CHAPTER 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAPTER 12

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Voldemort từ trong biểu tình của Ron nhìn ra ý nghĩ của cậu ta, nhịn xuống xung động nghĩ muốn cho cậu ta một móng vuốt, ở trong lòng oán hận nói, thực sự là kẻ phản bội máu trong ngu xuẩn!

Harry và Hermione hiển nhiên cũng nhìn ra ý nghĩ của Ron, bọn họ cùng lúc liếc mắt, thực sự chẳng muốn để ý tới cậu ta: "Trelawney người phụ nữ kia luôn luôn điên điên khùng khùng, lời nói ra từ trong miệng cổ có thể có mấy phần có thể tin?"

Hermione vẫn luôn đối với lần này khịt mũi khinh bỉ.

"Nhưng mới vừa rõ ràng là Harry..."

"Cậu nhất định nghe lầm." Harry trịnh trọng nói, "Tớ mới vừa nói của là, tớ hoài nghi năng lực ngôn ngữ của Trelawney lại thoái hóa."

Ron bắt đầu có chút hoài nghi, dù sao mới vừa cậu ta đích xác nghe được không phải là rất rõ ràng, hơn nữa, nếu như Harry thật sự yêu đương, không đạo lý cậu ta sẽ không biết.

Ngài Chúa tể Hắc ám: Ha hả, ngu xuẩn.

"Lại nói tiếp, ngày mai lại có môn của giáo sư Grubbly-Plank, cũng không biết Hagrid lúc nào có thể trở về..." Ron đổi một đề tài.

Voldemort giật giật lỗ tai, cảm thấy tên này có chút quen thuộc.

"Bác ấy hẳn là có một đoạn thời gian nữa là có thể trở về." Harry nghĩ đến Grawp em trai của Hagrid, nhịn không được trong lòng một trận phiền não, sau đó đưa ngón tay ra chọt chọt Voldemort.

Voldemort ngẩng đầu, một bộ dáng dấp ngớ ngẩn dễ cưng cảm thấy khó hiểu (gạch bỏ).

Harry cố gắng dùng ánh mắt truyền ý nghĩ trong lòng mình: Anh phải nhanh lên một chút đuổi Umbridge ra Hogwarts a!

Voldemort:???

Harry thở dài.

Hermione nhìn cậu phía bên này: "Làm sao?"

"Không có gì, tớ chỉ là hy vọng, tốt nhất có thể ở trước khi Hagrid trở về đánh đuổi Umbridge." Harry lập tức nói.

"Nga —— đương nhiên, tớ cũng hy vọng như thế." Hermione cau mày, "Thế nhưng ngay cả Dumbledore cũng không có cách nào đuổi mụ đi..."

Voldemort hiểu rõ câu nói kia của Harry trên thực tế là đang nói với mình, nhịn không được đắc ý: Xem đi, ngay cả lão ong mật đều làm không được, thế nhưng ta có thể giúp các cậu làm được.

Harry nhìn dáng vẻ dương dương đắc ý mà vẫy đuôi của Voldemort, trong lòng nghĩ ngợi, không biết y có biết dáng dấp hiện tại của mình hay không, thật sự muốn chụp lại để cho y nhìn một cái, chẳng qua như vậy y nhất định sẽ thẹn quá hóa giận đi? Nói không chừng sau đó thì sẽ không bao giờ biến thành dáng vẻ mèo nữa, vậy mình không phải không có mèo sao? Không nên không nên, vẫn là tự mình một người thưởng thức dáng vẻ ngớ ngẩn này của y tốt rồi.

***

Lại là một cuối tuần ánh nắng tươi sáng, thế nhưng hiển nhiên, tâm tình Lord Voldemort cũng không có vì vậy mà sung sướng, thậm chí có thể dùng "u ám" để hình dung.

Dù sao, so với bị đuổi ra Hogwarts làm việc, y vẫn là càng hy vọng có thể ở trong phòng Yêu Cầu làm việc với người yêu bé nhỏ của y —— có lẽ, gần nhất chỉ là vành tai chạm tóc mai một phen cũng tốt.

Chẳng qua, giúp đỡ Harry giải quyết người đáng ghét trước mặt cũng là một việc quan trọng.

Voldemort về tới trang viên của mình, đầu tiên là thực hiện hứa hẹn lần trước cho tiểu thư rắn, mời nó ăn một bữa dê nướng nguyên con, sau đó mới mang Nagini đi trang viên Malfoy.

Chim công trắng đang nhàn nhã tản bộ, bị một người một rắn xuất hiện từ trong hư không dọa sợ hết hồn, xoè ra đuôi trắng như tuyết, cảnh giác mà nhìn chăm chú vào bọn họ.

Tiểu thư rắn không tự chủ được mà trườn đi.

{Nagini.} Voldemort thản nhiên nói.

{lông con gà trắng này nhìn qua nhiều lắm, nhất định không thể ăn.} Nagini ngừng lại, an ủi bản thân mình, {nói không chừng còn đâm vỡ cái bụng của ta.}

{mi mới vừa ăn cả một con dê.}

{đây chẳng qua là một con dê con nhỏ, còn chưa đủ ta nhét kẽ răng!} Nagini bất mãn mà vẫy vẫy đuôi.

Chim công trắng nghe được một trận tiếng tê tê, đã thấy rắn khổng lồ trước mặt hình như cũng không có ý muốn tấn công mình, liền cẩn thận mà lui về phía sau hai bước, trốn đến phía sau hàng rào.

Voldemort mang Nagini đi vào trong nhà trang hoàng cầu kỳ cuối đường kia, đi qua tiền sảnh thật dài, đi tới trước cửa phòng khách.

Cánh cửa, tự động mở ra.

Lucius Malfoy đang ngồi ở trên ghế sa lon nói chuyện với vợ mình lập tức đứng lên, rút đũa phép ra: "Ngươi..." Ánh mắt dò xét ở thời khắc Nagini từ phía sau Voldemort trườn đi tới đó biến thành hoảng sợ.

Narcissa Malfoy cũng đứng ở phía sau chồng mình, ngạc nhiên nghi ngờ không chắc.

"Làm sao, bạn của ta, không biết ta sao?" Voldemort mỉm cười, đáy con ngươi màu đỏ rượu lại là một mảnh lạnh lẽo.

"Chủ nhân." Malfoy vợ chồng quỳ xuống, thần phục mà thành kính, trong giọng nói để lộ niềm vui bất ngờ khó có thể che đậy.

Voldemort từ bên cạnh hai người đi qua, ở trên ghế sa lon ngồi xuống, mới nói: "Ngồi dậy đi."

"Xem ra, các ngươi rất là hoan nghênh ta trở về." Voldemort vuốt ve Nagini bên cạnh, không để ý mà nói.

"Đúng vậy, chủ nhân, nhà Malfoy vĩnh viễn vì ngài cống hiến sức lực." Lucius khẽ cúi đầu, cung kính nói.

"Đương nhiên, Lucius, ta đương nhiên tin tưởng ngươi." Voldemort nhấn mạnh, thân thể hơi nghiêng về phía trước, "Nhà Malfoy các ngươi, vĩnh viễn là đồng bọn ta tín nhiệm nhất, từ lúc cha ngươi bắt đầu chính là như vậy, còn có Draco, nó cũng là một đứa bé ngoan."

Voldemort nhìn thấy vợ chồng trước mặt lập tức thì đổi sắc mặt, Lucius còn có thể duy trì bình tĩnh, nhưng Narcissa lập tức lo sợ mà ngẩng đầu, ở sau khi chạm được ánh mắt lạnh như băng của Voldemort, rồi lập tức cúi đầu.

"Nếu như chủ nhân cần, Draco đương nhiên..."

"Không..." Narcissa khẽ hô một tiếng, nắm cánh tay chồng mình.

Lucius cảnh cáo mà liếc mắt nhìn vợ, tiếp tục lời nói không: "Draco đương nhiên vui lòng vì chủ nhân phục vụ."

"A." Voldemort khẽ cười một tiếng, cũng không có tiếp tục cái đề tài này, "Nhiệm vụ của MacNair bọn họ hoàn thành thế nào?"

"Đã có khởi đầu rất tốt, ta tin tưởng lại qua không lâu..."

"Để cho bọn họ trở về đi." Voldemort cắt đứt lời của hắn.

"Chính là... Như vậy, không phải phí công nhọc sức sao?" Lucius nhịn không được nói.

"Nga?" Voldemort ngước mắt nhìn về phía hắn, trên mặt cũng không có biểu tình dao động rõ ràng gì, lại trái lại so với trạng thái đã từng phẫn nộ điên cuồng càng làm cho lòng người rất sợ hãi.

Lucius chỉ cảm thấy như gai ở lưng, trên trán thấm ra một tầng một tầng mồ hôi mịn, hắn cảm thấy bản thân mình nên nói cái gì tới cứu vãn sai lầm mới vừa rồi, trong cổ họng lại giống như bị thứ gì ngăn chặn, không phát ra được một chút thanh âm.

"Ngươi là đang chất vấn quyết định của ta sao?" Voldemort mở miệng lần nữa, "Lucius?"

"Không, chủ nhân." Lucius liền vội vàng nói, "Ta chẳng qua là cảm thấy có một chút đáng tiếc, nhưng ta tin tưởng chủ nhân nhất định là có an bài khác."

"Không tệ, ta đích xác là có an bài khác." Voldemort không có ý định thật sự trừng phạt Lucius, "Vươn tay ngươi tới."

Lucius thở dài một hơi, đồng thời lập tức hiểu rõ Voldemort muốn làm gì, hắn vén ống tay áo lên, lộ ra Dấu hiệu Hắc ám in dấu thật sâu vào trong máu thịt.

Voldemort vươn một cây ngón tay thon dài, ấn ở phía trên.

Ngoại trừ đám người MacNair bị phái đi lôi kéo người khổng lồ, Voldemort còn triệu hoán Peter Pettigrew qua đây.

"Mấy người các ngươi, đêm nay cùng nhau đến Sở Bảo mật của Bộ Pháp thuật với ta." Voldemort phân phó nói, "Lucius, hai người các ngươi ở tại chỗ này, chờ ta trở lại."

***

Sáng sớm Chủ Nhật, Harry, Hermione và Ron đi tới đại sảnh đường.

Harry hơi nhắm mắt lại, một bộ dáng vẻ chưa có tỉnh ngủ, thậm chí thiếu chút nữa đút khoai tây nghiền vào trong mũi mình, cũng may có Ron đúng lúc ngăn cậu lại.

Harry mở mắt nhìn cậu ta, tựa hồ đối với bản thân mình làm sao sẽ ngồi ở bên cạnh bàn dài Gryffindor mà cảm thấy mê man.

"Cậu tối hôm qua ngủ không ngon sao?" Hermione đưa cho Harry một ly nước bí đỏ.

"Ừm, vẫn luôn nằm mơ." Harry mới không nguyện ý thừa nhận, bản thân mình là bởi vì trong lòng thiếu một cái sinh vật ấm áp dễ chịu, xù xù mà mất ngủ.

"Lại nói tiếp, từ sáng sớm hôm qua bắt đầu ta giống như thì chưa từng thấy qua Tom? Hermione giống như tùy ý mà hỏi thăm.

"Ẻm trước đây cũng chạy mất tăm qua, có thể là đi bắt con chuột đi." Harry nói.

Hermione còn muốn hỏi chút gì, thế nhưng cú mèo mang đến <Nhật báo Tiên tri> hôm nay, cô mở tờ báo ra, phát ra một tiếng thét kinh hãi.

Tiếp theo, tiếng kinh hô trong đại sảnh đường liên tiếp mà vang lên.

"Chuyện gì xảy ra?" Harry và Ron lập tức tiến tới nhìn tờ báo trên tay Hermione.

"Voldemort đêm qua dẫn người tập kích Bộ Pháp thuật... Bộ trưởng Bộ Pháp thuật Cornelius Fudge xác nhận Kẻ-mà-chớ-gọi-tên-ra kia trở về... Vân vân... A! Peter Pettigrew! Bọn họ bắt được Peter Pettigrew! Chờ một chút, Harry, tớ còn không có đọc xong..."

Thế nhưng Harry đã nghe không rõ Hermione đang nói gì, cậu đoạt lấy tờ báo, tỉ mỉ mà nhìn nội dung phía trên.

Peter Pettigrew khai báo hành vi phạm tội của mình, tội danh của Sirius rửa sạch! Cha đỡ đầu của cậu không bao giờ cần phải giống như phạm nhân vậy bị nhốt tại số 12 quảng trường Grimmauld nữa!

Harry kích động hận không thể hiện tại thì Độn thổ đến số 12 quảng trường Grimmauld, cùng với cha đỡ đầu của cậu chúc mừng chuyện vui này!

Hermione đoạt lấy tờ báo trên tay Harry, tiếp tục xem tiếp: "Ngoại trừ Peter, bọn họ còn bắt được mấy Tử thần Thực tử khác, chỉ có Voldemort chạy trốn..."

Harry nhìn thấy phía trên kia có một tên "MacNair", cậu tỉ mỉ từ trong trí nhớ tìm kiếm thông tin có quan hệ cái tên này, sau đó nhớ đến, chính là cái này cướp ở trước Hagrid, giúp đỡ Voldemort lôi kéo những người khổng lồ đó.

Mắt Harry đột nhiên trở nên chua xót, trong lòng cũng trướng trướng giống như bị thứ gì lấp đầy.

Y thật sự của vì mình... Buông tha sự nghiệp làm Chúa tể Hắc ám của y...

"Harry? Harry!"

"A?" Nghe được thanh âm của Hermione, Harry phục hồi tinh thần lại, "Làm sao?"

"Làm sao? Tớ còn muốn hỏi cậu là chuyện gì xảy ra?" Hermione nhíu lại mày, vẻ mặt bất mãn, "Gọi cậu rất nhiều tiếng cậu đều không phản ứng."

"Tớ chính là đang vì Sirius vui vẻ mà thôi." Harry giải thích, "Còn có, tớ đang nghĩ, chờ lần sau lúc bọn mình đi Hogsmeade, để cho Sirius qua đây thăm bọn mình đi!"

"Kia đương nhiên được á!" Ron biểu thị đồng ý, "Sirius đã sớm nghẹn hỏng, lần này về sau chú ấy cũng không cần trốn trốn tránh tránh nữa."

"Vậy tớ đây thì đi viết thư cho chú ấy." Harry nói thì muốn đứng dậy.

"Ôi cậu gấp như vậy làm cái gì, trước tiên dùng xong bữa rồi hãy nói, tớ còn có chuyện muốn hỏi cậu." Hermione đúng lúc kéo Harry, "Cậu có biết Voldemort vì cái gì muốn tập kích Bộ Pháp thuật hay không, bọn họ giống như là đi một chỗ cái gì gọi là..." Hermione lật tờ báo một cái, "Sở Bảo mật, là vì muốn tìm món vũ khí Sirius trước nói qua đó sao?"

"Không, y hiện tại đã không cần món đó vũ khí." Harry lắc đầu, "Tớ nghĩ, y có thể chỉ là đang bù đắp lại sai lầm đời trước đi..."

Thanh âm Harry càng ngày càng nhẹ, Ron đang định hỏi kỹ, lại bị Hermione ngăn lại. Ron cảm thấy khó hiểu mà nhìn về phía cô, chỉ thấy Hermione lắc đầu, ra hiệu cậu ta không nên lại hỏi.

Hermione có một loại cảm giác, đời trước, giữa Harry và Voldemort nhất định chuyện gì xảy ra, chuyện không quan hệ gì với cừu hận.

Harry thật sự tưởng hiện tại thì nhìn thấy Voldemort, sau đó trốn vào phòng Yêu Cầu, chỉ cần lẳng lặng ôm y trong chốc lát thì tốt.

Thế nhưng mong ước của Harry đã định trước hôm nay không thể thực hiện, bởi vì thẳng đến nửa đêm, Voldemort cũng chưa có trở về.

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro