21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mọi người hơi kinh ngạc, sau đó mới kịp phản ứng lại, anh ta bị Yến Thanh Trì làm cho mất hết mặt mũi trước mặt mọi người nên xấu hổ với tức giận, không thể ở lại nổi nữa đây mà.

Vu Hi Hòa thấy vậy không khỏi quay sang Giang Mặc Thần, liền thấy Giang Mặc Thần đang cau mày.

Giang Mặc Thần nhìn bóng dáng Liêu Tư Bác mà lửa giận trong lòng không ngừng bốc lên. Hắn muốn đuổi theo để giải quyết triệt để chuyện này với Liêu Tư Bác, nhưng lại băn khoăn sợ Yến Thanh Trì không quen biết với người khác, mình mà cứ đi như vậy sợ Yến Thanh Trì sẽ xấu hổ.

“Mặc Thần.” Tôn Tầm kêu hắn một tiếng, sau đó giương mắt về phía cửa, dò hỏi thái độ của hắn.

“Kệ cậu ta.” Giang Mặc Thần lạnh lùng nói, “Nếu cậu ta không học không được cách nói chuyện tôn trọng và hòa hảo với người khác thì về sau khỏi cần tới nữa.”

Tính cách của hắn vốn vẫn ôn hòa, lại luôn lạnh nhạt với những việc không liên quan đến mình, thế mà có thể nói ra những lời lạnh lùng như thế vì Yến Thanh Trì. Vu Hi Hòa cùng Nhậm Tự giật mình yên lặng liếc nhau, thầm nghĩ rằng, xem ra hai vị này kết hôn có vẻ hấp tấp, nhưng cuộc hôn nhân này không phải chỉ dùng mỗi pháp luật để chống đỡ mà còn có cả tình cảm nữa, ít nhất Giang Mặc Thần nguyện ý che chở cho Yến Thanh Trì.

“Thôi thôi,” Nhậm Tự mở lời hoà giải, “Tên phiền phức kia đã đi rồi, chúng ta đừng tức giận vì cậu ta nữa. Đây là lần đầu tiên chị dâu gặp mặt chúng ta mà, đến đến đến, chúng ta cùng nhau uống một ly, coi như thay cậu ta hắn tạ lỗi với chị dâu, nhé?.”

“Đúng đó, đừng để buổi tối tuyệt đẹp như hôm nay bị phá hỏng bởi một người.” Vu Hi Hòa vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu với Tôn Tầm, Tôn Tầm mau chón cầm ly rượu lại đây.

Yến Thanh Trì luôn là người khá thoáng nên cười cười, tiếp ly rượu của bọn họ, cùng bọn họ cùng nhau uống lên một ly.

Chuyện này xem như bỏ qua.

Coi như vui vẻ hết một buổi tối, Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì tính về nhà. hai người bọn họ đều uống rượu nên không thể lái xe, Giang Mặc Thần còn là nhân vật của công chúng, nên họ quyết định gọi trợ lý của Giang Mặc Thần đến.

Không khí trong xe rất an tĩnh, Yến Thanh Trì dựa vào cửa sổ hơi hé mở, ngắm bóng đêm tĩnh lặng bên ngoài.

Còn Giang Mặc Thần ngồi bên cạnh, im lặng nhìn anh.

Tới nơi, trợ lý nói mấy câu với Giang Mặc Thần liền rời đi.

Yến Thanh Trì thấy hơi buồn ngủ, nhanh chóng duỗi tay mở cửa xe. Lúc anh chuẩn bị bước xuống xe thì đột nhiên nghe được Giang Mặc Thần nói, “Thực sự xin lỗi cậu.”

Yến Thanh Trì quay đầu lại nhìn, liền thấy vẻ mặt nghiêm túc của Giang Mặc Thần, “Xin lỗi về chuyện tối nay, Liêu Tư Bác là bạn của tôi, cậu ta lại nhục nhã cậu trước mặt mọi người, cho nên tôi thay mặt cậu ta, xin lỗi cậu.”

Lời xin lỗi nghiêm túc của hắn khiến Yến Thanh Trì hơi bất ngờ. Anh vốn đã bỏ qua chuyện này, dù sao chính mình cũng đã trả thù lại Liêu Tư Bác hơn nữa khiến anh ta phải xin lỗi, nhưng không ngờ rằng Giang Mặc Thần vẫn còn để ý.

Chuyện này có liên quan gì đến Giang Mặc Thần sao? Đương nhiên là có, anh ta làm bạn  của hắn lại dùng những ngôn từ ác độc như thế để sỉ nhục anh, hắn không ước thúc trước bạn của hắn, cho nên hắn cũng có phần sai. Nhưng chỉ là một phần rất nhỏ thôi. Miệng mọc ở trên mặt của Liêu Tư Bác, cho dù anh ta có từng thề độc với Giang Mặc Thần, đảm bảo sẽ không phát sinh xung đột gì anh đi chăng nữa, nhưng ai có thể chắc chắn rằng anh ta sẽ không đột nhiên thay đổi, công nhiên nhục mạ anh chứ?

Xét đến cùng thì, ác ý của Liêu Tư Bác đến từ suy nghĩ anh đã làm điều có lỗi với Nguyên Minh Húc, không liên quan gì đến Giang Mặc Thần cũng chẳng liên quan gì tới anh, nếu hôm nay đổi thành ai ngoài Nguyên Minh Húc xuất hiện cùng Giang Mặc Thần thì đều ra một kết quả như này thôi. Cho nên, tính toán chi li là điều không cần thiết.

Yến Thanh Trì không phải là người quá so đo khi đề cập đến những vấn để như thế này, đối với anh mà nói, ai có lỗi với anh thì anh sẽ giáo huấn ngược lại người đó, thế thôi. Anh tự giải quyết được những vấn đề như thế này, cho nên không cần phải quá soi mói lại những vấn đề đã được giải quyết,

Anh cười cười, “Cho nên anh nhìn chằm chằm tôi suốt cả quãng đường là vì chuyện này?”

“Đương nhiên không phải.” Giang Mặc Thần phản bác theo phản xạ.

Hắn không biết sao tự nhiên Yến Thanh Trì lại hỏi đến vấn đề này, cảm thấy hơi xấu hổ khi nghĩ tới vừa nãy hắn có nhìn chằm chằm anh thật, nhưng lại ngại mình đang có lỗi với người ta, chỉ đành tiếp tục nghiêm túc nói, “Sự việc của hôm nay, tôi và Liêu Tư Bác đều có trách nhiệm. Tôi có thể cam đoan với cậu, những việc thế này sẽ không có lần sau.”

“Cảm ơn.” Yến Thanh Trì dứt khoát đáp lại.

Giang Mặc Thần hơi nghi hoặc, “Cậu không tức giận?”

“Tức lắm chứ, nhưng tôi cũng đã dạy cho anh ta một bài học rồi, anh ta cũng đã xin lỗi, mọi chuyện cứ coi như là chấm dứt đi.”

“Cậu rộng rãi quá nhỉ.”

“Không thì phải làm sao đây?” Yến Thanh Trì nhìn hắn, “Chẳng lẽ phải rước bực vào người, tức điên chất vấn anh về chuyện này mãi? Anh muốn tôi phải cư xử như vậy?”

“Tôi mong cậu thật sự không tức giận, chứ không phải vì băn khoăn mà trả lời tôi cho có lệ.”

Không biết có phải Yến Thanh Trì cảm giác nhầm không, nhưng anh nghe được sự ôn nhu từ những lời này của hắn.

Anh hỏi lại: “ Cho nên, anh muốn tôi thật sự nguôi giận, muốn tôi vui vẻ lên, phải không?”

“Ừ.”

“Thế thì như này đi, anh đồng ý sẽ đáp ứng tôi một điều kiện, tôi sẽ hoàn toàn quên đi chuyện này, sau này gặp lại bạn của anh, tôi sẽ coi như lần đầu tiên nhìn thấy anh ta.”

“Chuyện gì?”

“Ngày mai anh cùng tôi đưa Kỳ Kỳ đi công viên trò chơi.” Yến Thanh Trì vui sướng nói.

Giang Mặc Thần sửng sốt một lúc, sau đó phì cười, “Chỉ vậy thôi?”

“Chỉ vậy thôi.”

Giang Mặc Thần nhìn điệu bộ chắc chắn của anh, không hiểu sao cảm thấy hơi buồn cười. Hắn vốn nghĩ đề nghị của Yến Thanh Trì sẽ liên quan tới lợi ích của bản thân anh anh hay là tới tiền, không ngờ sẽ là đưa Kỳ Kỳ đi công viên trò chơi. Nghĩ lại thì hắn chưa từng đưa Kỳ Kỳ đi công viên hay công viên trò chơi bao giờ.

Sau khi hắn nhận nuôi Kỳ Kỳ thì công việc lại đến kỳ cao điểm, nên phần lớn thời gian Kỳ Kỳ đều do dì Trương cùng cha mẹ chăm sóc. Thỉnh thoảng hắn mới về nhà cùng bé xem TV, trò chuyện, thậm chí bởi vì Kỳ Kỳ quá kiệm lời nên, hắn chỉ biểu đạt một chút sự quan tâm rồi rời đi.

Nhưng bây giờ, Yến Thanh Trì lại đưa ra đề nghị dẫn bé đi công viên trò chơi.

Giang Mặc Thần hơi hổ thẹn, rồi lại thấy vui vẻ một cách khó hiểu.

Hắn quay sang xem Yến Thanh Trì, Yến Thanh Trì cũng đang xem hắn. Trong không khí an tĩnh ở thùng xe và dưới ánh đèn đường mờ ảo, anh chỉ lẳng lặng ngồi thôi cũng giống như nhân vật trong một bức danh họa, mông lung và thần bí đến mê người.

“Cậu để ý Kỳ Kỳ thật đấy.” Hắn nhỏ giọng nói.

“Kỳ Kỳ còn trẻ con, chúng ta là cha bé, tất nhiên phải để ý, chăm sóc bé cho tốt.”

“Cậu nói rất đúng.” Hắn nói, “Cho nên tôi sẽ đi.”

“Tôi thay Kỳ Kỳ cảm ơn anh trước.” Yến Thanh Trì cười cười, “Chờ đến ngày mai tôi sẽ nói lại cho Kỳ Kỳ biết tin tức này. Mà khoan, nếu vậy thì ngày kia chúng ta mới đi được à?”

Giang Mặc Thần nghe vậy chỉ cười nhẹ, không nói gì.

“Ngày kia đi vậy, ngày mai nói cho Kỳ Kỳ để bé vui vẻ thêm một ngày cũng tốt.”

“Cậu thì sao, cậu có vui vẻ thêm một ngày không?” Giang Mặc Thần quay đầu hỏi anh.

Yến Thanh Trì định đáp lại là tôi đều là người lớn rồi, làm sao lại vui vì những chuyện cỏn con này chứ,nhưng khi nhìn đến ánh mắt ôn nhu dò hỏi của hắn, anh lại đem câu này nuốt xuống.

“Ừ, tôi cũng được vui vẻ thêm một ngày.” Anh cong cong đôi mắt. Quả nhiên, nghe xong câu trả lời của anh, trên mặt Giang Mặc Thần cũng hiện lên ý cười.

“Đi thôi.” Giang Mặc Thần đẩy cửa xe, “Muộn rồi, nên vào nhà.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro