Chương 170 Hữu sự - Vô sự (không sao - có sao)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 170 Hữu sự - Vô sự (không sao - có sao)

Editor: Ken Le, Rosaline

Beta: Lily


Trang chủ Nguyệt Minh sơn trang trong nha môn dùng "bí thuật", khôi phục trí nhớ của đám người giang hồ bị bắt, trong lúc nhất thời oanh động cả Kim Hoa phủ.

Làm tri phủ, Diêu Đình Uyên đối với người tên Đổng Nguyệt Minh này, thậm chí là sự kiện mất tích, đều vô cùng hoài nghi.

Nhưng có hoài nghi mà không có chứng cứ, không thể có chuyện hơn ba trăm người giang hồ hợp tác với Nguyệt Minh sơn trang lừa gạt người khác đi? Hơn nữa, nhóm người này bị nhốt lâu như vậy, cũng lấy đi tánh mạng của mười mấy người, ngày đó nếu không đúng lúc có Bạch Ngọc Đường ở đó, có thể càng có nhiều người chết hơn, người giang hồ hồ đồ cái gì đâu?

Nhưng nếu không phải hợp tác, vậy Đổng Nguyệt Minh tại sao lại đến đây?

Diêu Đình Uyên xuất thân quân doanh, nên giống với Triệu Phổ, quái lực loạn thần hắn chưa bao giờ tin, đốt phù chú có thể chữa bệnh? Mông ai tin đâu!

Nhưng Diêu Đình Uyên không tin, những người khác trong nha môn lại tin, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều hỏi thăm Đổng Nguyệt Minh có nguyện ý xem bệnh hay không, nguyên bản Nguyệt Minh sơn trang không có danh khí gì, bây giờ lại nổi như diều gặp gió.

Mà nói về không tin thì còn có Công Tôn là không tin nhất, trong mắt hắn, chỗ này chắc chắn có ẩn giấu gì đó!

Trong sự "bày mưu đặt kế" của Công Tôn tiên sinh, Triệu Phổ sai ảnh vệ "bắt" năm người về.

......

Trong một gian phòng trống của Bạch phủ, trên năm cái giường, có năm người giang hồ bị điểm huyệt.

Công Tôn đeo bao tay cầm ngân châm, như nhân vật phản diện bước đến, năm người giang hồ sợ tới mức nói lầm bầm.

Triệu Phổ cùng Triệu Trinh ở cửa nhìn, đều cảm thấy biểu tình của Công Tôn rất nguy hiểm.

Tiên sinh cẩn thận kiểm tra vài người, đột nhiên như là nghĩ tới cái gì đó, liền nói ảnh vệ đến trù phòng của Bạch phủ lấy một túi muối, mang thêm một chậu nước đến.

Nhóm ảnh vệ làm theo.

Triệu Phổ cùng Triệu Trinh nhìn nhau liếc mắt một cái —— muối cùng nước?

Chờ đồ đều được mang đến, Công Tôn để nhóm ảnh vệ đồ hết túi muối vào nước.

Chờ tan ra hết, Giả Ảnh nếm thử nước muối một chút... Cừ thật, mặn đến nỗi đầu lưỡi đều tê !

Công Tôn múc một muỗng nước muối, để Giả Ảnh giải huyệt đạo cho một người giang hồ, cũng không để hắn uống, mà muốn hắn dùng nước muối súc miệng.

Người giang hồ này chính là người vừa rồi được Công Tôn trị liệu, là đau đầu.

Kết quả hắn súc miệng xong, nghiêng đầu cảm thụ một chút, nói đầu không còn đau như vậy.

Công Tôn gật gật đầu, để Giả Ảnh giải huyệt cho những người khác rồi nói họ súc miệng.

Tiểu Tứ Tử mang hòm thuốc đến cho Công Tôn, Công Tôn đưa cho ảnh vệ mấy đơn thuốc, nói họ chuẩn bị năm thùng tắm lớn, đổ nước ấm rồi bỏ dược vào, vừa để đám người giang hồ tắm, vừa châm cứu giải độc cho họ.

Chờ khi châm khử độc cuối cùng dùng xong, cuối cùng Công Tôn để Tiểu Tứ Tử nấu một nồi thuốc kim ti linh mang lại đây, cho năm người mỗi người một chén uống.

Mấy người đó ói hết ra, sau đó đột nhiên đều thanh tỉnh lại, rồi kể lại mọi chuyện mà họ đã trải qua.

Công Tôn xua tay ý bảo bọn họ khoan nói, để họ đến nha môn mời Diêu Đình Uyên đến, mọi người cùng nhau nghe.

Thì ra đám người gọi là người giang hồ này cũng không phải người giang hồ, mà là một đám người thường bị hạ dược.

Những người này phần lớn đều chỉ có sức, bình thường chạy thuyền hay vận chuyển đồ vật này nọ, dù sao có việc trả tiền thì họ sẽ làm.

Bọn họ đến từ những nơi khác nhau, cách gặp nhau cũng không khác mấy, đều là được người khác thuê lái thuyền, vừa lên thuyền đã bị thảy vào mặt một đống bột phấn, sau khi ngửi thấy một mùi tanh hôi liền lâm vào trạng thái hoảng hốt. Bọn họ nghe thấy có thanh âm nói bên tai bọn họ, nên làm gì cho hắn, làm như thế nào, bọn họ đều không thể kháng lại mệnh lệnh, hiện tại nhớ lại, thật giống như nằm mơ vậy.

Tới cái "Thủy liêm động" kia, bọn họ căn bản không đi vào từ cửa hang phía trước, mà đi vào từ một cửa khác trên ngọn núi.

Mấy người nói xong đều cảm thấy bản thân không biết có phải bị trúng tà hay không, hơn nữa lúc bọn họ rời nhà đi, đều cùng người trong nhà nói phải đi xa hai ba tháng mới trở về, nên người trong nhà cũng không có ai đi báo quan.

Đem năm người này đến nơi an toàn bố trí, tất cả mọi người hỏi Công Tôn —— đám người này trúng độc gì.

Công Tôn nói, "Mấy người này trúng loại độc gọi là Vô sự tán."( Vô sự = Không sao)

Mọi người nghe đều cảm thấy không đúng —— này mà không sao ? Là có sao chứ!

Công Tôn lấy giấy bút, vẽ một một gốc nấm, đưa mọi người nhìn rồi nói, "Loại nấm này tên là Vô sự cô, là một loại nấm rất hi hữu, có độc tính rất nhẹ, ăn nhiều sẽ sinh ra ảo giác, qua một đoạn thời gian, độc tính sẽ dần dần tiêu tán, người cũng không sao."

Tất cả mọi người gật đầu ——thật đúng là vô sự.

"Nhưng loại nấm này có một đặc điểm." Công Tôn dùng bút chỉ vào nấm nói, "Mỗi khi nấm lớn đến một thời gian nhất định, chỉ cần chạm nhẹ một cái, đầu nấm sẽ phun ra bột phấn màu trắng, bột phấn này thật ra là mầm của nó."

Mặt tất cả mọi người lộ vẻ ghét bỏ, bắt đầu chuyển biến theo hướng có chút dọa người.

Công Tôn chỉ cho mọi người cách gieo trồng nấm hiệu quả nhất, "Thu thập bột phấn, sau đó dùng một loại gỗ đặc thù, ngâm với nước thuốc đặc biệt, bắt đầu nuôi chúng. Chờ khi nấm lớn, lại phun ra bột phấn, loại bột phấn này chính là loại độc có tác dụng mê hoặc sai khiến người khác, gọi là Vô sự tán."

Mọi người nghe xong cũng sửng sốt —— quả nhiên Công Tôn nói ra đều là sự thật đáng sợ.

"Thảy bột phấn này lên người người khác, người đó sẽ sinh ra một loại ảo giác, bình thường thì đầu sẽ choáng váng, khó thở, mà chỉ cần người hạ độc ra lệnh bên tai cho người bị trúng độc, người trúng độc sẽ dựa theo mệnh lệnh làm việc. Thời gian trúng độc dựa theo số lượng dùng độc, có bệnh trạng có thể duy trì vài tháng thậm chí một hai năm. Chờ hoàn thành tất cả nhiệm vụ, độc tính đến lúc đó tự tan đi, người trúng độc sẽ hoàn toàn không còn nhớ gì về thời gian trúng độc, hơn nữa thân thể cũng không có tổn hại gì, trí nhớ có thể hỗn loạn, giống như không có gì phát sinh mà tiếp tục sống... Cho nên gọi là Vô sự tán."

Mọi người lắc đầu —— cũng quá nguy hiểm!

"Vô sự cô phi thường khó tìm, nuôi chúng cũng rất khó." Công Tôn nói, "Nói cách khác, những người này nói với những người khác là đi xa chừng hai ba tháng, chứng tỏ người cho bọn hắn dùng dược đã bố trí nhiệm vụ ít nhất phải dùng từ hai đến ba tháng mới có thể hoàn thành."

"Cho nên bọn họ từ lúc bị bắt đến lúc được Nguyệt Minh sơn trang giải độc, hết thảy đều đã được an bài tốt?" Tất cả mọi người nhớ lại một chút, "Cảm thấy tất cả đều là gạt người !"

"Nói như vậy, đây chỉ mới là bắt đầu sao?" Diêu Đình Uyên nghe ra manh mối trong đó, "Ba trăm người giang hồ, cũng nằm trong kế hoạch của người an bài sao?"

"Nếu kế hoạch là khiến cho ba trăm người này chết, vậy bọn họ cũng sẽ chết sao?" Lâm Dạ Hỏa hỏi.

Công Tôn gật đầu.

"Này cũng không phải là vô sự, thật sự là rất ác độc!" Diêu Đình Uyên nhíu mày.

"Nhưng muốn giải trừ độc tính kỳ thật cũng không khó." Công Tôn nói, "Loại bột phấn dùng để chế dược gây ảo giác này, sở dĩ có thể ảnh hưởng đến người lâu như vậy, là bởi vì bột phấn này bay theo gió rồi hít vào, chúng bám miệng cùng mũi, nuốt vào bụng lại không có tác dụng. Chỉ cần dùng nước muối đặc súc miệng, có thể hóa giải phần lớn độc dược này, người sẽ chậm rãi tỉnh táo lại, sau đó dùng cách giải độc bình thường giải, trong vòng vài ngày là có thể hoàn toàn giải được độc. Nếu giống ta vừa rồi, dùng các phương pháp đó cùng kim ti linh, thì mấy canh giờ là có thể giải độc hoàn toàn."

"Này..." Triển Chiêu đột nhiên hỏi, "Kế hoạch đầy đủ kia bọn họ còn nhớ rõ không?"

Công Tôn tiếc nuối lắc lắc đầu, "Bọn họ nghe được tiếng nói là đã trở nên mơ hồ, nhớ không nổi."

Mọi người cũng nhíu mày —— vậy vẫn không biết những người kia muốn làm gì.

"Độc này chắc không dễ làm đi?" Triệu Phổ hỏi Công Tôn.

Công Tôn gật đầu, "Đúng ! Là vô cùng khó làm! Hơn nữa nhiều người như vậy, liều thuốc lớn như vậy, ta hoài nghi giai đoạn kế hoạch trước đó đã được chuẩn bị nhiều năm trước!"

Bởi vì manh mối trong tay có hạn, mọi người chỉ có thể trước tiên là án binh bất động, xem lúc sau sẽ tiến triển thế nào.

Bạch Ngọc Đường đưa bột màu trắng lúc nãy lấy được cho Công Tôn phân tích.

Nhưng kỳ quái chính là, Công Tôn nghiên cứu một hồi, nói cái này không phải là bột phấn mà lần trước sơn thần dùng.

Mà kết luận kế tiếp của Công Tôn lại làm mọi người khiếp sợ —— đây là Vô sự tán!

"Trên người Khương Vọng Lâu có Vô sự tán?" Triển Chiêu cảm thấy có chút châm chọc, "Cho nên hắn chính là kẻ dùng Vô sự tán với người khác, hay bản thân hắn cũng trúng một ít Vô sự tán, cho nên mới tìm đường chết như vậy? Hơn nữa Tiểu Tứ Tử nói trên người hắn có mùi giống sơn thần, vậy có khi hắn cùng sơn thần đã từng tiếp xúc ?"

Công Tôn buông tay, "Thật sự không biết, bằng không lựa lúc nào đó các ngươi cho hắn ngâm nước muối xem sao?"

Đương nhiên, Công Tôn cũng chỉ nói như vậy, nếu để Khương Vọng Lâu ngâm nước muối, hắn cho dù là người bị trúng độc, hay là người hạ độc mà nói, chẳng phải là đả thảo kinh xà sao?!

......

Ăn xong cơm trưa, tất cả mọi người không ra ngoài, mà ở trong sân nghỉ ngơi trong chốc lát.

Yêu Vương còn nhớ thương chuyện người khổng lồ, cầm mấy chung trà ở bên kia nhìn tới nhìn lui, cũng không biết đang nghiên cứu cái gì.

Trước mắt đã có một đống chuyện phiền lòng, điều duy nhất không khiến mọi người sốt ruột chính là tiến triển của Tiểu Ngũ và Ngân Tuyết.

Mấy ngày nay Tiểu Ngũ và Ngân Tuyết càng ngày càng tốt, lúc này, hai lão hổ đang ở trên cỏ phơi nắng, Ngân Tuyết thường dùng móng chọt Tiểu Ngũ một chút, Tiểu Ngũ như tên lỗ mãng phất cái đuôi, đầu lớn cọ cọ người Ngân Tuyết, hai con hổ còn cắn cổ cùng liếm mũi cho nhau.

Tiểu Lương Tử phân tích cho mọi người một chút, nói mèo làm như vậy cơ bản chẳng khác gì đang thân qua thân lại.

Nói xong bị Hỏa Phượng đạp một cước vào mông.

Mọi người thì khó chịu, Tiểu Ngũ thế nhưng đã bắt đầu tú ân tú ái!

Nhất là Âu Dương.

Tiểu Kim Diệp hoạt bát đáng yêu, sôi nổi theo sát Yêu Yêu ầm ĩ.

Lại ngồi hàn huyên trong chốc lát, quản gia Bạch phủ mang hai rương lớn đi vào, cùng Bạch Ngọc Đường nói đồ đã chuyển đến.

Ngũ gia mở ra nhìn nhìn, chỉ thấy bên trong có hai cây nhân sâm tốt nhất.

Tất cả mọi người buồn bực, Ngũ gia mua cái này làm gì?

Chỉ chốc lát sau, quản gia chuẩn bị một chiếc xe ngựa.

Ngũ gia đứng dậy, túm Triển Chiêu nói dẫn hắn đi thăm thân thích.

Tất cả mọi người có chút bát quái nhìn nhìn —— Ai nha? Mang theo Triển Chiêu đi gặp thân thích ?

Triển Chiêu cũng ngượng ngùng, lúc trước không phải thân thích của Bạch gia đều tới sao, còn muốn đi thăm ai ?

Bạch Ngọc Đường cũng không nhiều lời, hỏi mấy tiểu bằng hữu Lương Thần Mỹ Cảnh có muốn đi cùng không, bốn tiểu hài nhi không có chuyện gì làm, nên vui vẻ đi theo.

Không nghĩ tới vừa xuất môn, Triệu Trinh cũng chạy tới, nói cùng đi bái phỏng thúc thúc a di.

Nam Cung ở phía sau đỡ trán, ai là thúc thúc a di nhà ngươi a.

Bạch Ngọc Đường cũng không ngăn cản, đều mang mọi người cùng đi.

......

Bạch gia thân thích đặc biệt nhiều, nhưng có liên lạc với Ngũ gia kỳ thật không nhiều lắm, cảm giác một nhà này cũng có trọng lượng.

Quả nhiên, xe ngựa đi không xa, dừng lại ở trước một gian hàng bán tơ lụa rất lớn.

Có tiểu nhị chạy ra vừa thấy, liền hô "Tiểu thiếu gia tới rồi", liền đi vào trong thông báo.

Chờ Ngũ gia bọn họ xuống xe, từ trong cửa hàng tơ lụa có một đại thúc trung niên "mỹ mạo" đi ra, Ngũ gia gọi người ta là Tứ thúc.

Vị Tứ thúc này tên là Bạch Đông, là đệ đệ của Bạch Hạ, nhà Bạch gia có bốn huynh đệ, lần lượt theo xuân hạ thu đông mà đặt tên.

Bốn huynh đệ bộ dạng đều có chút giống nhau, giống nhau nhất là "tuổi trẻ mỹ mạo", đương nhiên, trong bốn người thì Bạch Hạ là nổi bật nhất.

Bạch Đông tính cách cùng Bạch Hạ có chút giống, chạy đến đùa xong Bạch Ngọc Đường lại qua đùa Triển Chiêu.

Mời mọi người vào nhà nhiệt tình chiêu đãi xong, Bạch Đông còn hỏi thăm Triệu Trinh là ai.

Triệu Trinh cũng đùa, nói bản thân là hoàng đế, cải trang đi vi hành, còn nói cùng Bạch Hạ có quen biết.

Nam Cung cùng Bạch Ngọc Đường cùng nhau đỡ trán.

Bạch Đông thì lại cười lớn, nói thật sự là khách quý đến thăm vô cùng vinh dự, còn đem bình rượu trân quý ra, nói phải cùng Triệu Trinh không say không về.

Bạch Ngọc Đường lấy cái bình qua, nói là muốn nghe một vài chuyện, hỏi thăm xong rồi lại uống.

Triển Chiêu ở bên cạnh nghe, quả nhiên... Ngọc Đường không phải chỉ đơn thuần là đến thăm người thân.

Bạch Đông thấy Bạch Ngọc Đường nghiêm túc, liền hỏi, "Muốn hỏi cái gì? Muốn thành thân sao? Đồng ý đồng ý!"

Vừa nói vừa đưa bao lì xì cho Triển Chiêu.

Triển Chiêu thấy bao lì xì đỏ liền quay qua híp mắt nhìn Bạch Ngọc Đường.

Ngũ gia nói hắn nhận bao lì xì, thuận tiện túm lại Bạch Đông đang muốn chạy đi báo cho thẩm thẩm của hắn, hỏi, "Tứ thúc, Khương Vọng Lâu quay về Kim Hoa phủ, ngươi có nghe nói qua chưa?"

Bạch Đông ngẩn người, tươi cười trên mặt đã không còn, ngồi trở lại vỗ bàn, "Tên nghiệp chướng kia còn mặt mũi mà trở về sao?!"

Triển Chiêu cùng Triệu Trinh đều có chút kinh ngạc, xem ra không chỉ một mình Bạch Ngọc Đường hoài nghi Khương Vọng Lâu.

Bạch Ngọc Đường còn nhớ rõ trước đây, khi hắn chỉ chứng Khương Vọng Lâu thì không ai tin hắn, vào ban đêm, Bạch Đông lại tìm đến hắn.

Lúc ấy Tứ thúc hắn nói hắn kể lại là đã nhìn thấy gì, Bạch Ngọc Đường liền kể lại cho hắn nghe một lần.

Bạch Đông trầm mặc trong chốc lát, vỗ vỗ vai tiểu Bạch Ngọc Đường nói với hắn, "Tứ thúc tin con! Ta cũng nghi là do hắn làm!"

......

Bạch gia cùng Khương gia làm láng giềng đã lâu, đều là lão bằng hữu, Bạch Đông cùng cha của Khương Vọng Lâu quan hệ đặc biệt tốt, không có việc gì thì hai người cũng thường xuyên cùng nhau chơi cờ, cho nên Bạch Ngọc Đường hoài nghi Tứ thúc của hắn cũng biết chút gì đó, chính là lúc ấy bản thân còn quá nhỏ cho nên hắn không nói, hôm nay mới đặc biệt đến hỏi.

Nói đến việc này, Bạch Đông cũng khẽ thở dài một tiếng.

"Ta cũng chỉ hoài nghi, cũng không có chứng cứ... Có một lần, lúc ta cùng Khương huynh uống rượu, hắn có nói một bí mật của gia đình hắn cho ta nghe." Bạch Đông nói, "Khương gia đột nhiên phát tài, là vì lúc cha của Khương huynh còn trẻ, làm giàu bằng chút tiền phi nghĩa. Khương lão gia tử lúc còn trẻ thật ra chỉ là một gia đình săn bắn bình thường, cha mẹ sớm mất, ngày sống thật sự kham khổ. Mỗi khi mùa đông, hắn đều vào Kê Sơn bắt chồn bán da lông... Có một năm rét đậm, trời đặc biệt lạnh. Khương lão gia tử khi vào núi thì gặp bão tuyết, liền tránh ở một sơn động chờ tuyết ngừng. Bởi vì trời lạnh, hắn ở trong sơn động đốt một đốm lửa. Nhưng kỳ quái chính là, đây rõ ràng là một sơn động cản gió, nhưng đốm lửa lại luôn nghiêng về một phía, hắn cũng thấy thạch bích một bên của sơn động, hình như có gió luồng ra. Khương lão gia tử liền nghĩ có khi nào phía sau thạch bích còn một sơn động khác hay không... Hắn lúc ấy cũng không biết nghĩ như thế nào, lại rút ra chủy thủ đào vài cái trên thạch bích, thế nhưng đoán đúng, phía sau xuất hiện một thạch động rất lớn, còn có sườn dốc đi xuống phía dưới. Lúc ấy hắn đã nghĩ, có khi bản thân đang đi vào ngôi mộ cổ nào đó không, lúc ấy cũng bần cùng đến điên rồi, hắn cảm thấy tất cả đều là ý trời, vạn nhất thật sự là cổ mộ, thì xuống dưới nhìn xem có bảo bối gì không lấy một món hiếm thấy về, nửa đời sau cũng không cần lo rồi. Vì thế Khương lão gia tử liền làm một cây đuốc đi vào sơn động, theo sườn dốc đi xuống dưới. Hắn cứ đi, cũng không biết đi được bao lâu, cuối cùng hắn hoài nghi bản thân không phải vào cổ mộ, mà là trực tiếp đi đến địa phủ, hơn nữa nơi này cũng quá lớn quá rộng, mấy cái cột cũng vừa cao vừa to. Khương lão gia tử đi rất lâu, rốt cuộc, phía trước xuất hiện một tòa cửa đá, cửa đá kia không những cao, mà cột đá cũng cỡ vài người ôm..."

Mọi người nghe đến đó, không hiểu sao lại cảm thấy chuyện này có chút quen, này không phải là Yêu Vương đã nói qua sao, hắn nhìn thấy thi hài của người khổng lồ dưới thạch miếu ...

Quả nhiên, chuyện Bạch Đông kể sau đó, thứ mà Khương lão gia tử nhìn thấy, cùng Yêu Vương kể đều giống nhau.

Duy nhất không giống chính là, Khương lão gia tử lấy ra một cây hoàng kim trường mâu trong tay của thi hài người khổng lồ. Lão gia tử đem trường mâu cắt thành mấy đoạn, cố gắng lôi kéo đống đó ra ngoài, dùng số vàng đó làm ăn, mới có gia nghiệp của Khương gia sau này.

Nếu chỉ nghe Bạch Đông kể lại, mọi người còn có thể hoài nghi về độ đáng tin của chuyện này, nhưng trước đó đã nghe Yêu Vương kể qua, cho nên tất cả mọi người thực dễ dàng thừa nhận, hơn nữa cũng tin Khương lão gia tử không nói dối. Mặt khác, hắn miêu tả nền đất dưới thạch cung cùng người khổng lồ mặt chim, cũng giống với Yêu Vương miêu tả, hẳn không phải là bịa đặt.

Mặt khác, mọi người cũng hiếu kì, hài cốt của người khổng lồ xuất hiện ở Tây Vực, thế nhưng còn có thể xuất hiện ở Giang Nam, nơi cách nhau ngàn dặm, không lẽ trước kia thật sự là có người khổng lồ sống đầy đất ?

"Nhưng chuyện này cùng Khương Vọng Lâu giết cha có quan hệ gì?" Triển Chiêu hỏi.

Bạch Đông thở dài, "Khương huynh nói với ta, sau khi cha hắn làm giàu, cuộc sống hàng ngày cũng không an ổn, luôn cảm thấy là đạo lấy vật bồi táng, thậm chí có thể là đã lấy thần vật, chỉ sợ hậu thế bị trời phạt. Cho nên, sau hai mươi năm lấy đi kim mâu, có một ngày, hắn căn cứ theo trí nhớ, tìm người tạo ra một cây kim mâu giống như đúc, chuẩn bị vào núi tìm sơn động kia để trả lại... Cũng muốn dập đầu bồi tội với bộ hài cốt của người khổng lồ kia. Nhưng khi vào sơn động, hắn như thế nào cũng không tìm được cửa vào thạch động kia, ở trong núi bồi hồi một lúc lâu, cuối cùng bất đắc dĩ đành phải từ bỏ. Lúc xuống núi, lại gặp một bà lão."

"Bà lão?" Mọi người khó hiểu —— Thâm sơn rừng già sao lại có bà lão ở đó?

"Bà lão kia mang theo một con lộc thuần trắng, thoạt nhìn có vài phần tiên khí, cảm giác cũng không phải người thường."

Bạch Đông sau khi miêu tả, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường theo bản năng nhìn nhau, nghĩ tới Bạch Ngọc Đường trước đây ở ngọn Kê Sơn cũng nhìn thấy.

Nhưng tính tính thời gian, vẫn có điểm không khớp, nếu là cùng một bà lão và lộc... Vậy thì cỡ bao nhiêu tuổi?

"Bào lão kia hỏi Khương lão gia tử vì sao lại cầm một kim mâu. Khương lão gia tử cũng không biết vì sao lại đem chuyện bản thân từng thấy được cùng mục đích nói ra hết cho bà lão đó nghe." Bạch Đông nói tiếp, "Bà lão sau khi nghe xong thì nở nụ cười, nói với Khương lão gia tử, nàng có thể thay hắn chuyển giao, Khương lão gia tử đem kim mâu đưa nàng."

Mọi người nghe xong cũng không biết nên đánh giá như thế nào, lão gia tử coi như có chút thiếu tâm nhãn.

"Bà lão nhận kim mâu, lại hỏi lão gia tử, hắn chỉ lấy mâu sao? Còn lấy gì khác không?" Bạch Đông kể tiếp, "Khương lão gia tử lắc đầu nói không lấy gì khác, bà lão kia như tự nhủ nói một câu, vậy là ai trộm đi? Nói xong bà lão đó bước đi, Khương lão gia tử cũng trở về, chưa được hai bước, khi quay đầu lại, bà lão cùng bạch lộc đã biến mất không thấy đâu."

Nghe được tới đây, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu vẫn như cũ không hiểu được chuyện này thì có liên quan gì đến Khương Vọng Lâu giết cha hắn, nhưng mặt khác cũng sinh ra một nghi vấn, trong thạch miếu có khi nào còn mất một thứ khác không? Có khi nào có người cùng Khương lão gia tử phát hiện cùng lúc nên lấy gì đó đi rồi không?"

"Lúc sau chính là trọng điểm." Bạch Đông chuyển đổi câu chuyện, "Khương huynh nói với ta, Khương lão gia tử nói với hắn về truyền thuyết của kim mâu kia... Năm hắn mười bốn tuổi, hắn căn cứ theo miêu tả của cha hắn, vào Kê Sơn tìm kiếm, thì tìm được cửa vào của sơn động kia."

Mọi người lúc này mới hiểu được, "Cho nên món đồ mất kia là do cha của Khương Vọng Lâu lấy đi đúng không?"

Bạch Đông gật đầu, "Ân! Chuyện Khương lão gia tử mang kim mâu đi là chuyện lúc sau."

"Vậy hắn lấy đi cái gì?" Triển Chiêu tò mò.

"Khương huynh nói cho ta biết, trước ngực người khổng lồ kia có một cái la bàn màu vàng, hắn lúc ấy đã lấy cái đó xuống. La bàn đó có thể mở ra, bên ngoài điêu khắc một gốc cây rất cổ quái, trên cây có chim, sau chim là mặt trời. La bàn mở ra, bên trong có một vòng tròn cũng giống như la bàn, mặt trên có khắc các loại ký hiệu."

Tất cả mọi người nhớ lại một chút lời của Yêu Vương kể lúc ông chứng kiến, cũng không thấy nhắc tới chuyện trước ngực người khổng lồ có la bàn, nhưng cây cùng chim đều có, nhưng đều là bích họa.

"Khương huynh từ trên đùi người khổng lồ xuống, cầm la bàn đang nghiên cứu, đột nhiên chợt nghe thấy có tiếng gió thổi kỳ quái, hắn lại ngẩng đầu nhìn lên..." Bạch Đông nói, thanh âm cũng giảm thấp xuống vài phần, "Ban nãy cái mặt người khổng lồ ngồi phía trước kia đang nhìn hắn, nhưng lại đột nhiên cúi đầu, sau mặt nạ đầu chim, hình như có một đôi mắt đang nhìn hắn chằm chằm."

Triển Chiêu nghe xong không tự chủ rùng mình một cái —— kì diệu! Vậy người khổng lồ chẳng lẽ còn sống?

Triệu Trinh vỗ ngực một cái, lúc đó chắc phải dọa người lắm.

"Khương huynh lúc đó sợ đến xoay người chạy, ra khỏi động quật liền một cước đạp lật đống đất chung quanh cổng vào sơn động, sau khi lỗ thủng kia bị đóng lại, hắn liền tựa như điên vậy chạy trở về nhà, cũng không dám nói cho người nhà chuyện gì xảy ra." Bạch Đông nói, thở dài, "Khương huynh nói với ta, la bàn này của hắn về sau liền cho nhi tử Khương Vọng Lâu của hắn, hắn còn nói, Khương Vọng Lâu từ nhỏ liền đặc biệt thích chạy đến Hội Kê sơn, hơn nữa hắn một mực nghiên cứu đồ án kỳ kỳ quái quái, thần thần thao thao trên la bàn này. Hắn rất không an tĩnh, luôn cảm thấy la bàn kia không phải là quá cát tường, đã nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn nhớ kỹ hình ảnh người khổng lồ cúi đầu nhìn hắn kia. Hắn cùng nhi tử đề cập qua nhiều lần, muốn đem la bàn trả lại, nhưng Khương Vọng Lâu chẳng những không chịu, còn thay đổi rất táo bạo, thậm chí uy hiếp hắn. Cho nên hắn càng ngày càng lo lắng, liền muốn lén đem la bàn từ chỗ Khương Vọng Lâu ra trả lại. Nhưng sau đó không lâu sau, Khương huynh lại đột nhiên tự vẫn..."

Bạch Ngọc Đường rốt cục hiểu, gật đầu, "Cho nên Tứ thúc ngươi mới hoài nghi, cái chết của Khương bá phụ, cùng Khương Vọng Lâu có quan hệ?"

Bạch Đông gật đầu, "Nhưng cũng không có chứng cứ gì."

Bạch Đông biết đến cũng chỉ có một ít này, mọi người sau khi từ nhà Bạch Đông đi ra, ngồi xe quay về Bạch phủ.

Ở trên xe, Triệu Trinh cùng bốn người tiểu hài nhi Lương Thần Mỹ Cảnh thảo luận đề tài người khổng lồ, Bạch Ngọc Đường vẫn đang suy nghĩ, nhưng rất nhanh lực chú ý liền bị Triển Chiêu hấp dẫn... Triển Chiêu lúc này so với hắn còn an tĩnh, cũng là gương mặt đầy tâm sự.

Bạch Ngọc Đường chọc chọc hắn.

Triển Chiêu hoàn hồn.

Ngũ Gia nhướn mày —— nghĩ gì thế? Có muốn thảo luận một chút không?

Triển Chiêu hướng bên người Bạch Ngọc Đường xê dịch, ngồi sát bên hắn, nhỏ giọng nói, "Ta trước đó không phải đã vỗ Khương Vọng Lâu một cái sao!"

Ngũ Gia gật đầu —— ngươi liền nói cho ta biết Khương Vọng Lâu đích thật là giết cha, nhưng chưa nói cụ thể nhìn thấy gì.

Triển Chiêu nói, "Ta thấy Khương Vọng Lâu thắt cổ một lão nhân, bởi vì là xuyên thấu qua ánh mắt của hắn thấy, giống như là mình thắt cổ một lão nhân, mặt lão nhân kia đều xanh, lập tức liền không xong. Thanh âm của Khương Vọng Lâu lúc đó tựa như điên rồi, hướng về phía lão nhân kia rống, 'Thứ đó ở nơi nào? Ngươi đem đồ vật giấu chỗ nào rồi! Trả lại cho ta! Bằng không thì ta giết ngươi, giết ngươi!'."

Ngũ Gia cau mày, "Cho nên hắn là bởi vì cha hắn cầm cái la bàn kia đi mới..."

Triệu Trinh bọn họ nghe được lắc đầu, "Đây loại nhi tử gì a!"

Nói đến đây, Bạch Ngọc Đường đột nhiên ngồi thẳng, tựa hồ là nghĩ tới điều gì, "A..."

Tất cả mọi người trong xe nhìn hắn —— làm sao vậy?

"Đúng rồi! " Bạch Ngọc Đường nói, "Ta nhớ kỹ trước khi cha hắn gặp chuyện không may, Khương Vọng Lâu có một lần gặp ta còn hỏi ta, gần nhất cha hắn có cho ta hoặc là sư phụ ta vật gì hay không... Ta nói không có."

"Hắn hoài nghi cha ruột nhà mình đem la bàn kia cho ngươi?"Triển Chiêu đột nhiên cảm thấy hợp lý, "Thảo nào Khương Vọng Lâu một mực tìm ngươi gây phiền phức!"

Triệu Trinh cũng hỏi, "Không đưa cho ngươi, có khi nào đưa cho Thiên Tôn không?"

Bạch Ngọc Đường thoáng cái cũng nghĩ tới, "Sư phụ ta nếu như có vật gì hình tròn, liền nhét vào trong khố phòng Bách Hoa cốc, thời điểm ta thu dọn đồ đạc sẽ thấy qua."

Mọi người không nói lời gì —— náo loạn nửa ngày, đây không phải là cưỡi ngựa còn đi tìm ngựa sao?!

Xe ngựa vừa đến Bạch phủ, mọi người nhanh chóng xuống xe, chạy vào sân tìm Thiên Tôn.


→Chương sau: Chương 171→

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro