Bước 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôilà Perry Kelvin, mộtcậu bé chín tuổi lớn lên ở mộtvùng quê hẻo lánh chẳng mấy aibiết tới. Mối nguy chỉ xảy ra ở một đầu đất nước xa xôi, ở đây chúng tôichẳng lo nghĩ gì đến chúng. Ngoài hàng ràodây thép phòng bị chăng giữa bờ sông và rặng núi, cuộc sống cơ hồ vẫn diễn ra bình thường. Tôi đi học. Tôi đang học về George Washington. Tôi đang cưỡi xeđạp trên con đường bụi bặm, mặc quần soóc áomay ô, cảm nhận ánh nắng mùa hè chiếu lên cổ. Cổ tôi. Cổ tôiđau quá, nó...

***

Tôiđang ăn một miếng pizzza vớibố mẹ. Hôm nay là sinh nhậttôi và họ đang cố hết sức để chiêu đãi tôi, mặc dù tiền của họ gần như chẳng còn giá trị gì nữa. Tôi vừa qua tuổi mườimột, và cuốicùng thì họ cũng cho tôi đi xem một trong vô số bộ phim về Xác Sống vừa ra lò gần đây. Tôiháo hức đến nỗikhông ăn nổi. Tôi ngốn một miếng bánh rõ to, và pho mátnghẹn lạitrong họng tôi. Tôiphảiợ ra và bố mẹ cười vang. Xốtcà chua rớt lên áo tôinhư...

***

Tôiđã mười lăm tuổi, và đang nhìn qua cửa sổ ngắm những bức tường cao vờivợi của ngôinhà mớicủa mình. Ánh mặt trờixuyên qua màn mây xám xịt đổ xuống qua máiSân vận động để ngỏ. Tôilạiđang ở trường nghegiảng về ngữ pháp, và cố không nhìn cô gái xinh đẹp ngồi cạnh tôi. Cô có mái tóc vàng ngắn bờm xờm và cặp mắtxanh lung linh ánh lên một niềm vuibí ẩn nào đó. Tay tôi mướt mồ hôi. Miệng tôi đầy bụi vải. Khitiết học kết thúc, tôi đuổi kịp cô trong hành lang và nói, "Chào."

"Chào," cô đáp lại.

"Mình mới đến."

"Mình biết."

"Tên mình là Perry."

Cô mỉm cười. "Mình là Julie."

Cô mỉm cười. Mắtcôlung linh sáng. "Mình là Julie."

Cô mỉm cười. Tôithoáng thấy dây kẽm chỉnh nha của cô. Mắt cô như những cuốn tiểu thuyết và những bàithơ kinh điển. "Mình là Julie," cô nói.

Cô nói...

***

"Perry," Juliethì thầm vào tai tôikhitôi hôn lên cổ nàng. Nàng đan ngón tay vào tay tôi và nắm chặt.

Tôihôn nàng thật sâu và vuốt ve gáy nàng, luồn tay vào tóc nàng. Tôi nhìn vào mắt nàng. "Em có muốn không?" Tôi thì thầm.

Nàng mỉm cười. Nàng nhắm mắt và nói, "Có."

Tôisiếtlấy nàng. Tôimuốn được là một phần của nàng. Không chỉ trong cơ thể nàng mà là khắp xung quanh nữa. Tôi muốn lồng ngực chúng tôi mở ra và tim chúng tôi nhập vào làm một. Tôi muốn từng tế bào của chúng tôi hòa vào nhau như những sợichỉ của sự sống.

***

Và giờ thì tôi đã lớn hơn, chững chạc hơn, cưỡi mộtchiếc xe máy đixuôi một con đường đã bị quên lãng nào đó trong trung tâm thành phố. Julie ngồi sau lưng tôi, tay ôm chặtlấy ngực tôi, chân quấn lấy chân tôi. Cặp kính râm của nàng lấp lánh trong ánh nắng khi nàng cười, để lộ hàm răng đều tăm tắp. Nụ cười ấy không còn là của riêng tôi nữa, và tôibiết vậy, tôi đã chấp nhận hiện tạivà tương lai của mọi điều, cho dù nàng đã và sẽ không chịu chấp nhận. Nhưng ít nhất thì tôi cũng có thể bảo vệ nàng. Ít nhất tôicũng có thể giữ cho nàng được an toàn. Nàng đẹp đến nao lòng, và đôikhi tôi có thể tưởng tượng ra trong đầu một tương laai với nàng, nhưng đầu tôi, đầu tôi đau quá, lạy Chúa đầu tôi...

***

Dừng lại.

Mi là ai? Hãy để những ký ức này biến đi. Mắt mi đang mờ kìa... hãy chớp mắt đi. Hãy khò khò khó nhọc hít lấy mộthơinào.

Mi lại là mi rồi. Mi không là ai cả.

Chào mừng trở lại.

** *

Tôicảm thấy mặtthảm dưới tay mình. Tôi nghe thấy tiếng súng nổ. Tôi lảo đảo đứng dậy và nhìn quanh, đầu óc quay cuồng. Tôichưa bao giờ có mộtký ức rõ rệtđến vậy, như cả mộtcuộn phim cuộc đời chiếu lên trong đầu tôi. Mắt tôi cay sè, nhưng tuyến lệ của tôi đã cạn khô. Nỗi đau cuồn cuộn trong tôi như hơicay mà không được giải tỏa. Đây là lần đầu tiên kể từ khi chết đi tôi thấy đau đớn.

Tôinghethấy mộttiếng hétgần bên và quay đầu lại. Là nàng. Nàng đang ở đây. Julie đang ở đây, giờ đã lớn hơn, có lẽ khoảng mười chín, vẻ mũm mĩm trẻ thơ đã biến mất để lộ những đường nét sắc gọn và dáng điệu duyên dáng hơn, những cơ bắp mảnh dẻ nhưng săn chắc trên vóc người nhỏ nhắn của nàng. Nàng đang co rúm ở mộtgóc, tay không, gào khóc trong khiM tiến lại gần. Anh luôn tìm ra đám phụ nữ. Ký ức của họ là phim khiêu dâm đối vớianh. Tôi vẫn còn chưa định thần lại được, chưa biết rõ mình là ai hay đang ở đâu, nhưng...

Tôiđẩy Msang bên và gầm ghè, "Không. Của tôi."

Anh nghiến răng như đang muốn tấn công tôi, nhưng một phát súng bắn toạc vai anh, và anh liền lêbước sang đầu bên kia phòng để giúp hai Xác Sống khác hạ một thằng nhóc súng đạn đầy mình.

Tôitiến đến gần côgái. Nàng rúm lạitrước mặt tôi, da thịt mềm mạicủa nàng mời mọc tôi vớitất cả những gì tôiđã quen cướp đi, và mọi bản năng của tôi bắtđầu trỗi dậy. Ham muốn được cào cấu và cắn xé xuyên qua tay và hàm tôi. Nhưng rồi nàng lại hét lên, và có cái gì đó trong tôichuyển động, như một con bướm yếu ớt đập cánh cố thoát khỏi lớp mạng nhện. Trong phút giây chần chừ ngắn ngủi đó, trong khi mọiký ức của chàng trai kia vẫn còn ấm nóng trong tôi, tôi đã đi đến mộtquyết định.

Tôikêu lên một tiếng khekhẽ và nhích về phía cô gái, cố bắtvẻ mặt đờ đẫn của mình tỏ ra hiền từ. Tôikhông phải là mộtkẻ vô danh. Tôi là mộtcậu bé chín tuổi. Tôilà một chú nhóc mười lăm tuổi. Tôilà...

Nàng ném một con dao vào đầu tôi.

Lưỡi dao cắm thẳng vào giữa trán tôi và nằm đó rung rung. Nhưng nó mới cắm sâu chưa đầy hai phân, chỉ hơichạm vào thùy trước của não tôi. Tôi rút con dao ra và thả nó xuống đất. Tôi chìa tay ra và cố cất lên những tiếng dịu dàng, nhưng chẳng ăn thua gì. Làm sao mà tôi có vẻ không nguy hiểm cho được khi máu của người yêu nàng còn đang nhỏ xuống cằm tôi?

Tôichỉ còn cách nàng vài bước nữa thôi. Nàng đang cuống cuồng lục trong quần bò tìm mộtmón

kết thúc chuyến săn mồi. Chẳng mấy chốc họ sẽ nhìn về cáigóc tối này. Tôihít một hơi thật sâu.

"Ju... lie," tôi nói.

Cái tên ấy trượttrên lưỡi tôi như mật ngọt. Chỉ thốt ra nó thôi cũng khiến tôi thấy dễ chịu hơn.

Mắtnàng mở to. Nàng sững người.

"Julie," tôi lại nói. Tôichìa tay ra. Tôi chỉ vào những Xác Sống sau lưng tôi. Rồitôi lắc đầu.

Nàng nhìn tôi chằm chằm, không có vẻ gì là hiểu cả. Nhưng khitôi chạm tay vào nàng, nàng không cử động. Và nàng cũng không tìm cách đâm tôi.

Tôithò tay vàovếtthương trên đầu mộtXác Sống đã bị giết và moi ra mộtlòng bàn tay đầy máu đen sì, không chút sức sống. Một cách chậm rãi, nhẹ nhàng, tôibôi thứ máu ấy lên mặt, cổ, và quần áo nàng. Nàng thậm chí còn không hề giật mình. Có lẽ nàng đã bị sốc nặng.

Tôinắm lấy tay nàng kéo nàng đứng dậy. Đúng lúc đó thì Mvà những người khác ngừng ăn rồi quay nhìn khắp phòng. Mắt họ dồn vào tôi. Mắt họ dồn vào Julie. Tôi tiến về phía họ, nắm tay nàng, không hẳn là kéo nàng đi. Nàng loạng choạng bước theo tôi, mắt nhìn trân trân về phía trước.

Mđánh hơikhông khí vẻ ngờ vực. Nhưng tôi biết anh cũng như tôi, chẳng ngửithấy gì cả. Chỉ là cái mùi - không - có - mùicủa máu Người Chết. Máu bắn lên khắp các bức tường, ướtđẫm quần áo chúng tôi, và đã được cẩn thận bôi lên một cô gái NgườiSống để chegiấu sức sống rực sáng của nàng bằng cái mùi nồng nặc, tăm tối của nó.

Không nói một lời, chúng tôira khỏitòa nhà cao tầng và quay về sân bay. Tôi đitựa người trong mơ, đầu óc đầy những ý nghĩ kỳ lạ quay cuồng như trong kính vạn hoa. Julieđặt bàn tay mềm nhũn trong tay tôi khi nhìn chằm chằm vào tôivới cặp mắt mở to và đôi môi run run.

SAU KHI ĐEMVÔ SỐ MỒISĂN còn thừa về cho những người không đi săn - đám Xương Khô, đám trẻ con, các bà mẹ ở nhà trông con - tôi dẫn Julie về nhà mình. Những Người Chếtkhác nhìn tôi vẻ tò mò khi tôi đi qua. Vì việc biến Người Sống thành NgườiChết một cách có chủ ý đòi hỏi cả quyết tâm lẫn sự kiềm chế nó hầu như không bao giờ xảy ra. Phần lớn việc biến đổixảy ra vì vô tình: một Xác Sống đang ăn thì bị giết hay bị saonhãng trước khikết thúc - voro interruptus. Những người khác trong số chúng tôithì bị biến đổisau những cái chết truyền thống, sau bệnh tật hay những tai nạn cá nhân hay bạo lực giữa NgườiSống với NgườiSống mà chúng tôi không còn quan tâm nữa. Vì vậy việc tôi chủ tâm đem côgái này về chứ không ăn thịt là một điều bí ẩn, một phép mầu cũng ngang tầm với việc sinh nở. M và những người khác tránh xa tôi trong hành lang, mắtnhìn tôi vẻ bối rối và dò hỏi. Họ mà biết thật ra tôi đang làm gì thì phản ứng của họ sẽ không... ôn hòa đến thế đâu.

Vẫn nắm chặt tay Julie, tôi vộivã đưa nàng tránh xa những con mắt tò mò. Tôi dẫn nàng đến Cổng 12, đi xuôi theo đường hầm lên máy bay, và vào nhà mình: một chiếc máy bay phản lực 747. nó không rộng lắm, sắp xếp mặtbằng cũng không tiện lợi, nhưng nó là chỗ tách biệtnhấttrong sân bay, và tôi thích sự riêng tư. Đôikhi nó còn kích thích được cả ký ức mù mờ của tôi nữa. Cứ nhìn vào quần áothì tôi có vẻ là người thường xuyên đi xa. Thỉnh thoảng khi"ngủ" ở đây, tôilạithấy cái cảm giác lên cao dần khita đang bay, cảm nhận được luồng khí lạnh phả vào mặtvà vị buồn nôn của cái bánh mì kẹp ỉu xìu. Rồi tôinhớ ra được cả vị chanh tươi mát của món poisson ở Paris. Vị gắt của món tajine ở Morocco. Giờ những nơiấy đã biến mất cả rồi ư? Các con phố hiu quạnh, các quán cà phê đầy những bộ xương bụi bặm?

Julie và tôi đứng nhìn nhau ở lối đi giữa máy bay. Tôichỉ vào một cái ghế ở gần cửa sổ và nhướng mát. Không rờimắt khỏi tôi, nàng lùi dần vào trong hàng ghế và ngồi xuống. Nàng nắm chặt chỗ để tay như thể cái máy bay đang lao đầu xuống đất.

Tôingồi xuống cái ghế gần lối đi và buột ra một tiếng khò khè, trong khimắt vẫn nhìn thẳng vào đống đồ lưu niệm của tôi. Mỗikhi vào thành phố tôi lại đem về một thứ gì đó lọt vào mắt mình. Một bộ xếp hình. Một cái chén uống rượu. Một con búp bê Barbie. Một cái dương vật giả. Hoa. Tạp chí. Sách. Tôi đem chúng về nhà ném lên ghế, lên lối đi, rồi ngắm chúng hàng giờ. Đống đồ đã lên đến tận trần máy bay. M thường hỏitôi tại sao lại làm thế. Tôi không có câu trả lời.

"Không... ăn," tôi lầm bầm với Julie, nhìn thằng vào mắt nàng. "Tôisẽ... không ăn."

Nàng nhìn tôi không chớp. Môi nàng tái mét, mím chặt.

Tôichỉ vào nàng. Tôi mở miệng và chỉ vào hàm răng xiên xẹo, loang lổ máu của mình. Tôilắc đầu. Nàng ép chặt lưng vào cửa sổ. Một tiếng rên sợ hãi dâng lên trong họng nàng. Làm thế này không có tác dụng rồi.

"An toàn," tôi nói, thở ra một hơi dài. "Bảovệ cô... an toàn."

Tôiđứng dậy đi qua chỗ máy quay đĩa. Tôi lục tìm trong đống đĩa than cất ở ngăn đựng đồ trên đầu và lấy ra mộtcái. Tôi đem đôi tai nghevề chỗ ghế đeo lên taiJulie. Nàng vẫn ngồi cứng đờ, mắtmở trừng trừng.

Đĩa bắtđầu chơi. Là Frank Sinatra. Tôi có thể nghe thấy tiếng nhạc văng vẳng qua đôitai nghe, như mộtbản điếu văn xa xăm vang tới qua bầu trời thu.

Đêm qua... khi chúng ta còn trẻ.

Tôinhắm mắt lại, ngả người về phía trước. Đầu tôi đu đưa theo nhịp nhạc trong khinhững khúc hát bay bổng quanh khoang máy bay, hòa lẫn vào nhau trong taitôi.

Cuộc sống tươi mới xiết bao... chân thực xiết bao, đúng đắn xiết bao...

"An toàn," tôi lầm bầm. "Bảovệ cô... an toàn."

... đã lâu lắm rồi... từ đêm qua...

Khitôi mở mắt, nét mặt Julieđã thay đổi. Vẻ kinh hoàng đã dần biến mất, và nàng nhìn tôi đầy sửng sốt.

"Anh là cái gì?" nàng thì thào.

Tôiquay đầu đi. Tôi đứng lên ra khỏi máy bay. Ánh mắt sững sờ của nàng đitheo tôi đến tận hết đường hầm.

***

Trong bãi đỗ xecủa sân bay, có mộtchiếc Mercedes mui trần kiểu cổ điển mà tôi đã loay hoay tìm hiểu từ mấy tháng nay. Sau khi ngắm nghía nó hàng tuần, cuối cùng tôicũng phát hiện ra cách đổ đầy bình xăng từ một thùng xăng ổn định[1] tôi tìm thấy trong phòng bảo quản. Rồi tôi nhớ ra cách vặn chìa khóa và khởiđộng xe, sau khi đã đẩy cáixác khô đétcủa người chủ xexuống vệ đường. Nhưng tôikhông biếtlàm cách nào để lái xe. Tôi mới chỉ có thể lùinó ra khỏi chỗ đậu và lao thẳng vào một chiếc Hummercạnh đó. Thỉnh thoảng tôicứ để cho máy chạy và ngồitrong xe, tay đề hờ trên vô lăng, ước sau một ký ức thực sự sẽ hiện ra trong đầu mình. Không phải là một ấn tượng mờ ảo hay một ý thức nhạt nhòa đó đánh cắp được từ tiềm thức chung. Mộtđiều gì đó cụ thể, sáng chói, đầy sức sống. Một điều gì đó chắc chắn là của tôi, không lầm lẫn được. Tôi gồng mình cố lôi ký ức ấy ra khỏi bóng tối.

[1] Xăng đã được loại bỏ hyđrô cacbon dễ bay hơi để có thể giữ được lâu hơn.

***

Tốihôm đó tôi gặp M ở nhà anh trong phòng vệ sinh nữ. Anh đang ngồi trước chiếc tivicắm vào mộtđoạn dây nối dài, há hốc mồm xem một bộ phim sex nhẹ mà anh tìm được trong hành lý của mộtngười chết nàođó. Tôikhông hiểu saoanh lại làm việc này. Phim khiêu dâm với chúng tôichẳng có ý nghĩa gì nữa. Máu không còn chảy, đam mê không còn dâng lên nữa. Tôi đã từng bắt gặp M với các "bạn gái" của anh, nhưng họ chỉ trần trụi đứng đó, nhìn nhau, thỉnh thoảng cọ người vào nhau nhưng có vẻ hết sức mệt mỏi và hoang mang. Có thể đó là mộtkiểu giãy chết. Một tiếng vọng xa xăm của cái nhân tố lớn laotừng khơi mào bao cuộc chiến và tạo cảm hứng cho bao bản nhạc giao hưởng, cái nhân tố từng kéo loài người ra khỏicảnh ăn lông ở lỗ và đưa chúng ta vào vũ trụ. M có thể vẫn đang cố níu kéo, nhưng những ngày ấy đã qua lâu rồi. Tình dục, từng có thời là mộtđịnh luật không thể phủ nhận được cũng như trọng lực, giờ đã bị bác bỏ. Phương trình đã bị xóa mất, tấm bảng đen đã vỡ nát.

Đôi khinhư thế lại hơn. Tôi vẫn còn nhớ sự ham muốn, sự thèm khát không sao thỏa mãn được đã thống trị cả đờitôi và cuộc sống của những người quanh tôi. Đôi khitôi thấy mừng vì đã thoát được nó. Giờ ít rắc rối hơn. Nhưng mất đi thứ này, cái đam mêcơ bản nhất của loài người, cũng đồng nghĩa với việc chúng tôiđã mất đi tất cả mọithứ. Nó khiến mọi thứ yên tĩnh hơn. Đơn giản hơn. Và nó là một trong những dấu hiệu chắc chắn nhất chứng tỏ chúng tôiđã chết.

Tôiđừng ngoài ngưỡng cửa nhìn M. Anh ngồi trên chiếc ghế xếp nhỏ bằng kim loại, tay kẹp giữa hai đầu gối như một chú nhóc đang phải đối mặtvới thầy hiệu trưởng. Có những lúc tôigần như có thể thoáng nhìn thấy bên dưới lớp da thịt đang thối rữa kia con người ngày xưa của anh, và nó khiến tim tôi nhóiđau.

"Có... đem đến không?" anh hỏi, mắtkhông rời ti vi.

Tôigiơ cái mình đang cầm trong tay lên. Mộtbộ óc tươi đem về từ chuyến đi săn hôm nay, không còn ấm nữa những vẫn còn hồng nguyên và râm ran sức sống.

Chúng tôi ngồi dựa lưng vào bức tường gạch nhà vệ sinh, chân duỗira trước mặt, chuyển bộ óc qua lại, thong dong cắn từng miếng nhỏ, thưởng thức những lát cắt trải nghiệm của đờingười.

"Ngon... thật," M khò khè.

Bộ óc chứa đựng ký ức của mộtgã lính quèn nào đó từ thành phố. Tôikhông thấy cuộc sống của hắn thú vị cho lắm, chỉ toàn tập luyện, ăn uống, hạ Xác Sống, lặp đi lặp lại không ngừng, nhưng M thì lạicó vẻ thích. Khẩu vị của anh không tinh tế bằng tôi. Tôi ngắm miệng anh thốt ra những lời câm lặng. Tôi ngắm những sắc thái tình cảm lần lượt hiển hiện lên khuôn mặt anh. Giận dữ, sợ hãi, vui sướng, khát khao. Giống như ngắm một con chó co giật và rên rỉ trong mơ vậy, nhưng đáng thương hơn nhiều. Khi anh tỉnh dậy, tấtcả những điều đó sẽ biến mất. Anh sẽ lại trống trơn như trước. Anh sẽ lại là kẻ đã chết.

Sau khoảng một, hai tiếng, chúng tôichỉ còn lại mộtmẩu mô nhỏ hồng hồng. M bỏ tọt nó vào miệng và đồng tử mắt anh mở rộng trong khi anh chìm đắm trong ký ức ấy. Bộ óc đã hết, nhưng tôi vẫn chưa thỏa mãn. Tôi len lén thò tay vào túilấy ra một mẩu não to bằng nắm tay mà tôi đã để dành. Nhưng đây là bộ não khác. Bộ não này đặc biệt hơn nhiều. Tôi cắn một miếng, và bắtđầu nhai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro