chap 9: tiệc trên du thuyền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Marbella* nổi danh với khí hậu tuyệt vời, bốn mùa đều chìm trong ánh nắng ấm áp, phong cảnh kiều diễm, sắc xanh thẳm của bầu trời cùng với màu nước biển ấm áp là đặc trưng nổi bật của nơi đây.

* Marbella là một đô thị trong tỉnh Málaga, cộng đồng tự trị Andalusia Tây Ban Nha.

Mặt biển xanh thẳm, chiếc du thuyền xa hoa nổi bật giữa mặt biển toát ra vẻ hấp dẫn của riêng nó. Cảnh sắc về đêm lúc này trông chẳng khác nào cảnh tượng trong mộng ảo. Những tia sáng từ đèn thủy tinh trên du thuyền chiếu rọi toàn bộ mặt biển.

Bữa tiệc trên du thuyền lần này là do một thương gia có tiếng trong giới là Từ Phong khởi xướng vậy nên khách mời cũng toàn là những thương nhân nổi tiếng trên khắp thế giới, người nào người nấy đều cực kỳ tài giỏi.

Những cô gái xinh đẹp trong bữa tiệc xa xỉ đã thu hút sự chú ý của không ít thương nhân, tất cả mọi người đều tụ tập lại tại đây.

Khi ChanHee cùng L.joe bước vào bữa tiệc đã khiến mọi người xôn xao cả lên. Các cô gái trong những bộ trang phục lộng lẫy mê đắm nhìn khuôn mặt anh tuấn cùng tác phong nhanh nhẹn của L.joe, còn những người đàn ông lại không hề che giấu nổi ánh mắt đang dán chặt lên người ChanHee, cực kỳ ghen tị với L.joe!
ChanHee chính là điểm sáng nhất trong lễ hội trên du thuyền đêm nay.

Sự hung ác và nham hiểm của L.joe càng ngưng tụ dày đặc trong mắt. Cái tên John Gallino chết tiệt này, dám thiết kế quần áo như thế này cho ChanHee mặc.

Khi ChanHee khoác bộ quần áo này lên người, thiếu chút nữa anh đã không kìm chế nổi dục vọng của mình với cậu. Nhất là lúc ở trên máy bay tư nhân, ChanHee uể oải dựa người vào ghế khiến anh chỉ muốn ra lệnh cho máy bay quay về. Cho nên anh không khó để tưởng tượng ra ánh mắt như con sói đang thèm khát của mấy người đàn ông trong bữa tiệc.

- ByungHun, cậu đến rồi! – Từ Phong khoảng hơn sáu mươi tuổi, khi thấy L.joe bước vào đại sảnh, ông vội vàng tiến lên bắt tay với anh.

- Ông Từ, lâu rồi không gặp, đúng là gừng càng già càng cay! – L.joe bắt tay lại.

- Haha, quá khen rồi! Đúng rồi, ByungHun, sức khỏe của bố cậu hiện giờ thế nào rồi? – Từ Phong và Lee ByungHan là bạn tri kỷ, nghe nói sức khỏe của Lee ByungHan không ổn, ông rất lo lắng.

- Sức khỏe của bố tôi yếu hơn sức khỏe của ông Từ đây nhưng các bác sĩ đang tiến hành điều trị, ông ấy sẽ bình phục nhanh thôi! – L.joe mỉm cười, vuốt cằm lên tiếng.

- Được, được, mong bố cậu sớm bình phục, một thời gian nữa tôi sẽ bay sang thăm bố cậu. Đúng rồi, ByungHun, lại đây đi, bác Từ giới thiệu cho cậu vài người!

ChanHee đến một góc, giống như một con bướm cô đơn.

- Này, các cô nhìn đi, hình như là thiên kim của LeeC đấy! – Mấy cô gái trang điểm xinh đẹp nhìn ChanHee từ trên xuống dưới.

- Sao có thể chứ? Nghe nói LeeC gả thiên kim cho Lee thị, sau đó cậu ấy tự sát rồi mà! – Một người xì xào bàn tán.

- Chắc là đồn thổi thôi, L.joe cũng không nói gì, việc riêng của anh ấy người ngoài đâu có biết nhiều!

- Cho nên mới nói làm sao cậu ấy có thể là vợ của L.joe được chứ? Thôi... mau nhìn kìa, L.joe ở kia kìa! Đẹp trai quá!

Mấy cô gái háo sắc như thấy mật ngọt, lập tức di chuyển tầm mắt.

ChanHee cũng nhìn về phía cách đó không xa, L.joe đang tao nhã cầm một ly rượu, mỉm cười nói chuyện cùng một vài thương nhân khác. Bóng dáng cao lớn của anh nổi bật lên khí chất vương giả, cũng thể hiện rõ phong thái của người làm ăn. Không còn nghi ngờ gì nữa, anh chính là tiêu điểm!

ChanHee thở dài, cụp mắt xuống!

Cậu luôn không thích tham gia mấy buổi tiệc liên quan đến thương mại thế này, dù là tiệc do bố cậu tổ chức, cậu rất ít khi tham gia. Huyệt thái dương giật giật, đau nhói, cậu rất muốn đi nghỉ ngơi một chút.

- L.joe, lâu lắm không gặp! – Một giọng nói trầm ấm vang lên sau lưng L.joe.

L.joe hơi quay người lại. Khi thấy người đứng phía sau, anh mỉm cười, quay sang nói xin lỗi với mấy người thương nhân vừa nói chuyện rồi sải bước về người kia.

- Tước! Vẫn còn sống cơ à! – L.joe cất tiếng cười sang sảng, hai người nắm chặt tay nhau.

Người đàn ông được gọi là "Tước" trông rất khôi ngô, khuôn mặt hoàn mỹ như ánh mặt trời, cả người toát ra sự ngang ngạnh, đường nét góc cạnh trên khuôn mặt anh ta cũng như được điêu khắc giống L.joe nhưng đôi mắt thì vừa thâm thúy vừa u tối, có vẻ cuồng dã không câu nệ, đôi môi mỏng tà mị mà gợi cảm.

Hai người đàn ông xuất sắc đứng cùng một chỗ càng khiến mọi người chú ý.

Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi nhíu mày lại: "Này, L.joe, cậu tàn nhẫn vừa thôi nhé, lâu rồi không gặp nhau mà vừa gặp mặt đã rủa nhau thế à!"

- Đây là em gái tớ, Hoàng Phủ Ngưng! Con bé vừa tốt nghiệp về nước! – Anh nhìn về cô gái trông như con búp bê bằng sứ đứng sau lưng Hoàng Phủ Ngạn Tước.

- Chào anh, em thường nghe anh ấy nhắc đến anh! – Sóng mắt của cô gái dao động, đôi mắt trong veo như mặt hồ tĩnh lặng nhìn L.joe.

L.joe hơi vuốt cằm rồi mỉm cười đáp lễ.

- L.joe, cậu trai xinh đẹp kia đi cùng cậu à? – Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn ChanHee cách đó không xa rồi nở nụ cười tà mị.

Ngoại hình của hai người bắt mắt như vậy, anh ta không muốn chú ý cũng khó.

L.joe nhàn nhã uống một hớp rượu sau đó dùng ánh mắt khẳng định nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước.

- Là ChanHee? – Hoàng Phủ Ngạn Tước thử hỏi, anh ta cảm thấy cậu trông rất quen.

- Sao? Có vẻ cậu có hứng thú quá nhỉ? – L.joe hơi nhíu mày.

Hoàng Phủ Ngạn Tước thức thời, nhún vai, dù là bạn tốt nhưng anh ta cũng không can thiệp quá sâu vào chuyện riêng tư của L.joe.

Hoàng Phủ Ngưng thì chăm chú nhìn L.joe. Người đàn ông này toát ra khí chất của bậc quân vương nhưng rất khác anh trai cô. Anh có khuôn mặt tuấn tú như được điêu khắc nhưng cũng hết sức lạnh lùng khiến phụ nữ nhìn vào phải khuất phục trước anh.

Hoàng Phủ Ngưng càng nhìn, khuôn mặt lại hơi đỏ lên. Sau đó, cô nhìn về phía ChanHee đứng cách đó không xa. ChanHee? Cậu ấy chính là ChanHee?

Ánh mắt Hoàng Phủ Ngưng vụt qua tia ghen tỵ.

ChanHee ở cách đó không xa nhìn cảnh tượng này, cậu hiểu rất rõ ý nghĩa của khuôn mặt đỏ ửng của cô gái kia.

Hai năm trước chẳng phải cậu cũng như thế sao? Lần đầu tiên nhìn thấy L.joe, từng cử chỉ tao nhã và tôn quý của anh đầy vẻ vương giả, cách nói năng cơ trí mà mê người như bậc vương tử khiến trái tim cậu rung động.

Nhưng, L.joe không phải là vương tử! Có lẽ từ người anh tỏa ra khí chất của vương tộc nhưng hành động của anh lại tàn nhẫn như ác ma, không ngừng xé nát con tim cậu.

Sự cô đơn trên khuôn mặt cậu càng nồng đậm. Cô gái kia như đóa hoa quỳnh, đôi mắt trong veo của cô ấy ngắm L.joe không rời mắt lại khiến cậu cảm thấy đau lòng.

-----------------  

 Huyệt thái dương của ChanHee hơi đau đau! Ở đây thật là buồn chán, cậu lững thững đi ra ngoài.

Một đôi mắt đố kỵ vẫn luôn dõi theo từng hành động của ChanHee, khi ChanHee rời khỏi đại sảnh, chủ nhân của đôi mắt cũng đi theo sát phía sau.

Tất cả mọi chuyện đều không thoát nổi đôi mắt của L.joe dù ngoài mặt anh vẫn đang cười nói vui vẻ, đôi mắt đen như chim ưng của anh hơi nheo lại, hơi thở tản ra đầy mùi nguy hiểm.

Màn đêm yên tĩnh nhẹ nhàng bao phủ khắp boong tàu quanh du thuyền, ChanHee ngẩng đầu đón nhận làn gió biển, cậu cảm thấy sự buồn bực trong lòng cũng bị gió cuốn đi.

- Cậu là ChanHee? – Một giọng nói yêu kiều vang lên sau lưng ChanHee.

ChanHee như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, cậu quay người lại.

Là Hoàng Phủ Ngưng! ChanHee hơi ngẩn người, không phải cô ấy đang ở cùng L.joe à?

- Tôi là Hoàng Phủ Ngưng, cậu đúng là ChanHee? – Hoàng Phủ Ngưng thấy ChanHee xoay người lại, hơi nghi ngờ.

Vừa rồi nhìn từ xa, cô xác định cậu quả thật rất đẹp nhưng không ngờ cậu ấy lại giống hệt một mỹ nhân như vậy. Bộ lễ phục màu đen lung linh ôm gọn lấy thân hình cậu, hàng lông mày rậm như làn thu thủy, làn da trắng trẻo như ngọc nổi bật giữa màn đêm đen, đôi mắt trong veo như hồ nước hơi dao động nhưng lại hết sức thanh lạnh!

ChanHee hơi vuốt cằm: "Tôi là ChanHee, cô tìm tôi có việc gì?"

Giọng nói của cậu trong veo như nước ngoài biển khơi.

- Nghe nói cậu đã chết rồi, sao lại... – Hoàng Phủ Ngưng hít sâu một hơi, cậu ta quả nhiên là ChanHee, là vợ của L.joe! Nghĩ đến đây, cảm giác ghen tuông trào lên trong lòng cô.

- Cô Hoàng Phủ lại tin rằng trên đời này có quỷ à? – ChanHee hơi buồn cười khi nhìn phản ứng của cô gái này.

Hoàng Phủ Ngưng á khẩu, thẹn quá hóa giận:

- Hừ! Tôi đây không quan tâm đến chuyện trước kia của L.joe, tôi chỉ nói một câu thôi, tôi muốn cậu rời khỏi L.joe!

ChanHee day tay lên trán, huyệt thái dương ngày càng đau nhức.

Giọng nói lanh lảnh của Hoàng Phủ Ngưng bỗng chốc đánh vỡ hoàn toàn ấn tượng của cô về cậu. Cô không ngờ nhìn bề ngoài một người có vẻ yếu đuối như chiếc bình làm bằng gốm, nhưng thật ra...

- Cô Hoàng Phủ, tôi nghĩ cô nhầm rồi, những lời này cô phải nói cho L.joe nghe chứ! – ChanHee phản cảm, hơi nhíu mày lại.

Đây cũng chính là nguyên nhân khiến cậu không thích tham gia những bữa tiệc thương mại như thế này, luôn có rất nhiều những cô gái đáng ghét!

- Haha, đúng là buồn cười, ý của cậu là L.joe quấn quýt bên cậu à? Anh ấy căn bản là chẳng thích cậu! Không ngờ cậu chủ của tập đoàn LeeC lại không biết xấu hổ như vậy! – Hoàng Phủ Ngưng cất giọng khinh thường.

- Cô thích kiếm chuyện thì đi tìm người khác đi, tôi không có thời gian tiếp chuyện với cô! – ChanHee không còn bình tĩnh nữa, cậu cảm thấy đứng ở đây cùng cô ta khiến cậu hít thở không thông.

- Cậu... – Hoàng Phủ Ngưng nghẹn họng! Khi thấy ChanHee chuẩn bị rời đi, cô ta nhảy lên trên, hai tay ôm chặt lấy lan can thành tàu.

- Cầu xin cậu, nhường L.joe cho tôi đi, tôi thật sự rất thích anh ấy! –Giọng nói của Hoàng Phủ Ngưng cực kì mềm mại khiến người khác mềm lòng.

ChanHee hơi xoay người, khi thấy vị trí của Hoàng Phủ Ngưng, cậu chấn động, vội vàng quay hẳn người lại.

- Cô Hoàng Phủ, cô đứng ở đó rất nguy hiểm, mau xuống đây đi!

Đùa gì vậy, chẳng lẽ cô gái này muốn dùng cách thức tự sát để uy hiếp cậu? Cô ấy đứng ở chỗ cao như vậy, nhỡ ngã xuống...

Trán ChanHee toát mồ hôi lạnh, cậu thật sự không dám tưởng tượng.

- Không... Cậu Hee, tôi biết làm vậy là tùy hứng nhưng tôi thật sự không biết làm thế nào nữa, tôi... thật sự rất yêu L.joe, tôi không thể không có anh ấy!

Gió biển bắt đầu thổi mạnh làm tung bay mái tóc của Hoàng Phủ Ngưng, thân hình nhỏ bé của cô ta cũng bắt đầu lung lay khiến ChanHee khiếp sợ.

Tiếng nức nở của Hoàng Phủ Ngưng khiến trái tim ChanHee mềm nhũn cả ra, cậu sững người.

Yêu một người căn bản là không hề sai, chỉ là dùng phương thức nào để tới được tình yêu mà thôi, dù người này có là người thế nào đi chăng nữa.

ChanHee bước lại gần Hoàng Phủ Ngưng, cố gắng trấn an cô ta:

- Cô xuống dưới trước đã, được không?

- Không... trừ khi cậu đáp ứng yêu cầu rời khỏi L.joe của tôi, bằng không tôi sẽ nhảy từ đây xuống! – Hai mắt Hoàng Phủ Ngưng đầy nước mắt, che giấu đi tia giảo hoạt trong đó.

Đáng tiếc, ChanHee đang căng thẳng, chẳng hề nhìn ra được điều này.

- Được, tôi đồng ý với cô, cô mau xuống đây, được không? – Trong tình huống cấp bách, ChanHee bất đắc dĩ lên tiếng.

Hoàng Phủ Ngưng sau khi nghe xong liền mỉm cười nhưng vẫn đứng yên không nhúc nhích.

- Cô làm sao vậy? – ChanHee rất căng thẳng, nhỡ cô ấy bị gió biển thổi ngã xuống biển thì sao?

- Hee... cậu Hee... chân tôi mềm nhũn cả ra rồi... Ngại quá, làm sao bây giờ... - Giọng nói của Hoàng Phủ Ngưng hơi run run.

ChanHee sợ hãi: "Cô đừng động đậy, tôi sẽ giúp cô!"

Nói xong, ChanHee lập tức leo lên trên, muốn bắt lấy tay Hoàng Phủ Ngưng, nhưng vì lan can rất cao nên hai chân cậu không thể chạm vào boong tàu được mà phải rướn người lên.

Khi bắt được tay Hoàng Phủ Ngưng, ánh mắt cậu lộ rõ sự vui mừng: "Nắm chặt tay tôi rồi chậm rãi bước xuống!"

Hoàng Phủ Ngưng nắm chặt lấy tay ChanHee, đột nhiên...

Ánh mắt cô ta lóe lên tia độc ác, khóe miệng nhếch lên, cô ta thuận đà nhảy xuống khoang thuyền rồi đẩy ChanHee lên trên...

- A... – ChanHee kêu lên đầy sợ hãi. Cậu mở to đôi mắt đầy vẻ khó tin, sau đó cậu như con bươm bướm rơi từ trên du thuyền xuống biển.

- Cứu mạng... cứu tôi với... khụ... - ChanHee không biết bơi, cậu cảm giác lúc này dòng nước biển như con dao sắc đâm thẳng vào trong khoang miệng cậu, xông lên mũi. Cậu vừa mở miệng kêu cứu thì đã bị sóng biển nhấn chìm.

Hừ! Đúng là đồ ngu xuẩn, dám đấu với tôi!

Hoàng Phủ Ngưng kiêu ngạo đứng trên boong tàu, cô ta muốn giáo huấn ChanHee một chút, đừng tưởng hôm nay được tham gia tiệc cùng L.joe thì sẽ trở thành người phụ nữ của anh ấy.

Qua lần giáo huấn này, cô ta cho rằng ChanHee sẽ biết sức mạnh của cô ta, từ đó không dám tranh giành với cô ta nữa.

Hoàng Phủ Ngưng lười biếng dựa người vào lan can, nhìn ChanHee đang không ngừng vùng vẫy dưới biển, ánh mắt lộ rõ sự sảng khoái. Cô ta muốn giáo huấn ChanHee một chút, ngay sau đó, cô ta vứt chiếc phao cứu hộ xuống cho ChanHee.

Hừ, đợi lát nữa khi ChanHee lên được du thuyền thì cô ta nhất định sẽ khiến cậu phải khuất nhục. Đều là con của nhà danh môn, vừa ngã xuống nước đã chật vật như vậy, đúng là quá mất mặt!

ChanHee nỗ lực muốn với lấy chiếc phao cứu hộ cách đó không xa nhưng cậu lại phát hiện ra bản thân cậu hoàn toàn không còn chút sức lực nào!

  Cậu càng giãy giụa, nước biển lại càng lúc càng nhấn chìm cậu khiến cậu có cảm giác khí quản tắc nghẽn.

Dần dần, ChanHee càng ngày càng đuối, cậu cảm thấy hô hấp ngày càng khó khăn, ý thức cũng ngày càng trở nên mơ hồ...

Nước biển dần nhấm chìm ChanHee xuống, càng ngày càng không thấy bóng cậu đâu...

Hoàng Phủ Ngưng vốn đang đứng trên du thuyền đợi ChanHee lên nhưng cô chợt phát hiện ra điều khác thường. Cô dùng đèn pin soi xuống dưới nhưng chẳng thấy phao cứu hộ và ChanHee đâu hết, chỉ có mặt biển hoàn toàn tĩnh lặng.

-Này... ChanHee... cậu đừng làm tôi sợ! – Hoàng Phủ Ngưng sợ tới mức mặt mày tái mét, sợ đến mức gào lên.

Tuy cô rất ngang ngược và hy vọng ChanHee rời khỏi L.joe nhưng cô thề với trời rằng cô chỉ muốn dọa ChanHee một chút mà thôi, để cậu ấy biết khó mà lui.

Nhưng... cô thật sự không thể ngờ rằng ChanHee không biết bơi, cô không hề có ý định giết cậu ấy!

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Hoàng Phủ Ngưng rối bời, cô quên mất phải gọi người cứu, cả người mềm nhũn, ngồi sững sờ trên boong tàu.

Đột nhiên một bóng đen lao vụt xuống dưới biển khiến Hoàng Phủ Ngưng sợ hãi.

L.joe mãi mới ngắt được cuộc nói chuyện với mấy thương nhân khác, nhưng anh lại phát hiện ra ChanHee đã rời khỏi tầm mắt anh.

Chết tiệt!  Vừa rồi anh luôn để ý đến cậu, thấy sau khi cậu rời đi thì Hoàng Phủ Ngưng cũng theo sát phía sau. Anh cũng chẳng thấy có gì bất thường, nếu không phải đột nhiên phải nói chuyện với một vài người thì cũng không đến mức không biết ChanHee đi đâu.

L.joe tìm khắp thư viện cũng như rạp chiếu phim trên du thuyền nhưng không thấy tăm hơi cậu đâu hết! Chết tiệt thật!

Đột nhiên, một người tạp vụ hốt ha hốt hoảng đâm vào người L.joe!

L.joe nhíu mày: "Có chuyện gì à? Sao tự dưng gấp gáp như vậy?"

Người tạp vụ ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy hoảng sợ, cả người hơi run run. Anh ta thấy mình đâm vào người khác, tay lại càng run hơn, anh ta gạt gạt tay rồi lại

hoảng hốt chạy.

L.joe nhìn hướng người tạp vụ vừa chạy đến, boong tàu?

Anh hơi run lên, khuôn mặt lạnh lùng lúc này đầy sợ hãi, chạy thẳng về phía boong tàu.

Khi chạy đến boong tàu, anh liền nghe thấy tiếng hét đầy lo sợ của Hoàng Phủ Ngưng! Quả nhiên, cô gái chết tiệt này đã làm gì ChanHee rồi?

...

"Hình như có ánh sáng... thoắt ẩn... thoắt hiện... giống... giống như những đốm nhỏ li ti..."

"Bốn phía... thật yên tĩnh... Em không nghe thấy gì hết... không nghe thấy gì cả..."

"Đốm sáng... sao đốm sáng lại bóng đen bao phủ rồi... là Tử thần sao..."

"Em buồn ngủ quá... phải ngủ thôi..."

"L.joe... anh ở đâu... L.joe..."  

  Trước mắt xuất hiện ảo giác sao? Là khung cảnh hết sức quen thuộc!

- Cậu ChanHee, cậu có đồng ý làm vợ của anh Lee ByungHun, làm theo những lời răn dạy trong Thánh kinh, trước mặt Chúa thề sống trọn đời bên anh ấy, yêu thương anh ấy, an ủi anh ấy, tôn trọng anh ấy, bảo vệ anh ấy, yêu anh ấy như yêu chính bản thân cậu, dù anh ấy có bệnh tật hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo khổ cũng luôn chung thủy với anh ấy đến khi rời khỏi thế giới này?

Trong nhà thờ, giữa bầu không khí trang nghiêm, giọng nói nhẹ nhàng như mây bay của cha xứ vang lên, nhẹ nhàng vọng vào trái tim ChanHee, nghe thật giống như lời của thần thánh.

Nhìn L.joe đang trong bộ lễ phục màu trắng, trái tim của ChanHee đầy ngọt ngào, từ nay về sau cậu sẽ trở thành vợ của anh!

Nhưng L.joe vẫn lạnh lùng đứng đó, chẳng thèm liếc mắt nhìn cậu đến một cái, sự dịu dàng hay vui mừng đều chẳng hề tồn tại trong mắt anh.

- Tôi đồng ý! – ChanHee kiên định trả lời, được gả cho L.joe là tâm nguyện lớn nhất của bản thân cậu.

L.joe... L.joe...

L.joe đặt ChanHee lên boong tàu, anh ra sức hô hấp nhân tạo để ChanHee sặc nước ra ngoài.

Chết tiệt! Em mau tỉnh lại cho tôi!

L.joe gào thét trong lòng. Lúc này, toàn thân anh ướt sũng, mấy sợi tóc ướt nhẹp xõa trước trán, khuôn mặt anh tuấn đầy sốt ruột và phẫn nộ.

- Hee Hee, tỉnh lại cho tôi, có nghe thấy không? – L.joe gấp gáp hô hấp nhân tạo nhưng ChanHee chẳng có phản ứng gì, anh sợ đến mức gào to lên.

Đúng vậy, anh sợ, anh sợ cậu sẽ lại chết một lần nữa trước mắt anh!

ChanHee chết tiệt! Cậu đang tra tấn anh, đây là cách để cậu trả thù anh sao?

Cậu là người của L.joe anh, nếu muốn chết cũng phải được anh đồng ý!

L.joe sốt ruột và căng thẳng chưa từng thấy, anh cúi người hô hấp nhân tạo cho ChanHee, dù thế nào cậu cũng không thể rời khỏi anh như vậy được.

Hoàng Phủ Ngưng từ đầu đến cuối vẫn ngồi sững trên boong tàu. Khi thấy người nhảy xuống biển là L.joe, cô mới biết mình đã sai thật rồi.

Cô không ngờ L.joe lại căng thẳng vì ChanHee như vậy, anh liều lĩnh nhảy xuống biển!

Lúc này, ánh mắt của L.joe không lừa được người khác, anh khẩn trương vì ChanHee, thậm chí tình yêu của anh với cậu ấy đã lan vào tận cốt tủy rồi.

Hoàng Phủ Ngưng luôn chú ý đến mọi chuyện liên quan đến L.joe, vậy nên chuyện của anh và ChanHee cô cũng biết đôi chút.

Năm đó ChanHee tự sát để thoát khỏi cuộc hôn nhân với nhà họ Lee, cô nghĩ dựa vào tính cách của L.joe, anh nhất định sẽ không từ bỏ. Còn hôm nay khi thấy ChanHee xuất hiện, cô cho rằng đây chính là một cách thức để trả thù của L.joe, nhưng cô tuyệt đối không thể ngờ...

Cô ảo não ôm lấy đầu, phải làm sao bây giờ?

L.joe chẳng quan tâm gì nữa, anh ngã ngồi bên cạnh ChanHee, lúc này suy nghĩ duy nhất trong đầu anh lại phải giúp ChanHee tỉnh lại.

Khụ! ChanHee đột nhiên ho sặc sụa, nước biển trào ra ngoài.  

- Hee Hee, Hee Hee! Rốt cuộc em cũng tỉnh lại rồi! – Ánh mắt vốn sốt ruột của L.joe lóe sáng.

ChanHee chậm rãi mở to mắt, ngơ ngác nhìn đôi mắt đầy quan tâm của L.joe.

Đã có chuyện gì vậy? Đôi mắt này thật dịu dàng, tràn đầy sự dịu nhẹ và quan tâm.

ChanHee lại ho mấy tiếng nữa, cậu thấy rất lạnh, cả người khó chịu, sau đó cậu liền được ôm vào lòng một lồng ngực ấm áp và rộng lớn.

- Hee Nhi, may quá, em không sao rồi! – L.joe nóng vội ôm chầm lấy ChanHee, cảm giác mất đi rồi có lại lúc này đang ngự trị như bậc chúa tể trong lòng anh.

Trí nhớ bỗng chốc như cơn thủy triều dội về trong đầu ChanHee.

Cậu nhớ đã bị Hoàng Phủ Ngưng đẩy xuống biển, cậu nhớ cảm giác đau khổ khi bị ngập chìm trong nước biển, thậm chí còn nhớ rằng cậu đã nhìn thấy ảo giác, một ảo giác thật đẹp.

Lúc này ChanHee bị L.joe ôm chặt vào trong ngực, cậu thậm chí còn cảm nhận được sự căng thẳng và sốt ruột của L.joe dành cho cậu.

Đây là ảo giác sao? Anh thật sự khẩn trương vì bản thân cậu? Vừa rồi chính anh đã liều lĩnh nhảy xuống biển cứu cậu sao?

ChanHee lặng lẽ nhìn vẻ mặt đầy sốt ruột của L.joe. Tuy cậu đã rất sợ hãi nhưng khi thấy anh lo lắng cho an nguy của mình như vậy, trái tim cậu lại lên xuống không yên.

Từ sau khi quen biết L.joe, anh luôn châm chọc và khiêu khích cậu, lúc nào cũng chỉ có trả thù. Nhưng lúc này đây, động tác của anh rất dịu dàng, dịu dàng đến mức cậu hy vọng rằng thời gian hãy ngừng lại ở ngay khoảnh khắc này, cho dù có phải chết cậu cũng chẳng quan tâm.

L.joe... anh quan tâm đến cậu sao?

Phải vậy không?

Trái tim lạnh giá dường như có dòng nước ấm lặng lẽ chảy vào, nhưng ChanHee cố gắng để bản thân không hy vọng quá nhiều.

Cậu nhẹ nhàng nhắm mắt lại, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào lồng ngực vững chắc của L.joe, hít thở mùi hương của riêng anh, hưởng thụ sự dịu dàng ẩn sau cái lạnh lùng ấy.

Cậu sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ khoảnh khắc này!

Hàng ngàn hàng vạn lời đều ẩn chứa trong đôi mắt trong như làn nước của cậu khiến L.joe càng thêm rối bời, cũng càng buồn bực hơn.

Chết tiệt thật! Lần đầu tiên trong đời anh lại không ý thức được bản thân đang làm cái gì! Từ trước đến nay anh vốn là người điềm tĩnh và thận trọng, trong thương trường phải bày mưu tính kế anh cũng luôn bình tĩnh, khôn khéo và lý trí.

Đột nhiên, tiếng ồn ào trên boong tàu vang lên, dường như có mấy người đang chạy về phía này.

Phía sau anh ấy là Hoàng Phủ Ngạn Tước đang đầy tức giận.

Còn sau nữa chính là nhân viên tạp vụ vừa đụng phải L.joe.

Người tạp vụ đứng phía sau thấy cậu bị rơi xuống nước đã không sao, anh ta cũng nhẹ nhõm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro