14.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Biển Bình Trúc

Thanh Nghiêu đẩy cửa, đi ra ngoài, chỉ còn lại Tô Trĩ giận đến phát run bên trong.
Cô ta ghét cái tính cao cao tại thượng kia của cô, đối với cái đều là bộ dáng không để ý, cô càng như vậy thì cô ta càng ghét.

Lâm Thanh Nghiêu đi ra ngoài được một lúc, mới mở nắp bình nước, muốn uống cho đỡ đắng miệng.
Tiểu Trần tới gần gọi cô, phỏng vấn đã bắt đầu rồi, thúc cô nhanh chóng qua đây.

Các câu hỏi đưa ra đều là những vấn đề thường gặp, nhưng với vấn đề cá nhân, cô không biết phải trả lời thế nào.

Người chủ trì đưa cho cô một chồng tấm card, hỏi cô từng tấm một.
Vấn đề đầu tiên, luôn luôn là cảm giác của cô đối với Sở Dịch.

Dạo này, cô luôn cảm thấy bản thân mình đi đến sân khấu nào, cũng đều gắn với Sở Dịch. Cô rất không thích, giống như cô đang phụ thuộc vào người ta để nổi tiếng vậy.

"Sở Dịch làm nghề sớm hơn so với tôi, xem như tiền bối, nên tôi còn rất nhiều điều cần học tập từ anh ấy. "
Không khẳng định cũng không phủ định.

Sau khi phỏng vấn kết thúc, vốn Hạ tỷ muốn dẫn cô đi gặp Lý đạo diễn, hỏi nguyên do tại sao vai nữ chính lại đổi thành Tô Trĩ. Nhưng trên đường đi thì Hạ tỷ nhận một cuộc điện thoại, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tươi cười: "Cám ơn Lý đạo diễn, Thanh Nghiêu nhà chúng tôi nhất định sẽ hảo hảo quý trọng cơ hội này...... Không sai, vở kịch lần này xác thực hay, Thanh Nghiêu khẳng định sẽ diễn tốt...... Ân, gặp lại sau."

Cảm xúc cô ấy đột nhiên chuyển biến làm Lâm Thanh Nghiêu có chút nghi hoặc, mấy ngày nay bởi vì chuyện vai nữ chính bị Tô Trĩ cướp đi, cô ấy vẫn luôn trong tình trạng áp suất thấp.

Ngay cả Tiểu Trần khi nhìn thấy Hạ Tỷ đều phải đi đường vòng, sợ cơn giận dữ của chị sẽ lây sang chính mình.

"Làm sao vậy?"

Hạ tỷ kêu Lưu thúc lái xe đưa Lâm Thanh Nghiêu về trước, khóe miệng giương lên làm hiện ra cả nếp nhăn nơi khoé mắt: "Đạo diễn vốn dĩ không muốn Tô Trĩ diễn đâu, nhưng dưới áp lực của nhà đầu tư nên phải đổi. Nghe nói đã tìm được nhà đầu tư mới, cho nên đạo diễn lại muốn vai diễn đổi lại. "

"Người đầu tư mới?"

Hạ tỷ gật đầu: "Hình như là tổng tài TG, nhưng chị nghe không rõ lắm, không chắc chắn bởi chị chưa bao giờ thấy công ty TG đầu tư vào ngành sản xuất điện ảnh. "

Lâm Thanh Nghiêu thấy cũng đúng, gật gật đầu: "Như vậy a."
Lại có chút thất thần.
***
Về đến nhà, Ngô thẩm cũng đã làm xong cơm chiều, Lâm Thanh Nghiêu uống chén canh liền lên lầu.

Cô trở về phòng mình, do dự một hồi, quyết định đi đến thư phòng Phó Trình.

Tới gần, phát hiện có ánh sáng bên trong. Chắc chắn anh ở trong phòng, Lâm Thanh Nghiêu gõ gõ cửa.

Bên trong phòng truyền đến âm thanh trầm thấp, nghe không quá rõ ràng.

"Vào đi."

Lâm Thanh Nghiêu đẩy cửa ra, anh đang cúi đầu xem văn kiện, thỉnh thoảng nhìn lên máy tính.
Lúc ngước mắt lên, tầm mắt anh vừa lúc đối diện với ánh mắt của Lâm Thanh Nghiêu.

Trong mắt rõ ràng hiện lên một tia kinh ngạc, anh khép lại văn kiện: "Có việc sao?"

Lâm Thanh Nghiêu gật gật đầu: "Em nghe nói anh là người đầu tư mới của bộ phim em chuẩn bị đóng?"

Anh thập phần bằng phẳng thừa nhận: "Ừ."

Lâm Thanh Nghiêu có chút khó hiểu: "Vì sao ?"

Khi làm việc anh luôn là người nghiêm túc, đúng đắn, có thể nói là nghiêm khắc với chính bản thân mình, chỉ khi ở nhà anh mới hơi thả lỏng một chút, cổ áo sơ mi được nới lỏng, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, màu da trắng ngà, không khác mấy so với nước da của Thanh Nghiêu, làm nổi bật lên khí chất cấm dục của anh.

Thanh âm anh mang theo nét lười biếng, nói : "Anh là thương nhân, thứ có thể làm ra tiền, tại sao không muốn? "

"Thật sự là bởi vậy sao? "

"Bằng không, em hy vọng anh có lí do nào khác?"

Anh nhìn Lâm Thanh Nghiêu, mắt đào hoa mô hồ chứa đựng một tia hi vọng vào câu trả lời của cô. Có lẽ cô nhìn lầm.

Thanh Nghiêu lại cúi đầu: "Mặc kệ như thế nào, lần này rất cám ơn anh."

Cô xoay người, mở cửa đi ra ngoài.

Vô luận là làm việc gì cô đều rất nhẹ nhàng, ngay cả đóng cửa cũng vậy, tựa như sợ sẽ làm đau ai đó.

Nếu không phải tầm mắt anh vẫn luôn dõi theo bóng dáng của cô, thậm chí Phó Trình cũng không biết cô đã đóng cửa lại.

Bốn phía lập tức yên tĩnh trở lại, yên tĩnh đến nỗi anh có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ chạy, giống như nhịp tim đang đập trong lồng ngực anh.

Suy nghĩ của anh đột nhiên bay rất xa, khi tỉnh lại sau cơn mơ màng, không biết từ khi nào văn kiện trong tay đã bị vò nát.
****

Bởi vì sợ rằng Lâm Thanh Nghiêu lần nữa bị mộng du mà ăn uống quá độ, Phó Trình đã đem tất cả các đồ ăn vặt trong nhà cất hết vào phòng ngủ của mình. Công việc hôm nay không nhiều lắm, anh lên giường ngủ sớm hơn mọi khi.
Cơn buồn ngủ kéo đến, ý thức anh dần mơ hồ. Bên cạnh hình như có âm thanh truyền đến, tiếp theo, chăn bị xốc lên.

Anh trở mình, trợn mắt.

Lâm Thanh Nghiêu không biết từ khi nào đã bò lên giường anh, cô mặc váy ngủ trễ cổ, lúc này lại nửa quỳ ở trước mặt anh, phong cảnh trước ngực nhìn không sót gì.

Vội vàng dừng tầm mắt, anh hỏi cô: "Em sao lại qua đây? "

Đợi nửa ngày cô mới trả lời: "Đói."
Phó Trình nhíu nhíu mày, lại mộng du sao?

Lâm Thanh Nghiêu thấy Phó Trình không phản ứng, vẻ mặt ủy khuất, cọ cọ vào lòng ngực anh.
"Đói."

Giống như đang làm nũng.
Thanh âm còn mang theo tia khóc nức nở.

Phó Trình sửng sốt một lúc lâu, hai người đang ôm nhau, thậm chí anh có thể cảm nhận được nhiệt độ trên cơ thể cô, mùi hương quanh quẩn hơi thở.

Thân mình cô thực mềm, giờ phút này dính sát vào ngực anh, khiến nhịp tim anh trở lên rối loạn.

Trong nháy mắt, anh thật sự không nghĩ muốn buông tay, cứ như vậy mà ôm cô cả đời.

Anh vuốt nhẹ sau lưng cô, ôn nhu nói : "Rất đói bụng sao?"

Cô liều mạng gật đầu.

Phó Trình bất đắc dĩ lắc đầu, cuối cùng là thỏa hiệp, đi xuống giường, mở tủ lạnh ra, cầm một túi khoai lát cho cô.

Lâm Thanh Nghiêu ngồi yên một chỗ chuyên tâm ăn khoai lát, Phó Trình cũng không còn buồn ngủ nữa, mở ra máy tính tiếp tục công việc.

Anh chỉ bật chiếc đèn ngủ đầu giường, ánh sáng không lớn, nhưng đủ để anh thấy rõ những đồ vật xung quanh phòng.

Âm thanh răng rắc không ngừng truyền đến, anh theo bản năng với tay qua, vừa đụng tới túi khoai, mu bàn tay đã bị đánh thật mạnh vào.

Trực tiếp bị đánh đến đỏ.

Lâm Thanh Nghiêu bảo hộ túi khoai trong lòng, không muốn cho ai.
Anh nhíu nhíu mày, lực tay cô thật lớn.

Lâm Thanh Nghiêu ăn xong, trực tiếp ném túi không lên giường anh, bước xuống đất đi rồi một vòng mới đi ra ngoài.
Phó Trình không yên tâm, đóng máy tính, đi theo phía sau cô, thẳng đến khi thấy cô nằm trên giường, mới giúp cô đóng cánh cửa phòng lại.

Đột nhiên anh nhớ tới lời bác sĩ nói ngày đó.

Không biết tuổi thơ cô đã trải qua những gì mà có thể làm cho cô thường xuyên gặp mộng du như vây?
****
Sáng sớm, An Dao gọi điện thoại cho Lâm Thanh Nghiêu, A Trung kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập trường, lãnh đạo trường muốn mời những học sinh ưu tú trở về làm khách quý.

Trở thành minh tinh màn ảnh nổi tiếng, Lâm Thanh Nghiêu tự nhiên cũng nằm trong danh sách .
Lãnh đạo trường học không thể liên hệ với Lâm Thanh Nghiêu được, cũng chỉ có thể thông qua An Dao liên hệ.
"Cậu có đi hay không?"

Hôm nay trong nhà không có ai, Lâm Thanh Nghiêu khó được có chút thanh nhàn, cô đặt điện thoại ở trên mặt bàn, bật loa ngoài, chuyên tâm rửa sạch quả quýt.

"Cậu cũng biết mà, bất cứ sự kiện nào tớ muốn đi phải có sự đồng ý từ Hạ tỷ. "

An Dao ở bên kia thở dài: "Tớ đã sớm nói với bọn họ, cậu rất bận, nhưng người ta không nghe. "

Lâm Thanh Nghiêu nhẹ giọng cười cười, An Dao cũng không phải dễ dàng.

"Tớ cũng chưa nói là tớ không đi. "  Cô tiếp tục rửa quả quýt,  "Lát nữa tớ sẽ gọi cho Hạ tỷ hỏi, bảo chị ấy sắp xếp ."

An Dao nghe được cô nói như vậy, rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Vừa lúc tớ cũng muốn về trường đi dạo một chút. Cậu không nói với Phó Trình cùng đi sao? Kỳ thật tớ cảm thấy anh ta rất tốt, Thanh Nghiêu, cậu không cần thiết bởi vì mẹ cậu......"

"Được rồi." Cô trực tiếp ngắt ngang lời An Dao : "Tớ cúp máy đây. Có tin tức thì sẽ nhắn lại cho cậu. "

Sau khi cúp điện thoại, cô ngây người nhìn quả quýt đã được rửa sạch bóng trên tay, suy nghĩ về lời nói của An Dao.

Ngoài cửa truyền đến âm thanh xe dừng, một lát sau cửa chính bị đẩy ra.
Phó Trình ngay cả giày cũng không kịp đổi, bước nhanh vào nhà, cà vạt hơi lệch sang một bên. Có lẽ hiện tại tâm tình anh không được tốt cho lắm.

Phó Trình vừa đi vừa nghe điện thoại, toàn bộ quá trình đều nói bằng tiếng Pháp. Lâm Thanh Nghiêu nghe không hiểu, nhưng xem thần sắc anh, hẳn là không phải việc tốt.

Cô ăn một múi quýt, là hàng vận chuyển từ phía nam lên đây, đúng là rất ngon.

Ngọt ngọt chua chua, thực hợp khẩu vị của cô.

Phó Trình đi từ trên lầu xuống, trên tay cầm một tập văn kiện, anh nghiêng đầu, kẹp điện thoại di động trên vai, hai tay mở xem tài liệu.
Đầu bên kia điện thoại có lẽ đã thay đổi, anh không nói bằng tiếng Pháp mà nói bằng tiếng Trung, chẳng qua là nói từ ngữ chuyên ngành quá nhiều, thành ra Thanh Nghiêu cũng chả hiểu nội dung cuộc trò chuyện.
-------
P/s:
>_<
Anh kém quá, sao không ăn chị. luôn đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro