86

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kỳ thứ hai quay ở một công viên nước trong thành phố F. Trong kỳ này, Giang Mặc Thần vẫn vào đội Tôn Tầm, Yến Thanh Trì cũng chọn đội Tôn Tầm. Trần Hiên Lãng thấy ba bọn họ cùng đứng với nhau, bèn quay đầu hỏi đạo diễn, “Bây giờ tôi bỏ cuộc còn kịp không?”

Đạo diễn cười tủm tỉm, “Hiên Lãng à, cậu phải có tinh thần khiêu chiến chứ.”

Trần Hiên Lãng không nâng nổi một chút tinh thần khiêu chiến nào cả. Khi hắn nhìn thấy đội hình bên kia thì chỉ muốn bỏ cuộc luôn, để lại sân khấu cho đội Tôn Tầm. Nhưng mà, dù hắn có nguyện ý vượt khó hay không, làm đội trưởng, hắn vẫn phải cổ vũ cho đội viên của mình.

“Cố lên! Chúng ta có thể làm được!”

Đội viên:…… Không, chúng ta không thể.

Mọi người thay áo tắm xong, tập thể xuống nước sau tiếng ra lệnh của nhân viên công tác, bắt đầu hoạt động trước khi cướp thẻ gỗ: Bóng chuyền nước.

Quy tắc của trò bóng chuyền nước rất đơn giản, hai đội xanh đỏ lần lượt đứng ở hai bên trái phải của một tấm lưới, đội viên dùng tay đánh bóng ở trên không trung, bóng rơi vào khu vực nước của đội bên nào trước là đội đó thua, đấu năm ván, đội nào thắng ba ván sẽ chiến thắng chung cuộc.

Giang Mặc Thần là người bơi tốt nhất trong tất cả mọi người ở đây, vậy nên hắn có cống hiến cao nhất trong đội, thành công trợ giúp đội mình giành thắng lợi.

Kết thúc hạng mục bóng chuyền nước, mọi người bắt đầu tiến vào phân đoạn cướp thẻ gỗ. Bởi vì hạn chế của sân chơi nên chỗ để mọi người trốn không nhiều lắm, nhưng cũng cũng vì tính đặc thù của công viên nước, ngược lại tăng thêm một vài điều thú vị ngoài ý muốn cho phân đoạn này.

Tỷ như, Đinh Tử Nam thật vất vả đuổi kịp Dương Tiếu Tiếu, Dương Tiếu Tiếu lại trượt xuống từ ống trượt nước chạy mất. Khi cô tự cho là tránh được một kiếp vẫy tay bye bye với Đinh Tử Nam, giây tiếp theo Đinh Tử Nam cũng trượt xuống dưới, hơn nữa dưới đáy ống trượt cùng nhau rơi xuống nước với Dương Tiếu Tiếu, trực tiếp cướp lấy thẻ của cô khi cô còn đang ngơ ngác.

Giang Mặc Thần phát huy đầy đủ ưu thế trong nước của mình, tốc độ đuổi người khác cực kỳ mạnh mẽ. Hắn phối hợp ăn ý với Yến Thanh Trì, một người phụ trách đuổi, một người phụ trách giật thẻ, nhanh chóng xử lý xong rất nhiều thành viên của đội Trần Hiên Lãng.

Trần Hiên Lãng nhìn sang Triệu Tường còn đang cố gắng chống chọi, lại nghĩ đến tình cảnh đau khổ của mình hiện tại, hắn đã sớm đoán được mọi chuyện sẽ thành như vậy mà. Nhưng vì tinh thần chiến đấu, hắn vẫn là phải làm hành vi hấp hối giãy giụa.

Đội dành thắng lợi cuối cùng không hề nghi ngờ là thuộc về đội đỏ Tôn Tầm, MVP cũng thuộc về Yến Thanh Trì. Mặc dù Yến Thanh Trì cảm thấy anh chỉ là phụ trách nhặt kinh nghiệm, người chân chính hành động nhiều nhất là Giang Mặc Thần. Nhưng mà, tổ tiết mục tổ vẫn đưa MVP cho anh.

Tổ tiết mục biết cư dân mạng có mong đợi rất cao đối với sự tương phản giữa thân thủ rất giỏi và  âm luật rất kém cỏi của Yến Thanh Trì, cho nên cố ý động tay chân, khiến điều kiện lĩnh thưởng mà anh bốc phải vẫn như cũ là ca hát.

Yến Thanh Trì đã trải qua hát đơn và hợp xướng “Một nhà ba người”, đã sắp thành một “Ca sĩ” chuyên nghiệp rồi. Lúc này đây, có lẽ là vì hoàn thiện quỹ đạo trưởng thành trong con đường ca nhạc của anh, điều kiện đoạt giải chính là anh cần phải lựa chọn một vị khách quý tại hiện trường để tiến hành hát tình ca hai người.

Trên tờ giấy viết: Chọn một người cộng sự để cùng bạn biểu diễn “Người Được Viết Trong Ca Khúc Của Tôi”. Yến Thanh Trì ngơ ngác, “Tôi chưa từng nghe qua bài hát này, tôi không biết hát.”

“Không sao, cậu chỉ cần hát phần điệp khúc là được, chúng tôi chuẩn bị sẵn lời và nhạc cho cậu rồi. Cậu có nửa tiếng để học nó, phần học này sẽ không được chiếu đâu.” Nhân viên công tác nói.

Yến Thanh Trì cảm thấy hình như tổ tiết mục có thù oán với mình thì phải, nếu không thì họ đã không chọn ca khúc này cho anh, “Tôi không dám hát đâu, đây là hát đối tình ca đấy, hát xong có lẽ tôi không dám xuất hiện tại hiện trường quay kỳ tiếp theo nữa mất. Tôi cộng sự với ai, fan người đó đều sẽ xé tôi.”

“Yên tâm, đây là kỳ cuối cùng của quý này rồi, không cái gọi là kỳ tiếp theo.”

Yến Thanh Trì tâm như tro tàn, “Thật sự buông tha tôi đi mà.”

Đạo diễn cười tủm tỉm, “Thanh Trì à, mau chọn một cộng sự đi, vừa nãy cậu bảo đội các cậu có thể thắng đều là công lao của Mặc Thần công còn gì, hay là cậu chọn anh ấy đi.”

Yến Thanh Trì:…… Tôi thấy tương lai bị các Phòng Ở Nhỏ xé nát rồi.

Cuối cùng, Yến Thanh Trì vẫn cùng Giang Mặc Thần hợp xướng “Người Được Viết Trong Ca Khúc Của Tôi”, chẳng qua trong phần chọn cộng sự, bởi vì anh từ chối tự chọn, khăng khăng muốn hát tình ca một mình, nên tổ tiết mục trực tiếp làm khách quý còn lại chơi oẳn tù tì để quyết định, người thắng sẽ tiến hành hợp xướng với Yến Thanh Trì.

Tôn Tầm cười nói: “Hợp xướng với sát thủ âm nhạc như Thanh Trì, đâu còn là khen thưởng cho  thắng lợi nữa, rõ ràng là trừng phạt vì thất bại mà.”

Giang Mặc Thần không nói gì mà chỉ bình tĩnh nhìn mọi người chơi oẳn tù tì. Đến khi Tôn Tầm thắng Trần Hiên Lãng rồi cùng Giang Mặc Thần oẳn tù tì, nhìn thấy Giang Mặc Thần ra hiệu ám chỉ, Tôn Tầm thông minh lập tức hiểu. Nghĩ thầm cũng đúng, bạn đời đứng đắn của người ta còn ở chỗ này, sao có thể đến lượt những người khác hợp xướng với Yến Thanh Trì được.

Vì thế, anh ám chỉ cho Giang Mặc Thần biết động tác tay tiếp theo của mình, Giang Mặc Thần nhận được tin tức, nhẹ nhàng thắng một ván này.

“Cho nên, tôi sẽ hợp xướng với Thanh Trì sao?” Hắn nhìn về phía nhân viên công tác.

Đạo diễn vốn hướng tới hắn, dù sao thì hắn cũng là người nổi tiếng nhất trong hiện trường, bởi vậy vội vàng gật đầu.

Yến Thanh Trì thấy vòng đi vòng lại cuối cùng vẫn là hắn, bất chấp tất cả nói: “Đến đây đi.”

Giang Mặc Thần cũng chưa từng nghe qua bài hát này, cho nên khi Yến Thanh Trì đang học hát thì hắn cũng nghe cùng rồi cùng học luôn. Không lâu sau, Giang Mặc Thần tỏ vẻ mình đã thuộc, Yến Thanh Trì cảm thấy bản thân cũng thuộc kha khá rồi, sau đó hai người bắt đầu rồi hát đối.

Kết quả, hát được một lúc thì Giang Mặc Thần không nhịn được bật cười. Hát điệp khúc xong, Giang Mặc Thần nhìn Yến Thanh Trì, “Yên tâm đi, fans của anh chắc chắn sẽ không nói gì em đâu.”

“Vì sao?”

Giang Mặc Thần bất đắc dĩ, “Bởi vì nghe hai ta hát xong, người khác căn bản cảm thụ không nổi đây là một hát tình ca đâu, không biết còn tưởng rằng em đang làm chỉ huy dàn nhạc cho anh đấy.”

Yến Thanh Trì: “……”

Giang Mặc Thần thở dài, “Thanh Trì à, cũng may em là diễn viên. Nếu em mà là ca sĩ, cho dù trả lương ngàn vạn một năm cũng không có kỹ thuật viên nào dám nhận chỉnh âm cho em đâu.”

Yến Thanh Trì: Đúng là tình nghĩa vợ chồng giả tạo, online ly hôn!

“…… Cảm ơn”

“Đừng khách khí.” Giang Mặc Thần không hề biết xấu hổ nói.

Bởi vì đây là kỳ cuối cùng, cho nên sau khi mọi người nói xong “Hẹn gặp lại mọi người ở quý tiếp theo”, tổ tiết mục tổ lần lượt quay cho mỗi người một phần phỏng vấn ngắn.

Giang Mặc Thần làm khách quý tuyên truyền, lại còn là nghệ sĩ có địa vị lớn nhất, đương nhiên là người quay đầu tiên.

Đầu tiên, người chủ trì hàn huyên với hắn vài câu, nhắc đến “Lạc Đường”, lúc này mới bắt đầu tiến hành phỏng vấn.

“Mặc Thần có cảm xúc gì khi lần này tới tham gia “Tới Chiến Đi! Bạn Ơi!”?”

“Mọi người đều rất có ý tứ, rất vui vẻ.”

“Trong hai kỳ, Mặc Thần đều cùng Tôn Tầm một đội, có cảm giác Tôn Tầm trong tiết mục có gì khác với Tôn Tầm trong ấn tượng thường ngày của anh không?”

“Khác nhau vẫn phải có, bởi vì trong tiết mục Tôn Tầm là đội trưởng, sẽ có ý thức trách nhiệm hơn một chút, luôn có gắng gánh vác rất nhiều chuyện. Ngày thường chúng ta ở chung, cậu ấy sẽ tùy ý hơn một chút, cũng dễ nói chuyện hơn.”

“Ngoài Tôn Tầm ra, hình như Mặc Thần cũng rất quen thuộc với Thanh Trì?”

“Đúng vậy, Thanh Trì cũng là một thành viên trong đoàn phim “Lạc Đường”, lại cùng công ty quản lý với tôi, xem như là sư đệ của tôi, nên quan hệ riêng giữa hai chúng tôi cũng khá tốt.”

“Thanh Trì ở trong tiết mục rất tài năng, tốc độ cướp thẻ cũng rất nhanh nữa, cư dân mạng đều gọi cậu ấy là ngoại quải hình người, trong lúc đóng phim hoặc lúc mọi người ở riêng với nhau cũng là như thế này sao?”

“Không đâu, Thanh Trì kỳ thật là một người năng động và ôn hòa. Trong lúc đóng phim, cậu ấy biết mình là người mới nên rất khiêm tốn, cho dù không có suất diễn thì cậu ấy cũng sẽ ngồi ở phim trường nghe đạo diễn giảng diễn cho diễn viên khác. Còn lúc riêng tư, cậu ấy sẽ tương đối săn sóc, giỏi nhân nhượng người khác, khá ôn nhu.”

“Đánh giá tốt như vậy, xem ra hai người thật sự có quan hệ rất tốt. Kết thúc lần quay này, anh sẽ phải về đoàn phim để tiếp tục đóng phim phải không?”

“Đúng vậy.”

“Cuối cùng, anh có gì muốn nói với tiết mục tổ chúng tôi không?”

““Tới Chiến Đi! Bạn Ơi!” là một chương trình tạp kỹ mang lại năng lượng tính cực và cũng rất thú vị nữa. Hai quý trước đều làm rất tốt, tin tưởng sau này cũng sẽ càng làm càng tốt. Nhân đây, tôi chúc “Tới Chiến Đi! Bạn Ơi!” có thể vẫn luôn đạt được rating cao, lấy được thành tích càng tốt!”

Kết thúc, Giang Mặc Thần ở lại thành phố H một buổi tối rồi mới rời đi. Lúc ở bên nhau Yến Thanh Trì không có cảm giác gì, khi tách ra mới cảm thấy không tha. Nhưng Giang Mặc Thần là nam chính của “Lạc Đường”, có thể vì anh mà rút ra hai ngày qua tham gia “Tới Chiến Đi! Bạn Ơi!” đã là không dễ dàng, Yến Thanh Trì cũng ngượng ngùng bảo hắn muộn mấy giờ nữa hẵng đi.

Hai người chào tạm biệt nhau trở về đoàn phim từng người, tiếp tục công tác của mình.

Rất nhanh đã đến cuối tháng 11, kỳ “Tới Chiến Đi! Bạn Ơi!” có Giang Mặc Thần tham gia cũng chính thức phát sóng trên TV. Là người đầu tiên cướp được thẻ gỗ từ Yến Thanh Trì, Giang Mặc Thần cùng Yến Thanh Trì nhanh chóng lên hot search cùng nhau.

Vệ Lam cùng xem TV với Yến Thanh Trì. Đến đoạn Yến Thanh Trì chủ động đưa thẻ gỗ cho Giang Mặc Thần, cậu ngây cả người, căm giận bất bình hỏi anh, “Tôi đuổi theo cậu lâu như vậy mà cậu đều không để tôi cướp được, vậy mà lúc này trực tiếp cho Giang Mặc Thần, lương tâm của cậu không thấy đau à!”

“Không giống nhau.”

“Có cái gì mà không giống nhau! Tức chết tôi!”

Yến Thanh Trì bất đắc dĩ, “Cậu so sánh được cái gì với anh ấy? Tài sản của anh ấy có một nửa là của tôi, của cậu cũng thế à? Nếu đúng thế thì tôi lập tức đưa thẻ cho cậu.”

Vệ Lam: “…… Hừ!”

Trên mạng có khen có chê đối với việc Yến Thanh Trì chủ động đưa thẻ của mình cho Giang Mặc Thần. Người thích anh cảm thấy tâm tư anh đơn thuần, có lòng biết ơn, bởi vì Giang Mặc Thần từng dìu dắt anh mà không muốn cướp thẻ của đối phương, hơn nữa còn đem thẻ của mình giao cho đối phương. Người không thích anh lại cảm thấy anh đang diễn, các khách quý khác tới sao anh không cho, vậy mà vội vàng đưa cho Giang Mặc Thần, còn không phải thấy Giang Mặc Thần địa vị với nhân khí cao.

Hai bên đấu khẩu chạm vào là nổ ngay, đại chiến giữa fan với anti lại bắt đầu, trong đó còn có người tỏ vẻ Yến Thanh Trì làm như vậy là không có lòng vinh dự của tập thể, nhỡ đội bọn họ vì hành động tùy hứng của anh mà thua thì sao? Nhưng mà các chị Yến Mạch nhanh chóng đáp trả, không nghe thấy anh ấy bảo đảm đội mình sẽ thắng mới cho sao, mấy người không thấy anh ấy liên tiếp loại được hai người à, cuối cùng đội bọn họ có thua đâu!

Trong một mảnh chướng khí mù mịt, chỉ có CP Thành Trì đang thét chói tai, cảm thán ngọt quá đi mất, Thành Trì quả nhiên là thật, Thanh Trì đối xử với Giang tổng quá ngọt ngào, Giang tổng cũng thế, anh ấy vậy mà đùa giỡn Thanh Trì! Đây là thần tiên CP! Thành Trì là thật đó!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro