CHAPTER 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAPTER 14

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Lần thứ hai đi tới phòng làm việc của hiệu trưởng Hogwarts, tâm tình Harry lại cùng lúc trước hoàn toàn khác.

Cậu đẩy cửa ra đi vào, thì nhìn thấy Dumbledore đang đứng ở trước lồng của phượng hoàng Fawkes, trên mặt là mê man Harry chưa từng thấy qua —— cụ lúc nào cũng bày mưu nghĩ kế như vậy, ngay cả tử vong của mình cũng có thể thiết kế.

Harry trong lòng "lộp bộp" một chút, nghĩ đến "phiền toái nhỏ" theo như lời Voldemort, chính là... Nói cho Grindelwald giáo sư Dumbledore sắp chết, có thể cho hiệu trưởng thêm phiền toái gì chứ?"

"Harry con tới rồi." Giọng điệu Dumbledore vẫn cứ nhẹ nhàng, "Muốn tới một ly nước chanh sao?"

"Ừm, được."

Hai người ở hai bên bàn học ngồi xuống.

"Về việc Voldemort tập kích Bộ Pháp thuật đó, con có ý kiến gì sao?"

Harry chú ý tới, đáy mắt Dumbledore hiện lên màu xanh, tuy rằng mắt vẫn cứ sáng sủa, trên nét mặt lại là mệt mỏi không che giấu được.

"Con nghĩ... Có thể hay không là bởi vì thời gian?" Đây là lí do thoái thác Harry và Voldemort đã sớm thương lượng xong, "Y có lẽ là nghĩ biết tại sao mình sẽ từ tương lai về tới hiện tại, cũng có có thể, y là đang tìm kiếm biện pháp trường sinh khác ngoại trừ Trường sinh linh giá ra."

"Đích xác... Có một ít khả năng." Dumbledore nghĩ ngợi, "Liên hệ hiện tại giữa con và Voldemort ra sao?"

Harry lắc đầu: "Con không biết là y cố ý cắt đứt hay là thật sự biến mất."

Dumbledore gật đầu, hiển nhiên cũng suy đoán Voldemort lần này nhất định sẽ càng thêm cẩn thận hành động, thậm chí nói không chừng, tập kích Sở Bảo mật chỉ là một cái ngụy trang y loại bỏ thuộc hạ, ví dụ như Pettigrew Peter, có lẽ trong tương lai thì đã từng phản bội y.

"Đúng rồi, thầy dự định để cho Sirius tới đảm nhiệm giáo viên Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của các con." Dumbledore nghịch ngợm nháy mắt một cái với Harry.

"Này... Đây là thật?" Harry niềm vui bất ngờ mở to hai mắt.

"Đúng vậy." Dumbledore khẳng định, "Thầy nghĩ, chờ các con qua hết cuối tuần Hogsmeade đầu tiên, Sirius thì sẽ tới trường học nhậm chức."

"Hiện tại, con có thể chia sẻ tin tức này cho các bạn của con."

Sau khi Harry rời khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng, một bóng người từ phía sau một cánh cửa tầm thường, giọng điệu khinh thường: "Đó chính là cứu thế chủ em nhìn trúng sao? Trên người nó có chỗ gì đặc biệt sao?"

"Dũng cảm, kiên cường, còn có... Hiền lành."

"A, từ một khía cạnh khác tới nói, nó đích xác so với em dũng cảm hơn nhiều."

Dumbledore xoa xoa ấn đường: "Anh rốt cuộc dự định lúc nào thì rời khỏi?"

***

Harry vừa về tới Gryffindor phòng sinh hoạt chung thì không thể chờ đợi được mà chia sẻ cái tin tức tốt này cho Hermione và Ron.

"Này là thật sao, Harry?" Ron và Hermione còn chưa tới kịp mở miệng, thì bị Neville một bên cướp trước tiên.

Harry cũng không định cố ý giấu diếm, cậu gật đầu thật mạnh: "Không sai, Dumbledore chính miệng nói với tớ."

"Merlin!" Neville tê liệt ngã xuống ở mềm trên ghế, "Tớ cuối cùng không cần ở trên hai môn học đều phải đối mặt giáo sư Snape."

Trong phòng nghỉ ngơi tức thì bùng phát ra một trận tiếng cười sung sướng.

Voldemort ngáp một cái, hai móng che kín lỗ tai, ở trong lòng hừ một tiếng: tên phản bội kia!

Harry lại cùng các bạn nói đùa trong chốc lát, thì viện cớ quá mệt ôm Voldemort trở về ký túc xá, lúc này, trong ký túc xá vẫn chưa có người nào trở về.

"Giáo sư Dumbledore nhìn qua trạng thái thật không tốt, anh rốt cuộc tìm phiền toái gì cho cụ vậy?" Harry đặt Voldemort vào trên giường, vừa đổi đồ ngủ vừa nói.

Voldemort nhìn chằm chằm động tác của Harry, ngắn ngủi mà thưởng thức một phen thân thể tuyệt vời của người yêu bé nhỏ nhà mình. Mà chờ lúc nghiêng đầu qua, Voldemort sẽ giả bộ cúi đầu liếm móng vuốt.

Harry nhịn không được lầm bầm một câu: "Thật đúng là rất giống một con mèo thật sự."

Động tác Voldemort ngừng lại, bỏ móng vuốt xuống, bày ra một bộ dáng dấp ngồi nghiêm chỉnh: "Nếu như ta hiện tại chỉ còn lại có một năm sinh mệnh, em sẽ làm sao làm?"

Trong lòng Harry căng thẳng, thấp giọng nói: "Làm bạn với anh, sau đó... Nghĩ biện pháp kéo dài tánh mạng của anh."

"Cho nên Grindelwald hiện tại cũng muốn làm bạn ở bên cạnh hiệu trưởng tốt của em, đồng thời phải nghĩ biện pháp cứu cụ ta." Voldemort như chuyện đương nhiên nói, "Chẳng qua Dumbledore nhất định là không hy vọng Grindelwald ở bên cạnh cụ ta."

"Chính là nếu như cụ ta hỏi rõ giáo sư, chẳng phải sẽ biết anh là lừa cụ ta sao?"

Voldemort khẽ giễu cợt nói: "Nếu như hai người bọn họ có thẳng thắn thành khẩn như vậy, cũng sẽ không làm thành dáng vẻ hiện tại."

"Lẽ nào không phải là bởi vì Grindelwald không chịu buông tha cái gọi là lợi ích càng vĩ đại của cụ ta?" Harry lộ ra có chút mê hoặc.

"Ngay từ đầu có lẽ đích xác là như vậy, thế nhưng em cảm thấy trên tay nắm đũa phép Cơm Nguội thất bại..." Nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng vang, Voldemort lập tức dừng lại.

Ron và Neville đi đến.

Harry cũng chỉ còn không có hỏi xong hoài nghi thì đành nuốt trả về trong bụng.

"Ta làm sao mới vừa ở ngoài cửa giống như có nghe được thanh âm ai nói chuyện?" Ron cau mày quét mắt gian phòng một vòng, cuối cùng rơi xuống trên người Harry, "Giống như không phải là thanh âm của cậu a..."

"Cậu nghe lầm đi, nơi này mới vừa chỉ có một mình tớ." Harry bình tĩnh nói.

"Neville, cậu cũng nghe được đi?" Ron nghiêng đầu về phía Neville đi vào cùng với cậu ta, tìm kiếm đồng tình.

Nhưng mà Neville cũng không phải là rất khẳng định: "A... Giống như... Giống như là có, thế nhưng... Ôi, tờ cũng không có nghe rõ ràng."

Harry nhún vai một cái, biểu thị bản thân mình cái gì cũng không biết, sau đó thì bò lên giường, tiến vào ổ chăn ấm áp dễ chịu, thuận tiện kéo màn giường lên.

Voldemort dùng móng vuốt đè đũa phép Harry lại, thi hành một bùa chú cách âm không tiếng động.

Harry nhịn không được "Xì" một tiếng bật cười —— động tác của Voldemort thấy thế nào làm sao đều là hài hước.

Voldemort hít sâu một hơi, nhịn xuống xung động biến về hình người đè Harry đến dưới thân dạy dỗ một trận thật tốt, cũng quyết định, nhất định phải nhanh một chút làm ra một thân phận mới!

Lúc này... Igor Karkaroff còn không có bị tìm được đi? Có lẽ, bản thân mình có thể cho hắn một cơ hội lập công chuộc tội?

"Thế nhưng anh vì cái gì muốn làm như vậy?"

"Harry, em là không phải là cho tới nay không có nghĩ qua tương lai của chúng ta?"

Tương lai... Từ này đối với Harry thật sự mà nói là có chút xa xôi, ở sau khi cậu từ trong chậu Tưởng Ký ra ngoài, cậu cảm thấy mình đã qua hết cả đời.

Còn có câu nói cuối cùng Dumbledore để lại cho cậu kia: Ta ở lúc kết thúc mở ra.

Cậu chỗ nào còn sẽ nghĩ đến cái tương lai gì? Lúc này có thể còn sống cũng đã là một kỳ tích... Chỉ là, sống lại một lần, tất cả đều không giống nhau không phải sao?

Tương lai của cậu... Bọn họ, tương lai...

"Em quả nhiên không có nghĩ qua a..." Thanh âm Voldemort tràn ngập cô đơn.

"Em cho tới bây giờ đều là đi một bước nhìn một bước, không có ý thức đến mà thôi." Harry giải thích nói, "Chẳng qua anh nói đúng, chúng ta đích xác nên vì tương lai của chúng ta làm dự định, cho nên, em đã có kế hoạch đúng hay không? Mau nói cho em biết."

"Ta cũng là đi một bước nhìn một bước." Voldemort nheo mắt lại, lộ ra rất là chán nản, "Cho nên cũng không có kế hoạch lớn gì."

Harry:...

"Chẳng qua ta chỉ biết, vô luận thế nào, ta đại khái đều không thể gạt được mắt của lão ong mật kia, cho nên, nếu như cụ ta yêu thương lẫn nhau với Grindelwald, cũng liền không lý do cản trở chúng ta."

"Anh..." Là nghĩ như thế nào một biện pháp kì lạ như thế?

Harry vô cùng lựa chọn sáng suốt không có nói ra khỏi miệng những lời này: "Khụ, ngoại trừ cái này, anh thì không có quyết định khác?"

"Tạm thời không có nghĩ tốt." Ý nghĩ muốn trở thành khóa giáo sư khóa Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của y vừa mới bị Harry phủ quyết, vẫn là chờ tất cả xác định xuống tới lại nói cho Harry tốt rồi.

***

Bởi vì Umbridge rời khỏi, chuyện D. A. tự nhiên cũng liền bị gác lại, mà bây giờ, lại khẳng định Sirius đến, Harry tự nhiên cũng liền buông tha cái ý nghĩ này.

Nhưng Hermione lại cũng không tính thì buông tha như thế.

"Sirius tuyệt đối sẽ là một người thầy rất tốt." Harry kiên trì ý nghĩ của mình, "Tớ không cho là tớ sẽ so với chú ấy lợi hại hơn."

Hermione thở dài: "Tớ đương nhiên không chút nghi ngờ nào với năng lực của Sirius, tốt đi, tớ thừa nhận tớ đích xác cho rằng chú ấy quá lỗ mãng chút... Nga, cậu đừng dùng cái loại này ánh mắt nhìn tớ, tốt đi, tớ không nói thì được rồi!"

Harry bước mở bước chân, sải bước đi về phía trước, trong chốc lát, thì vứt Hermione và Ron ở phía sau.

"Hermione, cậu ở trước mặt Harry nói xấu Sirius thật là không phải là một lựa chọn sáng suốt." Ron thở dài.

"Tớ không có nói xấu chú ấy, tớ chỉ là hy vọng Harry có thể khuyên nhủ chú ấy, ở lúc dạy học phải lý trí một ít!" Hermione thở hổn hển nói.

"Cậu có đôi khi nói chuyện thật là giống như mẹ tớ." Ron nói, "Tớ tin tưởng Sirius tuyệt đối nguyện ý dạy cho chúng ta tất cả thứ chú ấy biết."

Hermione cất cao thanh âm: "Tớ đương nhiên cũng tin tưởng!"

Ron che kín lỗ tai, một lát sau, mới thả tay xuống, đổi một đề tài: "Hôm qua tớ tựa hồ nghe được lúc Harry một người ở ký túc xá có thanh âm của một người xa lạ, thế nhưng Harry kiên trì nói không có, chính là tớ có thể khẳng định, tớ tuyệt đối nghe thấy."

Hermione nhíu nhíu mày, đột nhiên dừng bước: "Trong ký túc xá ngoại trừ Harry, hẳn là còn có Tom kia ở đi?"

Ron mở to hai mắt: "Cậu không phải sẽ cho rằng... Con mèo cưng kia kỳ thực là một Animagus đi? Chính là... Vậy y sẽ là ai chứ? Harry ngay cả..." Ron thấp giọng, "Chuyện sống lại trở về đều nói cho chúng ta, không lý do lừa gạt chúng ta chuyện gì khác nữa nha."

"Tớ có một suy đoán..." Tay ôm sách của Hermione nắm thật chặt, "Có lẽ, Harry ngay từ đầu cũng cũng không biết, con mèo kia, kỳ thực là một người, hơn nữa, người này rất có thể có quan hệ với những gì Harry trải qua đời trước, mà bọn mình cũng không biết y."

"Ron, giúp tớ một chuyện được không?" Hermione bắt cái cánh tay Ron, vẻ mặt thành khẩn.

Ron nuốt hớp nước miếng, trực giác cảm thấy nhất định sẽ không phải là cái sự tình đơn giản gì: "Cái... Chuyện gì?"

"Giúp tớ lén lấy áo khoác tàng hình của Harry ra."

"Chính là... Nếu để cho Harry biết... Hơn nữa, bọn mình lẽ nào không thể giống như lần trước vậy ép cậu ấy nói ra sao?" Ron lắp bắp của nói, "Còn có... Nếu như... Nếu như là người kia không nguyện ý để cho chúng ta biết tồn tại của y, chỉ cần y không có uy hiếp với Harry, chúng ta vì cái gì nhất định muốn biết không được chứ?"

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro