CHAPTER 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAPTER 16

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Harry che kín lỗ tai cơ hồ bị âm thanh răn dạy của Hermione chấn động hỏng, ở dưới ánh mắt nghiêm nghị của Hermione, cẩn thận từng li từng tí, từng bước một dời đến phía sau Voldemort.

Ngay cả Voldemort đều bị tiếng la mười phần khí thế của Hermione sợ hết hồn, trong ánh mắt nhìn về phía Hermione thậm chí nhiều ra vài phần kính nể.

"Vậy, Hermione..." Harry từ phía sau Voldemort lộ đầu ra, trong tay kéo ống tay áo Voldemort chặt chẽ, "Cậu xem, tớ... Tớ không phải là đều đã trải qua một lần sao, cho nên..."

"Nga?" Hermione cười lạnh nói, "Vậy cậu là có thể bảo đảm ở trong kiểm tra O.W.Ls thành tích môn học đều cầm được O sao?"

Harry nuốt nước miếng một cái, tức khắc cảm thấy bản thân mình ở trước mặt Hermione lại thấp một đoạn: "Không, không thể."

"Vậy nhưng không nhất định." Voldemort lôi Harry từ phía sau mình ra ngoài, mỉm cười nói, "Nếu như em muốn mà nói, toàn bộ O không phải là việc khó gì, ta tới giúp em học bù thì tốt."

Hermione đương nhiên biết, Voldemort là học sinh ưu tú nhất Hogwarts từ trước tới nay, bên cạnh Harry có một phần mềm gian lận siêu cấp lớn như thế ở (sống lại có thể tính là phần mềm gian lận làm thành tích học tập Harry lên? Không tồn tại), có thể nói là bất công vô cùng!

Nhưng cô vẫn là từ trong lỗ mũi hừ một tiếng: "Cho nên phương thức học bổ túc của Chúa tể Hắc ám, chính là tự mình tới hoàn thành bài tập của học sinh sao? Này thật đúng là biện pháp kỳ lạ đấy!"

Harry cảm thấy có chút đau đầu, vì cái gì hai người bọn họ lại tiếp xúc chứ?

"Ta nghĩ..." Voldemort dừng một chút, mới nhớ đến tên của Hermione, "Tiểu thư Granger có thể xuyên tạc ý của ta, ta là nói, nếu như Harry muốn mà nói, ta nguyện ý giúp em ấy làm được, nhưng hiển nhiên, trước đó mong ước của Harry chỉ là hy vọng ta giúp em ấy hoàn thành bài tập mà thôi."

Chúa tể Hắc ám rõ rành rành mà hướng về phía cô để lộ ra một tin tức: Ta chính là nguyện ý làm hư em ấy.

Nga, yêu đương chết tiệt này!

Hermione trong nháy mắt không muốn lại thảo luận lý trí với bọn họ, thay mặt làm bài tập là một chuyện nghiêm trọng cỡ nào, hiển nhiên, ở trong mắt tiểu thư học bá của chúng ta, để cho Chúa tể Hắc ám thay mặt làm bài tập, có thể so với yêu đương với Chúa tể Hắc ám nghiêm trọng hơn nhiều! Dù sao, cái sau chỉ là vấn đề riêng, chỉ cần Harry vui vẻ, là đủ rồi.

Hermione đập cánh cửa rời khỏi.

Harry nghiêm trọng hoài nghi, bạn tốt của mình có thể trong khoảng thời gian ngắn đều sẽ không nói chuyện với mình.

"Kỳ thực ngoại trừ học bù, ta cũng có thể thay em đi thi." Chúa tể Hắc ám mỉm cười đề nghị.

"Không không không không cần!" Harry vội vã xua tay, nếu như cậu để cho Voldemort thay cậu đi tham gia thi, vậy đoán chừng Hermione đời này đều sẽ không để ý tới cậu nữa.

"Được thôi, tùy em vui là được." Voldemort ở bên cạnh bàn ngồi xuống, lấy bài tập Harry ra, "Vậy... Bài tập hôm nay?"

"Mỗi người một nửa." Harry ngồi xuống ở đối diện Voldemort.

Hai người im lặng mà viết luận văn, trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng chỉ có thanh âm bút lông chim xẹt qua ở trên tấm da dê.

Đột nhiên, Harry đập trán một cái, hơi có chút áo não nói: "Mới vừa để cho Hermione ngắt lời, em vậy mà quên việc muốn nói với anh."

"Chuyện gì?" Voldemort còn tưởng rằng, đây chẳng qua là cậu bé của y viện cớ nghĩ muốn cắt đứt y.

"Chính là... Về nguyền rủa vị trí giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám kia." Harry hình như nghĩ muốn lộ ra một nụ cười lấy lòng, nhưng lại thực sự lộ ra có chút ngốc nghếch hề hề, "Anh có thể giải trừ hay không?"

"Được." Này đối với Chúa tể Hắc ám tới nói, thật sự là chuyện thuận tay cực kỳ. Hơn nữa, này cũng chẳng qua là nguyền rủa y năm đó vì phát tiết tức giận bị Dumbledore cự tuyệt mà bày ra, bây giờ nghĩ lại, thật sự là vô cùng ấu trĩ một ít.

"Chẳng qua Harry, ta giúp em làm nhiều chuyện như vậy, em thì không định cho ta chút thù lao hoặc là khen thưởng gì gì đó sao?"

"Ồ? Em cho rằng ý tứ trong lời nói mới vừa của anh là anh nguyện ý giúp em làm bất cứ chuyện gì." Harry nháy nháy mắt vô tội.

"Thế nhưng không có nghĩa là ta không thể nhận lấy thù lao đi?" Voldemort hơi hơi nheo mắt lại.

Harry trực giác cảm thấy không ổn, đang muốn chạy trốn, thì bị một Lời nguyền trói chân của Chúa tể Hắc ám vấp ngã trên mặt đất, sau đó trơ mắt nhìn đối phương đi tới bên cạnh mình.

Lại không đề cập tới Chúa tể Hắc ám và cứu thế chủ bên này làm sao làm bẩn mắt người như vậy như vậy, đút người cơm chó, để cho các chó độc thân nâng lên bó đuốc hận không thể ngay tại chỗ tử hình.

Bên kia, Hermione thở hổn hển mà về tới phòng sinh hoạt chung, cũng làm Ron dọa giật mình thật lớn: "Chuyện... Chuyện gì xảy ra?"

Hermione đang định lên án "làm ác" của Harry và Voldemort, liền nghĩ đến nơi này cũng không chỉ có hai người bọn họ, để cho bọn họ biết mình và Chúa tể Hắc ám cùng tồn tại một phòng, cũng không phải là một tin tức tốt gì.

Nghĩ như vậy, Hermione dần dần bình tĩnh lại, cô cũng phải bảo đảm, tiếng thét chói tai của Ron sau khi nghe được tin tức này sẽ không hù đến người khác.

Hermione mang Ron tìm đến góc hẻo lánh không người trong trường, lại vì phòng ngộ nhỡ, sau khi thi hành mấy bùa chú tĩnh âm, mới thong thả nói: "Ron, tin tức này, có thể sẽ để cho cậu khó có thể tiêu hóa, thế nhưng, tớ nhất định phải nói cho cậu, con mèo Tom kia, kỳ thực là Voldemort."

"Cậu chắc chắn là đang nói đùa." Ron vẻ mặt biểu tình "cậu đang đùa tớ".

"Nhưng sự thật chính là thật, hơn nữa, Harry và y ở cùng một chỗ." Tiếp theo, Hermione thì thuật lại đối thoại của Harry và cô cho Ron.

"Không! Điều này sao có thể!" Ron nắm tóc mình, phiền não mà bắt đầu xoay quanh tại chỗ, "Này không đúng! Đây tuyệt đối không được! Harry làm sao có thể... Làm sao có thể cùng một chỗ với kẻ thù giết cha mẹ cậu ấy? Dumbledore biết chuyện này sao? Đúng, Dumbledore, chúng ta nhất định phải nói chuyện này cho Dumbledore, cụ ấy nhất định sẽ ngăn cản Harry."

"Ron, cậu bình tĩnh một chút." Hermione kéo cánh tay Ron, để cho anh ta dừng lại, "Cậu hãy nghe tớ nói, tớ cho rằng Harry là đúng, hiện tại sẽ không có người hi sinh nữa, cái này chẳng lẽ không phải là một kết quả tốt nhất sao?"

"Không ai hi sinh? Không ai hi sinh?" Ron một tiếng cao hơn một tiếng chất vấn, "Như vậy thì muốn hi sinh Harry sao? Còn có những người đó trước đây, những người đó trước đây chết thảm ở trên tay Voldemort thì đều không đếm hết được sao? Kết cục của y hẳn là tiếp nhận nụ hôn Giám Ngục! Mà không phải là, mà không phải là..." Ron thực sự nói không nên lời mấy chữ "cùng một chỗ với Harry" này.

"Chính là Ron, Voldemort là sẽ không tự mình đi vào Azkaban, vậy thì có nghĩa là, còn sẽ có nhiều người hi sinh hơn." Hermione tỉnh táo mà phân tích nói, "Mà Harry, cậu ấy đã trải qua một lần, cậu ấy tuyệt đối sẽ không nghĩ muốn lại nhìn thấy tình huống như vậy xảy ra, cho nên cái này là biện pháp tốt nhất, tương lai, sẽ không có bất kỳ hi sinh nào nữa."

"Hơn nữa, cậu nhất định không biết, Harry... Có bao nhiêu yêu Voldemort." Hermione cảm thấy, mấy chữ này, gần như dùng hết sức lực đời này của cô, "Nếu như Voldemort chết, cậu ấy tuyệt đối sẽ không sống một mình."

Hermione dựa ở trên tường, mới miễn cưỡng không để cho mình bởi vì kiệt sức té lăn trên đất.

Lồng ngực Ron kịch liệt chấn động, cậu ta hình như muốn nói cái gì tới phản bác Hermione, lại phát hiện bản thân mình suy nghĩ nát óc cũng tìm không ra lý do phản bác.

"Vậy... Vậy lẽ nào thì như thế tùy ý bọn họ ở một chỗ sao?"

"Nếu như cậu nguyện ý đi tới ở trước mặt Harry la to một trận lời nói mới vừa nãy, cũng coi như cậu vì ngăn cản bọn họ từng làm ra nỗ lực." Hermione từ từ nói.

Ron trong nháy mắt mặt đỏ lên: "Tớ... Tớ không phải là muốn cố ý gào thét với cậu."

"Tớ biết, tớ cũng không trách cậu." Hermione mỉm cười.

"Vậy cậu thật sự cảm thấy, Voldemort sẽ... Sẽ dừng lại những chuyện y làm trước đó kia sao?" Trong lòng Ron vẫn cứ vô cùng lo lắng, "Ngộ nhỡ, Harry là bị y lợi dụng làm sao bây giờ?"

"Tớ cho rằng tớ có thể còn sống trở về, liền đã rất có thể nói rõ vấn đề." Dừng một chút, Hermione lại cắn răng nói, "Hơn nữa tớ không cảm thấy, một tên Chúa tể Hắc ám một lòng một dạ nghĩ giúp cứu thế chủ hoàn thành bài tập, còn có thể có cái hành động gì lớn!"

Một lòng một dạ giúp cứu thế chủ hoàn thành bài tập? Ron cảm thấy dung lượng đại não mình hình như lại có chút không đủ dùng.

Chẳng qua... Tìm một Chúa tể Hắc ám làm bạn trai còn có thể mang vào loại phúc lợi này? Ánh mắt Ron đột nhiên quét đến Hermione một bên, tiếp theo cậu ta cũng bởi vì ý tưởng đột nhiên toát ra trong đầu mình kia cả người run lên.

Tìm Hermione làm bạn gái? Đùa gì thế! Cậu ta dám cam đoan, nếu như thật sự có một ngày như vậy, cậu ta chỉ sẽ có nhiều bài tập phải hoàn thành hơn!

Ron vẫn là không quá có thể tiếp thu chuyện bạn tốt thân là cứu thế chủ đột nhiên cùng một chỗ với Chúa tể Hắc ám này, cậu ta thậm chí không biết buổi tối chờ Harry trở về nên đối mặt cậu như thế nào!

Thế nhưng lúc Ron giả ngủ hồi lâu lại thật sự ngủ mất kết quả ở nửa đêm giật mình tỉnh giấc sau đó phát hiện, Harry vậy mà chưa có trở về, trong lòng cũng chỉ còn lại có lo lắng không ức chế được.

Sau nửa đêm Ron gần như không ngủ sáng sớm đã bắt Hermione lại, muốn cô mau mau cùng đi tìm Harry với mình.

Nhưng mà Hermione chỉ là bình tĩnh vòng qua Ron, ra phòng nghỉ thì trực tiếp hướng về phía đại sảnh đường đi đến.

Ron thật sự là không nghĩ ra: "Hermione, lẽ nào cậu thì không lo lắng y làm cái gì với Harry sao?"

Nga, y có thể đích xác sẽ làm cái gì với Harry, thế nhưng thực sự không phải là cái chuyện gì cần cô đi quan tâm. Cô an ủi Ron: "Yên tâm đi, Harry sẽ không xảy ra chuyện, có lẽ bọn họ chỉ là viết viết bài tập thì ngủ thiếp đi mà thôi."

Sự thật chứng minh, Hermione nói không sai, Harry và Voldemort đích xác là viết viết bài tập thì... Lăn đến trên giường, sau đó ngủ thiếp đi.

Ngày thứ hai, Voldemort ăn no thỏa mãn thì bị Harry ném vào phòng Yêu Cầu một mình hoàn thành bài tập vốn nên thuộc về y. Ừm, trong lòng Harry không có một chút gợn sóng, xét thấy cậu đau xót thắt lưng vô cùng.

Đại sảnh đường hiện tại khẳng định đã không có bữa sáng để ăn, nhưng Harry tin tưởng, Dobby nhất định nguyện ý đưa một ít nhân bánh và nước bí đỏ cho cậu.

Harry về tới phòng sinh hoạt chung, không có gì bất ngờ xảy ra nhìn thấy Ron đang gục xuống bàn múa bút thành văn, mà Hermione lại ngồi ở trên ghế tay vịn một bên, dệt mũ cho gia tinh.

Harry quyết định, vẫn là chờ vào ký túc xá lại gọi Dobby tốt rồi, bằng không Hermione nếu như nhìn thấy trên đầu Dobby một chồng mũ, nhất định sẽ bị đả kích lớn.

Hermione liếc liếc mắt nhìn Harry, không nói gì.

Ron lúc đầu không có chú ý tới Harry trở về, lại ở lúc đang định duỗi người một cái nhìn thấy cậu, tức khắc, cánh tay cứng ở giữa không trung.

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro