Chương 7. Nụ hôn đầu tiên!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu nói tới thời gian thì tôi cho rằng đó là một liều thuốc, nó sẽ chữa lành mọi vết thương dù đã từng khiến con người ta đau đớn đến thế nào, chỉ có điều người ta có kiên trì dùng liều thuốc ấy hay không thôi!

Nếu nói tới thời gian thì có lẽ bố tôi sẽ coi đó là một chiếc thẻ nhớ, nó sẽ lưu giữ mọi thước phim về cuộc đời ông.

Nếu nói tới thời gian chắc hẳn với mẹ, thời gian là một thác nước, tầng tầng lớp lớp cuốn trôi mọi thứ nó đi qua. Mẹ không thích nói về quá khứ vì cũng như thác nước kia, mẹ nói mọi thứ đều qua rồi. Mẹ không thích nói về tương lai vì mẹ bảo ai mà biết được những dòng nước ấy sẽ đi về đâu và để làm gì?

Nếu là anh tôi? Chắc anh ấy sẽ nói thời gian là một chiếc bánh xe người ta tưởng rằng nó vận hành theo chu kì, nhưng mà sau mỗi một vòng, nó đã không còn là nó nữa! Còn tại sao anh lại cho rằng nó là bánh xe thì tôi thực sự không hiểu nổi, rõ ràng vừa muốn quá khứ lặp lại lại vừa muốn phủ nhận nó.

Đã có lần tôi hỏi Tùng, với cậu thời gian là gì? Cậu ấy chỉ nhìn tôi và hỏi, với tôi cậu ấy là gì? Nó có liên quan không nhỉ? Tôi cười, còn cậu ấy bỏ đi, không thèm nhìn mặt tôi một cái: "Với tôi, thời gian chính là cậu!" 

Lâu lắm sau này, tôi có hỏi người ấy với họ, thời gian là gì? "Thời gian giống như Morphin chỉ làm đánh lừa cảm giác, người ta tưởng mình không bị đau, nhưng vết thương vẫn ở đó, một sự mù quáng đến tuyệt vọng"

Tôi không biết, thời gian trong mắt chúng tôi lại đáng sợ tới vậy!

********************************************************
***************************************
***************************
*************
*****
**
*

Thấm thoắt tới ngày chúng tôi đi thi quốc gia, đội tôi có 3 người, tất nhiên là gồm 3 chúng tôi:

Tôi, Nam Dương và Hạnh Nhung. Cả trường có tổng cộng 5 đội, và tổng là 20 người cùng đi thi, đó quả là lần đầu tiên tôi được lên thành phố sau khi gia đình tôi chuyển về đây, cũng là lần thứ hai tôi đi xe ô tô, và lần đầu tiên là thi học sinh giỏi năm 11 tôi cũng bị say xe. Vậy nên, dù đã được mẹ cảnh báo, dù đã chuẩn bị tâm lý từ một tuần trước, nhưng tôi...vẫn bị say xe...

Chẳng là trường tổ chức đi thi, đi bằng xe của trường, chiếc ô tô 30 chỗ chuyên chở các thầy cô đi du lịch và phục vụ thứ hai là học sinh đi thi... Tôi có lẽ là đứa quê mùa và chuẩn bị cẩn thận nhất đoàn. Nào là bình nước gừng đựng trong ống nước chuyên dụng thời bộ đội của bố, nào là lát gừng mỏng đặt trong túi áo có thể lấy ra ngửi bất cứ lúc nào, nào là túi nilon, rồi còn có khăn mặt... chỉ những đồ tư trang lỉnh kỉnh của tôi thôi chứ sách vở chỉ có độc 3 cuốn, 1 cuốn của tên Tùng và một cuốn của tên Dương cuối cùng dĩ nhiên là của tôi. À thực ra Tùng là học sinh trường huyện nhưng cậu ấy thi Toán được giải Nhất Tỉnh lại được điểm cao nhất, cách giải xuất sắc và sáng tạo nhất nên được đi thi quốc gia đại diện cho tỉnh. Sau ngày hội trại đó, cậu ấy vẫn lầm lì với tôi... tôi bước lên xe, chiếc xe hai hàng ghế, mỗi hàng có 2 ghế, và cảnh tượng lúc đó là: Nam Dương ngồi 1 hàng, đối diện là Tùng... bên cạnh 1 chỗ trống..

Hai người đó cùng nhìn tôi, còn tôi thầm than thở, rốt cuộc, tôi phải làm sao mới đúng đây! Tôi bước chân trước chân sau cứ đứng dựa cửa lần lữa hết nhìn ánh mắt tươi cười của Nam Dương lại nhìn vẻ mặt đầy sát khí của Tùng... 
"Con bé kia lên nhanh lên, còn đứng đó tập thể dục nữa à? Các bạn đằng sau đang chờ đấy, cứ thế này thì bao giờ mới xuất phát được hả?" Bác Tài lên tiếng

và quả nhiên tôi quay đầu lại thì nghìn ánh mắt oán thán đang bắn về tôi... Tôi không biết, chỉ do tôi không biết thôi, có cần phải bực bội vậy không chứ?

Tôi vội bước lên xe mỉm cười với cả hai gương mặt thân quen ấy, ngồi xuống hàng ghế cuối cùng. nhưng dường như, như thế còn chưa đủ, bọn họ cũng bước xuống, ngồi hai bên tôi?

Lúc đó tôi tự hỏi? Rốt cuộc tình huống này là sao? Cứ giống như vợ cả vợ hai và một ông chồng.... à không ý tôi không phải vậy, tôi lại hồ đồ rồi. Tôi với Tùng...cậu ấy là bạn thân của tôi, nhưng có thể một giây phút nào đó, cậu ấy không coi là vậy, tôi cũng không chắc nữa...tôi chưa từng nghĩ tới điều ấy, cậu ấy cũng chưa từng thẳng thắn với tôi... chỉ nhìn tôi và hát và rồi làm mặt lạnh...còn tôi... tôi cũng chưa từng nghĩ tới một ngày, vì chuyện gì đó, chúng tôi sẽ không còn là bạn.

Còn tôi với Nam Dương... tôi thích cậu ấy... trái tim tôi loạn nhịp vì cậu ấy, đau đớn vì cậu ấy, hồi hộp vì cậu ấy và hạnh phúc cũng vì cậu ấy, tôi chưa từng quá hy vọng cậu ấy thích tôi... Tôi cũng không dám tin cậu ấy đã thích tôi và cũng không bao giờ nghĩ, tôi sẽ có một tình yêu tuổi học trò.

"Băng Dương, xe sắp chạy rồi kìa, cậu uống cái này đi"-Hạnh Nhung mời tôi uống nước @@tôi có nhầm không???????

"Người rừng này ấy à-Cậu ấy bị say xe, không nên uống nhiều nước ngọt, cậu đừng mời cậu ấy haha không tẹo nữa cậu ấy khiến cậu không ngồi bên được đâu haha...." Tên Nam Dương đó ngồi bóc cam, còn cười ngặt ngẽo. Còn đâu cái vẻ đẹp trai hào hoa hôm nào... haizzz trông có khác ông bố của mấy đứa con không chứ

-_- tôi nhìn hắn, hắn vẫn cười nhăn nhở... có thật là hắn đang thích tôi không? Tôi thấy thật không chân thực chút nào.

"Sao tôi nhận ghế đầu cho cậu đỡ say xe mà còn không chịu ngồi?" Tùng mặt cậu ấy lạnh băng, mắt nhìn thẳng...

"Là đang nói với cậu đó" Thấy tôi còn đang mải tìm kiếm xem có thực là cậu ấy nói với tôi không, vì quả thực đến cả tháng nay, cậu ấy đến mặt tôi còn không thèm nhìn chứ đừng nói là đang nói chuyện với tôi.....

Tôi chẳng hiểu sao mình lại lắp bắp... "À là vì tôi thấy ngồi hàng cuối đông vui hơn, mẹ bảo nói chuyện với các bạn trên xe sẽ bớt say hơn......hahaha hơn nữa, tôi đã uống thuốc chống say xe rồi...."

kết quả là cậu ấy cũng chỉ gật đầu mà còn chẳng thèm nhìn tôi nữa....

xe lăn bánh, quê tôi cách thành phố những ba tiếng đi xe, tôi chẳng hiểu sao lại tỉnh táo lạ thường, còn ăn hết mấy miếng cam kia nữa... còn cái tên lắm mồm ban nãy thì gà gật... ngủ say như chết, đầu hắn tựa vào vai tôi, tôi vừa định ngồi thẳng chỉnh lại cho hắn đỡ mỏi, ai dè...

"Cậu qua đây ngồi, đổi chỗ cho tôi..."

"À Không, tôi..thấy.."

"Thấy cái gì? Con gái con lứa..."

Không nói thêm một lời, cậu ấy kéo tôi ra và ngồi vào chỗ đó.

Nam Dương không hiểu đã bao lâu cậu ấy không được ngủ, chỉ biết là giờ đã ngủ như chết, có đẩy ra cũng không nổi, và rồi còn ôm chặt hơn vào cái thân hình bên cạnh... Mặt Tùng thì đen xì như đáy xoong.... cậu ấy ghét ai đó ôm mình vậy mà... Nam Dương còn chảy nước miếng lên vai cậu ấy... 
Tôi cũng ngủ thiếp đi... cho tới khi thấy tiếng hét bên cạnh mình :3 Tùng uống nước, xe phanh gấp, đổ cả vào người lẫn Nam Dương......

"Sao...............Sao lại là cậu??????????"

"Tại sao không thể là tôi????????"

"Cậu có ý gì?"

"Cậu muốn tôi có ý gì???"

"Này ăn cam điiiiiii"

"TÔI KHÔNG ĂN"

"TỚ ĂN"

"VẬY THÌ TÔI CŨNG ĂN"

"LÀ CAM CỦA TÔI, AI CHO CẬU ĂN>>>" Nam dương cầm lấy quả cam trong tay tôi, cố sức nhét hết vào miệng, cố không chừa lại một miếng, à không còn một miếng không thể nhét tiếp nên cậu ấy nhét vào miệng tôi, cố sức không cho Tùng :v 

Cả xe đang nhìn chúng tôi, tựa như khi đang xem bộ phim hài của mấy chú Xuân Bắc, Công Lý và Vân Dung....

Cuối cùng chúng tôi cũng đến nơi, nghỉ ngơi ở nhà khách sáng hôm sau sẽ thi và chiều hôm sau thì trở về. Tôi không còn nhớ, khi về chúng tôi có còn tiếp tục cái cảnh đó không, chỉ nhớ rằng trước khi vào phòng thi tôi đứng sau cậu ấy, lẩm nhẩm lại mấy phương pháp định tính chất, cậu ấy quay lại gọi tên tôi...

"Băng Dương..."

"Hở" tôi ngước lên nhìn cậu ấy, ừm cậu ấy cao hơn tôi một cái đầu

Cậu ấy kéo tôi lại, hôn nhẹ lên trán tôi.... tôi bối rối, nhìn xung quanh, tất cả mọi người đang nhìn chúng tôi, họ chỉ trỏ... tôi hiểu...tôi không xứng với cậu ấy... tôi lùi lại theo vô thức... thế này, có coi là đang công khai không? Tôi thực sự không có ý định chuẩn bị tâm lý cho chuyện này... Nhưng lúc ấy, bàn tay cậu ấy không dời khỏi tôi, tôi lùi lại một bước, cậu ấy tiến thêm một bước, nhẹ nhàng nói với tôi : "Tớ tin cậu!" kèm theo một nụ cười, ngược nắng, tôi thấy đó thật là một nụ cười ấm áp, nó làm tôi vững tin, nó làm tôi như được dựa dẫm, nó làm trái tim tôi không còn đóng cửa với cô đơn...

Rất lâu sau tôi mới nói với cậu ấy "Tớ cũng tin cậu" tôi hiểu...từ "tin" mà tôi đã nói nó có ý nghĩa như thế nào. 

Lần đó về, Tùng lại cư xử bình thường với tôi, nhưng lần nào, tôi định nói với cậu ấy, tôi và Nam Dương đang quen nhau, cậu ấy lại khiến tôi không thể nào mở miệng.

Chúng tôi đều được giải nhất, đều được thưởng tiền, thưởng vở và nhiều thứ khác, lại đươc triệu tập ôn thi khu vực và quốc tế. Nhưng ban đầu, tôi và Tùng không có ý định đi vì chúng tôi đều không muốn dời nhà quá lâu như vậy... Nhưng Nam Dương đã thay đổi suy nghĩ của tôi, cả anh và mẹ cũng vậy, họ đều muốn tôi đi, và dĩ nhiên, Tùng cũng vậy, vậy nên chúng tôi đều đi học. Có lẽ, chính lần ấy, đã bẻ hướng cuộc đời của tất cả chúng tôi.

Nếu bây giờ hỏi tôi có hối hận vì quyết định khi đó không, tôi chỉ muốn nói, duyên nợ giữa chúng tôi, sớm muộn gì cũng phải được giải quyết chỉ có điều, giải quyết bằng cách này, thật là tàn nhẫn, Nam Dương- tôi chưa bao giờ thôi muốn quên cái tên này nhiều đến thế!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro