chap 19: hãy để tôi đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Con người thường không muốn phải lừa mình dối người. Nhưng thật ra họ lại không hiểu rõ rằng, mỗi người đều có hoàn cảnh của riêng mình, khi đối mặt với chuyện của mình, họ thường cảm thấy bản thân trở nên nhỏ bé đi rất nhiều lần.

***

Vừa đặt chân đến trụ sở chính của Lee thị, ChanHee mới chính thức hiểu được thế nào gọi là tòa kiến trúc hùng vĩ.

Tòa nhà cao đến cả trăm tầng khiến người khác có cảm giác bị đè nén, đó là một sự áp lực cực kì lớn, loại áp lực mà không thể dùng ngôn từ để biểu đạt.

Lúc này, cậu cũng biết được rằng sự hiểu biết của cậu đối với L.joe là cực kì ít ỏi.

Bởi vì, ngày hôm nay cậu mới chính thức được nếm trải sự đồ sộ và khí chất mạnh mẽ trên thương trường của Lee thị, cũng giống hệt như... L.joe.

Khí phách cuồng ngạo đầy sức sống!

Khóe miệng ChanHee cong lên nụ cười lạnh, sàn đá cẩm thạch trơn bóng phản chiếu lại gương mặt trắng bệch đến mức trong suốt của cậu.

- Cậu ChanHee, tôi là Tra Đức – trợ lý đặc biệt của anh Lee, mời cậu đi theo tôi!

ChanHee hơi gật đầu, đi cùng Tra Đức đến bên thang máy tư nhân của L.joe.

Nhưng dù chỉ là một đoạn đường ngắn cũng khiến cả Lee thị rộn ràng hẳn lên.

ChanHee cúi thấp mặt xuống, cậu có thể cảm nhận được một cách rõ ràng hàng trăm ánh mắt tò mò từ bốn phía đang đổ dồn lên người cậu.

ChanHee cảm thấy rất đau xót trong lòng, cậu rất hiểu ý nghĩa của những ánh mắt đó.

Tình nhân của tổng giám đốc! Hơn nữa đã trở thành thứ đồ mà tổng giám đốc Lee độc chiếm!

Cậu cắn chặt răng, buộc bản thân mình phải bình tĩnh đối diện, nhất định phải đối mặt mới là biện pháp tốt nhất.

Sau khi chịu đựng những ánh mắt khác thường đang đổ dồn vào người mình, ChanHee và Tra Đức bước vào thang máy, đi thẳng lên văn phòng làm việc của tổng giám đốc ở tầng trên cùng.

- Báo cho anh Lee biết cậu ChanHee đã đến đi!

Tra Đức nói ngắn gọn với thư ký tổng giám đốc.

Sau khi gọi một cuộc điện thoại nội bộ, cô thư ký nhìn ChanHee với ánh mắt kỳ lạ, sau đó cô ấy cất giọng: "Mời cậu vào trong!"

ChanHee hít sâu một hơi, đi vào văn phòng của L.joe.

Khi cô thư ký đóng cửa phòng, ChanHee cảm thấy một loại áp lực vô hình ập vào người cậu.

Phòng làm việc rộng lớn của L.joe về cơ bản được thiết kế và trang trí bằng những màu sắc sắc lạnh, chủ yếu đánh vào thị giác. Cửa sổ hình bán nguyệt dường như phải chiếm đến một phần ba diện tích căn phòng, khi đứng ở đó sẽ có cảm giác như đang cưỡi trên mây, một cảm giác cao cao tại thượng.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, ChanHee cũng cảm nhận được sự lạnh lẽo và ngang tàng.

- Hôm qua em ngủ ở nhà có ngon không?

Giọng nói gợi cảm vang lên.

L.joe đứng bên cửa sổ, đưa mắt nhìn xuống phong cảnh dưới chân, đôi chân thon dài và rắn chắc của anh đứng hết sức vững vàng, trông cực kì khí thế, tạo cảm giác như bậc vua chúa đang ngạo mạn ngắm nhìn thiên hạ dưới chân mình.

Anh có dáng người cao lớn, dù chỉ nhìn thấy bóng lưng thôi cũng khiến người khác cảm thấy vô cùng áp lực.

Lòng ChanHee trầm xuống, cậu cố gắng đứng thẳng người lên, rõ ràng không muốn bị khí thế của anh áp đảo.

- Cám ơn anh đã quan tâm, tối qua tôi ngủ rất ngon!

L.joe chậm rãi xoay người lại, dáng người cao lớn của anh dường như che khuất ánh mặt trời bên ngoài. Anh không nói gì, chỉ dùng ánh mắt sắc bén và hừng hực ngọn lửa nhìn chằm chằm ChanHee.

Chỉ mấy tiếng không gặp thôi, nhưng anh lại phát hiện ra bản thân mình... hơi nhớ cậu!

Ánh mắt L.joe vụt qua tia tình cảm khác lạ!

Chết tiệt! Dù chỉ như vậy thôi nhưng anh lại phát hiện ra... cổ họng anh khô khốc, anh khát vọng có cậu!

Trước ánh nhìn chăm chú của anh, ChanHee cảm thấy toàn thân nóng lên, cậu thấy rất mất tự nhiên.

Cậu hơi nhíu mày lại, giọng điệu cũng có vẻ điềm nhiên: "Tôi đã tới đây rồi, hy vọng anh không làm khó cho Hyuk Min! Là tôi yêu cầu em ấy đưa tôi đi!"

Khóe miệng L.joe hơi nhếch lên, anh nở nụ cười khó đoán: "Đúng là có dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt, quả là đáng khen!"

- Anh...

ChanHee bị những lời của L.joe làm cho nghẹn họng, cậu không biết phải nói gì.

- Lại đây!

L.joe vẫn lạnh lùng đứng bên cửa sổ, anh ra lệnh.

- Không...

ChanHee bất giác phản kháng.

Còn trong lòng, cậu cảm thấy cảm giác bất an đang ngày càng khuếch tán, mỗi lúc một lớn khiến cậu không thể khống chế...

- Sao? Em tới vì muốn biện hộ cho Hyuk Min, chẳng lẽ em không muốn biết hiện giờ cậu ta thế nào rồi à?

Khóe miệng L.joe cong lên nụ cười tàn ác, giọng điệu lạnh như băng của anh đâm thẳng vào lòng ChanHee.

ChanHee kinh hãi, dựa vào biểu cảm lúc này của anh thì có thể thấy nhất định Hyuk Min đã gặp chuyện gì đó rồi.

Cậu đành phải bước lên vài bước, phẫn nộ quát lên: "Anh đã làm gì em ấy rồi? Chẳng qua em ấy chỉ giúp tôi thôi, anh..."

Ngay sau đó, ChanHee bị L.joe kéo mạnh vào trong lòng.

L.joe xoay người ChanHee lại, để cậu hướng mặt ra thế giới bên ngoài cửa sổ.

ChanHee hít sâu một hơi, cậu hơi choáng váng vì độ cao này.

Ngay sau đó, cánh tay rắn chắc của L.joe siết chặt vòng eo thon gọn của cậu, hơi thở nguy hiểm của anh luẩn quẩn bên tai cậu.

- HeeHee...

Giọng nói trầm thấp đầy lưu luyến của anh vang lên, nhưng đôi tay anh đang siết chặt người cậu, buộc cậu phải đối mặt với phong cảnh bên ngoài từ độ cao cả trăm tầng.

- Anh... anh muốn làm gì?

ChanHee cảm thấy hai chân mềm nhũn, cậu thật sự rất sợ cảm giác choáng váng đầu óc này.

- HeeHee, có biết vì sao tôi lại thích độ cao này không?

Hơi thở đàn ông nồng đậm quanh quẩn trong hơi thở của ChanHee càng khiến cậu cảm thấy hỗn loạn và choáng váng, bầu không khí ái muội bao vây lấy hai người...

ChanHee nhắm chặt mắt lại, cậu không biết gì cả, cũng không muốn biết gì hết.

Bên tai cậu vang lên tiếng cười nhẹ, thân hình cường tráng của anh cũng bao trọn lấy người ChanHee, tạo nên một tư thế đầy mờ ám.

- Vì từ trên độ cao này nhìn xuống là có thể thấy được mọi thứ, có cảm giác tất cả đều nằm trong lòng bàn tay mình. HeeHee, tôi là người quen nắm giữ người khác, cho nên em đừng tùy hứng làm liều, vượt quá sự nhẫn nại của tôi!

Giọng nói L.joe có vẻ mềm nhẹ nhàng lại lộ rõ sự ngang tàng và nguy hiểm...

Sau khi nói xong, cánh tay đặt bên eo ChanHee lại càng siết chặt hai khiến toàn bộ những đường cong trên người cậu như dán sát vào cơ thể rắn chắc của anh, đôi môi mỏng mang theo luồng nhiệt nóng bắt đầu hôn lên mặt cậu...

Từ cái trán trơn bóng...

Cánh mũi cao...

Đôi môi anh đào đỏ mọng như cánh hoa hồng...

Rồi thẳng xuống chiếc cổ trắng mê người của cậu...

Bờ vai khêu gợi...

ChanHee mở to đôi mắt đẹp, cậu vặn vẹo người, muốn đẩy anh ra...

Anh muốn làm gì?

Anh điên rồi sao?

Sự động đậy của cậu càng khiến đôi mắt L.joe toát ra sự khác lạ, anh nhìn thẳng vào mắt cậu: "Đừng nhúc nhích, em đang khiêu khích tôi đấy à?


Đầu óc ChanHee như nổ tung!

- Rốt cuộc anh muốn thế nào? Nếu hành vi của tôi khiến anh khó chấp nhận như vậy thì anh chỉ cần nhằm vào tôi là được rồi, đừng làm khó Hyuk Min!

- Sao? Em là người của tôi mà lại dám cầu xin tôi chỉ vì một thằng đàn ông khác ư? HeeHee, làm vậy là không sáng suốt đâu.

L.joe lại quay người ChanHee lại, buộc cậu nhìn thẳng vào đôi mắt anh, đôi mắt đen tản ra những tia sáng mãnh liệt...

- Sáng suốt?

Ánh mắt ChanHee toát lên sự gan dạ, khóe miệng cậu nở nụ cười lạnh: "Kể từ khi biết đảo Celebes là của bố tôi, anh nghĩ tôi phải sáng suốt như thế nào đây? Khi nghe thấy chuyện anh muốn thu mua LeeC, anh bảo tôi phải sáng suốt ra sao? Rốt cuộc tôi cũng hiểu rõ cái gì gọi là sinh nhật vui vẻ! Chẳng qua anh chỉ muốn khoe với tôi rằng anh đang thành công với sự lựa chọn khôn khéo của mình mà thôi. Anh bảo tôi phải sáng suốt thế nào?

- Xem ra không phải em đến cầu xin tôi tha thứ mà là đến chất vấn và tính sổ tôi à?

Đôi mắt sâu thẳm của L.joe trầm xuống, bàn tay to lớn của anh vẫn vây chặt lấy thân hình nhỏ bé của ChanHee như một loại gông cùm. Anh đưa một tay lên, nắm chặt cằm cậu.

- Cầu xin anh tha thứ ư? Haha...

ChanHee cười lạnh: "Anh lấy họ nhà tôi ra để làm nhục tôi, lừa gạt tôi, chẳng lẽ anh còn nghĩ rằng tôi muốn cầu xin sự tha thứ của anh ư? Đúng là hoang đường!"

- Chậc chậc, em có biết tôi thích đối xử với những người quật cường như em thế nào không?

Ánh mắt L.joe như cố tình ánh lên sự thương xót, anh đụng trán mình vào trán cậu, hơi thở của đàn ông lập tức vây lấy ChanHee.

Đôi môi đỏ mọng của ChanHee hơi run lên, cậu mở to mắt đầy sợ hãi, theo dõi nhất cử nhất động của anh.

- Chính là...

L.joe chậm rãi lên tiếng, sau đó ánh mắt anh hoàn toàn biến đổi, anh tiến sát lại gần tai cậu: "Chinh phục... từ cơ thể đến trái tim!"

ChanHee kinh hãi ngẩng đầu lên.

Sau đó, anh liền cắn nuốt đôi môi cậu, đồng thời cũng nuốt luôn cả sự kinh ngạc và sợ hãi.

Nụ hôn của anh cũng hệt như tính cách của anh, vừa nhanh nhẹn dũng mãnh lại cuồng ngạo, tràn ngập khí phách như muốn cắn nuốt cả người cậu!

- L.joe... anh điên rồi... 

ChanHee xấu hổ, cậu hoảng loạn giơ cánh tay nhỏ bé ngăn chặn người anh lại nhưng chỉ có thể bất lực...

- Sợ bị người khác nhìn thấy à? Yên tâm, ở bên ngoài không nhìn thấy bên trong đang làm gì đâu!

Chỉ cần vừa chạm vào ChanHee, sự tự chủ mà L.joe vốn luôn kiêu ngạo giờ bay lên tận chín tầng mây...

- L.joe... đủ rồi! Tôi không muốn điên cùng anh! Anh mau buông tôi ra!

Giọng nói nhẹ nhàng mà đậm chất thê lương quanh quẩn trong văn phòng của tổng giám đốc.

ChanHee dùng hết sức đẩy người L.joe ra, đôi mắt đẹp ngập tràn sự tức giận.

Sau đó, ChanHee lập tức dùng tốc độ nhanh nhất để chạy ra phía cửa.

Cậu không chịu nổi nữa rồi! Thật sự không chịu nổi nữa!

Những lời L.joe vừa nói khiến cậu cực kỳ tức giận...

Cậu cảm thấy khiếp sợ. Dù cậu đã biết tất cả mọi chuyện, vậy mà anh còn có thể làm như chưa hề có chuyện gì xảy ra mà cứ nhất quyết làm theo ý định của bản thân.

Sao anh có thể như vậy chứ? Thậm chí ngay cả một lời giải thích cũng không có?

Chẳng lẽ anh không muốn giải thích với cậu?

Hay là...

Anh cảm thấy không cần phải giải thích với một người như cậu sao?

Nghĩ đến đây, trái tim ChanHee như bị chiếc roi da quất vào...

Cảm giác đau đớn lan tràn khắp cơ thể!

Cảm giác đau đớn này như một loại thuốc độc, ăn dần ăn mòn lý trí của cậu, khiến những suy nghĩ tốt đẹp về anh hoàn toàn tan biến!

Bóng hình xinh đẹp của ChanHee lao về phía cửa...

Khi thấy ChanHee cuống quýt như vậy, sự ẩn nhẫn trong đôi mắt L.joe lập tức ánh lên sự tàn nhẫn. Anh hơi nhếch miệng lên, nở nụ cười tàn ác, sau đó giơ tay lên...

Cạch!

Khi ChanHee vừa định mở cửa thì cửa phòng tổng giám đốc đã bị khóa lại.

- A...

ChanHee kinh hãi, trái tim cậu đập dồn dập. Cậu kinh hoảng quay đầu lại.

- Sao? Không phải hôm nay em đến đây là muốn tính sổ với tôi ư? Sao đã đi sớm thế?

L.joe bước từng bước chân chậm rãi mà vững chắc lại gần ChanHee.

Hơi thở của đàn ông sặc mùi nguy hiểm càng ngày càng gần cậu...

ChanHee dựa hẳn lưng vào cửa, đôi mắt mở to đầy sợ hãi và kinh hoàng.

Cậu như một con thú nhỏ bị một con dã thú tấn công, toàn bộ lông tơ trên người đều dựng đứng lên để đề phòng...

- Lee ByungHun, không ngờ anh lại là kẻ tiểu nhân như vậy!

ChanHee mấp máy đôi môi run rẩy, lên án người đàn ông đang ngày càng sát lại gần mình. Cậu như cố gắng tìm một điểm dựa, dính sát người vào cánh cửa. L.joe nhướn mày, bờ môi thấp thoáng nụ cười xấu xa...

Khi hơi thở của anh bao trùm khắp cả người ChanHee, anh liền dùng hai cánh tay rắn chắc của mình để vây người cậu lại: "Vậy à? Vậy em nói xem, tôi tiểu nhân thế nào?"

Anh cúi người thì thầm bên tai cậu, tham lam hưởng thụ mùi hương trên cơ thể cậu.

- Anh... Sao anh không nói với tôi, đảo Celebes... là bố tôi định tặng cho tôi?

Hơi thở của đàn ông phả vào vành tai mẫn cảm khiến cả người ChanHee run lên. Cậu cố gắng giữ bình tĩnh, không muốn hấp thụ hơi thở đó.

Cậu không thể khuất phục được!

Nhất là khi đối mặt với L.joe, cậu tuyệt đối không thể khuất phục!

Đây là chiêu trò và thủ đoạn của anh!

Cậu tuyệt đối không thể trầm luân như vậy...

ChanHee cố gắng tránh thoát khỏi hơi thở khiến cậu đang run lên.

- Trên thực tế thì hòn đảo đó là do tôi mua tặng cho em!

Đôi môi L.joe lướt qua gò má ChanHee, giọng nói trầm thấp nhuốm màu dục vọng nhưng vẫn có chút lý trí còn sót lại.

- Anh... đây chính là cách mà anh muốn làm nhục tôi sao?

Khi cơ thể của L.joe sát lại gần mình, ChanHee chẳng còn chút không gian nào để trốn tránh.

Cậu thực sự rất hốt hoảng, bởi vì cậu phát hiện ra cơ thể cậu bắt đầu nóng lên, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ...

Không được...

Tuyệt đối không thể được...

Ngay sau đó, L.joe siết chặt cằm cậu, ánh mắt đầy thanh lạnh: "Sao? Em cho rằng buổi chúc mừng sinh nhật đó chính là cách mà tôi muốn hạ nhục em sao?"

Chết tiệt, cậu lại dám nghĩ như vậy! Những lời đó của ChanHee khiến L.joe cảm thấy cực kì thất bại.

Thật ra anh chẳng hề quan tâm đến sinh nhật của ChanHee.

Nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại chuẩn bị chu đáo mọi chuyện. Khi thấy sự vui mừng trong mắt ChanHee, trong lòng anh lại có cảm giác thỏa mãn và hạnh phúc!

ChanHee hơi chau mày lại, cố nén cảm giác đau đớn: "Chẳng lẽ không đúng à? Nếu không thì tại sao anh lại không nói với tôi?"

- Có gì khác nhau sao? Đêm đó tôi thấy em hoàn toàn chìm đắm mà, nhất là... sự hoan ái của chúng ta!

Giọng nói trầm thấp đầy ái muội của L.joe vang lên.

- Anh...

ChanHee nghĩ tới đêm đó, trong lòng lại run lên, mà lúc này hơi thở quen thuộc của L.joe cũng lại một lần nữa kích thích cậu.

- Anh đã đồng ý với tôi rằng sẽ không động đến LeeC nữa, vậy mà anh...

- Cậu bé à, tôi đã cho phép em báo tin cho nhà em rồi, coi như cũng đã hết lòng quan tâm giúp đỡ!

L.joe thô lỗ cắt ngang lời ChanHee! Chết tiệt, lúc này mà cậu còn muốn tranh luận đến vấn đề đó!

Không biết! Anh không chịu được nữa rồi!

ChanHee kinh hãi, sau đó khuôn mặt cuồng ngạo của L.joe lập tức sát lại gần cậu...

ChanHee sợ hãi, vặn vẹo người.

Đôi mắt đẹp của cậu cũng tản ra những tia sáng mông lung...

- Anh... Đồ đáng ghét...

ChanHee cố nén sự chấn động trong lòng, cậu nghiến răng nghiến lợi lên tiếng.

Nhưng làn da trắng như ngọc của cậu lại dần trở nên đỏ ửng, hàm răng trắng cũng cắn chặt vào đôi môi đỏ mọng, cố đè nén dục vọng trong cơ thể...

L.joe ngẩng đầu lên,đôi môi anh nhếch lên nụ cười, bàn tay to giữ chặt lấy ChanHee hơi thả lỏng ra.


ChanHee cảm thấy bỗng chốc không gian rộng mở hơn nhiều, cậu đã thoát được sự "giam giữ" của anh, liền chạy đến một khoảng cách khá an toàn, thở hổn hển.

Nhưng cậu cũng không hề thả lỏng cảnh giác, đôi mắt đẹp của cậu nhìn chằm chằm L.joe đang đứng cách đó không xa!

Cậu không biết liệu anh chỉ định tạm thời thả cậu ra hay...

Cậu càng không muốn ở lại đây nữa. Lúc này anh như một con báo đang săn đuổi con mồi, từng bước giày vò cậu...

- HeeHee, em vĩnh viễn không thoát khỏi tôi, dù thật sự có một ngày tôi thu mua LeeC thì em cũng chỉ có thể cam tâm tình nguyện đi theo tôi!

L.joe nở nụ cười sáng lạn, nhưng mỗi câu mỗi chữ lại hết sức tàn nhẫn và lạnh như băng.

Anh muốn cậu hiểu rõ hiện thực trước mắt, muốn cậu phải gục ngã, thương tích đầy mình, sau đó ngoan ngoãn quy thuận anh.

- Không... L.joe... anh câm miệng lại!

Quả nhiên, ChanHee bịt hai tai lại, lớn tiếng hô: "Lee ByungHun... Tôi hận anh... Tôi hận anh đến chết..."

Nghe vậy, ánh mắt cuồng ngạo của L.joe lập tức trở nên tàn ác. Mỗi lần đối mặt với ChanHee, dường như sự tự chủ của anh đều tan biến cả.

Anh lại sải bước lên, duỗi tay kéo chặt ChanHee lại, rồi đẩy cậu về phía bàn làm việc.

- L.joe... Anh buông tôi ra... Đồ khốn kiếp...

ChanHee ra sức đẩy L.joe ra, nhưng cánh tay rắn chắc của L.joe như một chiếc kìm sắt giữ chặt lấy cậu.

Khi đến bên bàn làm việc, L.joe vung tay, hất hết tài liệu trên bàn xuốn.

ChanHee cảm thấy cực kì căng thẳng...

Anh muốn... Ở đây là văn phòng...

Đôi mắt L.joe toát lên tia tình cảm mãnh liệt, anh nhìn thẳng vào mắt cậu.

ChanHee hoảng loạn đến cực điểm, ánh mắt mông lung không biết phải làm sao.

Làm thế nào bây giờ? Giờ cậu phải làm sao đây?

Cậu còn chưa nghĩ ra cách để thoát khỏi ác ma thì tên ác ma đói khát đã bắt đầu hành động.

L.joe giả bộ không nghe thấy lời của ChanHee, đôi môi nóng như lửa của anh dường như đang châm lên ngọn lửa trên người cậu.

Rốt cuộc cậu là một người thế nào?

L.joe mê muội hưởng thụ sự thẹn thùng và bất lực của cậu.

Chỉ cần vừa chạm vào cậu, sự tự chủ của anh đã biến mất không còn tăm hơi, muốn khống chế cũng không thể khống chế nổi...

ChanHee bất lực, nước mắt giàn giụa.

Một mặt cậu không muốn bản thân trở thành đối tượng để L.joe tùy ý hạ nhục, mặt khác, khi cảm nhận được cơ thể đang dần nóng lên, cậu rất sợ hãi.

L.joe ngước mắt lên, hôn lên những giọt nước mắt của ChanHee.

Khi thấy ChanHee bất lực, anh lại không đành lòng...

- Yên tâm, sẽ không ở đây đâu...

Thanh âm thô cát vang lên, không khó để nhận ra anh đang cố nhẫn nhịn.

Khi ChanHee thấy có chút hy vọng thì cơ thể mềm nhũn của cậu đã được L.joe bế lên.

- Vào phòng nghỉ của tôi!

L.joe nói một câu ngắn gọn làm toàn bộ hy vọng của ChanHee tan biến.

Đúng vậy, anh sẽ không bỏ qua cho cậu!

Cả buổi sáng nay, anh chẳng thể chuyên tâm làm việc, vậy nên mới ra lệnh cho tài xế đến đón ChanHee.

Chỉ một đêm không gặp thôi mà sao anh lại nhớ cậu đến mức tưởng như hai người cách nhau cả ba thu?

Nếu anh thật sự hận cậu bé này này thì anh phải dùng cách thức tàn khốc và thô bạo nhất để giữ lấy cậu.

Đáng ra anh phải hành động ngay ở đây, ngay trên bàn làm việc này mà không nhân nhượng đưa cậu vào phòng nghỉ mới đúng!

Anh không nên mê luyến hơi thở của cậu, mê luyến nhiệt độ cơ thể cậu, không nên dịu dàng và trìu mến với cậu như vậy...

Nhưng, anh lại...

Nhưng anh lại không đành lòng đối xử thô bạo với cậu!

Anh không muốn hành động theo kiểu qua loa đại khái với cậu.

Anh biết, nếu anh không đứng dậy, rời sang chỗ khác thì nhất định anh sẽ không khống chế nổi bản thân nữa.

Khi đó anh nhất định sẽ hoàn toàn biến thành một con dã thú.

Nhưng anh lại nhận ra rằng, anh không muốn như vậy...

Khóe miệng L.joe cong lên nụ cười...

Anh đến trước phòng nghĩ, quẹt vân tay, cánh cửa liền mở ra.

Căn phòng được trang trí như phòng trong khách sạn, có cả phòng ngủ, phòng tắm, mọi thứ đều phục vụ cho việc nghĩ ngơi dưỡng sức của L.joe.

L.joe bế ChanHee vào trong, sau đó để cậu xuống giường.

- Tại sao? Tại sao anh không buông tha cho tôi?

Giọt nước mắt của ChanHee khẽ lăn dài.

Không không muốn phải làm tù binh của anh.

Nhất là bây giờ.

Nhất là sau khi bị anh xúc phạm!

- Chẳng lẽ em quên rồi à, tôi đã nói rồi, đời này kiếp này em là của L.joe tôi! Tốt nhất là em hãy ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, vĩnh viễn không thể nào thoát khỏi đâu!

Lúc này L.joe thực sự như một con dã thú.

Cả người ChanHee run rẩy, chẳng lẽ cậu không thể thoát được ư?

Thì ra anh biết rõ về cậu như vậy!

Tại sao lại như vậy...

Cậu không muốn phải sống cuộc sống như vậy!

- Không, không phải! L.joe, duyên phận của chúng ta đã hết, sao anh phải khổ sở như vậy chứ?

ChanHee ra sức lắc đầu, hét khàn cả giọng.

Cuối cùng, cậu vô lực, nghẹn ngào: "Buông tha cho tôi đi! Tôi thật sự rất mệt mỏi!"

ChanHee cảm thấy cả người chẳng còn chút sức lực nào!

Cậu không muốn sống trong thù hận nữa. Chỉ cần anh có thể buông tha cậu, để cậu sống trong một cuộc sống yên bình là được rồi.

- Không thể, vĩnh viễn không thể!

Đôi mắt đen láy của L.joe lóe sáng nư ánh sáng, anh cương quyết tuyên cáo bên tai ChanHee, làm tan biến mọi hy vọng của cậu.

- Em cho rằng duyên phận là do ông Trời định trước à? Tôi nói cho em biết, từ sau khi gặp tôi thì em buộc phải sống như vậy, đời này kiếp này vĩnh viễn em không thể thoát khỏi tôi!

ChanHee hít sâu một hơi, cậu như đang thấy nụ cười của Từ thần.

Đừng!

Cậu không muốn bản thân lại trở thành một con người phóng đãng!

Nhưng tại sao...

Tại sai cơ thể cậu lại ngày càng rung động, dường như không chịu nổi cảm giác mà anh mang lại.

  Tại sao cơ thể cậu lại dâng lên cảm giác run rẩy và mềm yếu quen thuộc?

Tại sao sự quen thuộc này lại tràn ngập lòng cậu đến vậy...

Tại sao cậu lại mẫn cảm đến thế?

Giống như tất cả đều đang chuẩn bị để nghênh đón L.joe?

- Đừng như vậy...

Vô lực...

Nhưng sự vô lực của cậu lại mang theo sự hấp dẫn vô hạn...

Cậu muốn kéo lý trí trở về...

____________

  Sau một hồi hoan ái.

L.joe ôm ChanHee vào trong ngực, dường như một con thú sau khi được thỏa mãn, lúc này lại hết sức dịu dàng.

Bàn tay to của anh nhẹ nhàng lau mồ hôi cho ChanHee, đôi mắt đen đầy trìu mến.

ChanHee cũng tựa vào lòng anh, bên tai truyền đến tiếng tim đập trầm ổn của anh khiến sắc mặt cậu càng thêm hồng.

Còn anh thì cong môi nở nụ cười thỏa mãn.

Ngón tay anh xuyên qua từng lọn tóc của cậu, mơn trớn khuôn mặt đỏ ửng...

Hương thơm dịu nhẹ trên người ChanHee lượn lờ trong bầu không khí, quanh quẩn lấy cả hai người.

Nó như một loại tơ mềm mại quấn lấy trái tim lạnh băng của L.joe.

Hơi thở dồn dập của cậu cũng dần trở nên ổn định...

ChanHee hơi động đậy người.

Nhưng ngay lập tức đã bị L.joe siết chặt lấy, anh ôm chặt cậu vào lòng.

- Tôi...

ChanHee mấp máy môi, đôi mắt thoáng giật mình.

Cậu thật sự không muốn phải đối mặt với L.joe như thế này.

Tại sao lại như vậy?

Rõ ràng là rất hận anh...

L.joe không có ý định ngồi dậy, chỉ liếc mắt nhìn cậu.

Anh chỉ "ừ" một tiếng đơn giản...

Trái tim ChanHee trầm xuống, tới tận bây giờ cậu cũng không đoán nổi tâm tư của L.joe.

Hai năm trước là thế.

Hai năm sau vẫn vậy!

Cậu trầm luân trong đôi mắt đen của anh, quên đi hết mọi thứ...

ChanHee thở dài một hơi, cậu hơi chống người ngồi dậy.

Cậu nhìn thẳng vào mắt L.joe, đôi mắt cậu hết sức bình tĩnh, dù chỉ là một chút gợn sóng cũng không có.

- L.joe...

Âm thanh trong trẻo của ChanHee vang lên, trong veo như mặt nước.

Sau hai năm, cậu chưa từng dịu dàng như vậy bao giờ.

Trái tim L.joe như bị ai đó kéo mạnh, anh không ngờ lại có cảm giác tuyệt đẹp khi nghe ChanHee gọi tên anh đến thế, cảm giác ấy mang theo sự rung động rõ ràng.

Anh chưa bao giờ cảm thấy nỗi hạnh phúc ngập tràn trái tim như vậy.

Anh chưa bao giờ được nếm trải sự dịu dàng ấy của ChanHee.

Khóe miệng L.joe cong lên nụ cười dịu dàng.

Anh vươn ngón tay thô ráp ra, giúp cậu lau mồ hôi trên mái tóc ướt nhẹp, động tác hết sức dịu dàng như của những người yêu nhau.

ChanHee cũng rất muốn hưởng thụ sự dịu dàng ấy lâu hơn, nhưng...

Cậu không biết ngay sau đây, L.joe sẽ thế nào nữa.

Thật ra cậu và anh là hai người ở hai thế giới khác nhau.

Kỳ thực, sự kết hợp của họ là một sai lầm!

Đã như vậy thì vì sao còn muốn tra tấn lẫn nhau nữa?

Cậu không muốn phải sống trong cuộc sống như vậy.

Còn anh cũng không thích hợp làm một người lý tưởng để cậu yêu!

ChanHee khẽ thở dài, tiếng thở dài vừa bi thương vừa ai oán, bộc lộ sự đau lòng của cậu.

Cậu lấy dũng khí, nhìn thẳng vào đôi mắt đen của L.joe: "Đường, xin anh... hãy thả tôi đi!"

Ngữ điệu rõ ràng đến vậy, rõ ràng là không hề vòng vo tam quốc.

Trước giờ ChanHee cũng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày cậu lại có thể bình tĩnh nói ra những lời như vậy!

Trên bờ vai đột nhiên truyền đến cảm giác đau đớn, chỉ trong nháy mắt đã lan tràn khắp cơ thể.

Cậu chau mày lại, cố nén cảm giác đau đớn nhưng đôi mắt vẫn rất kiên định nhìn L.joe.

Sự kiên định của cậu cùng với đôi mắt của L.joe như ngọn núi lửa đang bộc phát đối chọi với dòng sông băng lạnh lẽo.

Ngay sau đó, bàn tay to của L.joe bóp mạnh người ChanHee như muốn bóp nát cậu ra.

Bầu không khí chỉ trong nháy mắt như bị đóng thành băng...

- Thu lại lời em vừa nói, tôi sẽ coi như không nghe thấy!

L.joe cố gắng cưỡng chế lửa giận đang bừng bừng, đầu ngón tay đang bấu chặt người ChanHee cũng chuyển sang nhẹ nhàng vuốt ve gò má trắng như tuyết của cậu.

Nhưng...

Anh càng ẩn nhẫn thì gân xanh càng nổi đầy tay, có thể thấy những lời vừa rồi đủ để khiến ChanHee gặp tai họa.

ChanHee hơi quay đầu đi chỗ khác, tránh khỏi hơi thở sặc mùi nguy hiểm của L.joe. Cậu buộc bản thân phải bình tĩnh lại, bình tĩnh lại...

Vì sao trái tim cậu lại đau đến vậy?

Nhưng...

Cậu thật sự rất mệt mỏi, mệt mỏi đến mức chẳng còn chút sức lực nào.

Cậu không muốn phải làm con rối, tùy ý L.joe đùa giỡn, anh lấy đi niềm vui của cậu, chỉ để lại đau khổ day dứt...

ChanHee mấp máy môi, cậu hơi cụp mắt xuống, không đối diện với đôi mắt của L.joe.

Ngay sau đó, L.joe buộc cậu phải ngẩng đầu lên.

Đôi mắt mạnh mẽ và ngông cuồng ấy đập thẳng vào mắt ChanHee.

- Vậy em có từng nghĩ rằng, chỉ vì những lời nói không cẩn thận của em sẽ khiến cho LeeC xảy ra chuyện không?  

  L.joe dùng tay giữ chặt gáy ChanHee, đôi mắt của anh lạnh như băng, thoáng chút tàn nhẫn.

Ánh sáng từ đôi mắt ấy toát ra tựa hồ muốn đâm thủng người ChanHee.

- Có gì khác biệt sao?

ChanHee nhếch môi nở nụ cười lạnh: "Kết quả là tôi lại phát hiện ra mình chỉ như một con ngốc!"

Nụ cười bên môi cậu lan vào trong lòng L.joe, đau đớn...

Anh vốn chẳng bận tâm đến cảm nhận của cậu, liệu anh có nghĩ rằng vào cái ngày anh quyết định thu mua LeeC thì cậu đã chẳng còn quan trọng gì nữa, anh chẳng quan tâm đến tình cảm của cậu, bỏ qua mọi sự thù hận của cậu.

Điều này khiến cậu sợ hãi... tim đập dồn dập!

Ánh mắt L.joe vụt qua sự đau lòng không dễ phát hiện, nhưng ngay lập tức lại bị sự băng giá che kín.

Anh đè nén cảm giác phức tạp trong lòng, cất lời ma mị: "Cho nên em định rời đi với thân hình toàn những dấu hôn của tôi?"

ChanHee chấn động.

Anh nhất định phải hạ nhục cậu như vậy sao?

Anh nhất định phải luôn luôn nhắc nhở cậu rằng cậu chỉ là một người tình nhân của anh thôi sao?

- Tôi... tôi thật sự rất mệt mỏi... Tôi không muốn phải hận thù gì anh nữa, cầu xin anh...

Những giọt nước mắt trong suốt trên gương mặt ChanHee không ngừng trào ra.

Sâu thẳm trong đôi mắt L.joe là một sự âm u...

Anh không thể không thừa nhận anh nghiện cậu rồi, anh không thể nhịn được, chỉ muốn một lần lại một lần nhấm nháp sự tươi ngọt của cậu.

L.joe nâng khuôn mặt nhòe nước mắt của cậu lên.

Nhìn bộ dạng đáng yêu, điềm đạm của cậu, lồng ngực anh dâng lên sự dịu dàng hiếm có. Anh cúi đầu, hôn lên những giọt nước mắt của cậu.

- Sao? Chẳng lẽ em quên những lời tôi nói rồi à? Trừ khi tôi chán, bằng không cả đời này em phải ở lại bên cạnh tôi.

Anh thở dài một hơi, hơi thở nóng bỏng phả lên mặt cậu.

ChanHee trợn to đôi mắt đẹp: "Không, tôi không muốn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường..."

L.joe giận quá hóa cười, đôi môi mỏng cong lên nụ cười có chút ngông cuồng: "Em đã là người của L.joe tôi, em nên biết rằng em không có quyền quyết định vận mệnh của mình!"

Nói xong, anh lại cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ hồng của cậu, cực kì ái muội.

ChanHee run run.

Anh là ma quỷ!

Ma quỷ không hơn không kém!

Cậu đẩy anh ra, ánh mắt trở nên sắc bén: "L.joe, tôi không hề yêu anh"

Sự lạnh lùng trong mắt L.joe tản ra khắp khuôn mặt, lửa giận trong nháy mắt được bừng lên khiến khuôn mặt anh trở nên vặn vẹo.

- Em thật sự muốn rời đi?

Giọng nói lạnh như băng, không hề có chút độ ấm nào vang lên.

Sau đó, anh chậm rãi đứng lên.

ChanHee ngẩng cao đầu, cậu mơ hồ cảm thấy bất an, như có một cơn cuồng phong đang chờ đón.

Đúng vậy...

Lúc này L.joe giống hệt như Satan, cả người anh băng giá đến cực điểm như một Tử thần, toàn thân toát ra lửa giận và sự rét lạnh.

Cậu núp vào trong chăn, tìm kiếm một nơi an toàn.

- Nói! Có phải em muốn rời đi không?

L.joe gầm lên giận dữ, dường như muốn làm chấn động cả thế giới.

Tiếng gầm giận dữ của anh khiến ChanHee đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt cậu sáng ngời đầy kiên định như có ý định tránh thoát khỏi sự trói buộc của Tử thân: "Đúng! Tôi phải rời khỏi anh!"

Cậu gằn từng tiếng một, sắc bén như lưỡi kiếm.

Roẹt! Choang!

ChanHee còn chưa kịp phản ứng, một thứ gì đó bay vút qua, sau đó là tiếng cốc vỡ.

Cậu kinh hãi, lập tức quay đầu lại, thấy dưới đất toát là mảnh vỡ thủy tinh.

Còn có...

Đầu giường là vết tích hằn rõ của một chiếc roi da...

- Anh...

ChanHee kinh hãi, cậu ngước mắt lên liền nhìn thấy chiếc thắt lưng trong tay L.joe.

ChanHee rốt cuộc đã hiểu ra, thật ra vừa rồi là do L.joe quá tức giận, nhất định anh đã rút chiếc thắt lưng trên người ra.

Nhìn vết tích của chiếc thắt lưng da để lại trên đầu giường, cậu chỉ cảm thấy nếu với sự mạnh mẽ của nó quật vào người cậu thì nhất định sẽ thảm thương đến mức da tróc thịt bong.

L.joe cầm chiếc thắt lưng, nhìn ChanHee từ trên cao xuống.

Gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay anh, đôi mắt thâm thúy vằn lên những tơ máu đỏ, hoàn toàn là dáng vẻ của một con quỷ đang khát máu!

Anh chỉ đứng đó, nhìn ChanHee như nhìn một con mồi.

Thật ra vừa rồi anh rất thịnh nộ, theo bản năng rút thắt lưng ra, định vụt lên người ChanHee.

Nhưng...

Khi nhìn vào đôi mắt trong như làn nước của ChanHee, anh lại không nỡ ra tay. Anh khống chế phương hướng, vụt chiếc thắt lưng sang hướng khác...

Lồng ngực rắn chắc của L.joe thở dồn dập lên xuống, khuôn mặt anh tuấn lúc này đầy cuồng ngạo vào thô bạo.

Sau đó, anh gầm nhẹ một tiếng, giơ tay trái lên, vung chiếc thắt lưng đánh vào tấm gương trong phòng.

Choang...

Tấm gương bị L.joe đập vỡ nát.  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro