chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 3: Sự trùng hợp
    "Tôi nói nè Trương Lan! Chuyện của anh quả thực có chút đáng sợ. Những gì anh nói thực sự đều là sự thật ư ?" Người cảnh sát không mê tín kia phá vỡ sự ngượng ngùng trước tiên, nặn ra một nụ cười với Trương Lan.

    “Tiểu Lưu, tôi biết cậu không mê tín, nhưng tôi dám thề với anh là  những lời tôi nói toàn bộ đều là sụ thật. Nếu cậu còn không tin thì có thể tự mình đến công ty xe buýt kia kiểm tra.” Trương Lan nghiêm nghị nói, không có chút đùa cợt.

    "Lan mập,thật hay giả ! Đừng làm tôi sợ, người đã chết vẫn chạy xe buýt trong suốt năm năm, đây ... việc này không phải là một 'câu chuyện ma quỷ ‘, hay sao ?!" Viên cảnh sát gầy gò cũng cố nặn ra một nụ cười, nhưng nụ cười có chút xa gượng gạo, hiển nhiên là bị “ chuyện ma “Trương Lan nói dọa cho sợ hãi.

    “Tôi thật sự không nói đùa,cho đến bây giờ anh vẫn cho rằng tôi đang nói đùa sao?” Vẻ mặt của Trương Lan rất nghiêm túc, cũng không có vẻ gì là đang đùa dai.

    “Đội trưởng La, anh cảnh cáo anh ta một chút, Lan mập nói đùa hơi quá đáng rồi!” Người cảnh sát cao gầy liếc nhìn La Bân.

    Lúc này, La Bân vẫn khá bình tĩnh, đang trầm tư suy nghĩ từ đầu đến cuối đều không nói gì.

    Một lúc lâu sau, La  Bân ngẩng đầu nhìn Trương Lan, “Anh Lan, anh có nói thật không?” Vẻ mặt của La  Bân cũng trở nên nghiêm túc, anh đang bán tín bán nghi lời nói của Trương Lan.

    Trương Lan nhìn La  Bân khẽ gật đầu, “Đội trưởng La , tuy rằng Lan mập tôi thỉnh thoảng cũng hay nói đùa, nhưng những điều tôi vừa nói, tôi hứa, tuyệt đối không phải nói đùa, tất cả đều là sự thật!” Trương Lan nói xong liền giơ quyền lên, bàn tay mở rộng ra ba ngón , đảm bảo nói.

    Nhìn bộ dạng bây giờ của Trương Lan, mọi người đều hiểu Trương Lan không có nói đùa, dù sao trong trạng thái này, ai cũng không nghĩ rằng Trương Lan dám đùa với La  Bân.

    “Anh Lan, Trần Huy, chúng ta đến công ty xe buýt một chuyến.” La  Bân không nói thêm gì nữa mà trực tiếp đứng dậy cùng Trương Lan và Trần Huy đến công ty xe buýt kia xem xét.

    Công ty xe buýt cách đồn cảnh sát không xa, ba người lái xe chưa tới nửa giờ đã đến.

    Sau khi đến công ty, La Bân xuất trình giấy tờ tùy thân, sau đó, công ty xe buýt đã cử người đặc biệt đến tiếp nhận ba người  bọn họ t ới điều tra.

    “Tuyến xe buýt 18?”

    La Bân mở miệng liềnhỏi thẳng về xe buýt số 18.

    Khi người đón La Bân tới điều tra nghe đến chuyến xe buýt 18, khuôn mặt anh ta tràn ầy nghi ngờ.

    “Các anh đang muốn điều tra vụ cậu bé học sinh mất tích dạo gần đây?” vụ án đã được đăng tải trên mạng, vì vậy, người tiếp đón La Bân lúc này liền cho rằng La Bân và những người khác đến để điều tra về vụ việc .

    “Ừ.”

    La Bân gật đầu, quả thực lần này anh đến điều tra chuyến xe buýt số 18, mục đích chính là để tìm ra tung tích cậu bé kia.

    “Được rồi, đợi tôi một chút.” Người tiếp nhận La Bân đứng dậy, đi lấy một số hồ sơ, sau đó quay lại với ba người bọn họ, :“Những hồ sơ này là thông tin liên quan về chuyến xe buýt số 18."

    Đó đều là bản sao. Đánh giá từ bụi bặm trên túi đựng hồ sơ, trông rất cũ kĩ, rõ ràng rất lâu chưa được đụng tới.

    La Bân cầm tập giấy nói lời cảm ơn ngắn gọn với người tiếp đãi, rồi cẩn thận mở chiếc túi giấy đã ra.

    Trong túi có một xấp tài liệu, sau khi lấy tài liệu ra, La  Bân cùng Trương Lan và Trần Huy xem xét nội dung trong đó.
    Trong tài liệu, mọi thứ về chuyến xe buýt số 18 đều được ghi rất rõ ràng. Từ ga xuất phát đến ga cuối, giờ khởi hành , giờ xe chạy cuối cùng ...

    Ngoài những hồ sơ này, trang cuối của tài liệu có một ít khoảng giấy còn sót lại. Dựa vào vết tích, hiển nhiên phát hiện ra đã bị người nào đó xé mất.
    “Xin lỗi, tại sao lại thiếu mất trang cuối cùng này?” La Bân nói, chỉ vào trang tài liệu bị xé mất kia
    Đáp lại câu  hỏi của anh, nhân viên kia chỉvlắc đầu ngượng ngùng, "Tôi thực sự xin lỗi, túi tài liệu này luôn  được giữ ở đó,cũng không hề có ai từng lưu chuyển nó đi nơi nào nên cũng không biết rằng ai đã xé mất."

    La Bân gật đầu sớm đoán được câu trả lời từ bên kia .Đánh giá bụi bám trên túi hồ sơ, chắc trang cuối cùng đã bị xé bỏ từ lâu rồi.

    “Về chuyến xe buýt số 18, anh có biết them điều gì không?” La Bân cất lại tài liệu vào túi, đưa cho lễ tân rồi hỏi.

    “Chuyến xe buýt số 18.” Nhân viên lễ tân sờ sờ cằm, suy nghĩ miên man nhưng lại không nghĩ ra được gì.
“Cái này, tôi thực sự không biết, bởi vì khi tôi đến đây, tuyến xe buýt số 18  đã bị hủy bỏ được một thời gian." Nhân viên lễ tân hỏi rồi tự trả lời, hiển nhiên không hề biết thêm chút thông tin ngòai lề nào liên quan đến xe buýt số 18

    “Anh Lan, người anh hỏi lúc trước là ai?” La  Bân nhìn Trương Lan bên cạnh hỏi.

    "Hình như ... hình như là ..." Trương Lan cau mày cân nhắc, hồi lâu mới đột nhiên nghĩ: "À đúng rồi. Tôi nghe người trong công ty gọi anh ta là trưởng bối." "

    " Ồ, người anh nói hẳn là lão Vương đi "La  Bân còn chưa kịp hỏi thêm, lễ tân đã trực tiếp trả lời.

    “Bây giờ bác ấy có ở công ty không?” La Bân vội vàng hỏi.

    Nhân viên lễ tân nghe vậy lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối, " Lão Vương đó, chính là tối hôm qua xảy ra chút chuyện , hình như lên cơn đau tim sau đó đợt ngột qua đời rồi."

    “Chết rồi ?“
Trương Lan sửng sốt một chút, sau đó cảm giác được một luồng gió âm khé quét tới sau lưng.

    "Ừ! Lão Vương là người tốt. Đối với người của công ty cư xử cũng rất tốt, hơn nữa còn là nhân viên gạo cội của công ty, đã làm ở công ty gần 20 năm. Giờ lão đột ngột qua đời thật là đáng tiếc." . Nhân viên lễ tân khẽ thở dài.

    "Đội trưởng La , việc này là trùng hợp sao?." Vẻ mặt của Trần Huy cũng lộ ra vẻ hoảng sợ.

    La Bân giơ tay ra hiệu Trần Huy đừng nói tiếp.

    “Thực sự xin lỗi, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.” La Bân nở một nụ cười ngượng nghịu với lễ tân.

    Khi thấy vậy, lễ tân cũng ngượng ngùng cười cười, “Không sao, tôi cũng chỉ có chút cảm khái mà thôi.”

    “Đã vậy, chúng ta cũng nên đi, cảm ơn đã hợp tác.” La Bân nói xong liền đứng dậy muốn rời đi.

    “Đội trưởng La khách khí rồi.” Nhân viên lễ tân nở một nụ cười rồi cũng vội vàng đứng dậy tiễn bọn họ.

    Sau đó, La Bân Trương Lan và Trần Huy rời khỏi công ty xe buýt. Sau khi cả ba lên xe lại tiếp tục bàn bạc về cái chết của lão vương.

    “Anh Lan, Trần Huy, hai người nghĩ gì về cái chết của Lão Vương?” La  Bân mở lời trước.

    "Tôi nghĩ có chút trùng hợp quá." Trương Lan xúc động nói, mấy ngày trước còn có gặp nhau, ai ngờ chưa được mấy ngày, Lão Vương đã qua đời.

    “Đó thực sự là quá trùng hợp,tới nỗi khiến tôi cảm thấy rằng việc này có vấn đề.” Trần Huy thì thầm. "Tiểu Bân, cậu nói xem có phải vì chiếc xe buýt số 18 mà lão đầu đó chết không!" Bởi vì là bạn học, ở bên ngoài, Trần Huy hay quen miệng gọi La Bân là Tiểu Bân, chỉ có điều trong đồn cảnh sát, bất đắc dĩ  gọi cậu ta là"Đội trưởng La”.

    “Tôi cũng có cảm giác này.” Trương Lan nói trước khi La Bân kịp lên tiếng.

    La Bân trầm tư không nói chuyện, hồi lâu sau mới chậm rãi nói: "Xem ra sự việc này phức tạp hơn chúng ta tưởng rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#18#số