chap 12: sự việc bất ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi ChanHee rời khỏi bệnh viện, cậu hít một hơi thật sâu, những lời Lee ByungHan vừa nói khiến cậu chưa kịp tiếp thu.

Huyệt thái dương của ChanHee giật giật đau nhức, cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, tâm trạng cũng nhất thời thoải mái hơn đôi chút. Cậu để tài xế đi sau mình, một mình dạo bộ đến hiệu sách một chút rồi mới quay trở lại biệt thự.

Sau khi xuống xe, bước về phía biệt thự, đột nhiên cậu nghe thấy tiếng bước chân dồn dập phía sau.

Ngay sau đó, cậu liền bị ôm vào một lồng ngực ấm áp.

Chủ nhân của vòng ôm ấm áp này rõ ràng vì vừa chạy nên thở hổn hển trên đầu cậu.

ChanHee hoảng sợ, vội vàng thoát ra, cậu ngẩng đầu lên, muốn nhìn rõ xem người đó là ai.

- Hee, là anh! – Giọng nói dịu dàng quen thuộc vang lên bên tai ChanHee.

- Chang...ChangBum? – ChanHee kinh ngạc, sao anh lại...

Lúc này anh ta trông rất hốc hác, khuôn mặt khôi ngô trước đây giờ tiều tụy đến mất chỉ còn trông thấy hai con mắt.

- ChangBum, sao anh lại đến đây?

ChanHee thấy rất kì lạ, cậu không thể ngờ sao anh ta lại không quản đường xa chạy tới đây.

- Hee, đừng nhiều lời nữa, anh biết hôm đó vì bất đắc dĩ nên em mới nói như vậy, hôm nay em nhất định phải đi theo anh!

ChangBum túm chặt tay ChanHee, chạy về hướng ngược lại hướng của căn biệt thự.

- ChangBum, rốt cuộc đã có chuyện gì? Anh đừng như vậy... – ChanHee cảm thấy sự việc rất kỳ lạ.

- Hee, bây giờ anh chẳng còn gì cả, chỉ có em thôi!

- Cái gì? ChangBum, anh đang nói gì vậy?

ChanHee cảm thấy có điều chẳng lành.

- Cái tên Lee ByungHun khốn kiếp đó vì muốn trả thù anh nên đã thu mua lại tập đoàn Uy Dương. Giờ anh chẳng còn gì nữa! – anh ta gào to lên, anh ta hận không thể giết chết L.joe, không ngờ L.joe lại tàn nhẫn như vậy.

Tại sao có thể như vậy? Cả người ChanHee mềm nhũn, trái tim cũng suýt nữa nhảy ra ngoài.

L.joe, sao anh lại có thể... hôm đó cậu đã đau khổ cầu xin anh, cuối cùng anh cũng đồng ý với thỉnh cầu của cậu, tại sao... anh lại lật lọng, thu mua tập đoàn Uy Dương? 

- Hee, em nghe anh nói đây, Lee ByungHun vĩnh viễn chỉ biết đến bản thân anh ta mà thôi. Anh không thể để em ở lại bên cạnh anh ta rồi chịu khổ được, đi theo anh đi... – ChangBum vừa kéo ChanHee vừa nói.


- Không, ChangBum, em thật sự không thể đi theo anh được. Anh mau đi đi, nếu không để người của L.joe nhìn thấy sẽ rất phiền phức! – ChanHee lấy lại phản ứng.

Hiện giờ cậu không thể đi cùng anh ta được, L.joe đã thu mua công ty của anh ta, nếu một khi cậu đi theo anh ta thì không biết L.joe còn có thể làm ra những chuyện tàn nhẫn đến mức nào nữa.

- Hee, không phải em chê anh giờ chỉ còn hai bàn tay trắng đấy chứ? – Ánh mắt ChangBum vụt qua tia khác lạ.

- Phải... ChangBum, em không thể đi theo anh...

Kít! Khi hai người còn đang giằng co nhau, một chiếc xe hơi đột nhiên phanh lại, tiếng phanh xe bỗng chắc ngắt lời ChanHee.

Ngay sau đó, một người đàn ông cao lớn bước ra.

ChanHee cảm thấy choáng váng, cậu có cảm giác máu trong người đang chảy ngược vì đứng trước mặt hai người họ lúc này chính là L.joe!

Lúc này, sự đông lạnh đã hoàn toàn che kín gương mặt muốn giết người của L.joe, anh tuyệt đối không thể ngờ rằng hai người họ còn dám gặp mặt nhau!

Đang chạy xe về biệt thự, anh chợt nhìn thấy hai người đang nắm tay nhau chạy về hướng ngược lại. Anh nheo đôi mắt lạnh lùng vào, vì anh phát hiện ra, đó... đó chính là ChanHee!

Còn người đàn ông đang giữ chặt tay cậu chính là ChangBum! 

Sự tức giận trong nháy mắt bùng nổ như muốn làm tung lồng ngực L.joe, uy lực chẳng khác nào một thứ vũ khí hạt nhân. ChanHee đáng chết này, cậu dám nhân lúc anh ra nước ngoài để bỏ trốn?

May mà anh về nước sớm, nếu không...

Ra nước ngoài xử lý công việc, anh chợt phát hiện ra bản thân luôn cảm thấy nao nao, bóng dáng của ChanHee không lúc nào không hiện ra trước mắt anh. Cậu đang làm gì? Có ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về hay không?

Mỗi khi nghĩ đến đây, lòng L.joe nóng như lửa đốt. Sự bình tĩnh đã được tạo dựng trong suốt hai mươi mấy năm qua nhất thời tan rã hết cả, thậm chí anh còn chẳng thể tập trung được vào công việc, lúc nào cũng cảm thấy điên điên khùng khùng. Anh nhanh chóng thay đổi lịch trình, vội vàng trở về biệt thự...

Ai ngờ rằng anh lại nhìn thấy cảnh tượng này.

- ChangBum, tôi đúng là đã xem nhẹ năng lực của cậu rồi, không ngờ cậu còn có thể tìm ra được nơi này!

Giọng nói của L.joe như vang vọng từ tận địa ngục, quanh quẩn khắp trong bầu không khí.

Lúc này, anh phẫn nộ đến mức sắp giết người, lồng ngực phập phồng lên xuống cùng nắm tay siết chặt cho thấy anh đang cố nín nhịn.

- Lee ByungHun! Anh đúng là kẻ tiểu nhân ăn tươi nuốt sống người khác, giờ tôi chẳng cần phải lo lắng chuyện của tập đoàn nữa, nhưng tôi còn có ChanHee, anh vĩnh viễn đừng mơ tưởng rằng anh sẽ có được ChanHee.

- Cậu nói gì? Lặp lại lần nữa xem nào!

Lửa giận trong lồng ngực L.joe bỗng chốc bị kích thích, anh gầm lên, nắm đấm cũng nhanh như chớp vung ra...

- A... – Tiếng hét chói tai của ChanHee vang lên, rõ ràng là ChangBum không hề có năng lực đánh trả, anh ta bị đấm bay văng ra xa, ngã chổng vó.

Ngay sau đó, L.joe bước nhanh lên mấy bước, phẫn nộ vung nắm đấm như mưa vào người ChangBum.

- Trên du thuyền tôi tha cho cậu rồi, thế mà cậu còn không biết tốt xấu, muốn đưa ChanHee đi! Tôi nói cho cậu biết, ChanHee vĩnh viễn là người của tôi, cái đồ khốn kiếp nhà cậu đừng có nghĩ đến! – L.joe phẫn nộ gào lên như muốn giết người.

ChanHee kinh hãi, vội chạy đến.

- Đủ rồi, L.joe, anh dừng tay lại đi... anh cứ như vậy sẽ đánh chết anh ấy mất!

L.joe hung hăng buông anh ta ra.

- Cậu đau lòng vì hắn ta à? – L.joe lạnh lùng hỏi, anh tức giận đến mức tưởng như chạm vào là sẽ bùng nổ ngay.

ChanHee đẩy L.joe ra, cậu đứng dậy, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, nhìn chằm chằm L.joe. Một lát sau, một chuyện bất ngờ xảy ra khiến L.joe không thể nào ngờ tới...

Một bàn tay hung hăng tát thẳng vào má anh.

Thời gian lập tức ngừng lại vào chính thời điểm tiếng tát vang lên, đồng thời hơi thở sặc mùi nguy hiểm cũng lập tức vây kín bầu không khí xung quanh!

Ngay sau đó, cổ tay ChanHee bị L.joe bắt được. Anh chẳng khác nào quỷ Satan đến từ địa ngục đang nổi cơn thịnh nộ, chỉ riêng ánh mắt sắc bén ấy cũng đủ giết người.

- Lee ByungHun, anh không phải là người, sao anh có thể nhẫn tâm chà đạp lên công ty mà người khác đã mất bao công sức để thành lập? Tôi không ngờ vì lợi ích mà anh lại lật lọng, còn không từ thủ đoạn nào, thật sự không ngờ anh lại đê tiện đến mức này.

ChanHee cố nén cảm giác đau đớn, giọng nói lạnh như băng đầy sắc bén của cậu đâm thẳng vào lòng L.joe. 

Khuôn mặt đông lạnh của anh vụt qua sự đau lòng, hóa ra trước giờ cậu chưa từng tin tưởng bản thân anh, vì một người đàn ông khác mà hiểu lầm anh!

- Tôi đã cảnh cáo cậu rồi, trước khi làm chuyện gì thì phải nghĩ đến hậu quả!

L.joe đang phẫn nộ, không muốn giải thích gì cho ChanHee nữa. Giờ anh chỉ thầm nghĩ rằng nhất định phải giáo huấn cậu, không biết trời cao đất dày này là gì.

Sau khi gào lên, L.joe kiên quyết bế thốc ChanHee lên đi về phía xe ô tô, sát khí đằng đằng tỏa ra, anh ra lệnh cho tài xế:

- Vứt cái đồ bỏ đi đó vào núi đi! Đừng để tôi thấy hắn ta nữa!

- Vâng, anh Lee! 

Sau khi giao việc xong, L.joe ngồi vào vị trí lái, nhấn mạnh ga, phóng xe như gió bão về phía biệt thự.

- Hee – ChangBum bị đấm, cả người toàn là vết thương, anh ta khó khăn mở mắt ra, cực kì đau lòng. Đợi đến khi anh ta tỉnh lại thì đã ở một nơi rất xa biệt thự rồi!

- L.joe... tôi... tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh! – Ánh mắt anh ta khiến người khác cực kì sợ hãi.

- Chúng tôi có thể giúp anh! – Giọng nói của một người phụ nữ vang lên, một chiếc khăn tay bỗng chốc xuất hiện ngay trước mắt ChangBum.

ChangBum quay đầu lại một cách khó khăn, anh ta híp hai mắt lại mới thấy rõ người mới tới! Đó là một cô gái xinh đẹp!

- Các người...

- Chúng tôi có thể giúp anh báo thù! – Một người đàn ông xuất hiện bên cạnh người phụ nữ.

- Anh... không phải anh là... – ChangBum mở to hai mắt, ngây ngẩn cả người! Sao lại có thể?

  - Buông ra! L.joe, anh buông tôi ra!

ChanHee ra sức giãy dụa, muốn tránh thoát khỏi cánh tay to đầy mạnh mẽ của L.joe.

Cậu thật sự rất tức giận, cho tới tận bây giờ cậu cũng không thể ngờ L.joe lại có thể tàn nhẫn như vậy. Anh hủy bỏ công ty của ChangBum, sau đó còn hung hăng đánh người khiến ChangBum bị thương rất nghiêm trọng.

L.joe không nói một lời nào hết, hai hàng lông mày nhíu chặt lại vào nhau, đôi môi mỏng hơi nhếch lên thể hiện rõ sự phẫn nộ của anh. 

Chẳng thèm để ý đến tiếng thét chói tai và sự giãy dụa của ChanHee, L.joe vừa lôi vừa kéo cậu vào phòng ngủ rồi đẩy cả người cậu xuống sofa.

- A... – Bị đẩy quá mạnh khiến ChanHee thở hổn hển, lúc này cậu hoàn toàn cảm nhận được sự uy hiếp khủng khiếp từ trên đầu mình.

ChanHee thở hổn hển, miễn cưỡng đứng dậy, đưa một tay vuốt lên vết đỏ trên cổ tay còn lại, ánh mắt đầy thịnh nộ:

- L.joe, anh quá đáng rồi đấy! Đường đường là tổng giám đốc của Lee thị mà lại giống như kẻ đầu đường xó chợ đánh người, có phải đây mới chính là bản tính thực sự của L.joe anh không?

ChanHee tức giận, gào to lên.

Rầm!

L.joe vung bàn tay to lên, tiếng đóng sập cửa vang vọng khắp phòng ngủ. Anh vẫn không nói lời nào nhưng từ chính ánh mắt thâm trầm của anh đã nói cho ChanHee biết, anh không còn kiên nhẫn nữa rồi!

- L.joe, anh tránh ra, tôi muốn ra ngoài! – Khi nghĩ đến vết thương của ChangBum, ChanHee rất lo lắng.

- Ra ngoài? Cậu còn định đi đâu? Đây mới chính là nơi cậu phải ở!

L.joe bước từng bước tới gần cậu, trên trán nổi đầy gân xanh, anh nghiến răng nghiến lợi hỏi:

- Cậu quan tâm đến tên chết tiệt đó? Biểu cảm của cậu hiện giờ có phải định nói cho tôi biết là cậu không nỡ bỏ hắn ta? Cậu yêu hắn ta?

Dù sao bọn họ cũng từng là vị hôn phu và hôn thê của nhau, không biết chừng ChanHee thật sự yêu ChangBum cũng nên. Nhưng không biết vì sao, khi nghĩ đến việc trong lòng cậu chỉ có cái tên vô lại đó, L.joe cảm thấy bực tực đến mức muốn phóng hỏa thiêu rụi căn phòng.

Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà trong lòng cậu chỉ có hắn? ChanHee vốn là thuộc về anh, hai người bọn họ đã cùng thề ước trong nhà thờ, đây là chuyện đã định trước, vĩnh viễn không thể thay đổi!

L.joe không muốn đi quá sâu để phân tích trạng thái tâm lý của mình lúc này! Đây là... đây hẳn là dục vọng muốn độc chiếm!

Đúng! Chỉ là dục vọng muốn độc chiếm mà thôi! Chỉ là anh không thể để cậu được hạnh phúc mà thôi! Lúc trước cậu nhẫn tâm không quan tâm đến cảm nhận của anh, không nói đến việc có quan hệ mờ ám với bố anh, lại còn dùng thủ đoạn hạ lưu để lừa gạt anh, vậy mà hôm nay cậu còn muốn được hạnh phúc sao?

Đúng, chính là như vậy! Cũng chẳng phải là... chẳng phải là anh có tình cảm gì đặc biệt với cậu hết!

Nhưng, tại sao cảm xúc của anh lại luôn bị ảnh hưởng bởi ChanHee? Khi thấy cậu không để ý đến mình, anh lại cảm thấy có chút gì đó mất mát; mỗi lần đối mặt với câu chất vấn của cậu, anh lại càng trở nên nóng nảy và luống cuống; khi ChanHee không ở bên cạnh, anh lại thường chìm đắm trong dòng suy nghĩ về cậu. Một người luôn bình tĩnh và có khả năng kìm chế như anh, tại sao lại vì cậu mà vui buồn thất thường như vậy?

Yêu anh ấy? Ba từ này làm ChanHee sửng sốt. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, cậu đã hoàn toàn quên đi sự tức giận ban đầu mà lại rơi vào trạng thái hoảng hốt.

Yêu? ChanHee chưa từng cẩn thận suy nghĩ về vấn đề này, dù lúc ở trên du thuyền, cậu cũng chỉ muốn bảo vệ ChangBum mới nói vậy. Nhưng hôm nay khi đối mặt với vấn đề này, sao cậu lại không thể nhìn vào trái tim của mình được?

ChangBum là vị hôn phu của cậu, theo lý mà nói, cậu hẳn là phải yêu anh ấy mới đúng. 

Nhất là khi bị L.joe hại, ChanHee bị thương khắp người lại gặp được một ChangBum vô cùng tao nhã, anh ấy cẩn thận, nhẫn nại, dịu dàng dùng sự am hiểu của mình để làm xoa dịu trái tim đã tổn thương của cậu.

ChangBum và L.joe là hai người đàn ông hoàn toàn khác nhau, khi ở bên cạnh anh ấy, ChanHee cảm thấy rất thoải mái, dường như lúc nào cũng có làn gió xuân ấm áp thổi qua, tất cả những gì không thoải mái đều được sự dịu dàng của anh ấy quấn đi.

Nhưng khi gặp lại L.joe, bị anh bắt phải làm tình nhân, tại sao cậu lại không để ý đến chuyện phải rời xa ChangBum?

Chẳng lẽ... tình cảm của cậu dành cho ChangBum chỉ là cảm kích, không phải là "yêu"?

ChanHee nhất thời cảm thấy vô cùng hỗn loạn và khiếp sợ. Tại sao đến lúc này cậu mới nghiêm túc nhìn thẳng vào lòng mình về vấn đề này... cậu thật sự yêu ChangBum sao?

Trong hai năm qua, ChangBum đã theo đuổi cậu, hơn nữa trước sự cẩn thận và quan tâm của anh ấy, dần dần cậu đã bị xao động. Khi anh ấy cầu hôn cậu, trong đầu cậu đột nhiên hiện lên bóng dáng lạnh lùng của L.joe, sau đó cậu lập tức đồng ý.

Bởi vì từ trong tiềm thức, cậu cho rằng sự dịu dàng và ôn hòa của ChangBum hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn về cuộc sống của cậu. Nếu ChangBum cũng giống như L.joe thì cậu tuyệt đối không đi vào vết xe của hai năm trước.

Tình yêu đó rất đau khổ, rất chua xót và cũng quá tàn nhẫn!

Cho nên cậu không muốn một tình yêu kích thích, cũng chẳng phải là một tình yêu oanh oanh liệt liệt, một tình yêu đến chết đi sống lại, cậu chỉ muốn có một tình yêu bình thường, nước chảy đá mòn, sống một cuộc đời bình thản là được rồi.

Cậu sẽ không cần phải vất vả đến mức hàng đêm trong những giấc mơ cũng chỉ có hiện thực và trở ngại!

Nhưng hai năm sau, khi L.joe xuất hiện trước mắt cậu, người đàn ông đó ngông cuồng, không thèm quan tâm đến nỗi hận của cậu với anh mà ích kỷ bắt ép cậu ở lại bên cạnh khiến cậu lại một lần nữa phải sống trong một thế giới toàn những âu lo.

Nhưng, trái tim cậu lại như đi lạc trước sự quan tâm và căng thẳng mà anh vô tình thể hiện ra...

Tình yêu... không hề phẳng lặng!

Có lẽ, trong đó là một tình cảm mãnh liệt, có điên cuồng, có cố chấp, có sự lưu luyến!

Tình yêu chân chính có lẽ sẽ mang đến đau khổ và nước mắt, nhưng chỉ cần đã được nếm hương vị của tình yêu một lần, gặp được người khiến ta phải chìm đắm thì chẳng còn cách nào thoát ra được.

Giống như nụ hôn ngông cuồng và vòng ôm mạnh mẽ của L.joe...

Có phải như vậy không?

ChanHee kinh ngạc nhìn người đàn ông ngông cuồng trước mắt, từ người anh tỏa ra khí phách uy phong, đôi mắt sắc bén, chiếc cằm cương nghị...

------  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro