Chương 02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tính cách của Phác Xán Liệt mặc dù hơi lạnh lùng nhưng cũng không phải người tùy tiện nổi giận. Chỉ là Thập hoàng tử điện hạ hết lần này đến lần khác giẫm vào mìn của hắn, nói là bom cũng không quá.

Người này khôi ngô tuấn tú, nổi tiếng kiếm được nhiều tiền cũng toàn dựa vào khuôn mặt, nhưng lại không thích người khác khen hắn đẹp trai. Càng nói hắn thô lỗ, cao lớn thô kệch hắn càng thích. Cho nên những đạo diễn và tổ chế tác muốn mời hắn chụp quảng cáo, đóng phim thì vừa thấy mặt hắn là phải chỉ vào mũi mắng hắn xấu, như vậy mới dễ ký hợp đồng, có thể nói là một chuyện kỳ dị trong giới giải trí.

Lúc này ánh mắt lạnh lùng của Phác Xán Liệt dừng ở bàn tay của Biên Bá Hiền đang cầm lấy tay hắn, "Cậu gọi tôi là cái gì cơ?"

"Mỹ nhân!" Biên Bá Hiền không phát hiện ra biểu cảm của đối phương có thay đổi, vân bừng bừng khí thế nhìn hắn, "Môi không tô mà đỏ, mày chẳng vẽ cũng xanh. Chậc chậc, ngươi mà cười một cái, nhất định sẽ nghiêng nước nghiêng thành!"

Phác Xán Liệt cau mày, lập tức giơ tay muốn đẩy người này ra khỏi xe. Biên Bá Hiền thấy hắn không hài lòng, cho là mình khen không đủ, ngay lập tức bổ sung thêm, "Không không không, ngươi không cười đã đủ làm người ta ái mộ rồi. Chỉ là, lòng tham của tại hạ..."

"À."

Phác Xán Liệt cười lạnh một tiếng, ngay cả như vậy cũng khiến Biên Bá Hiền nhìn không chớp mắt, cầm tay Phác Xán Liệt chặt hơn, chỉ sợ hắn chạy mất.

"Cậu là fan hâm mộ của tôi đúng không." Nói xong, càng nghĩ càng cảm thấy đúng.

Biên Bá Hiền mê muội nói, "Fan hâm mộ là cái gì?" 

Phác Xán Liệt nhướn mày, không trả lời cậu. Giơ tay rút một tờ khăn giấy, lại lấy trong túi ra một cái bút, đặt bút ký một cách phóng khoáng, tiện tay đưa cho Biên Bá Hiền.

"Đủ chưa?"

Biên Bá Hiền nhìn tờ giấy trong tay, mỏng như cánh ve, xé một cái là rách, lại có vài sợi bông lòi ra, rất thú vị. Mà cái thứ nhỏ dài trong tay mỹ nhân có thể viết ra mực, thật là thần kỳ.

"Không đủ, không đủ! Đây là cái gì, còn thú vị hơn cả đồ chơi phương Tây." Biên Bá Hiền phấn khích buông tay Phác Xán Liệt ra, đoạt lấy cái bút trong tay hắn, xoay qua xoay lại quan sát.

Phác Xán Liệt đỡ trán, vốn không phải một người kiên nhân, lại còn gặp phải cái tên phiền phức này. Thừa dịp Biên Bá Hiền đang tập trung vào cái bút, hắn mở cửa xe túm cổ áo Biên Bá Hiền ném ra ngoài. Bên tai lập tức thanh tịnh, hắn thở phào nhẹ nhõm.

Thập hoàng tử ngã ngồi xuống đất, đau đến mức xương cụt run lên. Cậu xoa mông đứng dậy, dùng sức đập vào cửa, "Mỹ nhân, mau mở cửa! Sao ngươi có thể vô lễ với bổn hoàng tử như vậy! Thật, thật quá đáng!"

Ở trong hoàng cung cậu không phải một kẻ kiêu ngạo, rất hòa đồng với cung nữ và thị vệ, nên đột nhiên tới đây ngay cả những câu uy hiếp cũng không nói được. Ngoại trừ "Người đâu!" "Càn rỡ!" ra, thì cạn kiệt vốn từ.

Tiếng đập bồm bộp vào cửa kính cũng đủ để khiến người ta chán ghét, Phác Xán Liệt bực mình gọi điện thoại cho quản lý, điện thoại vừa thông liền mở miệng mắng, "Anh tìm ai tới vậy! Làm loạn cũng phải có mức độ thôi chứ!"

Tống Vỹ gần đây đang xin công ty cho nghỉ phép, vợ mang thai sắp sinh em bé. Nhưng lại đúng lúc Phác Xán Liệt gặp vận may, sự nghiệp lên như diều gặp gió, lịch trình dày đặc. Nếu đổi người khác thay Tống Vỹ, Phác Xán Liệt lại không hài lòng. Hắn cảm thấy Tống Vỹ rất có trách nhiệm, nên chỉ tin tưởng một mình anh ta.

"Tổ tông ơi, tôi đang cùng đạo diễn thảo luận về vai diễn của cậu, làm loạn ở chỗ nào?" Tống Vỹ bận đến mướt mát mồ hôi, nhưng vân nhân nại nói chuyện với Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt nhắm mắt để hạ hỏa một chút. Trong thâm tâm hắn biết là mình đã bạc đãi Tống Vỹ. Công việc lớn nhỏ của mình thậm chí cả chuyện sinh hoạt hàng ngày cũng đều do một tay người quản lý này lo liệu, trừTết ra, không lúc nào buông tha cho hắn. 

"Tiểu tử anh đưa tới là ai vậy?"

"Là nhân viên thời vụ, tôi thấy cậu ta rảnh rỗi nên bảo cậu ta đến." Tống Vỹ là một người thông minh, vừa nghe đã biết tiểu tử ngốc kia chọc giận đại tổ tông rồi, "Cậu không cần phải nói nhiều với cậu ta, bảo cậu ta lái xe tìm chỗ nào đó ăn một bữa rồi cho cậu ta thêm ít tiền là được."

"Đổi người khác đi." Phác Xán Liệt liếc ra ngoài cửa sổ, Biên Bá Hiền đang dán mặt vào cửa kính nhìn vào bên trong. Cái mũi kia bị ép phình hết cả ra, trông thật ngớ ngẩn.

"Trong đoàn làm gì còn ai rảnh như cậu ta nữa, đại gia của tôi ơi, cố chịu một lát đi, dùng tạm có được không?" 

Phác Xán Liệt há miệng, định nói gì đó nhưng lại thôi, tắt - điện thoại. Mở cửa xe, nói với Biên Bá Hiền lảo đảo đứng không vững vì cửa mở đột ngột, "Lên, lái xe."

Biên Bá Hiền cười hề hề, cậu cảm thấy mỹ nhân mặt lạnh nhưng tâm lương thiện, bám vào ghế ngồi trèo vào. Nhưng lại bị Phác Xán Liệt chọt vào trán, đẩy ra ngoài. Biên Bá Hiền khó hiểu ngước mắt nhìn hắn, "Sao vậy?" 

"Lái xe." Phác Xán Liệt lạnh lùng lặp lại.

Biên Bá Hiền trợn mắt, mặc dù cảm nhận được trên người mỹ nhân tỏa ra sát khí nhưng vân mở miệng hỏi, "Cái gì?"

Phác Xán Liệt có thể cảm nhận được gân xanh trên trán nổi lên, đã lâu rồi không gặp một người ngu xuẩn như vậy. Rốt cuộc là tại sao hắn phải nhiều lời với cậu ta như thế? Hắn nên đạp cậu ta ra ngoài, tận hưởng yên tĩnh mới phải.

Vì vậy hắn đoạt lấy chìa khóa trong tay Biên Bá Hiền, xuống xe đi vòng qua ghế lái. Hắn chưa có bằng lái, nhưng hồi trẻ đã từng chơi đua xe. Hắn tin là với sự thông minh cộng thêm kinh nghiệm của mình, đủ để ứng phó với thứ máy móc không cần kỹ xảo này.

Buổi chiều còn phải quay phim, đạo diễn cho diễn viên nghỉ trưa không nhiều lắm. Mặc dù kỹ năng diễn xuất của hắn không tốt, nhưng tính cách cũng không đến nỗi tồi, chưa từng mắc bệnh ngôi sao. Dậy sớm lại chưa ăn sáng nên hắn đã đói đến mức bụng dán vào lưng. Nếu không ăn chút gì chắc buổi chiều sẽ ngất xỉu vì trời nắng quá. 

Hắn đạp ga, cửa sổ cũng hạ xuống một chút. Gió lùa vào trong xe làm cho tâm tình của hắn thả lỏng hơn không ít. Trong đầu đột nhiên xuất hiện một lời bài hát, rất hợp với hoàn cảnh này -- Tốc độ 70 dặm, tâm tình rất tự do tự tại.

Nhưng, luôn có những người phá hỏng quang cảnh khiến bạn trở tay không kịp.

"Oa! Cái này, cái này, thật thần kỳ!" Biên Bá Hiền từ ghế sau thò đầu lên, bám vào lưng ghế lái, thậm chí còn đặt tay lên vai Phác Xán Liệt, "Mỹ nhân! Ngươi thật lợi hại!"

Phác Xán Liệt bị thanh âm chán ghét vừa đột ngột vừa gần trong gang tấc này hù dọa sợ tới mức giẫm mạnh vào chân phanh, trời ơi, người này sao vẫn còn ở trên xe? Không khống chế được tay lái, đầu xe đâm thẳng vào cột điện ở đầu đường. Lực rất lớn làm túi khí bật ra bao lấy khuôn mặt của Phác Xán Liệt, Biên Bá Hiền không hề phòng bị ngã nhào về phía trước, đầu đập vào cần điều khiển.

Tống Vỹ lại nhận được điện thoại của Phác Xán Liệt, trong nháy mắt cảm thấy vừa tức giận vừa bất lực. Nhận điện thoại định nổi cáu nhưng lại nghe được tin Phác Xán Liệt gặp tai nạn, sợ đến mất cả hồn, vội vàng gọi điện cho công ty tìm người tới giúp đỡ.

Phác Xán Liệt chưa có bằng lái, nhất định phải đưa người đi trước khi cảnh sát tới. Nếu như bị thương thì phải giấu đoàn làm phim và truyền thông, tìm một lý do để giải thích.

Cũng may con đường kia ở chỗ vắng vẻ, lúc này mặt trời đang gay gắt nên trên đường không có nhiều người. Tống Vỹ đưa Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền tới nhà Phác Xán Liệt, giao chuyện còn lại cho cấp dưới.

Phác Xán Liệt không bị thương quá nặng, cánh tay chỉ bị xước một chút, vết thương nhỏ, ngay cả máu cũng chỉ chảy miễn cưỡng. Nhưng còn Biên Bá Hiền thì trán sưng lên, tím bầm. Dọc đường đi không nói gì, chỉ ôm đầu ngồi thu lu ở ghế sau rên rỉ.

"Mang cả cậu ta theo làm gì?" Phác Xán Liệt không muốn nhìn thấy cậu ta, nếu không phải tại người này, lái xe tốt như vậy có thể gặp chuyện sao?

"Không còn cách nào khác, cậu ấy là nhân chứng, phải cùng cậu ấy khớp lời khai. Nếu như chuyện cậu không có bằng lái lộ ra ngoài, thì sẽ rất rắc rối." Tống Vỹ đỗ xe, tắt máy, "Lên nhà trước rồi nói."

Biên Bá Hiền núp ở trong góc không chịu ra, Tống Vỹ mở cửa xe kéo cậu, cậu vội vàng lùi lại, "Ngươi, các ngươi thật ra là thổ phỉ đúng không, dùng bồ câu đưa tin về Lạc Đô, không thì dùng ngựa cũng được, cùng lắm là năm ngày sẽ đến nơi. Tìm Tứ ca của ta, các ngươi muốn gì cứ nói với huynh ấy."

Tống Vỹ mù mờ hỏi, "Tiểu tử này, nói cái gì vậy?" 

"Nếu các ngươi giết ta, phụ hoàng của ta cho dù có phải đuổi đến hoàng tuyền cũng sẽ không tha cho các ngươi!" 

Biên Bá Hiền cố gắng để mình trông có khí thế một chút. Tới nơi này đã mấy canh giờ rồi, cảm giác mới lạ và ngạc nhiên đã sớm tiêu tan, bây giờ trong lòng chỉ cảm thấy sợ hãi. Những người không quen những vật kỳ lạ không giải thích được, làm cho cậu bị khủng hoảng. Cậu bất tri bất giác phát hiện ra, đây không phải hoàng cung mà cậu quen thuộc.

"Phụ hoàng? Giết tôi?" Tống Vỹ giống như nghe thấy thiên thư, "Có vẻ cậu rất thích diễn xuất."

Phác Xán Liệt đi được một đoạn, phát hiện ra quản lý không đi theo, quay lại tìm thì nghe thấy Biên Bá Hiền nói vậy, cười lạnh một tiếng, "Đầu óc của cậu ta có chút vấn đề."

Tống Vỹ chợt hiểu ra, quay đầu lại lừa gạt, "Cậu ngoan ngoãn đi theo tôi, tôi sẽ không động đến cậu."

Biên Bá Hiền mắt đỏ hoe, khịt khịt mũi gật đầu bò ra khỏi xe. Phác Xán Liệt đi đầu, Tống Vỹ theo phía sau thỉnh thoảng lại ngoái lại nhìn Biên Bá Hiền cách đó bốn năm mét.

Thập hoàng tử được nuông chiều từ bé, da thịt mềm mại, gene của hoàng thất lại tốt, cho nên Biên Bá Hiền cũng rất thanh tú, môi hồng răng trắng, diện quan như ngọc.

Tống Vỹ âm thầm lắc đầu, một đứa trẻ xinh đẹp, chỉ tiếc là bị ngốc.

Bãi đỗ xe có thang máy. Biên Biên Bà Hiền lại nhìn thấy một vật mới mẻ, sợ tới mức đứng ở cửa không dám đi vào. Phác Xán Liệt mất kiên nhân lườm cậu một cái, mặc dù hung ác, nhưng Biên Bá Hiền vẫn nhìn đến ngây người. Sắc đẹp trước mặt, lại bị cướp đe dọa dụ dỗ, cậu có không tình nguyện cũng phải đi vào.

Ba người đứng trong cái hộp nhỏ, lúc cửa sắt mở ra cảnh tượng bên ngoài đã thay đổi. Biên Bá Hiền kinh ngạc không ngậm được miệng, "Cái này, cái này có thể xuyên không sao?"

Phác Xán Liệt đã quen nên không thèm để ý, Tống Vỹ giật giật khóe miệng, "Cậu chưa đi thang máy bao giờ à?" Biên Bá Hiền lắc đầu, trong lòng thầm ghi nhớ cái hộp này gọi là thang máy.

Tống Vỹ lại càng thương xót cậu, kéo tay dẫn cậu vào nhà. Trong nhà đã có người ngồi chờ sẵn, Biên Bá Hiền vừa nhìn thấy liền ném chuyện thang máy ra sau đầu, vì người này cũng vô cùng xinh đẹp.

"Vết thương nhỏ xíu mà cũng gọi tôi tới, gần đây cậu... Vị này là?" Người nọ đẩy gọng kính, quan sát Biên Bá Hiền, nhất thời cảm thấy hứng thú, "Vị tiểu ca này và Phác đại minh tinh của chúng ta... chậc chậc, nhân duyên ngàn dặm quanh co!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#fanfic