Chương 3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Cà phê hay là chocolate nóng?" Giáo sư Guderian hỏi. Ông ngồi dựa lưng vào tường, phía sau có một bức hoạ khổng lồ bị che đậy bởi vải bạt.

"Chocolate nóng." Finger nhấc tay.

"Không hỏi cậu, nghiêm túc đi." Giáo sư Guderian nghiêm khắc mắng xong Finger, lập tức quay ngoắt ra nhìn Lộ Minh Phi.

"Thầy là hướng dẫn tạm thời của trò, trường học sai khiến, đây là thời gian phụ đạo cho học sinh mới vào trường. Trò cũng có thể gọi một ly rượu mạnh nếu muốn."

"Gặp thầy giáo...... Còn có thể uống rượu?"

"Bọn họ chỉ là muốn cậu bình tĩnh một chút, để cho lúc đang phụ đạo cậu không bị nội dung làm sợ quá mà to mồm hét lớn." Finger ghé vào Lộ Minh Phi bên tai nói.

"Thật khoa trương" Lộ Minh Phi tặc lưỡi cảm thán.

...

Lộ Minh Phi vẫn ký tờ văn kiện tiếng Latin hỗn hợp tiếng Anh đó kỳ quặc đó.

"Trường Kassel là một ngôi trường vô cùng đặc thù. Giấy chứng nhận tốt nghiệp nhận từ đây không thể giúp trò tìm được chuyên ngành tương ứng ở bất kỳ trường đại học nào khác, nếu trò muốn tiếp tục học lên tiến sĩ hoặc thạc sĩ, cũng chỉ còn cách tiếp tục học tại đây."

"Bởi vì, nghiên cứu chính của chúng ta là..."

Giáo sư Guderian đột ngột đứng dậy, nắm lấy tấm bạt che trên tranh sơn dầu, mở tung ra.

Một uy áp bức người ập vào mặt Lộ Minh Phi.

Trong tranh, không trung tái xanh lại, trộn lẫn cùng màu sắc của lửa, một gốc cây đại thụ đứng sừng sững giữa trời đất, những cành cây khô héo vươn nhành ra tám hướng, dệt thành một tấm mạng nhện, chống đỡ bầu trời bị nứt nẻ. Trên cánh đồng hoang vu trải đầy xương khô, con cự thú đen tuyền đang từ trong cốt hài trèo lên, hai cánh treo đầy thi thể, mở ra màng cánh sau, ngửa đầu lên thở ra ngọn lửa màu đen.

Trong đầu Lộ Minh Phi vang lên tiếng gào rú thê lương, cậu thế mà nghe được tiếng nó đang gào thét.

"Là rồng?" Lộ Minh Phi lẩm bẩm

"Chính xác, rồng. Càng chính xác ra, Long hoàng Nidhoggr, căn cứ theo Bắc Âu thần thoại 《 Kinh Edda 》 ghi lại, vào thời khắc hoàng hôn của các chư thần, nó sẽ cắn đứt rễ của cây thế giới Yggdrasil. Vào ngày đó, thế giới sẽ hủy diệt." Giáo sư Guderian lướt qua gáy những quyển sách cổ trên kệ, "Nếu trò hiểu được tiếng Latin, trò có thể đọc được tên những cuốn sách này:《 Hệ thống gia phả Long tộc học 》, 《 Long cùng Ngôn Linh thuật 》, 《 Chìa khóa của Solomon》, 《 Huyết thống Long tộc luận 》, 《 Gien Long tộc học 》... Đây là tích lũy mấy ngàn năm nay của chúng ta."

"Mà tất cả những nỗ lực này, đều chỉ nhằm một mục đích"

"Đó là, Đồ long!"]

"Cái thằng Lộ Minh Phi này đi đâu rồi!" Mợ Lộ nghiến răng ken két, mắt gần như bốc hoả.

Bà từ xưa đến nay chán ghét em dâu, cho nên thật ra cũng chẳng thích gì cháu ruột. Nhưng dù gì cũng nuôi dưỡng đứa nhỏ bảy tám năm, nếu để đứa cháu duy nhất này rơi vào ổ kẻ điên rồi bị xử mất xác ở đâu bà sẽ hối hận đến chết!

Lộ Minh Trạch nhìn mẹ nổi lửa, sợ hãi đến rụt người, yếu ớt nói. "Anh họ bảo ảnh đến nhà bạn tránh nạn."

"Hay thật nhỉ." Mợ cười lạnh "Không nói không rằng đi thẳng, nó có còn coi bà đây là mợ nó nữa không?"

[Một tiếng động long trời lở đất vang lên, khiến cả toa tàu rung lắc chấn động, tất cả ánh đèn loé lên rồi tắt hẳn, bóng đem buông màn phủ xuống.

Lộ Minh Phi co người, cảnh giác nhìn sự việc diễn ra. Trong lòng thầm than rằng hôm nay thật quá nhiều chuyện xảy ra.

"Lộ Minh Phi, bọn họ nói, đều là thật sự." Có người ở trong bóng tối nhẹ giọng nói.

Tất cả bóng đèn lần nữa bừng sáng, trong toa tàu vẫn không có bất kỳ sự thay đổi nào, chỉ là giáo sư Guderian và Finger đã chẳng thấy đâu. Chỉ có đứa bé Lộ Minh Phi đã từng gặp mặt tại ga tàu Chicago đang ngồi cạnh cậu.

"Em là ai?" Lộ Minh Phi rũ mi, mềm nhẹ hỏi. "Là rồng sao?"

Những sự kiện lạ đều chỉ bắt đầu xuất hiện quanh Lộ Minh Phi từ thời điểm nhận được thư từ Kassel, để đoán ra kỳ thực không khó.

"Không phải." Đứa trẻ từ chối nhanh chóng, nghịch ngợm. "Chỉ là một ác ma mà thôi."

"Anh ơi, hãy thử nhìn ra ngoài cửa sổ đi."

Lộ Minh Phi theo bản năng nhìn ngoài cửa xe, bị cảnh tượng trước mắt làm cho rung động, trong giây lát dường như quên đi cách thở.

"Chào mừng đến, quốc gia của Rồng!"

Bên ngoài không còn là màn đêm u tối, xe lửa đang chạy nhanh trên mặt băng nguyên cuồn cuộn, một ngọn tuyết sơn được bao phủ bởi một lớp băng trắng thuần ánh lam, cao đến đâm thủng trời. Không trung là màu đỏ rực như máu, huyết vụ giàn giụa rơi xuống chạy dọc cửa xe.

Ngay trên đỉnh núi, con cự long được vẽ trong tranh đang lẳng lặng nằm bò, hai cánh rộng rũ đến tận chân núi, máu tươi tanh nồng nhiễm đỏ cả tòa đỉnh băng. Có vô số người chật vật bò dọc theo cánh rồng đi lên, vây lấy đầu rồng, bọn họ dùng búa đóng đinh trên xương sọ, ra sức gõ mạnh vào trong. Mỗi một lần đục sâu vào, liền có huyết thanh màu trắng phun trào văng lên, một lát sau bốc hơi thành sương trắng lượn lờ. Những người đó hoan hô nhảy nhót, tiếng la rung tận trời.]

-!?

Trên toàn thế giới, tất cả mọi người - không quản là nhân loại, long tộc hay hỗn huyết đều bị cảnh tượng ấy làm đến không thở nổi.

Một ngàn năm trước, Hắc Vương chết đi, mang lại sự sống cho thế giới. Nhưng một màn tráng lệ này đã vĩnh viễn bị chôn vùi trong dòng lịch sử, không được ghi chép lại ở bất kỳ tài liệu nào, trở thành một bí ẩn không thể giải đáp.

Những một ngàn năm sau, tất cả đều chứng kiến kỳ tích xảy ra: Cái chết của Hắc Vương phơi bày nhân thế, long diện của thủy tổ loại rồng lần nữa được in sâu vào đầu óc mỗi người.

Những vị hoạ sĩ điên cuồng muốn khắc hoạ lại, nhiếp ảnh gia đưa máy chụp không thể dừng, nhà báo quay cuồng trong tin tức, nhà sử học lần nữa lật lại tài liệu

Tất cả mọi người đều muốn dùng cách của mình nhớ đến một màn này.

Trên toàn thế giới, hỗn huyết loại mở ra hoàng kim chi đồng, chăm chú nhìn vào kẻ đã đưa long mạch rơi xuống ngàn năm.

["Hắc long chi vương Nidhoggr, thủy tổ của Long tộc, mấy ngàn năm phía trước đã bị giết chết ở trên vương tọa của mình, cũng chính là toà núi cao vĩnh viễn bị băng tuyết bao phủ kia. "

Đứa trẻ nhẹ giọng kể lại.

"Kẻ giết hắn đem thi thể khổng lồ ấy đặt ở đỉnh núi, hai cánh vẫn luôn rũ đến chân núi. Máu đỏ như dung nham chảy xuôi xuống dưới, nhiễm đỏ núi cao, hòa tan băng tuyết, hơi nước bốc lên bầu trời, biến thành mây mù đỏ sậm, rơi xuống tạo thành huyết vũ. Những kẻ giết chết hắn hoan hô nhảy dưới mưa, bọn họ gọi đó là "Thời đại mới""

"Đừng...đừng nói nữa"

Lộ Minh Phi ngồi xổm xuống, run rẩy che lại lỗ tai, nhắm nghiền hai mắt, muốn tự lừa bản thân khỏi cảm giác tuyệt vọng như băng tuyết bao phủ kia.

Thiếu niên mơ hồ nghe thấy tiếng đứa trẻ thở dài, một bàn tay nhỏ bé chợt ôm chặt mặt cậu, gần như cưỡng ép bắt Lộ Minh Phi ngẩn đầu lên tiếp tục nhìn cảnh ngoài cửa.

"Đây là vị hoàng đế già nhất mà lịch sử chưa từng ghi lại, ngày hắn chết đi, vạn chúng hoan hô." Thanh âm bình tĩnh non nớt quanh quẩn bên tai.

"Thật tốt không phải sao? Nếu không có ngày đó, thế giới sẽ không thay đổi thành bộ dạng ngày hôm nay." Cậu bé mở to mắt, nhìn Lộ Minh Phi, môi hơi cong lại mở nụ cười tươi.

Không biết như thế nào, Lộ Minh Phi cảm thấy nụ cười ấy, lại tràn đầy bi thương.

Bi thương...... Mấy ngàn năm.

"Anh ơi, anh đang tiếc thương cho Hắc Vương sao?"

Mềm nhẹ sờ lên đuôi mắt ửng đỏ, cậu bé hỏi nhỏ.

"Anh quả nhiên là chẳng thay đổi gì hết. Ngoài anh ra, trên thế gian này sẽ không còn ai tiếc thương cho cái chết của Hắc Vương đâu."

"Bởi vì tất cả mọi người đều muốn hắn tìm chết."

"Kể cả em," nam hài nhẹ giọng nói, "Không chỉ thế, em còn là người căm hận hắn nhất, trên thế giới này không có bất kỳ ai muốn hắn chết hơn em!!!"]

Hình ảnh ngừng lại tại đôi mắt hoàng kim điên cuồng của đứa nhỏ, rồi tối sầm lại như ban đầu. Thanh âm nhẹ nhàng dễ nghe lại vang lên.

[Đoạn ngắn một: "Không ai tiếc thương cho cái chết của Hắc Vương" - Đã kết thúc]

[Đoạn ngắn của ngày hôm nay đã hết, xin vui lòng chờ đợi đến ngày hôm sau]

Vài giây trôi qua, rồi cả thế giới chợt nổ tung!
__________

Rất thích đoạn miêu tả về Nidhoggr, đọc mà tim đập thình thịch, nhưng duma dịch nó ra lại là cả một vấn đềಥ⁠‿⁠ಥ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro