Chương 3 Ngươi thật đẹp mắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Thất là  bác sĩ có y thuật cao minh nhất  trên tinh cầu hiện giờ, hắn đã làm lớn ,bé không dưới ngàn ca  phẫu thuật , toàn bộ đều đạt được thành công, hiển nhiên đã tạo lên danh tiếng vững trắc lẫy lừng. Hắn nói Lục Đào sẽ tỉnh lại trong vòng 48 giờ , Lục Đào liền thật sự ở 48 giờ sau tỉnh lại.

Lục Đào tỉnh lại cơ thể còn yếu còn chưa thể rời  phòng chăm sóc đặc biệt,  bác sĩ yêu cầu hắn  ở lại quan sát một tuần, tại đây một tuần, hắn vẫn luôn ở trạng thái mơ màng, đối với lời người khác nói có phản ứng, nhưng lại không có đáp lại. Mà sau khi chuyển về  phòng bệnh bình thường , hắn rốt cuộc cũng chính thức tỉnh táo lại.

Bệnh viện Quân Bộ là nơi có độ an toàn tuyệt đối, đặc biệt là phòng dành cho quân tướng "  phòng bệnh cao cấp", những người đến   thăm hỏi đều  có những yêu cầu nghiêm khắc , cho nên thời điểm Lục Đào tỉnh lại , ngoại trừ bác sĩ , cũng chỉ có Trình Cẩn cùng tổ mẫu còn có Ferry ở bên cạnh.

Nhìn đến trượng phu có thể ngồi dậy, Trình Cẩn kích động mà chảy ra nước mắt, tổ mẫu cũng là giống cậu, nàng cầm một chiếc  khăn tay nhỏ không ngừng lau khóe mắt, lại  nắm lấy tay Lục Đào , nói: “Hảo tôn nhi,  tôn nhi ngoan , ngươi rốt cuộc cũng tỉnh lại, làm  tổ mẫu lo lắng chết đi được .”

Tay nàng đưa qua muốn nắm, lại không có bắt được mục tiêu, bởi vì Lục Đào hắn đem tay dời đi. Hắn nhìn lão nhân trước mặt , trong ánh mắt mang theo chút phòng bị cùng khó hiểu, “Ngươi là ai?” Hắn dừng một chút, lại nhìn một vòng phòng bệnh cùng chính mình nói:, “Ta là ai?”

Tuy rằng đã biết trước hắn tỉnh lại sẽ biến thành như vậy, nhưng nhìn đến hắn thật sự một chút ký ức cũng không còn hoàn toàn không nhớ được gì, mọi người vẫn là có chút khó chịu, Ferry liều bộ dáng có chút thống khổ , tổ mẫu càng ai ai mà khóc lên.  Ferry nói: “Ngài là thượng tướng đại nhân của để quốc tinh cầu, Lục Đào tiên sinh, đây là n tổ mẫu của ngài,là huyết mạnh  thân nhân duy nhất trên đời của ngài.”

“Lục Đào? Tổ mẫu?” Nam nhân nhẹ nhàng nhấn nuốt   hai cái xưng hôn này , đáy mắt vẫn như cũ là một mảnh mờ mịt, nhưng hắn rất  mau quay  lại nhìn Ferry, “Vậy còn ngươi? Ngươi là ai?”

Ferry đỡ đỡ mắt kính, nói: “Ta là bí thư của ngài, tên là Ferry. Còn có vị này, là  bác sĩ phụ trách, Gelson, hai vị này là  trợ thủ của hắn.” Ferry giới thiệu một chút ba vị nhân viên y tế , cuối cùng tầm mắt dừng ở Trình Cẩn trên mặt, có nề nếp nói: “Vị này chính là vợ của ngài , Trình Cẩn tiên sinh.”

Ngồi ở trên giường bệnh nam nhân giật mình mà mở to hai mắt, ánh mắt thẳng tắp mà nhìn Trình Cẩn, “vợ ?”

Ferry cho rằng hắn không hiểu “vợ ” là có ý tứ gì, vội vàng giải thích nói: “Chính là ngài…… Ái nhân.”
Tổ mẫu ở bên cạnh  bất bình tức giận nói: “tôn nhi của ta hắn không yêu người này, bọn họ chỉ là có quan hệ  trên pháp luật  thôi.”

Trình Cẩn một trận khổ nan, nhưng hắn trong lòng lại có chút nhảy nhót, hắn chưa từng được  Lục Đào nhìn như vậy , hơn nữa đối phương lại nhìn mình thật lâu, đây cũng là thứ mà hắn trước kia chưa bao giờ được hưởng thụ qua.

“Ta nói vậy cũng không sai ,, Lục lão thái thái.” Ferry nói, “Điền bác sĩ nói, vì để thượng tướng đại nhân nhanh khôi phục trí nhớ, chúng ta sẽ cho hắn tiếp súc với những gì quen thuộc là điều rất cần thiết, suy cho cùng so với tác dụng của dược vật,, điều này sẽ đối với tác dụng kích thích trí nhớ của thượng tướng rất lớn  ”

Lão thái thái bĩu môi, lúc này mới không nói gì.

Lục Đào đối tất cả mọi thứ đều hỗn độn, không hiểu , Gelson bác sĩ hỏi hắn hiện tại có thể nhớ tới thời điểm nào, hắn cũng chỉ mờ mịt mà lắc đầu. Bác sĩ  cho hắn làm kiểm tra, xác định hắn tứ chi cũng không có  chịu ảnh hưởng gì, mới nhẹ nhàng thở ra . Thực mau Gelson phát hiện Lục Đào tầm mắt luôn dừng ở trên mặt Trình Cẩn , mang theo sự tò mò, liền nói: “Hôm nay kiểm tra đã hoàn thành, ta cảm thấy hiện tại để Trình tiên sinh cùng với đại nhân có chút không gian riêng  sẽ tương đối tốt. Lục lão thái thái, ngài cảm thấy có vấn đề gì không?”

Tổ mẫu từ khi  tôn nhi tỉnh lại sau, lực  chú ý cũng vẫn luôn  đặt ở  trên người hắn, tự nhiên chuyển sự chú ý từ hắn sang Trình Cẩn ,  trong lòng không tình nguyện,  nhưng vẫn là nói: “cứ như vậy đi.” nàng đi tới phía trước, trừng mắt nhìn Trình Cẩn,  giọng nói mang theo khắc nghiệt, “Ngươi tốt nhất đừng mang ý đồ gì xấu gì, lừa bịp tôn nhi của ta , ngươi tốt nhất đừng có làm bộ làm tịch,chờ  hắn nửa năm sau khôi phục lại ký ức, cũng sẽ đem khuôn mặt giả tạo của ngươi  toàn bộ vạch trần , sẽ không như ý muốn của  ngươi !”

Trình Cẩn nắm chặt nắm  tay,  mặt như là bị người khác tạt  một bạt tai, hắn nhẹ giọng nói: “Ta sẽ không, ngài yên tâm.”

Lão thái thái hừ lạnh một tiếng, “Ta mới không yên tâm.”

Sau một hồi những người khác đều rời đi, phòng bệnh cũng chỉ còn lại Lục Đào cùng Trình Cẩn. Nam nhân mắt nhìn chằm chằm vào hắn, Trình Cẩn bị hắn nhìn đến da mặt đỏ cả lên , hắn thật cẩn thận mà đến gần thêm vài bước, sự lanh lẹ, nhanh mồm dẻo miệng hằng ngày hoàn toàn chả thấy , chỉ thấy khẩn trương, tim đập cũng ở không ngừng đập nhanh hơn . Hắn nhắm mắt lại , nhẹ giọng hỏi: “Ngươi, ngươi có khát không ?có hay không muốn uống nước?”

Lục Đào không trả lời, hắn cũng chỉ có thể tự mình đi rót một ly nước, đổ  thêm nửa  ly nước ấm rồi đưa tới trước mặt nam nhân .Tầm Mắt Lục Đào liền từ hắn trên mặt chuyển dời đến ly nước trên tay, cuối cùng vươn tay, đem  ly  nước tiếp lấy.

tay hai người lại vô tình  chạm nhau chạm vào thời điểm đó , Trình Cẩn cả người như có dòng điện chảy qua,  làm hô hấp của hắn không  kìm nén  được mà dồn dập lên. Lục Đào uống xong ly nước , lại nhìn hắn, đột nhiên nói: “Còn muốn.”
Giọng nói hắn không có sự lạnh nhạt như mọi khi , Trình Cẩn nghe được hốc mắt có chút cay . Hắn vội vàng đem cái ly cầm lại , lại đi đổ thêm nửa ly nước nữa đưa cho hắn  , nhìn Lục Đào uống nước  “ực” “ực ”  . lại nghĩ tới hình ảnh  nhiều năm trước, hắn lần đầu tiên nhìn thấy  Lục Đào , hắn cũng đang uống nước, cũng cùng một động tác này , yết hầu lăn lộn  gợi cảm làm  trái tim người khác đập "pịch ","pịch " nháo cả lên, thấy   được cảnh này , Trình Cẩn đã bị trúng tiếng sét ái tình yêu hắn.

Nam nhân đem ly không  trả cho hắn, Trình Cẩn hỏi hắn: “Còn muốn nữa sao?” Lục Đào lắc lắc đầu. Trình Cẩn đem cái ly để  lại chỗ cũ,  mỗi động tác ,cử động của hắn , Lục Đào tầm mắt liền di chuyển theohắn, chờ hắn xoay người lại, cặp mắt  tò mò nóng bỏng kia liền  nhìn thẳng vào hắn ,nhìn từ trên xuống dưới rồi dừng lại ở  trên mặt. Trình Cẩn không quen bị nhìn như vậy, theo thói que  sờ sờ lên mặt  mình, thắc mắc hỏi: “Ta, trên mặt ta có dính gì sao?”

“Không có.” Nam nhân đột nhiên mỉm cười thật tươi , hắn ngũ quan anh tuấn, ngày thường luôn là một bộ dáng ít  nói ít cười , chỉ có rất ít  người biết hắn cười rộ lên rất đẹp, tựa như ánh mặt trời. Trình Cẩn bị nụ cười của hắn mê hoặc có chút ngơ ngẩn, liền nghe được Lục Đào nói: “Ngươi rất đẹp.”
Ba  chữ này  làm Trình Cẩn một trận kinh hồn , bạt vía, một lát sau, trong  mắt nóng lên, nước mắt không kìm được mà rơi xuống , ở trên má lưu lại một dòng  nước mắt.

Thấy  hắn khóc, Lục Đào thượng tướng lộ ra biểu tình kinh ngạc, “Ngươi, ngươi vì cái gì……”

Trình Cẩn ý thức được chính mình thất thố, vội vàng quay người đi, dùng mu bàn tay lau đi nước mắt, một bên nức nở nói: “ không có  gì, thực xin lỗi, không biết vì cái gì…… Đột nhiên liền như vậy……” Kỳ thật  trong lòng hắn lại biết rất rõ, hắn theo đuổi Lục Đào nhiều năm, vẫn luôn muốn kéo gần khoảng cách với hắn , nhưng kết quả lại đem đối phương càng đẩy ra xa. Ban đầu hắn còn không thể hiện quá rõ ràng nhưng về sau, Lục Đào thái độ đối với hắn lạnh nhạt đến cực điểm, lúc nào cũng mang bộ dạng phiền chán, càng không nói đến tới chuyện khen hắn.

Nếu thái độ của Lục Đào vẫn như trước kia, hắn sẽ không cảm thấy ủy khuất, bởi vì bị phũ quá nhiều nên đã thành thói quen. Được khen một câu như vậy , hắn ngược lại cảm thấy không chịu nổi.

Nước mắt càng lau càng nhiều, toàn bộ mu bàn tay đều bị ướt, nước mắt lại thể ngăn lại  không khống chế được  mà chảy xuống , đến cuối cùng Trình Cẩn còn không đứng nổi, ngồi xổm xuống trên ,thấp giọng khóc nức nở. Hắn cảm thấy bản thân bây giờ thật mất mặt , một chiếc khăn giấy đột nhiên đưa tới trước mặt, Trình Cẩn ngẩn người, ngẩng đầu lên, liền thấy được nam nhân đang khom lưng đứng ở  trước mặt mìn , trên mặt  còn thoáng lộ ra vẻ mặt lo lắng.

Trình Cẩn mở to hai mắt, Lục Đào có chút chần chờ nói: “dùng cái này để lau  nước mắt đi? Ta có hơi bất ngờ đấy……”

Trình Cẩn hoảng loạn đứng lên, vội vội vàng vàng nói: “Ngươi, ngươi còn chưa thể xuống đất đi lại , mau lên lại giường nằm đi .” Hắn không màng nước mắt còn đang dàn dụa liền đến đỡ Lục Đào, đã lâu không tiếp xúc cơ thể với nhau  làm hắn trong lòng loạn cào cào lên, đặc biệt là cảm giác được nam nhân đem hơn phân nửa người mình đè ở trên người hắn .

Đem người đỡ trở lại trên giường ,   cổ ủy khuất vừa rồi  cũng tan, Trình Cẩn lau nước mắt, hỏi: “Có  nơi nào cảm thấy không thoải mái không ?”

“Rất tốt, chỉ là cái gì cái gì cũng nhớ không ra.” Nhưng Lục Đào thượng tướng có vẻ cũng không cảm thấy khó chịu với điều này mấy , “ chẳng phải nửa năm nữa là  ta là có thể nhớ lại  sao?”

Trình Cẩn nói: “Ân, nửa năm đến tám tháng, ngươi là có thể khôi phục lại y như cũ.”

Lục Đào nhìn hắn, đột nhiên nói: “Bạn lữ cùng ái nhân…… Chúng ta kết hôn rồi sao ?”

Trình Cẩn hoảng loạn mà gật đầu, “Kết hôn.”

Lục Đào làm ra bộ dáng rất cao hứng, “ kết lúc nào?”

“Bảy năm trước.” Nói đến  con số này , Trình Cẩn trong lòng đều là hỗn độn. Nam nhân lại làm bộ dáng rất kinh ngạc , “Lâu như vậy a.” Lại nói: “Nhưng ngươi thoạt nhìn rất trẻ.”

“18 tuổi.” Trình Cẩn có chút chột dạ, “Ta 18 tuổi gả cho ngươi.” Dùng thủ đoạn đặc thừ bức bách làm nam nhân này không thể không cưới mình làm vợ chồng hợp phâp. Hắn hiện tại còn nhớ rõ thời điểm khi bọn họ đi đăng kí kết hôn, hệ thống yêu cầu một bức ảnh để làm giấy kết hôn bọn họ cùng nhau đi tới trước màn ảnh, một người  mặt đầy vui mừng, còn mang theo một ít đắc ý, một người thì một bộ mặt lạnh nhạt. Rõ ràng là hỉ giấy, nhưng lại khiến cho ai vừa thấy, đều có thể cảm giác được bọn họ hôn nhân này sẽ không đi không xa.

“18 tuổi? Ta hiện tại bao nhiêu  tuổi?”

Trình Cẩn nói: “29 tuổi, ngươi là thượng tướng trẻ nhất của đế quốc tinh cầu.” Toàn cầu cũng chỉ có 30 vị thượng tướng, năm vị đại tướng, Lục Đào có thể từng  tuổi này chiếm trong đó một được một chân, đều là bởi vì hắn quá mức trác tuyệt,tài giỏi.

Lục Đào hiển nhiên cũng không có bởi vậy mà đắc ý, mặc dù hắn hiện tại mất đi ký ức nên cũng không chú ý, hắn chú ý là   trọng điểm giữa hai cặp vợ chồng bình thường. “Chúng ta có tiểu hài tử chưa ?” Hắn dừng một chút, lại lo chính mình trả lời nói: “Hẳn là chưa có đi? Bởi vì Ferry vừa nói, lão thái thái và ta là người  duy nhất trên đời có huyết thống thân thuộc.” Hắn có vẻ rất là nghi hoặc, “Vì cái gì chúng ta kết hôn bảy năm rồi còn  không có sinh hài tử?”

Vấn đề này làm Trình Cẩn càng hoảng loạn, ánh mắt cũng không biết như thế  nào gọi là che giấu  mới được, hồi lâu sau mới dùng gian nan ngữ khí nói: “Bởi vì ta cảm thấy…… Tạm thời còn không vội…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy