Chương 172: Cổ quái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 172: Cổ quái

Editor: Rosaline

Beta: Chim


Trên quan đạo bên ngoài Hội Kê sơn, Yêu Vương mang theo nhóm Tương Du, Lâm Dạ Hỏa và Trâu Lương, cùng đi đến một trà bằng ở gần đó.

Mới vừa tới trà bằng nghỉ ngơi một hồi, Yêu Vương lấy ra bản vẽ, muốn tìm đường vào núi, chợt nghe đến xa xa truyền đến một tiếng quát, "Ai vậy?"

Mọi người xoay mặt nghiêng đầu nhìn về phía quan đạo, thấy có mấy người giang hồ mang theo binh khí đang đi về phía bọn họ, vẻ mặt hung thần ác sát.

"Chưởng môn chúng ta có lệnh, bất luận kẻ nào không được đến gần Hội Kê sơn!"

Mấy người giang hồ kia vừa nói vừa phất tay, tựa hồ là xua đuổi mọi người.

Yêu Vương có vẻ hoàn toàn không có chú ý tới mấy người giang hồ kia, hắn bảo Thiên Tôn giúp cầm bản vẽ, mình bấm ngón tay, trong miệng lẩm bẩm một chuỗi chữ số, như là đang thầm tính toán gì đó. Tính xong lại ngước mặt đếm cây trên núi, vừa chọn chọn phương hướng, vừa để cho Ân Hậu giúp ghi nhớ mấy tổ hợp số.

Có vẻ Ân Hậu và Thiên Tôn rất quen với hành động này của Yêu Vương, hắn sai làm cái gì thì làm cái đó.

Mấy người giang hồ kia thấy những người bên này không có động tĩnh, lại lớn tiếng quát vài câu, bảo mọi người nhanh chóng rời khỏi.

Lâm Dạ Hỏa và Trâu Lương liếc qua mấy người giang hồ đang đi tới.

Mấy người này mặc y phục hắc sắc, bên hông mang đai lưng được thêu phượng văn kim sắc.

Yêu Vương rốt cục coi xong, chỉ một phương hướng, nói, "Phía tây, giao lộ thứ ba." Nói xong, liền mang theo nhóm Tương Du đi lên núi.

"Này!"

Mấy người giang hồ kia thấy ba người căn bản không có phản ứng bọn họ, trực tiếp liền vào núi, lập tức nóng nảy, liền muốn đi qua ngăn cản.

Nhưng còn không có chạy đến trước mặt, đã bị Lâm Dạ Hỏa và Trâu Lương chặn lối đi.

Phía sau hai người, ba người Yêu Vương bọn họ đã vào núi, chỉ chốc lát sau đã biến mất không thấy.

Mấy người giang hồ nhìn là muốn đuổi theo, nhưng Trâu Lương đứng chắn trước mặt bọn họ, trông còn đáng sợ hơn bọn họ.

"Chưởng môn chúng ta có lệnh..."

Trâu Lương nhìn bọn họ, "Chương môn các ngươi là ai chứ?"

Lâm Dạ Hỏa ôm cánh tay đứng ở một bên, gật đầu, đúng a!

"Chưởng môn chúng ta là Khuê Phong, chủ Thu Phong Viên!" Một người trong nhóm người giang hồ đó nói, "Gần đây tiến vào Hội Kê sơn không an toàn, cho nên chưởng môn sắp xếp chúng ta gác ở đây, những người không có nhiệm vụ không được vào núi..."

Nói còn chưa dứt lời, Trâu Lương liếc mấy người một cái.

Mấy người sợ đến mấy người lui về sau một bước, vị này nhìn có chút không dễ chọc.

Lâm Dạ Hỏa giơ lên một cái cánh tay dựa vào Trâu Lương không dễ chọc, vừa khoát tay áo nói với ba người, "Hội Kê sơn này cũng không phải là hậu viện nhà các ngươi, chúng ta thích vào hay không, liên quan gì đến các ngươi chứ?"

Mấy môn hạ Thu Phong Viên nhìn hắn, cuối cùng hỏi Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương là ai.

Không hỏi còn tốt, vừa hỏi, khóe miệng Lâm Dạ Hỏa liền cong lên, tựa hồ là gãi đúng chỗ ngứa. Chỉ thấy hắn vung đầu tóc dài màu đỏ diễm lệ kia, hắng giọng, mở miệng nói, "Ta là mỹ nhân đệ nhất võ lâm, đệ nhất soái ca thiên hạ, Tây Vực có thành Khai Phong có phòng, Hỏa Phượng đường chủ, Lâm Dạ Hỏa!"

Hỏa Phượng nói xong, mấy người đối diện đều ngây ngẩn cả người, thần tình phức tạp nhìn hắn chằm chằm, có lẽ nhất thời không biết nên nói tiếp thế nào.

Mà bên cạnh, Trâu Lương đã cảm thấy trên mặt có chút nóng. Tả tướng quân tự đánh giá da mặt đã không tính là mỏng, nhưng lúc này tốt nhất vẫn là tìm nơi nào đó có cái lỗ, hắn muốn chui vào...

Mấy môn hạ Thu Phong Viên sửng sốt một lúc lâu, quay sang nhìn Trâu Lương —— vậy còn ngươi?

Lâm Dạ Hỏa đưa tay sờ sờ đầu Trâu Lương, thay hắn nói, "Đây là Câm nhà ta."

Các đệ tử Thu Phong Viên nháy mắt mấy cái, có chút hoài nghi nhìn Trâu Lương, "Câm? Ngươi ban nãy rõ ràng nói chuyện..."

Trâu Lương trừng bọn họ một cái, "Nói là Câm!"

Mấy môn hạ của Thu Phong Viên bị cái nhìn này của Trâu Lương bị dọa sợ đến xoay người chạy, nhìn phương hướng chạy, đoán chừng là trở về thành cầu viện binh đi.

"Hừ hừ hừ." Có lẽ tâm trạng của Lâm Dạ Hỏa không tệ, chạy đi trà bằng ngồi chờ.

Trâu Lương theo vào trà bằng, hỏi hắn, "Không vào núi?"

Lâm Dạ Hỏa buông tay, "Lúc này mấy lão gia tử không biết đã đi đâu rồi, vào núi cũng không nhất định tìm được."

Trâu Lương quay đầu lại nhìn ngọn núi một chút, tựa hồ vẫn có chút muốn đi vào.

Lâm Dạ Hỏa cười cười, đưa tay vỗ vỗ ghế bên cạnh, để cho hắn ngồi xuống.

Trâu Lương đi qua ngồi xuống.

Lâm Dạ Hỏa nói, "Phỏng chừng một hồi còn có người đến, chúng ta thay lão gia tử trông đường vào núi, biết đâu lát nữa lại có thiêu thân xông vào."

"Vậy người khổng lồ thì sao?" Trâu Lương hỏi.

"Chờ Yêu Vương tìm được thần miếu kia rồi để cho hắn lại dẫn chúng ta đi vào không được sao." Lâm Dạ Hỏa nói, đưa tay lấy ra một quả cam cho Trâu Lương.

Trâu Lương nhận quả cam, vừa lột vừa nhìn Lâm Dạ Hỏa —— quả cam từ đâu tới?

Hỏa Phượng cười, "Một nha đầu Bạch phủ cho."

Trâu Lương lòng nói ngươi còn rất được hoan nghênh a, tại sao không ai cho ta quả cam... Vừa nghĩ, vừa lột một múi bỏ vào trong miệng, mới vừa cắn một cái, cả khuôn mặt đều nhăn lại, cái này chua a.

"Ha ha ha!" Thấy biểu tình của Trâu Lương, Lâm Dạ Hỏa vui vẻ vỗ tay.

Quả cam này nhưng thật ra, quả cam này là hắn hái từ một gốc cam sáng nay, thấy hắn hái cam, một tiểu nha hoàn còn nhắc nhở hắn, nói quả cam trên cây này kết cực chua.

Trâu Lương cầm quả cam chua còn dư lại trong tay ném Lâm Dạ Hỏa.

Lâm Dạ Hỏa bắt lấy quả cam, ném lại hắn, hai người giống như hai tiểu hài nhi,làm loạn cả trà bằng.

.....................

Bên kia, trong thành, Triệu Phổ bọn họ đang theo dõi, chợt thấy khách điếm Nguyệt Minh sơn trang đang ở đột nhiên có rất nhiều người tới, đều cầm binh khí, Khương Vọng Lâu cũng tới.

Khương Vọng Lâu cùng hai người trẻ tuổi cùng đi vào khách điếm, chỉ chốc lát sau, môn hạ của Nguyệt Minh sơn trang cũng đi ra nhiều người, Đổng Nguyệt Minh cùng Khương Vọng Lâu bọn họ cùng nhau đi ra, dường như đang thương lượng chuyện gì đó.

Nói đến trang chủ Đổng Nguyệt Minh của Nguyệt Minh sơn trang này, tuy rằng truyền rất thần, nhưng nhìn còn không bằng cái kẻ giả mạo có thể doạ người trước đó. Đổng Nguyệt Minh chân chính chính là một người trung niên đặc biệt tầm thường, còn có chút mập.

Lúc này, Giả Ảnh đã trở về.

Triệu Phổ hỏi hắn hỏi hắn, đám người giang hồ kia đang làm gì.

Giả Ảnh nói, hai huynh đệ đi cùng Khương Vọng Lâu chính là chưởng môn của Thu Phong Viên, Khuê Thu và Khuê Phong, người mặc hắc y là Khuê Thu, mặc đồ đỏ là Khuê Phong.

Nghe được Giả Ảnh vừa nói như vậy, mấy người còn lại đều bát quái mà cẩn thận nhìn Khuê Phong kia —— đây là vị tự xưng mỹ nam tử đệ nhất giang hồ kia sao?

Sau khi thấy rõ ràng, Tiểu Lương Tử xem thường bỉu môi, "Thiết! Xấu hơn Hỏa Kê thật nhiều!"

Đường Lạc Mai và Thẩm Nguyên Thần đều tán đồng gật đầu —— đích thật là kém xa!

Tiểu Lương Tử cũng có chút ghét bỏ, "Muốn phóng thí muốn tự luyến, vậy ít nhất cũng phải đẹp bằng một nửa Hỏa Kê mới được chứ."

Công Tôn cười, sờ đầu Tiểu Lương Tử, tuy rằng mỗi ngày đấu võ mồm, nhưng trong lòng Tiểu Lương Tử vẫn rất quan tâm Lâm Dạ Hỏa.

Chưởng môn của ba đại môn phái sau khi đứng ở cửa nói vài câu, lại mang theo thuộc hạ cùng đi đâu đó.

Triệu Trinh hiếu kỳ, hỏi Giả Ảnh, đám người này đi chỗ nào.

Giả Ảnh nói, ban nãy hình như nghe được bọn họ nói lại có người mất tích, nghi ngờ là bị Sơn Thần cung bắt đi, cho nên chuẩn bị đến Hội Kê sơn tìm Sơn Thần cung đòi người.

Triệu Phổ cau mày, "Có người đã mất tích sao không báo quan? Tìm những người giang hồ này có ích lợi gì?"

"Người mất tích hẳn không phải thôn dân gần đây,bây giờ người địa phương đều không dám tới gần Hội Kê sơn." Giả Ảnh lắc đầu, "Ba đại môn phái còn phái không ít người cắm chốt ngoài núi, ngăn cản mọi người vào núi."

Triệu Phổ bất mãn, "Thật muốn phong toả ngọn núi đó thì cũng là chuyện của nha môn, người giang hồ bọn họ tính là cái gì a, đến phiên bọn họ không cho người vào núi? "

Triệu Trinh cũng gật đầu —— Đúng a!

"Ai biết được có thật sự có người mất tích hay không, nhiều khi là đang diễn trò." Công Tôn đối không tin tưởng mấy cái môn phái này chút nào.

"Yêu Vương bọn họ hiện tại hẳn là ở trong núi đi?" Nam Cung nhắc nhở một câu.

Tất cả mọi người có chút đau lòng đám người giang hồ kia, cái này nếu như bị Thiên Tôn, Ân Hậu gặp được, phỏng chừng sẽ bị đánh, trốn thế nào cũng trốn không thoát.

"Không biết đã tìm được người khổng lồ chưa." Hai thúc chất Triệu Phổ và Triệu Trinh vẫn rất nhớ thương người khổng lồ, nhưng hai người lại không được phép tới gần Hội Kê sơn.

Mắt thấy một đám người giang hồ đều đi hết, Triệu Trinh và Triệu Phổ đều muốn đi theo tới Hội Kê sơn xem thử, nhưng đúng lúc này, Công Tôn chọc chọc Triệu Phổ.

Triệu Phổ nhìn hắn.

Công Tôn chỉ chỉ khách điếm, nhỏ giọng nói, "Ta muốn đi vào trong phòng của Đổng Nguyệt Minh nhìn thử."

Mọi người nhìn nhau... Có phải Công Tôn muốn đi tìm xem có Vô Sự tán hay không?

Triệu Phổ tự nhiên đồng ý, mang theo Công Tôn xuống lầu, nhóm ảnh vệ đi yểm trợ cho hai người.

Triệu Trinh và Âu Dương cùng đám hài tử tiếp tục ở khách điếm chờ bọn họ.

Một lát sau, có hai người ảnh vệ trở về, nói vừa rồi mấy đệ tử Thu Phong Viên chạy trở về, vừa lúc gặp đám người chạy đi Hội Kê sơn, hình như là ở chân núi, người Thu Phong Viên xảy ra xung đột với Lâm Dạ Hỏa, ba môn phái nói muốn đi tìm Hỏa Phượng nói chuyện.

Ba tiểu hài nhi vừa nghe đều chà xát tay —— hoắc! Đó không phải là oan gia ngõ hẹp sao!

Triệu Trinh cảm thấy nôn nóng, mong Triệu Phổ cùng Công Tôn nhanh chóng trở về, bọn muốn chạy đi xem náo nhiệt!

Mà Công Tôn cùng Triệu Phổ lẻn vào khách điếm, lúc này cũng thuận lợi mà tiến vào căn phòng của Đổng Nguyệt Minh.

Triệu Phổ đóng cửa phòng, đứng ở cửa nghe động tĩnh bên ngoài, Công Tôn ở trong phòng kiểm tra chung quanh.

Chợt vừa nhìn, trong phòng của Đổng Nguyệt Minh không có gì đặc biệt, chính là phòng ở khách điếm thông thường, trên bàn để một xấp lá bùa.

Công Tôn mở tủ y phục nhìn một chút, lại tra xét giường chiếu của Đổng Nguyệt Minh, kết quả cái gì cũng không phát hiện.

Cuối cùng, Công Tôn như có điều suy nghĩ đứng ở tủ y phục trước, nhìn ba bộ y phục giống nhau như đúc trong ngăn kéo, nhăn mày, "Kỳ quái."

"Làm sao vậy?" Triệu Phổ đến bên người Công Tôn, cũng nhìn y phục trong ngăn kéo.

Công Tôn nhẹ tay gõ nhẹ cằm, nhỏ giọng thầm thì, "Lại có người có ít y phục hơn cả ngươi."

Triệu Phổ cười, đưa tay ôm Công Tôn hỏi, "Ngươi đây là khen ta?"

Công Tôn chỉ vào tủ y phục, "Có vấn đề!"

Triệu Phổ suy nghĩ một chút, "Có lẽ hắn cảm thấy bộ y phục này khá đẹp... Thói quen của mỗi người khác nhau mà."

"Không chỉ y phục, cả căn phòng này đều không đúng lắm! Dù sao Đổng Nguyệt Minh cũng là một vu y, nhưng trong phòng hắn, một quyển sách, một chút thuốc cũng không có, điều này không bình thường a!" Công Tôn lắc đầu liên tục, "Còn có phù chú trên bàn này, đều là viết xong sẵn! Trên bàn ngay cả văn phòng tứ bảo cũng không có, cảm giác phù chú chú đều không phải là chính hắn viết."

Triệu Phổ suy nghĩ một chút, ngược lại cũng đúng, trong phòng Công Tôn khắp nơi đều là sách, chai chai lọ lọ còn có các loại phương thuốc, tuy rằng trình độ của Thư Ngốc nhà hắn nhất định cao hơn Đổng Nguyệt Minh kia rất nhiều, nhưng gian phòng này nhìn đơn giản quá mức.

Công Tôn nghĩ tới đây, cầm tay áo của y phục trong ngăn kéo lên, cúi đầu ngửi, lại chạy đi bên cạnh bàn ngửi.

Triệu Phổ nhìn Công Tôn trái ngửi một cái bên phải ngửi một cái, cuối cùng, Công Tôn túm túm Triệu Phổ, "Ta hoài nghi..."

Chỉ là Công Tôn nói còn chưa dứt lời, Triệu Phổ đột nhiên ôm hắn chợt lách người, trốn sau tấm bình phong.

Hai người núp ở trong một cái góc sau tấm bình phong, Công Tôn vội vàng nghe động tĩnh bên ngoài, cho là có người đến, nhưng đợi một hồi, không thấy người tiến đến, cũng có chút không hiểu nhìn Triệu Phổ.

Ngẩng đầu một cái, chỉ thấy Triệu Phổ đang nhìn hắn cười.

Công Tôn đẩy hắn một cái.

Cửu vương gia cũng không có buông tay, liền cười tủm tỉm hỏi hắn hoài nghi gì.

Công Tôn nhỏ giọng nói, "Ta hoài nghi Đổng Nguyệt Minh này là một tên lường gạt!"

Triệu Phổ nháy mắt mấy cái —— rõ ràng là một tên lường gạt a.

"Không phải thế." Công Tôn chăm chú nói, "Ta hoài nghi hắn không phải là Đổng Nguyệt Minh!"

Triệu Phổ cau mày —— lại là một tên giả mạo?

Công Tôn nói xong cũng muốn từ sau tấm bình phong đi ra, ai biết Triệu Phổ lại đem hắn kéo đi trở về.

Công Tôn trừng Triệu Phổ —— còn ầm ĩ!

Triệu Phổ lúc này lại không cười, nhẹ nhàng che miệng hắn để cho hắn đừng lên tiếng.

Gần như là đồng thời, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.

Chỉ chốc lát sau, cửa phòng bị đẩy ra.

Công Tôn cũng không dám động, trái lại trốn trong lòng Triệu Phổ.

Cửa mở ra, một người có vẻ là nha hoàn đi tới, trong tay đang cầm một vài thứ để lên bàn.

Sau khi đặt đồ xuống, nha hoàn đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.

Chờ tiếng bước chân đi xa, Triệu Phổ và Công Tôn nhìn nhau, vội vàng đi tới, nhìn đồ trên bàn.

Chỉ thấy trên bàn là một bộ y phục được giặt xong, giống ba bộ y phục treo trong tủ.

Công Tôn khó hiểu kéo y phục, nhìn Triệu Phổ —— lại là một bộ nữa a!

Cửu vương gia cũng dở khóc dở cười —— có lẽ tên Đổng Nguyệt Minh này có yêu thích đặc biệt nào đó với y phục...

Công Tôn lật bộ y phục kia lên, đột nhiên như là phát hiện cái gì, cầm lên ngửi.

Sau đó cầm y phục mở ra, bày ra ở trên bàn, Công Tôn lấy ra một bình nước thuốc nhỏ từ trong bao, mở ra, dùng ngón tay dính chút, chấm vào vị trí ngực trên y phục.

Nước thuốc vốn là trong suốt, thế nhưng sau khi điểm ở trên y phục, biến thành lam sắc.

Triệu Phổ có chút không giải thích được.

Rất nhanh, lam sắc liền tiêu thất.

Công Tôn để cho Triệu Phổ nắm hai tay áo y phục, cầm y phục mở rộng, sau đó rải chút nước thuốc ở trong tay, bắn nước thuốc lên y phục.

Nước thuốc rơi lả tả ở vạt trước y phục, đều biến thành lam sắc... Chỉ chốc lát sau lại biến mất.

Triệu Phổ không có hiểu rõ đây là ý gì.

Công Tôn cấp tốc thu y phục thả lại chỗ cũ, lôi kéo Triệu Phổ nói có thể đi.

Triệu Phổ mang theo Công Tôn từ cửa sổ đi ra ngoài, lên nóc nhà, rời khỏi khách điếm về tới tửu lâu, cùng Triệu Trinh bọn họ chờ đến sốt ruột hội hợp, cùng nhau chạy đi Hội Kê sơn.

Trên đường, Triệu Phổ hỏi Công Tôn ban nãy có chuyện gì thế.

Công Tôn nói, "Loại nước thuốc kia gặp máu sẽ biến lam."*

*Chắc là giống như Luminol nhỉ~!

Triệu Phổ cau mày, "Cho nên trước ngực bộ y phục kia tất cả đều là máu sao?"

Công Tôn gật đầu, "Tuy rằng giặt sạch nhưng vẫn là có thể ngửi được mùi máu tươi, hơn nữa trên y phục cũng không có tổn hại, cho nên dính đầy máu như thế chỉ có hai loại khả năng. Một loại, máu là bản thân dính vào lúc mặc y phục, có lẽ bị cắt cổ họng, mới dẫn đến máu chảy đến cổ áo và trước ngực. Loại thứ hai, máu là của người khác, người mặc y phục đứng chính diện chọc đối phương một đao, sau đó bị máu văng đầy toàn thân."

"Y phục này giặt xong thì được đặt vào trong phòng Đổng Nguyệt Minh, nếu hắn vẫn còn sống, thì có nghĩa đây là máu của người khác? " Triệu Phổ hỏi.

Công Tôn gật đầu, "Ta cũng nghĩ như vậy."

Triệu Phổ cũng có chút bất đắc dĩ —— Đổng Nguyệt Minh này có tật xấu gì vậy, một thân y phục đầy máu, đốt đi không được sao, còn giặt sạch mặc tiếp? Hơn nữa toàn bộ đều là y phục giống nhau.... Có chấp niệm với cái kiểu dáng này sao?

Triệu Trinh bên cạnh nghe một đường cũng gật đầu, "Đúng a, một bộ y phục bình thường mà thôi a, cũng không phải long bào của trẫm!"

Nghe câu như thế, Triệu Phổ giống như nghĩ tới điều gì, liếc mắt nhìn Triệu Trinh —— long bào......


→Chương sau: Chương →

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro