X5 Number 1, Hoàng tử Thanh Vân, Chap 17: Hồi ức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

NANA

*

*        *

*        *        *

-         Say what? – Trần Long cau mày thốt lên – Are you kidding me?

Thiếu Khanh thở dài khó xử. Nhã Yến và Quỳnh Như nhìn nhau đầy lo lắng. Trọng Kì khoanh tay trước ngực, sắc mặt tối sầm. Mái tóc đỏ cũng dường như bốc khói. Triều Khôi nhịp nhịp ngón tay trên đầu gối sốt sắng. Hân Nhi đứng yên lặng phía sau.

Cả bọn đang ngồi ở dãy ghế trước cửa phòng bệnh. Hân Nhi vừa được đi kiểm tra và thoa thuốc lên vết thương trên lưng do bị mảnh gỗ đập phải. Nhã Yến hỏi lại vẻ thận trọng:

-         Thật sự…anh Phong muốn giải tán Light sao?

-         Light…vốn là lập vì sở thích của cậu ấy… Nhưng… Lý do đó không còn là lý do chính nữa. Cậu ấy phát điên rồi sao? – Trọng Kì làu bàu. Triều Khôi gật đầu tán thành, nóng nảy nói thêm:

-         Lúc trước là thế. Nhưng ngoài cậu ấy ra, còn tụi mình nữa cơ mà. Nói giải tán là giải tán được à?

Thiếu  Khanh lại thờ dài ôm đầu:

-         Tâm trạng cậu ấy đang hỗn loạn. Không phải là giải tán Light, mà là muốn rút khỏi Light. Bị hạ độc đến mức mất đi cả giọng nói. Giọng nói, giọng hát ấy vô cùng quan trọng đối với cậu ấy.

-         Anh Phong là ca sĩ chính, không có anh ấy, đúng là rất khó duy trì nhóm nhạc. – Quỳnh Như cắn môi nói.

Cả bọn lại chìm vào im lặng. Tâm trạng ai nấy đều ủ rũ. Rồi Triều Khôi nói:

-         Thế này nhé. Tạm thời Light sẽ ngừng hoạt động…

-         Sao? – Nhã Yến ngắt ngang. Cậu giơ tay lên ra hiệu cho cô im lặng rồi tiếp:

-         Chúng ta tập trung vào chữa trị cho Phong. Chỉ cần cậu ấy nói lại được thôi cũng đủ rồi. Mình không tán thành việc cậu ấy rút khỏi ban nhạc.

Thiếu Khanh nhìn lên. Mọi người đều gật đầu nhìn lại. Cậu khẽ nói với vẻ ngập ngừng:

-         Nhưng cậu ấy bây giờ…

-         Giờ chúng ta không nhắc chuyện này trước mặt cậu ấy nữa. Vậy được chứ? Nếu cậu ấy không thể hát, chúng ta sẽ giúp cậu ấy trở thành nghệ sĩ dương cầm. – Trọng Kì nói ngắn gọn. Thiếu Khanh cau mày nhìn, trong mắt lộ rõ câu hỏi làm sao mà cậu ta biết chuyện Thanh Phong từng đam mê dương cầm?! Trọng Kì hắng giọng, né ánh nhìn của mọi người – Mình cũng có chút điều tra về Phong trước khi chúng ta gặp nhau…

Hân Nhi từ phía sau quan sát từng nét mặt của X5. Trong đôi mắt họ, cô cảm nhận được tất cả sự lo âu, quan tâm lẫn nhau. Họ biết tâm trạng Thanh Phong,  biết tình trạng hiện nay của cậu ta, nhưng vẫn nhất định không rời khỏi cậu. Họ dường như không cho phép cậu thu mình lại, cô độc chống lại khó khăn trước mắt, mà cái họ muốn chính là bảo vệ, che chở lẫn nhau. Trước nay, X5 nổi tiếng là được tập hợp những công tử, tiểu thư nhà giàu. Mà như người ta biết đấy, giới thượng lưu, được mấy ai là chân thành? Tất cả hầu như là lợi dụng lẫn nhau, đôi bên có lợi. Tôi nhường anh một câu, anh khách sáo một câu, thế là có mối quan hệ tốt đẹp. Bằng không, sẽ đâm chọc sau lưng mà hạ bệ nhau, giành quyền lợi cho mình. Cách sống ấy ăn sâu vào hậu duệ phía sau, bộc lộ  ngay từ thời niên thiếu. Nhưng ở những con người này, cô không nhìn ra được những điều ấy, mà chỉ thấy tấm chân tình, nương tựa, giúp đõ lẫn nhau. Cứ như họ đã quen biết, thân thiết với nhau từ kiếp trước vậy.

Đúng lúc ấy, tiếng người chạy ồn ào cắt ngang suy nghĩ của cô. Người đàn ông trung niên với mái tóc hoa râm xuất hiện, đang chạy gấp về phía họ. Đằng sau là một cô nhóc có mái tóc nâu hạt dẻ cắt ngắn. Tạ Khiêm còn chưa kịp thay đồ, trên người còn mặc bộ vest màu xám. Đôi mắt xám của ông hiện lên ánh hốt hoảng. Thiếu Khanh vừa thấy ông, vội đứng dậy. Mấy đứa còn lại nhìn nhau rồi cũng đứng lên theo, nghiêng mình chào:

-         Bác…

-         Tạ chủ tịch…

-         Thiếu Khanh! – Ông vội túm lấy vai Thiếu Khanh. Ông cao ngang ngửa với cậu, dáng người cao ráo giống hệt Thanh Phong. Ông hỏi  dồn, tâm trạng dường như không kiềm chế được nữa. – Phong Nhi sao rồi? Chuyện gì xảy ra với nó vậy?

Minh Nhi đôi mắt ngấn nước nhìn cậu chờ đợi. Cậu cầm tay Tạ chủ tịch, điềm tĩnh trấn an:

-         Bác đừng quá lo lắng. Cậu ấy không sao. Không có thương tích nhiều… Chỉ là…

-         Sao? Nó…có chuyện gì sao? – Đôi mắt xám của ông xoáy vào đôi mắt nâu trầm của cậu. Cảm giác ánh nhìn xuyên thấu tâm can ấy y hệt Thanh Phong vậy. Cậu thở dài:

-         Bọn chúng bắt cóc Phong là vì có kẻ đứng đằng sau. Bọn con chưa biết là kẻ nào… Chúng muốn có được mã giải tường lửa hệ thống của Tập đoàn. Cậu ấy không khai…Nên…

-         Chúng…đã làm gì Phong Nhi? – Ông cảm thấy tim đạp mạnh vô cùng. Không thể nào… Lẽ nào là vì bảo vệ Tập đoàn mà nó… Nó có mệnh hệ gì sao? Thiếu Khanh khẽ lắc đầu, nế tránh ánh mắt của ông:

-         Chúng ép cậu ấy uống dung dịch lạ…hại cậu ấy bị tổn thương thanh quản, thời gian này…không thể nói được nữa…

-         Sao? – Ông bàng hoàng lảo đảo lùi một bước. Minh Nhi kinh hãi, nước mắt lăn dài. Cô nắm tay Thiếu Khanh, giọng khản đặc, hỏi lại, hi vọng cậu chỉ đùa:

-         Anh nói…anh Phong không thể nói được? Nghĩa là…

-         Ừ… Không thể nói, không thể ca hát được… - Cậu siết chặt nắm đấm. Minh Nhi lùi lại, lắc đầu ngỡ ngàng. Tạ Khiêm hít một hơi thật sâu

-         Bác sĩ nói sao?

-         Bác sĩ Đặng đang kiểm tra nguyên nhân. Hi vọng sẽ tìm ra cách.

Tạ Khiêm bất giác ngẩn ra nghĩ ngợi. Rồi ông túm lấy cánh tay Thiếu Khanh, nhẹ hỏi:

-         Nó thế nào rồi?

Thiếu Khanh lặng lẽ lắc đầu. Ông đưa mắt nhìn về phía cửa phòng bệnh rồi lẳng lặng bước tới. Minh Nhi chực đi theo thì bị Thiếu Khanh giữ lại. Cô bé định nói gì đó, nhưng cậu đặt tay lên môi ra hiệu. Cả bọn đứng lặng nhìn theo cho tới khi bóng ông khuất sau cánh cửa khép hờ. Thiếu Khanh quay lại nói với các bạn:

-         Các cậu về nghỉ, tắm rửa, ăn uống gì đi. Cả ngày loạn lên bao chuyện chắc mệt rồi. Bác và Phong cần yên tĩnh chút. Mình ở lại đây.

-         Em cũng ở lại. – Minh Nhi bướng bỉnh gạt nước mắt. Cậu khẽ thở dài gật đàu. Nhóm bạn nhìn nhau rồi Trọng Kì khẽ đáp:

-         Vậy lát mình tới thay cho cậu…

-         Chị Bình Nhi đang chuẩn bị đồ đạc mang tới rồi. Anh đừng lo… - Minh Nhi vội lên tiếng. Thiếu Khanh gật:

-         Vậy được rồi. Các cậu đừng lo. Cứ từ từ rồi nghỉ ngơi xong, tối tới cũng được. Nhưng mình nghĩ cũng không cần đâu. Mình sẽ làm thủ tục cho cậu ấy xuất viện sớm, về nhà cho thoải mái.

Trọng Kì nghĩ nhanh rồi tán thành, vỗ vai cậu:

-         Vậy ổn rồi. Gặp lại sau. Giao Phong lại cho cậu. Tụi mình về trước. Khi nào về nhà thì gọi tụi mình qua.

Trọng Kì vừa dứt lời, cả đám đứng lên nhìn Thiếu Khanh rồi bỏ đi trước. Họ vừa đi khuất sau hành lang, cậu nhìn sang Minh Nhi:

-         Em muốn ở lại thật sao?

Cô bé lại gật đầu, vòng tay ôm lấy cậu. Cậu kêu lên:

-         Nè, người anh dơ lắm đó?!

-         Kệ anh. – Cô bé dụi đầu vào ngực cậu, khẽ nói – Anh không bị thương chứ? Anh hai, anh làm em lo lắm đó… Anh Phong đã bị tổn hại, nếu anh cũng bị thương, em đau lòng chết mất…

-         Con bé ngốc này…

Cậu ôm cô bé vào lòng dỗ dành, nhẹ nhàng xoa đầu một cách ân cần. Hân Nhi đứng lặng nhìn mọi thứ, bất giác lại nghĩ, không ngờ tên họ Minh ấy luôn dịu dàng, vậy mà lúc gấp rồi thì chẳng thương hoa tiếc ngọc chút nào, liên tiếp gạt cô, ném cô ba lần trong một ngày. Sợ thật. Cô nhìn cậu một cách chăm chú.

Thiếu Khanh cảm giác lạ lùng, ngẩng lên thấy Hân Nhi đang nhìn mình, cau mày hỏi:

-         Cô không về sao?

-         Tôi chưa muốn. Tôi muốn chắc rằng hắn không sao rồi mới về.

-         Đừng nói với tôi là cô thích Phong nhé?

“Thích…Thích… Thích Phong…”

Cụm từ ấy vang trong đầu Minh Nhi như một hồi chuông báo động, lập tức buông Thiếu Khanh ra quay lại nhìn Hân Nhi từ trên xuống dưới làm cô nổi da gà rần rần. Cô toát mồ hôi lạnh. Nhưng không hiểu sao tim bất giác đập nhanh trong lồng ngực, mặt mũi nóng bừng, suýt hét lên:

-         Tôi không thích kẻ hại dân hại nước hại xóm làng như hắn!

-         Chị…là Hội trưởng Mạc? – Minh Nhi tiến tới trước mặt cô ngó nghiêng. Hân Nhi hắng giọng khẽ mỉm cười:

-         Vâng, tôi là Hội trưởng Hội học sinh Mạc Hân Nhi. Hân hạnh gặp e…

-         Chị chính là người cướp đi nụ hôn đầu tiên của anh Phong?

Hân Nhi sững người. Không tin được?! Là ai cướp của ai chứ? Hơn nữa cô bé này là ai? Sao lại nhìn cô với ánh mắt săm soi đáng sợ thế kia? Thiếu Khanh lúc ấy nhận ra ban nãy mình lỡ lời, hắng giọng:

-         Minh Nhi, có lẽ bác Khiêm và Phong nói chuyện xong rồi. Mạc Hân Nhi, cô cứ về trước đi. Hôm nay tôi lo lắng nên có hành xử mạnh tay với cô. Cho tôi xin lỗi nhé.

-         À… Ừ… - Hân Nhi giật mình gật nhẹ. Cậu tiến tới trước mặt cô, ân cần mỉm cười. Một nụ cười hút hồn không thua kém Thanh Phong:

-         Tôi sẽ nhờ người đưa cô về. Có gì tôi sẽ nhắn tin cho cô. Vậy được chứ?

-         Ừm… Vậy tôi đi trước…

Hân Nhi ngập ngừng rồi quay lưng đi. Minh Nhi đứng yên nhìn theo cho tới khi Thiếu Khanh nắm tay kéo vào trong phòng bệnh của Thanh Phong.

“Một khung cảnh vừa lạ vừa quen… Xung quanh tấp nập người qua lại.

Sân ga của thành phố Leo…

Một người phụ nữ mảnh mai trong bộ đầm màu xanh nhạt quý phái, đầu đội một chiếc mũ vành rộng màu trắng. Cả người người đó dường như tỏa ra ánh sáng dịu dàng, hiền hậu. Một tay người đó cầm chiếc ví da màu trắng nhỏ, một tay nắm chặt một bàn tay nhỏ bé khác. Bàn tay bé xinh ấy nắm chặt lấy tay người đó. Cảm giác thật ấm áp. Người phụ nữ ấy đưa tay lên xem đồng hồ rồi nhìn đám đông đang xếp hàng mua vé tàu điện, im lặng như đang nghĩ gì đó, rồi người đó cúi xuống, gương mặt bị che khuất phía sau vành mũ để lộ một nụ cười hình bán nguyệt tuyệt đẹp. Giọng nói dịu dàng, trong veo như tiếng suối:

-         Con yêu, con đứng yên đây đợi mẹ nha… Mẹ đi mua vé rồi quay lại ngay.

-         Sao mẹ không gọi cho ba, ba sẽ đón chúng ta mà? – Tiếng cậu bé khoảng bốn năm tuổi ngây ngô thắc mắc, giọng có chút phụng phịu.

Người phụ nữ bật cười, véo nhẹ bầu má phúng phính mịn màng,  trắng như sữa của cậu bé:

-         Mẹ con mình về bất ngờ sẽ làm ba giật mình cho xem… Ba sẽ rất vui. Ba làm việc bận  rộn như thế, chúng ta không nên để ba vất vả, phải không nè?

Cậu bé nhẹ gật đầu, cười tươi rói. Nụ cười ấy tỏa nắng khiến người ta khó lòng mà quên được. Đôi mắt đen láy của cậu bé ánh lên tia sáng hạnh phúc tựa như ánh mặt trời. Người phụ nữ nhẹ nhàng hôn lên má cậu, rồi buông tay cậu bé, tiến về phía quầy bán vé phía bên kia. Cậu đứng yên tại chỗ đợi mẹ về, đưa mắt nhìn quanh người qua kẻ lại. Chợt, cậu phát hiện phía trước không xa, cách một đường ray tàu điện, có một cô bạn xinh xắn đáng yêu xấp xỉ tuổi cậu đang đứng nhìn ngó xung quanh vẻ hốt hoảng. Cậu bước tới cạnh cô bé mới thấy cô bé đang khóc. Cậu vội dỗ dành như ông cụ non:

-         Bạn đi lạc sao? Đừng khóc nữa… Nói mình nghe đi, mình sẽ giúp bạn…

-         Mimi… - Cô bé bật khóc nức nở. Mái tóc đen dày cột lệch cài chiếc nơ màu xanh. – Mimi của mình…nó đi lạc mất rồi…

Lúc ấy, trong sân ga, mỗi người đi ngang đều mỉm cười trước hình ảnh một cô bé đang khóc, bên cạnh có một cậu bé đang ra sức dỗ dành. Cả hai đều xinh xắn, đẹp đẽ, tạo nên một khung cảnh dễ thương vô cùng. Cậu bé dịu dàng nắm cổ tay cô bé:

-         Mình giúp bạn đi tìm…

Cậu nắm nhẹ cổ tay cô bé, kéo về phía trong sân ga. Chợt, cô bé reo lên, kéo cậu quay ngược trở lại khiến cậu bé bất ngờ rồi tuột tay khỏi tay cô bé. Cậu đứng ngẩn người nhìn cô bé chạy về phía một chú cún trắng nhỏ xinh. Đúng lúc ấy, trong sân ga ồn ào vang lên giọng của mẹ. Cậu quay lại phía sau, thấy mẹ đang chạy về phía mình, vội giơ tay lên với một nụ cười hớn hở:

-         Mẹ!!!

-         Phong Nhi! Rời khỏi đó ngay!!!

Cậu sững người. Tại sao  mẹ lại chạy nhanh thế? Sao…nghe giọng mẹ hoảng hốt như vậy? Một hồi còi hú lên inh tai khiến cậu giật thót. Nhìn lại,  cậu kinh hãi đứng chôn chân. Cậu đang đứng trên đường ray tàu điện… Trước mắt cậu, một đoàn xe nhả khói đang lao tới. Cô bé kia vừa định quay lại tìm cậu báo tin vui, sắc mặt lập tức sa sầm, gào lên:

-         Bạn mau chạy đi!

-         Phong Nhi!!! Chạy đi con…

Ồn quá… Cậu không nghe thấy, không nhìn thấy gì nữa. Cậu đưa tay ôm đầu, mắt nhắm tịt khiếp đảm. Tim cậu đập nhanh hẳn một nhịp.

Xung quanh mọi người thét lên kinh hãi. Phía xa, một cậu bé khác nói đang nói tiếng Anh với người đàn ông quý phái người Anh, nghe tiếng la hét cứu người, lập tức quay lại nhìn chuyện gì đang xảy ra…

Cậu bé trên đường ray đứng run rẩy. Cậu không nhúc nhích nổi. Tiếng mẹ cậu vang lên thất thanh:

-         Phong Nhi!!!!!!

Chiếc mũ vành bị gió thổi bay, mái tóc đen mượt như nhung xổ tung trong làn gió lạnh. Đôi mắt đen của người phụ nữ có gương mặt đẹp tựa thiên thần ánh lên sự kinh sợ chưa từng có… Cậu muốn chạy về phía mẹ. Nhưng đôi chân không nghe cậu nữa… Chỉ thấy một bàn tay vươn tới thật nhanh… Cậu ngã lăn. Tiếng phanh thắng gấp của tàu điện chói tai. Một tiếng rầm chát chúa vang lên…

Tiếng những viên ngọc trai trắng rơi trên nền đất ảm đạm. Những giọt nước màu đỏ tươi nóng ấm vương khắp nơi… Sao lại ướt thế này… Cậu bé ngồi trên nên đất lạnh lẽo… Trên bộ vest nhỏ trắng nhuộm dần sang màu đỏ tươi. Trên tay, trên mặt cậu cũng bị những giọt nước đỏ ấy vấy ướt. Đôi mắt đen láy luôn sáng ngời bất giác tối sầm đi vẻ thất thần. Người xung quanh sững sờ trước cảnh tượng kinh hoàng… Chiếc mũ vành trắng tinh lúc ấy mới khẽ đáp xuống trước mắt cậu bé. Cậu khẽ lầm bầm:

-         Mẹ…

Cậu bé ban nãy giật mình thấy cậu thất thểu đứng dậy, vươn tay về phía đoàn tàu, bỏ ngoài tai những tiếng thét khiếp hãi, tiếng còi báo động hú vang, tiếng người chạy vội gấp gáp cùng những tiếng la hét ầm ĩ, hấp tấp chạy tới giữ lấy cậu:

-         Không được, bạn sẽ bị thương mất…

-         Nhưng còn mẹ… Buông tay ra… Mẹ… Mẹ!!!!!!!!!!!!!!! – Cậu gào lên thất thanh, đôi mắt nhòe đi hẳn…”

-         Mẹ…

Thanh Phong khẽ thì thầm trong cơn mê. Mồ hôi cậu lấm tấm rịn ra trên trán. Chợt, người cậu khẽ giật lên một cái. Cậu từ từ mở mắt và gượng ngồi dậy. Xung quanh là một màu trắng tinh của bệnh viện. Mùi thuốc men xộc vào mũi cậu khiến cảm giác đầu như búa bổ… Cậu thấy nơi khóe mắt có gì đó ươn ướt. Cậu đưa tay lên dụi sạch… Tim cậu đập mạnh liên hồi khiến cậu thở gấp gáp. Nước… Cậu cần uống nước… Cậu với tay sang cạnh chiếc tủ đầu giường. Thiếu Khanh có chuẩn bị sẵn chai nước bên đó. Cậu cầm chai, uống vội một ngụm rồi sặc ho. Cổ họng cậu vẫn đau rát. Cậu đóng nắp chai lại, thở mạnh. Sống mũi bất giác cay cay. Cậu một tay nắm chặt chai nước khiến nó biến dạng, một tay đưa lên ôm lấy đầu… Đôi mắt cậu nhắm chặt. Mẹ… Cậu thật sự rất nhớ mẹ… Nhớ bàn tay dịu dàng chăm sóc, nhớ hơi ấm, nhớ nụ cười của bà… Cậu nhớ mùi hương của mẹ nữa… Cái mùi ấm áp khiến cậu thấy thật dễ chịu… Giọng nói của bà du dương…vẫn còn vang bên  tai cậu…

Cậu thở hắt, ngồi thẳng lên cất lại chai nước. Chợt tay cậu chạm phải một thứ khiến cậu chú ý. Là một chiếc điện thoại lạ. Cậu nhíu mày cầm nó lên, kèm theo là một tờ note. Nét chữ mảnh thật đẹp:

“Hôm qua lúc gấp quá, tôi làm rơi điện thoại của anh rồi. Tôi xin lỗi nhé. Anh dùng tạm cái này. Khi nào được thì tôi sẽ trả lại cho anh cái khác. Nhân tiện…ghi số của tôi lại nhé. Mạc Hân Nhi”

Cậu bất giác cười khuẩy. Lắm chuyện. Lại còn đền điện thoại nữa. Tối qua trước khi cậu ngủ, có nói chuyện với Thiếu Khanh. Nghe cậu ta bảo là không hiểu sao Mạc Hân Nhi biết được số của cậu ta. Cậu lắc đầu chán ngán. Cô là Hội trưởng Hội học sinh, có số điện thoại của mọi người là nhờ cô ta giữ hồ sơ lý lịch. Nhưng chắc cô ta  để ý Thiếu Khanh nên mới lưu số bên người. Lúc ghi hồ sơ, cậu chẳng bao giờ viết số di động của mình vào cả. Cậu chỉ đưa số điện thoại cố định của nhà nên ít ai có được số của cậu. Thiếu Khanh không biết có phải do lo cho cậu quá không mà trở nên đầu óc hồ đồ, chậm tiêu như vậy… Cậu lật ra phía sau tờ note, nơi có viết dãy số điện thoại của Mạc Hân Nhi và bất giác nhíu mày…

Số điện thoại này vô cùng quen thuộc với cậu. Đọc qua một lần cậu đã nhớ. Nó…chính là số của cô gái bí ẩn mà cậu thường nhắn tin  kia mà? Cậu lại bật cười. Kể cũng trùng hợp thật. Thì ra…cô ta có duyên với cậu lắm. Bị cậu bắt gặp ở hồ bơi trong tình huống…khó xử mà cậu không nhớ lắm, học chung trường, chung lớp…giờ cậu lại phát hiện cô ta chính là người vẫn luôn nhắn tin với cậu. Hèn gì mỗi lần hẹn gặp cô gái bí ẩn, cậu đều gặp được Hân Nhi. Sao cậu không sớm nghĩ ra nhỉ???

Tiếng gõ cửa vang lên điềm tĩnh. Cánh cửa khẽ mở ra rồi đóng lại rất nhanh. Thiếu Khanh trong bộ áo phông trắng, khoác thêm áo sơ mi trắng bên ngoài, quần  jeans thoải mái, vai khoác balo bước vào, cất tiếng hỏi kèm một nụ cười:

-         Thấy sao rồi công tử?

Thanh Phong mở miệng chực nói. Thiếu Khanh vội đưa tay lên môi ra hiệu, cậu mới nhớ ra là cậu đang không được phép nói chuyện. Cậu đặt điện thoại của Hân Nhi xuống, đưa tay ra dấu: “Mình ổn rồi.”

-         Không sao là tốt rồi! – Thiếu Khanh lấy trong balo ra một chiếc hộp trắng, rồi ném balo xuống cuối giường cậu, kéo ghế lại ngồi, quăng hộp vào tay cậu, hất hàm – Mình lấy  lại số cũ cho cậu rồi đó. Tối qua Bình Nhi thu dọn đồ cho cậu mới biết điện thoại  cậu mất. Sáng sớm mình đã kiếm được cái này cho cậu xài tạm. A Kì sẽ chuẩn bị cái mới cho cậu sau.

Thanh  Phong định nói cho  Thiếu Khanh biết chân tướng của cô nàng tin nhắn. Nhưng chợt nghĩ…chút bí mật nhỏ này giữ lại cũng không sao, cậu lại mỉm cười ra hiệu OK với Thiếu Khanh. Thiếu Khanh thờ phào ngả người ra sau ghế:

-         Chúng ta luôn là những người đầu tiên dùng bản thử nghiệm của các sản phẩm mới cho NC… Thằng A Kì thật biết cách sử dụng nhân lực xung quanh nhỉ?

Cậu  lại gật đầu, tay mở chiếc hộp ra, lấy ra chiếc di động cảm ứng NC màu đen mới tinh. Xem ra Thiếu Khanh đã cài đặt sẵn mọi thứ cho giống với chiếc cũ của cậu. Cũng không tệ. Thiếu Khanh đúng là người luôn biết cậu cần gì. Cậu sực nhớ ra một việc, quay sang nhìn Thiếu Khanh. Thiếu Khanh vụt nói trước:

-         Chuyện cậu bị bắt cóc và làm hại, báo chí đã tung tin cả rồi. Nên xem ra sẽ có chút lay động. Nhưng bác Khiêm và A Kì sẽ lo chuyện đó. Cậu yên tâm nghỉ ngơi. Còn bọn trẻ có Minh Nhi thay cậu chơi và dạy vẽ cho chúng, mình và Tiểu Khôi sẽ tiếp tục dạy guitar cho chúng nữa. Thêm Bình Nhi giúp một tay nên mọi chuyện dễ dàng lắm. Bọn trẻ đang đợi cậu về nhà. Chúng lo lắm đấy.

Thanh Phong lại mỉm cười. Thiếu Khanh và Bình Nhi luôn chu đáo sắp xếp  mọi thứ. Cậu đúng là lo lắng hơi nhiều rồi. Cậu khẽ gật đầu đáp lại. Thiếu Khanh vươn vai uể oải:

-         Chiều nay cậu được xuất viện. Bác sĩ Đặng sẽ qua nhà ở chung, tiện chăm sóc cậu. Mệt chết mất. Cho mình nằm ké được không?

Thanh Phong cau mày nhìn thằng bạn. Mà thôi, bỏ đi. Cái giường rộng thế này, cho hắn ké tí cũng không sao. Cậu ngồi xích lại vào trong. Thiếu Khanh bò lên nằm bên cạnh cậu nhắm mắt ngáp dài. Thật là… Hình như đêm qua Thiếu Khanh và ba cùng trông chừng cậu ngủ. Hơn nữa cả ngày vì cậu  lo lắng, chắc chắn là hôm nay mệt lử. Không biết ba thế nào rồi… Chắc là mệt lắm… Cậu lại thở dài nặng nề…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro