chap 28: thử thách sự sống chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Trong một nơi hoang tàn như thế này, mấy tên sát thủ như những ác ma tàn sát bừa bãi xung quanh khiến người ta phải run sợ.

- ByungHun, anh mau buông tay ra, anh có nghe thấy không?

ChanHee sắp phát điên rồi, cậu gào lên với L.joe nhưng không dám giãy giụa. Cậu sợ nếu mình làm vậy sẽ khiến L.joe mất đi trọng tâm.

L.joe dùng một tay bấu chặt vào khe rãnh bên cạnh, tay kia vì bị ma sát với mặt đất tạo nên nỗi đau cực kỳ lớn, nhưng anh vẫn nắm chặt cổ tay ChanHee, ánh mắt đầy chân tình.

Anh nheo đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào mắt ChanHee, cắn răng, gằn từng tiếng nói với cậu: "Anh... sẽ không buông tay!"

- Lee ByungHun, anh đừng ngốc như vậy nữa! Anh có hiểu không, tôi không hề yêu anh, không đáng để anh cứu một người không yêu anh đâu!

ChanHee nhìn thấy những hung thần ác sát phía sau lưng L.joe, cậu gấp gáp lên tiếng.

L.joe nhìn ra suy nghĩ trong lòng cậu, anh cũng biết bốn kẻ phía sau nhất định có hành động.

Anh cong khóe miệng lên, đôi mắt đầy tình cảm:

- Hee Hee, mặc kệ em có yêu anh không, anh sẽ... không buông em ra!

Đôi mắt L.joe đầy ẩn nhẫn. Anh cảm thấy cả người bị một bàn chân hung hăng dẫm lên.

- ByungHun...

ChanHee chảy nước mắt, những giọt nước mắt trong veo như thủy tinh rơi tí tách trên gò má rồi chìm sâu xuống dưới cái hố khổng lồ.

Nếu không có cậu, L.joe tuyệt đối sẽ không nhẫn nhịn như vậy.

Cậu ngẩng đầu, xuyên qua làn nước mắt nhìn L.joe. Cậu không muốn mất anh, cậu không muốn phải thấy anh chết!

Đôi mắt đầy thâm tình và kiên nghị của L.joe ánh vào trong mắt ChanHee. Anh cắn răng, chịu đựng cú dẫm chân.

- Tổng giám đốc tập đoàn quốc tế Lee thị đúng là có bộ xương cứng thật đấy! – Tên sát thủ càng dẫm mạnh chân hơn.

- Hừ! – L.joe lo lắng đến an nguy của ChanHee, không dám thay đổi tư thế. Anh chỉ có thể để mặc mấy người này, chỉ có tiếng cười châm chọc đầy lạnh lẽo bật ra, đôi mắt lạnh như băng.

- Mày còn kiên trì gì nữa? – Một tên sát thủ cười lạnh, sau đó hắn móc súng ra, dí chặt vào gáy của L.joe.

- Đừng... đừng! – Âm thanh thê lương của ChanHee bị không khí xé nát thành từng mảnh nhỏ.

* * *

Trong văn phòng.

- Cái gì? Anh nói lại lần nữa xem! – Giọng nói lạnh lùng và sốt ruột của Woo ChangBum vang vọng khắp phòng làm việc.

Sau đó, anh ta lập tức bước lên, túm lấy cổ áo của người đàn ông trước mặt.

- Chẳng phải lúc trước chúng ta đã nói là chỉ đối phó với Lee ByungHun thôi sao?

Người đàn ông hơi nhíu mày, sóng nước trong mắt chẳng hề dao động khi nhìn ChangBum: "Không lấy ChanHee làm mồi, sao Lee ByungHun có thể bị dụ đi đến nơi đó chứ?"

- Anh... quá đê tiện...

Ánh mắt ChangBum như đang bốc hỏa, anh ta giơ tay lên, đấm vào mặt người đàn ông.

Người đàn ông cao lớn không đứng vững, lùi về phía sau mấy bước rồi dựa hẳn người vào khung cửa sổ.

- Hừ...

Nét mặt tuấn dật của người đàn ông nở nụ cười lạnh, sự lạnh lẽo ngập tràn đôi mắt.

- Tôi đê tiện ư? Woo ChangBum, lúc trước là ai cam tâm tình nguyện hợp tác với tôi? Giờ anh mới nhận ra điều này à?

- Nhưng tôi không cho phép làm hại ChanHee! – anh ta siết chặt nắm tay, gào lên với người đàn ông mặc áo đen.

Người đàn ông cười lạnh, anh ta lau vết máu trên khóe miệng, rồi chậm rãi bước từng bước:

- Woo ChangBum, anh cho là anh có thể thoát khỏi mối quan hệ này sao? Kế hoạch này anh cũng có tham gia đấy!

ChangBum nhìn chằm chằm người đàn ông, phẫn hận nói: "Cậu căn bản là không hề làm đúng như kế hoạch ban đầu".

Người đàn ông nhếch mày, nhìn ChangBum:

- Woo ChangBum, tôi chỉ muốn tìm một cách thức an toàn với bản thân để loại bỏ Lee ByungHun. Anh biết không, lần này ông trời đã giúp chúng ta, những người đi cùng Lee ByungHun đến khu vực bị thiệt hại đều không liên lạc được qua sóng di động, người phụ trách chỉ có thể gọi điện cho ChanHee. Chúng ta còn chưa làm gì cả, chỉ lợi dụng tâm lý khẩn trương của họ để mượn đao giết người mà thôi!

- Hừ! Chẳng lẽ người để lại lời nhắn cho ChanHee không phải đã bị cậu mua chuộc à? – Woo ChangBum cười lạnh.

- Đúng, nhưng tuyệt đối không có ai nghi ngờ gì hết! Mà đúng là sau buổi trưa sẽ có dư chấn, di động của bọn họ không liên lạc được, anh ta gọi cho ChanHee có gì là sai?

- Tôi mặc kệ cậu đối phó với Lee ByungHun như thế nào, nhưng tôi không cho phép cậu làm hại đến ChanHee, mau chóng bỏ lệnh truy đuổi bọn họ đi!

Woo ChangBum cất giọng lạnh lùng.

Đúng vào lúc này...

Rầm! Cửa phòng bị đẩy ra.

Một cô gái mặc bộ trang phục xa hoa xông vào, vẻ mặt cũng giống hệt như ChangBum, cô ta xông về phía người đàn ông.

- Em vừa nghe được cuộc nói chuyện của hai người, tại sao anh lại muốn giết Lee ByungHun? – Đôi mắt của cô gái xinh đẹp bùng cháy lửa giận, nhưng không hề ảnh hưởng đến dáng vẻ mỹ miều của cô ta.

Người đàn ông nhìn dáng vẻ thịnh nộ của cô gái, hệt như đang nhìn thấy một đóa hoa xinh đẹp nở rộ, khóe miệng nở nụ cười tà:

- Chuyện này hẳn là em cũng biết rồi đấy!

Cô gái kinh hoàng, liếc nhìn ChangBum rồi lại nhìn khuôn mặt gian ác của người đàn ông, cất giọng đầy sắc bén: "Anh quả thực không hề làm theo kế hoạch!"  

  Người đàn ông nhún vai: "Tốt lắm, em nói kế hoạch xem thế nào?"

- Lúc trước kế hoạch của chúng ta là vây bắt bọn họ ở khu vực xảy ra thiệt hại, sau đó công bố tin tức giả cho giới truyền thông, dựa vào đó để chèn ép Lee thị, chờ thị trường chứng khoán bắt đầu phiên giao dịch sẽ khiến cho giá cổ phiếu của Lee thị sụt giảm. Sau đó chúng ta mượn cơ hội này để mua vào cổ phiếu của Lee thị. Chính anh đã nói, anh chỉ cần Lee thị, anh đâu có nói anh muốn tính mạng của Lee ByungHun!

Người đàn ông hừ lạnh, nói từng câu từng chữ: "Một khi đã như vậy, tôi đây sẽ nói rõ cho em biết, thứ tôi muốn không chỉ có Lee thị, tôi còn muốn... Lee ByungHun chết!"

Ngữ khí trầm thấp nhưng đầy tàn nhẫn.

- Anh... anh là kẻ tiểu nhân! – Cô gái giận đến mức sắp phun ra lửa.

Bốp! Người đàn ông vung tay tát cô gái.

Sau đó, anh ta bước lên, vòng tay ra sau gáy túm chặt tóc cô gái, không hề thương tiếc chút nào, buộc cô ta phải ngẩng lên nhìn:

- Cái đồ đê tiện ăn cây táo rào cây sung này, tốt nhất cô thông minh lên cho tôi, tôi nâng cô lên được thì cũng hủy hoại cô được!

Nét mặt người đàn ông đầy hung bạo, anh ta dằn mạnh từng từ một, lực từ bàn tay cũng tăng thêm.

Một khẩu súng lạnh như băng đặt sau gáy người đàn ông...

- Tôi không có hứng thú xem hai người diễn kịch đâu, nhanh hạ lệnh bảo đám người đó không truy đuổi nữa!

ChangBum đứng phía sau người đàn ông, họng súng từ gáy chuyển đến huyệt thái dương, sau đó anh ta ném điện thoại cho người đàn ông.

Ánh mắt người đàn ông lướt qua tia kinh ngạc trong giây lát, sau đó khóe môi anh ta cong lên nụ cười khinh thường: "Ồ, vậy mà anh cũng tìm được khẩu súng tôi cất cơ à!"

- Nói linh tinh ít thôi, mau gọi điện thoại đi! – ChangBum chau mày, quát lên.

- Ok! – Người đàn ông thỏa hiệp, cười lạnh rồi lắc lắc chiếc điện thoại:

- Ở đó không có sóng điện thoại, làm sao liên lạc được!

- Cậu khắc có biện pháp liên lạc với bọn chúng, mau lên! – ChangBum đập họng súng vào trán anh ta, khí thế bức người.

Ánh mắt của người đàn ông lộ vẻ bát đắc dĩ, sau đó anh ta đi đến bên cạnh bàn làm việc.

ChangBum không hề thả lỏng một giây phút nào, đôi mắt nhìn chăm chú từng hành động của anh ta, khẩu súng chưa hề buông lỏng.

- Đây là thiết bị theo dõi bằng vệ tinh duy nhất có thể liên lạc được với bọn họ, chỉ cần tôi ấn nút màu đỏ, bên đó sẽ tự khắc rút lui! 

ChangBum không nói gì, nhướng mắt ý bảo anh ta hành động.

Người đàn ông ấn nút, sau đó lạnh lùng nhìn ChangBum và cô gái:

- Hai người tuyệt đối sẽ vì hành động ngu xuẩn của bản thân mình hôm nay mà phải trả cái giá rất đắt!

Sau đó, anh ta đảo mắt nhìn về phía thiết bị theo dõi.

ChangBum và cô gái lập tức rùng mình.

* * *

Ở khu vực xảy ra thiệt hại, tất cả chìm trong màn sương mù...

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, yên lặng đến cực điểm.

Bốn tên sát thủ như loài sói, họng súng đen ngòm dí thẳng vào sau gáy L.joe.

Còn ChanHee lúc này cũng đầy tuyệt vọng.

Đột nhiên...

Bên hông bốn tên sát thủ bỗng lóe sáng, tiếng tít tít rất nhẹ vang lên.

- Lui lại!

Bọn sát thủ không ngờ lại nhận được lệnh rút lui, chúng nhìn nhau rồi lập tức buông tha cho L.joe và ChanHee, nhanh chóng biến mất.

Lúc này L.joe chẳng còn quan tâm được nhiều đến thế, khi vật cản biến mất, anh lập tức dùng sức:

- Hee Hee, nắm chặt lấy tay anh, đừng... buông tay ra! – L.joe cố gắng nhịn đau, anh cắn răng muốn kéo cậu lên.

Cơ thể ChanHee như được kéo lên được một nửa, cánh tay rắn chắc của L.joe tiếp thêm sức, kéo tuột người cậu lên.

ChanHee ngã vào lòng L.joe.

- Hee Hee, em sao rồi? L.joe ngồi dậy, ôm chặt lấy cậu, một phần cánh tay anh đã biến thành màu tím.

- L.joe...

ChanHee thì thào tên anh, sau đó cậu ôm chặt L.joe như tìm được phao cứu sinh, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào cổ anh. Vừa tìm được con đường sống từ chỗ chết khiến cậu bật khóc.

- L.joe... chúng ta... chúng ta không chết... chúng ta còn sống?

Cậu thật sự không thể tin nổi, cậu còn tưởng L.joe và cậu sẽ chết chắc.

Bàn tay to, dày và rộng của L.joe trấn an ChanHee bằng cách vỗ nhẹ lưng cậu. Anh biết cậu rất sợ, vậy nên anh muốn cậu cứ khóc thật to, giải tỏa hết sự lo lắng trong lòng ra ngoài.

Những chuyện như vậy anh đã quá quen rồi, thương trường như chiến trường, ngay từ ngày đầu tiên tiếp xúc với những chuyện làm ăn, anh đã hiểu rõ đạo lý này. Trừ khi là anh chủ động buông tha hoặc cam tâm tình nguyện trở thành kẻ yếu, còn không thì anh càng mạnh, sự nguy hiểm anh gặp phải càng tăng lên, còn anh cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho điều này.

Nhưng hôm nay, anh lại sợ, anh sợ vì sẽ làm liên lụy đến cậu bé này. Lúc đó, anh hiểu rằng cậu bé này mới là quan trọng nhất, thậm chí quan trọng hơn cả tính mạng của anh.

L.joe nhẫn nại chờ đợi tâm trạng của ChanHee ổn định trở lại, anh nhẹ nhàng nói bên tai cậu: "Được rồi, mọi chuyện đã qua rồi, anh sẽ luôn ở bên cạnh em".

Giọng nói êm ái đầy cưng chiều của những đôi yêu nhau.  

  ChanHee khóc thút thít ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm nước nhìn L.joe:

- Sao anh lại không buông tay ra? Anh ngốc thế, nếu vừa rồi bọn chúng nổ súng thật thì sao?

cậu khóc lóc la lên, một tay còn đánh vào lồng ngực của L.joe.

Đôi mắt của L.joe toát lên vẻ đau lòng, anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ của ChanHee. Anh không sợ đau, cậu đánh anh chỉ như gãi ngứa mà thôi, anh chỉ sợ cậu làm đau bản thân mình.

- Chúng ta đều là đồ ngốc! – Anh nhẹ nhàng nói với cậu, ngón tay thon dài dịu dàng lau nước mắt.

- Hee Hee, anh thật sự rất sợ sẽ mất em, sau này em đừng bảo anh phải rời xa em, anh sợ lắm, được không?

Chỉ một lần này thôi, L.joe thấp giọng như đang cầu xin ChanHee, hoàn toàn không phải vẻ ra lệnh ngông cuồng gì cả.

ChanHee ngẩng mặt lên, nước mắt lại trào ra, cậu nhìn nhầm sao? cậu nghe nhầm sao?

Vẻ mặt căng thẳng của L.joe không thể nào là lừa dối, trong khoảnh khắc đó, rốt cuộc cậu cũng hiểu mình quan trọng thế nào trong lòng anh, cũng chính vào lúc đó, cậu cũng nhận ra L.joe ở trong lòng mình.

Đây mới là L.joe của cậu...

ChanHee nhìn vào đôi mắt đen ngập tràn tình yêu của L.joe, cậu gật đầu, nghẹn ngào nói: "không đâu, em sẽ không nói như vậy nữa đâu, em muốn anh ở bên cạnh em."

L.joe lại ôm chặt cậu vào lòng. sự bất lực của cậu khiến lòng anh đau nhói. Cả đời này anh sẽ bảo vệ cậu, bảo vệ cậu bé còn quan trọng hơn cả tính mạng anh!

Lát sau, L.joe xoa nhẹ lên cổ tay thâm tím của ChanHee, nhẹ giọng hỏi: "Có đau không?"

ChanHee lắc đầu, cậu nín khóc, mỉm cười nhìn vào đôi mắt đau lòng của L.joe.

Sau đó, cậu lập tức kéo cánh tay của L.joe ra xem, sốt ruột hỏi: "Cánh tay anh..."

cậu nhớ lúc L.joe kéo mình lên, tay anh dí sát xuống mặt đường, cánh tay L.joe hơi rướm máu, nhưng may mắn là không nghiêm trọng lắm.

ChanHee cắn chặt môi, lại nghẹn ngào.

- Ngốc ạ, anh mình đồng da sắt, chút này có là gì đâu? - L.joe cười, sau đó kéo ChanHee đứng dậy:

- Chúng ta rời khỏi đây thôi, nếu không phải dư chấn, chúng ta sẽ thật sự thành đôi uyên ương số khổ đấy!

Bên môi anh thấp thoáng nụ cười.

ChanHee trừng mắt nhìn L.joe, sau đó cất giọng oán trách: "không cho anh nói bậy!"

- Được, được, anh không nói! - L.joe ôm lấy bả vai ChanHee, cất tràng cười sang sảng.

ChanHee cảm thấy cực kì hạnh phúc, cậu có cảm giác lúc này cậu là người hạnh phúc nhất trên đời, được L.joe yêu thương, chiều chuộng. Cho dù nếu có một ngày sự yêu thương cưng chiều này biến mất, cậu cũng không hối tiếc.

Dường như, muốn để con người hiểu ra đạo lý, ông trời đã tạo ra hàng ngàn những khó khăn gian khổ, thách thức sự kiên cường của con người, vậy nên con người mới càng ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn. Còn những kẻ yếu đuối chỉ còn lại xương cốt, sinh mệnh biến mất.

Đây là điều mà họ không thể dự tính được, cũng không thể ngăn cản được, bọn họ đã hoàn toàn xem nhẹ uy lực của dư chấn.

Khi L.joe và ChanHee bước từng bước ra ngoài, loáng thoáng nghe thấy tiếng gọi.

- Anh Lee... cậu ChanHee... - Là tiếng gọi nơm nớp lo sợ của mấy vị quan chức.

Từ hướng phát ra âm thanh, họ đoán mấy người đó không ở xa lắm.

- Chúng tôi ở đây! - Hai mắt ChanHee sáng ngời, cậu lớn tiếng hô lên.

L.joe kéo tay ChanHee, cúi đầu cười: "Tinh lực của em hồi phục nhanh đấy nhỉ!"

Ngay lúc đó, ChanHee còn chưa kịp phản ứng gì...

Chỉ trong một cái chớp mắt, toàn bộ khắp mọi nơi như một bàn tay của người khổng lồ bóp vụn, ra sức chà đạp.

Từng dòng nham thạch nóng chảy dưới mặt đất cuộn trào. Dòng nham thạch từ lớp vỏ trái đất di chuyển với tốc độ cực kì nhanh, dòng này hợp nhất với dòng kia, cho tới khi đạt được đến một cường độ cực lớn thì đột nhiên tan chảy...

Dường như có hàng trăm quả bom nguyên tử đột nhiên nổ tung, mặt đất chấn động, gió gào thét, toàn bộ khu vực này chìm trong cơn dư chấn.

một tòa nhà đã bị sập trước đó gần L.joe và ChanHee đột nhiên lay động, tiếng rầm rầm vang lên.

rõ ràng cơn dư chấn này cực kì uy lực...

- Hee Hee, nắm chặt tay anh! Chạy mau! - L.joe gấp gáp ra lệnh, bàn tay to cầm chặt tay ChanHee.

ChanHee hoàn toàn choáng váng, lớn tới từng này nhưng cậu chưa bao giờ gặp phải cảnh tượng hoảng sợ như thế này. cậu cắn răng, nắm chặt tay L.joe, cố gắng không quay đầu nhìn những tòa nhà đang sập xuống phía sau.

L.joe cố nén cảm giác choáng váng và vô lực do cơn dư chấn mang lại, anh cố gắng kéo ChanHee chạy về phía khu đất trống.

Nhưng...

Từng tảng đất đá liên tiếp dội xuống, họ căn bản không thể tìm được một khu đất trống hoàn chỉnh.

Cái chết chỉ còn trong chớp mắt, L.joe và ChanHee cũng đang ở trên đầu sao của tử thần.

Khi anh cố gắng trốn tránh, một nguồn sức mạnh cực lớn bổ nhào về phía họ, mang theo sự hung mãnh và cuồng dã như muốn diệt sạch mọi sinh mệnh.

- L.joe... A... - ChanHee sợ tới mức hét lên chói tai, sau đó cậu chỉ cảm thấy cả người mình bị va đập, trước mắt bỗng tối sầm, chẳng nhìn rõ thứ gì.

- Hee Hee...  

**

  Khắp nơi toàn là phế tích, mọi thứ xung quanh chìm trong bóng tối và hỗn độn, tất cả tràn ngập thê lương, không hề có chút hy vọng, chỉ có cái chết là cận kề...

Sự uy hiếp mà L.joe và ChanHee gặp phải cũng như đang bên bờ vực thẳm...

- Khụ... khụ... Hee Hee..

Khi L.joe mở mắt ra, anh phát hiện bản thân đang ở trong một khu vực hoàn toàn tối om. Anh phủi hết bùn đất trong miệng, đưa tay lên lau khóe miệng.

Còn tay kia của anh vẫn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của ChanHee, thân hình cao lớn che chắn hoàn toàn cho thân hình bé nhỏ của ChanHee.

- Hee Hee... tỉnh lại đi! Hee Hee...

L.joe xoay người ngồi dậy, kéo ChanHee vào trong lòng, cố gắng xem xem cậu có bị thương ở đâu không.

Nhưng bóng tối che khuất hai mắt, anh không nhìn rõ ChanHee ở trước mắt.

- Ưm... L.joe... Khụ... khụ... sao em không thấy anh?

ChanHee khó khăn mở mắt ra, nhưng... vẫn chỉ có bóng tối. Cậu vừa mở miệng nói, bụi đất xung quanh khiến cậu bị sặc.

- Hee Hee, em cử động một chút xem, xem trên đầu em có bị thương không?

L.joe nâng người cậu dậy, quan tâm hỏi han.

ChanHee cảm thấy cổ họng khô rát. Cậu nhớ khi dư chấn xảy ra, L.joe đã dùng cơ thể anh để che chắn cho cậu.

- Em không sao...

ChanHee cố nén sợ hãi trong lòng, bàn tay nhỏ bé hươ hươ theo hướng L.joe phát ra tiếng nói, rồi đặt lên khuôn mặt kiên nghị của anh, kích động nói:

- Có anh ở bên bảo vệ, sao em lại xảy ra chuyện gì được chứ?

Ánh mắt L.joe thoáng đau đớn, anh càng ôm chặt cậu vào lòng hơn, kiên định nói:

- Hee Hee, anh nhất định sẽ đưa em ra ngoài!

- L.joe... chúng ta... hiện giờ có phải chúng ta bị chôn dưới lớp đất đá rồi không?

L.joe không trực tiếp trả lời câu hỏi của ChanHee, bàn tay to của anh nhẹ nhàng vỗ lên đầu cậu, cố gắng làm cho cậu bình tĩnh lại:

- Hee Hee, tin anh, nhất định chúng ta sẽ ra được ngoài!

Giọng nói trầm thấp đầy kiên định.

ChanHee nằm trong lòng L.joe, lẳng lặng cảm nhận hơi thở ấm áp và nhịp tim đập trầm ổn của anh. Tuy cậu không thấy vẻ mặt của anh, nhưng cậu có thể cảm nhận được sự bảo vệ đầy ấm áp của anh.

Cậu bắt đầu trở nên dần bình tĩnh hơn, dường như chưa bao giờ bình tĩnh đến vậy. Cậu tin, chỉ cần có anh ở bên cạnh, lời anh nói cậu hoàn toàn tin tưởng...

Sự thử thách sinh tử đã xuất hiện, giọng nói đầy kiên định ấy vang lên làm chậm đi bước chân của tử thần...

L.joe ôm ChanHee vào trong ngực, bàn tay to nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cậu.

Anh cố gắng khiến đôi mắt thích ứng với bóng tối, qua chút ánh sáng di động, anh quan sát tình hình xung quanh.

Tuy ánh sáng rất nhỏ nhưng vẫn có chút giá trị.

Từ trước đến giờ, anh không sợ chết, dù gặp phải tình cảnh hiểm ác đến mấy anh cũng chẳng hề nhíu mày. Nhưng giờ có ChanHee, anh lại trở nên nhát gan, trở nên khiếp sợ khi nghĩ đến cái chết. Anh cần phải sống, cần phải yêu thương ChanHee, phải mang lại hạnh phúc cho cậu.

Nhất thời, tia sáng mỏng manh chiếu xuống, trên đầu bọn họ một khoảng là một khối đá to chặn ở trên. Xem ra tảng đá này sẽ không rơi xuống, còn anh và ChanHee chỉ có một không gian khá nhỏ hẹp.

Bốn phía đều bị vây lấy bởi mấy tảng đá khổng lồ.

ChanHee ở trong lòng L.joe, vì không khí bắt đầu trở nên loãng đi, cậu cảm thấy ngực bắt đầu khó chịu, bụi đất xung quanh tạo nên sự khó chịu đến cực điểm.

Cậu giãy ra, định đứng dậy, nhưng cả người lại nghiêng đi...

Một cơn dư chấn nữa lại xuất hiện, may mà không quá lớn.

- L.joe...

ChanHee bất giác gọi tên L.joe.

L.joe giật mình, vừa định giơ tay bắt lấy ChanHee nhưng lại bị trượt sang một bên.

Sau đó, một tiếng rầm vang lên, n một vật nặng gì đó vừa bị rơi xuống.

- A... L.joe, anh ở đâu?

Tay ChanHee vừa chạm phải một thứ thô ráp, chân cậu truyền đến cảm giác đau đớn.

L.joe sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, anh sợ tảng đá đó rơi xuống.

- Hee Hee...

Anh vội vã bổ nhào về phía ChanHee, rốt cuộc cũng nhìn rõ đó là một cánh cửa, nửa trên bị kẹt trên đỉnh đầu, còn nửa dưới của nó đang áp lên chân ChanHee.

L.joe cực kì đau lòng. Khi thấy chân ChanHee bị đá đè lên, trái tim anh như bị con dao găm cắt đôi.

- Hee Hee, em đừng cử động, anh sẽ lập tức giúp em!

Anh cố gắng áp chế cảm giác lo sợ, an ủi ChanHee.

Sau đó, anh vươn một tay ra đè lên cánh cửa, không để cho nó áp toàn bộ xuống. Tay khác lần tìm đến vị trí có thanh sắt trên cửa, muốn hạ cánh cửa xuống một cách từ từ.

Nhưng cánh cửa không hề di chuyển một chút nào, nó đã bị kẹt. Nó giống như đang châm chọc vậy, dù trông không có gì nhưng L.joe có cố gắng thế nào cũng chỉ mất công.

L.joe lập tức như biến thành một con thú đang bị vây hãm, khuôn mặt cương nghị lộ rõ vẻ sốt ruột, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi. Nhưng đôi mắt u tối của anh lại đầy kiên nghị.  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro