành chủ nhân!

Voldemort đưa trả đũa phép của Harry lại cho cậu: "Hơn nữa nếu như ta rời khỏi, ta làm sao biết em có thể tuân thủ ước định hay không, lại cùng Dumbledore trong lén lút làm chuyện gì tới nghĩ muốn giết ta?"

Harry: Ta hiện tại cũng rất muốn giết ngươi.

Nhưng Harry cuối cùng vẫn là thu đũa phép về túi, nói: "Biến về đi."

Tuy rằng thanh âm lạnh như băng, nhưng nghe vào trong lỗ tai Voldemort lại giống tiếng trời, Voldemort lập tức biến về thành mèo trắng nhỏ, ba hai cái bò đến đầu vai Harry.

Ngón tay Harry giật giật, cuối cùng vẫn là cưỡng chế ham muốn sờ một tay nhịn không được trong lòng.

Biến thành mèo gì gì đó thực sự là quá phạm quy!

Harry về tới phòng sinh hoạt chung, đặt Voldemort vào trên ghế tay vịn.

Voldemort ngửa đầu nhìn Harry: "Em muốn để cho ta ngủ ở chỗ này?" Y hiện tại quả thực muốn ghen tỵ chết con mèo mà bản thân mình đã từng.

Harry mím mím môi, hình như có chút xoắn xuýt. Cậu đích xác không muốn lại cùng giường cùng gối với Voldemort, cho dù đối phương bây giờ là hình thái của một con mèo, thế nhưng cùng lúc, cậu vẫn cứ lo lắng, cậu cũng không muốn làm cho đối phương thoát khỏi tầm mắt của mình.

Voldemort đạp đạp sô pha dưới vuốt, có chút phiền não: "Em cứ yên tâm để ta một mình ở chỗ này á?"

Harry rũ mắt xuống: "Ngươi thật sự muốn làm cái gì, ta để ngươi ở nơi đâu đều chẳng thấm vào đâu đi?"

"Em biết ta không phải là ý đó." Voldemort vươn một cái móng vuốt ôm lấy quần áo của Harry, "Ta hiện tại chỉ là con mèo, sẽ không làm gì gì đó với em."

Harry và Voldemort nhìn nhau vài giây, cuối cùng thua trận, cậu tóm lấy mèo nhỏ trên ghế tay vịn, đi trở về ký túc xá, rón rén bò lên giường.

Voldemort giống như trước vậy, vùi ở hõm cổ Harry.

Harry có chút không được tự nhiên nghiêng người sang, đưa lưng về phía Voldemort. Có lẽ là ngày này quá mệt mỏi, Harry cũng không lâu lắm thì ngủ say.

Voldemort nghe được tiếng hít thở quy luật truyền đến bên tai, từ trên thân thể Harry nhảy qua, sau đó vùi mình vào trong lòng Harry, hài lòng nhắm hai mắt lại.

Mà đợi đến ngày thứ hai Harry tỉnh lại trực tiếp móc mèo nhỏ trong lòng ra ném xuống đất, chính là nói sau.

Harry thức dậy mặc quần áo tử tế, nhét Voldemort còn đang ngủ gật vào trong túi, đi tới đại sảnh đường, ngồi vào bên cạnh Ron và Hermione.

Harry cầm trứng và bánh bí ngô, lại bưng một dĩa thịt ướp mặn cho Voldemort.

Ron nhìn thấy một con mèo nhỏ màu trắng từ trong túi Harry nhảy đến trên bàn dài, vùi đầu ăn thịt, không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối: "Cậu làm sao cũng mang nó đến? Vậy trong chốc lát đi đánh Quidditch, cậu cũng muốn mang nó theo sao?"

"Hừm." Harry trong miệng nhai trứng gà, mơ hồ không rõ mà lên tiếng.

"Được rồi... Ừm... Chính là, Harry cậu nguyện ý sớm một chút mà đi, ở trước khi huấn luyện làm bạn với tớ luyện tập một chút sao?"

"Tốt a." Harry gật đầu.

"Tớ nói hai người các cậu, còn nhớ rõ có bài tập về nhà chuyện này sao?" Hermione nghiêm túc nói.

"Thế nhưng huấn luyện Quidditch cũng rất quan trọng a." Ron nói.

Harry đột nhiên chuyển ánh mắt qua trên người mèo nhỏ đang cố gắng ăn thịt, cậu nhớ kỹ, Voldemort năm đó lúc năm đó ở Hogwarts đi học, chính là trình độ xuất sắc không thua gì Hermione.

Cảm ứng được tầm mắt của Harry Voldemort ngẩng đầu lên, mắt nhìn mắt.

Harry mỉm cười xiên một khối xúc xích nướng* đặt vào trên dĩa trước mặt Voldemort.

*xúc xích nướng 烤肠

Voldemort được sủng ái mà lo sợ, lại cũng rõ ràng cảm giác được Harry hình như đang ngấm ngầm mưu tính y một ít chuyện kỳ quái gì?

Lúc này, <Nhật báo Tiên tri> Hermione đặt được cú mèo đưa tới.

"Đúng là những nội dung buồn chán." Hermione lẩm bẩm, đột nhiên, ánh mắt của cô bị cái gì hấp dẫn, "Bộ Pháp thuật hình như phát hiện hành tung của Sirius!"

"Hẳn là Lucius Malfoy." Harry thấp giọng nói, "Lúc ở sân ga, y nhận ra Sirius."

Tuy rằng Harry có kiệt lực ngăn cản, thế nhưng Sirius hiển nhiên sẽ không buông tha cơ hội hóng mát khó có được như vậy.

Chẳng qua... Harry cúi đầu liếc mắt nhìn trộm Voldemort, y hiện tại đã không cần đi đoạt quả cầu tiên tri trong Sở Bảo mật, càng không thể nào lại lợi dụng những giấc mơ hư huyễn đó dẫn bản thân mình tới cái chỗ gì kia.

Harry uống cạn một ngụm nước bí đỏ cuối cùng trong ly, đang định cất Voldemort cùng nhau đi sân bóng Quidditch với Ron, thì nghe Hermione nói: "Harry, cậu sẽ không dự định cũng mang Tom đi đi?"

"Đúng vậy Harry, cậu dự định mang một con mèo cưỡi lên chổi bay sao?" Ron cũng nhíu nhíu mày, hiển nhiên cực kỳ không giải thích được với hành vi của Harry.

"Hay là để cho tớ mang em ấy về phòng nghỉ đi." Hermione nói, thì muốn đưa tay đi ôm Voldemort.

"Meo!" Voldemort xù lông, ở trước khi bị Hermione đụng phải, nhanh chóng nhảy vào túi Harry.

Harry nhún vai một cái, giọng điệu bất đắc dĩ: "Tớ cũng không có biện pháp, yên tâm đi, đến lúc đó tớ đặt y ở khán đài, sẽ không ảnh hưởng bọn mình."

Harry và Ron luyện tập cho tới trưa, buổi trưa về tới lâu đài ăn bữa trưa, buổi chiều, huấn luyện của bọn họ mới chính thức bắt đầu.

Voldemort ngồi chồm hổm ở trên khán đài, Harry còn không có từ phòng thay quần áo đi ra, nhưng mà, lại tới mấy khách không mời mà đến.

"Hey! Là một con mèo!" Pansy Parkinson dẫn đầu phát hiện tồn tại của Voldemort, hưng phấn mà nghĩ muốn chạy đi tới bắt được con mèo nhỏ này, "Tớ cảm thấy tớ có thể cần một con thú cưng."

"Chờ một chút, kia là mèo của Potter." Draco kéo Pansy, trên mặt có chút trắng bệch, hiển nhiên, cậu ta còn nhớ rõ chuyện ban đầu ở trên xe lửa, bị mắt con mèo này hù đến.

"Nga, vậy mà là mèo của Potter." Giọng điệu của Pansy mang vài phần ghét, nhưng nhìn về phía ánh mắt của Voldemort lại rõ ràng là tiếc nuối.

"Muốn tớ nói, này nếu là mèo của Potter, vậy chúng ta không bằng..."

Draco cắt đứt lời của Crabbe: "Mày cần gì phải gây khó dễ với một con mèo?"

"Đúng vậy đúng vậy!" Pansy hùa theo nói, "Tuy rằng Potter rất đáng ghét, nhưng con mèo này là vô tội, ẻm chỉ là theo sai chủ nhân, chi bằng để cho tớ ôm ẻm trở về đi."

"Tớ khuyên cậu cũng không cần có ý đồ với nó." Draco cảnh cáo nói/

Voldemort liếc mắt Draco, lại vừa lúc tiếp xúc với tầm mắt của đối phương nhìn về phía y.

Draco trong lòng cả kinh, không, điều đó không có khả năng.

Voldemort có chút ngoài ý muốn, cuối cùng bắt đầu nhìn thẳng cậu bé của, nhưng mà động tác của y, lại hù dọa Draco lui một bước.

"Cậu làm sao vậy, Draco?" Pansy ân cần nói.

Draco lắc đầu: "Không, tớ, tớ đột nhiên thân thể có chút không thoải mái, chúng ta hôm nay hãy đi về trước đi." Nói xong, cậu ta xoay người thì bước đi.

Mấy người Còn dư lại hai mặt nhìn nhau trong chốc lát, cũng đi theo rời khỏi.

Voldemort đi theo sau lưng bọn họ.

Đợi đến Harry từ trong phòng thay quần áo đi ra, phát hiện trên khán đài không chỉ có không có những khán giả không mời mà tới theo như lời Angelina đó, ngay cả Voldemort cũng không thấy bóng dáng.

Trái tim Harry tức khắc rơi vào đáy cốc.

Y lại dự định để cho Malfoy thay y làm cái gì?

Thẳng đến huấn luyện Quidditch kết thúc, Harry về tới trong phòng sinh hoạt chung, cũng không có lại nhìn thấy bóng dáng của Voldemort.

Cậu đêm qua nhất định là uống Tình dược mới sẽ đồng ý lưu Voldemort lại Hogwarts, cậu ban đầu cho rằng bản thân mình có thể coi chừng y. Có lẽ, cậu thật sự nên đi tìm giáo sư Dumbledore, nói cho cụ tình huống hiện tại.

===---0o0o0o0---===

*bánh bí ngô 南瓜饼

*thịt ướp mặn 咸肉 = thịt muối. Thịt ướp muối hoặc thịt muối là thịt được bảo quản hoặc xử lý bằng phương pháp ướp/xát muối. Phổ biến trong số này là món thịt lợn muối là một loại thực phẩm hay món ăn được chế biết từ thịt lợn và thông qua phương pháp ngâm hay ướp muối. Thịt muối tươi sau đó có thể được tiếp tục sấy khô vài tuần hoặc vài tháng.

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro