50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì đưa Kỳ Kỳ đi ăn tối, Giang Tinh Thần đang bận cho nên không tới, chỉ nói chị sẽ tự giải quyết bữa tối ở khách sạn.

Giang Mặc Thần đã nhắn WeChat hỏi Lưu Ngải xem chị của hắn đã ăn cơm chưa?

Lưu Ngải vừa giúp Giang Tinh Thần tra tìm văn kiện, vừa trả lời ông chủ nhà mình: Vừa gọi rồi, đồ ăn chưa lên ạ, Boss thật sự bận, bây giờ còn đang gọi điện thoại.

Giang Mặc Thần thấy vậy, đành thở dài, nhắn cho Giang Tinh Thần một tin WeChat, nói chút nữa hắn sẽ về giúp chị.

Chắc Giang Tinh Thần đang bận nói chuyện nên không trả lời hắn.

Chờ cơm nước xong trở về khách sạn, Giang Mặc Thần đi tìm Giang Tinh Thần, Yến Thanh Trì bèn đưa Kỳ Kỳ về phòng mình. Anh vừa ngồi xuống mở điện thoại ra, đax thấy Hà Phigửi mấy cái WeChat cho anh trong lúc đang ăn cơm: Anh Yến, anh đã về chưa?

“Anh Yến, anh về thì báo cho em một tiếng nhé.”

“Anh Yến, anh đang ở bên anh Thần đúng không?”

Anh mở TV cho Kỳ Kỳ, thuận tay nhắn cho Hà Phi: Đã về.

Không bao lâu, Yến Thanh Trì nghe thấy tiếng đập cửa.

Kỳ Kỳ ngẩng đầu nhìn anh, Yến Thanh Trì sờ đầu bé, “Không có việc gì, con tiếp tục xem hoạt hình đi.”

Anh đi ra ngoài mở cửa, đúng là Hà Phi đang đứng ở ngoài.

Yến Thanh Trì bảo Hà Phi bước vào, nhưng sợ cậu làm phiền đến Kỳ Kỳ nên anh không để cậu vào hẳn phòng, chỉ hỏi cậu, “Làm sao vậy?”

Tiểu Hà tủi thân, “Anh Yến, em biết em không giỏinhư anh Vương, nhưng em mới là trợ lý của anh mà, lần sau anh ra ngoài có thể dẫn em theo được không? Chị Quản Mai mà biết em không đi theo anh mỗi ngày, chị ấy sẽ nghĩ em lười biếng mất.”

Yến Thanh Trì cười, “Không nghiêm trọng như vậy đâu, anh nói cho chị Quản Mai một tiếng rồi, Tiểu Vương đi theo là ý của Giang Mặc Thần, cậu xem Lưu Ngải cũng không đi cùng mà, cậu đừng nghĩ nhiều.”

Tiểu Hà nghe thấy Lưu Ngải cũng không đi, lúc này mới thoáng yên tâm, thầm nghĩ mình vẫn còn cứu được, “Đúng rồi anh Yến, cô gái với đứa trẻ hôm nay tới tìm anh là ai thế? Giang tổng với chị Quản Mai có biết không?”

“Bọn họ biết.”

“Anh không biết đâu, sau khi anh rời tổ quay phim, không biết ai là người khởi xướng nói bọn họ là bạn gái với con trai của anh, cuối cùng Trương sản xuất nhìn không nổi, bảo bọn họ đừng nói bừa, nói hai người bọn họ đều không có quan hệ gì với anh, khuyên bọn họ nói chuyện cẩn thận, chớ chọc người không nên chọc, tin đồn nhảm nhí này mới ngừng nghỉ đấy.”

Yến Thanh Trì gật đầu, việc anh kết hôn với Giang Mặc Thần không mấy ai biết đến, Trương sản xuất tuy quen biết Giang Tinh Thần, nhưng cũng không biết mối quan hệ giữa anh với Giang Tinh Thần, cho nên mới nói như vậy, cũng coi như là bình thường.

“Đúng rồi, anh Yến này,” Tiểu Hà nhìn anh, “Anh đi xem phim với anh Thần ạ?”

“Ừ.”

“Vậy anh có biết hai người các anh bị chụp lén không?”

“Biết.” Thậm chí nếu không có người chụp, Giang Mặc Thần còn chuẩn bị để Vương Hướng Hải tự xào.

“Vậy anh biết, anh với anh Thần có fan CP chưa?”

“Ấy?” Cái này Yến Thanh Trì thật sự không biết.

Hà Phi lấy điện thoại ra, gửi cho anh mấy đường link, “Anh cứ xem từ từ, tìm hiểu một chút, sau đó bàn lại với anh Thần, xem thái độ của anh ấy thế nào.”

Yến Thanh Trì gật đầu, “Vất vả cho cậu rồi.”

“Không vất vả không vất vả, em còn cảm thấy em quá nhàn ấy.” Hà Phi thiệt tình nói.

Yến Thanh Trì cười, “Yên tâm, chờ này bộ này đóng máy, anh phải đi quay một chương trình tạp kỹ, cậu sẽ không nhàn nữa đâu.”

Mắt Hà Phi lộ ra chờ mong, “Thật sao?”

“Ừ.”

Hà Phi lập tức vui vẻ, Yến Thanh Trì cảm thán cậu đúng là không giấu được suy nghĩ của mình, “Còn việc gì khác nữa không?”

“Hết rồi ạ.”

“Vậy cậu đi về nghỉ ngơi trước đi.”

“Vâng, anh Yến cũng sớm nghỉ ngơi.”

“Ừ.”

Hà Phi nói xong liền rời đi.

Yến Thanh Trì đóng cửa, quay về phòng khách rồi ngồi xuống cạnh Kỳ Kỳ.

Anh ôm lấy Kỳ Kỳ, chọc mặt với eo trêu bé, Kỳ Kỳ bị anh trêu cho cười khanh khách, Yến Thanh Trì hỏi bé, “Có muốn chơi trò chơi không?”

Kỳ Kỳ vội vàng gật đầu, “Có ạ.”

“Vậy không xem TV, chúng ta chơi trò chơi.”

“Chơi gì nha?” Kỳ Kỳ hỏi anh.

“Chơi trò cùng nhau vẽ tranh.”

“Vẽ như thế nào?” Kỳ Kỳ tò mò.

Yến Thanh Trì cầm giấy bút trải lên trên bàn trà trước mặt, “Con xem, bây giờ ba sẽ vẽ một nét như này.”

ANh vẽ một hình tròn, sau đó đưa bút cho Kỳ Kỳ, “Con cũng vẽ một nét đi.”

Kỳ Kỳ ngẫm nghĩ, vẽ cho hình tròn một cái tai, Yến Thanh Trì vẽ nốt cái tai bên cạnh, lại đưa bút cho bé. Kỳ Kỳ nhanh chóng vẽ thêm một cái mắt, Yến Thanh Trì liền cũng bắt chước bé vẽ một cái mắt. Hai người bọn họ con một bút, ba một bút, bất tri bất giác, thời gian liền trôi qua.

Giang Mặc Thần giúp Giang Tinh Thần tạm thời xử lý xong công việc, cho Lưu Ngải đi về trước. Giang Tinh Thần hơi mệt, muốn nghỉ ngơi, nhưng cô vẫn muốn hỏi thăm hắn, “Hôm nay mọi người ra ngoài thế nào?”

“Khá tốt, Kỳ Kỳ rất thích bộ phim hoạt hình kia.”

“Hôm nay chị nhìn rồi, em ở chung với Yến Thanh Trì cũng không tệ lắm.”

“Vâng.”

“Vậy là tốt rồi, Em vội vàng kết hôn quá, mặc dù lúc ấy chị không đồng ý lắm, nhưng dù sao cũng là việc cả đời của em, nên chị nghĩ cứ để em quyết định thì hơn. Vốn chị vẫn hơi lo lắng cho cuộc sống hôn nhân của hai đứa, giờ xem ra thấy khá tốt nhỉ.”

Giang Mặc Thần nghe hiểu ý của chị, trước khi hắn đi gặp Yến Thanh Trì còn từng điều tra anh, chị của hắn chắc chắn cũng điều tra rồi.

“Chị à, có đôi khi những thứ mà chúng ta điều tra được chỉ là những gì cậu ấy biểu hiện ra bên ngoài, không thể chắc chắn đó là chân thật. Mắt thấy tai nghe mới là thật. Nếu sau này có thời gian, chị tiếp xúc thêm với cậu ấy sẽ phát hiện, những gì chúng ta điều tra được thật ra chỉ là một đống chữ cái vô dụng. Nếu so sánh với tập tài liệu đó, những gì cậu ấy thể hiện quả thực như hai người.”

Giang Tinh Thần bắt đầu hứng thú, “Tại sao cậu ấy phải làm vậy?”

“Em chưa hỏi, chờ thời điểm thích hợp em sẽ biết thôi, nhưng mà em cảm thấy cậu ấy như bây giờ, rất tốt.”

Giang Tinh Thần cười, “Xem ra em rất hài lòng với cậu ấy nhỉ.”

Giang Mặc Thần không nói gì, chỉ là nhìn chị cười.

Giang Tinh Thần hiểu đây là biểu thị đồng ý của hắn. Cô nhìn biểu tình dịu dàng của em trai khi nói về người bạn đời kia của mình, nhìn hắn rất bình tĩnh, trong mắt lại mang theo ấm áp. Khi hắn nhắc đến người ấy sẽ bất giác mỉm cười, tỏa ra cảm giác an bình mà hạnh phúc, đây là Giang Mặc Thần mà cô chưa từng được thấy.

Khác với sự lạnh nhạt của thời thiếu niên không hiểu tình yêu, cũng khác với cảm giác bất đắc dĩ khi hắn tự cho là mình yêu một người không nên yêu. Giang Mặc Thần của hiện tại giống như một thiếu niên mới yêu lần đầu, vừa nhắc đến người mình thích đã xấu hổ không muốn thừa nhận, lại nhịn không được muốn nói những điều tốt đẹp về người ấy, và cũng bởi vì nhớ tới đối phương mà bất giác lộ ra biểu cảm dịu dàng. Cho dù hắn đã qua thời niên thiếu, cũng không còn là học sinh, không còn ở độ tuổi tuổi dành cả thời thanh xuân của mình để yêu đương, nhưng tình cảm của hắn lại như mới bắt đầu đảo ngược khai hoa, trở về đoạn thời gian niên thiếu kia.

Giang Tinh Thần cảm thấy một Giang Mặc Thần như vậy, khiến cô rất vui, cô thật lòng vui thay cho em mình.

“Hai em sống hòa thuận với nhau thì tốt, bây giờ em cũng coi như là người có đầy đủ gia đình sự nghiệp rồi nhỉ.”

Giang Mặc Thần bất đắc dĩ, “Chị đừng nói lời này, so sánh với chị, sự nghiệp nhỏ nhọi này của em có tính là gì đâu.”

“Không thể nói như vậy, chị chỉ đang bảo vệ cơ nghiệp trong nhà, nhưng Nam Tranh do một tay em phát triển lên, bên ngoài em nhân khí có danh tiếng có giải thưởng, phía sau màn em còn phát triển Nam Tranh không tồi, em đã làm rất tốt.”

Từ nhỏ Giang Mặc Thần đã biết, chị của hắn luôn là cổ động thậm chí dung túng hắn, có lẽ là bởi vì hồi hắn còn nhỏ, cha mẹ quá nghiêm khắc với hắn, khiến hắn luôn không vui. Cho nên, Giang Tinh Thần luôn cố gắng để hắn sống vui vẻ hơn một chút. Trong xã hội thượng lưu, có vài gia tộc còn vì gia sản tranh mà đánh nhau đến mức sống chết không đội trời chung, nhưng vẫn có vài gia tộc lại đoàn kết hữu ái và hoà thuận vui vẻ. Khi Giang Mặc Thần lên đại học, Giang Tinh Thần cũng đã tiến vào Giang thị để học tập rồi, lúc ấy luôn có vài thân thích không có mắt nói xấu chị bên tai hắn, kết quả đều bị Nhậm Tự và Liêu Tư Bác đánh cho ngậm miệng.

Hắn không thích người khác châm ngòi quan hệ giữa hắn và Giang Tinh Thần, tựa như hắn không thích người khác nói rằng Giang Tinh Thần chỉ là một cô gái, sao có thể kế thừa tập đoàn lớn như nhà họ Giang, ai cũng nghĩ hắn mới là người nên thừa kế nó.

Là con gái thì sao? Giang Mặc Thần cảm thấy nực cười, con gái thì không thể có quyết đoán, không thể có quyết tâm và thủ đoạn sao? Hắn luôn cảm thấy Giang Tinh Thần rất thông minh, cũng tin tưởng Giang Tinh Thần nhất định có thể quản lý tốt Giang thị. Cũng bởi vậy mà sau khi hắn tốt nghiệp, khi Giang Tinh Thần hỏi hắn muốn tới phòng ban nào ở tổng công ty hoặc là đi làm ở công ty con nào, hắn lại lựa chọn Nam Tranh giải trí, một cơ ngơi mà lúc ấy không mấy xuất sắc của nhà họ Giang. Lúc ấy hắn nói với Giang Tinh Thần, hắn sẽ làm Nam Tranh trở thành công ty giải trí lợi hại nhất trong nước, giống như niềm tin của hắn đối với chị, rằng chị sẽ khiến Giang thị kéo dài huy hoàng.

Giang Mặc Thần cười, bây giờ cả hai người họ đều đã làm được.

Giang Mặc Thần hàn huyên với Giang Tinh Thần thêm một lúc, sau đó mới ra khỏi phòng của cô. Hắn gõ cửa phòng của Vương Hướng Hải, đi vào, nhưng không vào hẳn phòng mà chỉ là đóng cửa, đứng ở cửa nói chuyện với anh.

“Nếu cậu đã biết chuyện về Yến Thanh Trì, vậy thì tôi cũng không dấu cậu nữa. Tôi đã kết hôn với Yến Thanh Trì, cậu ấy là một người ba khác của Kỳ Kỳ, cậu hẳn là đã đoán được.”

Vương Hướng Hải không ngờ hắn tới tìm mình là để nói về điều này, một lòng đã nhắc tới cổ họng, gần đầu trong run sợ.

“Giữ bí mật chuyện này cho tôi, đừng nói cho những người khác, kể cả Tiểu Lưu.”

“Tôi biết rồi.” Vương Hướng Hải bảo đảm.

“Tôi tin tưởng cậu, cậu luôn là người rất nhanh nhạy.”

Vương Hướng Hải cười xấu hổ, Giang Mặc Thần không dọa anh nữa, vỗ vỗ vai anh, “Nghỉ ngơi đi.”

Sau đó, hắn vặn tay nắm cửa, đi ra ngoài.

Mãi đến khi hắn đi hẳn rồi, Vương Hướng Hải mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, dựa lưng lên tường. Hôm nay sau khi biết bí mật này, anh vẫn luôn lo lắng đề phòng, lúc này mới xem như giải phóng. Anh là người thông minh, cho nên anh không muốn biết bí mật của người khác. Bí mật giống như một quả bom nổ chậm, biết quá nhiều, một ngày nào đó sẽ bị bom gây thương tích.

Lúc Giang Mặc Thần trở lại phòng của Yến Thanh Trì, anh còn đang vẽ tranh với Kỳ Kỳ. Giang Mặc Thần lại gần, thấy hai cha con đang lần lượt mỗi người vẽ một nét. Kỳ Kỳ còn nhỏ, nét vẽ còn khá ấu trĩ, có đôi khi còn vẽ thành đường xiêu vẹo, Yến Thanh Trì ỷ vào bản lĩnh vẽ tranh đẹp của mình, biến những đường cong vặn vẹo đó của Kỳ Kỳ thành một đóa hoa hoặc là một con động vật nhỏ.

Yến Thanh Trì thấy hắn đã quay lại, bèn đưa bút cho hắn, “Nào, anh vẽ nét cuối cùng đi, chúng ta sắp vẽ xong bức này rồi.”

Kỳ Kỳ vẽ tranh rất vui, cả khuôn mặt đều là phấn khởi, gật đầu, “Bố mau vẽ đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro