CHAPTER 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAPTER 13

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Một tòa lâu đài cổ xưa âm trầm cao chót vót thật cao, giống như hòa làm một thể với màn đêm đen nhánh, chỗ cao nhất của tòa tháp, có một cửa sổ chật hẹp chỉ có thể xưng là khe hở.

Voldemort giống như một luồng khói nhẹ từ trong khe hở này bay đi vào.

Hắn nhìn thân thể gầy trơ xương phía dưới thảm kia, nhăn mày lại.

Người kia xoay đầu lại, trực tiếp hướng về y, trên gương mặt cũng nhìn không ra dáng dấp tuấn mỹ như ánh sáng mặt trời năm đó nữa, mà giống như là bộ xương khô vậy.

Lông mày Voldemort nhướng đến cao hơn.

"Ngươi tới... Ta sớm liền nghĩ đến ngươi có một ngày sẽ tới... Nhưng ta không có nghĩ đến, ngươi vậy mà tới nhanh như vậy... Thế nhưng ngươi chuyến này đã định trước không có chút ý nghĩa nào..." Grindelwald cười nói.

"Làm sao ngươi biết, ta tới —— là vì cái gì?" Voldemort vẫy đũa phép, huyễn hóa ra một cái ghế, ngồi ở phía trên, "Thì chắc chắn ta chuyến này không có chút ý nghĩa nào như vậy?"

"Cây đũa phép kia... Không phải sao?" Grindelwald nhìn Voldemort trước mặt, trong lòng một trận hoảng hốt, giống như xuyên thấu qua y, nhìn thấy bản thân mình thời kì thiếu niên hăng hái.

"A, nếu là vì cây đũa phép kia, ta nên đi tìm Dumbledore mới đúng chứ?" Khóe môi Voldemort cong lên một độ cung nghiền ngẫm, "Chẳng qua người yêu cũ của ngươi đối với ngươi thật đúng là tàn nhẫn a, ngươi đều đã cố ý thua bởi hắn, vì hắn buông tha tất cả, hắn vậy mà còn có thể nhẫn tâm nhốt ngươi ở tại loại địa phương này!"

Voldemort khe khẽ thở dài, chỉ là trong thở dài này, lại là châm biếm nói không hết.

"Đây là cái giá ta phải bỏ ra." Grindelwald nhắm mắt lại, dùng hai tay khô gầy che kín mặt mặt, hình như không nguyện ý đối mặt, "Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?"

Voldemort không trả lời vấn đề của cụ ta: "Ngươi nói, nếu như Dumbledore hiện tại chỉ còn lại có một năm, cụ sẽ làm sao đây?"

"Cái gì gọi là chỉ còn lại có một năm!" Grindelwald kích động đứng lên, nhìn người đối diện trên cao nhìn xuống, khí tràng toàn bộ khai hỏa, rốt cuộc không giảm so với năm đó, hoàn toàn không hề giống như ông cụ gầy yếu sẽ chết.

Voldemort ngước mắt, tuy là động tác ngước mắt, lại là dáng dấp nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt.

Hai đời chúa tể ánh mắt đổ vào, một con chim bay từ ngoài cửa sổ qua, chỉ cảm thấy như rơi vào hầm băng, không thể động đậy, thẳng tắp mà rơi xuống.

"Cụ ta hủy một Trường sinh linh giá của ta, thế nhưng cụ ta cũng dính độc ta hạ vì bảo vệ Trường sinh linh giá, tối đa một năm sau, cụ ta thì sẽ độc phát tác rồi bỏ mình." Voldemort "ý tốt" vì chúa tể đời một giải thích nghi hoặc.

"Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?" Grindelwald nheo mắt lại, hai con ngươi xám suy yếu ban đầu đột nhiên hiển hiện ra tia sáng màu xanh thẳm.

"Thời gian cuối cùng của sinh mệnh cụ ta, ngươi vẫn cứ muốn ở chỗ này chuộc tội sao?" Voldemort đứng lên, lại hóa thành một trận khói mù tiêu tán, chỉ để lại Grindelwald một người, nắm chặt nắm đấm, rơi vào suy nghĩ.

***

Sáng sớm ngày thứ Hai, trong đại sảnh đường tràn đầy học sinh khuôn mặt u sầu đầy mặt, bởi vì Voldemort trở về, cùng với kết thúc cuối tuần.

Bên cạnh bàn dài Gryffindor ba người Harry, Hermione và Ron gần như như hình với bóng, đang nhỏ giọng trò chuyện với nhau.

"Fudge xuống đài, Umbridge cũng bị mất chức điều tra, các cậu nói, giáo sư Dumbledore có thể ở trong thời gian ngắn như vậy tìm được người tới thay thế mụ sao?" Hermione lộ ra lo âu lo lắng, "Học tập khóa Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của bọn mình thật đúng là số phận hẩm hiu."

Ron nói: "Dumbledore nhất định có thể nghĩ ra biện pháp, Harry bạn nói xem?"

"Ừm, đúng nha." Harry chọc chọc dẻ sườn cừu trong dĩa, có chút không yên lòng mà trả lời, "Dumbledore vẫn luôn có thể nghĩ ra biện pháp."

Về vấn đề môn học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám này do ai tới thay thế Umbridge, bọn họ ở buổi chiều liền nhận được đáp án.

Lúc đám sư tử nhỏ Gryffindor ở trong phòng học nhìn thấy Snape, không khỏi đều ở trong lòng kêu rên lên. Neville nghiêm trọng hoài nghi, để cho Snape tới dạy môn khóa này, bản thân mình còn có thể thông qua kiểm tra O. W. Ls hay không.

"Như các trò thấy." Snape dùng thanh âm thong thả, u ám nói, "Ở trước khi hiệu trưởng của các trò, vì các trò tìm được giáo sư mới đảm nhiệm môn, do ta, tới lên lớp."

Mọi người đều thở dài một hơi, cũng may chỉ là nhất thời mà thôi. Nhưng chỉ có Harry rõ ràng, nhất thời này nói không chừng rất nhanh thì phải biến thành thời gian dài.

Dumbledore còn sẽ mang theo bản thân mình đi tìm Slughorn sao? Voldemort... Hôm nay sẽ trở về sao? Hay là nói, y đã không dự định về tới Hogwarts? Có thể coi là là như vậy, y cũng nên truyền một phong thư gì gì đó cho mình đi? Cho dù là để cho Malfoy tới nói cho cậu cũng tốt a! Lẽ nào ngày kia y tập kích Bộ Pháp thuật bị thương, cho nên mới chưa có trở về?

Harry càng nghĩ càng cảm thấy phiền não.

Thế nhưng, phần phiền não này lúc y về tới phòng sinh hoạt chung Gryffindor, thấy Voldemort đang nằm ở trên ghế tay vịn bên cạnh lò sưởi trong tường, thì lập tức tiêu thất vô tung.

Harry đi lên trước, ôm Voldemort vào trong lòng, kiệt lực kiềm chế niềm vui bất ngờ và kích động của mình.

Nhưng Voldemort vẫn cảm giác được vui sướng phát ra từ nội tâm Harry, y khoát chân trước lên trên vai Harry, lè lưỡi ở trên môi Harry liếm một ngụm.

Harry vội vã nhìn chung quanh, thấy căn bản không ai chú ý nơi này —— ngay cả Hermione và Ron đều đang tự làm chuyện của mình —— mới yên tâm lại, nhưng đầu lỗ tai cậu vẫn là lặng lẽ nổi lên màu đỏ.

Harry ôm Voldemort đi phòng Yêu Cầu, thì tính là ngày mai bị Hermione và Ron cùng lúc ép hỏi, cậu cũng muốn tùy hứng lần này.

Ở trên đường, cậu gặp được Draco và hai người hầu của cậu ta.

"Hey, nhìn một cái, đây không phải là Đầu Sẹo sao?" Crabbe chanh chua nói, Goyle ở một bên khinh thường toét miệng cười, nhưng mà Draco, lại là mặt không biểu tình, thậm chí là có chút sợ hãi.

"Đã trễ thế này mày đây là dự định đi chỗ nào đấy?"

"Cái này có quan hệ gì với bọn mày?" Harry lạnh lùng nói, "Tránh ra." Cùng lúc, Voldemort cho Draco một ánh mắt cảnh cáo.

"Được rồi, đi thôi." Draco phút chốc cũng không dám trì hoãn lôi Crabbe và Goyle không hiểu ra sao đi, trước đó cậu ta còn có hoài nghi, nhưng bây giờ cậu ta dám bình tĩnh, Harry Potter nhất định biết thân phận của Chúa tể Hắc ám, thế nhưng... Cậu ta thật sự là không nghĩ ra, tất cả này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Phòng Yêu Cầu.

"Em còn tưởng rằng anh hôm qua thì sẽ trở về." Harry nhịn không được oán giận nói.

"Trước em không phải là còn nghĩ để cho ta mau mau rời khỏi Hogwarts sao?" Voldemort cười xoa xoa một đầu tóc rối bời của Harry, "Đang lo lắng ta?"

Harry mím mím môi, trầm thấp lên tiếng: "Ừm."

"Vậy mà thành thực như thế a..." Voldemort một bộ dáng vẻ không có ngờ tới, "Yên tâm đi, ta hai đời cộng lại, trừ em ra, thì còn không có bại qua bởi người khác, coi như là Dumbledore cũng không thể làm gì ta."

"Vậy anh làm sao sẽ trễ như thế mới về?"

Voldemort bất đắc dĩ nói: "Ta vẫn muốn sắp xếp tốt mọi chuyện mới được, bằng không thì... Nếu là dựa theo sắp xếp trước đó của ta, ngày nào đó đã xảy ra chuyện gì, em tới chất vấn ta làm sao bây giờ?"

"Nói thật giống như em nhất định sẽ cố tình gây sự vậy." Harry bĩu môi.

"Nói như vậy... Vô luận ta làm cái gì em đều sẽ tin tưởng ta sao?"

"Anh giấu em làm cái gì?"

Voldemort sờ sờ mũi, ánh mắt lơ lửng: "Đừng nhìn ta như vậy, Harry, ta chỉ là cho hiệu trưởng kính yêu của em thêm một chút phiền toái nhỏ mà thôi, thế nhưng ta bảo đảm, tuyệt đối sẽ không làm thương tổn đến bất luận kẻ nào."

"Anh... Anh không thể nói cho em... Anh làm những gì sao?" Harry cố hết sức để cho giọng của mình không giống như vậy là đang chất vấn.

"Ta chỉ là nói cho Grindelwald, người yêu cũ của cụ ta chỉ còn lại có một năm." Voldemort cũng không định gạt Harry.

Harry trong chốc lát không có phản ứng tới, người yêu cũ...? Hiệu trưởng!

Harry mở to hai mắt: "Cái gì gọi là chỉ còn lại có một năm?"

"Em hỏi vấn đề giống như cụ ta vậy." Voldemort nói, "Chẳng qua ta nói cho cụ ta là, Dumbledore ở lúc tiêu hủy Trường sinh linh giá trúng độc dược mạn tính ta hạ, nhưng ta phải nói cho em, ta là lừa cụ ta."

Harry suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy có cái gì không đúng: "Anh làm sao sẽ biết chuyện đã xảy ra lúc năm sáu của em?"

Vì cái gì Harry có thể nhanh như vậy thì suy đoán ra tới ta là biết những chuyện kia mới cố ý nói như vậy?

"Đúng, ta đích xác biết, ta biết toàn bộ chuyện của em." Voldemort thở dài, "Là lúc đời trước ta từ bên trong cơ thể em lấy lại mảnh linh hồn kia thì biết."

"Cái này thật không công bằng." Harry lầm bầm một câu.

"Vậy... Nếu không thì em tới Triết Tâm Trí Thuật ta?" Voldemort mở hai tay ra, "Nếu như em có thể đột phá Bế quan Bí thuật của ta mà nói."

Harry trợn mắt liếc mắt nhìn y.

"Lại nói tiếp, có muốn ta dạy cho em Bế quan Bí thuật hay không?" Voldemort nghiêm mặt nói, "Ngộ nhỡ lão... Khụ, Dumbledore nghĩ muốn nhìn trộm ký ức của em, em cũng có phòng bị thật tốt."

"Giáo sư sẽ không làm như vậy!" Harry có chút tức giận.

Voldemort nhướng mày: "Cho nên... Em có muốn học hay không?"

Harry nháy mắt mấy cái: "Muốn." Không học là kẻ ngu si, học thêm chút đồ vật, vẫn không phải là chỗ xấu.

Nói xong, Harry nhưng lại chần chờ: "Chính là... Anh không dự định rời khỏi Hogwarts sao?"

"Kỳ thực trước ta thì muốn nói, em cảm thấy ta đi nhận lời mời giáo viên Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của các em thế nào?"

"Nếu như em nhớ không lầm, anh ở rất lâu trước liền hướng Dumbledore đưa ra thỉnh cầu này, dựa vào cái nhìn của em, kết quả lần này chỉ sẽ giống với lần trước vậy, "Hơn nữa em nghĩ, phần lớn phụ huynh học sinh đều sẽ không nguyện ý Chúa tể Hắc ám tới lên lớp cho con cái của bọn họ,, ừm... Đương nhiên, bọn họ cũng có thể, không dám không đồng ý."

Lúc năm bảy đời trước, Hogwarts không phải bị Voldemort khống chế sao?

"Ta cũng có thể biến thành dáng dấp của những người khác, thậm chí em không nhận ra, hiện tại ta chỉ cần hơi thay đổi màu sắc con ngươi một chút, cho thêm bản thân mình giả tạo một thân phận giả, cũng là hoàn toàn có thể a?"

"Ngụy tạo thân phận lúc nào cũng có thể bị chọc thủng." Harry ngập ngừng nói, "Dumbledore lại hiểu anh như vậy..."

"Nói cách khác, vô luận như thế nào em đều không muốn ta lưu lại Hogwarts làm bạn với em?" Quả nhiên, vẫn là không có biện pháp nhận được toàn bộ tin tưởng của em sao?

"Em muốn anh làm bạn với em, thế nhưng đảm nhiệm giáo viên Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám thật sự là quá mạo hiểm."

"Ta còn tưởng rằng sư tử nhỏ Gryffindor đều càng đủ tinh thần chủ nghĩa mạo hiểm hơn chứ!" Voldemort nhíu mày.

Harry thấy y còn có tâm tình nói đùa, trong lòng thở dài một hơi: "Anh vẫn là có thể làm mèo đến làm bạn với em, chỗ Hermione, chỉ cần chúng ta cẩn thận một chút, anh dù sao không phải là Animagus, chỉ cần chúng ta không thừa nhận, cậu ấy cho dù có nhiều ngờ vực vô căn cứ hơn nữa cũng đành bó tay."

Còn có một nguyên nhân khác, Harry là tuyệt đối sẽ không nói cho Voldemort: Cậu thực sự không muốn nhanh như vậy thì mất đi mèo cưng ngạo kiều ngớ ngẩn dễ cưng ngoan ngoãn đáng yêu —— Merlin mới biết được vì cái gì hình thái sau khi biến thành mèo của Voldemort ngay cả tính cách cũng là tương tự như vậy!

"Tốt đi." Cuối cùng, trận đàm phán này lấy Voldemort thỏa hiệp làm kết thúc.

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro