chap 21: bức ảnh chụp mơ hồ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ChanHee nở nụ cười dịu dàng, giọng nói cũng như đang làm nũng:

- Đồ ăn bác làm, cháu có ăn cả đời cũng không thấy ngấy!

Ánh mắt bác Hany ngập tràn ý cười, bà vỗ lên bàn tay nhỏ bé của ChanHee rồi nói:

- Được, vậy cháu cứ ngoan ngoãn ở nhà họ Lee cả đời đi, như vậy thì có thể được ăn đồ do bác Hany nấu!

Lời nói của bác Hany đầy ý tứ.

ChanHee hơi run lên, nụ cười tươi trên môi chợt cứng đờ.

Ở nhà họ Lee cả đời ư?

Nỗi bi thương chợt dâng trào trong lòng cậu.

Hai năm trước, cậu cho rằng đây chính là ngôi nhà mình sẽ gắn bó cả đời này. L.joe cũng chính là người đàn ông cậu muốn dành trọn đời để yêu anh.

Nhưng hai năm sau, sao cậu có thể còn ý nghĩ đó nữa đây?

Rất nhiều chuyện đã xảy ra.

Tình cảm cũng thay đổi.

Sao có thể coi như chưa có chuyện gì được?

- Sao thế?

Thấy ChanHee sững sờ, bác Hany nhẹ nhàng vỗ lên vai cậu, quan tâm hỏi. Chẳng lẽ cậu không đồng ý sao?

- Dạ?

ChanHee tỉnh lại, cười nhẹ:

- À, không có gì, cháu thấy hơi mệt thôi!

Bác Hany thở dài một hơi, đau lòng an ủi ChanHee:

- Ăn xong bữa khuya thì cháu đi nghỉ đi, cũng muộn quá rồi.

ChanHee mỉm cười gật đầu:

Ánh đèn dịu nhẹ trong phòng sách nhẹ nhàng chiếu sáng, khiến làn da trắng nõn của ChanHee cũng trở nên nổi bật hơn.

cậu đăm chiêu nhìn màn hình vi tính, những suy nghĩ trong đầu ngày càng chồng chéo vào nhau.

Vào làm việc tại Lee thị rồi, cậu phải đối mặt với L.joe như thế nào đây? Đây là vấn đề lớn nhất với ChanHee hiện nay.

cậu hiểu rõ rằng L.joe cố tình khích cậu để cậu đồng ý vào làm việc tại Lee thị.

Tuy cậu không biết rốt cuộc L.joe có ý gì nhưng đây cũng không phải là một lời đề nghị tồi.

một mặt cậu có thể học hỏi kinh nghiệm về phương diện thương mại của L.joe, mặt khác, cậu cũng không cần phải giống con chim hoàng yến, suốt ngày bị nhốt trong chiếc lồng bằng vàng xa xỉ.

ChanHee day nhẹ trán, tay kia vô tình click vào xem một vài trang web

Đột nhiên, đôi mắt cậu sáng ngời, như vừa nghĩ ra điều gì đó...

Ngón tay cậu gõ nhanh lên bàn phím mấy chữ: tập đoàn Lee thị, Lee ByungHun.

Sau khi ấn nút tìm kiếm, cậu mới phát hiện ra những tin tức có liên quan đến L.joe đúng là không ít.

Mà những tin tức này hết sức đa dạng.

Từ những tạp chí tin tức về kinh tế, tài chính cao cấp, bài viết của những tác giả nổi tiếng, các loại tạp chí xa hoa... tất cả đều đập vào mắt ChanHee

ChanHee nhìn chằm chằm vào màn hình, mọi tin tức về L.joe như lạc trong mắt cậu.

Chuyện công việc của tập đoàn, hình thức kinh doanh, thu mua công ty khác hay cơ cấu lại, tin tức về thị trường cổ phiếu, thậm chí còn có cả một ít tin liên quan đến chuyện tình cảm.

Ánh mắt ChanHee chợt tối sầm lại...

Con chuột máy tính lập tức click vào một tin.

Dòng tiêu đề lập tức thu hút sự chú ý của ChanHee.

Anh Lee ByungHun, người thừa kế tập đoàn quốc tế Lee thị cùng bạn gái bí mật xuất hiện tại một nhà hàng cao cấp!

ChanHee ngẩn người, tin này khiến cậu hoàn toàn kinh ngạc!

cậu lập tức đọc nội dung bên dưới.

một bức ảnh chụp khá mờ hiện lên, rõ ràng là chụp lén.

Tin tức chủ yếu đề cập đến phương diện tình cảm, ngoài việc nhắc đến chuyện L.joe là người thừa kế của tập đoàn Lee thị thì còn một cái tên được nhắc đến khiến ChanHee ngạc nhiên...

Yoo Minzy!

Khi nhìn đến cái tên này, cậu liền hít sâu một hơi.

Đây là bức ảnh chụp của L.joe và Minzy, nhưng có điều các phóng viên cũng không đào bới được quá nhiều tư liệu về Minzy.

ChanHee nhìn vào thơi gian, đó là khoảng thời gian hai năm trước, khi cậu còn chưa được gả vào nhà họ Lee.

cậu hoàn toàn kinh ngạc. Khi cái tên này xuất hiện ngay trước mắt, cảm giác của cậu là hoàn toàn khiếp sợ, chẳng khác gì một quả bom nguyên tử nổ tung.

Đúng vậy, trong lòng L.joe luôn có người phụ nữ này!

cô ấy chính là Yoo Minzy!

Anh hận cậu vì cậu đã hủy hoại tình yêu của anh!

ChanHee như bị một người nào đó tạt chậu nước lạnh vào mặt, cảm giác đau nhói không thôi!

Yoo Minzy!

Cái tên này như một lưỡi dao đâm thẳng vào lòng cậu.

Rốt cuộc cậu cũng biết, trong hai năm qua, cái tên này vẫn luôn tồn tại trong lòng anh.

Vì ảnh chụp ở cự ly xa nên ChanHee không thấy rõ diện mạo của Minzy, chỉ có thể nhìn sơ qua từ dáng người, nhưng có thể thấy cô ấy là một cô gái rất xinh đẹp,

ChanHee đưa tay lên xoa xoa mắt rồi quyết định tìm tin tức ở các trang web khác.

Hơn nửa tiếng trôi qua, ChanHee thất vọng ngồi trên ghế, cậu không tìm được gì cả!

Xem ra nhất định là tin tức về Minzy đã bị phong tỏa, ChanHee tin tưởng vào năng lực khống chế truyền thông của Lee thị.

Tin tức cậu đọc được hôm nay cũng chỉ là con cá lọt lưới năm đó mà thôi!

ChanHee thở dài một hơi, mắt nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên màn hình.

Trong bức ảnh chụp, tư thế của hai người hết sức mờ ám!

Hai người ngồi ở vị trí gần cửa sổ, hình như đang dùng bữa tối.

Một tay L.joe đang chạm vào khóe miệng Minzy, hình như đang lau miệng cho cô ấy.

Động tác thân mật ấy khiến trái tim ChanHee nhói lên.

ChanHee run lên, tắt trang web đi!

Cậu không muốn nhìn nữa!

Không muốn nghĩ đến nữa!

Tại sao trái tim cậu lại đau đớn đến vậy?

Nếu bức ảnh này là thật, vậy thì động tác dịu dàng của L.joe cũng là thật!

Yoo Minzy!

Cậu chưa bao giờ ghen tị với một người phụ nữ nào như vậy!

Ghen tị!

Hai chữ này bỗng quẩn quanh trong đầu ChanHee!

Không!

Không!!

Không!!!

ChanHee không khống chế nổi, đưa hai tay lên che kín mặt.

Cậu không thể như vậy!

Không được như vậy!

Chiếc xe thương vụ như một con cá bơi xuyên qua mặt biển, đi thẳng vào Angel Viên.

Đã là rạng sáng, sau khi xử lý xong công việc, L.joe mới quay về biệt thự.

Không biết cậu bé kia thế nào rồi?

Anh cũng hiểu tự dưng bắt cậu phải đọc đống tài liệu đó là làm khó cho cậu.

Nhưng anh cũng biết dựa vào tính cách quật cường của mình, cậu nhất định sẽ liều mình đọc hết.

Khóe miệng L.joe hơi cong lên, bước chân cũng nhanh hơn.

Đèn trong phòng sách vẫn còn sáng.

Khi L.joe mở cửa bước vào, anh thấy ChanHee đang dựa người vào ghế, hai lòng mi hơi run run che đi đôi mắt đẹp.

Trước mặt cậu là tập tài liệu dày cộp về công ty.

Chiếc máy tính đang trong trạng thái chờ, ánh sáng nhàn nhạt chiếu lên khuôn mặt đang say sưa ngủ của cậu.

Ánh mắt L.joe lóe lên ý cười yêu chiều.

Anh bước nhẹ nhàng vào, cúi người xuống ngắm ChanHee.

Anh thừa nhận rằng anh là người ích kỷ.

Ích kỷ đến mức chỉ vì muốn ngày nào cũng được gặp cậu nên mới bắt cậu phải vào làm việc tại Lee thị.

Người ta nói rằng thương trường là chiến trường, anh biết một khi cậu vào làm tại Lee thị thì cậu sẽ phải đối mặt với những chuyện hỗn loạn trong thương trường.

Nhưng không sao, có anh ở bên cạnh, anh sẽ bảo vệ cậu!

L.joe nở nụ cười thỏa mãn, hôn nhẹ lên trán ChanHee rồi xoay người lại, muốn tắt máy tính đi.

Xem ra hôm nay cậu đã tốn nhiều sức lực rồi!

Ngón tay dài của L.joe chạm vào con chuột máy tính, anh muốn xem cậu đã tìm hiểu những chuyện gì.

Anh mở lịch sử duyệt web ra!

Đều là tin tức về bản thân anh!

L.joe mỉm cười, quay đầu nhìn ChanHee vẫn còn đang ngủ.

Sau đó, anh quay đầu lại, đột nhiên...

L.joe – người thừa kế của tập đoàn Lee thị cùng bạn gái bí mật xuất hiện tại nhà hàng cao cấp!

L.joe đột nhiên nhìn thấy dòng tin này.

Sự dịu dàng trên khuôn mặt anh hoàn toàn được thay thế bằng sự lạnh lẽo đến đáng sợ.

Anh nhớ về khoảng thời gian ấy...

Anh nhớ lại tình hình lại đó.

Hôm đó, Minzy khóc lóc tới tìm anh, sau đó nói cho anh biết một chuyện mà anh không thể nào chấp nhận nổi.

Nhưng đối mặt với người phụ nữ mình thích, anh cũng chỉ có thể lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô ấy.

Nhưng không ngờ hành động này lại bị chụp lại, hình ảnh rất kém, căn bản không nhìn rõ biểu cảm và động tác của hai người.

Rõ ràng sự mơ hồ ấy lại có thể tạo ra một sự hiểu lầm!

Chết tiệt!

L.joe siết chặt tay lại.

Khi liếc nhìn về phía ChanHee, trái tim anh như bị ai đó bóp chặt.

Rõ ràng là cậu đã đọc rồi!

L.joe tắt máy tính đi, lẳng lặng nhìn ChanHee, trong lòng rất phức tạp.

Anh không thể không thừa nhận rằng lúc này anh rất để ý đến tâm trạng của cậu.

Anh biết ChanHee đã biết đến Minzy!

Mà anh cũng phát hiện ra... cái tên ChanHee này đã dần thay thế vị trí của Minzy trong lòng anh.

Cái tên ấy đã từng là một nỗi đau đớn rất lớn trong lòng, nhưng giờ nhớ đến, anh lại hết sức bình thản.

Ngược lại, anh lai cảm thấy căng thẳng về cậu bé trước mặt này.

Anh sợ...

Mất cậu!

Vậy còn chuyện của bố anh thì sao?

Ánh sáng sắc lạnh vụt qua trong đáy mắt L.joe. Anh đưa tay day day lên huyệt thái dương, cố gắng trốn tránh vấn đề này.

- Ưm...

ChanHee khẽ kêu một tiếng, cậu vô thức nghiêng nghiêng đầu, muốn tìm một vị trí thoải mái.

Tiếng kêu của ChanHee bỗng thu hút sự chú ý của L.joe.

Anh lại gần ChanHee, vươn tay ra rồi bế cậu dậy, đi về phía phòng ngủ.

ChanHee đang say ngủ liền nghiêng đầu áp mặt vào lòng anh, dường như đã tìm được một vị trí thoải mái, hô hấp của cậu cũng trở nên ổn định hơn.

____________________

  Ánh sao chiếu những tia sáng xuống căn phòng ngủ, khiến căn phòng trở nên tĩnh lặng và dịu dàng.

L.joe bế ChanHee lại bên giường, đang chuẩn bị nhẹ nhàng đặt cậu xuống...

Có thể do ChanHee vừa mới thích ứng được với độ ấm và tư thế này, tự dưng thay đổi khiến cậu cảm thấy không quen.

- Ưm...

Bàn tay cậu bỗng bắt lấy cánh tay L.joe, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn dán chặt vào cánh tay anh, dường như luyến tiếc phải rời xa sự ấm áp và hơi thở quen thuộc này.

Hành động của ChanHee làm hòa tan sự lạnh lẽo của L.joe, sự yêu chiều ngập tràn trong mắt anh.

Anh nhẹ nhàng nằm xuống như sợ cậu sẽ tỉnh lại, sau đó ôm ChanHee vào lòng.

Dường như cảm thấy yên bình, hàng lông mày đang nhíu chặt của ChanHee dần giãn ra.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu vô thức dựa sát vào lồng ngực ấm áp của L.joe, cơ thể xinh đẹp cũng dính chặt vào thân hình cường tráng của anh.

L.joe đột nhiên cảm thấy căng thẳng.

ChanHee đang say ngủ như tìm được nơi thoải mái, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ vào ngực anh.

Cậu như một con vật nhỏ khiến người khác phải thương yêu, hơi thở đều đặn cũng khiêu khích tính nhẫn nại của anh.

Chết tiệt!

L.joe không đè nén nổi bản thân mình, anh rướn người lên, hôn lên môi cậu.

L.joe đẩy cánh môi của cậu ra, luồn đầu lưỡi vào thăm dò, cùng chiếc lưỡi mềm mại của cậu chơi đùa.

- Ưm...

ChanHee rên lên một tiếng.

- A...

ChanHee mở mắt ra, nhưng từ ánh mắt mông lung có thể thấy cậu vẫn chưa tỉnh hẳn.

Là anh sao?

Hơi thở quen thuộc...

Nụ hôn dịu dàng!

Thì ra...

Cậu mơ một giấc mơ thật đẹp...

Cậu cứ nghĩ rằng mình đang nằm mơ...

Trong mơ, không có sự lạnh lùng, tàn nhẫn...

Trong mơ, nụ hôn của anh cũng hết sức ngọt ngào...

Trong mơ, cũng không có... Yoo Minzy...

Nụ hôn của anh khơi lên tình cảm sâu bên trong cậu...

Nụ hôn và sự đau buồn như quấn lấy nhau khiến cậu rung động.

Cậu không biết thì ra nụ hôn trong mơ lại thật đến vậy, trong mơ, L.joe làm cậu say đắm, thì ra đây mới chính là L.joe của cậu...

Khi L.joe rời khỏi đôi môi cậu, trả lại không gian cho cậu hô hấp, Cậu thở hổn hển, sau đó lại chủ động hôn lên môi anh...

Sự mông lung mờ ảo khiến cậu muốn níu giữ khoảnh khắc tốt đẹp này...

Sự mê ly của ChanHee khiến L.joe bật cười.

Lúc này ChanHee cảm thấy mơ mà như thật, hai tay đặt trước ngực anh cũng cảm nhận được nụ cười ấy.

Hai bàn tay nhỏ bé của cậu nắm chặt lấy vạt áo anh, cậu trúc trắc dùng lưỡi của mình tiến vào miệng anh, hấp dẫn anh.

Sự trúc trắc của cậu khiến anh thấy buồn cười. Anh liền giúp cậu, từ bị động chuyển sang chủ động.

Từ ánh mắt của ChanHee, L.joe có thể thấy được lúc này ChanHee vẫn còn chưa tỉnh táo.

Chẳng lẽ cậu tưởng mọi thứ đều đang trong mơ sao?

Không được!

Anh không cho phép cậu trốn tránh như vậy!

Nghĩ đến đây, Ll.joe cắn nhẹ cánh môi của cậu, nụ hôn điên cuồng như muốn ép cậu phải tỉnh lại.

- A...

Khi nhận ra đây là thực, gò má của ChanHee hơi ửng hồng.

Cậu run lên, đồng thời nhớ lại cái tên Yoo Minzy.

Cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp như ánh sáng, long lanh nhìn L.joe.

Cậu rất muốn hỏi anh một câu, rằng anh còn yêu Yoo Minzy sao?

Nhưng cậu không thể bật khỏi miệng, chỉ có thể tình nguyện để vấn đề này nghẹn lại trong lòng, như một thứ nhọt độc ăn mòn trái tim cậu.

- Có thích nụ hôn này không?

L.joe cất giọng khàn khàn, lồng ngực lên xuống phập phồng.

Anh rất muốn biết cảm giác của cậu.

Nhất là sau khi biết cậu biết tới Minzy, anh lại càng muốn hiểu rõ cảm xúc của ChanHee.

ChanHee ngước mắt nhìn L.joe.

Lúc này, hành động của L.joe tạo cho cậu một loại ảo giác...

Cậu không phải là tình nhân của anh mà là người anh yêu thương nhất!

L.joe nhìn cậu như đang trong mộng ảo, trong lòng hơi đau xót.

ChanHee lúc này càng khiến trái tim L.joe rung động...

Cậu đang nghi ngờ bản thân...

Cậu đang đau lòng...

Đồng thời, cậu đang che giấu...

- Cậu bé, biểu cảm của em khiến tôi rất thích!

Đôi mắt đen láy của anh đầy yêu chiều, che kín ngọn lửa sâu bên trong. Anh cúi xuống hôn cậu lần nữa!

Sự nhiệt tình của anh châm từng ngọn lửa trong lòng ChanHee.

Đêm nay, ngay tại giờ phút này, sau khi thấy được bức ảnh đó...

Cảm giác bi thương ngày càng nồng đậm khiến cậu chỉ muốn giải phóng nó đi, hoàn toàn muốn giao bản thân cho người đàn ông này.

- Đêm nay, để em có anh!

Giọng nói dịu dàng của ChanHee xen lẫn chút bi thương tan nát cõi lòng.

Đôi mắt của cậu long lanh nước, lóng lánh mê người nhưng vẫn có chút gì đó u buồn.

L.joe không khống chế bản thân nữa, cúi xuống hôn lên môi cậu.

Anh cúi người hôn lên mắt cậu, hôn lên những sầu thương cậu đang che giấu.

-Cứ để tôi...

Bàn tay to ấm áp của L.joe đột nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang run run của cậu.

Cậu nghe theo anh, để mặc anh  làm xao động trái tim cậu.

Đêm nay, cậu muốn hoàn toàn được yêu L.joe.

Khi thấy đôi mắt như sắp khóc của cậu, trái tim anh như bị ai đó bóp nghẹn, từ vẻ mặt của cậu, anh có thể cảm nhận được sự bi thương sâu đậm!

Cậu đang đau lòng...

Nhưng anh lại không biết phải an ủi cậu thế nào...

Anh đau lòng hôn cậu.

- Yêu em...

ChanHee  trong lòng thầm cầu nguyện khoảnh khắc tuyệt đẹp này sẽ kéo dài mãi mãi.

Cậu không hề biết những lời này đã khiến lòng L.joe nổi lên từng hồi sóng to gió lớn.

- Em... thật sự có thể hấp dẫn anh sao?

- Em thật sự rất đẹp

Khi nghĩ đến Minzy, trong lòng ChanHee lại thấy đau xót.

L.joe cũng từng khen ngợi cô gái ấy như vậy sao?

Anh... có từng dịu dàng với cô ấy như thế không?

Cảm giác đau đớn xen lẫn với lửa nhiệt trong lòng, tâm trạng của ChanHee lúc này hết sức phức tạp.

- Nói với tôi, em đang nghĩ gì?

L.joe chú ý đến từng phản ứng rất nhỏ của cậu.

Chỉ trong nháy mắt kia, sự bi thương rõ ràng hiện lên trong mắt ChanHee nhưng cậu lại nhanh chóng cụp mi xuống để che giấu, áp chế những con sóng ngầm, giấu nó dưới giếng cổ sâu không thấy đáy.

Tuy cậu che giấu cực nhanh nhưng anh vẫn phát hiện ra.

ChanHee nức nở, cậu không muốn bị anh nhìn thấu tâm tư như thế.

- Yêu... em...

Cậu căn bản không ý thức được, "yêu" có rất nhiều hàm nghĩa, thứ cậu muốn là tình yêu sao?

- Được!

 giọng nói của L.joe kiên định như một lời hứa hẹn..

ChanHee như đang bám chắc lấy hạnh phúc...  

  Nếu gần kề là một loại lưu lạc

Vậy thì...

Trái tim lưu lạc rồi phải làm sao đây...

* * * * *

Tám giờ sáng, các nhân viên bắt đầu một ngày làm việc mới tại Lee thị.

Tòa cao ốc của Lee thị cao đến cả hơn trăm tầng, chỉ cần nhìn từ bên ngoài đã đủ thấy sự hùng vĩ của nó.

Phong cách thiết kế bên trong đều đánh vào thị giác, có thể nhìn ra người sở hữu có một phong thái vương giả và tràn đầy hấp dẫn.

Thiết kế của đại sảnh hoàn toàn phá vỡ những quan niệm thiết kế truyền thống.

Nhà thiết kế đã xây dựng đại sảnh với độ cao lên đến hơn ba mươi thước, tương đương với độ cao khoảng mười tầng, hình thành nên một cảm giác thông suốt và cao quý.

Bên trong lấy phong cách chủ đạo là màu sắc cung đình khiến người ta có cảm giác như đang bước vào hoàng cung.

Vì có tất cả một trăm tầng nên thang máy cũng được chia thành từng khu.

Cứ hai mươi tầng là một thang máy riêng, mỗi khu có bốn thang máy đủ để phục vụ các nhân viên, không để xảy ra tình trạng chen lấn.

Ở giữa đại sảnh còn có hồ phun nước, một bên là cầu thang xoay tròn hết sức tao nhã, kéo dài đến tận tầng thứ ba mươi.

Đối diện cầu thang xoay tròn là thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, đi thẳng lên tầng cao nhất.

Toàn bộ kiến trúc của Lee thị đều do các công ty bất động sản cùng hợp tác xây dựng nên mỗi tầng đều có phong cách riêng biệt, nhưng tất cả đều hết sức nổi bật.

Tầng chín mươi lăm trở lên là khu vực để L.joe đưa ra các quyết sách quan trọng.

Khi ChanHee một lần nữa xuất hiện tại Lee thị, trong lòng cậu không khỏi cảm thán.

Cậu thở dài một hơi, sửa sang lại trang phục rồi bước vào trong.

Bầu không khí bận rộn bao trùm khắp mọi nơi, ai ai cũng có những bước chân vội vã.

Nơi này...

Không phải là công sở, mà giống một chiến trường hơn.

Rốt cuộc ChanHee cũng hiểu tại sao Lee thị lại là một trong tứ đại tài phiệt rồi.

Chính vào lúc này, một người nhân viên vội vã đuổi theo thang máy bỗng va vào ChanHee.

ChanHee ngã về phía trước.

- A...

- Cẩn thận!

Chỉ còn một chút nữa là ngã người xuống đất thì một cánh tay mạnh mẽ từ phía sau ôm lấy cậu.

- A... Cảm ơn...

Còn chưa nhìn rõ mặt người đó, ChanHee đã không ngừng lên tiếng cảm ơn. Cậu nhẹ nhàng đẩy bàn tay to đang đặt trên eo mình ra, rời khỏi phạm vi của người đó.

- ChanHee? Em là ChanHee?

Giọng nói dịu dàng đầy vui mừng vang lên.

- Hả?

ChanHee ngẩng đầu lên.

Ánh mặt trời chiếu những tia sáng nhu hòa lên hàng lông mày dày rậm, sống mũi cao thẳng, soi rõ sự tao nhã của người đàn ông, bên môi anh ta là một nụ cười tươi khiến người khác phải xao động.

- Anh là... Seo MinWoo... học trưởng Seo?

ChanHee cũng vui mừng, lập tức nở nụ cười.

Seo MinWoo và ChanHee đều tốt nghiệp một trường đại học. Seo MinWoo học trước cậu một khóa, nhưng do cùng tham gia hội sinh viên nên quan hệ của hai người tương đối tốt. Nhưng sau khi tốt nghiệp, đường ai nấy đi nên dần mất liên lạc.

Seo MinWoo nhìn cậu, ánh mắt đầy dịu dàng.

- Đúng rồi, anh còn sợ em không nhận ra anh đấy!

MinWoo tươi cười nói.

ChanHee mỉm cười, cậu không ngờ tới đây lại gặp người quen, nhưng ánh mắt lại đầy nghi ngờ:

- Anh làm việc ở đây sao?

- Tất nhiên rồi, còn em?

MinWoo thấy hơi lạ.

Không phải cậu là tiểu thiếu của tập đoàn LeeB sao?

- Em... em cũng tới đây làm việc!

ChanHee nhìn ra sự nghi hoặc trong mắt học trưởng Seo, cậu hơi cụp mắt xuống rồi nói.

MinWoo không hỏi gì thêm nữa, dù sao anh ta cũng thấy ChanHee có ý trốn tránh.

- Đúng rồi, em phụ trách mảng công việc nào?

MinWoo hỏi.

- Cái này...

ChanHee đang định trả lời hôm nay là ngày đầu tiên cậu đến làm việc, nhưng đúng lúc này...

Tra Đức bước tới, ngắt câu chuyện của hai người.

- Cậu ChanHee, anh Lee nói cậu mau lên đi!

ChanHee nao nao, lập tức gật đầu rồi nói với MinWoo:

- Ngại quá, hôm nay là ngày đầu tiên em đi làm, em phải làm một số thủ tục, có thời gian em sẽ tìm anh!

- Ừ... Đúng rồi, ChanHee, đây là danh thiếp của anh, trong đó có số điện thoại, nhớ gọi cho anh nhé!

MinWoo đưa danh thiếp cho cậu.

ChanHee cất danh tiếp đi rồi theo Tra Đức bước vào thang máy tư nhân của tổng giám đốc.

MinWoo nhìn bóng của ChanHee và Tra Đức, hàng lông mày hơi nhíu lại.

Sao trợ lý hành chính đặc biệt của tập đoàn lại đích thân bảo ChanHee báo danh?

Rốt cuộc là sao?  

****

  Khi ChanHee bước vào văn phòng của tổng giám đốc, bầu không khí đông lạnh trong đó lập tức khiến cậu nhớ lại tình cảnh của ngày hôm đó.

Sự lạnh lùng và ngông cuồng tràn ngập khắp mọi nơi, rọi thẳng vào trong mắt ChanHee, nhưng cậu cũng cảm nhận được có một ánh mắt nóng rực đang nhìn về phía mình.

Cậu ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy đôi mắt đen như đang cười của L.joe.

Trái tim cậu lại đập thình thịch!

Hôm nay, bộ quần áo trên người L.joe làm bật lên sự nam tính và phong cách cao quý cùng sự hấp dẫn của anh.

Anh ngồi nhàn nhã trên chiếc ghế tổng giám đốc, đôi môi mỏng kiêu ngạo hơi nhếch lên, bên dưới là chiếc cằm  đầy nam tính, ánh mắt đen lấp lánh ý cười nhạt.

- Tôi gọi điện thoại mới biết em đã tới công ty rồi, không ngờ em lại tới sớm thế!

Giọng nói trầm thấp dễ nghe vang lên.

Sáng sớm hôm nay lúc tỉnh dậy, anh thấy ChanHee vẫn đang ngủ, trong lòng đầy thương yêu.

Anh không đánh thức cậu dậy mà tắt chuông báo thức đồng hồ đi để cậu ngủ ngon hơn.

Mặt ChanHee hơi nóng lên, cậu bất giác đưa tay lên che cổ.

Sáng nay, khi đang rửa mặt, cậu bỗng phát hiện khắp người mình có những dấu vết hồng hồng. Cậu chỉ có thể nghĩ ra cách là lấy chiếc khăn lụa che cổ đi.

Khi thấy ánh mắt và nụ cười xấu xa của L.joe, cậu lại nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua.

Nhưng có một thứ cậu không hề muốn nhớ lại.

Bởi vì sự dịu dàng ấy của L.joe cũng khiến cậu bất giác nhớ lại hình ảnh mờ ám của anh và Yoo Minzy...

Bộ dạng của ChanHee khiến L.joe bật cười.

- Sao, hôm nay em không đeo chiếc vòng tôi mua cho, lý do là gì vậy?

Anh rướn mày lên, hỏi một câu đầy hứng thú.

ChanHee cất giọng lạnh nhạt:

- Tôi tới đây để làm việc, không thích hợp với những thứ xa hoa.

L.joe nghe vậy lại cảm thấy không vui, hàng lông mày hơi chau lại:

- Tôi nói thích hợp là thích hợp, ngày nào em cũng phải xuất hiện trước mặt tôi, đương nhiên phải thật đẹp để tôi ngắm!

- Cái gì?

Nghe xong, ChanHee hét to lên.

Lập tức, ánh mắt cậu đầy vẻ giận dỗi:

- Tôi nói rồi, tôi không làm việc ở những bộ phận không liên quan đến nghiệp vụ.

ChanHee càng nghĩ càng thấy được làm việc ở đây cũng là một chuyện tốt, cậu không cần phải ngày nào cũng phải đối mặt với L.joe, làm những chuyện vô bổ.

Phải cố gắng rời xa phạm vi của anh mới tốt!

Khóe miệng L.joe hơi nhếch lên, anh dựa người vào ghế, khoanh hai tay vào nhau.

- Tôi đáp ứng điều kiện này của em, nhưng cũng không phải là sẽ để em rời xa khỏi tầm mắt tôi!

ChanHee cố nén tâm trạng bất an, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.

- Vậy anh muốn để tôi làm ở bộ phận nào?

Cậu cất giọng lạnh lùng.

L.joe phủ định ngay:

- Tôi cũng không định để em tới làm ở bộ phận cụ thể nào hết!

- Anh...

ChanHee tức giận, đôi mắt đẹp đầy lửa giận.

- Lee ByungHun, anh đang trêu tôi đấy à?

L.joe nhìn ChanHee đang tức giận, ánh mắt cậu lúc này đẹp như một đóa hoa.

Anh đứng dậy, nở nụ cười tà rồi lại gần bên ChanHee.

- Hee Hee, theo tôi được biết thì chuyên ngành học của em chính là về thương mại, hơn nữa còn có bằng MBA của đại học Cambridge, em chỉ thiếu kinh nghiệm thôi, không thể nào không hiểu ý của tôi được chứ?

ChanHee nhíu mày lại, nghi hoặc nhìn L.joe.

- Tôi sẽ không cố định em ở một vị trí chuyên biệt, nếu không sẽ làm lỡ dở thời gian!

L.joe giải thích.

ChanHee ngạc nhiên:

- Ý của anh là...

- Rất đơn giản, anh sẽ để em vào làm ở bộ phận đưa ra các sách lược!

Lời nói của L.joe không uy lực như mọi khi nhưng không hề có chút đùa giỡn nào trong đó.

ChanHee cực kì kinh ngạc:

- Anh... anh muốn cho tôi học cách điều hành cả tập đoàn sao?

L.joe nở nụ cười như ngầm đồng ý! Quả nhiên là thông minh!

- Tại sao? Tại sao anh lại để tôi học những thứ đó?

Rõ ràng ChanHee không ngờ L.joe lại có ý này.

Tập đoàn Lee Thị là một tập đoàn quốc tế, có thể được vào làm tại bộ phận đưa ra sách lược ở trụ sở chính là một điều khó có thể tưởng tượng.

Nhưng khi nghe thấy quyết định này của L.joe, cậu lại cảm thấy hơi vui.

- Tôi ra quyết định như vậy là có ý của tôi, nhưng trước mắt em không cần phải biết!

L.joe nhìn ra sự vui mừng ẩn sâu trong ánh mắt ChanHee, nhưng anh vẫn nói vẻ mặt không có biểu cảm gì.

ChanHee không hỏi thêm nữa, mặc kệ anh có mục đích gì, dù sao thì đây cũng là một cơ hội tuyệt vời.

L.joe nhìn ChanHee, ánh mắt khôn khéo lóe lên tia sắc bén:

- Tôi sẽ cho em ba tháng để học hỏi trợ lý Chad của tôi, ba tháng sau, tôi muốn em sẽ trở thành trợ lý hành chính đặc biệt của tôi giống như Chad!

Giọng nói trầm thấp đầy mạnh mẽ của L.joe vang lên.

- Chỉ có ba tháng thôi sao? Anh tin tưởng tôi sẽ làm tốt ư? – ChanHee thầm kinh ngạc trước sự lạnh lùng và quyết đoán khi làm việc của L.joe.

Khóe môi L.joe hơi nhếch lên:

- Em chỉ có một sự lựa chọn... phải làm tốt!

Trợ lý hành chính đặc biệt tại tập đoàn Lee thị là một chức vụ có thể gọi là quyền cao chức trọng, nhất lại là trong một tập đoàn quốc tế.

Người làm vị trí này là người trực tiếp báo cáo công việc với tổng giám đốc, có thể vượt qua cả hội đồng quản trị, ngoại trừ những quyết định sách lược được chính tổng giám đốc đưa ra, đây cũng là điểm đặc biệt so với các công ty khác trên thị trường.

Ngoài tập đoàn Lee thị ra thì tập đoàn Hoàng Phủ, tập đoàn Choi thị và tập đoàn Bang thị cũng đều có chức vụ này.

Chỉ trong nháy mắt, ấn tượng của ChanHee về L.joe lại được đổi mới.

Tuy cậu chưa rõ mục đích của L.joe nhưng có thể đưa ra một quyết định như vậy chứng tỏ anh là một người có khả năng nhìn xa trông rộng.

L.joe là một người không bao giờ đem vận mệnh của cả tập đoàn ra chơi đùa, anh đã đưa ra giao hẹn ba tháng thì ChanHee có thể nghĩ ra, trong ba tháng này, cậu phải chịu rất nhiều áp lực.

Anh giống một người thầy rất khôn khéo, dùng cách thức áp lực nhất, đẩy học sinh vào quãng thời gian ngắn để học sinh có thể lĩnh hội được nhiều kiến thức.

Ô kính cửa sổ phản chiếu lại ánh mắt ChanHee, cậu chấp nhận quyết định của L.joe.

- Ba tháng này, anh muốn tôi làm gì?

Khóe môi L.joe cong lên nụ cười có chút yêu chiều, cũng có chút...

Tán dương!

Anh lại ngồi xuống ghế tổng giám đốc, ngón tay thon dài khẽ gõ xuống mặt bàn:

- Nền tảng về Lee thị em đã nắm được hết rồi!

ChanHee gật đầu.

- Tôi muốn chỉ trong vòng nửa tháng, tức là mười lăm ngày, em phải hiểu rõ những người đồng nghiệp và lĩnh vực hoạt động trong suốt hơn một trăm tầng. Để mọi người biết về em thì rất dễ, nhưng để em biết về tất cả mọi người thì tương đối khó. Vậy nên anh không yêu cầu em nhớ họ tên họ, nhưng điều em phải làm chính là mỗi khi nhìn thấy người đó thì em phải biết được rằng đó chính là nhân viên của Lee thị, em phải biết người này phụ trách về mảng lĩnh vực nào, người phụ trách lĩnh vực đó là ai, báo cáo công việc ở đâu.

L.joe lên tiếng.

ChanHee thầm toát mồ hôi trong lòng.

Mười lăm ngày chỉ để nhận biết về nhân sự và các lĩnh vực hoạt động, khối lượng việc phải làm đúng là khổng lồ.

L.joe nhìn ChanHee như muốn tìm chút do dự trên gương mặt cậu nhưng anh lại phát hiện ra chẳng có gì, đôi mắt cậu vẫn ngập tràn sự kiên định và ý muốn khiêu chiến với anh.

Anh mỉm cười, sau đó đến bên quầy bar, nhàn nhã rót một ly rượu rồi nói tiếp:

- Mười lăm ngày sau đó, tôi muốn em phải nắm rõ về những hạng mục kinh doanh lớn trong suốt năm năm qua của Lee thị, bao gồm các lĩnh vực về tài chính, kinh doanh khách sạn cao cấp, thời trang, tin tức. Ngoài ra thì em cũng phải hiểu được mối quan hệ phối hợp giữa các lĩnh vực, nhất là cách thức tổ chức.

ChanHee nghe đến đó, trong lòng liền chấn động.

Tuy cậu không tham dự quá nhiều vào hoạt động thương mại nhưng cậu vẫn có những hiểu biết nhất định.

Nhiệm vụ nửa tháng sau lại càng khó khăn hơn, muốn nắm rõ tình hình các lĩnh vực kinh doanh chủ đạo trong năm năm qua, hơn nữa còn phân ra từng hạng mục cụ thể, đi sâu vào chi tiết...

Nghĩ đến đây, ChanHee thầm hít sâu một hơi. Một tháng này, cậu sẽ bị L.joe hành hạ đến chết mất!

- Sao? Sợ rồi à?

L.joe chậm rãi xoay người lại, nhàn nhã dựa người vào quầy bar.

Anh không cần quay đầu lại cũng có thể hiểu được tâm lý của ChanHee lúc này.

ChanHee ổn định lại cảm xúc, tươi cười nói:

- Không sợ là giả, nếu yêu cầu này là do một người bình thường nói ra thì nhất định tôi sẽ cho rằng người đó đang nói đùa, nhưng lại chính anh đề xuất thì tôi tin tưởng anh đã có kế hoạch rõ ràng, hơn nữa tôi cũng tin tưởng vào hiệu suất làm việc của anh!

Khóe miệng L.joe nhếch lên, anh uống một hơi hết ly rượu đỏ, ánh mắt cũng lóe lên ý cười:

- Hiếm khi thấy em tán đồng với tôi!

- Thứ tôi tán đồng là công việc, không phải với người!

ChanHee vững vàng đáp lời.

L.joe lại cong môi lên, điềm nhiên lên tiếng:

- Chỉ cần em không cho rằng đây là hành vi tôi hành hạ em là được rồi!

- Giờ tôi tin tưởng mình có năng lực miễn dịch rồi!

Khóe miệng của ChanHee cũng hơi nhếch lên, cậu cất giọng đầy hàm ý.

L.joe nghe vậy chỉ bật cười.

Trước nụ cười hấp dẫn này của L.joe, ChanHee lại thấy hơi rung động.

L.joe tới trước mặt ChanHee.

- Sau hai tháng làm việc, tôi sẽ nói rõ với em sau. Một tháng này em có thể tới tìm Chad để học hỏi, đương nhiên có vấn đề gì cũng có thể tới tìm tôi, em hoàn toàn có tư cách sử dụng thang máy tư nhân của tôi... đến, thẳng, phòng, của, tôi!

L.joe nói xong câu cuối, đột nhiên cúi đầu sát lại gần tai cậu, hơi thở đàn ông cực nóng phả vào vành tai mẫn cảm của cậu, đôi mắt anh lúc này đầy ám muội.

ChanHee run lên, cậu vội quay mặt đi, tránh khỏi hơi thở của L.joe nhưng gương mặt lại ửng hồng.

Biểu cảm của cậu khiến L.joe sang sảng cười to.

Sau đó, bàn tay to của anh đặt lên trán cậu, khẽ thở dài:

- Nhớ kỹ, lúc nào cũng phải để tôi thấy em!

ChanHee ngẩng đầu, ánh mắt thoáng qua chút hờn giận, cậu phản bác:

- Anh cho tôi ít thời gian như vậy mà còn đưa ra yêu cầu hà khắc thế à?  

  L.joe cúi người hôn lên trán ChanHee, bàn tay to vỗ nhẹ lên đầu cậu, hàng lông mày anh tuấn hơi nhếch lên:

- Thời gian ba tháng đã là sự giới hạn của sự nhẫn nại của tôi rồi, nếu có thể thì tôi tuyệt đối sẽ không cho em một khoảng thời gian dài như vậy!

Bàn tay to ấm áp của anh khiến ChanHee run rẩy, cậu lên tiếng:

- Tôi... tôi hy vọng trong thời gian này, anh đừng quấy rầy tôi!

ChanHee hơi đỏ mặt.

Có rất khó có thể tưởng tượng ra việc mình phải thỏa mãn L.joe thì liệu có thể hoàn thành được yêu cầu anh đưa ra hay không.

L.joe nghe ChanHee nói vậy thì khẽ lắc đầu, sau đó bàn tay to lướt xuống siết lấy eo cậu, buộc cậu phải sát lại gần anh hơn, sau đó ra mệnh lệnh:

- Cậu bé, tuy rằng tôi thương yêu em nhưng em đừng bao giờ đặt ra điều kiện với tôi. Tôi sẽ giúp em trở thành nhân vật xuất sắc trong giới thương mại, nhưng buổi tối... em vẫn là tình nhân của tôi!

ChanHee mở to hai mắt, sau đó, đôi môi anh đào của cậu bị L.joe ngậm lấy!

* * * * * *

Tầng 90 của cao ốc Lee thị là nhà ăn xa hoa, cũng là nơi chuyên phục vụ các lãnh đạo cấp trung trở lên.

Nơi này không chỉ có phong cách thiết kế khiến người ta tặc lưỡi vì vẻ đẹp mà còn có cả những đồ ăn và thức uống miễn phí phục vụ cho các nhân viên.

Chad là người có dòng máu lai, lúc này anh ta đang cùng ChanHee ngồi bên cửa sổ, từ ô cửa kính sát sàn nhìn xuống dòng xe cộ bên dưới.

Buổi sáng, Chad đưa ChanHee đến tham quan lần lượt các bộ phận, hầu hết nhân sự trong tập đoàn và mối quan hệ phức tạp của họ khiến ChanHee đau đầu.

Cậu day day huyệt thái dương, bởi vì tối hôm trước L.joe khiến cậu không ngủ đủ giấc nên hôm nay cậu chỉ có thể uống café để khiến bản thân tỉnh táo hơn.

- Sao? Mệt lắm phải không, đây là một chuyện khiến người ta cực kì mệt mỏi đấy!

Chad thấy ChanHee có vẻ mệt mỏi, liền gọi cho cậu đồ ngọt để ăn.

ChanHee cảm kích Chad, tươi cười nói:

- Suốt một tháng tới tôi chỉ phải làm việc này, nhưng anh không giống tôi, ngoài việc giúp đỡ tôi, anh còn phải xử lý những chuyện khác nữa, vất vả cho anh quá.

Chad tươi cười, đôi mắt màu xanh lam toát lên nét hấp dẫn của đàn ông:

- Xem ra ánh mắt của anh Lee thật là độc đáo!

Thật ra khi biết chuyện L.joe để ChanHee vào làm việc tại Lee thị, hơn nữa còn làm trong bộ phận đưa ra sách lược, anh ta cũng có chút kinh ngạc.

Với anh ta, ChanHee là một tiểu thiếu, tính cách yếu đuối, không thể chịu đựng được áp lực quá lớn. Hơn nữa theo anh ta thấy thì ChanHee đã có một vị trí rất vững chắc trong lòng L.joe, sao anh ấy có thể để cậu bé này đối mặt với những thủ đoạn, ngươi lừa ta gạt trên thương trường được chứ?

Nhưng là một trợ lý hành chính đặc biệt, anh ta luôn tôn trọng quyết định của tổng giám đốc.

Trước quyết định kỳ lạ này, anh ta cũng hoàn toàn tiếp thu, vì theo hiểu biết của anh ta về tổng giám đốc thì anh ấy làm vậy chắc chắn là có lý do.

Khi ChanHee nghe những lời này của Chad, cậu ngẩng đầu nhìn anh ta, giọng điệu có phần tự giễu:

- Anh ám chỉ con mắt trên thương trường của anh ấy hay là con mắt đánh giá người?

Chad thấy nét u buồn trong ánh mắt ChanHee, vội lên tiếng:

- Xin lỗi, tôi... không có ý này!

Thật ra trước một cậu bé xinh đẹp như thế này, lại chẳng hề tỏ vẻ là một cậu chủ nhà giàu thì bất kỳ người đàn ông nào cũng phải động lòng.

Rõ ràng là Chad không quen dỗ dành phụ nữ, khi thấy biểu cảm của ChanHee, anh ta có phần luống cuống chân tay, hoàn toàn mất đi tác phong thường ngày.

Bộ dạng luống cuống tay chân của Chad khiến ChanHee mỉm cười, cậu chưa từng thấy vẻ đáng yêu của Chad như vậy.

Thấy ChanHee mỉm cười, Chad cũng biết cậu không giận nữa, cả người cũng thả lỏng, khóe môi nở nụ cười ấm áp:

- Có vẻ cậu rất có thành kiến với anh Lee?

ChanHee mím môi:

- Một người ngông cuồng như thế thì sẽ có rất ít người không có thành kiến với anh ấy!

Chad uống một ngụm café rồi nói:

- Thật ra điều cậu nói cũng chỉ là điều khiến toàn thể các nhân viên kính trọng, chỉ có anh ấy mới có đủ tư cách làm vậy! Những quyết sách của anh Lee trước giờ đều hết sức mạnh mẽ và quyết đoán, sau này cậu sẽ được lĩnh giáo!

- Có lẽ tôi sẽ thay đổi suy nghĩ của mình về anh ấy. Cũng như tách cafe trong tay anh vậy, nó có thể mang đến những trải nghiệm khác lạ cho người dùng! Điều này cũng có thể lý giải rằng anh ấy là một người rất chú trọng trong việc bồi dưỡng nhân tài!

ChanHee mỉm cười, nhấp một ngụm café rồi nói.

Loại cafe ChanHee uống là Sumatra Kopil Luwak*, còn của Chad uống là loại cafe Blue Mountain Jamaica** chính gốc.

* Cafe Sumatra Kopil Luwak: cafe chồn, một thứ đồ uống được xếp vào loại hiếm nhất trên thế giới. Từ Kopi Luwak được dùng để chỉ một loại hạt do loài cầy vòi đốm ăn quả cà phê rồi thải ra.

** Cafe Blue Mountain Jamaica: là một trong những loại hạt cà phê arabica có giá thành cao và được ưa chuộng nhất trên thế giới. Nó có nguồn gốc ở vùng núi Blue Mountains thuộc Jamaica. Người ta gọi loại hạt cà phê này là Jamaican Blue Mountain để phân biệt với những loại hạt cà phê khác.

Hương thơm café nồng đậm quanh quẩn bên hai người, vừa tao nhã vừa xa hoa.

- Hy vọng ba tháng giao hẹn này sẽ không khiến cậu sợ hãi!

Chad vắt hai chân vào nhau, đặt tách cafe xuống rồi lên tiếng.

- Với tôi, cách làm việc của L.joe trước giờ vẫn hết sức quyết đoán, không để người ta đoán ra ẩn ý, nhưng tôi đã đồng ý vào làm việc tại Lee thị thì cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi!

ChanHee thở dài một hơi rồi nói.

- Rất ít tiểu thiếu nhà giàu có thể bình tĩnh được như cậu!

- Tiểu thiếu nhà giàu? – ChanHee nở nụ cười tự giễu.

- Tôi ngược lại rất muốn xứng với cái danh tiểu thiếu nhà giàu này, nhưng đáng tiếc, LeeB vì tôi mà lại bị liên lụy.

Chút ưu buồn lướt qua trong đáy mắt ChanHee.

*****************************************


Ánh mắt rối bời ấy của cậu đã thu hút sự chú ý của Chad, đôi mắt màu xanh lam của anh ta khẽ xao động dưới ánh mặt trời chiếu rọi.

Nét buồn bã của cậu bé này khiến trái tim người khác rung động, đáng tiếc là hoa đã có chủ, hơn nữa đối thủ còn một là người xuất sắc như L.joe, anh ta chỉ có thể coi cậu là bạn bè mà thôi.

Anh ta thầm thở dài một hơi rồi nói với ChanHee:

- Cậu cho rằng Lee thị cố ý nhắm vào LeeB sao?

Anh ta cảm thấy ChanHee đang hiểu lầm anh Lee, tuy rằng trước nay anh ta chưa hề bận tâm đến chuyện riêng của anh ấy.

- Chẳng lẽ không đúng sao?

ChanHee cười châm chọc, giọng nói cũng toát lên sự bất mãn trước thủ đoạn hèn hạ của L.joe.

- Không phải .joe luôn muốn thu mua LeeB sao?

Chad nhìn ChanHee, hai hàng lông mày nhíu chặt lại đầy nghi hoặc.

- Có phải có hiểu lầm gì không? Theo tôi được biết thì trước mắt Lee thị không hề có kế hoạch thu mua gì cả!

- Sao có thể được, chính hôm đó ở đảo Celebes tôi đã nghe thấy...

ChanHee thấy rất kỳ lạ, nhất thời lỡ lời.

Khi ý thức được điều này, cậu vội che miệng lại.

Trời ơi! Lỡ miệng rồi!

Chad lại có vẻ rất hứng thú trước sự đáng yêu của ChanHee, ánh mắt anh ta cũng tràn đầy ý cười.

- À, tôi nhớ ra rồi! Thật ra lần đó là vì cổ phiếu của LeeB đang sụt giảm, anh Lee vì muốn điều tra nguyên nhân nên mới nghĩ cách !

ChanHee kinh ngạc: "Cái gì? Sao có thể thế được?"

Chad cười rồi tiếp tục giải thích:

- Thật ra lúc đầu tôi cũng cho rằng anh Lee định thu mua LeeB, nhưng sau này tôi mới biết, anh ấy làm như vậy chỉ là muốn dồn ép ba công ty đang ép giá cổ phiếu của LeeB mà thôi!

- Theo như lời anh nói thì giá cổ phiếu của LeeB sụt giảm là do các công ty liên hợp? Đã điều tra ra được rồi ư?

ChanHee sốt ruột hỏi.

Chad tiếc nuối lắc đầu.

- Thật ra không đợi chúng ta ra tay, ba công ty này dường như đã biết Lee thị muốn nhúng tay vào nên đã nhanh chóng không có hành động gì nữa. Vì sắp tới Lee thị muốn cạnh tranh đấu thầu một công trình lớn nên chưa có nhiều thời gian để điều tra rõ ràng về những công ty này, hơn nữa thân phận của người đứng sau cũng là một vấn đề, có khả năng được chính phủ bảo vệ.

ChanHee vô lực dựa người vào ghế.

Thì ra cậu đã hiểu lầm L.joe!

Chad cho rằng ChanHee vẫn còn lo lắng, liền an ủi cậu:

- Cậu yên tâm đi, nếu anh Lee muốn điều tra ra chuyện gì thì chắc chắn sẽ làm được, huống hồ còn là chuyện liên quan đến LeeB, anh Lee tuyệt đối sẽ không bỏ qua!

ChanHee hơi chấn động, những lời nói này của Chad khiến trong lòng cậu dần nổi lên từng lớp sóng.

* * * * *

Hương cafe dịu nhẹ quẩn quanh trong bầu không khí.

- ChanHee?

Giọng nói trầm thấp vang lên trên đầu ChanHee.

ChanHee ngẩng đầu lên.

Seo MinWoo đang tươi cười đứng cạnh cậu.

- Không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây!

Anh ta mỉm cười, sau đó quay sang Chad.

- Xin chào anh Chad!

Chad khẽ gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn ChanHee.

ChanHee mỉm cười, nói với Chad:

- MinWoo là học trưởng của tôi hồi học ở Chambridge, lúc đó anh ấy rất quan tâm tới tôi!

Chad mỉm cười, đứng dậy.

- Hai người là bạn cũ nên tôi xin phép đi trước để hai người ôn chuyện!

ChanHee mỉm cười, gật đầu.

Khi Chad đi qua người cậu, anh ta đè thấp giọng chỉ đủ để hai người nghe thấy:

- Đừng để cho anh Lee thấy!

ChanHee hơi nao nao, ngẩng đầu nhìn vào mắt Chad.

Chad cúi đầu cười rồi đi thẳng.

MinWoo thấy nét mặt ChanHee có chút đỏ, liền quan tâm hỏi:

- Sao vậy? Anh Chad nói gì với em vậy?

- Hả? Không có gì đâu, anh ấy nói đùa ấy mà!

ChanHee vội vàng che giấu.

- Là sao?

- Xem ra em quen với anh ta nhỉ, anh ta cũng giống như tổng giám đốc, nổi tiếng tuyệt tình.

ChanHee cúi đầu cười, không nói gì.

Bởi vì đối với cậu, Chad dịu dàng hơn L.joe.

- Đúng rồi, chưa chúc mừng em đã trở thành một thành viên của Lee thị, hơn nữa còn là trợ lý của Chad.

MinWoo sang sảng cười to.

- Chỉ là trợ lý nhỏ mà thôi, sao có thể so sánh với anh được chứ?

ChanHee cười.

Hiện tại MinWoo chịu trách nhiệm về bộ phận tài chính của Lee thị, chủ yếu chuyên về thị trường châu Âu, rất phù hợp với chuyên ngành học bên Cambridge.

MinWoo tươi cười nhìn ChanHee. Cậu vẫn xinh đẹp như vậy, đôi mắt lấp lánh đầy lạc quan.

Trong ấn tượng của anh ta, ChanHee hoàn toàn khác biệt với những người nhà giàu khác, cậu vừa dịu dàng lại cực kì thông minh.

Lúc học đại học, anh ta đã thích ChanHee, nhưng anh ta biết gia thế của mình không xứng với nhà họ Lee nên chỉ có thể buông tay. Nhưng hôm nay khi gặp lại ChanHee, anh ta cảm thấy ông Trời đang cho anh ta một cơ hội tốt, anh ta nhất định phải quý trọng lấy nó, tuyệt đối không buông bỏ hạnh phúc trong tay.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro