chap 11: sợ mất??

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Trụ sở chính của tập đoàn quốc tế Lee thị, trong phòng hội nghị xa hoa đang diễn ra cuộc họp toàn cầu được kết nối qua video.

Căn phòng hội nghị to như vậy nhưng tràn ngập bầu không khí bận rộn với những bản báo cáo công việc liên tục. Hai bên bàn hội nghị là các cổ đông, còn ngồi ở vị trí trung tâm chính là linh hồn của tập đoàn quốc tế Lee thị - Lee ByungHun.

Trên màn hình to được gắn trên tường là hình ảnh chất lượng cao được kết nối từ các công ty con, chi nhánh trên khắp thế giới, những người phụ trách từng khu vực đang báo cáo và phân tích cho L.joe mỗi hạng mục mà họ đảm nhận.

L.joe mặc bộ vest tối màu cực kì xa hoa, khuôn mặt nghiêm túc và lạnh lùng cùng đôi mắt đen biết nhìn xa trông rộng cho thấy rõ sự bình tĩnh và quyết đoán trong công việc của L.joe, đây cũng chính là mấu chốt để anh có thể ngồi ở vị trí này.

- Anh Lee, trước hết anh hãy xem hai tập tài liệu này đi! – Tra Đức hơi mất tự nhiên.

L.joe cầm lấy hai tập tài liệu Tra Đức đưa, lật giở từng tờ mỗi, sắc mặt ngày càng trở nên khó coi.

Sau đó, anh ngắt lời người phụ trách công việc bên Hà Lan đang báo cáo, đưa mắt nhìn sang người phụ trách bên chi nhánh Thụy Sĩ.

- Chuyện bên Thụy Sĩ là thế nào? – L.joe xem xét tình hình bên Thụy Sĩ, sau đó đưa mắt nhìn Hyuk Min - người quản lý tạm thời bên đó.

- Những hạng mục khác phát triển rất thuận lợi nhưng có chút vấn đề liên quan đến hàng không ở Zurich*, rắc rối nằm ở phía chính phủ! – Hyuk Min đang ngồi trong phòng họp bên Thụy Sĩ, báo cáo với L.joe.

* Zurich là một trong hai trung tâm kinh tế lớn nhất Thụy Sĩ.

Bốp!

L.joe vứt tập tài liệu trong tay xuống bàn, đôi mắt lạnh lẽo quét về phía màn hình:

- Nếu cậu bảo vấn đề bên hàng không liên quan đến áp lực cạnh tranh từ đối thủ thì tôi còn có hứng thú muốn nghe, nhưng cậu là bảo vấn đề từ phía chính phủ? Tôi hỏi cậu, áp lực đến từ chủ tịch Liên Bang hay là ban chấp hành Liên Bang?

Hyuk Min nghẹn lời, ngập ngừng một lúc rồi mới lên tiếng: "Hiện tại ủy viên của ủy ban Liên Bang Thụy Sĩ đang muốn tranh cử nên có chút chậm trễ đến tiến trình của chúng ta..."

- Tôi nói lại điều này một lần nữa và đây cũng là lần cuối cùng tôi nói! – L.joe ngắt lời Hyuk Min rồi tiếp tục lên tiếng:

- Lee thị nhất định phải giành được phần thắng trong vấn đề về hãng hàng không của Zurich. Đây là một thị trường cực kì có lợi nhuận, tổng cộng tập trung đến hơn ba trăm năm mươi ngân hàng, trong đó ba mươi lăm ngân hàng nước ngoài là của Lee thị, chúng ta chiếm bảy mươi phần trăm trên thị trường chứng khoán của Zurich. Nắm được hãng hàng không thì Lee thị sẽ tiến thêm một bước quan trọng trong việc khai thác thị trường tài chính! Giờ cậu nói với tôi vấn đề ở phía chính phủ ư? Tôi bỏ ra nhiều tiền như vậy không phải để chơi đùa đâu!

Giọng nói lạnh lẽo của L.joe vang vọng khắp phòng hội nghị quốc tế.

- Em biết rồi, anh cả, em sẽ cố gắng! –Hyuk Min lên tiếng.

- Lee hyuk Min, tôi nhắc cậu một câu, tôi không muốn thấy nguyên nhân thật sự đằng sau việc này là cậu đâu đấy. Giờ cậu là người phụ trách bên Thụy Sĩ, tôi hy vọng lát nữa cậu sẽ cho tôi một câu trả lời thỏa đáng về chuyện của tập đoàn Uy Dương! – L.joe bất ngờ lên tiếng.

Hyuk Min rùng mình một cái, anh ấy không ngờ anh cả lại biết nhanh như vậy, xem ra sau này phải xử lý mọi việc cẩn thận hơn mới được.

L.joe lại đảo mắt nhìn về phía hai tập tài liệu Tra Đức vừa đưa.

Một tài liệu là số liệu báo cáo việc thu mua thành công tập đoàn Uy Dương, còn tập còn lại chính là số liệu về tình hình trên thị trường chứng khoán của tập đoàn LeeC.

Anh không ngờ rằng em trai mình lại thu mua tập đoàn Uy Dương. Mặc kệ là nó muốn chứng minh năng lực của bản thân hay có mục đích khác nhưng hậu quả thì đều giống nhau... đó là rất tệ!

Mà gay go nhất chính là... ChanHee!

Trong đầu L.joe đột nhiên hiện lên hình ảnh phẫn nộ của ChanHee, nhất là khi để cậu biết Lee thị đã thu mua tập đoàn Uy Dương, nhất định cậu sẽ rất hận anh.

Ngay sau đó, L.joe lập tức xóa bỏ ngay hình ảnh đó trong đầu, xua tan trạng thái thất thần của mình. Dù Lee Thị có không thu mua tập đoàn Uy Dương thì cậu cũng chẳng đối xử khác với anh, cậu chỉ quan tâm đến ChangBum!

Nghĩ đến đây, cảm giác ghen tuông và phẫn nộ cực điểm dâng lên trong lòng L.joe!

- Tra Đức, lập tức tìm hiểu cho tôi kẻ giở trò với tập đoàn LeeC! – L.joe càng ngày càng quan tâm đến tình hình trước mắt của tập đoàn LeeC.

Có người dám ở sau lưng dùng Lee thị để giở thủ đoạn với tập đoàn LeeC, xem ra anh cần phải chú ý đến "bàn tay" đứng phía sau này!  

___________________

- Bác Lee, sức khỏe của bác thế nào rồi? – ChanHee cắm bó hoa tươi vào trong bình rồi lại gần Lee ByungHan, quan tâm hỏi.

Mùi hương dịu nhẹ xua đi mùi thuốc. Đây là phòng bệnh tư nhân rất sang trọng, ChanHee đã tìm được phòng từ lâu nhưng mãi mới được bác sĩ cho phép vào thăm.

Trước đây ChanHee đã nghĩ đến chuyện đến thăm ông, nhưng L.joe lại cứ giữ cậu lại bên cạnh, chẳng cho cậu chút tự do nào, mấy hôm nay L.joe đi công tác nên cậu mới có thể làm những điều mình muốn.

- Tiểu Hee à, con đến thăm bác là bệnh tình của bác đã đỡ hơn một nửa rồi. Nhưng dù gì ở nhà là tốt nhất, ở đây ngày nào cũng ngửi thấy mùi thuốc, không có bệnh cũng thành có bệnh.

Lee ByungHan được ChanHee đỡ người để ông ngồi thoải mái hơn.

- Bác Lee, bác ở đây có bác sĩ chăm sóc thì mọi người mới yên tâm được!

ChanHee mỉm cười nói.

- Tiểu Hee à, bác vẫn quen nghe con gái bác là bố hơn!

ChanHee thấy rất ấm áp:

- Cháu xin lỗi đã khiến bác phải lo lắng, đúng ra cháu phải đến thăm bác sớm hơn! – ChanHee cảm thấy rất áy náy.

Lee ByungHan lắc đầu, nặng nề thở dài một hơi:

- Tiểu Hee à, thật ra nhà họ Lee chúng ta mới phải xin lỗi con... – Giọng nói của ông có chút nghẹn ngào.

- Bác Lee, bác nghĩ nhiều rồi! – ChanHee an ủi Lee ByungHan.

- Không, Tiểu Hee, con cứ để bác nói đã! – Lee ByungHan yêu thương ChanHee như yêu thương con gái ruột của mình:

- Bác tuyệt đối không thể ngờ ByungHun lại có thể làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy! Sao nó có thể buộc con bỏ đứa bé đi được chứ! Thằng... bất hiếu này! Khụ... khụ...

Lee ByungHan nhớ lại chuyện cũ lại thêm tức giận, cả người run lên, tiếng ho sặc sụa vang vọng khắp phòng.

- Bác Lee, bác đừng như vậy!

ChanHee vội trấn an sự kích động của ông! Ông cũng hiền từ như bố ruột của cậu, nhưng giờ nhìn ông nằm trên giường bệnh, trái tim cậu cũng cảm thấy đau lòng, cậu không thể để ông lo lắng thêm cho cậu nữa!

- Đứa con gái ngoan, bác đã để con phải chịu ấm ức rồi! – Lee ByungHan đã ổn định tâm trạng hơn.

Mỗi khi nhớ lại chuyện này, ông lại rất đau lòng.

ChanHee cố nén cảm giác đau lòng, cậu cố mỉm cười thật tươi, an ủi ông: "Thôi bác ạ, đều là chuyện của hai năm trước rồi, coi như cháu và L.joe hữu duyên vô phận đi!"

Sao cậu có thể quên được chứ? Làm sao có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra được? Trong hai năm qua, mỗi lần cậu nhớ tới đứa con nhỏ đã chết, nỗi hận với L.joe lại càng tăng thêm một bậc, thậm chí nỗi hận của cậu còn vượt xa hơn rất nhiều so với nỗi hận của L.joe dành cho cậu.

Cậu vĩnh viễn không thể quên!

Lee ByungHan thấy ChanHee ngây người ra, sao ông có thể không hiểu tâm trạng lúc này của cậu chứ? Chỉ là mọi chuyện cậu đều giữ trong lòng, không nói ra mà thôi!

- Tiểu Hee, khi Hyuk Min đến thăm bác, nó đã kể mọi chuyện hai năm qua của con cho bác nghe! Con đúng là ngốc quá, sao không nói gì cả chứ!

Khi Hyuk Min kể hết mọi chuyện cho ông nghe, ông thật sự đau lòng thay cho ChanHee, ông thật sự không biết phải nhìn mặt mũi của bố mẹ ChanHee như thế nào nữa!

- Bác Lee, xin lỗi bác! – ChanHee thật sự không muốn lừa gạt ông, nhưng lúc trước cậu đâu thể tâm sự với ai.

Lee ByungHan đau lòng nhìn ChanHee:

- Bác biết con không còn cách nào nữa mới phải làm vậy! Đúng rồi, hiện giờ LeeC sao rồi?

Ông quan tâm hỏi.

ChanHee ổn định lại tâm trạng rồi trả lời:

- Mấy hôm trước cháu vừa nói chuyện điện thoại với bố mẹ cháu, mọi chuyện vẫn ổn!

Gần đây, cổ phiếu của LeeC lên xuống thất thường, chắc chắn đã chuyện gì đó không bình thường. Cậu vội gọi điện hỏi bố mẹ nhưng bố cậu giải thích đây là chuyện hết sức bình thường, nói cậu đừng lo.

ChanHee luôn lo lắng L.joe sẽ lật lọng, nếu có một ngày LeeC xảy ra vấn đề thì L.joe chính là đối tượng khả nghi nhất. ( ôi oan cho Gà Dâu quá )

- Nếu bác đoán không sai thì nhất định là L.joe lấy LeeC để uy hiếp con! 

- Dạ? – ChanHee hơi sững người, cậu không ngờ ông nằm viện nhưng vẫn biết nhiều chuyện như vậy.


Lee ByungHan cười khổ:

- Bác là người làm cha nên hiểu rất rõ tính cách của nó. Bác biết nó rất lạnh lùng và nghiêm khắc, không cho phép người khác phản bội nó, nhất là... người mà nó chú ý nhất!

- Người anh ấy chú ý nhất? –ChanHee hơi chấn động. 

- Đúng, chẳng lẽ con không có chút cảm giác nào sao? – Lee ByungHan lại hỏi.

- Cháu... cháu không hiểu ý bác! – ChanHee hơi mất tự nhiên! Không thể, tuyệt đối không thể có chuyện đó.

- Con hiểu mà! Sau khi ByungHun biết con không chết, tại sao nó lại muốn dùng LeeC để uy hiếp con chứ? Nếu mục đích của nó chính là muốn LeeC thì LeeC tuyệt đối không thể tồn tại được đến hôm nay. Ngoài mặt thì con bị nó bắt ép ở lại bên cạnh nhưng thực tế là... ByungHun sợ mất đi con!

Những lời của Lee ByungHan hệt như trái bom nổ tung trong lòng ChanHee. Cậu chưa bao giờ công nhận chuyện này! Nếu là hai năm trước thì chắc chắn cậu sẽ mừng đến phát điên, nhưng hai năm sau... bọn họ còn có khả năng sao?

- Bác Lee, bác nghĩ nhiều rồi, cháu và L.joe...

- Tiểu Hee, càng là người không biết biểu đạt thì sẽ càng muốn che giấu bản thân mình, L.joe chính là người như vậy... Chính vì thế nên trước giờ nó không giỏi việc giải thích hành động của nó cho người khác!

Lee ByungHan ngắt lời ChanHee.

ChanHee ngẩn người, sững sờ hồi lâu.

----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro