chap 17: thoát đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  - Theo điều tra thì hiện tại có ba tập đoàn đang nhòm ngó tập đoàn LeeC, một là tập đoàn lớn trong nước, một là tập đoàn của Đức và một tập đoàn của Mỹ. Bề ngoài thì cả ba tập đoàn đều có chung một vài hạng mục kinh doanh nhưng không biết liên quan gì đến nhau không, vì khó có thể điều tra ra kẻ khống chế sau lưng nên điều này tôi không dám khẳng định! – Tra Đức lên tiếng.

L.joe đăm chiêu nhìn ly rượu đỏ trong tay!

Sau đó, khóe miệng anh nhếch lên nụ cười lạnh, anh lắc nhẹ ly rượu trong tay rồi hỏi:

- Hiện tại cổ phiếu của LeeC đang ở mức bao nhiêu?

- Hôm nay cổ phiếu LeeC từ 2.0 đã xuống còn 1.5! – Tra Đức đáp.

L.joe hơi gật đầu, sau đó đôi mắt đen của anh lóe sáng! Sau đó anh uống một hơi hết rượu trong ly!

- Tra Đức, cậu hãy chú ý sát sao đến giá cổ phiếu của LeeC, tìm thời điểm thích hợp để Lee thị mua vào!

- Anh Lee! Anh... định thu mua LeeC?

Giọng nói cung kính của Tra Đức có chút gì đó không xác định.

Anh ta nhớ là anh Lee đã đồng ý với ChanHee rằng sẽ không thu mua tập đoàn LeeC mà!

L.joe không trả lời, chỉ nở nụ cười lạnh rồi nói với Tra Đức:

- Cứ làm theo lời tôi!

Giọng nói uy nghiệp không cho phép người khác thương lượng gì thêm.

- Anh Lee, tôi biết rồi!

Chòm sao Lạp Hộ* và ánh trăng nhường lối cho ánh rạng đông dần lấp ló, bầu không khí tươi mát và hơi dịu nhẹ của buổi sớm lay động ChanHee.

* Chòm sao Lạp Hộ, tên gốc là Orion – một nhân vật giỏi săn bắn trong thần thoại Hy Lạp! Đây là một chòm sao có nhiều sao sáng với nhiều hình ảnh tưởng tượng khác nhau.

Trong một phiên bản của thần thoại Hy Lạp, Orion tự cho mình là người thợ săn vĩ đại nhất thế giới. Hera, vợ của thần Zeus, nghe được điều này và đã cho một con bọ cạp xuống giết Orion. Orion bị con bọ cạp dùng nọc đốt chết. Thần Zeus cảm thấy thương tiếc cho Orion và đã đặt chàng trên bầu trời.

Mi mắt hơi mấp máy, ChanHee dần mở to đôi mắt ra...

Cậu duỗi cái lưng mỏi, sau đó vô lực nằm trên giường.

Thật thoải mái!

Bầu không khí buổi sớm khiến tâm trạng ChanHee rất tốt, những chuyện phát sinh ngày hôm qua cũng dần hiện lên trong đầu ChanHee.

Tất cả đều là thực!

Tất cả mọi thứ trên hòn đảo như trong mộng ảo này đều là thật, sự lãng mạn như ở trong thế giới cổ tích cũng là thật, những cánh hoa tung bay giữa khung cảnh đầy ánh sáng, thậm chí cả những chuyện sau bữa tối...

Cũng là thực!

Nghĩ đến đây, nhịp tim của ChanHee lại đập dồn dập!

Cậu bất giác quay đầu lại, phát hiện một bên giường đã trống trơn nhưng trên chiếc gối bên cạnh vẫn còn lưu lại mùi hương và hơi thở quen thuộc của L.joe.

Cậu lấy tay xoa xoa lên trán, đây là tác hại của việc say rượu, đau đầu quá!

Tối hôm qua khi anh hôn cậu, miệng lưỡi anh như muốn hòa tan mọi thứ, đáy mắt anh cũng ngập tràn sự dịu dàng và yêu thương, sự phòng bị trong lòng cậu dần tan rã, không thể cản bước anh.

Trời ơi...

Cậu làm sao vậy?

"HeeHee, đêm nay tôi muốn hoàn toàn có được em!"

"HeeHee, nói yêu tôi!"

"... L.joe... Em yêu anh..."

Những câu nói quanh quẩn trong đầu ChanHee, cậu đột nhiên mở to hai mắt!

Hoàn toàn có được? Anh có ý gì? Rốt cuộc anh muốn làm gì?

Chẳng lẽ anh muốn có được sự thật lòng của cậu rồi sao đó lại hung hăng chà đạp lên?

Phải chăng đây là một phương thức để anh khiến cậu phải nhục nhã?

A...

Không được! Cậu phát điên lên mất!

ChanHee hít một hơi toàn khí lạnh, cậu buộc bản thân phải bình tĩnh lại.

Thôi, không nghĩ đến nữa, coi như cậu say rượu rồi không thể khống chế được bản thân đi!

Có lẽ L.joe cũng như vậy!

ChanHee đưa mắt nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, tâm trạng cũng dần tốt lên!

Ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống người ChanHee, dường như cậu còn nghe thấy tiếng chim hót líu lo quanh đây.

Xa xa là tiếng sóng vỗ vào đá ngầm trên mặt biển, quanh bờ cát trắng là cây cối xanh um khiến cậu hoàn toàn cảm nhận được sự tuyệt đẹp của cuộc sống.

Cậu mỉm cười, gạt bỏ mọi sự phiền muộn trong đầu rồi đi vào nhà tắm, nhanh chóng rửa mặt, sau đó cậu quyết định đi tận hưởng bầu không khí buổi sớm trên hòn đảo xinh đẹp này.

Sau khi mở cửa phòng, một người giúp việc lập tức tiến lên, cung kính nói với ChanHee:

- Cậu Hee, anh Lee nói sau khi cậu tỉnh lại thì đến nhà ăn dùng bữa sáng!

ChanHee nao nao trong lòng:

- Anh ấy cũng đang ở nhà ăn à?

- Không có! Cậu Hee, anh Lee đang ở trong phòng họp!

Người giúp việc đáp lời.

ChanHee dần thả lỏng, cậu không biết phải đối mặt với L.joe trong nhà ăn như thế nào!

- Tôi sẽ dọn bữa sáng cho cậu! – Người làm lên tiếng.

Sau khi người làm rời đi, ChanHee đi dọc theo hành lang gấp khúc trong biệt thự để tới nhà ăn.

Vì phòng ngủ nằm trên tầng ba, còn nhà ăn ở dưới tầng một nên khi đi xuống tầng hai, bước chân cậu trở nên nhẹ nhàng và nhanh hơn.

ChanHee mặc một bộ quần áo thoải mái, chân đi đôi giày gọn nhẹ để tản bộ, chiếc mũ lưỡi trai trên đầu che khuất mái tóc  và hơn nửa gương mặt cậu, đôi mắt trong veo ánh lên ý cười, khóe miệng cũng hơi cong cong!

Cậu chưa bao giờ thấy thoải mái như vậy! Có thể nghỉ ngơi ở trên một hòn đảo tuyệt đẹp như vậy quả thực là chuyện vui vẻ biết bao! Nếu có thể thì cậu thật sự muốn ở đây cả đời!

Khi nghĩ đến mình sẽ được tắm trong ánh mặt trời ấm áp ban mai trên hòn đảo xinh đẹp, tâm trạng cậu cũng trở nên tốt lên rất nhiều.

ChanHee đi dọc theo cầu thang để xuống dưới tầng. Khi đi đến góc hành lang, khóe mắt cậu liếc nhìn về phía phòng họp.

Cậu thấy cửa phòng họp không đóng kín, có một khe hở rất nhỏ dường như đang dụ dỗ cậu lại gần để tìm hiểu xem trong đó có gì!

ChanHee hơi do dự, ngẫm nghĩ rằng mình không nên làm vậy, cậu vừa định đi, nhưng...

Cậu không biết nghe lén sẽ như thế nào, còn L.joe chắc không ngốc đến mức xử lý những chuyện cơ mật của công ty ở đây chứ!

Với suy nghĩ như vậy, ChanHee như bị ma xui quỷ khiến lại gần phòng họp.

Tuy khe hở rất nhỏ khiến cậu không nhìn được cảnh bên trong phòng nhưng đủ để khiến cậu nghe rõ cuộc đối thoại bên trong.

Cậu theo bản năng dán sát tai vào cánh cửa...

- Tra Đức, chú ý sát sao đến giá cổ phiếu của LeeC, tìm thời điểm thích hợp để Lee thị mua vào!

- Anh Lee! Anh... định thu mua tập đoàn LeeC?

- Cứ theo lời tôi mà làm!

- Anh Lee, tôi biết rồi!

Những lời nói của L.joe như sét đánh giữa trời quang khiến ChanHee hoàn toàn sững sờ.

Cậu bịt chặt miệng lại, từng bước lùi dần về phía cầu thang, như chạy trốn lao xuống dưới tầng, trốn ra khỏi biệt thự.

Sau khi chạy được một quãng xa, cậu vô lực ngồi xuống bờ cát.

Thu mua tập đoàn LeeC!

Trái tim ChanHee như bị ai đó bóp nghẹn lại!

L.joe, vì sao? Vì sao anh lại lật lọng như thế?

Anh từng đáp ứng với cậu rằng sẽ không động đến LeeC, vậy mà hôm nay anh lại ra quyết định thu mua!

Anh thật quá đáng!

ChanHee siết chặt tay lại! Mọi thứ tuyệt đẹp mà hôm qua L.joe dành tặng cậu giờ hoàn toàn biến mất không còn chút tăm hơi!

Mọi thứ đều là giả! Tất cả đều là giả dối!

Ánh mắt cậu lóe ra lửa giận như có thể thiêu đốt toàn bộ hòn đảo này, bỗng nhiên cậu cảm thấy phải ở trên hòn đảo này thật sự rất chán ghét! Cậu tức đến không thở nổi!

Không được! Cậu không thể ở lại đây thêm một giây nào nữa, cậu phải rời khỏi đây, lập tức đi khỏi đây!

Bố!

Đúng, bố! Cậu nhất định phải báo cho bố cậu biết tin mới được!

Nghĩ đến đây, như có một tia sáng lóe lên trong đầu ChanHee. Cậu vội vàng lấy điện thoại, gọi cho Lee Back.

Điện thoại vang lên âm báo tút tút!

ChanHee sốt ruột, dán lỗ tai vào điện thoại di động!

- Alo?

Điện thoại vang lên giọng nói của Lee Back.

- Bố, bố, bố!

Sau khi nghe được giọng của ông, cậu vội vàng lên tiếng.

- HeeHee đấy à? Sao thế con?

Giọng nói của Lee Back cũng trở nên sốt ruột.

- Bố, con muốn báo cho bố một tin, L.joe muốn thu mua tập đoàn LeeC, anh ấy đã ra quyết định rồi!

ChanHee lớn tiếng nói.

- Cái gì? HeeHee, con nói cái gì? Nói lại lần nữa xem nào!

ChanHee gấp gáp dậm chân xuống đất, nói lại lần nữa:

- Con nói L.joe muốn thu mua LeeC!

- Alo? HeeHee?

Lee Back sốt ruột.

- HeeHee, giờ bố đang ở sân bay, phải lên máy bay rồi. Đợi khi nào bố xuống máy bay sẽ gọi lại cho con nhé!

- Alo... Alo? Bố, bố đừng dập máy...

Tút! Tút!

Lee Back đã cúp máy!

ChanHee sắp phát điên rồi! Trời ơi, sao đúng lúc này bố cậu lại phải lên máy bay chứ!

Làm sao bây giờ? Phải làm gì bây giờ?

Không được, cậu phải bình tĩnh, không thể rối loạn lên đường!

Đúng rồi! Mẹ!

Sau đó, ChanHee bấm số của bà YoonHee, nhưng đầu bên kia chỉ vang lên giọng nói máy móc:

"Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được!"

Trời ơi! Sao có thể như vậy, sao mẹ cậu lại tắt máy?

ChanHee cảm thấy trước mắt hoàn toàn mờ mịt, bầu trời cũng như sập xuống! Chẳng lẽ bố và mẹ đang đi cùng nhau? Sự việc cấp bách sao có thể trì hoãn? Nếu LeeC có chuyện thì sao?

Bờ cát trắng lưu lại dấu chân hỗn loạn của ChanHee, phải làm sao bây giờ?

Cậu nhất định phải mau chóng rời khỏi đây, không thể ở lại bên cạnh L.joe được nữa!

Nhưng rốt cuộc cậu phải làm gì đây?

ChanHee theo bản năng nhìn xuống điện thoại, ánh mắt cậu chăm chú nhìn vào một dãy số trên đó...

Đúng rồi!

Sao vừa rồi cậu không nhớ ra chứ?

ChanHee thấy hơi yên tâm một chút, dù thế nào đi nữa, cậu nhất định phải rời khỏi nơi này.


Cậu vội vàng gọi điện thoại...

- Alo?

Giọng nói lười nhác nhưng đầy gợi cảm vang lên.

- Hyuk Min...

Sau khi điện thoại kết nối, ChanHee rất vui mừng.

- ChanHee?

Điện thoại cũng truyền đến giọng nói vui vẻ của Hyuk Min.

- Là anh đây! Hyuk Min, giờ em đang ở đâu?

ChanHee như bắt được chiếc phao cứu mạng!

- Giờ em đang ở Mykonos*! Sao vậy? Có chuyện gì à?

* Mykonos là một khu tự quản ở vùng Nam Egeo, Hy Lạp.

Hyuk Min cảm thấy kỳ lạ, vội hỏi.

- Cái gì? em đang ở Mykonos sao? Hyuk Min, giờ anh đang ở đảo Celebes, em có thể đến đây được không? Giờ anh phải lập tức rời khỏi đây!

ChanHee vội lên tiếng.

- Đảo Celebes? À, em biết rồi, anh cả vừa mua một hòn đảo, chắc là ở gần biển Aegean đúng không?

Sau khi nghe tên hòn đảo, Hyuk Min cảm thấy khá quen, sau khi nhớ ra, anh lập tức hỏi.

- Đúng, đúng rồi, chính là ở đó. Phiền em đưa anh rời khỏi đây, anh muốn rời khỏi đây nhân lúc anh cả anh chưa phát hiện ra.

Giọng nói của ChanHee đầy sốt ruột và khẩn trương.

- ChanHee, đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao anh lại đến Hy Lạp? – Hyuk Min không hiểu gì.

- Hyuk MIn, gặp mặt rồi nói chuyện, giờ anh muốn rời khỏi đây ngay lập tức! – ChanHee vội nói.

Hiện giờ cậu không có nhiều thời gian để giải thích, chuyện duy nhất cậu muốn làm là phải rời khỏi hòn đảo này.

- Anh đợi anh một lát! Khoảng hai tiếng nữa em sẽ tới nơi!

Hyuk Min lập tức trả lời.

Sau khi cúp điện thoại, sự bất an trong lòng cậu dần vơi đi nhưng cảm giác bi ai lại trào dâng trong lòng.

Tiếng chim hót cùng hương thơm của những đóa hoa trên hòn đảo chẳng thu hút nổi ChanHee.

Những cây cổ thụ và cây ô liu xanh um tươi mát che bóng mặt trời, những bụi hoa rực rỡ lấp ló trong bầu không khí yên tĩnh, thậm chí còn có mây trắng bồng bềnh trôi, sóng biển dập dềnh, những đàn chim di trú, tất cả mọi thứ càng lúc càng xa dần, càng ngày càng đi đến nơi sâu nhất trong trí nhớ.

ChanHee cảm thấy rất mệt mỏi, cậu ngơ ngẩn ngắm nhìn mặt biển xanh thẳm. Ngày hôm qua cậu còn vui chơi thỏa thích, vậy mà hôm nay lại chẳng thấy có chút hứng thú nào.

Cậu chỉ còn biết cười buồn, rốt cuộc vận mệnh cậu là thế nào đây?

Hai năm trước, vì tập đoàn , cậu đã làm vợ của L.joe. Còn hai năm sau, cũng lại vì tập đoàn LeeC, cậu phải làm tình nhân của L.joe! Cuối cùng L.joe lại lật lọng, quyết định thu mua tập đoàn!

Tình nhân! Hẳn là cậu không làm tròn chức trách này, nếu cậu cũng giống như những người phụ nữ khác học cách lấy lòng anh, liệu hôm nay cậu có bảo vệ được LeeC hay không?

Nhưng làm sao cậu có thể vui cười một cách giả tạo như vậy được?

Hai năm trước, tình yêu của cậu sâu đậm đến mức như lan vào tận cốt tủy, nhưng đổi lại chỉ có nỗi đau thấu xương...

Hai năm sau, khi cậu ở lại anh cùng với sự hận thù, tùy tiện để anh khống chế thì anh lại lạnh lùng tuyên cáo kế hoạch trả thù.

ChanHee vô lực cúi người xuống...

Mệt quá, sao lại mệt mỏi như vậy chứ?

Một lúc sau, Hyuk Min tìm được ChanHee. Anh không hỏi nhiều lời mà chỉ mặc cho ChanHee vô lực ngồi trên ghế lái phụ, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất để rời khỏi đảo Celebes.

***

Buổi trưa, ánh nắng gắt kiêu ngạo chiếu xuống từng góc trên hòn đảo Celebes, tất cả mọi thứ đều ánh lên nét rạng ngời.

Khi L.joe rời khỏi phòng họp đã là giữa trưa! Từ sáng sớm tới tận bây giờ, anh bận rộn ở trong phòng xử lý công việc, quên cả thời gian.

Anh lập tức đi lên tầng ba, đẩy cửa phòng ngủ nhưng lại thấy căn phòng không có ai...

L.joe hơi nhíu mày lại, ánh mắt trầm xuống.

Anh bước đến cầu thang, gọi xuống dưới.

- Anh Lee! – Một người làm cung kính cúi người trước L.joe.

L.joe gật đầu, sau đó hỏi:

- ChanHee đâu?

- Anh Lee, cậu Hee đã ra ngoài rồi!

Người làm cúi đầu đáp.

- Ra ngoài? Cậu ấy ra ngoài lúc nào?

L.joe lạnh giọng hỏi, đôi mắt đen láy lóe sáng.

- Sau khi thức giấc thì cậu Hee ra ngoài luôn, cả bữa sáng cũng không ăn!

- Cậu ấy dậy lúc mấy giờ? – L.joe hỏi.

- Cậu Hee dậy sau khi anh ra ngoài khoảng nửa tiếng!

Người làm vội vàng đáp.

Ánh mắt L.joe lóe lên tia sáng khó nắm bắt! Nửa tiếng sao? Thời gian đó cũng là lúc anh và Tra Đức đang bàn chuyện liên quan đến tập đoàn LeeC!

Chẳng lẽ...

Cậu nghe được gì rồi sao?

Chết tiệt!

L.joe không vui, hàng lông mày anh tuấn nhíu chặt vào nhau, khuôn mặt khôi ngô cũng bắt đầu lạnh dần đi.

Anh vung tay lên, quát to:

- Gọi tất cả người làm trong biệt thự đi tìm ChanHee về cho tôi!

- Vâng, anh Lee!

Người làm sợ hãi đáp lời.  

_________

  Một lúc lâu sau, những người làm ủ rũ quay trở lại biệt thự, vẻ mặt đầy hoảng sợ và bất đắc dĩ, họ sợ không biết mình sẽ bị phạt như thế nào.

- Anh Lee, chúng tôi đã tìm khắp mọi nơi nhưng không thấy cậu Hee đâu cả!

Bốp!

L.joe đập tay xuống bàn.

- Không tìm được? Chẳng lẽ người có thể mọc cánh bay đi mất à?

Giọng nói lạnh lùng đầy tức giận của anh vang lên.

Những người làm sợ tới mức run người.

- Xem lại tất cả camera trên đảo cho tôi, khi nào phát hiện ra mới thôi!

- Vâng!

Ở một hòn đảo tư nhân thì việc có camera gắn ở mọi nơi là chuyện hết sức bình thường, nhưng nếu không có vấn đề gì đặc biệt phát sinh thì sẽ không phải xem lại camera. Phải biết rằng việc xem lại toàn bộ các camera trên đảo là chuyện cực kỳ hao công tốn sức.

L.joe dựa người vào thành ghế sofa, đôi chân thon dài đầy mạnh mẽ tao nhã gác lên nhau. Một tay anh dựa lên thành ghế, còn tay kia thì cầm ly rượu đỏ.

Nhưng ánh mắt anh lại sắc bén như ánh mắt của loài chim ưng, nhìn chằm chằm vào những bức ảnh, không hề bỏ qua chút gì.

Đột nhiên, một tấm ảnh lọt vào mắt L.joe.

Bên bờ biển, một chiếc xe thể thao dừng lại bên cạnh ChanHee.

ChanHee có vẻ hơi lúng túng, cậu không đợi người nọ xuống xe đã vội vàng mở cửa ngồi vào ghế lái phụ, sau đó chiếc xe nghênh ngang phóng đi.

- Phóng to biển số xe lên! – L.joe ra lệnh.

Khi hình ảnh được phóng to lên, từng con số trên biển số xe đã hiện lên rõ ràng trong mắt L.joe.

Đôi môi mỏng gợi cảm của anh mím chặt vào nhau, đôi mắt bắt đầu tràn ngập sự tức giận, vẻ mặt đột nhiên trở nên hung ác.

Choang...

Sau khi thấy vậy, L.joe đứng phắt dậy, ném ly rượu trong tay xuống sàn đá cẩm thạch trơn bóng.

Chỉ trong nháy mắt, từng mảnh vỡ thủy tinh bắn tung tóe khắp nơi.

Còn tại một quán café yên tĩnh khác...

- ChanHee, em đã hỏi thăm được rồi, hiện giờ bố mẹ anh đang ngồi máy bay về nước, hai bác sẽ về sớm hơn anh!

Hyuk Min nói với ChanHee đang ngồi phía đối diện.

- Vậy à! Cám ơn em, Hyuk Min!

Sau khi Hyuk Min đưa cậu rời khỏi đảo Celebes, hai người đến Athen rồi vội vàng mua vé máy bay về nước.

Có lẽ hiện giờ L.joe đã phát hiện ra cậu không ở trên đảo, hơn nữa cậu cũng tin rằng với năng lực của L.joe, anh nhất định sẽ tra ra ngọn nguồn một cách nhanh chóng.

Sau khi biết được thì anh sẽ thế nào? Liệu sẽ làm ra những chuyện điên rồ gì nữa đây?

- ChanHee, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Hyuk MIn cảm thấy ChanHee rất kỳ lạ.

Giữa hàng lông mày của ChanHee lộ ra sự bi ai và lo lắng, cậu không biết phải nói thế nào nữa.

Hyuk Min lẳng lặng ngồi đó, ánh mắt dịu dàng và ấm áp như nắng mặt trời, anh chờ ChanHee mở miệng nói chứ không sốt ruột thúc giục cậu.

- Hyuk Min, anh đã suy nghĩ rất lâu, có lẽ chỉ có em mới giúp được anh!

ChanHee ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía Hyuk Min.

- Sao vậy?

Ánh mắt Hyuk Min đầy nghi hoặc, giọng nói trầm thấp nhưng cũng hết sức nhẹ nhàng vang lên.

ChanHee cảm thấy có chút ngẩn ngơ.

- Hyuk Min, anh cả em muốn thu mua tập đoàn LeeC, anh không muốn để tâm huyết của bố mình bị hủy hoại như vậy. Nhưng... nhưng hiện giờ anh không biết phải làm thế nào để ngăn cản hành động của anh ấy. Anh... anh thật sự không biết phải làm gì bây giờ...

Ánh mắt Hyuk Min vụt qua tia phức tạp.

- ChanHee, anh bình tĩnh đã, anh vừa nói anh cả muốn thu mua LeeC?

Anh cảm thấy rất kì lạ.

- Đúng! Chính miệng anh ấy đã nói như vậy!

ChanHee gật đầu, cậu như vớ được chiếc cọc cứu mạng, nắm chặt lấy tay Hyuk Min:

- Hyuk Min, em hãy giúp anh, hãy giúp anh ngăn cản quyết định này của L.joe!

- Thật không ngờ anh cả lại quá đáng như vậy!

Lee Hyuk Min cảm thấy rất bất bình.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro