12.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Biển Bình Trúc

Phó Trình nhìn di động: "Cái này?"
Thanh Nghiêu gật đầu.

Tên tài khoản của anh là những chữ cái lộn xộn ghép với nhau, giống như đặt để cho có vậy! . Hay mang hàm ý khác, Thanh Nghiêu không biết.

"Rắc rối ."

"Ân?"

Vẻ mặt anh tùy ý: "Đặt tên quá phiền toái."

Lâm Thanh Nghiêu thật muốn cười, có thể là vừa mới ngủ dậy nên sinh ra ảo giác, cảm giác tinh thần rất tốt, khoảng cách giữa hai người cũng gần hơn.

"Khi con anh sinh ra, anh định đặt tên nó bằng mấy đống chữ loạn xạ này sao? "

Tựa hồ cô đã quên, đối tượng ngẫu phối của mình là Phó Trình.
Lâm Thanh Nghiêu nằm ở lầu hai của bệnh viện, ánh đèn đường trực diện chiếu vào. Mặt cô được phủ lên một tầng hào quang ấm áp. Khuôn mặt trắng bệnh vừa rồi cũng trở lên hồng hào hơn.

Phó Trình nhìn sườn mặt cô, dưới hàng mi dài, hiện ra một quầng đen tối mặt.
Khóe miệng khẽ nâng lên một độ cung không dễ thấy.

"Không phải còn có em đó sao."

Thanh âm anh khàn khàn, "Em sẽ đặt tên cho con."

Lâm Thanh Nghiêu ngẩn ra, chớp mắt nhìn anh.

Trong mắt anh cất giấu một tình ý được che đậy. Nhưng dù có kín kẽ đến mức nào thì vẫn có kẽ hở.

Ngón tay hơi động, cô kéo kéo vạt váo bệnh nhân đang mặc trên người.

Trong khoảng thời gian ngắn, không gian xung quanh trở nên an tĩnh.

Lâm Thanh Nghiêu rốt cuộc đứng dậy, cô đem tóc vén ra phía sau gáy : "Đã trễ thế này, anh mau trở về nghỉ ngơi đi, em đã khá hơn nhiều."

Phó Trình giơ tay nhìn đồng hồ: "Đã 5 giờ, 8 giờ anh có một hội nghị phải đến, bây giờ có về cũng không ngủ được bao lâu. "

Có vẻ anh thường xuyên thức khuya. Mỗi lần Thanh Nghiêu đi WC lúc nửa đêm, đi ngang qua thư phòng đều thấy đèn sáng.
Tuy Thanh Nghiêu cũng thường xuyên thức đêm đóng phim, nhưng vẫn có thời gian ngủ bù. Còn anh, quanh năm đều đi làm, chỉ nghỉ những ngày trọng đại của đất nước và gia đình.

" Em ngủ tiếp đi, lát nữa anh sẽ gọi em dậy. "

Kỳ thật Lâm Thanh Nghiêu không hề buồn ngủ, nhưng vẫn gật gật đầu.
Nằm trên giường, nghiêng thân mình, đưa lưng về phía Phó Trình.

Anh lấy một quyển sách từ ngăn tủ cạnh giường, lật xem.

Đều là tạp chí giải trí, chắc là hộ sĩ lúc nãy quên mang đi.

Lật vài trang, tay anh dừng lại trước thông tin phỏng vấn cá nhân của Sở Dịch.

Phóng viên: Cùng Lâm Thanh Nghiêu đóng hai bộ phim, ấn tượng của anh đối với cô ấy như thế nào?

Sở Dịch: Từ góc độ của người làm diễn viên mà nói, cô ấy là một người rất nghiêm túc và nỗ lực trong công việc. Còn từ góc độ của một người đàn ông thì cô ấy thật đáng yêu.

Phóng viên: Gần đây trên các trang mạng rất hay ghép đôi tên hai người, anh có cảm giác gì khi nghe tới xưng hô như vậy?

Sở Dịch: Cái tên thực đáng yêu.

Phó Trình khóe miệng hơi câu lên, trong mắt hoàn toàn không có ý cười. Lão bà của anh ra sao cần hắn quan tâm ư!

...
Tuy rằng không có buồn ngủ, nhưng đã nằm trên giường êm ấm, không bao lâu, Lâm Thanh Nghiêu rất mau liền đi vào giấc ngủ.
....

Cửa phòng bị đẩy ra, Lâm Thanh Nghiêu nghe được động tĩnh mở mắt ra, hộ sĩ đi vào, hỏi cô : "Bụng còn đau không?"

Cô ngồi dậy: "Khá hơn nhiều."
Hộ sĩ tháo móc túi truyền dịch xuống, thay bằng túi truyền mới: "Truyền xong chị có thể xuất viện luôn."

Lâm Thanh Nghiêu gật gật đầu: "Cám ơn."

Khi kim đâm được rút ra, trong nháy mắt Lâm Thanh Nghiêu cảm thấy cảm giác tê đau truyền đến dây thần kinh đại não, hơi nhíu mày.

Làm xong, hộ sĩ ôm tập hồ sơ bệnh trạng đứng ở bên cạnh cô.
Lâm Thanh Nghiêu sửng sốt một hồi: "Còn có...... Chuyện gì sao?"

Cô ấy nhấp môi, có chút ngượng ngùng từ xấp giấy lấy ra một tờ giấy mỏng, đưa đến trước mặt cô : "Cho em xin chữ kí của chị với. Chị diễn xuất rất tuyệt. "

Lâm Thanh Nghiêu cười cười, tiếp nhận cây bút từ tay cô ấy, kí tên vào tờ giấy, hỏi : "Em tên là gì?"

Hộ sĩ có vẻ thẹn thùng: "Đào...Đào." Cô ấy lại bổ sung một câu, "Đào Uyên Minh, Đào trong quả đào."

"Thực đáng yêu." Lâm Thanh Nghiêu viết thật to tên ' Đào Đào' bên góc phải trang giấy. "Cho em."

Cô ấy duỗi tay tiếp nhận, liên tục nói lời cảm tạ: "Em đi trước đây, chị không thoải mái chỗ nào nhớ gọi em. "

"Ân, cám ơn."

Đi được hai bước cô hộ sĩ dừng lại, xoay người nhìn Lâm Thanh Nghiêu: "Ngày hôm qua đưa chị tới đây ...... là ngươi bạn trai của chị sao?"

Lâm Thanh Nghiêu sửng sốt, lúc này mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, thời điểm Phó Trình ôm cô vào bệnh viện, cô thậm chí không mang cả mũ để che mặt.

"Không phải là bạn trai."

Quan hệ hai người, vốn dĩ liền không tính là nam nữ bằng hữu.
"Đó là anh trai?"

Bên ngoài ai cũng biết Lâm Thanh Nghiêu là một thành viên trong gia tộc giàu có. Người ta còn đồn rằng Tổng tài Thiệu An mới nhận chức là anh trai cô,tuy chưa từng lộ mặt nhưng nhìn diện mạo cô cũng đủ biết nhà cô không hề tồi.

Nam nhân đưa cô tới khí chất thanh lãnh, mặt mày đều bốc lộ một cỗ ngạo khí trời sinh.

Lâm Thanh Nghiêu cười cười, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

"Thật là anh trai a?" Hộ sĩ trên mặt tươi cười phóng đại, "Em hiện tại đã bắt đầu tò mò cha mẹ của nữ thần trông như thế nào, mới có thể sinh ra một nữ nhi đẹp như vậy."

Lâm Thanh Nghiêu trên mặt tươi cười, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Phó Trình tiến vào.

Hộ sĩ thẹn thùng cười: "Em đi trước."
...
Bác sĩ nói cô hiện tại chỉ có thể ăn đồ ăn thanh đạm .
Phó Trình mua cháo cho cô. Anh mở nắp đựng ra, làm mùi hương lan tỏa bốn phía.

Ngày hôm qua Lâm Thanh Nghiêu vốn là ăn rất ít, lại nằm ở bệnh viện lâu như vậy, bụng đã sớm rỗng tuếch.

Phó Trình nhìn tay phải của cô mới được gỡ kim đâm ra, : "Tay trái có thể sử dụng sao?"

Hẳn là có thể.

Cô duỗi tay với lấy cái muỗng Phó Trình đưa qua, còn chưa với tới, anh liền thu tay trở về: "Anh bón em ăn. "

"Không cần, tay trái của em có thể."

"Nghe anh trai nói." anh múc một cái muỗng cháo đưa tới bên miệng cô , "Há mồm."

Xem ra cuộc đối thoại của cô với hộ sĩ vừa nãy bị anh nghe thấy hoàn toàn rồi.

Lâm Thanh Nghiêu than nhẹ một hơi: "Phó Trình, nơi này là bệnh viện, anh còn như vậy, khả năng ngày mai chuyện hai người chúng ta sẽ truyền ra ngoài. "

Cô không hy vọng quan hệ hai người bị công khai.

Rụt tay lại, anh thả chiếc muỗng trở lại trong chén cháo, quấy một chút: "Tai tiếng?"

[ Tác giả có lời muốn nói: Nhìn đến bình luận có người nói tình cảm nam nữ chủ không rõ ràng lắm, yên tâm các chương sau sẽ rõ. Còn tình tiết liên quan thì không thể tiết lộ được!!!! ~ ]

Anh đặt chén cháo xuống một bên, kéo ghế dựa ra, đứng dậy: "anh đi hút điếu thuốc."

Cửa phòng lần nữa đóng lại, thân ảnh anh biến mất trong tầm mắt Lâm Thanh Nghiêu.

Cô trầm mặc một hồi, tay trái cầm lấy cái muỗng, múc cháo ăn.
Hơi nóng, cô ăn chậm lại.

Phó Trình trở về là khi cô vừa mới ăn xong, khăn giấy đặt ở xa giường bệnh, cô muốn ngồi dậy đi lấy.
Trước mặt bỗng xuất hiện một bàn tay đang cầm giấy.

Khớp xương rõ ràng còn mang nhẫn cưới, móng tay sạch sẽ chỉnh tề.

Cô nhận lấy, lau miệng, nói: "Cám ơn."

Phó Trình không đáp lại, đem khăn giấy cô vừa lau vứt đi, ngước mắt nhìn túi truyền dịch đã xong.

Anh đi ra ngoài kêu hộ sĩ tới.

Thời điểm rút kim châm, anh đứng dựa vào cửa sổ nhìn Thanh Nghiêu. Không nhìn thấy chỗ bị rút kim vì hộ sĩ đã chắn trước mặt, nhưng anh vẫn nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt cô.
Chỉ rút kim thôi mà cũng sợ hãi đến vậy sao ?

Sau khi hộ sĩ rời khỏi đây, Lâm Thanh Nghiêu lấy tay ấn ấn lỗ kim đứng dậy.

Phó Trình cất thuốc vào túi: "anh đưa em về."

Lâm Thanh Nghiêu nhìn anh : "Không phải hôm nay anh phải tới dự một hội nghị quan trọng sao?"

"Còn kịp." Anh kéo kéo quần áo chính mình, " Dù sao anh cũng phải trở về để đổi lại quần áo. "
Lâm Thanh Nghiêu gật gật đầu: "Cám ơn."

Bọn họ đi rồi, hộ sĩ vào phòng sửa sang lại giường bệnh, trên mặt bàn là tạp chí hôm qua để quên.
Sở dĩ hộ sĩ mua vì kì này có ảnh chụp chung của Sở Dịch và Lâm Thanh Nghiêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro