Bước 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vợ tôidẫn tôi đến một quầy hàng lưu niệm trống trơn đã bị thiêu trụivà rên lên mộttiếng to. Hai đứa con chúng tôi bước ra từ sau một giá sách bị đổ, đầy những cuốn sách bán chạy nhất sẽ không được ai đọc. Mỗi đứa đang gặm một cánh tay người, đã hơi ngả màu nâu ở đầu, không còn tươi nữa.

"Lấy... ở đâu?" tôi hỏi chúng. Chúng nhún vai. Tôi quay sang bảo vợ tôi. "Cần thứ... tốt hơn."

Vợ tôinhíu mày và chỉ vàotôi. Cô ta gừ gừ vẻ bực bội, và mặttôi xịu xuống vì bị mắng một cách chính đáng. Đúng là tôi đã không tỏ ra là một ông bố giàu trách nhiệm. Liệu ta có thể mắc phải chứng khủng hoảng tuổi trung niên không, khi mà ta không biết mình bao nhiêu tuổi? Tôi có thể khoảng ba mươi tuổi, hoặc mườitám mười chín. Có khi tôi trẻ hơn Juliecũng nên.

Vợ tôihực lên một tiếng vớibọn trẻ và chỉ về phía hành lang. Chúng gục đầu xuống và phátra một tiếng than thở khò khè, nhưng vẫn đi theo chúng tôi. Chúng tôi đang đưa chúng đến trường lần đầu tiên.

***

Một số người trong chúng tôi, có lẽ cũng chính là những Người Chết chăm chỉ đã xây nên cái nhà thờ bằng bậc thang của đám Xương Khô, đã dựng cả một "phòng học" trong khu ăn uống bằng cách

tôi và vợ con lạigần, chúng tôi nghethấy những tiếng rên rỉ và kêu la phát ra từ trong đấu trường ấy. Trước cửa ra vào là một đám trẻ con đứng xếp hàng chờ tới lượt. Vợ chồng tôi dẫn hai đứa con đến cuối hàng rồi đứng xem bàihọc đang diễn ra.

{STENT{

Năm đứa bé Người Chếtđang vây quanh một NgườiSống gầy còm, tuổi cỡ trung niên. Ông ta lùivề phía đống hành lý, luống cuống nhìn phải nhìn trái, hai bàn tay trống không cuộn lại thành nắm đấm. Hai đứa bé xông vào cố túm tay ông ta kéo xuống, nhưng ông ta đẩy chúng ra. Đứa thứ ba cắn một mẩu ở vai ông ta và ngườiđàn ông thétlên như bị một vết thương chí tử, bởi vì quả thực là như vậy. Từ bị Xác Sống cắn, cho tớichết đói, cho tới tuổi già và bệnh tậtthông thường, có rấtnhiều cách để chếttrong thế giới mới này. Có rấtnhiều cách khiến NgườiSống gục ngã. Nhưng ngoại trừ mộtsố người bị ăn hết hoặc mất não, tất cả mọi con đường đều dẫn đến chúng tôi, những Người Chết, và cuộc sống bất tử chẳng lấy gì làm huy hoàng của chúng tôi.

Sự biến đổi sắp tớikhiến người đàn ông kia như đờ đẫn cả đi. Mộtđứa bé cắn ngập răng vào đùi ông ta, nhưng ông ta còn chẳng thèm giật mình nữa, mà chỉ cúi xuống và đập đầu nó bằng cả hai nắm tay cho tớikhi sọ nó sụp xuống và cổ nó gãy đánh đốp một tiếng. Nó loạng choạng lùi ra, mặt cau có, đầu vẹo sang một bên.

"Sai!" thầy giáocủa chúng quát. "Cắn... cổ!"

Bọn trẻ lùi lại và cảnh giác quan sát người đàn ông.

"Cổ!" thầy giáo nhắc lại. Rồi thầy và viên trợ giảng lêbước vào đấu trường, chồm lên người đàn ông, dúi ông ta xuống đất. Thầy giáo giếtngười đàn ông và đứng dậy, máu chảy ròng ròng xuống cằm. "Cổ," thầy lại nói, đưa tay chỉ cái xác.

Năm đứa trẻ ngượng ngùng đira, và năm đứa tiếp theo được đẩy vàophòng. Hai đứa con tôi ngước lên nhìn tôi vẻ lo lắng. Tôivỗ đầu chúng.

Chúng tôi nhìn người chếtbị kéo ra để ăn, và người tiếp theo bị lôi vào phòng học. Người này đã già, tóc đã bạc, nhưng rất to con, có lẽ trước kia từng là nhân viên An ninh. Phảiđến ba người đàn ông mới có thể lôi ông ta vào đấu trường một cách an toàn. Họ ném ông ta vào một góc rồi đứng canh ở cửa ra vào.

Năm đứa bé trong phòng có vẻ lo ngại, nhưng thầy giáo quát lên ra lệnh chochúng, và chúng bắt đầu tấn công. Khi đến gần, cả năm đứa xông vào cùng một lúc, hai đứa giữ haitay người đàn ông, còn đứa thứ năm cắn cổ. Nhưng ông già khỏeđến không ngờ. Ông ta xoay người ném mạnh hai đứa về phía bức tường xây bằng va li. Cú va đập khiến bức tường rung lên, và một chiếc va li kim loại nặng đổ từ trên xuống. Người đàn ông cầm chiếc va li, giơ nó lên cao, rồi đập mạnh xuống đầu một đứa trẻ. Sọ nó vỡ nát, não bắn ra ngoài. Nó không hề kêu hay co giật hay run rẩy, nó chỉ co rúm lại thành một đám chân tay sõng soàitrên mặtđất như thể nó đã chết từ nhiều tháng nay rồi. Rốt cuộc thì cái chết cũng đã bắt được nó với sự chấm hết muộn màng.

Cả lớp im phăng phắc. Bốn đứa trẻ còn lạilùi ra khỏi đấu trường. Không aiđể ý đến mấy người lớn chạy vào trong để xử lý ông già kia. Tất cả chúng tôi đều nhìn cái xác rúm ró của đứa bé với vẻ rầu rĩ cam chịu. Chúng tôikhông thể biết ai trong số những người lớn đang tập hợp ở đây là bố mẹ nó, vì vẻ mặtchúng tôi ai cũng như nhau. Chodù họ là ai thì họ cũng sẽ sớm quên nỗimất mát này thôi. Chỉ đến mailà đám Xương Khô sẽ xuất hiện với một đứa trẻ khác để thay thế đứa này. Chúng tôi lúng túng im lặng mấy giây để tưởng niệm đứa bé mớibị giết, rồilớp học lại tiếp tục. Mấy bậc phụ huynh đưa mắt nhìn nhau, tự hỏi không biết cái vòng tròn cuộc sống méo mó đảo lộn này có nghĩa là gì. Hoặc có khichỉ là tôi tưởng tượng ra thế thôi.

Sắp đến lượt hai đứa con tôi. Chúng chăm chú theodõibài học, thỉnh thoảng còn rướn chân lên để nhìn, nhưng chúng không tỏ vẻ sợ hãi. Chúng bé hơn những đứa khác, và có lẽ sẽ chỉ phải đối mặt vớimộtngườiđã quá yếu không còn chống cự nổi nữa, nhưng chúng không biết điều này, và đó cũng không phải là lý do chúng không thấy sợ. Khicả thế giới được dựng nên bởi cái chết và sự kinh hoàng, khi cuộc sống chỉ là một tình trạng hoảng loạn không bao giờ ngừng, thì ta khó có thể lo lắng chỉ vì một điều duy nhất. Những nỗi sợ cụ thể đã chẳng còn quan trọng gì. Chúng tôiđã thay thế chúng bằng một tấm chăn bóp nghẹt khủng khiếp hơn nhiều.

***

Tôiđi đi lại lại cả giờ đồng hồ trước đường hầm dẫn vào chiếc 747 rồi mới bước vào. Tôi khe khẽ mở cửa máy bay ra. Julie đang nằm cuộn tròn trên ghế ở khoang hạng thương gia, ngủ say. Nàng đã quấn mình trong một chiếc chăn chắp vá từ những mảnh vải quần bò mà tôiđem về làm kỷ niệm mấy tuần trước. Ánh mặt trời chiếu lên mái tóc óng vàng của nàng như vầng hào quang quanh đầu một vị thánh.

"Julie," tôi thì thào.

Mắtnàng hé mở. Lần này nàng không ngồi bật dậy hay tránh ra khỏi tôinữa. Nàng chỉ nhìn tôi bằng cặp mắt sưng húp, mệt mỏi. "Cáigì," nàng lầm bầm.

"Cô... thế...?"

"Anh nghĩ là tôi thế nào." Nàng xoay lưng lạivới tôi và kéo chăn lên vai.

Tôiđứng nhìn nàng hồi lâu. Dáng nằm của nàng đúng là một bức tường gạch. Tôi cúiđầu xuống và quay lưng đi. Nhưng khi tôi bước qua ngưỡng cửa, nàng nói, "Đợi đã."

Tôiquay lại. Nàng đã ngồi lên, tấm chăn cuộn tròn trong lòng. "Tôi đói," nàng nói.

Tôitrố mắtnhìn nàng. Đói ấy à? Nàng muốn một cánh tay hay mộtcái chân ư? Máu nóng hôi hổi, thịt tươi và sự sống ư?Nàng là Người Sống... nàng muốn ăn chính mình sao? Rồi tôinhớ ra trước kia đóinghĩa là gì. Tôi nhớ ra thịt bò bít tết và bánh kếp, cơm và hoa quả và rau, cái kim tự tháp ngồ ngộ về hình các nhóm thức ăn. Đôi khitôi cũng thèm được thưởng thức mùivị, thay vì chỉ ngốn ngấu nuốtnăng lượng, nhưng tôicố không nghĩ nhiều đến nó. Những thứ thức ăn cũ không thể làm dịu cơn đóicủa chúng tôi nữa. Ngay cả thịt tươi roi rói từ một con thỏ hay hươu mới bị giết cũng không xứng với tiêu chuẩn ăn uống của chúng tôi; năng lượng đồ ăn kiểu ấy cung cấp không hợp với chúng tôi, cũng giống như là chạy máy vi tính bằng dầu diesel vậy. Chúng tôikhông có cách giải quyếtdễ dàng nào khác, không có sự thay thế nhân đạo nào khác dành cho những kẻ có lương tâm theo thời. Cơn đói mới đòi hỏi sự hy sinh. Nó đòi hỏi nỗi đau đớn của con ngườiđể đổi lấy khoái lạc của chúng tôi, cho dù những khoái lạc ấy có ít ỏi và rẻ rúng đến thế nào.

"Thức ăn ấy mà?" Julienhắc tôi. Nàng làm bộ cắn mộtmiếng. "Bánh mì kẹp? Pizza?Cái gì không liên quan đến giết ngườiấy?"

Tôigật đầu. "Tôi sẽ... lấy."

Tôiquay đi nhưng nàng giữ tôi lại.

"Hãy thả cho tôi đi," nàng nói. "Anh đang làm cái gì vậy? Tạisao anh lại nhốt tôi ở đây?"

Tôinghĩ một lát. Tôi đến bên cửa sổ chỗ nàng ngồi và chỉ lên đường băng bên dưới. Nàng nhìn, và thấy lễ nhà thờ đang tiến hành. Thấy đám NgườiChết, người lảo đảo, miệng rên rỉ. Thấy những bộ xương khô kêu lắc rắc không lờinhưng lại đầy sức hấp dẫn khó hiểu, hàm răng nứt rạn của chúng nghiến kèn kẹt. Dưới đó có đến hàng chục ngườitụ họp lại.

"Bảo vệ cô... an toàn."

Từ ghế ngồi, nàng ngước lên nhìn tôibằng ánh mắt tôikhông đọc nổi. Mắt nàng nheo lại và môi nàng mím chặt, nhưng không hẳn là vì giận dữ. "Sao anh biết tên tôi?" nàng gặng hỏi.

Thế đấy. Tôi biết kiểu gì nó cũng phải đến mà.

"Trong tòa nhà ấy. Anh đã gọi tên tôi, tôi còn nhớ. Làm thế quái nào mà anh lại biết tên tôi?"

Tôikhông tìm cách trả lời. Không có cách nàođể giải thích những điều tôi biết và làm sao tôi lại biết được chúng, nhất là với vốn từ như trẻ mẫu giáo và kiểu phát âm thiểu năng của tôi. Vì vậy tôi lùi lại, ra khỏi máy bay và đi xuôitheo đường hầm, trong lòng cảm thấy rõ rệt hơn bao giờ hết sự kém cỏi ở bản chất của mình.

Khitôi đứng ở Cổng số 12 tự hỏikhông biết nên đi đâu, tôi thấy có ai đó chạm vào vai mình. Julie đang đứng sau lưng tôi. Nàng nhét tay vào chiếc quần bò bó màu đen nàng đang mặc, vẻ phân vân. "Cứ để tôi ra ngoài, đi lại một chút thôi cũng được," nàng nói. "Ở trong cáimáy bay ấy tôiphát điên lên rồi."

Tôikhông trả lời. Tôi nhìn quanh những dãy hành lang.

"Thôi nào," nàng nói. "Tôi đã đi vào đây mà không ai ăn tôi cả. Cho tôi đi cùng anh tìm thức ăn đi. Anh không biết tôi thích ăn gì đâu."

Cũng... không hoàn toàn đúng thế. Tôibiết nàng thích mì xào Thái. Tôi biết nàng thèm sushi. Tôi biết nàng không thể cầm lòng trước bánh burger kẹp pho mátbéo ngậy, bấtchấp lề lốiăn uống giữ dáng nghiêm ngặt ở Sân vận động. Nhưng tôi không thể dùng những hiểu biết đó. Chúng là những điều tôi đánh cắp được.

Tôichậm rãi gậtđầu và chỉ vào nàng. "Chết," tôi nóirõ ràng. Tôi nghiến răng và lêchân bước kiểu Xác Sống thật cường điệu.

"Được thôi," nàng nói.

Tôilêdi thành một vòng tròn, bước chân lề rề, run rẩy, thỉnh thoảng lại rên lên mộttiếng.

"Hiểu rồi."

Tôinắm lấy cổ tay nàng và dẫn nàng vào hành lang. Tôi chỉ về haiphía cho nàng thấy hai nhóm Xác Sống đang lang thang trong bóng mờ buổi sáng. Tôi nhìn thẳng vào mắt nàng. "Đừng... chạy."

Nàng vạch chéo lên ngực trái. "Tôihứa."

Khiđứng gần nàng như thế, tôi lại ngửi thấy mùi của nàng. Nàng đã chùigần sạch hết thứ máu đen trên da, và qua những chỗ hở đó tôi có thể loáng thoáng nhận ra mùisự sống của nàng. Nó sủi tăm lóc nóc như rượu champagne, làm tôithấy giần giật sâu tít tận trong xoang mũi. Vẫn không rời mắt nàng, tôi xoa tay lên một vết đứtmớitrên cánh tay, và mặc dù vếtđứt đã gần khô, tôi vẫn lấy được mộtít máu. Tôi chậm rãi bôi thứ mực này lên mặt và cổ nàng. Nàng rùng mình, nhưng không lùi ra. Chưa kể đến tất cả những điều khác, nàng quả là một cô gái thông minh.

"Được chứ?" Tôi nhướng mày hỏi.

Nàng nhắm mắt, hít một hơi dài, nhăn mặt lạivì mùi máu của tôi, rồigật đầu. "Được."

Tôibước đi và nàng theo sau, người lảo đảo, cứ khoảng ba bốn bước lại rên lên mộttiếng. Nàng đang lộ liễu quá, phô trương như trong một vở kịch Shakespearediễn ở trường cấp ba vậy, nhưng cũng tạm được. Chúng tôiđi qua những đám đông NgườiChết đang lê bước hai bên, và không ai đưa mắt nhìn chúng tôi cả. Tôi kinh ngạc khi thấy chúng tôi càng đi xa thì nỗisợ của Julie dường như càng giảm bớt, bất kể mối nguy trước mắt. Có lúc tôi còn thấy nàng cố nhịn cười sau khi rên lên một tiếng thật kêu. Tôi cũng cười, nhưng không để nàng nhìn thấy mình.

Chuyện này thật... mớilạ.

TÔI DẪN JULIE đến khu ăn uống, và nàng ném cho tôi ánh mắt tò mò khi thấy tôi ngay lập tức tiến về phía nhà hàng Thái. Khi chúng tôi lại gần nàng nhăn mặt và đưa tay lên bịt mũi. "Lạy Chúa," nàng kêu lên. Những cái hộp hâm nóng đặt ở trước quầy giờ đầy thức ăn thối rữa đã khô đét đicùng với dòi chếtvà nấm mốc. Bây giờ tôi hầu như không còn ngửi thấy gì được nữa, nhưng cứ nhìn vẻ mặtcủa Julie thì biết chắc là tởm lắm. Chúng tôi lục tìm mộtlátở buồng sau, nhưng điện lưới sân bay chập chờn khiến các tủ lạnh thỉnh thoảng mớichạy, vì vậy mọi thứ bên trong đã thốihết. Tôiđi về phía quầy bán bánh burger. Julielạinhìn tôi vẻ tò mò và đitheo tôi. Trong buồng đá, chúng tôi tìm thấy mấy miếng thịt băm đang còn lạnh, nhưng rõ ràng là đã bị tan đi đông lạinhiều lần. Ruồi chếtlấm tấm trên nền sàn trắng của buồng đá.

Julie thở dài. "Thế nào?"

Tôinhìn về đằng xa ngẫm nghĩ. Trong sân bay cũng có một quầy bán sushi... nhưng tôi không nhớ mấy về sushi, và nếu một miếng cá cam tươi có thể hỏng chỉ sau vài giờ thì tôikhông muốn biết nó sẽ ra sao sau hàng năm trời.

"Trờiạ," Juliethốtlên trong khitôi tần ngần đứng đó, "Anh giỏi sắp xếp bữa tối thật đấy." Nàng mở mấy hộp bánh mì mốc meo ra, và nhăn mũi lại. "Anh chưa bao giờ làm việc này đúng không? Đưa mộtcon người còn sống về nhà ấy?"

Tôilắc đầu vẻ xin lỗi, nhưng cách nàng dùng từ "con người" làm tôi đau nhói. Tôi chưa bao giờ thích sự phân biệt đó. Nàng là NgườiSống còn tôi là Người Chết, nhưng tôi muốn tin rằng chúng tôi đều là con ngườicả. Tôi lý tưởng chúng như thế đấy.

Tôigiơ mộtngón tay lên để ngăn nàng lại. "Một... chỗ nữa."

Chúng tôi đira cạnh khu ăn uống, đến một chỗ không có biển chỉ dẫn. Đi qua vàicánh cửa nữa thì chúng tôi đến được kho hàng trung tâm sân bay. Tôi cạy một cánh cửa buồng đá ra, và một luồng khí lạnh như băng phả lên. Tôicố giấu vẻ nhẹ nhõm. Cứ thế này mãi thì cũng ngạithật. Chúng tôi bước vào trong và đứng giữa những cái giá chất đầy các khay thức ăn máy bay.

"Để xem ở đây có gì nào..." Julienóivà bắt đầu lục lọi các giá thấp, kiểm tra những khay đựng món thịt bò băm và khoaitây đã qua xử lý. Nhờ có các chất bảo quản kỳ diệu nào đó mà những món này nhìn vẫn còn ăn được.

Julie nhìn nhãn tên ở các giá trên mà nàng không với tới và đột nhiên toétmiệng cười, để lộ hai hàm răng trắng đều tăm tắp nhờ đeo dây kẽm chỉnh nha từ bé. "Nhìn kìa, có mì xào Thái! Tôi thích..." Nàng bỗng nhận ra mình đang nói gì và im bặt, mắt nhìn tôi vẻ lúng túng. Nàng chỉ lên giá. "Tôi sẽ ăn món ấy."

Tôivươn tay qua đầu nàng nhặt lấy một ôm mì xào Thái đông lạnh. Tôi không muốn NgườiChết nào nhìn thấy Julie ăn những thứ rác rưởikhông sức sống, những calorie rỗng không này, vì vậy tôi dẫn nàng đến một cái bàn nằm khuất sau mấy quầy bán bưu ảnh đã sập. Tôi cố đưa nàng đi càng xa Trường càng tốt, nhưng chúng tôi vẫn nghethấy những tiếng kêu gào khủng khiếp vang vọng khắp hành lang. Juliegiữ vẻ mặt hoàn toàn vô cảm giữa những tiếng thét chói tai nhất, nỗ lực hết sức để tỏ ra là nàng không để ý tới cảnh tàn

thế là vì tôi hay vì chính nàng?

Chúng tôi ngồi xuống bên bàn và tôiđặt một khay thức ăn trước mặt nàng. "Chúc... ngon miệng," tôi nói.

Nàng chọc chọc món mì còn đông cứng bằng cái đĩa nhựa. Nàng nhìn tôi. "Quả thực là anh chẳng nhớ gì cả, phải không? Lần cuối anh ăn thức ăn thật là bao giờ?"

Tôinhún vai.

"Thế anh đã... chếthay là đạiloại thế được bao lâu rồi?"

Tôigõ gõ một ngón tay lên thái dương và lắc đầu.

Nàng nhìn tôi từ đầu đến chân. "Ờ, chắc cũng chưa lâu lắm. So với một thây ma thì trông anh khá là ổn đấy."

Tôilạinhăn mặt vì cách dùng từ của nàng, nhưng tôi nhận ra nàng không thể biết được hết những hàm ý xã hộisâu xa của từ "thây ma". Mthỉnh thoảng dùng từ ấy để nóiđùa, và có lúc cáu giận tôi cũng dùng đến nó, nhưng khiphátra từ miệng mộtkẻ ngoài cuộc, nó châm ngòicho một nỗi phẫn nộ đầy tự áitrong tôi mà nàng sẽ không hiểu nổi. Tôi hít một hơi thậtsâu và cho qua.

"Dù sao thì tôi cũng không thể ăn như thế này được," nàng nói, chọc cái đĩa nhựa vàomón mì cho đến khi mộtrăng đĩa gãy ra. "Tôi phảiđi tìm lò visóng đã. Đợi nhé."

Nàng đứng lên đi vào một trong những nhà hàng bỏ hoang. Nàng đã quên mất cách lê bước của mình, và đu đưa hông một cách nhịp nhàng. Kể cũng liều, nhưng tôi chẳng quan tâm.

"Được rồi," nàng nói khi quay về và hít một hơi thật sâu mùi ớtcay nồng. "Hừừừm. Đã lâu lắm rồi tôi không được ăn đồ Thái. Ở Sân vận động chúng tôi không có thức ăn thật nữa, chỉ các chất dinh dưỡng cơ bản Carbtein thôi. Viên Carbtein, bột Carbtein, cảnước Carbtein nữa. Lạy Chúa. Ghê lắm." Nàng ngồi xuống ăn một miếng đậu phụ đã khôquắtđi vì đông đá. "Ôi trời ơi. Kể có thể gọi là ngon được đấy."

Tôingồi nhìn nàng ăn. Tôi thấy nàng có vẻ khó khăn khinuốt những miếng mì đã dính lại thành cục. Tôi liền lấy một chai bia đỏ âm ấm từ trong tủ lạnh của nhà hàng ra và đặt xuống bàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro