Chương 26 + 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 26:

Đạm Đài Tuyền bò xuống giường đi lấy quần áo rồi chui vào phòng tắm. Nền nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ, căn phòng cũng không còn vết tích dâm loạn ngày hôm qua. Cậu đoán là Cố Uyên đã dọn dẹp sạch sẽ phòng tắm sau khi bọn họ làm tình. Đạm Đài Tuyền đỏ mặt nhớ lại mấy hình ảnh ngày hôm qua rồi sờ lên bụng.

Vẫn bằng phẳng không có một dấu vết nào. Bọn họ đã phát sinh quan hệ trên dưới mười lần khi không dùng bao, dưới tầng xuất cày cấy của Cố Uyên thì chỉ sợ không lâu sau cậu sẽ mang thai. Tới lúc đó cậu nên nói gì với Cố Uyên đây? Liệu Cố Uyên có chấp nhận được chuyện này không?

- "Em làm gì vậy? Sao lại đi nhéo bụng mình?" – Cố Uyên đi vào phòng tắm thấy Đạm Đài Tuyền thất thần đứng nhéo bụng, hắn tò mò hỏi.

Đạm Đài Tuyền bị Cố Uyên hù đến thót tim, cậu vỗ ngực rồi nói. – "Ngài đi vào sao chẳng có tiếng động nào hết."

- "Là do em tập trung tinh thần cao độ quá thôi. Sao vậy? Sợ béo à?" – Cố Uyên đi đến nhéo bụng Đạm Đài Tuyền. – "Không béo đâu, người em săn chắc lắm."

- "Em đâu có sợ béo..." – Đạm Đài Tuyền lẩm bẩm nói.

- "Hả? Em bảo gì?" – Cố Uyên nghe không rõ lời cậu nói vội hỏi lại.

- "Không có gì ạ" – Đạm Đài Tuyền rầu rĩ nói.

Cố Uyên nghi ngờ nhìn Đạm Đài Tuyền, bỗng hắn xấu xa cong môi cười. – "Hôm qua bị tôi bắn cho đầy bụng nên giờ em sợ mang thai à?"

Đạm Đài Tuyền giật mình vội vàng phủ nhận. – "Ngài nói bậy bạ gì đó, em là đàn ông."

- "Tôi biết em là đàn ông, nhưng nếu em sinh được thì tôi cũng không ngại đâu." – Cố Uyên tưởng tượng một chút. Hắn cảm thấy gien của Đạm Đài Tuyền rất tốt, cậu vừa đẹp vừa giỏi, vóc dáng cũng cực chuẩn. Nếu hai người có con chung thì chắc chắn chỉ có cực phẩm thôi.

Đạm Đài Tuyền không biết đáp lời Cố Uyên sao, cậu trân trân nhìn hắn lắp bắp nói. – "Ngài... ngài..." – Cậu rất muốn hỏi hắn là có thật như vậy không, nhưng cậu lại ngập ngừng không dám.

Cố Uyên thấy Đạm Đài Tuyền bị hắn trêu đến lúng túng thì bật cười, hắn kéo cậu ra ngoài nói. – "Mau ra ăn trưa, Diệp Linh vừa gửi tin nhắn hỏi em đã dậy chưa kìa."

Đạm Đài Tuyền im lặng đi theo Cố Uyên, cậu thở dài trong lòng rồi nghĩ, "thôi, tới đâu hay tới đó vậy". Nhưng cậu mong là lời nói lúc nãy của Cố Uyên là thật. Cô Uyên cho phép cậu mang thai con của hắn, đây là một dấu hiệu đáng mừng.

Đạm Đài Tuyền ăn cơm trưa cùng Cố Uyên xong lại nằm lên giường nghỉ ngơi. Đến chiều cậu mới bò dậy đến đoàn làm phim, hôm nay cậu và Trần Hạo Tư có cảnh quay cùng. Đạm Đài Tuyền vẫn còn tức anh ách chuyện ngày hôm qua. Cậu vừa thấy mặt Trần Hạo Tư thì lập tức trừng mắt nhìn y. Đạm Đài Tuyền cứ nghĩ Trần Hạo Tư vì bị đạo diễn Lưu mắng thẳng mặt nhiều lần nên mới chịu yên phận.

Không nghĩ tới Trần Hạo Tư không gây chuyện với cậu trên sân diễn lại quay sang câu dẫn người đàn ông của cậu. Quả là to gan! Bình thường có người gây chuyện với Đạm Đài Tuyền thì cậu mới quay sang trả đũa, chẳng bao giờ cậu đi gây chuyện với người khác. Nhưng hôm nay thì khác, cậu nhất định phải trị Trần Hạo Tư một lần cho y biết mặt.

Vết thương trên mặt của Trần Hạo Tư tới bây giờ vẫn còn sưng khá rõ. Hôm qua sau khi trở về phòng khách sạn Trần Hạo Tư nhận được cuộc gọi từ Hà thiếu gia. Gã không ngừng chất vấn y về mấy video nào đó. Trần Hạo Tư không hiểu Hà thiếu gia đang nói gì, lúc gã gửi tập tin sang cho y thì y không khỏi giật mình.

Video quay lại cảnh ăn chơi của Trần Hạo Tư cùng với những người đàn ông khác. Còn có video quay lại cảnh y đang dùng miệng cho người ta. Trần Hạo Tư sợ đến trắng mặt, nhưng vẫn vội vàng khóc lóc giải thích đó là vì y bị người ta ép. Lúc chưa gặp Hà thiếu gia, không có chỗ dựa nên y gặp không ít yêu râu xanh.

Trần Hạo Tư mất rất nhiều sức lực mới khiến cho Hà thiếu gia tin tưởng lần đầu tiên của y là dành cho hắn. Trong lòng y vừa hận lại vừa sợ, cũng đoán biết là do Cố tổng đang gõ đầu y. Nhưng dù vậy Trần Hạo Tư vẫn không cam lòng. Y có gì không sánh bằng Đạm Đài Tuyền chứ? Tại sao y phải luồng cúi trước một tên heo mập như Hà thiếu gia? Còn Đạm Đài Tuyền lại có thể ôm ấp Cố tổng, vừa đẹp trai lại vừa nhiều tiền?

Trần Hạo Tư càng nghĩ càng hận Đạm Đài Tuyền, trong lòng của y cũng quyết phải bò lên giường Cố tổng cho bằng được.

Trần Hạo Tư vừa lo thuyết phục Hà thiếu gia, lại vừa lăn hột gà và ngâm đá cho bên má tiêu sưng, nên tới gần tờ mờ sáng y mới chợp mắt được. Nhưng dù cố gắng đến đâu Trần Hạo Tư cũng không thể che giấu được vết đánh trên mặt của y. Cũng vì vậy mà y bị đạo diễn Lưu mắng té tát. Trần Hạo Tư oán giận nhưng không dám phản biện ông một câu.

Y không hiểu sao từ lúc Huỳnh Tiểu Lương rời đi bộ phim thì thái độ của đạo diễn Lưu lại thay đổi ba trăm sáu mươi độ như thế. Lúc trước ông ta nể mặt Hà công tử mà không dám nói nặng nhẹ với Trần Hạo Tư. Dù y chơi trò NG với Đạm Đài Tuyền, hành hạ cậu phải diễn đi diễn lại nhiều cảnh, nhưng ông ta luôn luôn nhắm mắt cho qua. Còn bây giờ thì hoàn toàn khác, ông ta giống như muốn cào cả tổ tông của y lên để chửi vậy.

Trần Hạo Tư từng gặp riêng đạo diễn Lưu nói bóng giờ về Hà thiếu gia sẽ đến thăm cậu, nhưng đạo diễn Lưu không hề quan tâm, còn mắng y không có tôn ti trật tự. Trần Hạo Tư rất tủi thân, y chỉ có thể chờ Hà thiếu gia tới để gã lấy lại công bằng cho y.

Nhưng cũng nhờ chuyện của Huỳnh Tiểu Lương mà Trần Hạo Tư mới phát hiện Đạm Đài Tuyền cũng chẳng phải thứ trong trắng danh giá gì. Cậu cũng giống như y, đều phải bò giường để được đến tài nguyên. Huỳnh Tiểu Lương từng đến nhờ cậu bỏ thuốc kích dục vào trong nước cho Đạm Đài Tuyền uống, nên mới có chuyện y đứng lên mời rượu và xin lỗi.

Đạm Đài Tuyền lúc ấy còn làm kiêu không nhận ly rượu của y. Nhưng cuối cùng cậu vẫn không thoát khỏi chất kích dục trong chai nước của Huỳnh Tiểu Lương.

Trần Hạo Tư từ đầu đã biết Huỳnh Tiểu Lương không phải là tên đứng đắn. Y cũng bị hắn ép buộc qua. Nhưng sau y theo Hà thiếu gia nên gã mới không tiếp tục cưỡng ép y. Sau đó Huỳnh Tiểu Lương mất tích trong đoàn làm phim, Đạm Đài Tuyền cũng bỗng xin nghỉ bệnh.

Trần Hạo Tư vừa nghĩ đến chuyện Đạm Đài Tuyền bị Huỳnh Tiểu Lương cưỡng bức thì cực kỳ hả giận, cũng thỏa mãn lòng ganh ghét của y. Trần Hạo Tư không chỉ muốn Đạm Đài Tuyền bị cưỡng bức, mà y còn muốn phá hủy sự nghiệp của cậu.

Y vẫn luôn rình rập trước cửa phòng của Đạm Đài Tuyền để chực chờ Huỳnh Tiểu Lương bước ra. Trần Hạo Tư dự tính đem ảnh chụp của bọn họ ném lên mạng, y muốn phá hủy danh dự của Đạm Đài Tuyền.

Nhưng không ngờ y lại nhìn thấy Đạm Đài Tuyền tay trong tay với một người đàn ông vừa cao vừa đẹp đi trở về phòng khách sạn. Trần Hạo Tư không biết người kia là ai, y chụp lén lại ảnh của hắn sau đó đi thăm dò điều tra. Hóa ra người đàn ông kia là Cố Uyên, chủ tịch của tập đoàn C.Y, vừa có tiền lại vừa có quyền.

Trần Hạo Tư càng thêm ghen ghét Đạm Đài Tuyền, nhưng y chỉ đành nhịn trong lòng mà không gây chuyện. Y luôn rình mò để tiếp cận Cố Uyên, nhưng lại tìm mãi không thấy cơ hội tốt. Đạm Đài Tuyền giống hệt một con chó bám chủ, Cố Uyên đi đâu thì cũng có mặt của cậu ta ở đó. Cho đến tối ngày hôm qua Cố Uyên mới xuất hiện một mình ở thang máy.

Đáng tiếc Trần Hạo Tư lại không câu dẫn Cố Uyên thành công, còn bị Đạm Đài Tuyền đánh cho một đấm. Trộm gà không được còn mất nắm gạo, Trần Hạo Tư uất ức phẩn nộ lắm, nhưng y lại không thể làm gì được Đạm Đài Tuyền.

Vì bên mặt bị sưng nên Trần Hạo Tư được hóa trang rất kỹ lưỡng. Dù vậy đạo diễn Lưu cũng không dám quay chính mặt của y, chỉ có thể quay các góc nghiêng ở phần gương mặt lành lặn. Cũng vì thế mà các cảnh quay của Trần Hạo Tư mất thời gian và công sức của ông hơn.

Ông gặng hỏi Trần Hạo Tư nhiều lần, nhưng y không chịu nói ra sự thật. Mặc dù ông rất tức tối Trần Hạo Tư, nhưng mắng cũng đã mắng, sự việc cũng đã diễn ra ông cũng không thể làm thế nào được.

Đạm Đài Tuyền và Trần Hạo Tư vào chỗ bắt đầu cảnh quay. Trong cảnh này nhân vật của Trần Hạo Tư phải rượt đuổi theo tội phạm tình nghi, đúng lúc y bắt gặp Đạm Đài Tuyền đi ngang qua. Y hiểu lầm Đạm Đài Tuyền thả tội phạm tình nghi nên đã ẩu đả với cậu một phen.

Trần Hạo Tư chạy trên con đường dốc. Y ấn theo kịch bản đi đến bắt lấy Đạm Đài Tuyền, nhưng Đạm Đài Tuyền lại đem y hất ngã xuống đất.

Đạo diễn Lưu ngay lập tức kêu "cắt", Đạm Đài Tuyền quay sang nhìn ông với vẻ mặt xin lỗi. – "Thật xin lỗi, tôi lỡ tay."

Trần Hạo Tư còn lâu mới tin Đạm Đài Tuyền là lỡ tay, cậu ta đang trả thù y chuyện ngày hôm qua thì có. Lực tay của Đạm Đài Tuyền mạnh như vậy rõ ràng là cố ý. Nhưng y vẫn phải cắn răng nhịn mà đứng dậy.

- "Cậu tập trung vào Đạm Đài Tuyền, được rồi hai người diễn lại đi." – Đạo diễn Lưu lại bảo mọi người vào chỗ sẵn sàng.

Trần Hạo Tư lại phải diễn cảnh chạy rượt đuổi, đến lúc đối diễn với Đạm Đài Tuyền thì y lại bị cậu gạt chân, làm cho y té ngã trên nền đất. Cảnh qua bị NG lần nữa, Đạm Đài Tuyền quay qua xin lỗi với mọi người. Lúc này đạo diễn Lưu đã thấy tình hình không ổn, ông lại bảo mọi người quay lại lần nữa và mọi chuyện vẫn lập đi lập lại như vậy.

Đạm Đài Tuyền luôn tìm cách làm cho cảnh quay bị NG, Trần Hạo Tư hết bị té ngã lại chuyển sang bị cậu tát vào mặt. Đến lần thứ mười thì ai trong đoàn phim cũng đã hiểu Đạm Đài Tuyền đây là đang chỉnh chết Trần Hạo Tư.

Trần Hạo Tư cũng thấy bản thân đã bị vô thế của Đạm Đài Tuyền. Nhưng tất cả mọi người ở đây không ai dám lên tiếng giúp y. Trợ lý của Trần Hạo Tư đã bị đạo diễn Lưu cấm ở cửa, những người ở đây đều là nhân viên của đoàn làm phim.

Đầu của Đạo diễn Lưu chảy đầy mồ hôi, đến lần NG thứ hai mươi ông nhịn không được định gọi Đạm Đài Tuyền tới khuyên nhủ. Nhưng một bóng người mập mạp bỗng lao đến đỡ lấy Trần Hạo Tư đang ngã trên mặt đất. Gã kia còn cực kỳ ân cần hỏi y. – "Em có sao không?"

Trần Hạo Tư vừa mệt vừa đau ê ẩm khắp mình mẩy, bên mặt bị đánh bị sưng đỏ lên. Y thấy người đến là Hà thiếu gia thì nhịn không được sự uất ức trong lòng, y bật khóc lên.

Hà thiếu gia thấy thế càng thêm thương tiếc Trần Hạo Tư, gã an ủi y. – "Được rồi, đừng khóc, tôi đến chống lưng cho em đây."

Gã nói xong thì quay đầu tìm kiếm đạo diễn Lưu chất vấn, giọng nói the thé chứa đầy sự bực tức. – "Đạo diễn Lưu, tôi đầu tư phim cho ông, lại còn nhờ vả ông phải chăm sóc cho Trần Hạo Tư. Xảy ra chuyện như vậy ông tính sao?"

Đạo diễn Lưu cũng khó xử vô cùng, nhưng nếu so sánh thì ông vẫn sợ Cố Uyên hơn. – "Cậu Hà, cũng có ngày Trần Hạo Tư bị NG nhiều lần, bạn diễn của cậu ta cũng phải cùng cậu ấy diễn đi diễn lại. Làm nghề diễn viên là như vậy thôi."

Sắc mặt của Hà thiếu gia vô cùng khó coi gặng hỏi đạo diễn Lưu. – "Ý ông nói là A Tư tự làm tự chịu à?"

Đạo diễn Lưu thoái thác trả lời. – "Cậu Hà, diễn viên nào mà không bị NG quá, đây là chuyện thường tình."

Nếu không phải Hà thiếu gia này có vốn đầu tư không nhỏ cho bộ phim thì ông cũng chẳng thèm ăn nói khép nép với gã, càng không để cho Trần Hạo Tư thủ vai nam hai. Trần Hạo Tư chỉ có bề ngoài và ăn may trong lần thử vai. Còn sau đó thì phát huy của y tệ vô cùng, khiến cho ông cực kỳ thất vọng.

Hà thiếu gia thấy đạo diễn Lưu giống như đang trả treo với gã. Bị nuông chiều quen thói làm sao gã có thể chịu đựng được, hơn nữa gã không muốn bị mất mặt trước Trần Hạo Tư. Gã hùng hồn nói. – "Ông nghe đây, nếu ông và tên kia không quỳ xuống nhận lỗi với A Tư thì đừng trách Hà Minh tôi rút vốn đầu tư! Hai người cũng không thoát khỏi bàn tay của nhà họ Hà tôi đâu!"

Hà thiếu gia thấy lời của gã chưa đủ hóng hách thì vội vàng thêm một câu ngông cuồng khác. –"Sau khi xin lỗi xong biên kịch của các ông cũng phải sửa lại nội dung cho nhân vật của A Tư cân bằng với cảnh diễn của tên kia."

_______________________


Chương 27:

Lời của Hà thiếu gia vừa ra làm cho cả đoàn làm phim lặng ngắt. Đạo diễn Lưu bây giờ chỉ muốn gọi điện thoại ngay cho Cố Uyên, chuyện này ngoài tầm với của ông. Ông không biết giải quyết làm sao cả. Đạo diễn Lưu không dám đắc tội Cố Uyên, nhưng ông cũng không dám làm phật ý nhà họ Hà.

Hà thiếu gia không đáng để mắt, nhưng người cầm quyền nhà họ Hà lại không phải người dễ chọc. Trong lúc ông lúng túng thầm gọi tên của Cố Uyên thì hắn giống như một vị thần bước chầm chậm tiến đến.

Một người đàn ông cao lớn đỉnh đạt với vẻ ngoài hào hoa vừa đi vừa vỗ tay giống như hắn đang tán thưởng một bộ phim nghệ thuật. Tất cả nhân viên trong đoàn đều sững sờ, Trần Hạo Tư và Đạm Đài Tuyền cũng ngay lập tức thay đổi sắc mặt khi trông thấy Cố Uyên.

Cố Uyên vỗ tay đã thì nhìn về phía Hà thiếu gia châm chọc nói. – "Không ngờ Hà Thuần lại có một người con trai tự đắc và không kiêng nể ai như thế."

Hà thiếu gia không biết người đứng trước mặt kia là ai, nhưng nhìn vẻ ngoài đẹp trai của hắn làm cho gã ghen ghét. Gã đứng thẳng người dậy chỉ về phía Cố Uyên hỏi. – "Mày là thằng nào dám gọi họ tên của bố tao?"

Cố Uyên không trả lời chỉ cười xùy một tiếng, sự châm chọc trên gương mặt của hắn làm cho Hà thiếu gia nổi cơn thịnh nộ. Gã xông đến muốn đánh Cố Uyên, nhưng tay của gã chưa chạm đến mặt của hắn thì đã bị hắn vặn cho trật tay. Hà thiếu gia hét lên như heo bị chọc tiết, gã ôm lấy tay không ngừng gào khóc. Cố Uyên hất Hà thiếu gia xuống đất, sau đó hắn rút một tờ khăn giấy ra lau tay.

- "Sở Hoài, dẫn Hà thiếu gia về nhà họ Hà đi. Nói với Hà Thuần nên giáo dục lại con trai của ông ta. Đừng để gã đi cắn bậy, thật là mất mặt." – Cố Uyên nói xong thì vứt tờ khăn giấy lên người của Hà thiếu gia. Vẻ mặt của hắn cực kỳ kiêu ngạo nhìn đạo diễn Lưu nói.

- "Nếu như nhà họ Hà có rút lại đầu tư thì Cố Uyên tôi sẽ bù lại cho ông gấp đôi." – Cố Uyên vừa dứt lời thì đạo diễn Lưu vội vàng rối rít cảm ơn hắn. Cố Uyên cũng khiêm tốn đáp lại vài lời khách sao với ông. Sau đó hắn đảo mắt nhìn qua Trần Hạo Tư.

- "Đạo diễn Lưu, lần sau ông nên chọn diễn viên tỷ mỉ một chút, không nên chọn người không có tố chất. Vừa khiến cho bản thân bực bội lại vừa làm chậm trễ thời gian của người khác. Tôi thấy biên kịch của các ngài nên sửa lại chút kịch bản đi."

Đạo diễn Lưu ngay lập tức hiểu lời ngầm của Cố Uyên. Hắn đây là bảo ông cắt vai của Trần Hạo Tư. Hà thiếu gia xem như đã giải quyết, bây giờ ông có sửa vai diễn của Trần Hạo Tư thì cũng không việc gì lo lắng. – "Cố tổng yên tâm, tôi nhất định sẽ không để cho bộ phim ra mắt trễ."

Sắc mặt của Trần Hạo Tư lúc này đã hoàn toàn trắng, nước mắt thật sự của y cũng dần chảy ra khóe mắt. Tại sao lại như vậy chứ! Y trả giá rất nhiều mới có thể tranh lấy vai diễn này, nhưng chỉ với một câu nói của Cố Uyên thì mọi thứ đều bị hủy hoại. Trần Hạo Tư oán giận Hà thiếu gia là một tên vô dụng, không giúp được y thì thôi nay còn hại y thảm như vậy.

Trần Hạo Tư vội vàng chạy tới gần Cố Uyên xin tha. – "Cố tổng, xin ngài hãy cho tôi một cơ hội. Tôi dập đầu van xin ngài."

Cố Uyên nhìn Trần Hạo Tư không chút thương hại. Kẻ này ngay từ đầu đã dùng quyền lợi của bản thân để chèn ép ức hiếp Đạm Đài Tuyền. Là vì cún con của hắn hung dữ không chịu thua kém ai, nếu không thì đã bị y đè đầu cưỡi cổ. Cách làm của hắn cũng chỉ là ăn miếng trả miếng với y mà thôi.

Cố Uyên cúi người xuống nói nhỏ bên tai với Trần Hạo Tư. – "Trần Hạo Tư, chuyện cậu ngầm làm trong đoàn này tôi đều đã biết hết cả. Cậu gõ đầu ai chứ không được gõ đầu Đạm Đài Tuyền. Xem như đây là một bài học cho cậu. Nếu cậu tiếp tục làm loạn nữa thì đừng trách tôi xóa sổ cậu ra khỏi thế giới này."

Cố Uyên hung ác nhìn Trần Hạo Tư, khí thế trên người của hắn đè nặng lấy y làm cho y không khỏi rùn mình lùi người lại hai bước. Trần Hạo Tư nhận ra Cố Uyên không phải là người dễ đối phó như Hà thiếu gia. Hắn rất đáng sợ, nhìn ánh mắt khủng bố của hắn như muốn giết chết y vậy. Đầu óc của y đã úng hết rồi sao lại muốn bò giường một kẻ đáng sợ như vậy chứ.

Bây giờ Trần Hạo Tư đã hối hận xanh ruột gan, nếu từ đầu y không ganh ghét Đạm Đài Tuyền mà yên phận đóng vai nam hai thì đã không có chuyện gì xảy ra.

Đạm Đài Tuyền từ ban đầu đã bị khí thế bá đạo của Cố Uyên hớp hồn. Cậu trắng trợn nhìn hắn bằng ánh mắt si mê. Nếu như được Đạm Đài Tuyền rất muốn nói với cả đoàn làm phim rằng, nhìn đây Cố tổng là đang chống lưng cho tôi đó. Hắn rất bảo vệ và yêu thương tôi. Càng nghĩ cậu lại càng muốn nhào đến ôm lấy hắn, nhưng cậu chỉ có thể nhịn trong lòng.

Ấy vậy mà tên giả tạo Trần Hạo Tư dám xông tới gần Cố Uyên, cậu suýt chút nữa đã chạy đến kéo lấy y. Nhưng cậu vẫn nhịn, cậu muốn xem thử Cố Uyên sẽ làm gì. Cậu lại thấy Cố Uyên cúi người xuống nói gì đó với Trần Hạo Tư. Cơn ghen trong cậu lại bắt đầu nổi lên, nếu không phải thấy ánh mắt và khí thế của Cố Uyên quá đáng sợ thì chắc cậu đã bất chấp tất cả nhào đến chặn giữa hắn và Trần Hạo Tư.

Sau khi thấy Trần Hạo Tư run lẩy bẩy lùi người lại thì Đạm Đài Tuyền cực kỳ tò mò, không biết Cố Uyên nói gì với y mà y lại hoảng sợ tới vậy. Trong lòng của Đạm Đài Tuyền cực kỳ tự đắc.

Cố Uyên nói xong thì đứng dậy, hắn lại quét mắt nhìn những người ở đây giống như muốn cảnh cáo bọn họ đừng có suy nghĩ ngu ngốc. Sau đó hắn lại quay qua nói chuyện với đạo diễn Lưu. – "Không biết tôi ngồi đây xem cảnh quay có cản trở các vị không?"

Đạo diễn Lưu hiển nhiên sẽ không từ chối Cố Uyên, ông phất tay lia lịa. – "Làm gì có, Cố tổng ngồi đây có khi còn giúp chúng tôi làm việc với hiệu suất cao hơn. Ngài cứ ngồi ở đây, xin mời."

Đạo diễn Lưu làm tư thế mời Cố Uyên ngồi vào chiếc ghế đạo diễn của ông. Cố Uyên cũng không khách sao, hắn ngồi xuống rồi vắt chân lên đùi. Đạo diễn lưu đi đến đàm đạo với biên kịch A một lúc, sau đó ông trở về nói. – "Trần Hạo Tư à, thần sắc của cậu kém quá, hay cậu cứ đứng ở một bên nghỉ ngơi đi. Tôi đã thảo luận với biên kịch rồi, cảnh này đổi thành vai nam ba tới đóng thay cho cậu."

Trần Hạo Tư còn có thể nói được gì, mặt mày y xám lại như tro tàn. Y không dám nhìn ai mà trốn vào trong góc. Diễn viên nam ba vào thay thế cho Trần Hạo Tư, nãy giờ đứng ở bên ngoài hắn chỉ muốn xem kịch vui. Nhưng chờ khi vào cảnh quay thì hắn bị ánh mắt của Cố Uyên dọa cho sợ hú hồn hú vía. Giống như nếu hắn không làm tốt vai diễn thì sẽ bị Cố Uyên xử đẹp.

Đạm Đài Tuyền thấy Cố Uyên ở lại xem cậu đóng phim thì hưng phấn cực độ. Đạo diễn Lưu vừa hô bắt đầu thì cậu ngay lập tức nhập vai, thần thái còn ngầu đỉnh hơn cả bình thường. Diễn viên nam ba bị áp lực của Cố Uyên đè nặng, nên hắn cũng không dám làm ra chút sai sót. Cảnh quay cũng vì thế mà vô cùng trót lọt còn cực kỳ xuất sắc.

Đạo diễn Lưu hài lòng không tiếc lời khen tặng cả hai người. Sau đó bọn họ lại bắt tay quay tiếp cảnh kế. Cố Uyên vẫn luôn ngồi xem Đạm Đài Tuyền đóng phim, hắn cảm thấy cậu diễn rất tốt, nắm bắt tâm lý nhân vật cực kỳ chuẩn. Mặc dù chỉ là tay mơ trong nghề nhưng hắn rất thưởng thức kỹ thuật diễn của cậu.

Một người như Đạm Đài Tuyền đâu thể chỉ dừng lại ở những bộ phim như thế này. Hắn muốn nâng cậu lên một tầm cao khác, hào nhoáng hơn bất kỳ diễn viên nào hiện giờ. Nghĩ đến đây Cố Uyên bắt đầu cầm bút viết ra một bản kế hoạch cho Đạm Đài Tuyền.

Tốc độ làm việc của đoàn làm phim ngày hôm này cực kỳ mau chóng, đến bảy giờ tối đạo diễn Lưu hô cắt cho mọi người nghỉ giải lao và ăn cơm. Cố Uyên cũng rời khỏi ghế đạo diễn nói với tất cả mọi người. – "Hôm nay mọi người làm việc rất chăm chỉ nên tôi có mua cơm từ nhà hàng đến đây mời mọi người một bữa."

Nhân viên đoàn làm phim nghe Cố Uyên mua thức ăn từ nhà hàng tới thì nước miếng đã dâng trào, bụng cũng đói sôi sục. Bọn họ đã ngán ăn cơm hộp một vị lắm rồi. Cố tổng quả thật là người tốt, hắn không keo kiệt còn mua cơm ở nhà hàng đãi bọn họ ăn. Mọi người đều reo hò với không khí náo nức. Cố Uyên đưa mắt nhìn Đạm Đài Tuyền rồi ra hiệu cho cậu đi theo hắn.

Người trong đoàn làm phim đều là quỷ thành tinh, dĩ nhiên là biết Cố Uyên hôm nay tới là vì muốn chống lưng cho Đạm Đài Tuyền. Cũng may bọn họ không làm gì quá đáng hay tiếp tay với Trần Hạo Tư chèn ép Đạm Đài Tuyền, không thì... nghĩ tới đây mọi người đều rùng mình. Kết cục của Trần Hạo Tư đã ở trước mặt, không biết sau này y còn có cơ hội được đóng phim nữa không.

Cố Uyên dẫn Đạm Đài Tuyền đến một cái xe rất lớn đậu bên trong bãi xe. Hắn kéo cửa xe đi vào trong ngồi, Đạm Đài Tuyền cũng theo gót chân của hắn đi vào. Trong xe cực kỳ rộng rãi lại trang bị đầy đủ nội thất. Đạm Đài Tuyền còn nhìn thấy một cái giường tầng trên xe. Nhìn độ xa hoa của chiếc xe làm cho cậu không khỏi cảm thán. – "Xe này ngài mới mua sao?"

- "Ừ, mua cho em, từ nay em đi đóng phim hay đi quay chương trình nào cứ dùng nó." – Cố Uyên hào phóng đưa cho Đạm Đài Tuyền chìa khóa.

Đạm Đài Tuyền không ngờ Cố Uyên lại tặng cho cậu một chiếc xe. Mặc dù cậu không thiếu tiền, nhưng đây là quà của Cố Uyên! Cậu vui vẻ chạy đến hôn hắn một cái thật kêu. – "Cảm ơn ngài, em thích lắm."

- "Ở cùng với em hơn năm tháng rồi mà chẳng đưa gì nhiều cho em, là tôi thiếu sót." – Cố Uyên cũng ôm lấy Đạm Đài Tuyền vuốt ve mái tóc của cậu.

Ngày hôm qua Cố Uyên đến gặp Trương Diệp, hắn mới phát hiện y đang theo đuổi một nam ca sĩ nào đó. Y không những quăng tiền bao show quán bar người ta đi hát, còn cực kỳ hào phóng mua hoa, mua nhẫn, nhà tặng mấy căn, xe cũng tặng mấy chiếc. Mặc dù đều bị nam ca sĩ kia từ chối trả về, nhưng qua chuyện đó Cố Uyên đã thầm tự trách bản thân.

Hắn ngủ Đạm Đài Tuyền ngủ nhiều như vậy mà chỉ đưa cho cậu được một căn biệt thự và hai lọ nước hoa. Trương Diệp chưa nắm được cái tay của nam ca sĩ kia đã hào phóng như vậy, hắn quả thật rất keo kiệt rồi. Nhưng bỗng tặng quà lung tung cho Đạm Đài Tuyền thì hắn cảm thấy quá tục. Cuối cùng hắn quyết định mua xe cho cậu đi quay phim.

Chiếc xe này cũng là hôm qua hắn đi đặt mua rồi dùng tiền hối thúc người ta mang đến đây cho Đạm Đài Tuyền.


__________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro