chap 22: Sợ hãi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "ChanHee, không phải là em ... yêu Chad đấy chứ?"

MinWoo dè dặt hỏi.

thật ra anh ta nghi ngờ cũng chẳng có gì khó hiểu. Chad vốn là người lạnh lùng, nhưng mà lại luôn mỉm cười với ChanHee, điều này khiến ai ai cũng phải nghi ngờ mối quan hệ của hai người bọn họ.

"Khụ ... khụ ..."

ChanHee nghe xong liền bị sặc cafe.

"ChanHee, em sao vậy?"

MinWoo luống cuống, anh ta không ngờ ChanHee lại có phản ứng lớn đến thế, vội đứng lên rồi đưa tay vỗ vỗ lưng cậu.

"Học trưởng Seo, em... em không sao!"

ChanHee bị nghẹn tới nỗi đỏ bừng cả mặt, cậu điều chỉnh lại hơi thở rồi nói với MinWoo.

MinWoo thở phào nhẹ nhõm rồi ngồi xuống.

"Em chỉ là trợ lý của Chad mà thôi, sao anh lại nghĩ bọn em yêu đương gì chứ?"

ChanHee hơi buồn cười.

Thông qua biểu cảm của MinWoo, có thể thấy anh ta không biết quan hệ giữa cậu và L.joe. Như vậy cũng tốt, càng ít người trong công ty biết quan hệ của hai người càng tốt.

"thật à?"

Ánh mắt anh ta đầy vui mừng và hưng phấn, nói vậy là ChanHee không phải là người yêu của Chad!

"Học trưởng Seo, anh sao vậy?"

ChanHee cảm thấy hơi kỳ lạ trước phản ứng của anh ta.

"À, không có gì, không có gì."

MinWoo lập tức giải thích.

Anh phải từ từ mới được, anh không muốn mình kích động quá lại khiến ChanHee sợ.

"À, đúng rồi, tháng này có tổ chức họp mặt bạn cũ, trong đó cũng có những người em quen, lúc đó em nhất định phải tham gia đấy nhé!"

Ánh mắt MinWoo đầy chờ mong khi nhìn ChanHee.

"Vậy à? Họp mặt bạn cũ ư? Từ sau khi tốt nghiệp đến giờ em không liên lạc gì với mọi người, buổi họp mặt sẽ diễn ra vào lúc nào thế?"

ChanHee cũng rất có hứng thú.

MinWoo thấy vậy cũng rất vui vẻ.

"Trong tháng này, đến sát ngày anh sẽ báo với em!"

"Được! Anh đừng quên đấy!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của ChanHee đầy phấn chấn.

MinWoo gật đầu, ánh mắt đầy say đắm trước ChanHee.

Đúng lúc này, chuông điện thoại của ChanHee vang lên.

"Ngại quá, em phải nghe điện thoại đã!"

ChanHee nhận máy.

"Alo?"

"Hee Hee!"

Điện thoại từ đầu kia vang lên giọng nói trầm thấp lạnh lùng của L.joe.

Sau khi nghe giọng nói này, ChanHee vô thức đứng bật dậy, cậu không muốn để người khác biết người gọi đến là L.joe.

"Hả?"

cậu không biết phải nói gì vào điện thoại.

"Lập tức tới văn phòng của tôi!"

Giọng nói trầm thấp của L.joe lộ rõ sự uy nghiêm.

"Bây giờ ư?"

ChanHee hơi mất tự nhiên khi nhìn MinWoo.

"Có vấn đề gì à? Trong vòng ba phút, em phải xuất hiện trước mặt tôi!"

L.joe nói xong liền cúp điện thoại, không để ChanHee có cơ hội lên tiếng.

"Alo? Này ...."

ChanHee còn định nói thêm, nhưng đầu bên kia điện thoại chỉ truyền đến tiếng "Tút..tút.."

Ba phút ư? Trời ơi! ChanHee vội vàng nhìn đồng hồ.

"ChanHee, sao vậy? Sao lại trông như mất hồn thế kia?"

MinWoo cảm thấy sắc mặt của ChanHee không tốt liền quan tâm hỏi han.

ChanHee có phản ứng, vội vàng nắm chặt lấy điện thoại.

"Xin lỗi học trưởng Seo, em có việc phải làm rồi!"

Sau đó, cậu vội vàng chạy về phía thang máy.

Phía sau là khuôn mặt mờ mịt của Seo MinWoo.

.......

L.joe nhàn nhã dựa người vào ghế, nhìn ChanHee rồi hờ hững lên tiếng: "Quá ba phút rồi!"

Khóe miệng anh hơi mím lại, giọng nói trầm thấp cùng với khuôn mặt không có biểu cảm gì khi nhìn ChanHee.

ChanHee thở hổn hển, ngước mắt nhìn người đàn ông cách đó không xa.

"Hee Hee, em để tôi phải chờ em lâu hơn nửa phút!"

Khuôn mặt tà mị của L.joe có chút không vui.

"Rốt cuộc anh gọi tôi tới đây làm gì?"

ChanHee cố gắng điều hòa hơi thở rồi nói.

"Lại đây!"

L.joe vẫn ngồi yên một chỗ, chỉ ngoắc ngoắc ngón tay về phía cậu, trên khuôn mặt là nụ cười tà mị.

ChanHee hơi xao động, cậu chầm chậm đi về phía anh.

L.joe nở nụ cười mê người, sau đó vươn bàn tay to ra, kéo bàn tay nhỏ bé của ChanHee lại.

Sau đó ChanHee liền ngã ngồi xuống đôi chân rắn chắc của L.joe, hai tay khoác lên bả vai rộng lớn của anh.

"A!"

ChanHee vội buông tay xuống, đôi mắt cũng hơi hoảng loạn, gò má trắng mịn nõn nà hơi ửng hồng.

L.joe bật cười, sau đó anh thu tay lại khiến ChanHee càng sát lại gần hơn.

"Dù là nhân viên hay tình nhân của tôi thì em cũng phải biết rằng thời gian là rất quan trọng!" – Hơi thở ấm áp của anh quẩn quanh bên ChanHee.

"Nhưng anh cũng quá ... ưm..."

ChanHee vừa định mở miệng giải thích thì lại bị đôi môi của L.joe bịt kín.  

  Hơi thở cực nóng cùng sự bá đạo và ngông cuồng của L.joe khiến cả người ChanHee mềm nhũn, gần như hòa tan cùng với nụ hôn của anh.

L.joe siết chặt cái đầu nhỏ đang giãy giụa của cậu, đôi môi mỏng khêu gợi trêu đùa chiếc lưỡi cậu.

Trái tim ChanHee đập thình thịch, cậu sợ cảm giác cuồng dã mà L.joe mang lại cho mình.

Sau khi L.joe rời khỏi đôi môi cậu, anh mới nhẹ giọng nói bên tai: "Đây là hình phạt em bắt tôi đợi lâu hơn nửa phút, nếu còn có lần sau thì tôi sẽ 'hành quyết'".

- Anh...

ChanHee nghẹn lời, khi nhìn vào đôi mắt đang dâng lên ngọn lửa quen thuộc của L.joe, cậu lập tức tránh khỏi vòm ngực ấm áp của anh.

- Nếu không có chuyện gì thì tôi muốn đi làm việc!

ChanHee hơi chau mày lại.

Nói xong, cậu định quay người rời đi.

- Đứng lại!

L.joe ra mệnh lệnh.

ChanHee giật mình, lập tức quay đầu lại.

L.joe đứng dậy, bàn tay to siết chặt eo ChanHee.

- Đi, đến phòng làm việc của em!

Nói xong, anh kéo ChanHee ra ngoài.

* * * * *

ChanHee giật mình khi phòng làm việc của cậu lại ở ngay bên cạnh phòng làm việc của tổng giám đốc, thậm chí giữa hai căn phòng chỉ ngăn cách nhau bằng một tấm kính thủy tinh.

Phòng làm việc của ChanHee được trải một tấm thảm màu trắng, giống với phòng làm việc của tổng giám đốc. Đây là loại thảm được làm từ lông sơn dương thuần Kashmir, cực kỳ dày và trông hết sức xa xỉ.

Cửa sổ sát sàn trong văn phòng cũng khiến người ta có thể phóng tầm mắt nhìn xuống khung cảnh bên dưới.

Ánh nắng chiếu rọi vào trong phòng, hòa quyện cùng ánh sáng của đèn thủy tinh.

- Thích không?

L.joe nhàn nhã dựa người vào sofa rồi hỏi ChanHee.

ChanHee không thể không thừa nhận cách thiết kế của căn phòng này cực kì xa hoa, nhưng mà...

Ánh mắt của cậu dừng lại ở tấm kính thủy tinh ngăn cách phòng mình với phòng của tổng giám đốc, hơi chau mày lại: "Tôi thậm chí còn không có một không gian riêng tư tối thiểu!"

- Riêng tư?

Những lời này của ChanHee khiến L.joe cúi đầu cười.

- Hee Hee, tôi nói rồi, tôi muốn em một cách trọn vẹn!

Một câu nói ngắn gọn khiến ChanHee không biết phải trả lời thế nào.

ChanHee siết chặt hai tay lại, ánh mắt dần dấy lên lửa giận.

L.joe đứng dậy, đến bên cạnh ChanHee, ôm lấy hai vai cậu:

- Ngày mai tôi sẽ đi châu Âu xử lý một số chuyện, em phải ngoan ngoãn đấy!

Giọng nói trầm thấp đầy uy quyền vang lên.

ChanHee hơi kinh ngạc, cậu ngẩng đầu rồi lên tiếng: "Anh đi công tác? Đi trong bao lâu?"

- Sao? Lưu luyến tôi à?

Thấy dáng vẻ khẩn trương của ChanHee, trong lòng L.joe nhất thời lại thấy vui mừng.

- Hả?

ChanHee vội vàng che giấu cảm xúc của bản thân, cậu sửa lại miệng: "Lưu luyến anh? Tôi chỉ muốn biết bản thân có thể được tự do bao nhiêu ngày thôi!"

L.joe đưa tay siết cằm cậu, buộc cậu phải nhìn vào mắt anh: "Nếu không phải vì đã sắp xếp em làm việc trong công ty trong vòng ba tháng thì tôi nhất định sẽ đưa em đi theo".

Ánh mắt ChanHee lộ ra tia châm chọc, khóe miệng hơi cong lên: "Vậy à, chẳng qua chỉ là muốn tôi thỏa mãn chức trách tình nhân của anh mà thôi!"

L.joe nghe ra ý châm chọc của cậu nhưng lại không hề tức giận, khuôn mặt đẹp như điêu khắc của anh chợt nở nụ cười tà ác.

Anh cúi người xuống gần tai cậu, thấp giọng nói những lời ái muội: "Cho nên em chuẩn bị cho tốt đi, đêm nay tôi sẽ dự chi cho nửa tháng tới!"

Câu nói của L.joe như một quả bom nổ tung trong lòng ChanHee.

Cậu kinh ngạc hít sâu một hơi, đôi mắt mở to.

Lúc này trong mắt cậu, L.joe như một con quỷ Satan mới từ địa ngục lên, toàn thân tỏa ra cảm giác ác ma và tà mị.

- Dọa đến em rồi à?

Ánh mắt L.joe lấp lánh ý cười.

- Sợ đêm nay hay là vì tôi phải đi nửa tháng?

Anh nói ra hết suy nghĩ trong lòng ChanHee.

ChanHee bỗng đỏ mặt.

Đáng lẽ khi nghe tin anh sẽ đi nửa tháng, cậu phải vui mừng mới đúng, nhưng tại sao lại cảm thấy có chút mất mát?

L.joe hơi nhếch môi lên: "Đi thôi, tôi dẫn em đi ăn cơm trưa".

ChanHee vừa định nói không cần, nhưng ngước mắt lên thấy ánh mắt không cho phép từ chối của L.joe, cậu lập tức cụp mắt xuống rồi nói: "Tôi... tôi đi vào toilet một chút!"

Nói xong, cậu quay người rời đi.

L.joe thu tay lại, ôm ChanHee vào lòng, sau đó hôn lên đôi môi non mềm của cậu rồi khẽ nói: "Còn chưa đi đã thấy nhớ nhung rồi".

Giọng nói trầm thấp nhưng tràn ngập yêu thương vang lên tựa như đôi tình nhân đang sắp ly biệt.

Sau đó L.joe ôm chặt lấy ChanHee, dường như chỉ muốn nhập cậu vào người mình.

ChanHee ở trong lòng không hề nhìn thấy ánh mắt đầy chân tình cùng phức tạp của L.joe.  

  ChanHee chợt cảm thấy hoang mang, ánh mắt có phần biến đổi.

Anh nhớ cậu sao?

Là lưu luyến trái tim cậu?

Hay chỉ là cơ thể cậu mà thôi?

Cậu tham lam ngửi mùi hương nam tính dễ chịu trên người L.joe, dường như muốn lưu giữ thật sâu mùi hương này.

Thời gian lúc này dường như ngừng lại.

Lát sau, ChanHee thoát khỏi vòng ôm ấm áp của L.joe, rõ ràng cậu hơi xấu hổ.

- Anh đang tôi một chút!

Nói xong, cậu đi về phía toilet.

Đôi mắt thâm thúy của L.joe nhìn theo bóng ChanHee có phần đăm chiêu.

Chẳng lẽ cậu không hề có ý định sẽ bước vào trái tim anh sao?

Chỉ đi công tác có nửa tháng thôi mà sao anh lại thấy nhớ nhung thế này?

Nửa tháng đó, anh sẽ không được nhìn thấy nụ cười tươi hay sự hờn giận của cậu, không còn được ngửi thấy mùi hương thơm ngát trên người cậu, không thể cảm nhận được cơ thể xinh đẹp có thể khiến anh điên cuồng được nữa!

Vừa nghĩ đến đây, L.joe lại có ý định muốn bỏ ngang công việc sang một bên.

L.joe à, từ khi nào mày lại trở nên không có tiền đồ gì như vậy hả?

Anh cười khổ trong lòng.

Khi ChanHee rời đi chưa được bao lâu, chuông điện thoại của cậu chợt reo vang...

L.joe nhìn về phía phát ra âm thanh.

Anh tiện tay lấy túi xách của cậu, cầm điện thoại ra, cũng chính lúc đó, một lọ thuốc nho nhỏ rơi xuống mặt đất.

Đôi mắt đen láy của L.joe thoáng qua chút nghi hoặc, anh để mặc di động kêu, cúi người nhặt lọ thuốc lên...

Trong nháy mắt...

Sắc mặt L.joe thay đổi hoàn toàn, đôi mắt thâm thúy cũng trong thoáng chốc ngập tràn lửa giận, hàng lông mày kiếm nhíu chặt vào nhau, cả người tản ra sự sắc bén kiêu ngạo và phẫn nộ.

Anh siết chặt lọ thuốc trong tay, dường như chỉ muốn bóp nát từng viên thuốc trong đó ra, gân xanh trên mu bàn tay cũng như trái tim trong lồng ngực vì lửa giận mà trở nên rõ ràng nổi bật.

- Là điện thoại của tôi sao?

Ngoài cửa truyền đến giọng nói dịu dàng của ChanHee.

Khi vừa đẩy cửa văn phòng ra, cậu liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại.

Cậu vừa dứt lời mới phát hiện ra một tay L.joe đang cầm chiếc di động đang réo chuông, còn tay kia thì nắm chặt lại thành nắm đấm, vẻ mặt cực kì đáng sợ.

Trong lòng ChanHee run lên, anh...

Sao anh lại như vậy?

Ánh mắt như chim ưng của L.joe nhìn chằm chằm vào vẻ mặt vô tội của ChanHee, anh bước từng bước lại gần cậu, sự lạnh lẽo như băng toát ra từ người anh giờ chỉ muốn đâm thẳng vào người cậu.

ChanHee cảm nhận được sự nguy hiểm đang ngày càng gần kề mình, cậu bất giác lùi về phía sau.

Ánh mắt L.joe sắc bén như mũi tên, đôi môi mỏng vì phẫn nộ mà hơi nhếch lên.

Anh vất chiếc điện thoại của ChanHee xuống đất, sau đó kéo cậu lại.

- Anh làm gì vậy?

ChanHee cảm thấy L.joe rất kỳ quái không thể nói lý, sao tự dưng lại vứt điện thoại của cậu đi? Cậu tức giận, trách cứ.

- ChanHee, em to gan thật!

L.joe nghiến răng nghiến lợi nói, giọng nói lạnh lẽo như băng tràn ngập tức giận.

Sau đó, anh mở bàn tay kia ra để ChanHee nhìn thấy lọ thuốc.

ChanHee hít vào từng ngụm khí lạnh, ánh mắt đẹp giờ cũng lộ rõ sự sợ hãi, cậu ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt phẫn nộ của L.joe.

- Đây là cái gì?

Ngữ khí của L.joe cực kì lạnh lẽo, dường như phong ba bão táp sắp ập tới.

- Nói!

Ngữ khí lạnh như băng bức người.

Khi thấy dáng vẻ chột dạ của ChanHee, anh lại càng thêm tức giận.

Sao cậu lại dám uống loại thuốc này?

Phụ nữ bên cạnh L.joe nhiều vô số, nhưng chỉ có khi cùng ChanHee hàng đêm sênh ca, anh mới không dùng biện pháp phòng tránh nào, vì trong tiềm thức, anh luôn cho rằng ChanHee không giống với những người phụ nữ khác.

Chỉ có cậu mới có tư cách có được anh!

Anh cũng bất giác muốn cho cậu tất cả!

Nhưng, anh tuyệt đối không ngờ được rằng...

Cậu lại chẳng thèm để tâm gì cả!

Cậu khinh thường tâm ý của anh!

L.joe càng nghĩ lại càng giận, sắc mặt cũng ngày càng nặng nề và thô bạo.

Lửa giận hừng hực của cậu như muốn thiêu đốt cả tòa cao ốc thành đống tro tàn!

ChanHee hoảng hốt, lọ thuốc trong tay anh chính là thuốc tránh thai cậu vẫn thường uống, nói cách khác, anh đã biết rồi ư?

Cậu nuốt nước bọt, tại sao khi đối mặt với anh, cậu lại có cảm giác tội lỗi thế này?

Cậu làm vậy là chuyện bình thường, đâu có sai!

L.joe vung tay, lọ thuốc đập vào khung cửa sổ sát sàn, sau đó lại đập mạnh vào một bình hoa.

Choang!

Bình hoa rơi xuống, trong nháy mắt đã vỡ vụn thành trăm mảnh.

Như một loại tình yêu mỏng manh, bỗng chốc đã bị phá hủy thành hàng ngàn mảnh nhỏ!

- Tổng giám đốc...

Bên ngoài, cô thư ký vội gõ cửa, lo lắng hỏi.

- Cút!

Lúc này cả người L.joe đang cực kỳ phẫn nộ như một con báo dũng mãnh, ánh mắt quét về phía cửa mang theo sự rét lạnh của ngày đông khiến người ta không rét mà run.

Anh bước vài bước tới cửa, sau đó một âm thanh chợt vang lên...

Cửa phòng đã bị khóa lại.

Ngay sau đó, ánh mắt hung ác của L.joe lập tức liếc nhìn về phía cậu đang đứng sát bên tường.

Cô thư ký đứng ở ngoài cũng bị tiếng thét của L.joe dọa, hai chân mềm nhũn, cả người run rẩy, vội chạy tới văn phòng của Chad.

Cô ấy muốn đi tìm viện binh!

ChanHee toát mồ hôi lạnh: "Anh muốn làm gì?"

L.joe sải vài bước, nhanh chóng bắt lấy ChanHee khiến cậu muốn trốn cũng không kịp.

- Em không muốn sinh con cho tôi! Cái đồ chết tiệt nhà em dám không sinh con cho tôi!

Tiếng rống to phẫn nộ như muốn phá vỡ màng nhĩ của ChanHee.

Bàn tay to của anh như một chiếc kìm sắt, bóp chặt lấy hai tay cậu, áp chặt người cậu vào tường, còn tay kia vung lên...

ChanHee hoảng sợ nhắm chặt hai mắt lại, cậu dường như có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của anh.

Anh muốn đánh cậu sao?

Bàn tay to đang vung lên của L.joe bỗng chốc đổi thành nắm tay đấm vào giá sách bên cạnh. Giá sách không chịu nổi sức mạnh vĩ đại, chẳng mấy chốc đã đổ sập xuống.

ChanHee bỗng mở to hai mắt, nhìn mấy quyển sách nằm ngổn ngang, rồi lại đưa mắt nhìn bàn tay to đầy mạnh mẽ của L.joe.

Nếu bàn tay đó của anh vung xuống thì có phải cậu sắp được giải thoát rồi không?

Dáng vẻ lúc này của anh thật đáng sợ...

Khi tức giận, từ người anh toát ra hơi thở cực kì khủng bố.

ChanHee có thể cảm nhận được cảm giác chết chóc đang ngày càng tiến lại gần cậu.

Cậu run lên, giãy giụa, nhân lúc anh phát tiết vào giá sách, cậu định thoát khỏi tay anh để chạy ra phía cửa, nhưng còn chưa kịp đứng dậy thì  đã bị túm tay lại.

- A...

Sau đó, L.joe đẩy cậu xuống sofa .

ChanHee hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào người đàn ông bên trên, L.joe muốn đánh chết cậu sao?

Cậu tuyệt vọng nhìn gương mặt đầy sợ hãi của anh, khuôn mặt vốn anh tuấn giờ phút này lại nhuốm màu phẫn nộ cực kì khủng khiếp.

- Em dám uống thuốc tránh thai! Được, giờ tôi sẽ khiến em phải mang thai con tôi!

Vẻ mặt của anh lúc này đầy hung tàn.

- Tại sao anh lại bắt tôi phải sinh con cho anh? Anh căn bản không có tư cách làm bố!

ChanHee bị biểu cảm và hành động của L.joe dọa sợ, nước mắt chảy ra.

Cảnh tượng hai năm về trước, cậu vĩnh viễn không thể nào quên.

Khi cậu vui mừng muốn nói cho anh biết rằng cậu đã mang thai, thì cảnh tượng trong phòng khách lại khiến cậu cảm thấy rất nhục nhã.

Anh tàn nhẫn phá bỏ cốt nhục của mình, còn dùng thủ đoạn buộc cậu phải ở lại bên cạnh anh, để anh  để anh vũ nhục.

Anh coi cậu là cái gì?

Giờ cậu thông minh hơn rồi, cậu không thể để bản thân bị tổn thương được nữa, vậy mà anh lại tức giận !

- Em nói gì? Chết tiệt, em nói lại lần nữa xem nào!

L.joe gầm lên giận dữ, bàn tay to siết chặt cổ ChanHee.

- L.joe, anh bóp chết tôi đi, anh vĩnh viễn đừng vọng tưởng rằng tôi sẽ sinh con cho anh!

ChanHee tuyệt vọng, nhìn chằm chằm L.joe, nói từng câu từng chữ.

- Chẳng lẽ em tình nguyện sinh con cho thằng khác chứ không sinh con cho tôi ư? Em nói đi...

L.joe cực kì tức giận, hai tay bóp chặt lấy bả vai cậu!

Lời nói của ChanHee như đang chà xát vào miệng vết thương cực lớn trong lòng L.joe, cảm giác đau đớn nhanh chóng khuếch tán ra khắp cơ thể anh.

Nỗi hận thù bỗng chốc lại được nhen nhóm.

Anh vĩnh viễn không thể quên nụ cười mờ ám của ChanHee và bố anh, vậy mà sau đó cậu còn vui mừng nói với anh rằng đã mang thai con của anh!

ChanHee không phải là Yoo Minzy, cậu thật sự có thể có tình cảm mờ ám với bố của anh!

Trong đầu L.joe đan xen hình ảnh của ChanHee và Minzy, bóng dáng của ChanHee và bố anh, cả hình ảnh Minzy nước mắt lưng tròng nhìn anh...

ChanHee cảm thấy cực kì choáng váng.

Anh không tin rằng đứa trẻ hai năm trước chính là con anh, đúng là thảm thương làm sao!

Khóe miệng cậu cong lên nụ cười, tuyệt tình lên tiếng: "Lee ByungHun, anh đừng quên, tôi chỉ là tình nhân của anh!"

Anh còn muốn thế nào nữa? Chẳng lẽ còn muốn bản thân cậu phải trơ mắt nhìn đứa con trong bụng cậu bị phá bỏ lần nữa sao?

- Em...

Ánh mắt L.joe bị lửa giận nhuốm đỏ.

Nếu anh đủ nhẫn tâm thì tuyệt đối sẽ bóp chết cậu ngay lập tức, sau đó sẽ lăng nhục, xúc phạm cậu!

Dưới cơn thịnh nộ, anh chỉ cần một đấm là sẽ phá nát khuôn mặt xinh đẹp của cậu, sau đó sẽ không khống chế nổi mà bạo hành cậu.

Nhưng...

Anh buông cậu ra rồi xông ra ngoài!

Anh không thể làm tổn thương cậu, không thể nhẫn tâm ra tay khiến cậu bị thương tổn.

- Anh Lee, anh...

Khi Chad vội vàng tới liền bắt gặp khuôn mặt đầy nộ khí của L.joe, anh ta hoảng hốt, lập tức bước nhanh vào trong văn phòng của ChanHee.

- Không ai được vào!

L.joe gầm lên giận dữ như muốn làm sập cả tòa cao ốc!

Trong văn phòng, ChanHee ngã ngồi trên tấm thảm trải sàn màu trắng, khuôn mặt đầy nước mắt.


********************************

  7 ngày trôi qua!


ChanHee dựa người ngồi thoải mái trên ghế, nhìn lịch trên bàn làm việc.

Tuy rằng không phải cậu đang diễn trong một bộ phim truyền hình nào đó nhưng ngày nào cậu cũng cầm bút đánh dấu trên tờ lịch.

Cậu cũng không hiểu nổi bản thân nữa, thỉnh thoảng cậu lại đưa mắt nhìn về phía cửa kính, nơi đó chỉ có phòng tổng giám đốc trống trơn.

Vì muốn có chút riêng tư nên cậu đã yêu cầu làm một cái cửa chớp.

L.joe đã đi công tác được bảy ngày rồi, cậu chưa hề nhận được điện thoại hay nghe được tin tức gì của anh, chỉ có Chad là thỉnh thoảng gọi điện hỏi thăm tình hình công việc của cậu.

Chắc chắn là anh rất tức giận, từ phản ứng ngày hôm đó, cậu đã biết rồi.

Nhưng, dựa vào đâu mà anh bực tức như thế?

Đến giờ ChanHee vẫn không hiểu nổi, tại sao khi đó L.joe lại tàn nhẫn như vậy, tại sao lại nhẫn tâm phá bỏ cốt nhục của chính anh?

Như cậu đã nói, trong lòng anh, cậu chẳng có tư cách gì sinh con cho anh, ngoài ra, anh còn vu oan cho bố anh và cậu, điều này khiến ChanHee không sao tưởng tượng nổi.

ChanHee thở dài một hơi, cảm thấy lo lắng cho con đường tương lai của mình, sau này cậu và L.joe sẽ thế nào đây?

Cốc! Cốc! Cốc!

Tiếng gõ cửa vang lên.

Âm thanh có tiết tấu đều đặn này đã kéo suy nghĩ của ChanHee lại.

- Mời vào!

Cậu nói.

Thư ký của tổng giám đốc, Kelly mỉm cười đi vào, trong tay là một tập tài liệu dày.

- Cậu ChanHee, tổng giám đốc yêu cầu cậu phải xem hết chỗ tài liệu này!

- Được rồi, cảm ơn cô!

ChanHee mỉm cười, sau đó nhận lấy tài liệu.

- Không có gì đâu! Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi ra ngoài đây!

Kelly cười nói.

ChanHee gật đầu.

Khi Kelly vừa xoay người định đi, ChanHee như nghĩ ra điều gì đó, vội gọi cô ấy lại.

- Kelly...

- Sao vậy?

Kelly hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn ChanHee.

ChanHee hơi mấp máy đôi môi anh đào nhưng vẫn không thể nói ra lời.

Sau đó, cậu nở nụ cười tự giễu rồi nói với Kelly: "À, không có việc gì đâu!"

Kelly cười cười: "Vậy được, tôi ra ngoài làm việc, có gì cậu cứ gọi tôi!"

ChanHee gật đầu.

Sau khi Kelly ra ngoài, ChanHee dựa người vào ghế, cảm thấy hành động vừa rồi của bản thân có chút nực cười.

Sao cậu lại như thế nhỉ? Tại sao lại muốn thông qua Kelly để biết hành trình của L.joe ở châu Âu, muốn biết thời gian cụ thể anh về.

Điên rồi!

ChanHee à, mày điên thật rồi!

Chẳng lẽ mày còn yêu người đàn ông đó sao?

Chẳng lẽ sau khi bị tổn thương như vậy, mày có thể làm như chưa hề có chuyện gì sao?

ChanHee cười khổ, không thể! Cậu không thể như vậy được!

Sau đó, cậu đưa mắt nhìn tập tài liệu dày!

Đây cũng là lượng công việc trong nửa tháng cậu cần phải làm.

Tất cả các hạng mục liên quan đến Lee thị trong suốt năm năm vừa qua.

Cậu nhanh chóng ổn định lại tư tưởng đang hỗn loạn trong đầu! Không nghĩ nữa, tập trung vào công việc thì hơn!

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chẳng mấy chốc, hoàng hôn đã buông xuống.

ChanHee mệt mỏi duỗi cái lưng mỏi, lúc này mới phát hiện ra đã muộn rồi.

Tiến hành phân tích tất cả các hạng mục kinh doanh của Lee thị trong năm năm không phải là chuyện dễ dàng, hơn nữa còn phải nghiên cứu rất chi tiết.

Nếu các hạng mục chỉ đơn thuần đưa vào hoạt động một cách đơn giản, không có nhiều hạng mục liên kết với nhau thì không có vấn đề gì. Nhưng có rất nhiều hoạt động kinh doanh liên quan đến nhiều hạng mục khiến sự việc trở nên khá phức tạp.

Có đôi khi ChanHee thật sự rất nghi ngờ tinh lực của L.joe.

Hai mươi tám tuổi anh tiếp quản tập đoàn Lee thị, là người trẻ nhất trong số các cổ đông của tập đoàn có quyền đưa ra các quyết sách. Vậy mà chỉ trong vòng hai năm, anh đã vượt lên trên tất cả, đánh đâu thắng đó, có thể thấy được năng lực và thủ đoạn trong công việc của anh mạnh mẽ đến mức nào.

Tập tài liệu với đầy những thông tin về các hạng mục trước mặt khiến ChanHee đau đầu, thật sự khó có thể tưởng tượng được nếu để cậu quản lý một công ty, hơn nữa còn đưa được công ty đó ra quốc tế thì sẽ thế nào.

ChanHee thở dài, ngón tay tùy tiện lật giở trang tài liệu đến hoạt động trong tương lai và các kế hoạch dự trù.

Đột nhiên, một cái tên quen thuộc đập vào mắt ChanHee.

Ánh mắt cậu lóe lên tia sáng, sau đó cậu lập tức lật giở đến trang đó.

Kế hoạch xây dựng đất đai lập tức hiện ra rõ ràng trước mắt ChanHee.

Đôi mắt xinh đẹp của cậu nhìn chằm chằm vào bản kế hoạch này. Cậu lật giở từng tờ một, ngạc nhiên khi phát hiện ra miếng đất Lee thị muốn tham gia cạnh tranh lại chính là miếng đất LeeB đang muốn có.

Nếu không thì lúc nãy cậu đã chẳng thấy tên miếng đất này quen đến thế.

ChanHee nhớ rõ, lúc trước bố cậu từng nói, chỉ cần đấu thầu thành công mảnh đất này thì LeeB sẽ được xoay chuyển.

Điều khiến cậu khó tin hơn nữa là thì ra Lee thị cũng có hứng thú muốn tham gia cạnh tranh đấu thầu, hơn nữa còn điều tra rõ ràng về các đối thủ, trong đó có tập đoàn LeeB.

Cậu hít sâu một hơi.

Làm sao bây giờ?

Bố cậu đã bán hòn đảo đi cũng vì lần cạnh tranh đấu thầu này, nếu thua thì LeeB sẽ không thể cứu vãn được nữa.

Trong lòng ChanHee vừa bồn chồn vừa mâu thuẫn, nếu giúp LeeB thì cậu sẽ bán đứng Lee thị, nhưng nếu cậu không làm gì thì sao có thể yên tâm được chứ?

Cuối cùng, cậu đã đưa ra một quyết định trọng yếu...

Cậu đã quyết định rồi, ánh mắt nhìn chăm chú vào từng con số, tìm ra mức giá quy định của Lee thị.

ChanHee khép tập tài liệu lại, hít sâu từng hơi, ánh mắt liếc nhìn về phía di động.

Cậu biết, một khi cầm chiếc điện thoại lên cũng tức là cậu đang lấy cắp tài liệu mật của Lee thị, nói ra mức giá cho LeeB.

Nhưng cậu không có thời gian để lựa chọn, vì ngày mở thầu là ngày mai. Nếu LeeB thua thì cậu cũng không thể yên tâm.

Đối với Lee thị, cậu chỉ có thể nói lời xin lỗi!

ChanHee run rẩy!

Trên bầu trời cao, chiếc máy bay tư nhân xa hoa lướt nhanh qua bầu trời quang, giống như một con chim ưng ngạo nghễ sải cánh ngắm nhìn thế gian.

Ngồi thoải mái trên ghế, L.joe cầm ly rượu vang đỏ nước Pháp, đôi chân thon dài vắt vào nhau.

- Sao rồi?

L.joe uống một ngụm rượu, điềm nhiên hỏi Chad ở bên cạnh.

Sau đó anh rót rượu, đưa cho Chad.

Chad bước tới, nhận ly rượu rồi ngồi xuống đối diện anh, nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của L.joe.

- Không ngờ lần này LeeB đã thắng thầu, Lee thị đành để mất mảnh đất đó!

Ngữ khí của anh ta không hề có chút nào sợ hãi, vẫn điềm nhiên như không.

L.joe nhàn nhã lắc lắc ly rượu trong tay, thưởng thức dòng chất lỏng đỏ tươi.

- Đúng là giỏi thật, có thể cướp đi chiếc bánh ngọt trong tay Lee thị, không hề đơn giản chút nào!

L.joe cũng hờ hững lên tiếng.

Chad mỉm cười: "Mảnh đất này đối với Lee thị là một chiếc bánh ngọt thượng hạng, nhưng có muốn ăn hay không thì phải xem tâm trạng thế nào đã!"

L.joe nhướn mày, khóe môi cong lên nụ cười, anh cụng ly rượu với Chad rồi nói: "Cậu đúng là hiểu tôi!"

Chad cũng giơ ly rượu lên, uống một ngụm.

- Giá đấu thầu của LeeB là bao nhiêu?

L.joe hờ hững hỏi.

Chad nhún vai, giọng nói mang theo chút tự giễu:

- Giá của LeeB đưa ra chỉ cao hơn giá của Lee thị một trăm vạn đô la!

L.joe nhếch môi cười, rồi lắc đầu:

- Lee Back tính toán tỉ mỉ thật!

Chad từ chối cho ý kiến.

- Phiền toái nhất là nhóm cổ đông, xem ra anh Lee kết thúc công việc sớm hơn dự định là không sáng suốt rồi!

L.joe chỉ nhếch môi nở nụ cười lạnh, không nói gì nữa.

- Tôi sợ lúc đó ChanHee sẽ bị liên lụy!

Chad có phần lo lắng, nói với L.joe.

L.joe nhướn mày:

- ChanHee bán đứng Lee thị, đã có gan làm sai thì phải dũng cảm gánh lấy trách nhiệm!

Sắc mặt Chad hơi thay đổi:

- Sao? Anh Lee định phạt ChanHee thế nào? Cậu ấy nói giá đấu thầu cho Lee Back, anh đã đoán được trước rồi ư?

L.joe đảo mắt liếc nhìn Chad, giọng điệu trở nên lạnh lùng:

- Cậu khẩn trương vì ChanHee à?

Câu hỏi ngắn gọn nhưng lại khiến Chad toát mồ hôi lạnh.

- Không, không, anh Lee đừng đùa như vậy!

Trời ơi! Anh ta đâu dám tranh giành với anh Lee chứ!

L.joe đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khuôn mặt anh tuấn như được chạm khắc tỉ mỉ có phần lạnh lẽo như băng, những tia nắng nhàn nhạt bức xạ vào ly thủy tinh trong tay anh càng làm sáng lên khuôn mặt điển trai.

Nhưng lúc này, ánh mắt của L.joe lại đầy dịu dàng và xao động.

ChanHee!

Khi nghĩ đến chuyện có thể lập tức ôm cậu vào lòng, ngửi mùi hương quen thuộc trên người cậu, trái tim anh lại bị khuấy động.

Vì ChanHee, ở châu Âu, anh đã liên tục tăng ca làm thêm gia, chỉ trong vòng gần một tuần lễ đã kết thúc công việc, chỉ mong có thể được gặp lại cậu!

Rốt cuộc, anh đã biến một chuyến công tác vốn trong vòng nửa tháng giờ chỉ còn trong bảy ngày.

Anh thừa nhận rằng phát hiện ra ChanHee luôn uống thuốc tránh thai đã khiến anh cực kỳ tức giận, nhưng dù có thịnh nộ đến mức nào, anh vẫn không muốn làm tổn thương cậu.

Đêm đó, khi quay trở lại công ty, anh phát hiện ra ChanHee đang ngủ trong phòng làm việc như một thiên sứ, bên cạnh cậu là một chồng tài liệu.

Đêm đó, ánh trăng chiếu sáng gương mặt cậu, soi rọi lên những đường cong dịu dàng động lòng người khiến lửa giận trong anh lập tức tan biến.

Anh đau lòng vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, đột nhiên cảm thấy chỉ lẳng lặng ngắm nhìn ChanHee cũng là một loại hạnh phúc!

Anh tự hỏi bản thân mình, rốt cuộc lúc này đây, anh coi ChanHee là gì?

Là tình nhân làm ấm giường cho anh?

Hay là người vợ vẫn luôn đợi anh về nhà?

Đêm đó, anh không nhẫn tâm quấy rầy giấc ngủ của ChanHee, chỉ nhẹ nhàng bế cậu, đặt lên giường trong phòng nghỉ, cởi bỏ mấy phụ kiện trên người để cậu được ngủ thoải mái hơn. Sau đó anh chỉnh đèn tường tối đi, còn anh dựa người vào giường, lẳng lặng ngắm nhìn cậu.

Nghĩ tới đây, những đường nét trên gương mặt L.joe trở nên nhu hòa hơn.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro