CHAPTER 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAPTER 17

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Thân thể Ron cứng ngắc hoàn thành động tác duỗi người này, sau đó hướng về phía Harry kéo ra một nụ cười nhẹ nhõm giả vờ: "Harry cậu đã về rồi!" Nhưng tiếp theo, anh ta thì vội vàng cúi đầu nằm sấp đến trên bàn, tiếp tục múa bút thành văn, trong miệng còn lầm bầm hai câu "Bài tập nhiều lắm, phải nắm chặt thời gian hoàn thành" các loại.

Harry chú ý tới, Ron hình như đang dùng khóe mắt, len lén ở bên cạnh mình tìm kiếm cái gì, cậu suy đoán, đại khái là đang tìm bóng dáng của Voldemort.

Harry gãi gãi đầu, nhìn nhìn Hermione ngay cả ánh mắt đều keo kiệt cho cậu một cái, lại nhìn nhìn hoàn toàn không muốn nói chuyện với cậu, trong lòng không khỏi nổi lên trận trận chua chát.

Cậu về tới phòng ngủ, ngã xuống giường, phủ chăn đến trên cùng, hoàn toàn không có tâm tình nghĩ muốn để cho Dobby tới đưa bữa sáng tới cho cậu.

Không biết Ron bây giờ là nghĩ như thế nào... Harry nhớ đến mấy ngày hôm trước cậu và Voldemort thảo luận về đề tài "tương lai của bọn họ" kia, sau đó thì không khỏi phiền não mà ở trên giường lăn lộn, Ron Hermione nơi này ngược lại còn dễ nói, nếu để cho Sirius biết...

Harry từ trên giường ngồi dậy, túm tóc bừa bộn một cái, thở dài nặng nề, kỳ thực biện pháp giải quyết hoàn mỹ nhất, chính là để cho Voldemort lấy một cái thân phận mới xuất hiện ở trước mặt mọi người, nhưng cậu không muốn đi lừa người thân và bạn quan tâm mình, cũng không muốn... Để cho Voldemort chỉ có thể lấy một thân phận giả cùng một chỗ với mình.

Cậu cần nói chuyện thật tốt với Ron.

Thế nhưng hiện tại, cậu phải lấp đầy bụng của mình trước đã.

***

Voldemort là dùng Bùa ẩn về tới ký túc xá của Harry, dù sao, lấy hình thái một con mèo cầm bài tập của Harry về, thật sự là quá có tính khiêu chiến.

Y đi theo phía sau một học sinh Gryffindor vào phòng sinh hoạt chung, thì nhìn thấy hai bạn của Harry, đang đầu kề bên đầu, thấp giọng nói gì đó.

Trong đó cậu bé tóc đỏ kia, trên mặt là vẻ mặt ảo não.

Voldemort đi tới bên cạnh hai người.

"Tớ cảm thấy phản ứng mới vừa nãy của tớ khẳng định để cho trong lòng Harry không thoải mái, làm sao bây giờ, tớ có phải hiện tại đi vào tìm cậu ấy nói một chút hay không?" Ron ấp a ấp úng nói, "Bằng không thì... Ngộ nhỡ, ngộ nhỡ trong chốc lát Voldemort trở về..."

"Voldemort trở về làm sao?" Hermione khép sách lại, nhìn thẳng cậu ta, "Cậu không cần sợ y."

"Tớ mới không có sợ y!" Mặt Ron, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được đỏ lên, "Tớ chẳng qua là cảm thấy... Xem y trở thành... Tới đối mặt, thật sự là quá... Kỳ quái."

Ron vẫn cứ không cách nào nói ra mấy chữ "bạn trai của Harry" này.

"Quen thì tốt rồi." Hermione ở cùng lúc khuyên răn Ron cũng đang khuyên răn bản thân mình, "Tớ cảm thấy cậu đích xác rất có cần thiết hiện tại đi nói chuyện với Harry, bằng không thì cậu nhất định sẽ suy nghĩ lung tung."

Ron nghe vậy, lập tức đứng dậy hướng phía ký túc xá của bọn họ đi đến, nhưng đi tới trước cửa, cậu ta nhưng lại do dự ngồi dậy, quay đầu nhìn về phía Hermione, cố gắng tìm kiếm ủng hộ.

Thế nhưng, Hermione lúc này đã một lần nữa đắm chìm trong sách vở phong phú.

Ron kiên trì đẩy cửa đi vào.

Mà người cậu ta lúc này không muốn đối mặt nhất —— Voldemort bản trong suốt, đang đi theo ở phía sau cậu ta.

"Harry?"

Nghe được thanh âm của Ron, Harry lập tức từ trên giường đứng dậy.

"Tớ đang định đi tìm cậu đấy!"

"Tớ có chút việc muốn nói với cậu."

Hai người không hẹn mà cùng mở miệng.

"Kia... Tớ là muốn nói về cậu và... Cậu và chuyện tình yêu cá nhân kia." Ron giành trước mở miệng nói.

"A, thật khéo, tớ cũng vậy." Thần kinh Harry căng thẳng, cậu rất lo lắng Ron có thể mở miệng liền mắng mình một trận hay không.

"Hermione đã nói qua với tớ, tớ..." Ron hít sâu một hơi, "Tớ ủng hộ cậu anh em! Vì sẽ không có hi sinh nữa, cũng, cũng vì hạnh phúc của cậu."

"Cảm ơn..." Harry mới vừa há miệng nghĩ muốn nói cám ơn, đã thấy Ron vội vàng xoay người chạy ra ngoài. Cậu nghĩ thầm, Ron có thể còn muốn lại không được tự nhiên một đoạn thời gian?

"Bạn của em thật là có ý tứ." Voldemort giải trừ Bùa ẩn*, hiện ra thân hình ở trước mặt Harry.

*Bùa ẩn Disillusionment Charm

Harry có một giây bị người đột nhiên xuất hiện kinh sợ đến nói không ra lời: "... Anh đi vào lúc nào? Mau biến về mèo! Bằng không thì trong chốc lát bị người nhìn thấy làm sao bây giờ!"

"Thì mới vừa nãy đi theo thằng quỷ nhỏ tóc đỏ kia đi vào." Voldemort đưa bài tập của Harry cho cậu, thở dài, vô cùng nghe lời mà biến về hình thái mèo.

Harry nhìn mình chằm chằm bài tập trong tay một lúc lâu, đột nhiên chậm rãi nói: "Sau này... Vẫn là không cần anh giúp em làm bài tập."

Merlin biết cậu có bao nhiêu không muốn buông tha Voldemort viết thay bài tập này! Thế nhưng vì Hermione có thể tha thứ cậu, Harry dứt khoát kiên quyết làm ra quyết định vô cùng khó khăn này.

Voldemort nở nụ cười một chút: "Được."

Rất nhanh, tuần Hogsmeade liền đến, Harry và Sirius hẹn gặp mặt ở quán bar Đầu Heo.

Sirius sớm thì chờ ở quán bar Đầu Heo, vừa thấy được Harry bọn họ đẩy cửa đi vào, thì lập tức hướng bọn họ vẫy tay hô: "Hey! Harry, nơi này!"

Trên mặt chú tràn đầy nụ cười, toàn bộ người đều tỏa sáng ánh sáng rực rỡ, không giống với lúc ở số 12 quảng trường Grimmauld trước đây.

Harry bọn họ bước nhanh tới.

Thì ở cùng lúc Harry ba người bọn hắn gặp mặt với Sirius, Voldemort lại đi tới Lều Hét.

"Ngài Grindelwald." Đôi môi Voldemort phác hoạ ra một cười giả độ cung hoàn mỹ, "Để cho ngài đợi lâu."

Grindelwald xoay người lại, mặt hướng Voldemort, dáng dấp đã không phải là giống như một bộ xương khô lúc ban đầu ở Nurmengard vậy, tuy rằng khó che đậy vết tích năm tháng tập kích, thế nhưng hai tròng mắt sắc bén và khí thế khắp người, đều tỏ rõ, thân phận Chúa tể Hắc ám đã từng của cụ ta.

Trong lòng Voldemort sớm có suy đoán, bộ dáng vẻ lúc đó kia, chẳng qua là cố ý để cho bản thân mình nhìn thấy.

"Nếu như có thể nhận được kết quả mình mong muốn, thì tính là lại lâu lại có quan hệ gì chứ?" Grindelwald thở dài nói.

Voldemort tự nhiên nghe ra đối phương có ẩn ý: "Ta thật đúng là hâm mộ ngài, ở địa phương như vậy, vẫn có thể vài thập niên yêu cụ ta như ngày một."

"Hâm mộ?" Grindelwald tỉ mỉ lập lại hai chữ này, "Ta ngược lại càng hâm mộ ngươi, có một người yêu, nguyện ý vì ngươi bỏ xuống cừu hận, nếu như ngay cả tình yêu như vậy ngươi đều chịu buông tay, vậy có phải hay không, cũng quá ngu xuẩn chút?"

"Chính là... Lại tình cảm nồng nặc, cũng không chống cự nổi thời gian làm hao mòn đi?"

"Người trẻ tuổi, nghĩ muốn từ ta chỗ này nhận được kinh nghiệm, cũng phải cần thứ đồng giá tới trao đổi a!" Grindelwald cười tủm tỉm nhìn y.

Voldemort âm thầm cắn răng: Con lão hồ ly này, thật không hỗ là người tình của Dumbledore.

"Ngươi nghĩ muốn cái gì?"

"A, ta nghĩ muốn của, kỳ thực chính là ngươi nghĩ muốn, chỉ có điều... Ngươi gạt ta xuất hiện, thật sự là vòng một vòng lớn."

***

"Anh đi chỗ nào?" Dumbledore đứng sau cái bàn làm việc, ánh mắt thẳng tắp đóng ở trên người Grindelwald, giống như muốn nhìn thấu người đối diện.

Grindelwald bởi vì giọng chất vấn của đối phương trong lòng chợt đau xót, cười khổ nói: "Ta nói, em thì sẽ tin sao?"

Dumbledore không nói tiếng nào, Grindelwald tiếp tục nói: "Tốt đi, nói thật cho em biết, ta đi gặp Voldemort."

"Anh..." Dumbledore cảm thấy một trận choáng váng, "Anh quả nhiên liên kết với y."

"Anh đi đi."

Tình huống hiện tại thật sự rất giống rất nhiều năm trước, giống như là lúc đời trước, ở đêm trước hai người bọn họ quyết chiến, cụ ta tìm đến Dumbledore, lại một lần nữa đưa ra hợp tác.

Nhưng Dumbledore cũng lại một lần nữa cự tuyệt cụ ta.

Mãi đến lúc đó, Grindelwald vẫn cứ cho rằng, là Dumbledore phản bội giao hẹn của bọn họ, phản bội tình cảm của bọn họ.

Mà với tử vong của Ariana, Grindelwald có qua áy náy, thế nhưng phần áy náy cũng rất mau bởi vì phản bội của Dumbledore mang đến chấn động thật lớn mà tiêu tán.

Kia rõ ràng chỉ là cái ngoài ý muốn không phải sao?

Grindelwald vẫn luôn muốn hướng về phía Dumbledore chứng minh, bản thân mình là đúng, mà cụ là sai.

Đêm trước quyết chiến, cụ ta nói cho Dumbledore, mình đã cầm được đũa phép Cơm Nguội, cụ là không có khả năng thắng, mà bản thân mình, sớm muộn có một ngày sẽ trở lại ngày xưa.

Nhưng Dumbledore không để ý đến phân trần hào hiệp của cụ ta, chỉ là để cho cụ ta rời khỏi.

Grindelwald thấy rõ ràng, Dumbledore ở sau khi nói ra câu nói kia, một phần tình cảm cuối cùng với cụ ta nơi đấy mắt kia cũng đã biến mất.

Về sau, ở Nurmengard có một đoạn thời gian, ác mộng của cụ ta mỗi đêm đều là cảnh tượng ngày đó.

Về phần hiện tại ——

Cụ ta biết Dumbledore hiểu lầm, nhưng cụ ta tạm thời không dự định làm cái giải thích gì, giữa cụ ta và Dumbledore, không phải là dựa vào giải thích rõ hiểu lầm là có thể tiếp tục đi xuống.

Không, có lẽ, giữa bọn họ căn bản lại không tồn tại hiểu lầm.

"Tốt, ta sẽ tạm thời rời khỏi." Grindelwald cố ý cắn nặng hai chữ "Tạm thời" này.

Dumbledore nhìn chăm chú vào bóng lưng của cụ ta, thẳng đến cụ ta hoàn toàn biến mất ở phòng này.

Đêm đó, tổ ba người trò chuyện với nhau thật vui với Sirius hết sức vui vẻ từ Hogsmeade trở về, mà Voldemort bị Grindelwald hố một tay lại ỉu xìu ủ rũ ghé vào trên ghế tay vịn nhìn bọn họ.

Ron hiện tại đã thuần thục nắm giữ kỹ xảo không chú ý Voldemort.

Trình độ tiếp thu của Hermione lại cao hơn một chút, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể trò chuyện hai câu về trên vấn đề bài vở và bài tập với Voldemort.

Harry chú ý tới Voldemort khác thường, nhìn nhìn người đến người đi phòng nghỉ, chỉ có thể ôm y lên trên lầu tám.

Voldemort mới vừa biến trở về hình người, thì lập tức ôm vào Harry trong ngực.

"Đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Ta hôm nay đi gặp Grindelwald." Voldemort nhẹ nhàng nói, "Cụ ta muốn để cho em nói chuyện của chúng ta cho Dumbledore."

"Cái... Cái gì?" Trong hai con ngươi xanh biếc của Harry chứa kinh ngạc, "Chính là, cụ ta vì cái gì muốn để cho em làm như vậy?"

"Bởi vì tình huống của chúng ta rất tương tự với hai người bọn họ, cụ ta muốn để cho em thuyết phục Dumbledore."

Harry đột nhiên "Xì" một tiếng bật cười: "Cho nên anh lúc đó lừa Grindelwald đi ra, thì thành tự mình đào cái hố?"

Voldemort gật đầu bất đắc dĩ: "Chỉ là kết quả cụ ta nói, đích xác rất để cho ta động tâm."

"Kết quả gì?"

"Em có thể nói cho Dumbledore, đặt ta vào bên cạnh bọn em giám thị, ta trước thì có nghĩ qua có muốn lấy thân phận học sinh chuyển trường tiến vào Hogwarts hay không, nếu như Dumbledore đồng ý, vậy cản trở lớn nhất, thì hoàn toàn không tồn tại."

"Nếu như giáo sư Dumbledore không đồng ý thì sao?" Harry nói, "Hơn nữa, em thật sự của có có thể thuyết phục cụ sao? Anh sẽ không sợ... Cụ sẽ mượn cơ hội diệt trừ anh?"

===---0o0o0o0---===

*Disillusionment Charm (Bùa ẩn) Mô tả: Khiến đối phương hòa vào không gian như tắc kè hoa.

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro