chap 27: L.joe biến mất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  ***

- Cái gì? Anh tạm nghỉ hai tuần, đừng nói với tôi rằng anh đi cùng tôi tới nơi bị thiệt hại nhé?


ChanHee dè dặt hỏi.

- Nếu tôi nói là thật thì sao?

Lời đáp nhẹ bẫng của L.joe đã trả lời cho câu hỏi của ChanHee.

- Cái gì? Anh thật sự tới nơi bị thiệt hại sao?

ChanHee giật mình hỏi lại.

cậu tưởng anh sẽ cho cậu được thoải mái một chút, không ngờ anh lại...

L.joe chỉ cười mà không nói gì, hơi gật đầu một cái thay cho câu trả lời.

ChanHee chấn động, ngước mắt nhìn L.joe đầy nghi hoặc.

-Anh...nghi ngờ năng lực của tôi? – ChanHee thử hỏi.

cậu thật sự không nghĩ ra tại sao L.joe lại từ bỏ mấy ngày làm việc quý giá có thể kiếm được bạc tỉ để cùng cậu tới nơi bị thiệt hại.

Khóe miệng L.joe nhếch lên, anh lắc đầu: "Ngay từ lúc bắt đầu, tôi chưa bao giờ nghi ngờ năng lực của em cả".

-Vậy vì sao

Đôi mắt trong veo ngập tràn nghi hoặc của ChanHee lúc này cực kỳ xinh đẹp, như có từng gợn sóng lăn tăn trong đó, hàng lông mi dài như cánh bướm run rẩy theo từng nhịp thở của cậu.

L.joe sát lại gần cậu, đôi môi mỏng cong lên nụ cười tà mị, chóp mũi của anh cơ hồ dính sát vào mặt cậu, hơi thở của hai người cũng bện vào nhau, hơi thở nóng bỏng ấy phả vào mặt ChanHee.

-Bởi vì...tôi nhớ em!

Ngay sau đó là tràng cười sang sảng của L.joe, khuôn mặt ngông cuồng của anh lúc này cũng đầy tình cảm.

ChanHee run lên, thấy L.joe cười to như vậy, thậm chí có giây phút nào đó cậu tưởng như mình đã đi lạc...

* * * * *

Trong phòng làm việc, sàn đá cẩm thạch đen bóng phản chiếu những hoa văn xa hoa.

Sau bàn làm việc, một người đàn ông đang dựa người vào ghế một cách thoải mái, cầm một điếu xì gà ,rõ ràng là anh ta đang đưa mắt nhìn thế giới bên ngoài qua lớp cửa sổ sát sàn.

Anh ta tao nhã nhả một vòng khói thuốc, bầu không khí lạnh lẽo trong phòng cũng nhanh chóng được làn khói xì gà bao phủ.

Tuy không nhìn được từ phía chính diện nhưng từ bả vai rắn chắc rộng lớn, cánh tay rắn rỏi thì không khó để nhận ra đây là một người đàn ông tài giỏi.

Cốc! Cốc! Cốc! Tiếng gõ cửa vang lên.

-Vào đi! – Người đàn ông cất giọng trầm ổn.

Cửa văn phòng được đẩy ra, đồng thời mùi hương nước hoa khiến người khác động lòng người cũng theo đó bay vào.

một cô gái mặc bộ váy màu đỏ tươi cười đi tới, đôi mắt long lanh đẹp tựa tiên nữ.

cô ta có dáng người cao gầy, vóc dáng nóng bỏng, cổ áo được kéo xuống thấp làm "cảnh xuân" trước ngực như ẩn như hiện, bắp đùi thon dài dưới lớp váy màu đỏ tươi lại càng thêm gợi cảm, mái tóc dài khẽ đong đưa theo nhịp bước chân, tạo nên một đường cong tuyệt đẹp trong không trung.

cô ta có dáng như một người mẫu, vừa tao nhã vừa mê hoặc.

Sau lưng cô ta là một người đàn ông có vóc dáng cao lớn, từ người anh ta toát ra sự hấp dẫn và gợi cảm, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng.

Người này chính là... Woo ChangBum!

cô gái mặc váy đỏ thoải mái ngồi trên sofa, vứt bao thuốc trong tay sang một bên, uể oải duỗi người, đôi chân trắng trẻo hơi cuộn lại.

Trước "cảnh đẹp" như vậy Woo ChangBum lại không hề mảy may quan tâm. Anh ta dựa người vào sofa, bình tĩnh đưa mắt nhìn người đàn ông ngồi trên ghế.

Người đàn ông đưa lưng về phía họ chậm rãi xoay người lại.

Tất cả như một cảnh trong mộng ảo!

Anh ta mặc chiếc áo sơ mi màu đen, cổ áo để mở mấy cúc làm lộ ra cơ ngực tinh tráng.

Khuôn mặt tươi cười một nụ cười xấu xa, hàng lông mày cũng nhếch lên, dường như cũng đang mang theo ý cười.

Khuôn mặt anh tuấn và hoàn mỹ! Dướiánh mặt trời, khuôn mặt anh ta đẹp đến nỗi không chê vào đâu được.

một người đàn ông đẹp trai như vậy khiến những người phụ nữ không thể không động lòng.

cô gái mặc váy đỏ nở nụ cười nhạt, tao nhã mà kiều mị như đóa hoa hồng: "Dạo gần đây thế nào rồi?"

Giọng nói của cô ta ngọt ngào như kẹo đường, đầy mê hoặc với đàn ông.

ChangBum không nói gì, chỉ hờ hững uống cafe, khuôn mặt điển trai không nhìn ra biểu cảm gì.

Người đàn ông mặc áo đen thì cong môi cười, mở miệng nói:

-Nghe nói Lee ByungHun cùng ChanHee tới nơi bị thiệt hại!

Sóng mắt của cô gái mặc váy đỏ ánh lên tia nghi hoặc.

Bàn tay cầm cafe của ChangBum hơi run lên.ChanHee! Khi nghe đến cái tên này, trong lòng anh ta như bị một lưỡi dao đâm xoẹt qua.

-Tôi đã điều tra ra hành trình cụ thể trong hai tuần tới của Lee ByungHun, bọn họ sẽ đi thị sát bảy thành phố bị thiệt hại!

Người đàn ông mặc áo đen thấy phản ứng của ChangBum, giọng nói nhẹ bẫng.

-Anh định thế nào?

ChangBum từ nãy đến giờ vốn trầm mặc giờ đã mở miệng nói, anh ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt quyến rũ của người đàn ông kia.

cô gái mặc váy đỏ cũng nhìn người đàn ông mặc áo đen bằng đôi mắt hứng thú, muốn xem xem rốt cuộc anh ta định làm gì.

Người đàn ông mặc áo đen nở nụ cười lạnh, anh ta nhún vai, tao nhã rít một hơi xì gà.

-không có gì, tôi muốn quãng đường của bọn họ càng trở nên kích thích hơn mà thôi!

- Lee ByungHun không phải kẻ ngốc, sao hắn có thể dễ dàng mắc mưu được chứ?

Cô gái mặc váy đỏ nhíu mày hỏi.

- Hổ cũng có lúc ngủ gật, huống chi tôi không tin Lee ByungHun có thể liệu sự như thần!

Woo ChangBum lạnh nhạt lên tiếng, đáy mắt đầy châm chọc.

- Chậc chậc, cách làm việc của Lee ByungHun, tôi là người hiểu rất rõ. Anh cũng đừng quên, tập đoàn Uy Dương là do chính Lee ByungHun thu mua, quan trọng hơn là hắn ta còn đoạt mất người  của anh...

Cô gái mặc váy đỏ nhẹ nhàng dựa thân hình nóng bỏng vào người ChangBum, cả người như một con rắn.

- Đừng đề cập đến chuyện này trước mặt tôi, nếu không... tôi sẽ không khách khí với cô đâu!

Đôi mắt ChangBum bỗng trở nên thô bạo, bàn tay to của anh ta bóp chặt đầu vai của cô gái, sức lực như thể muốn bóp nát cô ta ra.

- A...

Cô gái kêu lên một tiếng, nỗi đau trên người khiến cô ta thở hổn hển.

- ChangBum, bình tĩnh đi!

Người đàn ông mặc áo đen ngồi trên ghế nhẹ giọng thuyết phục.

Ngữ khí của anh ta không nhanh không chậm, tao nhã như bậc vương tử.

Woo ChangBum trừng mắt nhìn người phụ nữ, sau một lúc lâu, anh ta mới buông tay ra, đẩy cô ta ra xa.

- Chỉ cần không làm hại đến ChanHee thì các người muốn làm thế nào tôi cũng sẽ phối hợp.

Woo ChangBum nói với người đàn ông mặc áo đen.

Người đàn ông mặc áo đen cong môi lên cười, nụ cười như có ngàn vạn đóa hoa lê đang bung nở.

- Đương nhiên rồi, ChanHee là người xinh đẹp như vậy, sao tôi nhẫn tâm làm hại cậu ấy chứ? Chỉ cần Lee ByungHun biến mất, tôi đảm bảo ChanHee sẽ ngoan ngoãn bổ nhào vào lòng anh. À, đương nhiên là cả tập đoàn Uy Dương của anh nữa.

Giọng nói hết sức tao nhã và nhẹ nhàng nhưng nội dung thì cực kỳ tàn nhẫn.

Cô gái mặc váy đỏ hơi run lên, sau đó kinh ngạc hỏi:

- Sao? Không phải là anh muốn tập đoàn Lee thị sao?

Thấy vẻ kinh ngạc của cô gái, người đàn ông cười khinh miệt:

- Lee ByungHun là tổng giám đốc tập đoàn Lee thị, chỉ cần hắn không chết thì miếng thịt béo bở đó đừng ai hòng mà mơ tưởng đến. Hơn nữa cách làm việc của Lee ByungHun hết sức tàn nhẫn, nếu để hắn vùng lên thì cô cho rằng hắn sẽ bỏ qua sao?

Woo ChangBum nghe vậy lập tức cảm thấy hả lòng hả dạ.

Ánh mắt âm trầm của anh ta lóe lên tia tàn độc, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói:

- Lee ByungHun, tôi hận không thể lột da hắn, hủy hoại xương cốt hắn!

Anh ta vĩnh viễn không quên được cảm giác nhục nhã mà L.joe mang lại, cả đời này anh ta sẽ không bao giờ quên.

Bao nhiêu lần rồi, dù là trong mơ anh ta cũng bừng tỉnh. Trong mơ có đôi mắt long lanh của ChanHee, rồi cảnh tượng cậu bị L.joe kéo đi. Hoặc trong mơ sẽ xuất hiện hình ảnh trong nhà thờ, anh ta và ChanHee hạnh phúc nghe cha xứ đọc lời tuyên thệ, nhưng ngay lúc trao nhẫn cưới, L.joe như một ác ma xông vào, gây khó dễ cho ChanHee...

Anh ta không thể chịu nổi! Không có công ty, không có cậu, anh ta dường như đã đánh mất sự tôn nghiêm và năng lực của bản thân. Nhưng ngay lúc tuyệt vọng nhất, anh ta lại có cơ hội gặp gỡ đôi nam nữ trước mặt này.

Đôi nam nữ này, người đàn ông thì anh tuấn như thiên sứ, người phụ nữ kiều mị như con mãng xà, nhưng qua ánh mắt của bọn họ, anh ta biết ngay họ cùng chung chí hướng với mình.

Một khi đã như vậy, anh ta sẽ nắm chắc lấy cơ hội, sẽ không bỏ qua thủ đoạn để báo thù.

- Anh xác định hai tuần đó có thể xoay chuyển được tình thế sao? – Cô gái mặc váy đỏ hơi lo lắng.

Vấn đề này Woo ChangBum cũng muốn hỏi.

Người đàn ông mặc áo đen mỉm cười:

- Hai người cũng biết thời gian quan trọng thế nào đối với một tập đoàn quốc tế. Đừng nói là hai tuần, chỉ cần hai phút thôi cũng có thể khiến mọi sự đổi khác. Lee ByungHun ngập tràn trong tình cảm với cậu ta, chắc chắn sẽ trở tay không kịp. Đến lúc đó, không chỉ Lee thị mà ngay cả tính mạng của hắn cũng nằm trong tay chúng ta.

Giọng nói nhẹ nhàng không hề phù hợp với khuôn mặt ngông cuồng của anh ta, từ ánh mắt có thể đọc ra được anh ta là một người lòng dạ thâm sâu.

Sự tham lam nhất thời lộ rõ, không hề bị che đậy...

Woo ChangBum cũng cười, sau đó anh ta đứng dậy, chậm rãi nói một câu:

- Tôi rất chờ mong màn kịch hay này!

Người đàn ông mặc áo đen cũng tươi cười, nhưng câu nói lại hết sức lạnh lẽo:

- Đương nhiên, trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu...

Sau đó, anh ta dựa người vào ghế, nhàn nhã vắt hai chân vào nhau, động tác hết sức tao nhã.

Woo ChangBum cười lạnh, rồi mở cửa đi ra ngoài.

Bầu không khí lạnh lẽo bủa vây khắp văn phòng, xông vào tận khí quản của cô gái mặc váy đỏ, bầu không khí giữa hai người bỗng trở nên ái muội.

- Lại đây!

Người đàn ông mặc áo đen nở nụ cười tao nhã, giọng nói trầm thấp khiến phụ nữ không thể kháng cự.

Cô gái mặc váy đỏ cũng mỉm cười, đứng dậy, dáng người nở nang khiến đàn ông phải say mê.

Cô ta bước lên phía trước, cánh tay trắng trẻo như một con rắn bò trườn trên đầu vai người đàn ông, thân hình mềm nhũn dựa vào vòm ngực tinh tráng của anh ta.

- Anh đó... làm việc mà chẳng thương lượng gì với người ta cả!

Cô ta dùng ngón tay nhẹ nhàng vân vê vòm ngực người đàn ông, giọng điệu có chút bất mãn.

- Sao? Đau lòng vì Lee ByungHun à?

Người đàn ông cười, đôi môi mỏng sát lại gần tai cô ta.

Bên tai truyền đến cảm giác nóng rực khiến cô ta run lên. Cô ta nở nụ cười tuyệt đẹp, cô ta biết mình không thể chống cự trước sự hấp dẫn của người đàn ông này.

- Đừng cho là em không biết trong lòng anh đang nghĩ gì. Em sẽ bỏ qua ChanHee ư? Hừ...

Cô ta pha trộn sự bất mãn hòa với giọng điệu làm nũng trong câu nói của mình.

Bàn tay nhỏ bé mở cúc áo của người đàn ông ra, từng cúc từng cúc một khiến vòm ngực khêu gợi của người đàn ông lộ rõ.

Người đàn ông nắm tay cô ta, ngón tay thon dài tùy ý vân vê.

- Tôi thích hợp tác cùng người thông minh, nhưng... những người phụ nữ khi lên giường thì không cần quá thông minh.

Dưới sự đụng chạm đầy hấp dẫn của người phụ nữ, đôi mắt anh ta dần trở nên u ám hơn.

- Haha...

Cô gái nở nụ cười yếu ớt, ngón tay lướt theo từng cơ bắp của người đàn ông, đôi môi nóng bỏng cũng theo đó hôn lên từng thớ thịt rắn chắc.

- Em đúng là con yêu tinh phóng đãng!

- Nói, tôi và Lee ByungHun, ai có thể thỏa mãn em?

Anh ta ôm chặt lấy cô gái, càng khiến cô ta thêm điên cuồng.

- Anh, đương nhiên là anh, chỉ có anh mới có thể thỏa mãn em...

Cô ta khó khăn lên tiếng, cơ thể nhỏ bé run lên.

- Em quá hấp dẫn...

Lúc này, khuôn mặt người đàn ông trở nên dữ tợn, đôi mắt ấm áp cũng mang đầy hận thù và khoái cảm.

Nhất thời, phòng làm việc ngập tràn những tiếng kêu mờ ám...  

***

  ChanHee vẫn cho rằng L.joe tạm dừng công việc hai tuần, đi cùng cậu tới bảy nơi bị xảy ra thảm họa là một sự lựa chọn không hề sáng suốt.


Tuy lấy danh nghĩa là nghỉ ngơi để đi cùng cậu nhưng thực tế thì lại là một chuyến công tác với cường độ cao.

Bởi vì, sau khi nắm được những thông tin cần thiết về bảy thành phố bị thiệt hại, cậu mới nhận ra hai tuần thật sự là hơi căng.

Bảy khu vực bị xảy ra thiệt hại phân bổ ở năm quốc gia khác nhau, dù có ở trong cùng một đất nước thì hai khu vực cũng cách nhau rất xa.

Điều này tương đương với việc ChanHee và L.joe có mười bốn ngày để đi lần lượt năm đất nước, tới thị sát từng khu vực bị thiệt hại.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây đích thực là một chuyến công tác cực kỳ vất vả.

Cho nên, ChanHee cho rằng L.joe điên thật rồi!

Lần này, tin tức về việc khảo sát được phong tỏa, công tác giữ bí mật được làm rất khá, không có truyền thông đưa tin nên hành trình của hai người cũng thuận lợi hơn nhiều.

Khi vừa xuống máy bay, các quan chức chính phủ địa phương đã đứng nghênh đón sẵn, cảnh tượng hoành tráng không khác gì đi đón nguyên thủ quốc gia.

Nhưng, trong mắt ChanHee thì đây là một chuyện cực kỳ không thoải mái!

Khi thấy cảnh tượng này, hàng lông mày lá liễu của cậu hơi nhíu lại.

Cậu quay mặt nhìn L.joe đang không hề có vẻ gì là kinh ngạc rồi hỏi:

- Bọn họ có cần khoa trương đến mức này không?

Đôi mắt thâm thúy của L.joe được chiếc kính râm che khuất, cho nên ChanHee không thấy gợn sóng lăn tăn trong đôi mắt anh.

Khóe môi kiêu ngạo của L.joe hơi mím lại, giọng nói trầm thấp đầy từ tính vang lên trên đỉnh đầu ChanHee:

- Hiện giờ tất cả mọi người đều biết tứ đại tài phiệt đang quan tâm đến hạng mục này, vậy nên trong mắt bọn họ, chỉ cần là tài phiệt đến đây thì đều là "vua giá lâm", sao bọn họ có thể không khoa trương được chứ?

ChanHee bất đắc dĩ lắc đầu:

- Thà làm mọi chuyện trong im lặng còn hơn!

L.joe ôm eo ChanHee, nở nụ cười:

- Ngốc ạ, em tưởng rằng muốn được đặt chân vào khu vực xảy ra thảm họa thì không cần thông qua những quan chức chính phủ này ư? Dù sao thì em cũng đâu phải là người của nước họ.

- Nhưng bọn họ gióng trống khua chiêng như vậy, chắc chắn giới truyền thông sẽ chú ý tới. Em không muốn đến lúc đó mọi người lại nói chúng ta đang "vẽ chuyện".

ChanHee hơi lo lắng.

L.joe nở nụ cười thong dong, bàn tay to vỗ vỗ lên người ChanHee hai cái:

- Yên tâm đi, bọn họ tự khắc sẽ xử lý chuyện liên quan đến giới truyền thông, chúng ta muốn thế nào, bọn họ đều rõ cả.

ChanHee cũng yên tâm phần nào.

L.joe vừa nói xong, mấy quan chức chính phủ lập tức vây quanh hai người.

Thời gian, dù sao thì cũng vì một vài chuyện quan trọng hoặc bởi con người mà trở nên có ý nghĩa.

Trong khoảng thời gian này, ChanHee đã hiểu được sâu sắc ý nghĩa đáng quý của những sinh mệnh.

Khi lần đầu tiên đặt chân vào khu vực bị thảm họa, trong lòng cậu cực kỳ đau đớn.

Nhân loại thật là nhỏ bé, một khi tai họa ập xuống, con người không thể thoát được, chỉ có thể sợ hãi và bất lực.

Động đất, sóng thần, lũ lụt, hàng loạt thiên tai xảy ra như Thượng Đế đang ra tay trừng trị nhân loại. Chỉ trong vòng một đêm đã chôn vùi cả một thành phố, những gia đình, sinh mệnh con người bị hủy diệt đến mức gần như không còn dấu vết.

Trong mấy ngày này, ChanHee tuy đã đi qua nhiều đất nước khác nhau, tuy mỗi nơi đều có ngôn ngữ riêng, màu da khác biệt, nhưng ánh mắt của bọn họ đều giống nhau.

Trong mắt họ, ChanHee thấy được sự bất khuất mà những thảm họa không thể vùi dập.

Bọn họ khát vọng, khát vọng được gặp lại gia đình của mình một lần nữa, khát vọng được đoàn viên cùng người thân, tất cả khát vọng ấy đều hết sức chân thật, nhưng hiện thực thì lại bị thương nghiệp hóa hết cả.

Bóng đêm càng trở nên nặng nề hơn, vì đã từng chứng kiến cảnh sinh ly tử biệt, nhìn những hình ảnh xót xa về đống phế tích nên bầu trời đêm không còn lãng mạn nữa.

ChanHee co người ngồi trên sofa trong khách sạn.

Vì mỗi nơi họ đến, các quan chức chính phủ đều sắp xếp rất ổn thỏa, thậm chí còn đặt cả phòng khách sạn cho bọn họ.

Cậu chăm chú nhìn tập tài liệu trong tay, tay trái không ngừng lật giở tài liệu, tay phải lắc lắc cái bút.

Một đầu bút bị cậu cắn nhẹ, ChanHee đang đặt câu hỏi cho bản thân mình, đôi mắt như vì sao sáng rực rỡ.

Bữa tối, L.joe ăn cùng ChanHee, các quan chức chính phủ không dám làm phiền. Sau bữa tối, L.joe mới tiến hành trao đổi cùng mấy người đó, mãi cho đến khuya anh mới về khách sạn.

Khi ChanHee mặc áo ngủ bước ra từ phòng tắm, L.joe đã ngồi ở vị trí cậu vừa ngồi, cẩn thận xem tài liệu trên mặt bàn.

ChanHee hơi ngẩn người, rồi lập tức bước lên:

- À, đây chỉ là ý tưởng ban đầu của tôi, còn chưa được định hình rõ ràng, cho nên...

ChanHee hơi ngượng, cậu muốn lấy lại tập tài liệu.

- Không, đề xuất của em tốt lắm.

Ngoài dự đoán của ChanHee, L.joe lại nắm chặt lấy tập tài liệu, nhẹ nhàng lên tiếng.

Đôi mắt ChanHee sáng ngời, cậu hưng phấn nói với L.joe:

- Thật không? Anh thật sự cho rằng ý tưởng này hay lắm sao?

Khóe miệng L.joe cong lên một nụ cười:

- Đương nhiên rồi! Dựa trên suy nghĩ của em, chỉ cần đưa ra được một chủ đề cố định xuyên suốt bảy khu vực bị thảm họa thì sẽ có ý nghĩa cực kỳ lớn.

Đôi mắt ChanHee cực kỳ vui thích, tia sáng rạng rỡ di động, càng thêm động lòng người.

L.joe cười rồi đứng dậy, ấn vai ChanHee để cậu ngồi xuống trước bàn trang điểm.

ChanHee kinh ngạc, định đứng dậy nhưng lại bị L.joe ấn xuống.

- Để tóc ướt đi ngủ dễ bị cảm lạnh.

Nói xong câu đó, L.joe bèn cầm lấy máy sấy.

- À... tự em làm được rồi!

ChanHee không quen lắm.

L.joe sấy tóc cho cậu ư?

Cảnh tượng như vậy, ChanHee chưa từng tưởng tượng ra bao giờ.

Ánh mắt L.joe đầy trìu mến, bên môi cũng nở nụ cười yêu chiều.

- Không, cứ để tôi làm cho!

Ngữ khí tuy mềm nhẹ nhưng không cho phép người khác cự tuyệt.

Bàn tay to của anh hết sức nhẹ nhàng, rõ ràng L.joe sợ mình quá tay sẽ khiến ChanHee bị đau.

Sau khi chỉnh máy sấy xong, làn gió nóng từ chiếc máy sấy thổi đến mang theo cả hơi thở đàn ông của L.joe, vây quanh lấy ChanHee.

Nhất thời, sự căng thẳng của cậu  được bình ổn trở lại, cậu cảm nhận được sự dè dặt cẩn thận của L.joe, bèn đưa mắt nhìn anh qua chiếc gương.

Phía sau là người đàn ông điển trai, khuôn mặt lạnh lùng lúc này đầy ôn hòa, trong mắt cũng đầy ý cười nhẹ nhàng.

Trái tim ChanHee đập "thịch" một tiếng, đôi mắt cũng dường như trở nên mơ hồ hơn.

Lúc này, L.joe dịu dàng như người yêu, thể hiện tất cả sự cưng chiều ra ngoài, hoàn toàn không hề có chút gì ngông cuồng hay chuyên chế của ngày trước.

Nếu ngay từ đầu L.joe  đã như vậy, vậy thì cậu và anh...

ChanHee cắn môi, chỉ còn biết cười khổ trong lòng.

Nhân sinh chính là như vậy đó, nếu tất cả mọi chuyện đều tốt đẹp thì đâu cần mất thời gian cưỡng cầu làm gì?

Đứng sau lưng ChanHee, L.joe lại cảm thấy cực kỳ ấm áp.

Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày phục vụ người khác như thế này. Khi những ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng chạm vào mái tóc mềm mại của ChanHee, anh cảm thấy cực kỳ xúc động, trong lòng cảm thấy rất cảm động.

L.joe không thể không thừa nhận, cậu bé trước mắt đây đã in sâu vào lòng anh, từ đôi mắt trong veo của cậu, nụ cười có chút bi lụy, cả tính cách quật cường...

Tất cả mọi thứ đều hằn sâu trong trí óc anh, không tài nào xóa đi được.

ChanHee như một đóa hoa tuyệt đẹp đang nở rộ. Hai năm trước, cậu gieo mầm mống vào lòng anh, còn giờ nó đã nảy mầm, mọc rễ, chiếm cứ trái tim anh.

Vậy nên, đóa hoa mỹ lệ này chỉ có thể thuộc về anh, tuyệt đối không để cho kẻ khác hái đi mất.

Bầu không khí lãng mạn nhẹ nhàng quanh quẩn trong phòng.

- Có làm đau em không?

L.joe chưa bao giờ cẩn thận như vậy.

- Không, không đau.

Trái tim ChanHee cũng bắt đầu những nhịp đập không theo quy tắc, cậu cố gắng đè ép nó xuống.

- Vậy là tốt rồi.

L.joe nhẹ giọng nói, giọng điệu đầy dịu dàng và ấm áp.

Sắc mặt ChanHee dần trở nên đỏ hồng, cậu trốn tránh ánh mắt của L.joe, nói:

- Đúng, em nghĩ tới một chủ đề!

L.joe hơi nhíu mày lại, khi thấy ánh mắt trốn tránh của ChanHee, anh cúi đầu cười:

- Chủ đề gì?

Anh nhẹ giọng hỏi.

- Nhân đức, chủ đề là "Nhân đức"!

Ánh mắt ChanHee lóe sáng, những đốm nhỏ sáng long lanh trong đôi mắt khiến người khác phải trìu mến.

L.joe nở nụ cười tao nhã: "Em dùng từ này để hình dung về thương nhân, quả là đang khen tặng rồi".

ChanHee mỉm cười, không nói gì.

Sau khi thấy tóc cậu đã khô, L.joe tắt máy sấy đi, rồi nói:

- Ngày mai em không cần đi!

ChanHee kinh ngạc, lập tức đứng dậy hỏi:

- Tại sao?

L.joe lười nhác nằm trên giường, nói:

- Trước mắt ở đó sẽ còn xảy ra dư chấn, cho nên em không đi được!

- Em không thể đi? Ý anh là ngày mai anh đi một mình?

ChanHee kinh ngạc.

L.joe mỉm cười:

- Ngày mai tôi cần bàn bạc một số chuyện cụ thể với các quan chức, cho nên em không cần gấp gáp.

- Nhưng, nếu vẫn còn dư chấn động đất thì vẫn sẽ có nguy hiểm, anh... – ChanHee lo lắng nói.

L.joe mỉm cười:

- Dư chấn nếu có thì chỉ có lúc giữa trưa, tôi đi vào tầm xế chiều, em yên tâm đi! Nhưng, dù vậy thì em cũng không thể đi được.

ChanHee cắn môi, cậu muốn nói gì nữa nhưng L.joe đã duỗi tay ra, kéo cậu vào trong lòng.

Sau đó anh xoay người lại, bao trùm lên cơ thể ChanHee.

ChanHee kinh ngạc, vô thức chắn tay trước ngực L.joe.

- Anh... anh đừng như vậy!

Cậu bắt đầu trở nên mất tự nhiên, nhất là khi hơi thở ấm áp của L.joe bủa vây, cậu lại bắt đầu cảm thấy hơi sợ.

L.joe buồn cười khi thấy biểu cảm của ChanHee, hàng lông mày hơi nhăn lại, gò má ửng hồng, đôi mắt sáng... thoáng chốc khiến anh sôi trào nhiệt huyết.

Ánh mắt anh đầy thương tiếc và yêu thương, anh tuyệt đối sẽ không để cậu phải mạo hiểm.

- Ngày mai ngoan ngoãn ở khách sạn đợi tôi về!

Giọng nói tràn ngập sự yêu chiều.  

  Ánh mắt ChanHee lấp lánh như những vì sao, cậu cắn cắn đôi môi đỏ mọng, nhìn vào đôi mắt ngập tràn tình yêu của L.joe, trong lòng rất cảm động, cậu gật gật đầu.

- Ngoan lắm! – L.joe cong môi lên cười.

Anh cúi xuống hôn lên trán cậu.

ChanHee lặng lẽ nhắm hai mắt lại, cảm giác như có một bàn tay vô hình đang nhẹ nhàng nắm lấy trái tim cậu.

Sự dịu dàng của cậu khiến L.joe cảm thấy rất ấm áp, bàn tay to nhẹ nhàng xoa lên mái tóc mềm mại của cậu, ngón tay thon dài phủ lên đôi môi đỏ mọng.

Sau đó, nụ hôn hạ xuống...

* * *

Trời vừa tờ mờ sáng, ChanHee đã tỉnh lại, cậu vô thức nghiêng người sang một bên, mới phát hiện ra bên kia giường đã trống không, chỉ còn lại hơi thở quen thuộc của L.joe.

Mùi hương ấy ập vào khoang mũi cậu, không biết vì sao, ChanHee lại cảm thấy thỏa mãn và đầy an toàn.

Nếu lúc này không có L.joe ở bên cạnh, lo mọi chuyện liên quan đến mấy vị quan chức thì chắc cậu đã mệt chết rồi.

Cậu thừa nhận khả năng thiên bẩm của L.joe trong lĩnh vực này, giống như mọi chuyện vào trong tay anh đều được xử lý một cách thành thạo và bình tĩnh.

Cậu khẽ thở dài một hơi rồi bước xuống giường.

Ngó ra thế giới bên ngoài cửa sổ, đây đúng là một thời khắc tuyệt vời.

Trên bầu trời nhá nhem vẫn còn rải rác mấy gì sao, những áng mây lững lờ trôi, mọi thứ như bao phủ lấy buổi bình minh thần bí.

Tiếng chim sơn ca rộn ràng như đang hót líu lo từ phía chân trời, bầu trời xnah bát ngát như đang nín thở để lắng nghe tiếng ca bất tận, hòa cùng vũ trụ mênh mông.

Bình minh dần lên, sắc xanh của bầu trời dần đậm lên.

Mặt trời mới lên tỏa sáng, chưa bao giờ đỏ hồng như vậy, cũng chưa bao giờ lớn đến thế. Chỉ trong nháy mắt, mặt trời như một quả cầu lửa bay lên không trung, tỏa ánh nắng rực rỡ, chiếu xuống nhân gian.

Thì ra thế gian lại tuyệt đẹp đến vậy!

ChanHee ngắm cảnh này, trong lòng không khỏi cảm thán. Thật ra thế giới luôn đẹp như vậy, chỉ có con người luôn lấy bận rộn làm cái cớ, xem nhẹ sự tuyệt đẹp ấy mà thôi.

Có sinh mệnh phụ trợ, cảnh sắc lại càng trở nên tuyệt vời hơn.

Trước cảnh đẹp tràn đầy sức sống ấy, cậu lại càng hạ quyết tâm hơn.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ánh mặt trời chiếu rọi xuống cửa sổ kính của khách sạn, ChanHee lo lắng nhìn di động. Tại sao L.joe vẫn chưa gọi về?

Vừa nghĩ như vậy, chiếc điện thoại như có tâm ý tương thông, lập tức đổ chuông.

Nhưng, không phải là di động mà là điện thoại bàn.

Cậu lập tức bước lên, nóng vội nhấc máy:

- Alo, ByungHun...

Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói ngắt lời ChanHee:

- Alo, phiền cậu chuyển máy cho anh Lee giúp tôi!

ChanHee hơi sững sờ rồi nói:

- Anh Lee không có ở khách sạn, anh là?

- Tôi là người phụ trách bên khu vực bị thiệt hại, bên này xuất hiện tình huống mới, nhưng di động của anh Lee không liên lạc được, tôi không cách nào liên hệ được với anh ấy!

Người đàn ông đầu dây bên kia có vẻ sốt ruột.

ChanHee kinh hãi, sao di động của anh lại không liên lạc được?

- Như vậy đi, anh cứ nói với tôi, tôi sẽ cố gắng liên lạc với anh Lee rồi báo tình hình với anh ấy.

ChanHee nói.

- Vậy được rồi! Là thế này, lúc đầu theo tính toán thì dư chấn sẽ có vào buổi sáng, hơn nữa biên độ cũng rất nhỏ, nhưng chúng ta vừa thăm dò được, buổi chiều vẫn còn có đợt dư chấn nữa, hơn nữa cường độ rất mạnh, cho nên tuyệt đối không được tới đây vào buổi chiều, rất nguy hiểm! Bên chúng tôi cũng bắt đầu giải tán người rồi! – Người đàn ông vội nói.

Trái tim ChanHee đập lỡ một nhịp, cậu kinh ngạc: "Cái gì?"

- Cậu nhớ phải báo với anh Lee đấy nhé! – Người đàn ông nói.

- Được! – ChanHee đặt điện thoại xuống, cả người mềm nhũn.

Sau đó, cậu lập tức cầm di động lên, bấm số điện thoại của L.joe.

"Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được".

ChanHee nhíu mày đầy ghi hoặc, cậu thử gọi lại vài lần nữa, nhưng...

Vẫn không thể liên lạc được!

Sự bất an trong lòng ngày càng lớn!

Anh sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

ChanHee buộc bản thân không được suy nghĩ linh tinh, cậu cố gắng bình tĩnh nhớ lại lời L.joe nói hôm qua.

Cơ quan chính phủ! Đúng, anh từng nói hôm nay sẽ gặp mặt mấy quan chức chính phủ để bàn việc.

Cậu lập tức cầm di động, tra số điện thoại của văn phòng chính phủ rồi gọi đến...

- Xin chào! – Đầu kia điện thoại lập tức nhận máy.

ChanHee như vớ được phao cứu mạng, lập tức nói:

- Xin hỏi, anh Lee của tập đoàn Lee thị đang ở trong phòng hội nghị của các vị phải không?

- Cậu là ai? – Đầu kia vang lên giọng nói cẩn thận.

- Tôi là trợ lý đặc biệt của anh Lee! – ChanHee nói.

- À, cậu ChanHee phải không? Cậu cần tìm anh Lee à? Sáng nay sau khi họp xong, bọn họ đã rời đi rồi!

- Cái gì? – ChanHee kinh hãi.

- Cô biết hành trình của bọn họ không?

- Xin lỗi, chuyện này tôi không rõ lắm, chắc là họ tới tòa thành nơi xảy ra thiệt hại, lịch trình ban đầu là như thế.

ChanHee kinh hãi: "Xin hỏi, từ đây tới đó mất khoảng bao lâu?"

- Nếu không có vấn đề gì bất ngờ thì mất bốn tiếng.

ChanHee giật mình, nhìn đồng hồ trên cổ tay. Trời ạ!

Bốn tiếng nữa, vừa đúng lúc sang đến buổi chiều.

Nếu L.joe đến đó sẽ đúng vào lúc xảy ra dư chấn! Mà chắc chắn là anh không biết sẽ có nguy hiểm.

- Chẳng lẽ các cô không biết buổi chiều sẽ diễn ra dư chấn mạnh sao? – ChanHee chỉ muốn ngất đi.

- Ngại quá, cậu ChanHee, chuyện này tôi không rõ lắm!

- Có cách nào liên lạc với bọn họ không? – ChanHee vội hỏi.

- Cậu ChanHee, bên tôi sẽ thử liên lạc, nếu có tin tức gì chúng tôi sẽ báo lại cho cậu ngay.

Đầu kia điện thoại cũng nhận ra sự sốt ruột và căng thẳng của ChanHee, lập tức đáp lại.

- Được, cảm ơn!

ChanHee cúp điện thoại.

Cậu cảm thấy rất bất ổn, sự bất an và sợ hãi như dây leo cuốn quanh lòng cậu.

Thời gian từng giây từng phút qua đi, nhưng mỗi phút trôi qua đối với ChanHee là từng ấy phút giày vò.

Di động lại đổ chuông, ChanHee nhấc máy lên nghe, đầu kia vẫn là giọng nói máy móc lễ phép.

Trong lòng cậu đang cảm thấy cực kỳ bất an, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo giờ càng thêm tái nhợt, cơ hồ như đã trở thành một màu trong suốt.

Sự chờ đợi giống như một tên sát thủ tàn nhẫn đang, chậm rãi ăn mòn lý trí và lý tính của con người.

ChanHee lên tiếng nhận máy.

- Alo, xin chào!

- Xin chào, tôi là ChanHee của Lee thị, xin hỏi bên cô đã có tin tức của anh Lee chưa?

Trong lòng ChanHee nóng như lửa đốt.

- Cậu ChanHee, ngại quá, bên chúng tôi vẫn đang cố gắng liên lạc.

- Vậy không có một chút tin tức gì sao?

ChanHee gấp gáp đến mức nước mắt trào ra.

- Cậu ChanHee, là như vậy, vì ở đây chịu ảnh hưởng của thiệt hại nên nhiều khu vực không có sóng điện thoại. Nếu bọn họ đi vào khu vực ấy thì chúng tôi không cách nào liên lạc được.

- Cái gì? Vậy nếu bọn họ thật sự tới nơi xảy ra thiệt hại thì các cô không thể liên lạc được ư?

Trái tim ChanHee đập dồn dập.

- Trừ khi khởi động hệ thống thông tin bằng vệ tinh mới được. Nhưng vì không có lệnh của cấp trên nên chúng tôi không thể...

- Tôi hiểu ý của cô, nhưng nếu anh Lee có chuyện gì thì các quan chức bên cô cũng không được yên đâu! – Ngữ khí của ChanHee vô cùng kiên quyết.

Cậu mặc kệ người khác ra sao, chỉ cần L.joe không sao, bình an trở về là được rồi.

Đầu kia điện thoại cũng nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề, dù sao bọn họ cũng không dám đắc tội với người của tập đoàn Lee thị.

- Vâng, cậu ChanHee, chúng tôi sẽ lập tức sắp xếp!

Sau khi cúp điện thoại, ChanHee sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng. Cậu ngày càng nghi ngờ về hiệu suất làm việc của văn phòng chính phủ rồi.

Cậu giơ tay lên, nhìn đồng hồ.

Không được!

Cậu không thể chờ được, cậu phải lập tức đến đó!

Nghĩ đến đây, ChanHee vội vàng để lại tin nhắn thư thoại cho L.joe rồi cầm túi, chạy vội ra ngoài.

* * *

Trên cầu vượt, một chiếc xe xa hoa màu trắng phóng như bay.

- Anh Lee, ngại quá, không ngờ vẫn còn xuất hiện dư chấn, mất công anh phải quay về! – Trong xe, một quan chức chính phủ cười nói.

Ông ta vừa nói vừa toát mồ hôi lạnh.

Hai quan chức chính phủ khác cũng cảm thấy rất áy náy.

L.joe ngồi đối diện bọn họ lại tao nhã gác hai chân vào nhau, dựa người vào sau ghế.

Anh lạnh lùng lên tiếng: "Xảy ra thiên tai không phải lỗi của mọi người, dù sao mọi người cũng mất công vô ích giống tôi".

Ba vị quan chức chính phủ nghe L.joe nói như vậy, lập tức tươi cười rạng rỡ, không còn thấy lo lắng nữa.

Đối với L.joe đang ngồi trước mặt đây, bọn họ đã nghe nói anh là một người lạnh lùng, quyết đoán, có thể nói là một "tướng quân đánh đâu thắng đó" trên thương trường.

Qua một ngày tiếp xúc, bọn họ hoàn toàn lĩnh giáo tác phong và hiệu suất làm việc của L.joe, ngay cả tính cách của L.joe cũng phải khiến bọn họ đau đầu.

* * *

Xe chạy vào trong nội thành đã có tín hiệu, không hiểu vì sao, anh lại nhớ tới ChanHee.

Nhớ đến dáng vẻ say ngủ của ChanHee sáng sớm nay, cậu như một cậu bé con nằm trên giường, không còn vẻ quật cường như mọi khi mà rất mềm mại và yên tĩnh, khiến sáng nay suýt nữa anh không muốn ra khỏi khách sạn.

Nghĩ như vậy, những đường cong lạnh lùng trên khuôn mặt L.joe dần trở nên ôn hòa hơn.

Đúng lúc này, một vị quan chức chính phủ sau khi cúp điện thoại xong, liền căng thẳng nói với L.joe:

- Anh Lee, sáng nay cậu ChanHee đã gọi điện mấy lần đến văn phòng chính phủ.

L.joe nghe xong, khuôn mặt đầy nghi hoặc. Sau đó, điện thoại trong tay anh báo có tin nhắn.

Anh nhất thời cảm thấy bất an, lập tức cầm lấy di động.

"L.joe, em đến khu xảy ra thiệt hại tìm anh".

ChanHee chỉ nhắn một tin ngắn gọn đã khiến L.joe lập tức kinh hãi.

Anh hoàn toàn chấn động, trái tim đập liên hồi không yên.

ChanHee đi đến khu vực xảy ra thiệt hại! ChanHee vì anh mà đến đó!

Trời ơi!!!

- Quay đầu xe, lập tức đến khu vực bị thiệt hại!

Sắc mặt L.joe càng ngày càng trở nên khó coi, đôi mắt thâm thúy tràn đầy sự sốt ruột chưa bao giờ có.

- Anh... anh Lee, giờ chúng ta mà đến đó sẽ gặp phải dư chấn...

- Nếu muốn mọi việc suôn sẻ thì lập tức ngậm miệng vào cho tôi, mau tới đó đi! Còn nữa, lập tức tăng số nhân lực lên, tìm ChanHee về cho tôi!

L.joe gầm lên giận dữ, ngắt lời vị quan chức kia, đôi mắt u ám đầy tức giận.

- Cái gì? Cậu ChanHee...

Một vị quan chức quá sợ hãi.

Hai người khác cũng sốt ruột, lập tức sắp xếp nhân lực.

Nếu người của Lee thị đến đây công tác mà lại gặp chuyện, bọn họ không gánh nổi.  

_ _ _

  Chiếc xe màu trắng phi như bay về khu vực xảy ra thiệt hại.

L.joe siết chặt tay lại, chỉ có thể thông qua phương thức như vậy để trấn an sự sợ hãi trong lòng.

Đúng vậy, anh sợ!

Bao nhiêu năm rồi, đã lăn lộn trải qua bao nhiêu sóng gió trên thương trường, trước giờ anh luôn hết sức bình tĩnh, chưa bao giờ thấy sợ hãi, nhưng...

Hôm nay, khi biết ChanHee đến khu vực xảy ra thiệt hại, trái tim anh như bị ai đó khoét rỗng, đau đớn như lấy đi mạng sống của anh.

Hee Hee, đừng sợ, anh lập tức tới rồi đây!

Phải chờ anh, nhất định phải chờ anh!

* * *

Lần đầu tiên ChanHee cảm nhận được sự đen tối và u ám.

Bọn họ đi đến đây công tác, tất nhiên hiểu rõ sự nghiêm trọng tại khu vực này.

Động đất cấp 8, cấp 9 có thể nói là động đất lớn nhất thế giới, chỉ trong vòng ít phút thôi cũng đủ phá sập mọi thứ.

Sự thiệt hại nghiêm trọng có thể sánh với sóng thần và núi lửa.

ChanHee không ngờ tới bây giờ vẫn sẽ còn dư chấn.

Khi cậu đặt chân đến đây, rốt cuộc cũng hiểu tại sao vừa rồi tài xế taxi lại chạy như trối chết ra khỏi đây.

Nguyên nhân là...

Đường xá đã không còn thành hình, xe không vào được, chỉ có thể đi bộ.

Nơi đây dường như mất đi ánh sáng mặt trời.

Nó bị sương mù bao phủ, đất đá lộn xộn, than đá vụn cùng bụi mù tạo nên một khu vực hoang tàn.

Tất cả tạo thành một màu xám tro.

Làn sương mù dày đặc trôi lững lờ, bao phủ lên mọi thứ, chậm rãi trôi nổi trên không trung.

Đống hoang tàn không hề có một tiếng động nào, tất cả hoàn toàn trống vắng.

Khung cảnh trống trơn đập thẳng vào mắt.

Cảm giác lạnh như băng ập đến...

Nơi đây thậm chí còn có cả vết máu, những người hôn mê bất tỉnh...

Dưới ánh nắng nhàn nhạt, từng hạt bụi thong thả lững lờ trôi khiến người ta liên tưởng đến cảnh tượng của cái chết.

Rõ ràng, những người còn sống đều đã rời khỏi đây, chỉ còn có... thi thể!

Cổ ChanHee như bị yêu ma bóp chặt, cậu hoảng sợ nhìn đống hoang tàn xung quanh...

ByungHun!

ByungHun, anh có ở đây không?

ChanHee bỗng cảm thấy đau xót, cậu cố nén cảm giác hoảng sợ trong lòng, đi sâu vào bên trong.

Khi đi qua một tòa nhà bị sập, một bóng người đột nhiên vụt qua...

ChanHee cả kinh.

- ByungHun...ByungHun, có phải là anh không?

Cậu lập tức đuổi theo chiếc bóng, vừa chạy vừa sốt ruột gọi to.

Nhất thời, bóng dáng mảnh khảnh của ChanHee bị lớp sương mù nuốt trọn, khi chạy đến ngã rẻ, cậu đột nhiên cảm thấy có một vật nặng rời xuống.

Ngay sau đó, trước mặt cậu tối om...

Sau khi xác định ChanHee đã hôn mê, bốn người đàn ông mặc áo đen cao lớn đứng trước mặt cậu, nhìn nhau gật đầu.

Họ kéo ChanHee đang hôn mê vào một tòa nhà, sau đó lẩn đi cực kỳ nhanh.

Thời gian như một người thẩm phán, phán xét sự tồn vong của con người.

- Anh Lee, chúng tôi đã xin cứu viện, còn có cả trực thăng nữa, anh cứ yên tâm!

Chiếc xe phóng như bay, cuối cùng cũng tới được nơi, nhưng vì đường bị hỏng nên xe không thể đi vào, chỉ có thể dừng lại.

L.joe không đợi vị quan chức này nói xong, đã vội mở cửa xe, chạy vội về phía đó.

- Anh Lee... nguy hiểm lắm... anh Lee!

Mấy vị quan chức bị dọa tới mức choáng váng, gấp gáp hô to.

Nhưng, L.joe đã biến mất ngay trước mặt bọn họ.

- Chúng ta... chúng ta nên làm gì bây giờ?

Một vị quan chức đã chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

- Còn không mau đuổi theo? Nếu anh Lee hay cậu ChanHee xảy ra chuyện gì thì chúng ta liệu đường mà về dưỡng lão. Mau!

Mấy vị quan chức cũng xông vào.

- Hee Hee....Hee Hee... em đang ở đâu?

Trong đống phế tích, giọng nói sốt ruột của L.joe vang lên.

L.joe chưa từng cảm thấy bất lực như vậy, nhất là khi thấy các thi thể đang nằm ngổn ngang, trái tim anh càng thêm run rẩy. Anh sợ ChanHee sẽ gặp bất trắc.

Hee Hee, sao em lại ngốc như vậy?

Không phải đã bảo em ngoan ngoãn đợi anh về rồi sao? Sao lại lo lắng cho anh đến mức liều lĩnh chạy tới đây chứ?

L.joe sốt ruột tìm kiếm ChanHee.

Anh sắp điên mất rồi.

Anh khó có thể tưởng tượng cuộc sống không có ChanHee sẽ ra sao!

Không thể được!

Không được sự cho phép của anh, ông Trời tuyệt đối không thể lấy đi ChanHee, nếu không anh sẽ đấu với ông Trời tới cùng.

Khi bóng dáng của L.joe xuất hiện tại một tòa nhà...

- Hee Hee...

Một cái bóng màu trắng lập tức thu hút được sự chú ý của L.joe. Khi phát hiện thấy người nằm dưới đất chính là ChanHee, anh vừa mừng vừa sợ.

Anh vội vàng chạy lại.

Hai mắt ChanHee nhắm nghiền, hàng lông mi che đi đôi mắt cậu.

- HeeHee, HeeHee!

L.joe kinh hãi, ôm ChanHee vào lòng.

Khi xác định được ChanHee chỉ bị ngất xỉu, anh cũng dần bình tâm lại.

- Hee Hee...

Giọng nói trầm thấp đầy sốt ruột vang lên.

- Ưm...

Hàng lông mi của ChanHee hơi run lên, như cánh bướm run rẩy trong gió.

Mí mắt cậu run lên nhè nhẹ, sau đó dần mở to hai mắt ra, cậu dần khôi phục lại được ý thức, sóng mắt cũng lăn tăn.

Đập vào mắt ChanHee là gương mặt anh tuấn, vẻ lạnh lùng ngông cuồng vốn có giờ đã bị thay thế bằng sự sốt ruột.

Là L.joe sao?

ChanHee nhíu mày, bất giác vươn tay ra day day thái dương.

- Hee Hee, HeeHee, tốt quá, rốt cuộc em cũng tỉnh lại rồi.

Ánh mắt L.joe đầy vui mừng và kích động, anh ôm chặt ChanHee vào trong lòng như đang ôm một thứ vô cùng quý báu.

- ByungHun...

Cậu hơi tránh khỏi vòng ôm của L.joe, hai tay phủ lên gò má anh tuấn của anh, đôi mắt như vì sao lóe sáng.

- ByungHun, ByungHun, đúng là anh rồi... em còn tưởng... em tưởng anh...

Sương mù tràn cả vào ánh mắt ChanHee, cậu nghẹn ngào.

Sau đó, cơ thể mềm mại của cậu lại một lần nữa được L.joe ôm chặt.

Khuôn mặt anh tuấn như được chạm khắc của L.joe đầy đau lòng và yêu thương đối với ChanHee, trái tim anh cũng đập điên cuồng.

- Hee Hee...

Anh có thể cảm nhận được niềm vui sướng khi gặp lại cậu và cả sự cảm động.

Cảm giác nguy hiểm đột nhiên như một tia chợp ập về phía hai người bọn họ...

L.joe đang ôm chặt ChanHee bỗng cảm nhận được sự nguy hiểm.

- Hee Hee, chúng ta đi thôi!

Đôi mắt như chim ưng của L.joe nhất thời tràn ngập cảnh giác, thân hình cao lớn cũng trở nên căng thẳng theo.

ChanHee vừa định gật đầu, đúng lúc này...

Bốn chiếc bóng đen nhanh như chớp vọt tới, tốc độ nhanh đến mức kinh hoàng.

- Hee Hee, cẩn thận!

L.joe nhanh tay nhanh mắt, lập tức chộp được một cánh tay đang vươn ra có ý định làm hại ChanHee.

Ngay sau đó, ChanHee còn chưa kịp có phản ứng gì, cậu đã bị L.joe túm lại, đứng phía sau anh.

- Theo sát anh!

L.joe ra lệnh.

Lúc này, từ người anh tỏa ra hơi thở khiến người khác phải sợ hãi, đôi mắt u ám cũng toát ra sự tàn nhẫn...

Ba người còn lại rõ ràng không ngờ L.joe lại ra tay nhanh như vậy, hơn nữa mỗi chiêu thức đều hết sức ngoan độc.

Trong tay bọn họ đều cầm hung khí, tất cả đều nhắm về phía L.joe...

L.joe nhanh chóng xoay người, đoạt lại hung khí trong tay một người, sau đó lại quét một đường xuống, nhanh chóng nâng tay lên, đánh vào một kẻ đang có ý định tiến lên.

Ánh mắt tràn ngập hương vị khát máu, đôi mắt cuồng dã đầy thô bạo.

Bọn chúng không hổ danh là sát thủ!

L.joe vừa phản kích lại bọn chúng, trong đầu nhanh chóng suy luận.

Đúng lúc này...

- L.joe, cẩn thận... A...

Khi ChanHee thấy một người rút khẩu súng ra, cậu sợ tới mức hồn bay phách tán.

- Đi!

L.joe nắm chặt tay ChanHee, nhanh chóng né tránh viên đạn, sau đó nói nhanh với ChanHee.

Ngay lúc bọn họ định chạy đi, một tia sáng mặt trời chiếu xuống, L.joe thấy rõ dấu hiệu trước ngực của một tên sát thủ.

Dấu hiệu hình ngôi sao!

Bọn họ là...

Mafia!

Tiếng súng vang lên không ngớt trong bầu không khí yên tĩnh, sau một lát, L.joe cùng ChanHee trốn vào một ngôi nhà lụp xụp.

Tất cả bắt đầu yên tĩnh trở lại, yên tĩnh đến mức không chân thực, càng khiến lòng người thêm sợ hãi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của ChanHee trắng bệch, cậu sợ hãi ôm chặt lấy L.joe, từ sắc mặt anh có thể thấy sự việc không hề bình thường chút nào.

- ByungHun... bọn chúng là ai?

ChanHee cố gắng hạ thấp giọng xuống.

Bọn chúng là sát thủ sao? Đối tượng nhắm vào chính là L.joe sao?

Tại sao trong tay chúng lại cầm cả súng?

Trời ơi, súng!

ChanHee nằm mơ cũng không ngờ rằng có ngày mình lại được tận mắt thấy thứ này.

- Đừng lo lắng, tuy có rất nhiều kẻ muốn giết anh, nhưng bọn chúng còn chưa có năng lực này!

Đôi mắt L.joe đầy tàn nhẫn, giọng điệu cũng đầy khát máu.

Mafia!

Đôi mắt L.joe bắn ra những tia sáng có thể khiến người ta phải vào chỗ chết!

Đúng! Anh nhìn không nhầm, bọn chúng là người của Mafia.

Sát thủ Mafia có hệ thống cấp bậc rất chặt chẽ, mà thứ để phân cấp bậc chính là dấu hiệu trước ngực bọn họ.

Chất liệu tạo thành dấu hiệu được làm bằng kim loại, bạc, đồng, sắt, cấp bậc từ cao xuống thấp.

Dấu hiệu hình ngôi sao là cấp cao nhất, còn sắt là cấp thấp nhất, những tên sát thủ bình thường khác thì chỉ mặc đồng phục của Mafia, không hề có dấu hiệu gì.

Nhưng L.joe đã nhìn thấy dấu hiệu hình ngôi sao từ bốn kẻ kia, vậy thì chúng chính là sát thủ có cấp bậc cao nhất trong tổ chức Mafia.

Là ai mà lại gấp rút muốn lấy mạng anh như vậy?

Không tiếc tiền thuê bốn sát thủ cao cấp!

Hừ! Khóe miệng L.joe cong lên nụ cười tàn nhẫn, nụ cười đầy mạnh mẽ và ngang tàng. Đây là lần đầu tiên ChanHee thấy nụ cười này của anh.

Anh cúi đầu xuống, nhìn vào sắc mặt trắng bệch của ChanHee,  giọng điệu trở nên mềm nhẹ hơn:

- Hee Hee, sợ sao?

Ngữ khí đầy quan tâm và yêu chiều.

- Chỉ cần có anh ở đây, em không sợ!

ChanHee ngẩng mắt lên, cố nén sợ hãi.

- Ngoan lắm!

L.joe đau lòng cúi người xuống, hôn lên cái trán trơn bóng của cậu, vì anh thấy được sự hoảng sợ đang được ẩn nhẫn trong mắt ChanHee.

- Dù có phát sinh ra bất cứ chuyện gì, em phải nhớ kỹ, phải đi theo sát phía sau anh!

Ánh mắt L.joe lộ ra sự căng thẳng.

- Vâng! – ChanHee gật đầu.

Cậu không muốn vì bản thân mình mà L.joe bị phân tâm. Qua lần đấu nhau vừa rồi, rõ ràng bốn người đó không phải là đối thủ của anh, nhưng vì còn quan tâm đến cậu nên L.joe mới không đấu nhau tiếp với bọn họ.

Nghĩ đến đây, trong lòng ChanHee lại nhói đau.

Hai người bắt đầu đi ra ngoài, cùng lúc đó, đôi mắt của L.joe cũng đầy cảnh giác.

Bọn họ cần phải lập tức rời khỏi nơi này, nếu không thì không riêng gì bọn sát thủ mà còn có cả cơn dư chấn nữa.

Hiện giờ, trước mắt bọn họ chỉ có hai con đường, một là bất chấp nguy hiểm chạy về phía xe đỗ, hơn nữa còn phải đợi cứu viện bằng trực thăng, nhưng rõ ràng đây là tình huống bất lợi với bọn họ.

Lúc này nơi đây chỉ là đống phế tích, đường phố bị san bằng, cầu cống bị sập hết, khắp nơi bị bao phủ bởi khói đặc và sương mù, rõ ràng không thể nắm bắt được vị trí chiếc xe.

Bê tông cột nhà bày la liệt khắp mọi nơi, những thi thể cũng ngổn ngang.

Lơ lửng trên không trung còn có những cột thép, con đường vốn đẹp đẽ giờ trông hết sức tơi tả, những bức tường vàng ố đổ sập xuống, như một loại dụng cụ có thể làm trày da tróc thịt con người...

Rõ ràng động đất đã gây ra ảnh hưởng cực lớn, bề mặt bị nứt vỡ, ngay cả hai bên bờ sông cũng xuất hiện những khe nứt.

- A...

Do quá căng thẳng, ChanHee hoàn toàn không để ý lắm đến tình trạng ngổn ngang xung quanh. Cậu dẫm một bước xuống, vốn tưởng là chắc chắn, không ngờ lớp đất trên bề mặt bỗng như bị tan ra.

Cái khe như chiếc miệng rộng của một con mãnh thú, ChanHee đang nắm chặt lấy tay L.joe, đột nhiên bàn tay ấy bị nới lỏng ra...

- Hee Hee...

L.joe nhanh chóng giữ chắc lấy tay ChanHee, phòng cậu bị ngã xuống.

- ByungHun...

ChanHee cảm thấy dưới chân hoàn toàn trống rỗng, cậu theo bản năng nhìn xuống dưới.

- Hee Hee, đừng nhìn xuống, đưa tay kia cho anh, anh kéo em lên!

L.joe hiểu ý định của ChanHee, lập tức lớn tiếng kêu lên.

Cái khe rỗng sâu không thấy đáy, tựa như một vách núi đen ngòm. Còn toàn bộ cơ thể của ChanHee đang lơ lửng trong không trung, một tay được L.joe giữ chặt, còn tay kia đang bấu chặt lấy bề mặt của khe hở.

- ByungHun...

ChanHee cố nén cảm giác sợ hãi kinh hoàng, đưa tay kia lên giữ chắc tay L.joe. Tuy cậu nghe lời anh, không nhìn xuống dưới, nhưng từ ánh mắt khẩn trương và căng thẳng của L.joe, có thể nhận ra cậu đang bị nguy hiểm.

- Hee Hee, đừng sợ, nắm chặt tay anh!

Trên trán L.joe túa đầy mồ hôi lạnh, tay anh nắm chắc lấy tay ChanHee.

Đúng lúc anh kéo ChanHee lên...

- ByungHun...

ChanHee hét lên, cậu mở to hai mắt, nhìn bốn tên sát thủ đằng sau L.joe.

L.joe chỉ lo cứu ChanHee, hoàn toàn xem nhẹ tình hình sau lưng mình.

Lúc anh giật mình, thì một tên sát thủ lập tức giơ tay lên, bổ thẳng xuống người L.joe...

- A... - ChanHee hét lên kinh hãi, còn L.joe không hề phòng bị đã bị ngã xuống đất.

ChanHee cảm giác cả cơ thể đang rơi xuống, nhưng bỗng chốc, cậu lại nhìn thấy L.joe trên đỉnh đầu.

L.joe tuy bị ngã xuống đất nhưng tay anh vẫn bấu chặt lấy một khe rãnh, còn tay kia như chiếc kìm sắt bóp chặt lấy tay ChanHee.

- ByungHun, buông em ra...

Ánh mắt ChanHee lóe sáng, cậu kiên định nhìn L.joe.

Cậu phải làm như vậy, vừa rồi khi liếc xuống, cậu hiểu cái khe dưới chân mình sâu đến mức nào. Đây căn bản không được gọi là khe, mà phải gọi là vách núi đen ngòm sâu thẳm mới đúng. Nếu L.joe không buông cậu ra, vậy thì cả anh và cậu sẽ phải chết.

Đôi mắt L.joe đầy kiên định, anh lớn tiếng hô với ChanHee:

- Hee Hee, nắm chặt tay anh!

Thân hình cao lớn của anh gần như bao phủ hoàn toàn trên đỉnh đầu ChanHee.

ChanHee nở nụ cười buồn, như đóa hoa diễm lệ:

- ByungHun, buông em ra đi!

Khi nói câu này, trong lòng cậu lại cảm thấy thoải mái như được giải thoát. Lần trước là vì bản thân cậu, còn lần này, là vì L.joe.

Nụ cười ấy của ChanHee khiến trái tim L.joe đau đớn, anh cắn răng, gân xanh trên tay đã nổi đầy lên.

- Hee Hee, anh từng nói rồi, cả đời này anh sẽ không buông em ra, trừ khi anh chết...

- Không... ByungHun!

ChanHee ngân ngấn nước mắt, cậu bắt đầu không thấy rõ L.joe nữa rồi.

Cậu cố gắng không để nước mắt trào ra, bởi vì cậu phải nhớ kỹ dáng vẻ của L.joe, nhớ kỹ sự dịu dàng của anh dành cho cậu...

Ba tên sát thủ chậm rãi đi tới...  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro