chap 14: không khí kì quái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  L.joe. Anh cầm bát thuốc lên, cẩn thận đỡ cậu dậy.

- Không... không cần!

ChanHee đang hôn mê nhưng miệng vẫn đắng ngắt, cậu nhíu mày lại, đẩy bát thuốc ra...

- Không uống...

Đau đầu quá! Cả người không thoải mái, cậu lại càng không muốn uống cái thứ khó uống như đòi mạng này được!

- Hee Hee, ngoan! Nghe lời đi! – Giọng nói dịu dàng đầy yêu chiều vang lên:

- Em không uống thuốc thì sao khỏi bệnh được?

ChanHee hơi mở mắt ra, vị thuốc bắc khiến cậu buồn nôn...

- Em không uống! – Cậu đẩy cái bát ra.

Đột nhiên, dạ dày bị khuấy đảo, nước chua dấy lên tận cổ, cậu không nhịn được che miệng lại, chỉ muốn nôn khan.

- Hee Hee, em nôn ra đi, đừng cố nhịn!

L.joe dùng cả hai tay để đỡ cậu. Hôm trước cậu cũng từng nôn một lần, bác sĩ nói không đáng lo ngại, chỉ là bị ốm nên cơ thể cậu suy nhược, hơn nữa do không ăn uống đầy đủ nên trong dạ dày chỉ toàn nước chua mới buồn nôn.

Không! Sao cậu có thể nôn trên giường như vậy? Không được, tuyệt đối không được!

- Ưm... – Mặt ChanHee trắng bệch.

- Ưm... em muốn vào nhà vệ sinh! – Thật khổ quá, cậu muốn nôn!

- Em cứ nôn ra đi! – L.joe hơi nhíu mày lại. Đúng là cậu bé bướng bỉnh, là lúc nào rồi mà còn phân cao thấp nữa chứ.

L.joe vừa ra lệnh vừa cầm một cái chậu rửa mặt đặt lên trước mặt ChanHee! Cậu đã mệt mỏi rồi, anh không muốn cậu phải đi vào nhà vệ sinh trong tình trạng suy yếu.

ChanHee miễn cưỡng ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp của cậu lúc này vì cái dạ dày co bóp mà trở nên mông lung. Cậu kinh ngạc nhìn L.joe, hình như có gì đó là lạ! Tại sao? Tại sao anh lại săn sóc cậu như vậy?

- Không... – ChanHee bướng bỉnh đứng dậy, cậu nhất định phải vào nhà vệ sinh để nôn, giờ nôn ngay trước mặt L.joe, đúng là rất kì quái!

Nhưng sau khi miễn cưỡng đứng dậy, cậu mới phát hiện ra giờ cả người cậu hoàn toàn không mặc quần áo.

Sao có thể? Sao cậu lại như thế này?

- A... – Nước chua trong dạ dày lại dâng lên, ChanHee thật sự không thể nhịn nổi nữa, cậu kéo chiếc chậu rửa mặt rồi nôn vào đó.

Sau khi nôn xong, cái bụng của ChanHee mới thoải mái được một chút.

Sau đó, L.joe thu dọn sạch sẽ mọi thứ rồi tự mình vào phòng tắm, lấy chiếc khăn mặt ra, lau sạch khóe miệng ChanHee rồi đặt cậu thoải mái nằm xuống giường.

- Hee Nhi, em uống nước đường đi, sau đó anh sẽ cho em uống thuốc!

L.joe cầm cốc nước đường mà từ sáng sớm bác Hany đã chuẩn bị. Anh thử độ ấm trong nước rồi đưa thìa đến bên miệng ChanHee.

- Em... em tự làm!

ChanHee cất giọng mỏng manh, ánh mắt đầy nghi hoặc khi nhìn L.joe.

- Nghe lời!

L.joe quát nhẹ, thông qua ánh mắt là anh đã biết cậu đang nghĩ gì! Chẳng lẽ cậu sợ anh đến thế ư?

ChanHee hơi giật mình, sau đó khó khăn uống vài ngụm nước đường.

L.joe nhẹ nhàng lấy khăn mặt lấy vết nước còn đọng trên khóe miệng cậu.

Lát sau, L.joe nhẹ nhàng hỏi:

- Em thoải mái hơn chưa? Còn thuốc nữa, để anh cho em uống!

Sau đó, anh nhẹ nhàng nâng người ChanHee dậy, để cậu dựa vào người anh.

- Em... em không muốn uống...

ChanHee nhìn bát thuốc rồi nhíu mày lại, có trời mới biết cậu sợ nhất là phải uống loại thuốc này.

- Không được, uống thuốc em mới khỏi bệnh được! – L.joe không cho phép cậu cự tuyệt.

- Đi mà... chỉ cần tiêm là được rồi, đừng bắt em uống thuốc, được không?

ChanHee vô thức kéo kéo tay L.joe, ánh mắt khẩn cầu.

- Hee Nhi! Hee Nhi của anh!

Trước sự làm nũng của ChanHee, L.joe thấy trong lòng ngứa ngáy, anh bật cười, đưa tay ôm chặt lấy cậu. Đúng là chưa thấy cậu bé nào đáng yêu như vậy, uống thuốc mà còn phải cò kè mặc cả!

- Yên tâm, anh giúp em uống, sẽ không đắng lắm đâu! – Nụ cười trên khóe môi càng sâu hơn, anh lên tiếng đầy yêu chiều.

ChanHee kinh ngạc đến mức ngây người trước biểu cảm của L.joe, cậu chưa bao giờ thấy anh như thế này...

L.joe ngửa đầu đổ bát thuốc vào trong miệng rồi giữ chặt khuôn mặt ChanHee, khẽ áp môi lên môi cậu, dòng nước thuốc đen đặc chậm rãi được mớm vào trong miệng cậu.

Trái tim ChanHee đập thình thịch, hai má cậu đỏ ửng, không thể không thừa nhận... cách uống thuốc này thật là kỳ lạ, mà thứ thuốc này cũng không khó uống lắm...

Vì sao...

ChanHee đảo mắt nhìn tập tài liệu trên đầu giường, chẳng lẽ mấy hôm nay anh ở nhà xử lý công việc sao?

Sau khi uống xong thuốc, anh lại đặt cậu nằm xuống giường, đôi mắt sáng ngời:

- Giờ em ngủ một chút đi, em chỉ cần nghỉ ngơi nhiều, uống thuốc đúng giờ thì sẽ khỏi ốm nhanh thôi!

Nói xong, anh đứng lên đi ra ngoài.

- Đợi đã... – ChanHee lên tiếng.

- Sao? Không nỡ để anh ra ngoài à? – L.joe quay trở lại giường, khuôn mặt anh tuấn có chút tà khí, anh chống tay xuống giường, hoàn toàn vây lấy người cậu trong phạm vi của mình.

ChanHee hơi rung động nhưng cũng thấy mất tự nhiên.

- Sao, vẫn còn muốn anh ôm em ngủ à? Mấy ngày nay em lúc nào cũng ngủ trong lòng anh đấy!

Khóe miệng L.joe cong lên, khuôn mặt tà mị đầy sức hấp dẫn.

- Cái gì? 

ChanHee giật mình, tuy cậu luôn mê man nhưng lúc nào cảm thấy rét lạnh thì luôn có một bức tường ấm áp để cậu dựa vào. Cậu thấy rất ấm áp, cũng rất an toàn, hơi thở đó khiến cậu cảm thấy rất quen thuộc.

Đúng! Cảm giác quen thuộc đó chính xác là do L.joe mang lại.

L.joe giơ tay khẽ vuốt những lọn tóc mềm mại của cậu, anh cảm thấy cậu lúc này cực kì giống một con mèo.

- Ngoan, em cứ nằm nghỉ trước đi! Anh gọi xong điện thoại sẽ quay lại ngay!

ChanHee vội vùi người vào trong chăn. Sau khi L.joe nhẹ nhàng đóng cửa lại, cậu mới ngơ ngác nhìn về phía cửa.  

________________________________

Dần dần, bệnh tình của ChanHee cũng đỡ đi, sắc mặt tái nhợt giờ cũng hồng hào lên không ít.

Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm cửa sổ chiếu xuống sàn nhà, khúc xạ tạo thành một vầng sáng cực kì tươi đẹp.

Có lẽ bầu không khí sáng sớm lan tràn khắp nơi, ChanHee bỗng tỉnh lại, cậu mở to đôi mắt, ánh mắt thanh lạnh có nét dịu dàng, hàng lông mi đen như mực và thon dài hơi run run.

Dường như nghĩ ra điều gì khác lạ, cậu lập tức ngồi bật dậy, tim nhảy loạn xạ.

Cánh tay trái đầy mạnh mẽ của L.joe vẫn đặt trên eo cậu, lồng ngực trần rắn chắc của anh đầy cường tráng.

ChanHee nhẹ nhàng lùi người về phía sau, mấy ngày nay, L.joe cứ ôm cậu nằm ngủ như vậy, dù hiện giờ sức khỏe cậu đã hồi phục rồi.

ChanHee nhìn người đàn ông đến mức mất hồn, đầu hơi nghiêng nghiêng để có thể ngắm nhìn toàn bộ những đường cong lạnh lùng mà tuyệt đẹp, hàng lông mày lạnh lẽo của anh hơi nhíu lại, trên đầu giường là mấy tập tài liệu dày cộp.

Mấy hôm nay, L.joe dịu dàng chưa từng thấy, anh chẳng nóng nảy, cũng chẳng cau có tức giận mà nhẹ nhàng như mặt nước tĩnh lặng. Dù có lúc cũng có phần ngông cuồng bá đạo nhưng chính vì vậy lại khiến cậu hoang mang, thậm chí có phần khiếp sợ. Cũng có thể do mấy hôm cậu bị ốm nặng, không thỏa mãn được dục vọng của anh nên mới vậy!

Rốt cuộc người đàn ông này là thế nào? Liệu anh có thể dịu dàng với cậu được trong bao lâu? Có phải sau khi cậu khỏi ốm là mọi thứ lại biến mất không?

ChanHee nhìn L.joe đang ngủ say, mấy ngày vừa rồi chắc anh mệt lắm, mỗi lần cậu tỉnh lại đều thấy anh ở bên cạnh mình.

Những ngón tay mảnh mai của cậu nhẹ nhàng vuốt lên hàng lông mày đang hơi nhíu lại của L.joe, dường như anh ngủ không được yên?

Là vì cậu sao?

Nghĩ đến đây, ChanHee thầm cười khổ, sao có thể chứ? Anh từng nói tình yêu đối với anh không đáng một đồng, hiện giờ anh đối xử với cậu như vậy chẳng qua là không muốn nhìn thấy một con bệnh mà thôi. Cậu chỉ là công cụ làm ấm giường, cũng giống như lý do anh nhảy xuống biển cứu cậu vậy.

ChanHee à ChanHee, chẳng lẽ mày còn chưa tỉnh ngộ ra à?

Cậu lắc lắc đầu, muốn đả thông tư tưởng của mình một chút.

Không ngờ, cậu cảm thấy phần eo bị siết lại, hơi thở của đàn ông xộc thẳng vào mũi cậu!

ChanHee kinh hãi, thì ra anh đã tỉnh rồi!

Anh mở mắt, khuôn mặt đầy lạnh lùng mang theo chút buồn ngủ nhưng vẫn không ảnh hưởng đến phong thái, ngược lại còn làm tăng thêm vài phần lười nhác...

Ánh mắt L.joe sáng ngời dưới đôi lông mày kiếm, đôi môi mỏng hơi mím lại, đôi mắt chim ưng trong veo nhìn ChanHee chằm chằm không hề chớp mắt. ChanHee ngây ngốc, sau khi bắt gặp ánh mắt ấy, cậu vội vàng tránh ra khỏi vòng ôm ấp ám của anh!

- Sao? Nhanh như vậy đã chán ghét vòng ôm của tôi rồi à? Mấy hôm nay em đều dựa vào nó để sưởi ấm đấy!

L.joe nở nụ cười tà mị, giọng nói nhẹ nhàng như đang thì thầm.

- Anh... đừng như vậy...

ChanHee dùng tay chắn trước cơ thể đang sát lại gần mình của L.joe, lúc này cả cậu và anh đều không mặc quần áo.

- Đừng gì cơ?

Bàn tay to của L.joe mơn trớn đôi môi của ChanHee.

Trái tim ChanHee thắt lại, cậu lúng túng nói:

- Tôi... tôi muốn ra ngoài tản bộ!

L.joe hôn lên trán cậu rồi sau đó cũng xuống giường.

ChanHee đứng dậy, bầu không khí sáng sớm rất thoải mái, mấy hôm nay cậu luôn mê man, đã hoàn toàn quên mất hương vị này rồi.

Ánh mặt trời buổi sớm chiếu lên gương mặt ChanHee, làn da trắng trẻo của cậu mịn màng, óng ánh trong suốt.

L.joe dịu dàng vén mấy sợi tóc trước trán cho cậu rồi lấy quần áo để chuẩn bị thay.

Sau đó, anh quỳ một gối xuống, giúp cậu để giày để thoái mái dạo bộ.

ChanHee mở to đôi mắt đẹp, sao anh lại có thể làm vậy?

Thật là mơ hồ! L.joe... cũng bị bệnh sao?

Cậu vỗ tay lên ngực, kinh ngạc nhìn.

Sau khi đi xong giày cho cậu, L.joe cũng ngẩng đầu lên, đón nhận ánh mắt cậu.

Tất cả những nghi hoặc đều hiện lên trong mắt L.joe. Anh chưa bao giờ phục vụ người khác, thế mà giờ lại giúp cậu mặc quần áo. Nếu anh nhận ra điều này thì chắc chắn sẽ kinh ngạc đến mức mở to hai mắt, không hiểu nổi tại sao bản thân lại như vậy. Sau khi gặp ChanHee, anh càng ngày càng không khống chế nổi hành vi của mình.

Sáng sớm, Angel Viên cực kì tươi đẹp, ánh nắng dịu nhẹ chiếu xuống bóng cây cọ cao lớn, từng vạt nắng rọi xuống bể bơi, sóng nước dập dờn phản xạ lại tia nắng khiến chúng sáng bóng như vẩy cá, từng đợt sóng gợn nhẹ càng làm nổi bật sự xa hoa của ngôi biệt thự.

ChanHee hít thở bầu không khí tươi mát, đi bên cạnh cậu là L.joe đang siết chặt eo cậu.

- Anh... hôm nay anh không đi làm à?

Cậu cất giọng hỏi đầy kì lạ.

Mấy ngày nay tuy cậu luôn mơ màng nhưng vẫn có thể cảm nhận được hơi thở quen thuộc, dù là ban ngày hay buổi tối đêm, hơi thở ấy không lúc nào không quanh quẩn bên cậu.

  Nếu thật sự mấy ngày vừa rồi anh không ngủ không nghỉ ở bên cậu suốt, vậy chẳng phải anh không lo việc của tập đoàn được sao?

Ánh mặt trời chiếu lên những góc cạnh anh tuấn và lạnh lùng của L.joe, hoàn toàn làm sáng rõ sự cao quý và tao nhã trên người anh.

- Không!

L.joe cong khóe miệng lên, ý cười thấp thoáng bên môi:

- Mấy ngày nữa tôi muốn em đi cùng tôi đến một nơi!

ChanHee hơi sững sờ: "Đi đâu?"

L.joe không lên tiếng, chỉ có ánh mắt là lóe sáng, nụ cười trên môi anh cũng khó có thể nắm bắt.

ChanHee không tiếp tục hỏi nữa, cậu biết dù cậu có hỏi thì anh cũng sẽ không trả lời.

***

Hương hoa dịu nhẹ lan tỏa khắp bầu không khí, quanh quẩn bên ChanHee và L.joe đang đi dạo bộ.

Hoa bỉ ngạn đã bung nở những đóa hoa đỏ tươi cực kì diễm lệ, tựa như vẻ đẹp ngàn năm mới được khoe ra, hoa nở hoa tàn cứ thế luân hồi mỗi dịp thu đến.

ChanHee nhìn đến mất hồn, khi tiến vào khu vực toàn sắc đỏ sẫm.

Cậu xoay người lại nhìn L.joe đang đứng gần mình, tựa như đã phải chịu đau đớn tột cùng, cậu chỉ mong người đàn ông này có thể cùng cậu ngắm nhìn những đóa hoa bỉ ngạn này.

L.joe cũng nhìn ChanHee, trông cậu lúc này rất kì ảo, dường như có phần không chân thực. Anh vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên khi anh ôm ChanHee trong vườn hoa, cảm giác đó rất khó có thể nắm bắt, chỉ muốn cả đời này được mãi như vậy.

Lúc ấy, sự xinh đẹp và duyên dáng của cậu như khắc sâu vào lòng anh, dù trái tim anh có lạnh lẽo đến thế nào thì cũng bất giác rơi vào tay cậu...

Sau khi biết ChanHeeăn độc tố của hoa bỉ ngạn, dù nổi trận lôi đình, muốn thiêu hủy toàn bộ vườn hoa nhưng khi đối mặt với những cả một biển hoa, trái tim lạnh lẽo của anh như bị tan chảy, đau đớn vô cùng, anh không thể xuống tay.

Những đóa hoa bỉ ngạn khiến anh rung động, không phải vì nó có sắc màu đỏ tươi mà là vì nó đại diện cho một người...

Nhìn những bụi hoa, dường như anh có thể nhìn thấy bóng dáng ChanHee.

- Rất cám ơn anh đã không tiêu hủy chúng!

Tâm trạng ChanHee rất phức tạp, cậu thốt ra lời từ tận đáy lòng.

- Tôi vẫn luôn yêu thích và tán thưởng sự xinh đẹp của chúng, cũng giống như em...

L.joe kéo ChanHee lại để cậu đối mặt với anh.

ChanHee cảm thấy hơi lo lắng, L.joe như vậy khiến cậu cảm thấy không quen.

Ánh mắt L.joe vụt qua tia cười nhạo, nụ cười trên môi anh càng đậm hơn:

- Cho nên... tôi sẽ không từ thủ đoạn nào để giữ chặt sự xinh đẹp đó ở lại bên cạnh mình!

ChanHee ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt chớp qua tia hờn giận, quả nhiên là vậy, thật là đáng giận!

- Anh coi tôi là cái gì vậy? Tôi cũng có nhân quyền đấy!

- Nhân quyền?

Những lời này của ChanHee rõ ràng khiến L.joe thấy không vui.

- Em phải hiểu một điều rằng, kể từ ngày em trở thành tình nhân của L.joe tôi thì em đã không còn quyền gì nữa.

Ánh mắt ChanHee ngập tràn vẻ khó tin, sự xúc động vì sự chăm sóc của L.joe mấy ngày vừa rồi giờ hoàn toàn tan biến, sao cậu có thể cho rằng mình là người đặc biệt được chứ? Mặc dù anh dịu dàng nhưng vẫn chỉ muốn cơ thể cậu mà thôi! Thật là nhục nhã!

ChanHee buồn bực, đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh khiến cậu khó hít thở, muốn hít thở cũng thấy không thông.

Cậu lạnh lùng nhìn L.joe, sau đó hừ lạnh một tiếng rồi xoay người đi ra khỏi vườn hoa bỉ ngạn.

Nhưng một bàn tay to đầy mạnh mẽ ngay lập tức siết chặt eo cậu, sau đó cả người cậu liền ngã vào lồng ngực ấm áp và rộng lớn của L.joe.

- Còn muốn đi à? Sao? Em vẫn muốn tìm cái tên vô tích sự ChangBum đó à?

L.joe gào lên! Tại sao? Tại sao cậu lại có thể dễ dàng khiến anh tức giận như vậy?

ChanHee ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt đầy thịnh nộ của L.joe, cậu cất giọng thanh lạnh:

- L.joe, anh còn muốn thế nào nữa? Tôi thấy anh mới chính là kẻ vô lại! Anh khiến nhà họ khuynh gia bại sản, chẳng lẽ còn chưa hài lòng à? Anh còn định giễu cợt anh ấy để làm thú vui nữa ư?

Mỗi câu chỉ trích nghe vào tai L.joe đều khiến anh càng tức giận.

Đôi mắt anh thoáng trở nên giận dữ, bàn tay to đang siết chặt vòng eo của ChanHee cũng tăng thêm lực, bầu không khí hài hòa giữa hai người lúc này sặc mùi nguy hiểm:

- Em còn định vì cái tên vô lại đó mà tranh cãi với tôi!

Tiếng gầm của anh vang vọng khắp vườn hoa như ném một hòn đá xuống mặt hồ phẳng lặng khiến sóng nước cuộn trào.

ChanHee lạnh lùng nhìn thẳng vào đôi mắt đầy giận dữ của L.joe, giọng nói lại càng thêm phần châm chọc:

- Chẳng lẽ tôi nói sai à? Theo tôi thấy anh chỉ là một kẻ đa nghi như Tào Tháo, chỉ biết vì lợi ích của bản thân mà thôi, hai năm trước như vậy, hai năm sau cũng chẳng khác gì!

- Em... – L.joe siết chặt cằm ChanHee, nghiến răng nghiến lợi lên tiếng:

- Hee Hee, đừng có chọc giận tôi! Cũng đừng làm mấy việc cò kè mặc cả vô tích sự đó với tôi!

Ánh mắt ChanHee phản chiếu lại sự lỳ lợm trong ánh mắt L.joe, đôi mắt đông lạnh của anh toát lên nét uy nghiêm cực kì lớn.

Cậu cố nén giận, buộc bản thân mình phải bình tĩnh lại:

- Chẳng lẽ việc Lee thị thu mua tập đoàn Uy Dương là sai sao?

Trái tim L.joe nhói lên, hóa ra cậu không hề tin tưởng anh! Nếu cậu đã nghĩ như vậy thì cứ cho là vậy đi!

- Đúng, chính xác! Tôi không muốn nhìn thấy tập đoàn Uy Dương bị hủy hoại trong tay tên vô lại ấy! 

Thật ra đó cũng là sự thật! Anh cũng không muốn em trai mình phải gánh trách nhiệm gì trong chuyện này! Mà lần này đúng là tập đoàn Uy Dương gặp vấn đề không hề nhỏ, tuy nhiên tập đoàn cũng có triển vọng, nếu đã như vậy thì việc gì anh phải từ chối?

  - Hừ! Đúng là buồn cười, tập đoàn Uy Dương là tâm huyết của anh ấy, chẳng lẽ anh có thể so sánh với người đã thực sự dồn hết sức lực vào sản nghiệp vào đó sao? 

- Tôi lặp lại một lần nữa, mọi quyết định tôi đưa ra đều liên quan đến chuyện trên thương trường! Là người của tôi, em hãy nhớ cho kỹ điều này!

L.joe thật sự không rõ tại sao mình lại phải giải thích nhiều với ChanHee như vậy.

Sự đông lạnh của L.joe khiến cậu hơi sợ, cậu nhìn vào mắt anh, nhận ra rằng anh không hề nói dối.

Cậu tin anh sao? Liệu những mánh khóe này có tác dụng hay không?

- Hee Nhi...

L.joe nhìn vào đôi mắt ChanHee, trong lòng lại mềm ra không ít. Anh ôm ChanHee vào trong, cúi người xuống, đôi môi nóng bỏng khiêu khích đôi môi mềm của cậu:

- Em chỉ cần làm tốt trách nhiệm của tình nhân, tôi không có nhẫn nại để dễ dàng bỏ qua một vài chuyện em đã làm, ví dụ như... em đến thăm bố tôi!

Những lời nói của L.joe như quả bom nổ tung trong lòng ChanHee.

Cậu ngước mắt lên:

- Tôi... tôi không định giấu anh, tôi chỉ muốn đến xem sức khỏe của bác Lee thế nào thôi.

- Không cần em quan tâm! – Ánh mắt L.joe như phun ra lửa giận.

Khi nghĩ đến cảnh ChanHee thân thiết cùng bố mình, anh lại thấy trái tim lạnh giá đi vài phần! Không, cậu nhất định phải ở bên cạnh anh!

- Anh...

ChanHee cảm thấy cõi lòng lạnh giá! Ừ, cậu có thân phận gì chứ, chẳng qua chỉ là một  tình nhân, có tư cách gì quan tâm đến chuyện đó chứ!

L.joe chặt ChanHee vào lòng, đôi môi nóng mang theo ngọn lửa giận sắp bùng nổ chặn miệng ChanHee lại, cuồng nhiệt bộc phát sự phẫn nộ và bất an trong lòng anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro