CHAPTER 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAPTER 10

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Lúc Voldemort về tới phòng sinh hoạt chung Gryffindor, Harry và Ron đang đang vùi đầu viết bài tập, mà Hermione lại ngồi ở trên ghế tay vịn một bên, vừa ngáp vừa dệt mũ cho gia tinh.

"Harry, Tom trở về!" Ron Đang gục xuống bàn nản lòng không phấn chấn, đột nhiên ngẩng đầu, thì nhìn thấy Voldemort trở về.

Harry ngẩng đầu liếc mắt nhìn Voldemort, lại cúi đầu: "Ừm."

"Nga, mới vừa không phải còn rất lo lắng sao?" Ron gãi gãi đầu, cực kỳ không giải thích được.

Voldemort ý thức được Harry hình như tức giận, vội vã chạy đến bên chân Harry, nhảy đến trên chân cậu, lấy lòng mà kêu một tiếng: "Meo ~ "

Về phần mặt mũi gì gì đó, chỗ nào có quan trọng bằng Harry chứ?

Harry không để ý đến Voldemort cố gắng làm cho cậu vui lòng, như cũ chuyên chú viết bài tập.

Ngoại trừ Ron và Hermione, trong phòng nghỉ ngơi còn có mấy người khác ở, Voldemort thì tính là lại sốt ruột nói một chút với Harry, y hiện tại có thể làm, cũng chỉ có chờ.

Dưới đáy lòng thở dài, Voldemort nằm xuống ở trên đùi Harry, tốt xấu không có ném mình ra, hơn nữa, Harry hẳn là cũng muốn biết bản thân mình đi làm cái gì đi?

Cuối cùng, Hermione lại dệt xong một mũ, vuốt mắt rời khỏi, mà Ron cũng gần như sắp ghé vào trên bàn ngủ thiếp đi.

Harry nói với Ron "Đi ngủ đi, ngày mai còn có cả một ngày đấy."

Ron lung lay lắc lư đứng lên: "Vậy còn cậu?"

" Tớ còn không mệt." Harry nói.

Ron ngáp một cái, mơ mơ màng màng mà trở về phòng ngủ: "Tốt đi, dù sao, tớ là thật sự mệt không chịu được."

Trong phòng nghỉ ngơi chỉ còn lại có Harry một người.

Nga, còn có ngài Chúa tể Hắc ám bây giờ là một con mèo.

Harry ôm Voldemort đến trên bàn, và nhìn thẳng: "Ngươi đi tìm Draco Malfoy." Không phải là hoài nghi, mà là khẳng định.

"Ở lúc trên khán đài cậu ta nhận ra ta." Voldemort bình tĩnh nói, "Ta chỉ là đi cảnh cáo cậu ta, không nên làm chuyện dư thừa, cũng không cần nói chuyện của ta cho Lucius."

Harry cắn môi dưới: "Ngươi lưu lại nơi này rốt cuộc vì cái gì? Nếu như là vì mảnh hồn trên người ta, ta hiện tại thì có thể cho ngươi."

"Harry, lẽ nào em vẫn chưa rõ sao?" Voldemort nhảy xuống bàn, biến về hình người, ở trên môi Harry ấn xuống một cái hôn, "Ta muốn là em, ta yêu em."

Tay Harry nắm chặt thành quyền, khó khăn mà từ trong miệng phát ra âm thanh: "Chúa tể Hắc ám, không biết yêu."

"Chúa tể Hắc ám đích xác không nên biết yêu." Voldemort khe khẽ tách một ngón một ngón tay Harry ra "Kết cục của Grindelwald chính là chứng minh tốt nhất."

"Thế nhưng ta không phải là Grindelwald, Harry." Voldemort để cho mười ngón hai tay của hai người giao nhau, "Ta yêu em, cho nên ta nhất định phải đạt được em, cho dù buông tha thân phận Chúa tể Hắc ám. Thế nhưng, Harry, ta nhất định phải nói cho em là, ta vẫn cứ không ngại dùng thủ đoạn của Chúa tể Hắc ám tới ép em đi vào khuôn khổ, chỉ cần có thể đạt được em."

"Cho ta đáp án của em, Harry."

Harry miễn cưỡng kéo khóe miệng lên: "Ta tối hôm qua không phải là đã đáp ứng ngươi sao?"

"Ta cho rằng em là yêu ta." Voldemort nắm cằm Harry, ép buộc cậu mắt nhìn mắt với mình, "Bằng không thì, vì cái gì em cũng trở về?"

Harry khẽ run, cậu đột nhiên nhớ đến đoạn thời gian bản thân mình mất đi ký ức kia. Người yêu sao? Bọn họ thật sự có thể, trở thành người yêu?

Vì cái gì giết chết Voldemort sau đó sẽ tự sát?

Bởi vì tất cả bạn bè đều đã mất.

Không, không phải. Nếu như là vì bạn, cậu càng hẳn là sống sót thật tốt, đó mới là bọn họ hy vọng. Thế nhưng, chỉ có chết, mới có thể từ trong những ký ức đó, đoạn tình cảm kia giải thoát đi ra. Chỉ có chết, mới có thể để cho tất cả về số không, để cho bọn họ... Không còn là kẻ địch.

Tất cả, về số không.

Chính là ba mẹ đâu? Bọn họ lại cũng không về được.

Nước mắt Harry mãnh liệt mà rơi, Voldemort vội vàng tay chân luống cuống mà thay cậu lau, nhưng hình như lại càng lau càng nhiều, cuối cùng, y chỉ có thể ôm người vào trong ngực, không nói gì trấn an.

"Anh khốn nạn!" Harry thanh âm khàn khàn mắng, cánh tay lại chặt chẽ vòng ở thắt lưng Voldemort, "Anh dựa vào cái gì, còn có thể lấy tư thái ngồi tít trên cao tới mệnh lệnh em!"

"Ta sai." Voldemort vội vã nhận sai.

Harry ở trong lòng Voldemort khóc khóc thì ngủ thiếp đi, Voldemort ôm người lên, suy nghĩ một chút, dứt khoát thi hành bùa chú ẩn thân cho hai người, thẳng đến thả Harry lại trên giường phòng ngủ mới tháo ra.

Tuy rằng rất muốn ôm Harry đi ngủ, thế nhưng ngày mai Harry tỉnh lại cũng sẽ không vui vẻ thấy y, hơn nữa cái giường này ngủ hai người cũng xác thực nhỏ chút.

Voldemort ở trên môi Harry hôn một cái, một lần nữa biến về hình thái mèo, cuộn mình vào trong lòng Harry.

Hy vọng sáng sớm ngày mai sẽ không lại bị ném xuống đất đi.

"Voldy..."

Thân thể Voldemort bỗng nhiên chấn động, quả nhiên, thì tính là y không chịu nói ra miệng, cũng thay đổi không được sự thật em ấy yêu mình.

Đêm khuya, Trelawney ngủ say đột nhiên mở hai mắt ra, khàn khàn thanh âm chói tai khàn khàn đánh vỡ đêm tối yên lặng: "Chúa tể Hắc ám và cứu thế chủ đến gần... Bọn họ cuối cùng dắt tay... Cùng nhau thay đổi... Quỹ đạo Số phận."

***

Ánh nắng sáng sớm xuyên thấu qua màn che rọi nghiêng tới trên giường.

Voldemort ở trong lòng Harry duỗi người, từ trong chăn bò ra ngoài, nằm đến trên gối đầu, lẳng lặng mà nhìn vẻ mặt khi ngủ của Harry.

Khóe mắt Harry còn có một chút hơi phiếm hồng, Voldemort xít lại gần chút, lè lưỡi khe khẽ liếm liếm.

"Đừng làm rộn, Voldy." Harry hình như cảm thấy có chút ngứa, đưa tay đẩy Voldemort đến bên cạnh.

Là Voldy a. Đáy lòng Voldemort nổi lên ý ngọt nhè nhẹ, đây là Harry lần thứ hai đang ngủ gọi y như thế, nếu là chờ cậu tỉnh táo lại cũng có thể gọi mình như thế thì tốt rồi.

Harry một giấc này, vẫn luôn ngủ đến trưa, lúc mở mắt, cậu thậm chí có chút mờ mịt, cho rằng bản thân mình hẳn là đang ở trong trang viên Voldemort.

"Cậu nhưng cuối cùng tỉnh!" Lúc này, Ron kéo màn che của cậu ra, khoa trương nói.

"Tớ chân thành hy vọng, bài tập của cậu còn dư lại không có mấy." Hermione đứng ở bên cạnh Ron, mặt không biểu tình, trong lòng còn ôm Voldemort giãy dụa không ra được.

"Không quan hệ, tớ đã viết không sai biệt lắm." Harry giải cứu Voldemort từ trên tay Hermione ra, "Cậu tại sao lại ôm Vol... Tom?"

Harry thiếu chút nữa cắn đến đầu lưỡi của mình, hôm qua cậu nằm mơ cả đêm, trong mộng là cảnh tượng sinh hoạt ở trong trang viên sau khi cậu mất đi ký ức, chỉ chẳng qua, không quá giống với sự thật vậy là, Voldemort thỉnh thoảng sẽ biến thành một con mèo.

Hermione ngẩng đầu lên, bất mãn nói: "Làm sao, tớ ngay cả mèo của cậu cũng không thể ôm sao?"

"Không, tớ không phải là ý đó." Harry thanh âm yếu ớt, cậu chỉ là lo lắng, Voldemort lại đột nhiên tức giận, dù sao, Hermione chính là phù thủy xuất thân Muggle y coi thường nhất.

Nhưng lý do này, cậu không có biện pháp nói ra khỏi miệng với bọn họ.

"Mau thức dậy đi, bọn mình mang bánh mì cho cậu." Hermione kéo Ron xoay người rời khỏi.

" Cô bé này thực sự quá thông minh." Sau khi Nhìn hai người bọn họ rời khỏi, Voldemort đột nhiên mở miệng.

"Cái gì?" Harry cúi đầu.

"Cô ta hoài nghi ta là một Animagus." Voldemort nói, "Cố gắng thi hành bùa chú với ta để cho ta biến về hình người."

"Nga không!" Harry che mặt bi ai kêu một tiếng, nếu như Hermione nhận định chuyện nào đó, như vậy cô ấy thì nhất định sẽ truy tra tới cùng, "Anh nhất định phải rời khỏi, nếu như anh không muốn bị cô ấy phát hiện mà nói."

Voldemort yên lặng.

"Em dám nói, cô ấy nhất định sẽ nghĩ mọi cách tới để vạch trần anh."

"Thì tính là cô ta có chút nhanh trí, nhưng ta còn sẽ không để vào mắt." Y ngược lại có chút chờ mong, đấu trí so dũng khí với đối phương.

"Vậy Dumbledore thì sao? Ngộ nhỡ cô ấy thật sự phát hiện chút gì, lại đi nói cho giáo sư Dumbledore, anh làm sao bây giờ?"

"Em là đang lo lắng ta?"

Harry ánh mắt lơ lửng: "Nếu như anh nguyện ý nghĩ như thế mà nói."

"Ta sẽ đi." Hồi lâu, Voldemort mới nói, thanh âm trầm thấp, "Thế nhưng bây giờ còn chưa được."

"Tùy anh." Harry xoay người xuống giường, "Thế nhưng anh hôm nay phải giúp em một chuyện."

"Gấp cái gì?"

Nửa giờ sau, Voldemort ngồi ở trong Phòng Yêu cầu biến thành một gian phòng sách, bắt chước chữ viết của Harry, giúp cậu viết bài tập.

"Ta nhớ kỹ em nói với bạn em, em đã viết không sai biệt lắm?" Voldemort viết xuống từ đơn cuối cùng, hoàn thành luận văn dài về Bùa triệu tập không phải là động vật của giáo sư McGonagall bố trí, "Hơn nữa ta cho rằng, đời trước, em hẳn là đã làm những thứ bài tập này một lần."

"Nga, đúng không, đại khái." Harry nói, "Chính là đều qua lâu như vậy, em chỗ nào còn có thể nhớ kỹ?"

Harry đưa tay đi cầm luận văn trên tay Voldemort, lại bị Voldemort nắm cổ tay, kéo vào trong lòng.

Voldemort hôn môi Harry, đầu lưỡi đẩy mở khớp hàm đóng chặt của Harry, ôm lấy đầu lưỡi tránh cũng không thể tránh của Harry trêu đùa lên.

Harry đấm đánh bả vai Voldemort vài cái, lại không dùng được khí lực gì.

Nửa ngày, Voldemort mới thỏa mãn mà thả người ra: "Đây là thù lao."

Harry nằm ở trong lòng Voldemort, thở hổn hển, trừng mắt y. Đột nhiên, Harry đưa tay kéo tai mèo trên đầu Voldemort một cái.

"Sh —— đau!"

Harry phẫn nộ rụt tay về quay đầu sang chỗ khác: "Anh không chịu bây giờ rời đi, là bởi vì không dám lấy cái bộ dạng này đi gặp những thuộc hạ đó của anh đi?"

Voldemort xoa xoa lỗ tai bị Harry nhéo đau: "Hừm, có một bộ phận nguyên nhân."

"Vậy, phải như thế nào mới có thể hoàn toàn biến về hình thái người thái?" Harry hiếu kỳ nói.

"Bổ sung toàn bộ linh hồn." Voldemort nhìn chăm chú vào Harry, nhìn mặt cậu dần dần biến đỏ, "Ta ngay từ đầu căn bản biến không trở về hình người, sau khi thu hồi mảnh hồn mới có thể biến thành dáng vẻ hiện tại, lại nói tiếp, Dumbledore hoàn toàn tiêu diệt hết mảnh linh hồn trong chiếc nhẫn kia đi?"

Sắc mặt Harry trở nên tái nhợt.

Voldemort có chút đau lòng hôn trán cậu một cái, quả nhiên vẫn là đỏ đỏ đẹp mắt một ít: "Ta chỉ là tùy tiện hỏi một chút, em không cần nghĩ quá nhiều, ta không có ý trách em."

"Đêm qua vấn đề anh hỏi..." Harry bế nhắm mắt, bắt tay Voldemort, cầm thật chặt, "Em thừa nhận, thế nhưng, anh không thể lại thương tổn bất luận kẻ nào, bằng không, em vẫn là sẽ đứng ở phía đối lập anh."

"Nếu như sinh mệnh của ta chịu đến uy hiếp cũng không được sao?"

Harry liếc mắt trừng y: "Anh hiểu rõ ý của em."

Voldemort cười khẽ: "Em không có nói toàn bộ đáp án, ngoan, nói ra, ta muốn nghe."

Harry từ trong lòng Voldemort giãy dụa đi ra "Nhanh lên một chút làm bài tập!"

Voldemort bất đắc dĩ nói: "Này hình như, là bài tập của em đi?" Thế nhưng cuối cùng, Voldemort vẫn là ngoan ngoãn thay Harry hoàn thành toàn bộ bài tập của cậu.

===---0o0o0o0---===

Tác giả có lời muốn nói: Chúa tể nơi tay, bài tập không lo~

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro