Chương 2: Người Đẹp Đen(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: cá mặn mòi

Vẻ mặt Lương Ngọc và Mã Cường sợ hãi, vô thức nhìn xung quanh, muốn tìm người phát ra âm thanh, mà Cao Thụy Hoa cũng cau mày, nổi hết cả da gà, có cảm giác rùng mình khi mọi hành động của mình đều đang bị một đôi mắt theo dõi.

Ngược lại Nhiễm Văn Vũ không biết là do vô tư hay là muốn thăm dò thêm, nhướn mày nói với giọng điệu ung dung: "Một thám tử tư hợp tác với một tên trộm?"

【 Thám tử tư dù sao cũng không phải là nghề hợp pháp gì, đúng không? Chụp lén, nghe lén, thậm chí xâm nhập trái phép, chỉ cần tìm được chứng cứ mình cần, bọn họ không quan tâm bản thân dùng cách gì. 】Người dẫn truyện cười nhẹ, trả lời rất thân thiện.

"...Ok." Nhiễm Văn Vũ bị thuyết phục, "Thế tiếp theo chúng tôi nên đi đâu?"

【 Điều tra viên hãy tự mình khám phá. 】

Nhiễm Văn Vũ: "Vậy tôi nên xưng hô với anh như thế nào?"

【 Cậu có thể gọi tôi là KP hoặc là người giữ bí mật 】

Nghe được câu trả lời của KP, Nhiễm Văn Vũ quay đầu nhìn ba người còn lại, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ: "Chúc mừng chúng ta nha, xem ra chúng ta phải đối đầu với các vị thần Cthulhu không thể hình dung và những tín đồ của chúng rồi."

Ba người sắc mặt tái nhợt, hoàn toàn không muốn nhận lời chúc như vậy —— dù cho lúm đồng tiền của Nhiễm Văn Vũ có ngọt ngào đến đâu, cũng không thể cứu vớt được sự sợ hãi của bọn họ.

【 Xin đừng lo lắng. 】Phát hiện các người chơi của mình dường như bị sợ hãi, giọng điệu của KP đặc biệt dịu dàng,【 Tôi không phải là tồn tại tà ác gì cả, chỉ là hơi buồn chán, cho nên mới muốn tìm một vài người đến cùng tôi giết thời gian mà thôi. 】

"Nếu là như vậy, thì sau khi hoàn thành cốt truyện, anh sẽ thả chúng tôi đi phải không?" Cao Thụy Hoa hỏi.

【 Nếu các bạn không vi phạm quy tắc của tôi, không làm chuyện khiến tôi không vui, vậy thì, đúng vậy, tôi sẽ thả các bạn đi. 】

"Dù chúng tôi gặp nguy hiểm trong cốt truyện, ví dụ như chết hoặc là bị điên, cũng có thể an toàn trở về hiện thực sao?" Nhiễm Văn Vũ nhanh chóng bắt được trọng điểm.

【 Đúng vậy. 】KP vẫn ấm áp thân thiện trả lời.

"...Vậy chúng tôi có thể tự sát ngay bây giờ không?" Mắt Mã Cường sáng lên.

【 Điều tra viên hoàn toàn có thể tự sát. 】KP cười nhẹ,【 Nhưng nếu các bạn làm như vậy, tôi sẽ rất không vui. 】

Bốn người: "..."

Sau khi xác nhận thái độ của KP, bốn người cuối cùng cũng hơi yên tâm. Theo lời của KP, chỉ cần họ chết đúng cách có thể làm KP vui vẻ, thì cho dù bị điên hay chết trong trò chơi cũng không sao. Nhưng nếu họ chống đối KP, phá hỏng cốt truyện mà 'nó' đã thiết lập, thì chắc chắn sẽ không nhận được kết quả tốt đẹp.

Cảm giác khi sự sống chết nằm ở trong tay người khác thực sự rất tồi tệ, nhưng họ lại không có quyền chống đối, chỉ có thể cố gắng hết sức để lấy lòng đối phương bằng hành động của mình.

Hít một hơi thật sâu, Nhiễm Văn Ngọc nhìn Lương Ngọc: "Chị Lương Ngọc, chị có biết mẹ chị ở nhà trọ nào không?"

"Chị? Chị còn không biết là mình có mẹ..." Lương Ngọc hốt hoảng trả lời theo phản xạ , vừa nói xong mới nhận ra, "Không, ý chị là, chị còn không biết chị có một người mẹ trong cốt truyện."

"Vậy chị xem trên người có ảnh chụp bà Lương không?" Nhiễm Văn Vũ gợi ý.

Lương Ngọc vội vàng cúi đầu tìm trong chiếc túi xách mà cô luôn cầm trên tay, quả nhiên trong ví cô tìm thấy một bức ảnh gia đình.

Nhiễm Văn Vũ cầm lấy bức ảnh, rồi rút điện thoại của mình từ túi ra chụp một tấm, sau đó đưa cho Cao Thụy Hoa bên cạnh. Là "người cũ" duy nhất đã từng chơi trò chơi nhập vai, cậu buộc phải dẫn đầu khi các đồng đội chưa bắt kịp nhịp độ trò chơi: "Thị trấn có lẽ không lớn, nhưng mọi người cùng nhau đi tìm thì hiệu quả hơi kém. Em đề nghị chúng ta tách ra bốn hướng"

Cao Thụy Hoa gật đầu tán thành, cũng dùng điện thoại chụp bức ảnh. Mà vẻ mặt Lương Ngọc xấu hổ: "Chị, chị hơi nhát gan, không dám đi một mình..."

"Vậy chị Lương Ngọc đi cùng anh Mã luôn, đúng lúc anh chị là người yêu của nhau." Nhiễm Văn Vũ chớp mắt. Cậu thiếu niên trắng nõnxinh đẹp với giọng điệu thoải mái, như thể họ thực sự chỉ đang chơi một trò chơi, không khỏi khiến ba người còn lại cảm thấy nhẹ nhõm.

Lương Ngọc quay đầu nhìn Mã Cường, đôi má lặng lẽ đỏ lên —— phải nói rằng dáng vẻ cao to mạnh mẽ của Mã Cường quả thực có thể khiến con gái cảm thấy yên tâm hơn trong hoàn cảnh này.

Sau khi thảo luận quyết định xong, bốn người đã mua một tấm bản đồ ở cổng nhà ga, phát hiện trên bản đồ đánh dấu tổng cộng bốn nhà trọ, vốn dĩ mỗi người một nhà là vừa vặn, nhưng bởi vì Lương Ngọc không dám đi một mình, nên nhà trọ thừa ra được phân vào phạm vi tìm kiếm của Cao Thuỵ Hoa —— thiết lập nhân vật là thám tử tư, dù sao người có năng lực thường phải gánh vác nhiều hơn.

Trước khi tách ra để tìm kiếm manh mối về bà Lương, Nhiễm Văn Vũ sử dụng ứng dụng chat có sẵn trên điện thoại tạo một nhóm chat, nhắc nhở mọi người có manh mối gì thì gửi vào nhóm, bốn người cùng chia sẻ —— đối với trò chơi nhập vai mà nói, việc chia sẻ thông tin là rất quan trọng, ngoại trừ nhóm ẩn danh[1].

[1] "秘密团" (nhóm ẩn danh) trong trò chơi nhập vai là các nhóm có mục tiêu và nhiệm vụ riêng mà không tiết lộ cho các nhóm khác, giống như người sói trong game "Ma Sói" .

Do không phải là mùa du lịch cao điểm, nên thị trấn Rodrini không có nhiều người. Nhiễm Văn Vũ vừa kiểm tra bản đồ, vừa cầm tấm ảnh trong điện thoại hỏi thăm người dân thị trấn.

Chàng trai quá đỗi xinh đẹp, mà con người luôn tràn đầy sự kiên nhẫn, dịu dàng đối với những thứ đẹp đẽ. Trên đường đi, Nhiễm Văn Vũ phát hiện có nhiều người từng gặp bà Lương, nhưng tiếc rằng cậu không nhận được manh mối hữu ích nào.

Nửa tiếng sau, cậu đến nơi mình cần tới, một nhà trọ tên là "Outer Flower".

Im lặng rất lâu trước dòng chữ trên bảng hiệu nhà trọ, Nhiễm Văn Vũ trầm ngâm, nhận ra được cậu dường như suy nghĩ gì đó, giọng nói êm tai vui vẻ của người đàn ông đề nghị:【 Hình như cậu đang để ý điều gì, muốn kiểm tra linh cảm[2] không? 】

[2] "灵感检定" dùng để kiểm tra khả năng của nhân vật trong việc nảy ra ý tưởng hoặc hiểu ra thông tin quan trọng dựa trên những gì họ đã biết hoặc quan sát.

Nhiễm Văn Vũ chỉ đang suy nghĩ về trình độ ngoại ngữ của mình: ??????

Kiểm tra linh cảm, có nghĩa là ở đây có manh mối. Nhiễm Văn Ngọc sờ cằm: "Kiểm tra thế nào?"

Vừa dứt lời, cậu thấy một con xúc xắc D100 to bằng quả bóng bất ngờ xuất hiện trong khoảng không trước mặt mình.

Lần đầu tiên thấy con xúc xắc 100 mặt thực sự, Nhiễm Văn Vũ sốc đến cạn lời: "..."

—— Đúng là giỏi ghê ta, đại ca KP của tui.

"Cái xúc xắc này... ném như thế nào vậy? Ôm lên rồi ném hả?" Nhiễm Văn Vũ cực kỳ tò mò, thậm chí còn hơi nóng lòng muốn thử, duỗi tay ra nhẹ nhàng sờ thử.

【 Không, do tôi thấy cậu rất tò mò xúc xắc 100 mặt nên muốn cho cậu xem thử. 】KP cười nói, 【 Nhưng chúng ta không dùng cái này, quá phiền phức rồi, chúng ta sẽ dùng vòng quay. 】 Nói xong, con xúc xắc D100 biến thành một vòng quay được chia thành 100 phần, mỗi phần ghi một con số Ả Rập.

Đột nhiên, vai Nhiễm Văn Ngọc rũ xuống, ngay cả mái tóc xoăn cũng rủ xuống.

Hơi tiếc nuối vì con xúc xắc 100 mặt kia chỉ để trưng bày, Nhiễm Văn Vũ dựa theo yêu cầu của KP nắm lấy cạnh vòng quay, những người đi đường xung quanh đột nhiên dừng lại, giống như một bộ phim bị nhấn nút tạm dừng. Nhưng Nhiễm Văn Vũ không ngạc nhiên lắm, mà hơi lo lắng hỏi: "Trò chơi này có siêu thành công với siêu thất bại không?"

【 Có chứ. 】Giọng KP khá mong chờ,【 Siêu thành công từ 1~5, siêu thất bại từ 96~100. 】

Nhiễm Văn Vũ hít một hơi thật sâu, quay vòng quay, rất nhanh con số trên vòng quay dừng lại ở 82.

【 Kiểm tra linh cảm: 75/82, thất bại. 】KP thất vọng,【Cậu chỉ cảm thấy đây là một biển hiệu nhà trọ rất bình thường, không có chỗ gì kỳ lạ cả. 】

Nhiễm Văn Vũ nhún vai, cũng hơi thất vọng —— nhưng vận may xúc xắc là vậy, dù bạn có nâng kỹ năng lên đến 90, thì vẫn có 10% khả năng thất bại. Tất cả đều phụ thuộc vào sự quyết định của nữ thần xúc xắc.

Bất ngờ, xác suất, không bao giờ có thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra trong giây tiếp theo, đây chính là sức hấp dẫn của trò chơi nhập vai.

Chuẩn bị tâm lý bước vào nhà trọ, Nhiễm Văn Vũ như mong đợi biết được bà Lương quả thật đã ở đây không lâu từ miệng bà chủ trước quầy lễ tân, nhưng năm ngày trước đã trả phòng, mà bà ấy cũng không biết bà Lương đi đâu tiếp theo.

Nhiễm Văn Vũ roll[3] kiểm tra tâm lý, KP nói với cậu rằng bà chủ không nói dối. Nhưng vì kiểm tra tâm lý là bí mật nên Nhiễm Văn Vũ cũng không biết câu trả lời này là thật hay giả —— với kỹ năng tâm lý không cao của mình, cậu cảm thấy bản thân chắc chắn lại thất bại.

[3] "Roll" ở đây có nghĩa là "tung xúc xắc", trong trò chơi nhập vai để kiểm tra kết quả, sử dụng kỹ năng thì đều phải tung xúc xắc.

Nhưng nếu đã tìm được nhà trọ bà Lương đã ở, Nhiễm Văn Vũ cũng coi như đã hoàn thành nhiệm vụ, cậu lập tức gửi tin nhắn vào nhóm chat gọi đồng đội mình qua đây.

Sau mười phút, bốn người tập hợp ở cửa nhà trọ.

Ngăn cản đồng đội đi vào nhà trọ, Nhiễm Văn Vũ lộ ra lúm đồng tiền, chỉ bảng hiệu nhà trọ: "Lúc nãy nhìn bảng hiệu này, em đột nhiên có cảm giác kỳ lạ vụt qua, tiếc là không nắm bắt được. Mấy anh chị có cảm thấy gì không?"

Nghe được câu hỏi của Nhiễm Văn Ngọc, ba người còn lại vẻ mặt bối rối. Cao Thụy Hoa nhìn chằm chằm bảng hiệu ba giây: "... Nói dễ hiểu hơn đi?"

"Dễ hiểu hơn à... Vừa rồi, KP bảo em roll kiểm tra linh cảm trước bảng hiệu nhưng mà em thất bại, không nghĩ ra được gì, mấy anh chị muốn thử không?" Nhiễm Văn Vũ vẻ mặt vô tội, "Cơ mà em không thích có quá nhiều cuộc trò chuyện không liên quan đến cốt truyện trong trò chơi nhập vai, tiếc là mấy anh chị không Get được ý của em."

Nói xong câu đó, Nhiễm Văn Vũ cảm nhận được một sự dao động vui vẻ nổi lên xung quanh, rõ ràng là câu nói của cậu đã làm hài lòng KP bí ẩn này.

Là người mới trong trò chơi nhập vai, ba người còn lại đương nhiên không thể theo kịp nhịp độ của Nhiễm Văn Vũ, thậm chí bọn họ còn không biết mình có thể roll điểm.

"Khi roll điểm thất bại sẽ như thế nào, còn thành công thì ra sao?" Cao Thụy Hoa bình tĩnh hỏi một số quy tắc liên quan đến roll điểm.

"Nếu thất bại, có lẽ giống như em, không có gì xảy ra cả, còn nếu thành công, chúng ta có thể nhận được một số manh mối mơ hồ." Nhiễm Văn Vũ mỉm cười trả lời.

Nghe thấy hai từ "manh mối", ánh mắt của ba người còn lại lập tức sáng lên. Có trời mới biết, họ đã đi lang thang khắp thị trấn bình thường dường như không có gì bất thường này rất lâu rồi mà không thu thập được thông tin hữu ích nào, hai từ "manh mối" này, thực sự khiến người ta không thể cưỡng lại được.

Dưới sự cám dỗ của "manh mối", ba người nhanh chóng quyết định cũng thử một lần xem sao, chỉ tiếc là KP lại không có ý định chiều theo mong muốn của họ, rõ ràng là linh cảm này cũng cần có những điều kiện kích hoạt nhất định.

【 Nghe thấy lời Nhiễm Văn Vũ nói, chỉ có Cao Thụy Hoa dường như cảm nhận được điều gì đó, mà Mã Cường và Lương Ngọc lại không thu hoạch được gì. 】KP không khách sáo, vả mặt ngay tại chỗ, 【 Hiện tại, xin mời Cao Thụy Hoa kiểm tra linh cảm. 】

Mã Cường và Lương Ngọc chưa kịp thử đã bị KP ngó lơ: "..."

—— Tụi này bị phân biệt đối xử đấy à?!

May mắn thay, tuy rằng Mã Cường và Lương Ngọc không có cơ hội, nhưng Cao Thụy Hoa vẫn rất ấn tượng, kết quả vòng quay cho thấy kiểm tra linh cảm của anh thành công.

Tuy nhiên, mọi người còn chưa kịp vui mừng, thì ngay lập tức mắt Cao Thụy Hoa đột nhiên thất thần, hai chân mềm nhũn, may mà Mã Cường nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy anh, nhờ vậy mà không bị ngã xuống đất.

Một lúc sau, Cao Thụy Hoa cuối cùng cũng khôi phục ý thức, anh dựa vào người Mã Cường, che ngực nôn khan vài lần, nhưng không nôn ra được gì cả, cả người nhễ nhại mồ hôi lạnh, trông như một con chim cút tội nghiệp bị dính mưa.

"Sao, sao vậy?" Vẻ mặt Mã Cường hoảng hốt, cố gắng đỡ lấy cơ thể mềm nhũn của Cao Thuỵ Hoa, mà giọng nói của KP cũng vang lên cùng lúc: 【 Xin hãy thực hiện SAN CHECK, thành công giảm 1, thất bại giảm 1D3. 】

"SAN CHECK là cái gì?" Cao Thụy Hoa sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn rất bình tĩnh, quay đầu hỏi Nhiễm Văn Vũ.

Nhiễm Văn Vũ hơi lo lắng nhìn anh: "Chỉ số SAN là giá trị lý trí của chúng ta, nếu giảm quá nhiều trong một lần, thì sẽ rơi vào trạng thái điên loạn tạm thời, mà nếu về 0, thì sẽ hoàn toàn nổi điên —— Tất nhiên không cần lo lắng, lần SAN CHECK này chỉ giảm tối đa 3 điểm, sẽ không nổi điên đâu."

Nghe lời giải thích của Nhiễm Văn Vũ, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Cao Thụy Hoa cảm thấy mình khá hơn chút, cảm ơn Mã Cường rồi đứng thẳng người dậy, lại tiếp tục quay vòng quay hiện ra trước mặt mình.

KP:【 Kiểm tra lý trí: 75/42, thành công, SAN giảm 1. 】

Chỉ số SAN bị trừ đi, cũng có nghĩa là đợt sóng gió này đã qua đi, mọi người bình tĩnh lại, bắt đầu hỏi Cao Thụy Hoa rốt cuộc nhìn thấy gì.

Cao Thụy Hoa cố gắng nhớ lại, nhưng không biết diễn tả bằng lời như thế nào, chỉ có thể thử miêu tả: "Tôi thấy một bầu trời đỏ rực, những bóng đen của các xúc tu vặn vẹo như những khối thịt khổng lồ, cao giống như một ngọn núi, lại giống như... một cái cây cổ quái? Cảnh tượng đó chỉ thoáng qua nhưng lại khiến tôi cảm thấy sự sợ hãi gần như bị nhấn chìm, còn những chi tiết cụ thể hơn thì tôi không nhớ rõ."

Cao Thụy Hoa nói xong, ánh mắt nhìn về phía Nhiễm Văn Vũ, suy cho cùng trong bốn người họ, chỉ có cậu ấy là biết nhiều nhất về phương diện này.

Đáng tiếc là Nhiễm Văn Vũ cũng không thể đoán ra được manh mối hữu ích nào, chỉ có thể nói rằng —— lần này, họ dường như đang đối mặt với một vị thần nào đó.

Sau khi kiểm tra linh cảm, cuối cùng bốn người đi vào khách sạn, hỏi bà chủ tung tích của bà Lương, sau đó thông qua kiểm tra tâm lý ra kết quả "Bà ấy hơi thiếu kiên nhẫn nhưng không hề nói dối" và "Lời nói bà ấy lấp lửng, hình như đang nói dối".

Mọi người nhìn nhau, không biết nên làm gì, nên đành tạm thời từ bỏ việc điều tra bà chủ, bắt đầu làm thủ tục nhận phòng. Khi đặt phòng, Nhiễm Văn Vũ đặc biệt yêu cầu muốn vào ở phòng mà bà Lương từng ở, nhưng lại nhận được lời từ chối của bà chủ.

"Xin lỗi ạ, phòng này đã có khách rồi." Bà chủ xem sổ ghi chép của mình, áy náy trả lời.

Nhiễm Văn Vũ hơi nhíu mày: "Vậy có thể cho tôi biết số phòng của bà Lương được không? Tôi muốn thương lượng với vị khách đó để đổi phòng."

Vẻ mặt bà chủ do dự.

Nhiễm Văn Vũ quay đầu nhìn về phía Cao Thụy Hoa: "Anh Cao, anh thử thuyết phục xem."

Vận may xúc xắc của Cao Thuỵ Hoa rất ổn, sau khi kiểm tra linh cảm và lý trí thành công, kỹ năng thuyết phục của anh cũng thành công, đúng là một người tài giỏi. Sau đó, bà chủ khách sạn đã bại dưới miệng lưỡi trơn tru của thám tử tư, ngoan ngoãn nói ra số phòng của bà Lương——301.

Để thuận tiện cho việc điều tra, dưới đề nghị của Nhiễm Văn Vũ, bốn người đều đặt phòng ở tầng ba của nhà trọ. Mỗi người trở về phòng xem qua, sau khi không phát hiện có điều gì kỳ lạ, họ liền tập hợp trước cửa phòng 301.

Là thám tử tư có kỹ năng thuyết phục cao nhất, Cao Thụy Hoa lại lần nữa đảm nhận nhiệm vụ giao tiếp với vị khách này, khi Cao Thuỵ Hoa gõ cửa phòng, cả bốn người không khỏi sửng sốt.

—— Bởi vì chàng trai mở cửa thực sự quá đẹp trai, đó là một vẻ đẹp hoàn toàn khác với vẻ mềm mại và non nớt của Nhiễm Văn Ngọc.

Hắn có mái tóc dài màu vàng, được buộc bằng băng đô màu xanh lam. Bên trên mặc chiếc áo sơ mi trắng, bên dưới quần jean, ăn mặc vô cùng sạch sẽ đơn giản, nhưng không thể che giấu được khí chất thanh lịch của một nhà nghệ thuật. Đôi mắt xanh lam của chàng trai mang theo ý cười nhẹ, với đường nét khuôn mặt góc cạnh của người phương Tây, kết hợp với sự tinh tế sắc sảo của người phương Đông, đẹp đến mức giống như một tác phẩm nghệ thuật được chế tác tinh xảo.

Bốn người bị sửng sốt trước vẻ ngoài của đối phương: "..."

—— Nhìn cái nhan sắc này đi, chắc chắn đây là một NPC quan trọng nha!

Tác giả có điều muốn nói:

Chú ý:

1d3, 1d6, 1d20, 1d100, đây đều là các loại xúc xắc, cụ thể là xúc xắc ba mặt (1~3), xúc xắc sáu mặt (1~6), xúc xắc 20 mặt (1~20), xúc xắc 100 mặt (1~100).

【Kiểm tra linh cảm: 75/82, thất bại.】Trong số/số này, số trước dấu gạch chéo đại diện cho chỉ số thuộc tính của nhân vật, còn số sau dấu gạch chéo là kết quả của lần tung xúc xắc. Nếu kết quả tung xúc xắc cao hơn thuộc tính, hành động thất bại; nếu kết quả tung xúc xắc thấp hơn thuộc tính, hành động thành công. Vì vậy, thuộc tính càng cao thì tỷ lệ thành công của hành động càng cao.

Đối với một số thuật ngữ trong trò chơi nhập vai (?), tui sẽ cố gắng giải thích. Thực ra nó khá đơn giản, mọi người chỉ cần hiểu một ít là biết à!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro