chap 20: bình ổn sau sự yên tĩnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Thời gian như ngưng đọng lại, tất cả đều hết sức tĩnh lặng, không hề có tiếng thở dồn dập, sự yên tĩnh khiến người ta hốt hoảng.

ChanHee vẫn ngồi yên không nhúc nhích trên giường, đôi mắt đầy hoảng sợ và khiếp đảm.

Cậu biết L.joe rất nóng tính, nhưng cậu chưa từng thấy anh phẫn nộ như vậy.

Biểu cảm và hành động của anh hôm nay đã khắc sâu trong lòng ChanHee.

Cậu lấy tay che chặt lồng ngực đang đập dồn dập vì hoảng sợ, cố gắng áp chế nỗi đau đớn không tên!

Tại sao trái tim cậu lại đau đến vậy, giống như có gì đó đang đốt cháy trái tim cậu.

Hành động vừa rồi của L.joe, ánh mắt của anh khi đó, tại sao lại khiến cậu đau lòng đến vậy!

Dòng máu đỏ tươi chói mắt chảy tràn theo các đốt ngón tay của L.joe, từng giọt máu đó nhỏ giọt xuống thảm trải sàn, cũng chảy tràn vào lòng ChanHee.

Sao anh lại thịnh nộ như vậy?

Không phải cậu chỉ là tình nhân của anh thôi sao?

Chẳng lẽ anh nhất định phải cưỡng ép cậu ở lại bên cạnh anh, tàn nhẫn nhìn cậu héo mòn, suy sụp sao?

Từng mảnh thủy tinh vỡ soi lên bóng dáng cao lớn của L.joe, chỉ vậy thôi nhưng cũng đủ uy hiếp.

Ngay sau đó, anh chẳng nói chẳng rằng, cũng chẳng để tâm đến vết thương trên tay, chỉ mở cửa phòng nghỉ, đi ra ngoài.

Rầm!

Tiếng đóng sập cửa vang lên đánh thức thần kinh còn đang ngây ngốc của ChanHee.

ChanHee giật mình, cậu lập tức chạy lại gần cửa nhưng lại phát hiện ra, cửa phòng nghỉ...

Đã bị khóa lại, mà loại khóa này là khóa vân tay.

Người có thể mở cánh cửa này ra chỉ có... L.joe!

ChanHee như mất hết sức lực, cậu vô lực đập tay vào cửa.

Bên ngoài không chút tiếng động.

Dường như tất cả mọi thứ đều chẳng bận tâm đến cảm nhận của ChanHee.

Dường như đã đóng lại cánh cửa của cuộc đời cậu...

Cậu mệt mỏi, quá mệt mỏi, không còn muốn làm gì nữa.

Tầm mắt ChanHee dừng trên những mảnh vỡ thủy tinh. Cậu bước tới, vẻ mặt đầy bi ai và u buồn.

Từng ngón tay của cậu nhẹ nhàng vuốt lên tấm kính vỡ, trên đó còn lưu lại vết máu của L.joe.

Nhất định là anh rất đau.

Đôi mắt ChanHee đầy gợn sóng, trái tim cậu cũng như bị người khác bóp chặt.

L.joe! Anh tức giận vì cậu muốn rời đi sao?

Hai năm trước khi cậu giả chết, cậu rời đi không hề từ biệt trên đảo Celebes, hôm nay câ lại quyết định rời đi...

Từ sự thịnh nộ của anh...

Không phải anh...

Yêu cậu chứ?

Ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu ChanHee, cậu cũng hoàn toàn bị chấn động trước ý nghĩ đó.

Không thể nào...

Từ ngày gặp lại, L.joe đã lạnh lùng và tàn nhẫn tuyên cáo thân phận của cậu!

Thân phận tình nhân nhục nhã!

Không có tự tôn, không được đòi hỏi, không thể cự tuyệt...

Cậu thậm chí còn nhớ được những hành động tàn nhẫn của L.joe hai năm về trước...

Anh khiến cậu mất đi đứa con yêu!

Cướp đi toàn bộ hy vọng của cậu!

Tuy cậu không hiểu tại sao L.joe lại luôn đối xử tàn độc với cậu như vậy, anh tàn nhẫn, ánh mắt lạnh lẽo và thô bạo đó của anh nói cho cậu biết... anh hận cậu!

Hai năm sau, sao anh còn có thể cho phép cậu phản bội anh lần nữa?

Anh đã từng nói, anh muốn cậu quy phục anh, quy phục hoàn toàn, cả cơ thể cậu lẫn trái tim cậu!

Ánh mắt ChanHee đầy đau buồn, khi đưa mắt nhìn tấm gương vỡ, không biết tại sao ChanHee lại tình nguyện nhận đòn đó của anh vào bản thân mình.

Vết máu này dường như còn mang theo độ ấm quen thuộc của L.joe..

Yêu là một loại cảm nhận, dù có thống khổ cũng vẫn cảm thấy hạnh phúc.

Yêu là một loại nhận thức, dù có tan nát cõi lòng nhưng vẫn cảm thấy ngọt ngào.

Yêu là sự từng trải, dù có bị nghiền nát cũng vẫn cảm thấy tươi đẹp...

Thời gian từng giây từng phút qua đi, ánh mặt trời ấm áp bên ngoài dần nhường chỗ cho cho ánh nắng nhè nhẹ của trời khi về chiều...

ChanHee lẳng lặng dựa người vào cửa sổ sát sàn, cậu nhìn chằm chằm xuống thế giới dưới chân từ độ cao cả trăm tầng, dưới đó vẫn là sự nhộn nhịp, dòng xe cộ qua lại như nêm.

Cả một ngày ngồi đó, cậu đã quen, không còn thấy choáng váng nữa.

Thật ra thói quen là một thứ gì đó rất nguy hiểm. Nó sẽ khiến người ta sinh ra cảm giác bất đắc dĩ, không có phương hướng, không có ngày về. Chỉ có thể hoang mang sợ hãi, quanh quẩn đi tìm xung quanh, mù quáng chờ đợi.

ChanHee không biết cậu đã ngồi ở đó bao lâu, chỉ biết trong nháy mắt khi cánh cửa đó bị đóng lại, cậu đã mất đi liên hệ với thế giới bên ngoài.

Cửa phòng có tác dụng cách âm rất tốt, cậu chẳng nghe được chút động tĩnh nào ở bên ngoài cả.

Cậu chỉ có thể nhìn ra thế giới bên ngoài qua lớp cửa kính sát sàn, ngắm cảnh mặt trời lặn...

Khi ánh dương cuối cùng biến mất, ChanHee cũng cảm thấy mờ mịt theo. Cậu ôm chặt lấy hai chân, dường như đang cố tìm kiếm chỗ dựa để an ủi bản thân.

Trong phòng vẫn mơ hồ quanh quẩn hơi thở của L.joe, sự quen thuộc khiến trái tim ChanHee đập dồn dập.

Nhưng L.joe không hề quay lại, căn phòng cũng như người trong căn phòng đều như bị lãng quên.

Ở đây, thời gian như chẳng tồn tại...  

___________________

  Đầu óc ChanHee hoàn toàn choáng váng, toàn thân chẳng còn chút sức lực nào.

Cậu buồn ngủ quá, cả người cũng mệt mỏi, cả thể xác lẫn tinh thần đều mỏi mệt khiến cậu cảm thấy chân tay rã rời.

Vội vã từ đảo Celebes trở về nhà, vì rắc rối của LeeB mà cả đêm mất ngủ, trời vừa sáng lại bị L.joe bắt ép phải tới đây, thân thể vốn đã mỏi mệt lại phải chịu sự xâm chiếm của L.joe khiến cậu cảm thấy hít thở cũng khó khăn.

Hàng lông mi dài run lên nhè nhẹ, sự mong manh của nó đã thể hiện được rõ nét sự mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần của chủ nhân.

Ngủ đi...

Ngủ thôi!

không muốn nghĩ gì nhiều nữa...

ChanHee nằm thoải mái trên chiếc thảm trải sàn, cả người hoàn toàn thả lỏng, trái tim cũng dần buông xuống sự phòng vệ trong lòng.

- L.joe... - ChanHee bất giác lẩm bẩm, dường như cậu đang tìm kiếm sự an ủi trong giấc mơ.

Ánh sao trên trời còn sáng hơn cả ánh đèn ne-ong, ánh sáng ấy chiếu rọi lên không muốn trắng trẻo của ChanHee.

Ánh trăng nhàn nhạt như người yêu hôn lên mặt cậu, thân thiết hôn lên cái trán trơn bóng, hàng lông mi dày, sống mũi cao, cảm đôi môi như cánh hoa đào.

Bốn giờ sáng.

Đêm đã khuya, khi L.joe bước vào trong phòng nghỉ, đập vào mắt anh là bóng dáng bé nhỏ của ChanHee đang dựa vào cửa số sát sàn.

Bóng dáng cao lớn của anh hơi khựng lại, sau đó bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Lúc ban ngày khi bước ra khỏi phòng nghỉ, lửa giận trong anh cao đến mức ngập trời, anh đóng chặt cửa phòng lại, từ sâu thẳm trong anh cũng muốn buộc chặt trái tim cậu bé này lại.

Sau khi băng bó vết thương xong, trong nháy mắt, cả căn phòng được một thứ ánh sáng dịu dàng bao phủ, ấm áp và lãng mạn.

Anh đi vào phòng ngủ, sau đó đến bên cạnh ChanHee đang dựa vào cửa sổ sát sàn.

Lúc này, dáng hình tao nhã và mạnh mẽ của anh hệt như một con báo, còn làn da màu đồng và vẻ mặt cuồng vọng lại giống một con sư tử.

Thấy ChanHee ngủ say bên cửa sổ, anh nhíu mày lại.

Cảnh tượng quen thuộc này khiến anh nhớ lại hai năm trước, vào đêm tân hôn của anh và cậu.

Anh cũng về muộn như vậy...

Còn cậu cũng ngủ trong tư thế này, bên cửa sổ sát sàn...

L.joe nhớ lại đêm tân hôn hai năm trước, đêm đó ChanHee dịu dàng như nước, ánh mắt thương yêu của cậu như vò nát trái tim lạnh băng của anh.

Tất nhiên là khi đó, anh rất hận cậu, cho nên mới không thương tình mà hủy hoại mọi sự tốt đẹp và hy vọng của cậu!

Còn bây giờ thì sao?

Chẳng lẽ bây giờ cũng là hận thù sao?

Hận cậu phản bội anh, hận sự thanh lạnh của cậu...

Nhưng dù là vậy, khi cậu muốn rời khỏi anh, trái tim anh lại rất đau đớn!

Lúc này, ChanHee ngủ say hệt như hai năm trước, không muốn điềm tĩnh không hề nhìn ra chút chua xót hay bất đắc dĩ nào. Nhưng hai năm sau, khuôn mặt trắng nõn của cậu lại hiện lên chút u sầu.

Nhất định phải rời khỏi anh thì cậu mới vui vẻ hay sao?

Bóng hình ChanHee in sâu trong đôi mắt anh.

- đã tạo thành thói quen rồi, sao em có thể rời đi chứ?

Đôi mắt u ám của L.joe vụt qua tia đau đớn, anh thì thầm.

Như là nói cho ChanHee nghe, hoặc là cũng đang nói cho bản thân anh nghe!

Ánh sáng nhu hòa trên tường nhẹ nhàng chiếu lên gương mặt ChanHee, cậu hơi nhíu mày lại, hàng lông mi khẽ run run, như nhắc L.joe rằng cậu ngủ không ngon giấc.

L.joe thở dài, anh vươn tay ra, ngón tay dài nhẹ nhàng vuốt lên đầu mày đang nhíu chặt của ChanHee. Anh ích kỷ muốn tiến vào trong giấc mơ của cậu, muốn cậu không gặp phải ác mộng nữa.

- Chẳng lẽ ngay cả trong mơ, em cũng mệt mỏi như vậy sao?

L.joe thở dài.

cậu bảo anh ích kỷ cũng được, ngông cuồng cũng đúng, nhưng một khi anh đã quyết định cậu là người của anh thì cả đời này anh cũng sẽ không buông tay.

Đôi mắt lạnh lùng của anh ẩn hiện sự dịu dàng và quyến luyến.

Ngay sau đó, anh bế ChanHee vào lòng, đi về phía cửa.

- Ưm...

Bị thay đổi tư thế ngủ khiến ChanHee bất giác kêu lên một tiếng.

cậu buồn ngủ quá, cảm giác như lâu lắm rồi cậu chưa được ngủ ngon như thế này.

- Ngoan... Ngủ đi...

L.joe cúi đầu nói thầm bên tai cậu, giọng nói cực kỳ dịu dàng và mềm nhẹ.

Trong lúc mơ màng, ChanHee cảm giác như bản thân đang ở một nơi rất ấm áp và quen thuộc, cảm giác lần này khiến cậu cảm thấy thoải mái, giấc ngủ càng thêm sâu.

Cái đầu nho nhỏ của cậu tựa vào ngực L.joe đầy tín nhiệm,. những đường cong trên khuôn mặt cũng dần trở nên dịu dàng.

Thấy ChanHee giống như một đứa trẻ, L.joe cúi đầu cười, lửa giận ban ngày đã biến mất không còn thấy tăm hơi.

Chiếc xe Rolls-Royce dừng lại trước cửa tập đoàn Lee thị.

L.joe cẩn thận ôm ChanHee ngồi vào trong xe, để cậu ngồi trên đùi anh.

- Lái xe cẩn thận! - Anh lạnh lùng ra lệnh.

- Vâng, anh Lee! - Tài xế vội đáp lời.

Anh ta hiểu ý của anh Lee, vậy nên anh ta càng dè dặt cẩn trọng hơn, không muốn vì một chút sai lầm không đáng có mà đánh thức cậu Hee.

thật ra làm tài xế cho L.joe lâu như vậy, nhưng anh ta chưa từng thấy anh Lee đối xử với ai mà vừa cẩn thận vừa quan tâm như thế.

L.joe dựa người vào ghế sau, những đường cong lạnh lùng trên khuôn mặt của anh dần trở nên dịu dàng đi nhiều khi nhìn ChanHee đang say ngủ.

Anh ôm ChanHee vào trong ngực, tham lam hưởng thụ sự yên tĩnh này.   

___________________

  Hôm sau.

Sau buổi trưa, ánh mặt trời chiếu những tia sáng êm dịu xuống Angel Viên, tinh tế như những hạt cát, xuyên thấu vào trong phòng qua cửa sổ sát sàn, rải từng vầng sáng ấm áp lên tấm thảm trải sàn trong phòng ngủ.

Ánh sáng như một đôi tay dịu dàng, nhẹ nhàng mơn trớn dáng vẻ xinh đẹp đang nằm trên giường.

- Ưm...

ChanHee chậm rãi mở mắt ra!

Cậu theo bản năng duỗi lưng, mềm yếu nằm trên giường.

Cậu chưa từng ngủ ngon như vậy, vừa ngủ dậy đã cảm thấy cả người hết sức nhẹ nhàng.

Ôi?

Đợi chút đã...

Đây là...

Sau khi nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh, ChanHee chợt ngồi phắt dậy.

Sắc thái sắc lạnh, căn phòng to lớn...

Sự quen thuộc xung quanh khiến ChanHee mở to mắt.

Sao lại thế?

Sao cậu lại ở Angel Viên?

Cậu nhớ rõ ràng rằng tối qua còn ở trong phòng nghỉ của L.joe.

Cậu còn nhớ trước khi chìm vào giấc ngủ, cậu còn đếm những ngôi sao sáng trên trời, ánh đèn ne-ong rọi sáng xung quanh, bao phủ lấy cả tòa nhà cao ốc.

Vậy mà bây giờ, ánh mặt trời ấm áp và dịu nhẹ đang vây quanh lấy cậu.

Là L.joe!

Chắc chắn tối qua anh đã quay lại rồi đưa cậu về đây!

ChanHee hoảng sợ, nỗi sợ hãi như phá kén, lan tràn khắp trái tim cậu.

Cậu bất giác quay đầu lại, vươn tay ra sờ vào vị trí của L.joe ở bên cạnh.

Rất ấm áp, hơn nữa...

Dường như trên đó vẫn còn lưu lại mùi xạ hương quen thuộc của L.joe, mùi hương vừa dịu nhẹ và ái muội...

Bầu không khí ấm áp này khiến ChanHee có phần nhớ nhung, trong lòng đầy buồn phiền.

Cậu vùi đầu vào trong chăn, mái tóc dài xõa xuống quấn quanh làn da trắng trẻo càng khiến cậu thêm phần xinh đẹp.

Mọi chuyện ngày hôm qua tựa như chưa bao giờ xảy ra!

Nhưng cậu vẫn còn nhớ rõ từng câu từng chữ cậu đã từng nói ngày hôm qua. Còn có cả...

Bóng dáng thịnh nộ của L.joe lúc rời đi.

Tối hôm qua khi ngủ thiếp đi, thứ cậu cảm nhận được chính là lồng ngực của L.joe sao?

Mùi hương đàn ông quen thuộc đến vậy...

ChanHee ngẩng đầu lên, ánh mắt mờ mịt nhìn về phía L.joe đã từng nằm.

Ánh mắt của cậu chan chứa tình cảm...

Cậu nhớ đến chuyện tối qua L.joe quay lại phòng ngủ, ôm cậu đưa về Angel Viên...

Rốt cuộc tình cảm của anh là thế nào?

Là tình yêu ư?

Hay là...

Chỉ là chiếm hữu? Không cho phép người khác phản bội?

L.joe là một người đàn ông cao cao tại thượng, phụ nữ đối với anh chỉ là gọi thì đến, đuổi thì đi. Trong thế giới của anh, tất cả những người phụ nữ đều phải quy thuận anh, phục tùng anh.

Còn hành vi của cậu rõ ràng là vượt quá sức tưởng tượng của anh.

Anh cho rằng cậumuốn bước chân vào nhà họ Lee chỉ vì ham muốn cái danh hiệu thiếu phu nhân của nhà họ Lee, anh không ngờ rằng cậu lại giả chết để ly hôn với anh.

Khi anh bắt cậu phải cam tâm tình nguyện làm tình nhân của anh thì cậu lại cũng một lần nữa rời đi.

Đây có lẽ chính là nguyên nhân khiến anh tức giận, nếu không thì ngày hôm qua anh đã chẳng nổi trận lôi đình như thế.

Giống như anh đã từng nói, cậu là tình nhân của anh, chỉ cần anh chưa chơi chán thì cả đời này cậu phải ở lại bên cạnh anh!

Anh yêu cậu sao?

Còn cậu...

Bây giờ vẫn còn yêu anh ư?

Cậu nhớ tới quãng thời gian bị ốm, cả ngày lẫn đêm anh đều vất vả chăm sóc cho cậu; khi cậu rơi xuống biển, anh hết sức khẩn trương và phẫn nộ; vào ngày sinh nhật cậu, anh lãng mạn và dịu dàng là thế; thậm chí ngay cả những lúc bình thường, nếu không chọc giận anh thì ánh mắt anh lúc nào cũng đầy dịu dàng...

Những thứ đó...

Không thể lừa dối được!

Tình yêu là một thứ độc dược, đã yêu rồi thì không thể thoát ra được...

Không!

Trời ơi, cậu đang suy nghĩ cái gì vậy?

Yêu ư?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của ChanHee chợt trở nên trắng xanh, hàng lông mi dài cũng run run, những ngón tay trắng trẻo cũng siết chặt lại...

Từng ký ức nhỏ nhặt ấy như đánh vào lòng cậu không chút nể tình...

Bóng dáng lạnh lùng tàn ác, ánh mắt khát máu, anh ngang nhiên cướp đi đứa con của cậu...

Đáy lòng cậu dâng lên nỗi đau đớn bén nhọn.

Nỗi đau này như một chiếc đinh đã rỉ sắt, đóng chặt vào lòng cậu, mãi mãi không tan biến.

Không! Không! Không!

Mặc kệ anh có thế nào đi nữa, cậu cũng sẽ không yêu anh!

Sẽ không yêu...

Nhất định không yêu...

Reng!

Tiếng chuông điện thoại trong phòng ngủ chợt vang lên...

ChanHee ngẩng đầu, tiếng chuông điện thoại như đang cứu cậu thoát khỏi dòng suy nghĩ, nhanh chóng kéo lý trí của cậu trở về.

Cậu nhanh chóng bước xuống giường...

- Alo...

Giọng nói của ChanHee hơi khàn khàn.

- Thưa cậu, bác Hany đã chuẩn bị xong bữa, cậu có muốn xuống ăn không?

Người giúp việc của nhà họ Lee gọi điện hỏi ý kiến ChanHee.

- Được rồi, tôi xuống ngay đây! 

Sau khi cúp điện thoại, ChanHee mới giật mình. Thì ra đã là giữa trưa, cậu đã ngủ đến tận giờ này!

Cậu mỉm cười, dường như đang châm chọc bản thân sao lại có thể ngủ say như vậy.

Khi ChanHee xuống dưới tầng, vào đến nhà ăn đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức.

- Bác Hany, thơm quá!

- Ôi, mau lại đây xem bác Hany làm cho cháu những món gì này!

Khi thấy ChanHee trong nhà ăn, bác Hany vội nói với cậu.

ChanHee mỉm cười, kéo ghế ngồi xuống.

Bác Hany đã chuẩn bị đầy đủ, từng món ăn được bày biện ngay trước mắt ChanHee.

- Bác làm món "cá sốt trái cây kèm dầu ô liu" mà cháu thích ăn nhất đấy, còn món tráng miệng là bánh pudding tổ yến!

Bác Hany bưng thức ăn lại gần ChanHee.

Toàn bộ thức ăn được bày biện rất đẹp mắt khiến ChanHee cảm thấy rất ấm áp.

Cậu cảm động: "Cám ơn bác Hany!"

- Ôi! Cậu bé này, nhìn cháu tái nhợt chưa này, trên mặt chẳng có chút hồng hào nào, đúng là khiến người khác đau lòng mà!

Bác Hany vừa múc canh cho ChanHee vừa nói.

Đau lòng ư?

Có ai đau lòng sao?

L.joe ư?

Hiện giờ cậu còn chẳng quan tâm đến nỗi đau trong lòng mình nữa, huống chi là người ngoài chứ?

ChanHee cười khổ, cậu cụp mắt xuống, đôi mắt lóe lên sự đau buồn...

Sau đó, cậu hít sâu một hơi. Thôi! Không suy nghĩ gì nữa!

Sau khi ngủ một giấc lâu như vậy, lại được bác Hany chuẩn bị đồ ăn ngon, bụng cậu bắt đầu kêu lên thành tiếng.

- Ôi! Bác Hany, món này bác làm ngon quá đi mất!

Mùi trái cây thoang thoảng kết hợp với món cá đầy dinh dưỡng, cộng thêm dầu ô liu của Italy và vỏ quýt thái nhỏ tạo ra mùi vị cực kì tuyệt, không hề béo ngậy chút nào.

- Thích thì ăn nhiều một chút đi! Mấy cô cậu trẻ tuổi chẳng quan tâm gì đến bản thân mình cả, trước kia cậu cả như vậy, giờ cháu cũng giống cậu ấy, rạng sáng nay mới về nhà nghỉ ngơi!

Bác Hany vừa bận rộn dọn dẹp vừa nói.

- Khụ...

ChanHee đột nhiên ho khan một tiếng khi nghe thấy bác Hany nhắc đến chuyện hôm qua, trong lòng hơi dồn dập.

- Ôi, mau uống canh đi!

Bác Hany hoảng hốt, vội dặn cậu.

Sau khi ổn định lại, ChanHee hơi ngượng, hỏi bác Hany:

- Tối qua, cháu... được L.joe đưa về ư?

Bác Hany nhìn ChanHee, cảm giác như cậu đang hỏi một câu cực kì buồn cười.

- Đương nhiên rồi, tối qua tôi thấy cậu chủ bế cháu về, còn dọa tôi sợ chết khiếp, tưởng cháu bị ốm hay bị thương ở đâu. Ai ngờ cháu lại... đang ngủ, còn ngủ say như chết nữa!

Bác Hany cười cười nói với ChanHee.

Trái tim ChanHee đập "Thịch" một tiếng. Qua những lời bác Hany nói, cậu dường như có thể cảm nhận được lồng ngực rắn chắc của L.joe, còn giọng nói thì thầm của anh bên tai cậu.

Khi ChanHee đang ăn món điểm tâm thì người giúp việc đi vào, nói với bác Hany và ChanHee.

- Cậu chủ về rồi ạ!

ChanHee hơi run lên.

- Sao lại thế? Sao cậu chủ lại về sớm thế nhỉ?

Bác Hany thấy phản ứng của ChanHee, liền nói.

Sau đó bác Hany bỏ dở công việc đang làm, đi ra phòng khách.

ChanHee hoảng hốt, vội vã bỏ chiếc bánh trong tay xuống, cầm khăn giấy lau lau rồi nói:

- Bác Hany, cháu lên tầng trước.

Nói xong, cậu nhanh chóng đứng dậy, vội vàng đi về phía phòng nghỉ.

- Ôi... sao lại thế?

Bác Hany thấy ChanHee chạy như đi chạy nạn liền lẩm bẩm trong miệng.

Sàn đá cẩm thạch trơn bóng phản chiếu bóng dáng cao lớn của L.joe. Khi anh bước vào phòng khách, người giúp việc đã đứng thành hàng ở hai bên.

- Cậu chủ, cậu về rồi!

Bác Hany bước lên trước, ngạc nhiên khi thấy trong tay L.joe cầm một chiếc hộp rất đẹp.

- Hee Nhi đâu?

L.joe không hề biết mình lại vô ý gọi ChanHee như vậy khiến đám người làm kinh ngạc.

- Cậu Hee vừa về phòng!

Bác Hany cũng thông minh sửa lại xưng hô, mỉm cười trả lời.

L.joe nhìn lên tầng, có phần đăm chiêu. Sau đó anh cởi áo vest ngoài ra, đưa cho bác Hany rồi đi tới nhà ăn.

Khi liếc mắt nhìn thấy chiếc bánh pudding tổ yến đang bỏ dở, anh mím môi lại. Quả nhiên anh đoán không sai, cậu đang ăn thì biết anh về nên mới chạy lên phòng.

- Hee Hee ăn cái này à?

L.joe hỏi bác Hany.

- Cậu chủ, không phải đâu, cậu Hee ăn xong món chính rồi mới ăn bánh!

Bác Hany vội đáp. Bà không ngờ cậu chủ lại quan tâm đến cả việc ăn uống của ChanHee, bà lập tức báo cáo thực đơn bữa trưa.

- Được rồi, tôi biết rồi! – L.joe gật đầu, bước ra khỏi nhà ăn.

- Cậu chủ, có cần cất chiếc hộp này đi không?

Bác Hany bước lên hỏi.

L.joe nhìn chiếc hộp trong tay, ánh mắt lạnh lùng vụt qua sự dịu dàng.

- Không cần, tôi tự cầm được!

Giọng nói trầm thấp đầy nhẹ nhàng của anh khiến bác Hany ngỡ ngàng.

Nói xong, anh sải bước đi lên tầng.

ChanHee lẳng lặng dựa người vào cửa sổ, cảm nhận sự mềm mại của tấm thảm trải sàn.

Không biết tại sao cậu lại như vậy, cậu chỉ biết làm thế mới thấy có cảm giác an toàn, một cảm giác như đang được bảo vệ.

Hôm nay cậu không ngờ L.joe lại về sớm như vậy. Anh tan làm rất muộn, thậm chí có khi rạng sáng mới về đến biệt thự. Vậy mà hôm nay anh lại về sớm khiến trong lòng cậu rất thấp thỏm.

Cậu thừa nhận hành động vừa rồi của mình khá trẻ con, dù sao đây cũng là biệt thự của anh, cậu có thể trốn đi đâu được chứ?

Mọi lý do đều rất khiên cưỡng, thật ra cậu rất sợ khi gặp anh.

Thậm chí còn có tâm lý muốn trốn tránh.

Đúng là, là trốn tránh...

Cậu sợ đôi mắt đen láy của anh...

Sợ lồng ngực rắn chắc mà ấm áp của anh...

Sợ cánh tay thường xuyên ôm lấy cậu của anh...

Thật ra cậu sự nhất chính là...

Cậu yêu anh...

Sau đó sẽ lại bị anh làm tổn thương...

Khiến cậu thua một cách triệt để!

Không!

ChanHee nhíu chặt mày lại, cậu lắc lắc đầu muốn xua tan ý nghĩ đó đi.

Tiếng bước chân vọng đến...

Tiếng bước chân trên hành lang ngày càng gần, ChanHee ngẩng đầu, ánh mắt đầy phức tạp và sợ hãi.

Là bước chân của L.joe!

Hai năm trước, cậu đã chờ mong bước chân này đến thế nào, chỉ vì tiếng bước chân đó thôi mà cậu còn thức trắng đêm để chờ anh về.

Nhưng hôm nay cậu lại phát hiện ra, tiếng bước chan này thật ra...

Khiến cậu rất sợ...

Tại sao lại thế?

Hai năm trước là hy vọng... Hai năm sau là tuyệt vọng...

Cậu bất giác siết vòng tay lại, ôm chặt lấy người mình hơn, muốn tìm kiếm cảm giác an toàn.

Tiếng bước chân của L.joe hết sức tự tin và vững vàng nhưng cũng hết sức trầm ổn.

Cửa phòng được mở ra...

Ngay sau đó, bóng dáng cao lớn bước vào phòng ngủ, ngay sau đó, anh đóng cửa phòng lại ngay.

Trái tim ChanHee se lại, cậu hơi chấn động nhưng nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình thường.

- Sao lại ngồi dưới đất?

Giọng nói trầm thấp vang lên, không nghe ra cảm xúc gì.

Khi thấy ChanHee ngồi trên tấm thảm trải sàn, hàng lông mày kiếm của L.joe hơi nhíu lại, khuôn mặt anh tuấn cũng phảng phất nét tức giận.

Anh không thích khi thấy cậu bất lực ngồi bên cửa sổ như vậy, mỗi lần cậu như thế khiến anh rất đau lòng.

ChanHee ngẩng đầu lên, ánh mặt trời chiếu lên mặt L.joe khiến cậu nhìn ra sự chân tình khác thường trên nét mặt anh.

Anh mặc chiếc áo sơ mi màu xám kết hợp cùng quần âu mà đen, cách phối hợp hết sức đơn giản nhưng lại toát lên được sự xuất chúng và trầm ổn của anh.

Vạt áo hơi mở ra, mơ hồ có thể thấy được lồng ngực rắn chắc bên trong, hai tay áo cũng được xắn lên cao làm lộ ra những múi cơ bắp săn chắc.

Tay trái của anh quấn một lớp băng gạc màu trắng, rõ ràng là vết tích của ngày hôm qua.

Cảm giác đau nhói không biết từ đâu quanh quẩn trong lòng ChanHee...

L.joe thấy ChanHee không đáp lời, trong lòng lại thấy không nỡ mắng cậu.

Anh khẽ thở dài một hơi, khom lưng xuống bế cậu lên khiến ChanHee nao nao trong lòng.  

  L.joe nhíu mày lại, anh bế chặt cậu vào lòng, ôm lấy ChanHee, ngồi xuống chiếc ghế bên cửa sổ.

- Đang nghĩ gì vậy?

Anh thấp giọng hỏi.

- Không... không có gì.

Cậu thấy không tự nhiên, liền quay sang chỗ khác.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đang trốn tránh của cậu, L.joe bỗng cảm thấy nhói đau.

Ngay từ khi bắt đầu, anh đã phát hiện ra bản thân anh rất thay đổi cảm xúc trước sự tức giận của cậu, nhưng dù gì anh cũng là người giỏi che giấu cảm xúc nên không bộc lộ nhiều biểm cảm ra ngoài.

- Chuyện ngày hôm qua tôi không muốn xảy ra một lần nào nữa!

L.joe nói bên tai cậu.

Anh vô cùng thân thiết khi ôm cậu vào lòng, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt lại cực kì nguy hiểm.

ChanHee hơi hoảng sợ, dường như cậu còn có thể ngửi thấy mùi máu trên bàn tay trái của anh.

Rốt cuộc cậu đã biết vì sao phải trốn tránh anh rồi!

Cậu sợ sự thô bạo và khát máu của anh, khi anh quất dây lưng xuống giường, cậu thật sự rất hoảng sợ.

Tuy dây lưng không đánh vào người cậu nhưng một L.joe như vậy rất xa lạ với cậu.

Nhưng biểu cảm của cậu lại khiến L.joe thấy rất hứng thú.

Ngón tay anh nhẹ nhàng quay đầu ChanHee lại, hơi thở của đàn ông đan cài cùng hơi thở của cậu.

Hơi thở đàn ông lạnh lùng ấy nhắc nhở ChanHee rằng cậu không thể trốn tránh!

- Em sợ cái gì? Hả? – Giọng nói của anh lại hết sức dịu dàng.

- Không sợ gì hết! – Cậu nhanh chóng phủ nhận.

- Ngoan, nói cho tôi biết em sợ cái gì? – Thanh âm của anh hết sức nhẹ nhàng, khuôn mặt tuấn tú cực kì dịu dàng, mê hoặc lý trí của cậu. Sự dịu dàng ấy của anh khiến từng con sóng nổi lên trong lòng cậu, nhưng lý trí lại không ngừng nhắc nhở cậu rằng đằng sau đó luôn ẩn chứa sự nguy hiểm.

- Tôi... không sợ! – ChanHee hoảng hốt, cả người cậu cũng hơi run lên.

Anh hơi mím môi lại, hai tay siết chặt người cậu hơn. Anh nâng mặt cậu lên, từ trên cao nhìn xuống cậu:

- Chẳng lẽ em...

Anh cong cong khóe môi: "Em sợ tôi?"

- Tôi không sợ anh, không sợ anh! – Rõ ràng là lý trí của cậu đã suy sụp.

Ngay sau đó, ChanHee bưng hai tay che mặt lại, nức nở.

Anh đau lòng nắm chặt lấy tay cậu... Anh biết cậu đang sợ!

Chắc chắc là biểu cảm và hành động ngày hôm qua của anh đã dọa cậu! Nhưng anh thật sự không thể tha thứ cho suy nghĩ mới rời khỏi anh của cậu được. Nếu còn có lần sau thì anh không dám đảm bảo bản thân anh sẽ làm ra loại chuyện điên cuồng gì nữa. L.joe có thể mặc cho cậu khóc lóc, chỉ cần cậu không rời khỏi anh...

Anh hôn lên đôi môi cậu, vừa dịu dàng vừa ngông cuồng: 

"HeeHee, em là  của anh, cho nên em vĩnh viễn không thể trốn đi đâu được. Dù em không yêu tôi thì tôi cũng sẽ không để em đi!". Anh cất lời cực kì kiên định như đang hạ thánh chỉ.


ChanHee hít sâu một hơi, quả nhiên anh có thể bình tĩnh như chưa hề có chuyện gì xảy ra cả. Cậu nở nụ cười, đôi mắt đẹp lúc này long lanh nước, nụ cười bên môi như đóa hoa nở rộ vô cùng buồn bã: "L.joe, anh thật tàn nhẫn!". 

Liệu khi những lời này được nói ra, sẽ có cơn mưa to gió lớn thế nào xảy đến không? Ai ngờ...


L.joe mím môi lại thành một vạch dài, không hề có dấu hiệu tức giận mà chỉ buông tay ra, để cậu được tự do. ChanHee vội vàng đứng dậy, thoát khỏi phạm vi hơi thở của anh.

L.joe đứng dậy, giơ chiếc hộp trong tay ra: "Lại đây, em xem xem có thích không!". ChanHee vẫn đứng yên ở phía xa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mỗi động tác của L.joe. Anh nhếch môi lên nở nụ cười nhạt, xem ra hôm qua anh dọa cậu sợ lắm rồi!

Ngay sau đó, anh mở chiếc hộp ra.

Chiếc vòng cổ hiện ra trước mặt ChanHee, sự tuyệt đẹp của nó đoạt lấy cả hô hấp của cậu. Kích cỡ của chiếc vòng được thiết kế theo dáng người của cậu,  tựa như biểu hiện ra sự cao quý của nó. Từng viên đá nhỏ được đính lên trên vòng tạo thành hình một đóa hoa.

- Anh... – ChanHee nói lắp bắp, cậu thật sự không hiểu ý của L.joe. Chẳng lẽ anh muốn cậu tham gia bữa tiệc nào sao? 

- Sao? Không thích à? – L.joe cầm chiếc vòng, đi đến trước mặt cậu, ôm vai cậu rồi hỏi.

- Sao lại đưa vòng cho tôi? Tôi không đeo đâu! – ChanHee hờ hững lên tiếng. Hành động này của L.joe khiến cậu cảm thấy rất kinh ngạc.

Sự thanh lạnh của ChanHee khiến lòng L.joe trầm xuống, tình yêu ngập tràn trong đáy mắt giờ hóa thành lạnh băng. Anh cong môi lên cười rồi nói: "Em là tình nhân của tôi, mua đồ cho em cũng là chuyện bình thường!"

ChanHee lập tức tức giận, cậu che ngực lại, những lời của anh rõ ràng đã khiến sóng to gió lớn nổi lên trong lòng cậu.

Câu nói của anh vừa thần bí vừa mang theo sự cao ngạo và khinh thường quen thuộc, cảm giác đó đập thẳng vào mặt cậu, lan ra khắp cơ thể...

ChanHee vẫn còn đang chìm trong sự bi ai thì L.joe đã đeo xong chiếc vòng vào cổ cậu rồi nắm lấy tay cậu, kéo cậu ra khỏi phòng ngủ.

- Anh muốn làm gì? Buông tôi ra! – ChanHee giật mình, cậu hoảng loạn giãy giụa, muốn thoát khỏi bàn tay của L.joe.

- Ngậm miệng lại! – L.joe rõ ràng đã hơi tức giận, anh không cho phép cậu cự tuyệt mệnh lệnh của anh.

Khi ChanHee được đưa tới phòng sách, cậu ngừng giãy giụa, đồng thời cảm giác nghi vấn trong lòng không ngừng khuếch đại. Anh dẫn cậu tới phòng sách làm gì?

L.joe nhìn thấu sự nghi hoặc trong mắt cậu, anh lập tức lấy ra hai tập tài liệu dày cộp đặt lên bàn.

- Cho em một ngày để đọc tài liệu, xem xong thì phải ghi nhớ cho kỹ! – Sự kiên định cùng giọng điệu độc tài bá đạo bộc lộ rõ trong lời nói.

- Tại sao tôi phải xem mấy thứ này? – ChanHee hỏi lại.

Tập tài liệu này dày đến mức bằng mấy chục quyển sách cộng lại, vậy mà anh chỉ cho cậu một ngày để đọc?

L.joe cong môi lên cười, anh bước đến trước mặt ChanHee, nhìn chằm chằm vào mặt cậu khiến ánh mắt ChanHee hơi mất tự nhiên. Sau đó, anh xoay cậu lại, buộc cậu phải đối mặt với anh: "Em không biết gì về Lee thị thì làm sao mà giúp tôi được?".

Giọng nói của anh hết sức quen thuộc khiến ChanHee cảm thấy bất an. Đúng, anh muốn cậu phải ở bên cạnh anh từng giây từng phút. Để ChanHee vào làm việc tại Lee thị là biện pháp anh nghĩ tới, đây cũng là biện pháp duy nhất là này

Hơn nữa anh tin rằng với tính cách của mình thì ChanHee nhất định sẽ không từ chối. Nhưng chuyện này cũng cần một ít kỹ xảo.  

- Cái gì? Anh muốn tôi vào làm tại Lee thị?

Quả nhiên, giọng của ChanHee đột nhiên trở nên cao vút.

Đùa cái gì vậy, cậu trốn anh còn chẳng kịp, đâu muốn vào làm tại Lee thị, ngày nào cũng phải đối mặt với người đàn ông này chứ?

Anh muốn bức cậu đến phát điên lên sao?

Không được!

Tuyệt đối không được!

Chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy đáng sợ rồi, nếu cậu thật sự vào Lee thị làm việc thì chẳng phải không còn chút tự do nào nữa sao?

- Sao? Không đồng ý à?

L.joe vẫn hết sức ung dung, đi đến bên quầy bar, rót một ly rượu rồi uống một cách tao nhã.

ChanHee cảm thấy đúng là nực cười, anh cho rằng cậu phải cảm động đến mức rơi nước mắt chăng?

- Anh nghĩ thế nào?

Cậu hỏi ngược lại, không cần hỏi cũng biết ngay đáp án rồi.

L.joe lắc đầu cười, lắc lắc ly rượu trong tay.

- Chẳng lẽ em không muốn biết rốt cuộc "chồng trước" của em có bao nhiêu tài sản à? Toàn bộ sự nghiệp của tập đoàn lớn đến mức nào? Công ty con của tập đoàn được phân bổ trên khắp thế giới ra sao? Đối tượng hợp tác là những ai? Chiến lược phát triển trong tương lai của tập đoàn thế nào?

- Đủ rồi, nếu anh muốn khoe khoang mình giàu có thế nào thì anh tìm nhầm người rồi.

ChanHee lạnh lùng ngắt lời L.joe, cậu thật sự không có hứng thú với Lee thị.

Cậu biết L.joe là một người có thủ đoạn tàn nhẫn trên thương trường. Kể từ sau khi tiếp nhận Lee thị, anh đã khiến cho tập đoàn phát triển ngày càng mạnh, giá trị của tập đoàn đương nhiên là một khoản kếch xù, anh cần gì phải khoe ra chứ?

Hay là anh muốn châm chọc cậu là  con nhà giàu mà không có năng lực gì, không thể giúp sức cho sự phát triển của tập đoàn?

Châm biếm cậu khi là một tiểu thiếu mà phải làm tình nhân của anh?

L.joe không hề tức giận, ngược lại còn nở nụ cười, sau đó đưa ly rượu đến trước mặt ChanHee.

Hơi thở đàn ông cùng hương rượu thoang thoảng hòa quyện vào nhau, lan tỏa trong bầu không khí, vây lấy ChanHee khiến cậu không thể trốn tránh.

Anh không nói gì, chỉ ngửa đầu uống hết chỗ rượu trong ly, sau đó bàn tay to của anh siết lấy cằm ChanHee, hôn lên môi cậu...

Rượu xâm nhập vào khoang miệng ChanHee ngay lập tức...

Khụ! Khụ!

ChanHee ho khan, theo bản năng hơi hé mở đôi môi để hít thở không khí.

ChanHee há to miệng hít thở không khí, khuôn mặt ửng hồng giờ đầy tức giận.

Tại sao?

Tại sao cậu không thể khống chế bản thân mình?

Tại sao lại có thể bị ảnh hưởng bởi sự cuồng ngạo của anh?

Đáng lẽ cậu phải tát cho anh một cái mới đúng!

Biểu cảm của cậu hoàn toàn lọt vào đôi mắt L.joe, anh lại nhàn nhã đi về phía quầy bar, rót một ly rượu nữa.

- Căn bản là em... luyến tiếc tôi!

Anh cất giọng trầm thấp và ngắn gọn.

Đầu ChanHee như nổ tung, nhất thời có cảm giác khác lạ trong lòng.

- Không...

Cậu bất giác thốt ra.

- Em nói dối, rõ ràng là em vẫn còn yêu tôi!

L.joe đứng bên quầy rượu hết sức tao nhã nhưng lời nói thì cực kì khí thế, áp thẳng vào lòng ChanHee.

- Không, không!

ChanHee vội vã che tai lại, nhắm nghiền hai mắt, không dám đối mặt với anh, không muốn bị anh nhìn thấu.

- Tôi không yêu anh! Không hề yêu anh một chút nào hết!

ChanHee run lên, hét lớn.

Cậu không thể khống chế nổi cái miệng của mình, cả tư tưởng nữa...

Sao cậu có thể yêu được?

Anh chưa bao giờ có tình cảm với cậu...

Anh tàn nhẫn giết hại cốt nhục của mình...

Anh ngang nhiên cướp cậu từ hôn lễ...

Anh khiến ChangBum chỉ còn lại hai bàn tay trắng...

Anh uy hiếp cậu phải trở thành tình nhân của anh...

Anh xúc phạm cậu hết lần này đến lần khác...

Tại sao anh lại tàn nhẫn như vậy?

Cậu đã bị làm nhục đến thế, chẳng lẽ anh vẫn muốn hạ nhục cậu thêm sao?

Đôi mắt đen của L.joe liếc nhìn ChanHee như có thể nhìn thấu suy nghĩ của cậu, đôi môi mỏng của anh hơi nhếch lên.

Anh ngửa đầu uống cạn ly rượu, rồi lại xoay người, chậm rãi rót rượu vào ly.

Anh lại nâng ly rượu đỏ lên, uống một hơi cạn sạch.

Sau đó anh đưa lưng về phía ChanHee, nói nhỏ:

- Thừa nhận rằng em yêu tôi khó đến vậy sao?

Câu nói ấy như sóng to gió lớn ập vào người ChanHee, cậu đè chặt tay lên ngực, tim đập nhanh quá mức khiến cậu cảm thấy hít thở cũng khó khăn.

Sao anh lại có thể ích kỷ như vậy?

L.joe xoay người lại, đối diện với đôi mắt đẹp của ChanHee, anh cũng cảm thấy mình đang ngày càng lún sâu vào bên trong rồi.

Hôm nay bị làm sao vậy?

Anh cũng không thể tin nổi những lời mình vừa nói ra. 

Nghĩ đến đây, anh bỏ ly rượu xuống, bỏ qua đề tài vừa rồi mà nói tiếp:

- Biểu cảm của em chính là em không muốn tới Lee thị làm việc?

Giọng nói anh hết sức điềm nhiên khiến ChanHee không đoán được ý đồ của anh.

ChanHee hừ lạnh, ánh mắt đầy lạnh lùng:

- Nếu anh đại nhân đại nghĩ thì giờ tôi phải đến LeeB làm việc chứ không phải Lee thị!

L.joe bật cười, đôi mắt lạnh lùng của anh cũng nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của ChanHee.

- Có câu biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Em muốn giúp đỡ LeeB thì đầu tiên phải có hiểu biết về năng lực của Lee thị đã!

- Anh...

ChanHee tức đến nghẹn lời.

Cậu ngẩng đầu lên, khóe môi hơi nhếch:

- Được! Tôi đồng ý tới Lee thị làm việc!

Giọng nói nhẹ nhàng đầy kiên định vang lên.

- Nhưng... - Cậu nói tiếp:

- Tôi sẽ không làm ở mấy bộ phận không liên quan đến nghiệp vụ!

- Không thành vấn đề!

L.joe mỉm cười, nụ cười của một thương nhân cùng ánh mắt đầy hứng thú.

Ẩn dưới nụ cười ấy là một dũng khí vô cùng mạnh mẽ.

Để vào làm việc tại Lee thị và cũng không muốn bị L.joe coi thường, ChanHee đã vất vả cả một ngày một đêm để nghiên cứu tài liệu về tập đoàn Lee thị.

Tuy rằng qua lời của bố mình, cậu cũng có chút hiểu biết về Lee thị, nhưng khi chính thức tiếp xúc với những tài liệu này, cậu mới phát hiện ra kể từ sau khi L.joe tiếp nhận Lee thị, anh đã tiến hành rất nhiều phương thức để cải cách và nâng cao những thủ đoạn, mánh khóe trong thương trường.

Khi thấy danh sách những đơn vị hợp tác cùng tập đoàn, ChanHee thầm kinh ngạc trong lòng.

Tuy cậu vốn có thành kiến với L.joe, nhưng cậu không thể không khẳng định thành tích tuyệt đỉnh của L.joe trong suốt hai năm qua.

Chỉ trong thời gian hai năm ngắn ngủi mà giá trị tài sản tăng lên liên tục, phạm vi hoạt động của Lee thị cũng vươn ra cả thế giới.

Anh là người sắt sao?

Rốt cuộc khi làm việc, trông anh thế nào?

Một tập đoàn khổng lồ như vậy, hẳn là anh phải hao tâm tốn sức, nhưng...

Sao anh vẫn còn nhiều tinh lực để làm mấy chuyện...

Bất ngờ, trong đầu ChanHee lại hiện lên khuôn mặt của L.joe...

Trời ơi!

Cậu đang nghĩ cái gì vậy?

ChanHee kinh hãi, khuôn mặt trắng trẻo cũng ửng hồng, trái tim như sắp nhảy vọt ra ngoài...

Cậu vội vã lấy hai tay che mặt, buộc bản thân phải bình tĩnh lại.

Không chỉ có thể, qua Internet, cậu lại càng hiểu biết sâu hơn về Lee thị và L.joe.

Đêm càng về khuya, ánh sao trên trời tạo nên những vệt lốm đốm trên bầu trời đen ngòm.

L.joe bận rộn ở tập đoàn, đến giờ còn chưa về.

ChanHee cũng không rời nửa bước khỏi phòng sách, suốt đêm nghiên cứu mọi việc liên quan đến L.joe.

ChanHee luôn kiêu ngạo trước trí nhớ của mình. Mãi mới xem xong tập tài liệu dày cộp, cậu ngáp dài một cái, vươn vai người.

Tập tài liệu này rất phức tạp, xem ra cậu nhất định phải thể hiện thật tốt, nếu để L.joe nắm được nhược điểm thì nhất định là rất mất mặt.

ChanHee thầm nghĩ trong đầu.

Cốc! Cốc! Cốc

Tiếng gõ cửa vang lên.

- Vào đi!

ChanHee lên tiếng, có thể nghe ra chút mệt mỏi trong giọng nói.

Bác Hany bước vào, trong tay là bữa ăn khuya được chuẩn bị cho ChanHee.

- Bác làm bữa ăn khuya cho cháu đây. Sức khỏe cháu vốn không tốt lắm, hơn nữa còn thức đêm thế này, sao chịu nổi chứ?

Bác Hany rất quan tâm đến ChanHee.

ChanHee đứng lên, nhận bữa ăn khuya, ánh mắt đầy cảm động:

- Phiền đến bác quá, muộn vậy rồi mà bác vẫn còn làm đồ ăn khuya cho cháu.

- Ngốc ạ, cháu nói linh tinh gì thế? Chỉ cần cháu thích thì bác vui rồi.

Bác Hany nắm tay ChanHee, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, đau lòng lên tiếng.

Sorry mọi người nha >:< dạo này au bận ôn thi nên k up chap thường xuyên được :)) thành thật xin lỗi >.< m.n đọc vui vẻ nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro