15.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Biển Bình Trúc

Phó Trình đi gấp, một phần văn kiện rớt xuống cũng không phát hiện.
Xe Porsche bạc của anh ngừng ở cửa, đang chuẩn bị bước lên xe thì trước mặt anh bỗng xuất hiện một tập giấy tờ.

“Anh làm rơi. ”

Giọng nữ trầm thấp vang lên thành công giúp anh ổn định lại tinh thần, những lo lắng cũng biến mất.

Anh rũ mắt nhìn thoáng qua, vừa rồi đi gấp nên không chú ý Thanh Nghiêu đang ngồi ở phòng khách. Có lẽ ít khi cô được ở nhà một mình nên cách ăn mặc tương đối tùy ý, áo trắng chữ T vừa vặn che lại cái mông, nổi bật đôi chân thon dài thẳng tắp.

Mặt mộc, chưa hề trang điểm. Tuy vậy vẫn rất đẹp, khuôn mặt mộc toát lên vẻ dịu dàng động lòng người, cho dù cô không hề biểu lộ cảm xúc, nhưng khi nhìn vào người ta luôn có cảm giác muốn trêu chọc.

Hầu kết hơi lăn lộn, Phó Trình duỗi tay tiếp nhận: “Cám ơn.”

Lâm Thanh Nghiêu lắc đầu: “Không có chi.”

Cô xoay người về phòng.

“Chi nhánh bên nước Pháp gặp một số vấn đề, khả năng anh sẽ đi mấy ngày. ”

Cô dừng lại bước chân, gật gật đầu: “Đi đường cẩn thận .”

Ngữ khí nói chuyện xa cách, cho dù biết lời nói của cô không có ý gì khác, có chăng cũng nói cho có lễ, nhưng không biết tại sao lời đó lại đánh sâu vào tiềm thức trong anh, từng chút thâm nhập vào tận cùng trái tim như muốn đánh tan nó.

“Ừ.”

Anh vừa muốn ngồi vào ghế lái, chợt như nhớ ra điều gì, quay đầu lại, dặn dò :
“Nếu dạ dày đau, nhớ nói với Ngô thẩm.”

“Biết.”

***
Phó Trình đi nước Pháp đã mấy ngày nay, vừa lúc Lâm Thanh Nghiêu cần phải đến đoàn làm phim.

Vòng đi vòng lại một vòng lớn, Tô Trĩ vẫn không thể nắm chọn trong tay vai nữ chính, liền bị đẩy xuống đóng vai nữ phụ số 2.

Lâm Thanh Nghiêu đã đến đây rất sớm để hóa trang, vì rất buồn ngủ nên cô uống một ly trà cho thanh tỉnh tinh thần.

Nghĩ đến lời dặn dò ngày hôm qua của Hạ tỷ, cô mở điện thoại ra, soạn một bài đăng lên Weibo.
Ngày thường cô rất ít khi lên Weibo, lần cuối cùng lên cũng là một tháng trước.

【 Lâm Thanh Nghiêu: Bắt đầu quay ~/ con thỏ kèm hình ảnh 】

Trong nháy mắt, khi bài được đăng lên, vô số bình luận ồ ạt tới.
Cô lướt nhanh qua, đa số là khen hình chụp cô đẹp. Trước đó, Lisa đã giúp cô làm lại mái tóc bằng cách cắt ngắn đi, để phù hợp với hình tượng cô học sinh 15 tuổi. Tóc mái cũng được cắt bằng càng thêm vẻ ngây thơ đáng yêu.
Đôi môi được tô lên màu son hồng nhạt cộng thêm bộ đồng phục nữ sinh màu xanh lam, cổ áo cao được cài cúc gọn gàng, chân váy đen vừa dài đến đầu gối.

Cho dù bộ trang phục này rất giản dị, thông thường nhưng khi mặc trên người Thanh Nghiêu lại không làm mất đi khí chất vốn có của cô, còn biểu lộ được nét dịu dàng cần có trong nhân vật.

Lisa nhìn có chút ngây người.
Hơn nửa ngày mới phản ứng lại, cô ấy lấy máy làm lọn tóc cô hơi cụp lại.

“Tôi càng ngày càng tò mò, không biết ba mẹ cô trông như thế nào mà lại có thể sinh ra một nữ nhi xinh đẹp đến vậy. ”

Lâm Thanh Nghiêu lễ phép cười cười, tay cầm kịch bản hơi nắm chặt lại.

Phối diễn cùng cô cũng là vai nam chính là một nam diễn viên mới gia nhập làng giải trí. Hai người cùng một công ty, nhưng hắn đang công ty dồn lực để nổi tiếng.

Bằng không vai diễn này cũng không tới tay hắn, vừa ra mắt đã được đặc quyền làm nam chính. May mắn là diễn xuất của hắn không tồi, làm việc rất nghiêm túc, có chỗ nào không hiểu đều hỏi Lâm Thanh Nghiêu. Nói chung, về vấn đề công việc, cô rất sẵn lòng đáp lại.

Kết thúc một ngày làm việc, cơ thể cô đã sớm mệt nhọc.

Nội dung chính của bộ phim này là câu chuyện về cô nữ sinh báo thù rửa hận vì gia đình. Cảnh diễn đầu tiên là một trận bạo loạn. Lời kịch không nhiều, chủ yếu vẫn là hành động.

....
Tiểu Trần ngồi ở ghế trên, quay xuống đưa cho cô một ly nước ấm : “Thanh Nghiêu tỷ, chúng ta đến khách sạn hay là về nhà?”

Mỗi diễn viên đều được cấp cho một phòng ở khách sạn.

Cô do dự một hồi: “Đến khách sạn đi.”

Nói xong, cô liền gửi một tin nhắn cho Ngô Thẩm.

【 Lâm Thanh Nghiêu: Ngô thẩm, mấy ngày nay con ở khách sạn, buổi tối thím đừng đợi con. 】

Mười phút sau, Phó Trình gọi điện đến máy cô.

Lâm Thanh Nghiêu nhấn nhận, theo đó là giọng nam mơ hồ truyền tới.

Có lẽ đang có người báo cáo công việc với anh.

Nếu không phải Phó Trình thỉnh thoảng ừ một tiếng, Lâm Thanh Nghiêu thậm chí còn nghĩ anh không nghe máy.

“Tôi đã xem xét các phương án tốt nhất. Chi tiết đều ở trong đây, ngài có thể xem một chút. ”

Âm thanh lật giấy vang lên.

Anh tựa hồ không vừa lòng với báo cáo này, mới lật được hai trang, liên dừng.

Phó Trình tùy tiện lấy bút, khoanh tròn vào mấy chữ trên bản báo cáo, xong liền giơ tay đưa tập giấy lại cho nhân viên trước mặt. Âm thanh lười biếng, không giấu nổi sự mệt mỏi.
“Tự xem lại đi, trong này còn nhiều điểm không hợp lý. ”

Thật yên tĩnh. Ngay sau đó liền nghe thấy tiếng đóng cửa.

Phó Trình thấp giọng hỏi cô: “Nghe Ngô thẩm nói, em sẽ ở khách sạn mấy hôm? ”

Cô ừ nhẹ một tiếng: “Phim truyền hình vừa bắt đầu quay, sợ có paparazzi theo dõi.”

Anh trầm mặc một hồi, thật lâu sau mới gật đầu: “Ân.”

Cúp máy xong, xe vừa lúc tới nơi.
Căn phòng cô ở cũng khá tiện nghi, đầy đủ cả phòng khách lẫn phòng bếp.

Sau khi tắm rửa xong, cô trực tiếp bọc khăn tắm lên giường, nhọc quá, phải nằm một chút mới được. Di động đầu giường bỗng phát ra âm thanh, hai chữ 'FC' hiện lên rõ ràng trên màn hình màu xanh.

Cô do dự một lát, không biết muộn vậy anh gọi cho mình có việc gì?

Nhấc máy, không có tiếng trả lời, chỉ nghe thấy âm thanh kính rượu truyền đến. Hẳn là anh đang tham gia buổi xã giao nào đó.

“Phó tổng, xin nhận ly này. ”

Trần Giai vội vàng nhận lấy ly rượu kia, vui vẻ nói : “Ta tới ta tới.”

Hôm nay tâm tình Phó Trình không được tốt lắm, lúc trước anh vẫn rất tự chủ không để mình uống nhiều rượu, nhưng chả hiểu sao trong buổi xã giao ngày hôm nay, anh lại uống nhiều đến vậy.

Cho dù tửu lượng có tốt đến mấy, cũng không thể chịu nổi với cách uống rượu không ngừng nghỉ như anh.

Lâm Thanh Nghiêu thấy bên kia vẫn không có động tĩnh đáp lại, kêu lên một tiếng: “Phó Trình?”

Âm thanh cô nói quá nhỏ so với tiếng ồn ầm ĩ của một buổi liên hoan náo nhiệt.

Bên tai chỉ như tiếng gió nhẹ thổi qua.

Sau một lúc đầu bên kia vẫn không có động tĩnh. Lúc Thanh Nghiêu cho rằng anh đã ngủ mất rồi, đột nhiên anh lại mở miệng.
Giọng nói dù mang theo chút men say, nhưng vẫn rất sạch sẽ, mát lạnh như mọi ngày.

Như rễ cây thường xuân từng chút leo lên, cắn nuốt hết toàn bộ trí óc anh.

“ Em đang ở đâu? ”

“Ở khách sạn.”

Không phải buổi chiều cô đã nói với anh rồi sao?,  “Nếu không có chuyện gì em..……”

“Lâm Thanh Nghiêu.”

Anh đột nhiên gọi cả họ lẫn tên cô.
Tuy rằng trước nay anh vẫn thường gọi cô như vậy, nhưng Lâm Thanh Nghiêu cảm thấy, hôm nay anh, cùng bình thường không giống nhau.

Nhưng cụ thể nơi nào không giống nhau, cô không thể giải thích được.

Âm thanh bật lửa lạch cạch truyền tới.

Anh phun làn khói từ trong miệng ra, nhẹ a một tiếng: “Em ở khách sạn vì sợ paparazzi theo chân, cũng không muốn nhìn thấy anh? ”

Tay cô đang muốn xé túi mặt lạ ra, liền dừng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro