Chương 165 Dị biến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 165 Dị biến

Editor: Ken Le

Beta: Rosaline


Đội tìm kiếm mấy người giang hồ mất tích không có kết quả, nhưng chuyện họ thấy sơn thần rất nhanh đã truyền khắp thành. Diêu Đình Uyên muốn phái người vào núi tìm lần nữa, nhưng ngay cả bọn nha dịch cũng nói là sợ, không muốn vào rừng nữa, huống chi là dân chúng bình thường.

Thôn dân ở gần Hội Kê Sơn thay nhau chạy vào rừng, một lạy ba dập đầu hai dâng hương, khẩn cầu sơn thần tha thứ.

Lời đồn đãi khiến cho lòng người trong thành hoảng sợ, Diêu Đình Uyên là một trong hai người đứng đầu, đặc biệt sau khi hắn nghe xong phân tích của Triển Chiêu, cũng hiểu được là có người đang làm trò quỷ. Nhưng hiện tại vô luận làm cái gì, đều có thể bị coi là bất kính với sơn thần, ngay cả trời mưa hai ngày nay, người ta cũng nói là do nha môn phái đội ngũ vào núi tìm người làm sơn thần tức giận, phải qua vài tháng, đến lúc đó trang gia đều phải chết đuối.

So sánh với sự hỗn loạn bên ngoài, mọi người trong Bạch phủ lại rất bình tĩnh.

Cũng đúng lúc, loại đồn đãi này khẳng định còn phải truyền vài ngày, mục đích thật sự của tên "sơn thần" kia cuối cùng cũng sẽ bại lộ, đến lúc để xem phải ứng đối thế nào.

Mà về phương diện khác, mọi người còn một chuyện quan trọng hơn phải làm —— đó là tác hợp Tiểu Ngũ cùng Ngân Tuyết.

Từ khi Kim Diệp đến đây, Ngân Tuyết vẫn luôn chiếu cố con lộc con này, không có chút hứng thú với Tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ mỗi ngày đều đi quanh gần Ngân Tuyết, lúc đầu Ngân Tuyết còn thấy nó phiền, sau đó hình như đã thích ứng, coi như nó không tồn tại.

Thấy tình cảnh này, Tiểu Ngũ cũng không vội, Triển Chiêu lại khá lo lắng, nói Tiểu Ngũ không thể làm gì.

Ân Hậu nhịn không được phun tào ngoại tôn, "Nói như ngươi có thể làm gì vậy."

Những người khác đều cười, kết quả bị Thiên Tôn liếc trắng mắt một cái, "Các ngươi ai có thể làm gì? Cười cái rắm."

Cuối cùng Yêu Vương đề nghị, không bằng tỷ thí, mọi người đều tự nghĩ biện pháp, nếu ai có thể thành công tác hợp đôi này, thì người đó có quyền có được con hổ con đầu tiên.

Yêu Vương sẽ là người chứng thực năng lực tuyệt đối đó.

Vì để chứng minh bản thân cũng có thể "làm", tất cả mọi người bắt đầu thay Tiểu Ngũ nghĩ biện pháp.

Đầu tiên ra tay chính là Triệu Trinh.

Triệu Trinh tâm nói, các ngươi không biết làm thì để trẫm! Có hai nhóc con lận, đúng hay không!

Triệu Trinh tràn đầy tin tưởng mang theo Nam Cung quan sát Tiểu Ngũ cùng Ngân Tuyết một chút, phát hiện Ngân Tuyết cùng Yêu Yêu ở chung rất tốt, thường xuyên nhìn thấy một rồng một hổ trao đổi với nhau, ở cùng với con dê cho kim Diệp bú cũng rất tốt... Cuối cùng Triệu Trinh cho ra một kết luận —— Ngân Tuyết có thể là không thích màu sắc của Tiểu Ngũ!

Triệu Trinh lệnh cho Nam Cung đi lấy miếng lụa màu trắng, lại tìm mấy nha hoàn biết may vá trong Bạch phủ đến, may cho Tiểu Ngũ một cái áo choàng trắng.

Sau khi áo choàng làm xong, Triệu Trinh lệnh Nam Cung mặc cho Tiểu Ngũ.

Nam Cung vừa mặc cho Tiểu Ngũ vừa oán thầm —— được chưa a...

Kết quả Tiểu Ngũ khoác áo choàng trắng vừa tới gần Ngân Tuyết, Ngân Tuyết liền gặm Kim Diệp bỏ chạy, đem Kim Diệp giấu vào lòng Âu Dương, Ngân Tuyết thì thủ phía trước, đề phòng nhìn Tiểu Ngũ khoác lớp da mới đầy "Khả nghi".

Tiểu Ngũ cũi đầu ảo não quay lại.

Tất cả mọi người nhìn Triệu Trinh đầy thất bại!

Sau Hoàng Thượng, liền đến phiên Vương gia ra tay.

Triệu Phổ cùng Công Tôn đưa ra chủ ý.

Cửu vương gia thật ra cảm thấy rất không hứng thú, cảm thấy tất cả mọi người ăn no ở không, chỉ cần nuôi con hổ chung với nhau, lâu ngày sinh tình, sớm hay muộn cũng sinh tiểu lão hổ không phải sao.

Nhưng trái ngược với Vương gia không mấy nhiệt tình, thì Công Tôn lại tràn đầy tự tin.

Tiên sinh khoát tay áo nói, "Các ngươi cũng thật là, đó là hổ không phải người! Động vật kén vợ kén chồng không cần một tiêu chuẩn nhất định biết không! Giống chim trĩ đều dựa vào nhảy để tìm phối ngẫu nhiên, người cũng dựa vào nhảy để yêu sao?"

Triệu Phổ nghe vậy cảm thấy thư ngốc này cũng có chút hiểu biết, liền hiếu kì hỏi, "Vậy ngươi có biện pháp gì?"

Công Tôn cười đắc ý, "Các ngươi không hiểu đi! Động vật tìm phối ngẫu đều dựa vào mùi!"

Tất cả mọi người nghi hoặc nhìn Công Tôn, chỉ có Trâu Lương đồng ý mà gật đầu, "Đúng vậy, bầy sói đều dựa vào mùi."

Lâm Dạ Hỏa đứng bên cạnh hắn, theo bản năng nâng tay áo lên ngửi ngửi mùi của bản thân.

Công Tôn nói hắn có biện pháp, "Chỉ cần làm cho Ngân Tuyết thích ứng được với mùi của Tiểu Ngũ, thì có thể thành công!"

Triệu Phổ khó hiểu, "Như thế nào thích ứng?"

Công Tôn yêu cầu nhóm ảnh vệ hỗ trợ mang vài thứ đến.

Ảnh vệ đều hỏi, "Lấy cài gì? "

Công Tôn lấy ra bình không, nói lấy nước tiểu của Tiểu Ngũ.

Ảnh vệ đều nhìn Triệu Phổ.

Vẻ mặt Triệu Phổ không biết nói gì nhìn Công Tôn, "Thư ngốc... Ngươi muốn làm gì?"

Công Tôn nói, "Chỉ cần ở những chỗ có Ngân Tuyết ôi một chút, như trên cửa, cây cột, bôi một chút nước tiểu của Tiểu Ngũ, đến lúc đó..."

Chính là Công Tôn còn chưa dứt lời, Triệu Phổ đã bịt miệng hắn lại, còn bảo hắn quay lại nhìn.

Công Tôn quay đầu lại, chỉ thấy Ngũ Gia xanh mặt đứng đó, phía sau Triển Chiêu xua tay liên hồi —— đừng xằng bậy a! Nếu trên cửa có mùi nước tiểu, Tiểu Bạch Đường sẽ đốt hết phòng mất!

Kế hoạch của Công Tôn không thể thực hiện, nên cũng thất bại!

Hoàng Thượng cùng Vương gia đều bị loại, sau đó là đến Lâm Dạ Hỏa ra quân.

Hỏa Phượng cùng Trâu Lương đều khá quen thuộc với đặc tính của chó, nhưng không hề nghiên cứu qua mèo.

Quan điểm của Trâu Lương cùng Triệu Phổ không khác nhau lắm, nuôi cùng nhau rồi cũng thành đôi, gấp cái gì.

Lâm Dạ Hỏa thì không nghĩ vậy, Hỏa Phượng đưa ra lý luận, người tụ tập xung quanh quá nhiều, Tiểu Ngũ cùng Ngân Tuyết không có nhiều thời gian ở cùng nhau!

Đừng nói, đề nghị này khiến tất cả mọi người cảm thấy rất có lý.

"Vậy nuôi chung với nhau vài ngày thì sao?" Ngũ Gia hỏi.

Triển Chiêu cảm thấy Tiểu Ngũ có nguy cơ bị đánh chết mất.

Trâu Lương đột nhiên nói, "Dựa theo tuổi tác Ngân Tuyết mà tính, nếu là người, thì cũng tầm Y Y..."

Trâu Lương còn chưa nói xong, đã thấy Lâm Dạ Hỏa đột nhiên chạy qua.

Kết quả là Lâm Dạ Hỏa đuổi theo Tiểu Ngũ chạy khắp viện, không cho nó tới gần Ngân Tuyết, nói còn dám lại gần sẽ thiến nó.

Triển Chiêu che chở Tiểu Ngũ đang chịu ủy khuất.

Bạch Ngọc Đường cùng Triệu Phổ đều nhìn Trâu Lương như hỏi ngươi không phải là đang cố ý đi?

Trâu Lương túm lấy Lâm Dạ Hỏa đang phát bạo rời đi —— Hỏa Phượng cũng thất bại!

Cuối cùng Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường có chiêu gì không.

Ngũ Gia nghĩ nghĩ, "Vậy thực dụng chút đi!"

Tất cả mọi người nhìn Ngũ Gia.

Ngũ Gia quan sát một chút, nhìn xem Ngân Tuyết thích ăn cái gì... Hình như thích ăn gà.

Ngũ Gia sai quản gia chuẩn bị mấy con gà đã rửa sạch sẽ, rồi để Tiểu Ngũ mang cho Ngân Tuyết.

Kết quả Tiểu Ngũ tự mình ăn hết, thấy vậy Ngũ Gia cũng đỡ trán.

Triển Chiêu bóp tai Tiểu Ngũ nói nó không có tiền đồ.

Tất cả mọi người cảm khái —— quả nhiên ai nuôi thì giống người đó.

Chiến thuật dùng đồ ăn cũng thất bại.

Bạch Ngọc Đường lại nghĩ nghĩ, "Bằng không lấy hai món đồ cổ đến thử xem?"

Tất cả mọi người lại thở dài —— Ngũ Gia chỉ biết mua đồ ăn cùng mua đồ cổ.

Cuối cùng, là Thiên Tôn Ân Hậu Yêu Vương, luôn cả Lương Thần Mỹ Cảnh cũng ra trận, đem Tiểu Ngũ gây sức ép, kết quả vẫn như cũ không hề có tiến triển.

Hơn nữa Ngân Tuyết hình như cũng bị làm phiền, càng nhìn Tiểu Ngũ càng cảm thấy khả nghi, trốn luôn trong phòng không chịu đi ra.

Triển Chiêu có chút tuyệt vọng.

Ngũ Gia cũng không còn cách, "Bằng không quên đi, cùng nhau nuôi vậy, chờ sang năm rồi nói sau..."

Tất cả mọi người thở dài —— xem ra chỉ có thể như thế.

Lúc trời chiều chiều, Âu Dương vội nửa ngày đã trở lại, chỉ thấy Tiểu Ngũ một mình ngẩn người, lỗ tai đều cụp xuống, buồn bã ỉu xìu nhìn mấy con cá chép cùng Yêu Yêu bơi qua bơi lại trong ao.

Hỏa Kỳ Lân đi qua ngồi xuống bên cạnh Tiểu Ngũ, xoa xoa đầu bự của nó hỏi, "Làm sao vậy?"

Đầu Tiểu Ngũ dựa lên đùi hắn, miệng rầm rì, vô cùng tội nghiệp.

Âu Dương vui vẻ xoa xoa đầu nó.

Lúc này, Kim Diệp chạy tới cạnh hồ nước, cúi đầu muốn uống nước... Đột nhiên dưới chân bị trượt.

Âu Dương vội vàng duỗi tay ra, nhưng bắt lấy khoảng không.

Kim Diệp bị rớt xuống ao.

Âu Dương chỉ thấy Tiểu Ngũ bên cạnh "Phù phù" một tiếng liền lủi xuống ao.

Kim Diệp còn chưa kịp chìm xuống, Tiểu Ngũ đã ngoạm lấy nó để lên bờ, bản thân cũng nhảy lên, không kịp vẫy nước trên người đã đi qua liếm lông cho Kim Diệp.

Đang liếm lông, Tiểu Ngũ vừa ngước đầu lên thì thấy Ngân Tuyết không biết từ khi đã đi lại đây, đang ngồi bên cạnh nó.

Mắt to của Tiểu Ngũ chớp chớp.

Ngân Tuyết chồm qua, dùng mũi cọ cọ cái mũi ướt nhẹp của Tiểu Ngũ.

Chờ bọn Triển Chiêu ăn cơm xong trở về, vừa vào viện liền ngây ngẩn cả người.

Chỉ thấy cạnh ao sen, Âu Dương cầm một cây cẩu vĩ ba thảo* đùa Kim Diệp, mà bên cạnh hắn, Ngân Tuyết cùng Tiểu Ngũ ghé vào nhau, đang liếm mao cho nhau a, nhìn thấy còn rất vô cùng thân thiết.

*cỏ đuôi chó

Mọi người sửng sốt thật lâu sau, mới hiểu được là Âu Dương đã thành công!

Bốn tiểu bằng hữu Lương Thần Mỹ Cảnh đều vọt qua vây quanh Âu Dương hỏi hắn sao lại thành công.

Âu Dương không hiểu ra sao —— hả?

"Không thể tưởng được a!"

Triệu Phổ cùng Công Tôn đều không thể tin —— rốt cuộc có thể "làm" lại chính là "Âu Dương".

Trâu Lương gật gật đầu, "Ế lâu năm quả nhiên có hiểu biết!"

Những người khác đều mang biểu tình "Thì ra là thế".

Triệu Trinh cũng cảm khái, "Ái khanh quả nhiên rất am hiểu tình ái! "

Tiểu Tứ Tử hỏi Âu Dương đang không hiểu gì, "Chinh Chinh, ngươi chuẩn bị đặt tên gì cho cục cưng a?"

Âu Dương nghe thấy "Cục cưng" đầu tiên là ngẩn người, sau đó mặt đỏ bừng, vò đầu bứt tai nói, "Như thế nào a, cũng phải thành thân trước có phải hay không, hiện tại nói tới cục cưng có phải sớm quá không... Aha ha ha..."

Tiểu Tứ Tử nhìn nhìn Tiểu Ngũ cùng Ngân Tuyết, "Muốn tổ chức tiệc thành thân luôn sao?"

"Đương nhiên." Âu Dương cười đến mang tai, "Khai Phong phủ một đãi một cái, Hắc Phong thành đãi một cái, không chừng Sơn Thần cung cũng phải đãi một cái, ai nha, quá ngượng ngùng rồi... Ha ha."

Tiểu Tứ Tử ngưỡng mặt nhìn Âu Dương Thiếu Chinh cười đến đắc chí mỹ mãn, cảm thấy hai người hình như đang không nói cùng một chuyện.

Sau vài ngày cố gắng, Tiểu Ngũ cùng Ngân Tuyết đã thân mật hơn rất nhiều, thường xuyên nằm cạnh nhau, miệng gừ gừ, như đang tán gẫu gì đó.

Triển Chiêu rất vui, Bạch Ngọc Đường lại đang lo lắng —— hổ con thật sự muốn để Âu Dương đặt tên sao?

Bên Bạch phủ có tiến triển, lời đồn đãi bên ngoài lại phát tán thành chuyện không đâu.

Cũng không biết là ai chỉnh sửa, cuối cùng xuất hiện một bản cũ thống nhất.

"Sơn thần cách mỗi một trăm năm lại xuống núi một lần, phàm là người vào núi mà làm sơn thần tức giận, sẽ bị bắt vào địa cung làm nô bộc. Nếu muốn trở về nhân gian, phải cùng Sơn Thần cung ký kết khế ước, đem trái tim hiến cho sơn thần, trở thành cương thi. Cương thi phải gạt bảy người vào núi hiến tế cho sơn thần, mới có thể lấy lại được tự do. Sau đó tiếp tục giúp sơn thần dụ người vào núi, còn có thể được tặng vàng bạc châu báu. Nhưng cương thi vĩnh viễn không thể lấy lại trái tim, hơn nữa trọn đời đều phải làm con rối của sơn thần, sơn thần muốn hắn làm gì thì phải làm cái đó, một khi trái mệnh hay phản bội, sẽ phải chết thảm."

Lời đồn này vừa truyền ra, người cả vùng Hội Kê Sơn đều bắt đầu hoảng sợ, lời đồn đãi cũng lan đến các châu thành huyện gần đó.

Con đường đó cơ bản không ai dám đi qua, thôn dân gần đó cũng không dám ra ngoài, còn trữ số lượng lớn vũ khí chuẩn bị bảo vệ thôn trang, phòng ngừa cương thi xâm nhập.

Nha môn nhận được yêu cầu của dân chúng, yêu cầu nha môn phái người bảo vệ thôn trang.

Lại xuất hiện có người bị "cương thi" phục kích trên con đường gần Kê Sơn, nhưng trong lúc nhất thời chỉ là trông gà hoá cuốc.

Bọn Triển Chiêu phân tích lời đồn một chút, phát hiện bên trong có mấy người đặc biệt khả nghi.

Đầu tiên, lời đồn nhắc tới "Địa cung".

Sơn thần ở trong ngọn núi, bắt người rồi có thể nhốt trong núi, vì sao lại phải nhốt trong "Địa cung", tựa hồ như đang ám chỉ Sơn Thần cung là một tòa cung điện ngầm.

Sau đó, lời đồn nhắc tới cương thi cùng một đổi bảy.

Này nghe qua như là quy tắc mà sơn thần định ra, nhưng mục đích cụ thể gì? Có phải có nghĩa là, gần đây sẽ có "Cương thi" vào núi bắt người?

......

Cứ như vậy mỗi người ai cũng trong trạng thái đề phòng cùng khẩn trương, lại qua vài ngày.

Hôm nay buổi chiều, bộ khoái nha môn đi tới Bạch phủ, nói là hôm nay có mấy thôn dân báo án, thôn bọn họ có bảy người mất tích.

Bọn Triển Chiêu nhanh chóng chạy đến nha môn.

Đầu đường, không biết có phải do trời đầy mây hay không, hay do mọi người mấy ngày trước quá náo nhiệt, mà con đường bây giờ có vẻ hết sức quạnh quẽ.

Chuyện có người mất tích hiển nhiên đã truyền ra, trong quán trà cùng tửu lâu mọi người tụ tập đều thảo luận chuyện này.

Đuổi tới nha môn, Diêu Đình Uyên kể lại chuyện đã xảy ra mọi người nghe.

Thôn có người mất tích là Tưởng gia thôn, cách không xa Hội Kê Sơn, trong đó không ít thôn dân đều tham gia hội tìm người của nha môn cách đây không lâu, hơn nữa rất nhiều người đều bị "Sơn thần" hiện thân phục kích.

Ngày hôm qua buổi chiều, cửa thôn đột nhiên truyền đến tiếng hét thảm, một người lạ mang thương đích đầy người chạy tới cầu cứu, nói hắn cùng thê nhi đang đi thì bị một con hổ tập kích, thê nhi hắn còn bị vây trong xe ngựa chưa ra được.

Lúc ấy có mấy người trẻ tuổi đang làm việc gần đó, vừa nghe chuyện này liền nhanh chóng cầm cuốc ra ngoài hỗ trợ. Nhưng bọn họ sau khi ra khỏi thôn thì lâu rồi đều không thấy trở về. Thôn dân đi ra ngoài tìm kiếm, trên đường cái gì cũng không có... Sau đó toàn bộ thôn tụ tập cùng nhau kiểm kê một chút, phát hiện vừa lúc thiếu bảy người!

Thôn dân đều đoán người cầu cứu kia là do cương thi giả thành, mục đích chính là lừa người vào núi hiến tế cho sơn thần, để đổi lấy tự do cho hắn!

Căn cứ theo miêu tả của vài vị thôn phụ mà vẽ ra được bức họa của người nọ.

Triển Chiêu sau khi thấy bức họa, trên mặt toàn là máu, ục ịch béo núc tuổi không lớn, không hiểu sao nhìn còn có chút quen mắt...

"A?" Triển Chiêu hỏi, "Này không phải là Ngô Đại Mao sao?"

Bạch Ngọc Đường cũng thấy giống Ngô Đại Mao.

Diêu Đình Uyên thở dài, "Quả nhiên đều cảm thấy giống..."

Lúc này, mấy nha dịch vội vã chạy về, nói cửa hàng đồ cổ của Ngô Đại Mao bị rất nhiều người bao vây, hiện tại ai cũng nói hắn là cương thi, là sơn thần thả đến nằm vùng, mục đích là để giúp sơn thần bắt người.

Triển Chiêu dở khóc dở cười, tâm nói Ngô Đại Mao này cũng thật không may mắn, ai kêu hắn đã la lên là bản thân thấy sơn thần, còn không dùng hắn khai đao sao.

Bọn nha dịch nói càng lúc càng có nhiều người kéo đến phá cửa hàng xung quanh, cứ như vậy thì những người có liên quan đến Ngô Đại Mao cũng sẽ có nguy hiểm.

Diêu Đình Uyên lệnh bọn nha dịch đi cứu Ngô Đại mao ra, nhưng Triển Chiêu cảm thấy nha môn trực tiếp ra mặt có thể sẽ bị thôn dân vây công rối loạn, hay là nhóm hắn đi trước, trộm cứu Ngô Đại mao ra, sau đó nói với thôn dân Ngô Đại Mao không có ở đây, bọn họ tự nhiên cũng sẽ tan đi.

Diêu Đình Uyên cảm thấy đây là một biện pháp, liền phái bộ khoái mang theo nha dịch đi cùng hỗ trợ bọn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.

Triệu Trinh cùng Triệu Phổ rất có hứng thú với cương thi cùng sơn thần, bất quá Nam Cung cùng Âu Dương mỗi người một bên, đem thúc cháu nhà này túm về Bạch phủ.

Hai người Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa đến gần Hội Kê Sơn thăm dò xem có manh mối của "Sơn thần" hay "Cương thi" không.

Khi Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương đuổi tới Hội Kê Sơn, trời đã tối, chu vi xung quanh vô cùng im ắng, cũng không có người đi đường, ngọn núi ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng chim hót, nghe vô cùng quỷ dị.

Hỏa Phượng có chút khó hiểu, "Vì sao lại nói là cương thi, nhóm thôn dân rõ ràng nhìn thấy là con người a."

"Vì tạo hình khủng hoảng đi." Trâu Lương nói, "Nghe càng sợ càng có lợi khi truyền bá."

Hai người đi tới trước cửa Tương gia thôn, còn chưa vào thôn, bỗng nhiên nhìn thấy hai thôn dân cầm cuốc chạy ra ngăn lại, hỏi hai người là ai, vì sao muốn vào thôn.

Lâm Dạ Hỏa nói hai người bọn họ thay nha môn đến tra án, nhưng thôn dân có chết cũng không cho hai người bọn họ đi vào, nói hai người bọn họ muốn vào thôn, phải chứng minh bản thân không phải cương thi.

Hỏa Phượng chỉ vào mặt mình hỏi bọn hắn có gặp qua cương thi nào dễ nhìn như vầy không?

Hắn đề cập tới diện mạo hoàn hảo của bản thân, nhóm thôn dân lại càng không tin, nói hắn tóc hồng mắt bích có phải là yêu tinh hay không, nói xong còn muốn dùng cuốc đánh hắn.

Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương một thân công phu, không thể đánh mấy thôn dân bình thường đi, đành phải bỏ chạy.

Thôn dân còn thả chó đuổi theo hai người bọn họ, Hỏa Phượng tức giận, đời này đây là lần đầu tiên bị chó rượt.

Tuy rằng đám chó chỉ rượt đến cửa thôn rồi ngắc cái đuôi, nhưng Trâu Lương vẫn kéo Lâm Dạ Hỏa đang buồn bực rời khỏi thông trang.

Lâm Dạ Hỏa đi vài bước, phát hiện vạt áo có chút ướt, nghĩ nghĩ, phỏng chừng là vừa rồi lúc thôn dân kia vung cái cuốc, thì bùn dính trên đó bắn vào áo hắn.

Hỏa Phượng túm vạt áo, cúi đầu vừa đi vừa chà xát, "Sơn thần kia đừng để ta bắt được hắn, bắt được đại gia ta sẽ chôn hắn xuống ruộng!"

Hai người lúc này đang đi trên con đường vắng vẻ quanh Hội Kê Sơn, trên bầu trời truyền đến tiếng sấm loáng thoáng, chỉ chốc lát sau, trên mặt đất xuất hiện hạt mưa.

Trâu Lương nâng tay, phát hiện mưa rơi càng lúc càng lớn.

Hơn nữa trên đỉnh đầu mây đen áp đỉnh, chu vi dần dần lan ra, như bầu trời tối đen.

Hai người lại đi một đoạn, phát hiện phía trước vừa lúc là nơi nghỉ ngơi của đội ngũ tìm kiếm trong núi, là lều trà mà người của nha môn dựng lên.

Kỳ thật lúc này đừng nhìn bầu trời tối đen, nhưng thời gian còn sớm, Lâm Dạ Hỏa kéo Trâu Lương đến lều trà, nói ngồi chờ một lát.

Trâu Lương hỏi hắn, "Nơi rừng hoang núi dã, ngồi đây chờ cái gì? "

Lâm Dạ Hỏa chỉ chỉ Kê Sơn phía trước tối đen như mực nói, "Chờ cương thi a!"

Trâu Lương có chút không biết nói gì, bất quá vẫn cùng hắn ngồi xuống, nhìn mưa rơi tí tách bên ngoài.

Hai người ngồi trong chốc lát, Lâm Dạ Hỏa đột nhiên vỗ Trâu Lương một cái, muốn hù dọa hắn.

Tả tướng quân bất đắc dĩ còn mặt than, còn nói hắn ngây thơ.

Lại một lát sau, mưa thế nhưng nhỏ lại, trời cũng hơi sáng một chút, nhưng trên đường vẫn im ắng.

Lâm Dạ Hỏa cũng thấy nhàm chán , liền hỏi Trâu Lương, "Hay là trở về..."

Hỏa Phượng nói còn chưa dứt lời, chỉ thấy Trâu Lương đột nhiên ngẩng đầu.

"Hình như có người!" Trâu Lương ý bảo Lâm Dạ Hỏa nhìn trong rừng.

Hỏa Phượng còn tưởng Trâu Lương muốn hù dọa mình, liền chọt chọt hắn.

Nhưng Trâu Lương bắt lấy tay hắn, ý bảo hắn nhìn trên núi.

Lâm Dạ Hỏa lúc này cũng nghe thấy một vào âm thanh khác thường, vừa ngước đầu, chỉ thấy giữa núi rừng, một bóng người chợt lóe qua.

Hai người nhìn nhau một cái, đứng lên lao vào rừng đuổi theo thân ảnh kia...


→Chương sau: Chương 166:→

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro