Bước 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôilà Perry Kelvin, mộtchàng trai mườisáu tuổi, đang ngắm bạn gái mình viết nhật ký. Bìa da đen của quyển sổ đã sờn rách, còn bên trong thì là mộtmêcung đầy những dòng chữ nghệch ngoạc, những hình vẽ linh tinh, những mẩu thư ngắn, những lời trích dẫn. Tôi đang ngồi trên ghế với bản in đầu tiên còn giữ lại được của cuốn Trên đường, lòng mong mỏi được sống trong bất kỳ thời đại nào khác ngoài thời này, còn nàng thì nằm cuộn tròn trong lòng tôi, tay viết lia lịa. Tôi ngó qua vai nàng, cố đọc một dòng. Nàng giấu quyển nhật ký đi và tủm tỉm cười vớitôi. "Không được," nàng nói và quay lại với quyển nhật ký.

"Em đang viết gì thế?"

"Khôôôông nói đââââu."

"Nhật ký hay là thơ?"

"Cả hai, ngốc ạ."

"Có anh trong đấy không?"

Nàng cười.

Tôivòng tay quanh vai nàng. Nàng dựa sát vào tôi thêm chút nữa. Tôivùi mặtvàotóc nàng và hôn lên đầu nàng. Mùi dầu gộinồng đượm của nàng...

** *

Mđang nhìn tôi. "Cậu... còn nữa à?" anh gầm gừ. Anh chìa tay ra để tôi cho một miếng. Nhưng tôi không cho. Tôi cắn một miếng nữa. Tôinhắm mắt lại.

***

"Perry này," Julienói.

"Gì cơ."

Chúng tôi đang ở chỗ bí mật của mình trên mái Sân vận động. Chúng tôinằm ngửa ra trên một tấm chăn đỏ trải trên những tấm sắt trắng, nheo mắt ngắm bầu trời xanh ngăn ngắt.

"Em nhớ máy bay," nàng nói.

Tôigật đầu. "Anh cũng thế."

"Không phải là em nhớ cảm giác được đi máy bay đâu. Dù sao thì vì bố như thế nên em cũng chưa được đi máy bay bao giờ. Em chỉ nhớ máy bay thôi. Tiếng ì ầm ở đằng xa, những tia khói trắng... cách chúng laoqua bầu trờivà vạch nên những đường nét ấy mà? Mẹ em hay nói trông nó giống như một tấm bảng vẽ ấy. Đẹp lắm."

Tôimỉm cườitrước ý nghĩ ấy. Nàng nói đúng. Máy bay rất đẹp. Pháo hoa cũng vậy. Cả hoa nữa. Các buổi ca nhạc. Diều. Những điều xa xỉ nho nhỏ mà chúng tôikhông còn nữa.

"Anh thích cách em nhớ đến mọi thứ," tôinói.

Nàng nhìn tôi. "Thì chúng ta phải nhớ chứ. Chúng ta phải nhớ tấtcả mọi thứ. Nếu không thì đến khi chúng ta lớn, tất cả sẽ biến mấtvĩnh viễn."

Tôinhắm mắt lại để cho ánh sáng chói lọi chiếu đỏ ngầu qua mí mắt mình. Tôi để nó ngấm vào não mình. Tôi quay đầu lại và hôn Julie. Chúng tôi đã ân ái trên tấm chăn ấy trên mái Sân vận động, cách mặt đất haitrăm bốn mươimét. Mặttrời trông chừng cho chúng tôi, dịu dàng mỉm cười như một người hộ tống tốt bụng.

***

"Này!"

Mắttôi bậtmở. Mđang nhìn tôi trừng trừng. Anh thò tay định chộp mẩu óc trên tay tôi, nhưng tôi giật đi.

"Không," tôigầm gừ.

Tôiđoán Mlà bạn tôi, nhưng tôithà giết anh còn hơn là để anh nếm được cáinày. Nghĩ đến cảnh những ngón tay nhếch nhác của anh chọc ngoáy, mò mẫm vào những ký ức này, tôichỉ muốn xé toạc lồng ngực anh và bóp chặt tim anh trong tay mình, giẫm nát óc anh cho đến khoanh không còn tồn tại nữa. Nó là của tôi.

Mnhìn tôi. Anh nhận ra sự cảnh báo trong mắt tôi, nghethấy tiếng còihụ báođộng như khicó máy bay ném bom. Anh buông tay xuống. Anh nhìn tôi mộthồilâu, vẻ khó chịu và bối rối. "Ki... bo," anh lầm bầm, và khóa cửa tự nhốtmình vào một buồng vệ sinh.

Tôirời khỏinhà vệ sinh với bước chân quyết đoán khác thường. Tôi chuiqua cửa chiếc 747 và đứng đó trong khuôn cửa ô van mờ sáng. Julie đang nằm trên một chiếc ghế ngả về sau, khekhẽ ngáy. Tôigõ nhẹ lên thân máy bay, và nàng ngồibật dậy, tỉnh ngay lập tức. Nàng nghingạinhìn tôi trong khi tôi lại gần. Mắt tôi lại cay sè. Tôi nhặt cái túicủa nàng từ dưới sàn lên và lục tìm bên trong. Tôilôi ra ví của nàng, tìm thấy trong đó một tấm ảnh. Chân dung một chàng trai. Tôi giơ tấm ảnh lên ngang tầm mắt nàng.

"Tôi... xin lỗi," tôi cấttiếng khàn khàn.

Nàng nhìn tôi, mặt không biểu cảm.

Tôichỉ vào miệng mình. Tôi ôm bụng. Tôi chỉ vào miệng nàng. Tôi chạm vào bụng nàng. Rồitôi chỉ ra ngoàicửa sổ, chỉ bầu trời đen không một gợn mây, đầy những ngôisao tàn nhẫn. Đó là lời bào chữa kém kỏi nhất trên đời cho tội sát nhân, nhưng tôi chỉ có thế. Tôi nghiến răng và nhắm nghiền mắt, cố làm dịu cảm giác cay xé.

Môi dướicủa Julie đanh lại. Mắtnàng đỏ hoe, ướt lệ. "Ai trong số các anh đã làm thế?" nàng nói, giọng như sắp vỡ òa. "Có phải là tên to con ấy không? Cái tên béo ị đã suýt nữa bắt được tôiấy?"

Tôinhìn nàng trân trân hồilâu, không hiểu các câu hỏicủa nàng. Rồi tôi chợt hiểu ra, và mắt tôi mở to.

Nàng không biết kẻ đó chính là tôi.

Căn phòng ấy rấttối và tôi đã tấn công từ phía sau. Nàng không nhìn thấy tôi. Nàng không biết. Cặp mắt sắc sảo của nàng nhìn nhận tôi là một sinh vậtxứng đáng được nhìn nhận chứ không hề biết tôi mới giết người yêu của nàng, nuốt trọn sự sống của gã, tiêu hóa linh hồn gã, và ngay lúc này đây trong túiquần tôivẫn còn một mẩu óc ngon lành của gã. Tôi có thể cảm thấy nó đốt cháy quần tôi như một cục than hồng tội lỗi, và tôi lùi lại theophản xạ, không thể hiểu nổisự may mắn quáigở này.

"Tại sao lạilà tôi?" nàng hỏi, chớp mắt ứa ra một giọt lệ giận dữ. "Tại sao anh lại cứu tôi?" Nàng quay lưng lại với tôi và co rúm trên ghế, vòng hai tay ôm lấy vai. "Trong tấtcả mọi người..." nàng vùi mặt vào đệm ghế mà nói. "Tại sao lại là tôi."

Đó là những câu hỏiđầu tiên của nàng. Không phảilà những câu liên quan đến sự an toàn của bản thân nàng, cũng không phảilà điều bí hiểm tại sao tôi lại biết tên nàng cũng như cáiviễn cảnh khủng khiếp về những gì tôi định làm với nàng; nàng không vội thỏa mãn những sự hiếu kỳ đó. Câu hỏi đầu tiên của nàng là dành cho những người khác. Bạn của nàng, người yêu của nàng, tự hỏitạisao nàng không thể thế chỗ họ.

Tôilà đồ hèn hạ nhất trên đời. Tôi đang ở đáy cùng vũ trụ.

Tôithả rơibức ảnh lên ghế và nhìn xuống sàn. "Tôi... xin lỗi," tôi nhắc lại, và rời máy bay.

Khitôi ra khỏi đường hầm lên máy bay, có mấy NgườiChết đang đứng ở gần cửa. Họ nhìn tôi vô cảm. Chúng tôiim lặng đứng đó bất động như những pho tượng. Rồi tôiđi qua họ lang thang vào trong dãy hành lang tăm tối.

MẶT ĐƯỜNGRẠN NỨT kêu lọc xọc dưới bánh xe tải của chúng tôi. Nó làm tình làm tội bộ giảm xóc kẽo kẹt của chiếc xeFord cũ kỹ, khiến cái xe rít lên như một tiếng gầm gừ tức giận bị nén lại. Tôi đưa mắt nhìn bố. Trông ông già hơn sovới trong trí nhớ của tôi. Yếu ớt hơn. Ông nắm chặt vô lăng. Các đốt ngón tay của ông trắng bệch ra.

"Bố ơi?" tôigọi.

"Gì, Perry."

"Mình đi đâu bây giờ?"

"Đến chỗ an toàn."

Tôinhìn ông chăm chú. "Có còn chỗ nào an toàn không?"

Ông ngập ngừng, ngập ngừng quá lâu. "Đâu đó an toàn hơn."

Sau lưng chúng tôi, trong thung lũng nơi chúng tôi thường đi bơi và háidâu, ăn pizza và đi xem phim, thung lũng nơi tôiđã ra đời và lớn lên và khám phá ra tất cả những điều có trong tôi lúc này, khói đang cuồn cuộn bốc lên. Cây xăng nơi tôi mua Coca ướp lạnh đang bốc cháy. Cửa sổ trường cấp mộtcủa tôi đã vỡ vụn. Đám trẻ con trong bể bơi công cộng lúc này không bơi.

"Bố ơi?" tôigọi.

"Gì."

"Mẹ có sống lại không?"

Bố tôi cuối cùng cũng quay sang nhìn tôi, nhưng không nói gì.

"Sống lại như mộttrong số bọn chúng ấy?"

Ông quay lại nhìn đường. "Không."

"Nhưng con tưởng là mẹ sống lại. Con tưởng giờ ai cũng sống lại."

"Perry," bố tôi nói, lời hầm hè gần như không thốt ra khỏihọng. "Bố đã giải quyếtchuyện đó rồi. Vì thế mẹ sẽ không sống lại."

Những nếp nhăn hằn sâu trên mặt ông vừa mê hoặc tôi vừa khiến tôi ghêsợ. Giọng tôi nghẹn lại. "Tại sao hả bố?"

"Vì mẹ con đã chết rồi. Không ai sống lạicả. Không hẳn. Con có hiểu không?"

Những bụi cây lè tè và những ngọn đồi trọc trước mặt bắt đầu nhòe đi trong mắttôi. Tôi cố tập trung nhìn vào kính chắn gió, nhìn những con bọ nát bấy và những vết rạn nhỏ xíu. Nhưng cả những thứ đó cũng nhòeđi.

"Hãy nhớ về mẹ," Bố tôinói. "Nhớ hết những điều con có thể, nhớ được lâu chừng nàohay chừng đấy. Mẹ sẽ sống lại như thế. Chúng ta khiến mẹ sống mãi. Chứ không phải là một lờinguyền oái ăm nào hết."

Tôinhìn mặt bố, cố dò đọc sự thật trong cặp mắt nheo lại của ông. Tôichưa bao giờ nghe ông nói như vậy.

"Thân xác chỉ là thịt thà thôi," ông nói. "Cái phần đáng kể nhất của mẹ... chúng ta được giữ nó."

***

"Julie."

"Gì cơ?"

"Lạiđây. Nhìn xem."

Gió thổi lật phật qua những tấm kính vỡ bao quanh bệnh viện nơi chúng tôi đang tìm kiếm đồ đạc. Juliebước đến bên mép cửa sổ với tôi và nhìn xuống.

"Nó đang làm gì thế?"

"Anh không biết."

Trên con phố phủ tuyết bên dưới, một Xác Sống đơn độc đang đi thành vòng tròn. Nó va vào một chiếc ô tô, loạng choạng, rồichậm rãi lùi về phía mộtbức tường, và quay lưng đi theo hướng khác. Nó không kêu lên một tiếng nào và có vẻ như không nhìn ngó gì cả. Julievà tôi nhìn nó một lát.

"Em không thích thế này," nàng nói.

"Ừ."

"Nhìn... buồn quá."

"Ừ."

"Nó bị sao thế nhỉ?"

"Chịu."

Xác Sống đó đứng lại ở giữa phố, người lảo đảo. Mặtnó không có chútbiểu hiện nào. Chỉ là một lớp da phủ lên hộp sọ.

"Em không biết cảm giác đó như thế nào," nàng nói.

"Cái gì cơ?"

"Khi biến thành chúng ấy."

Tôiquan sát Xác Sống nọ. Nó bắtđầu lảo đảo mạnh hơn, rồi gục xuống. Nó nằm nghiêng ở đó, mắt nhìn vỉa hè phủ băng, và không hề cử động.

"Nó đang...?" Julie lên tiếng, rồingưng lại. Nàng mở tomắt nhìn tôi, rồi quay lại nhìn cái xác rúm ró nằm kia. "Có phải nó vừa chết không?"

Chúng tôi im lặng chờ đợi. Cái xác không nhúc nhích. Tôi thấy mộtcảm giác run rẩy đâu đó trong sâu thẳm, như có những vật nhỏ xíu đang bò dọc cột sống.

"Đi thôi," Julienóivà quay đi. Tôi theonàng vào trong bệnh viện. Suốtchặng đường về nhà chúng tôi không nghĩ ra điều gì để nói.

***

Dừng lại.

Hãy hít những hơi thở vô ích ấy đi. Hãy vứt bỏ cái mẩu sự sống miđang đưa lên miệng đây. Mi đang ở đâu? Mi đã ở đây bao lâu rồi? Dừng lạingay. Mi phảidừng lại.

Nhắm nghiền đôi mắt cay sè của milại, và hãy cắn mộtmiếng nữa.

SÁNGHÔMSAU, vợ tôi tìm thấy tôi ngồigục bên mộttrong những ô cửa sổ cao từ sàn đến trần nhìn ra đường băng. Mắt tôimở to, đầu bám bụi. Đầu tôi ngoẹo sang một bên. Ítkhitôi để cho mình trông giống xác chết thế này.

Có gì đó không ổn với tôi. Trong bụng tôi có cảm giác trống rỗng nôn nao, cảm giác pha trộn giữa cơn đói xé ruột xé gan và cơn say chuếnh choáng. Vợ tôitúm lấy tay tôikéo tôi đứng dậy. Côta bước đi, lôi theo tôiphía sau như một cái va likéo. Tôi cảm thấy cơm giận nóng rực tràn qua người, và tôi cất tiếng nóivới cô ta. "Tên," tôi nói, gườm gườm nhìn tai cô ta. "Tên?"

Cô ta ném cho tôi một cáinhìn lạnh lùng và tiếp tục bước.

"Việc làm? Trường?" Giọng tôichuyển từ tra hỏi sang chấtvấn. "Phim? Bài hát?" Những câu hỏi trào ra khỏi miệng tôi như dầu trào ra khỏi một ống dẫn bị vỡ. "Sách?" tôi quát lên. "Tranh? Thức ăn? Nhà?Tên?"

Vợ tôiquay lạivà nhổ vào tôi. Nhổ vào áo tôi thực sự, gầm gừ như một con thú. Nhưng ánh mắt cô ta khiến cơn giận của tôi nguội lạnh ngay tức khắc. Cô ta đang... sợ. Môi côta run lên. Tôi đang làm gì thế này?

Tôinhìn xuống sàn. Chúng tôiđứng im lặng mấy phút. Rồi cô ta đi tiếp, và tôi đi theo, cố rũ bỏ đám mây đen kỳ lạ đã baotrùm lấy tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro