Chapter 18: Tình cờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 18: Tình cờ

Nó đang ngồi một mình trong bóng đêm lặng lẽ với một tâm trạng buồn tẻ. Bây giờ đối với nó thế giới như quay lưng lại với một cậu nhóc 16 tuổi như nó

Cạch....

Minh Huy đẩy nhẹ cánh cửa bước vào

-Vũ.. Em đang làm gì vậy

- ........

Đáp lại lời nói ấy vẫn chỉ lạ một sự im ắng lạ thường. Nó không giống như thường ngày, nó không còn nhí nhảnh hay vui cười với mọi người nữa mà lúc này nó như một tảng đá lạnh buốt đến phát sợ

- Vũ, em không sao chứ? Đang giận tụi anh à?- Huy đang cởi chiếc áo khoát ra, anh cũng chẳng quan tâm đến nó ngay lúc này đâng nghỉ gì

Nó vẫn ngồi ở đó vẫn không đáp lại lời nói của anh, nó vẫn gục mặt xuống cánh tay

- Này Vũ, em không sao chứ? Này.......em đang giận anh sao? Trả lời anh đi đừng làm anh sợ- Huy tiến lần lại chổ nó, trong anh giờ đây mang một tâm trạng đầy lo lắng. Người anh bỗng dưng nóng dần lên khi anh đang dần dần tiến lại gần nó.

Nó bỗng đứng phắt dậy trở vào phòng mặc cho Huy đang đứng ngẩn người ra đó

Ầm...m...m.....

Rầm rầm...mỡ cửa cho anh đi mà.. Rầm rầm...mở cửa ra cho anh đi mà em...rầm rầm...-Minh Huy vưà đập cửa vừa quát lớn

- Để cho em yên tỉnh, anh ra ngoài đi, đừng quan tâm đến em làm gì

Hình như nó đang khóc thì phải nó đang nấc lên từng hồi. Từng giọt nước mắt lăn dài trên đôi mắt luôn luôn tạo cho người khác sụ buồn bã của nó.

- Thôi được, anh ra ngoài đi, có chuyện gì thì cứ gọi cho anh

- Không cần đâu, anh cư việc đi chơi với anh Long đi, không cần lo lắng đến em đâu- nó đã thôi khóc, đôi mắt ngấn lệ đang nhìn ra khoảng không trung với một tâm trạng mông lung khó tả

-Anh.....anh...- Minh Huy định nói gì đó nhưng thôi, có lẽ nó cần sự yên tỉnh cho bản thân. Anh thở dài rồi quay gót bước đi

Ngồi trong phòng một lúc nó cảm thấy hơi ngột ngạt, vào phòng tắm rửa từng dòng nước chảy dài trên thân hình bé nhỏ, làn da trắng sáng. Nó thả trôi tâm hồn và tất cả ưu phiền theo dòng nước ấy

Lau khô thân mình, khoác lên mình một chiếc áo thun trắng kết hợp với chiếc quần kaki đen, mang một đôi giày thể thao. Hít thở một hơi dài nở nụ cười thật tươi để đón nhận sự ấm áp của từng tia nắng.

Nó khoác lên mình một bộ trang phục không quá chói mắt đủ gây cho người nhìn một cảm giác thoải mái dưới " cái nắng " của buổi trưa oi ả muốn ói máu. Khung cảnh xung quanh từ từ lùi dần ra sau lưng của nó, không khí rất trong lành có vài chú chim hót nhẹ trên cành cây. Con đường thật yên tỉnh, lâu lâu có vài cậu nhóc đạp xe cười vui vẻ, hay vài người chụm nhau dưới gốc vú sữa nhâm nhi tách trà nóng tay cầm quạt phe phẩy

- Phong hả con (do người ở đây chưa biết tên thật của nó)- một ông lão râu tóc trắng đang đánh cờ mỉm cười với nó- tổ cha bây, trưa nắng sao không nghỉ lại lang thang thế

- Dạ, con chào ông tư, con muốn dạo một lát ạ- khuôn mặt nó đang đỏ ửng lên vì đi dưới nắng hơi lâu

- Vào đây, tao có mấy trái mận với mấy trái vú sữa vào ăn đi già cả không ăn được để nó hư phí lắm

- Vâng ạ, con cảm ơn- nó nghe theo lời ông, nước vào ngồi trên cái chỏng tre

- Nào, ngồi đây, tao nghe nói bây bị bệnh đỡ chưa

- Rồi ạ, có điều cháu bị mất trí nên không nhớ được gì lúc trước ạ

- Trời, khổ thân chưa, lão đây già gần đất xa trời không tiếc thân về đất mẹ, bây đây chút tí tuổi và phải mất này mất nọ, nếu sao này nhớ ra được cái gì cần bỏ qua thì bỏ qua! Cha con làm sao mà chia cách được

- Vâng, con ghi nhớ lời ông dạy ạ- nó nở nụ cười tươi thật tươi với ông cụ, mồm thì nhai mận, mủ vú sửa dính tùm lum cả lên- ủa ông sống một mình sao ạ?

- Trước đây một mình, nhưng chừ thì không, lát nữa thằng cháu nó ở cùng tội, cha mẹ phá sản tha hương bỏ bê nó

- Chắc anh ấy ngoan lắm ông nhỉ?- nó ngồi mà đung đưa cái chân

- Khụ khụ, nghe đâu học giỏi lắm, nhưng chuyển về đây học, còn tháng rưỡi nữa là học r

- Ông nội, con nhớ ông nội quá-

Sau lưng nó có tiếng xe dừng lại rồi một thanh niên bịt khẩu trang chạy đến ôm ông cụ, nhìn thì nó đoán ra được phần nào rồi, chắc đây là người mà ông cụ kể lúc nãy

- Bây nhớ tao mà bỏ tao mươi mấy năm nay không thăm tao một lần là sao hả- ông cụ đánh yêu vào tay cậu ấy

- Ông này, tại con bận học mà

- Thôi thôi, có khách ngồi đó kìa, đừng làm nũng nữa

-Nhắc mới để ý, bây giờ Bảo mới nhìn người ngồi bên cạnh

- Là em/là anh....- cả hai đồng thanh

- Hai đứa quen nhau sao?

- Vâng, anh này đã cứu sống con đó ạ

- Em sống ở đây sao?

- Vâng, nhà em ở con sông cách 7 căn nhà

- Vậy anh với em có duyên quá ha...hì..

- Vâng..

- Em định đi đâu hả?..ăn mặc đẹp vậy

- Em định đi dạo thôi

- Vậy anh mời em uống nước nha

- Oh..vậy cũng được..hì

- Ông ơi! Con chở em đi uống nước sẵn ăn trưa luôn, ông không cần chờ cơm đâu ạ

- Ời! Đi cẩn thận nha chưa

- Vâng ạ!- tất cả cả đồng thanh đáp

- Lên đi anh chở

- Vâng...

Cả hai dạo quanh trên con đường làng, những đồng lúa đang được gặt hái trải màu vàng tươi dưới ánh nắng! Đám cò trắng như mây tung nhau bay lên bầu trời xanh cao vút

- Cảnh đẹp quá em nhỉ?

- Uhm

- Em tên gì?

- Hả? À...Thành Vũ

- Chúng ta xuống thị trấn chơi rồi ăn cơm luôn nha

- Vâng

10 phút sau cả hai dừng chân ở một quán cơm sườn bình dân

- Đồ ăn ngon quá em ha!

- Vâng, sườn nấu không quá mềm, vị thơm lại vừa miệng nữa, rất ngon

- Hì, em giỏi việc nấu nướng lắm hả

Bữa nào em sẽ nấu cho anh ăn

- Em học lớp mấy?

- Hết hè là lên lớp 11/2, còn anh?

- Anh 18 tuổi học lớp 11

- Ủa, anh phải học lớp 12 chứ!

- Ưhm..nhưng lớp 11 nhà có việc nên anh nghỉ học, bây giờ phải học tiếp

Nó vừa ăn đôi lúc cũng lén ngước nhìn vẻ đẹp của Bảo, anh cao khoảng 1.75, mắt sắc, hàng lông mày đen, rậm rạp! Khuôn mặt cũng baby đó chớ, nhưng da hơi ngăm đen,

- À, em cảm ơn anh chuyện cứu em lần trước

- Có sao đâu, bản năng là vậy cơ mà

- Hì! Anh có người yêu chưa?

- Anh á, vẫn chưa- mặt anh hơi đỏ, tay vẫn gãi đầu

- Tin nổi không? Oa..ăn nó căn cả bụng- nó xoa xoa cái bụng

- Chiều nay em rảnh chứ

- Có gì sao?

- Đi chơi với anh

- Ok! Nhưng em phải về trước 4 giờ chiều

- Ưkn! Dù sao hôm nay anh cũng rảnh muốn lòng vòng có người tâm sự

- Chị ơi! Tính tiền

- Của em hết 50.000

- Đây, chị khỏi thối- anh đưa luôn tờ 100.000 cho phục vụ

- Oái, ngại quá, em lạ mắc nợ anh r

- Không sao đâu, chầu này anh mời! Bao giờ mời lại anh cũng được

- Vâng..hì! Chúng ta đi thôi

Nó và anh cũng nhau bước ra cửa quán đúng lúc Minh khoác tay một cô gái lướt ngang qua nó

- Người đó...- nó quay đầu lại nhìn nhưng không thấy đâu nữa nó lắc đầu- nhớ anh đến hoa mắt mất thôi

- Ơ, em đi đâu vậy, xe ở bên này cơ mà

- Quái lạ, sao mình cứ nhầm đường mãi thế, bực thật- nó thầm nghĩ

- Vâng, hì....

Trong quán ăn, có hai người ngồi ăn cơm vui vẻ với nhau nhưng một ánh mắt hướng về phía nó

- Dù ra sao? Mong em hiểu cho anh nhé em!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro