Chương 6-10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: Khách hàng thứ hai mua phù

Thiếu niên nghe Viên đại sư ba hoa chích chòe một hồi, không khỏi nhíu mày. Viên đại sư nói toàn nước đôi, lấp lửng, nói cũng như không, thế nhưng, thiếu niên vẫn thanh toán tiền đoán mệnh như thường.

"Tiểu huynh đệ, ngươi cũng đoán mệnh?" - Giang Hải Lâm nhìn Diệp Phàm, mơ hồ cảm thấy có chút quen mắt.

Diệp Phàm ở Thương Thành rất nổi tiếng, dĩ nhiên là tai tiếng, nhưng rất nhiều người mới chỉ nghe danh mà chưa từng gặp một lần. Giang Hải Lâm tuy từng gặp qua Diệp Phàm, thế nhưng Diệp Phàm bây giờ từ ăn mặc đến khí chất đều có sự biến đổi lớn nên Giang Hải Lâm không thể nhận ra ngay lập tức được.

Kế mẫu Diệp Phàm không hi vọng cậu sẽ kế thừa sản nghiệp của Diệp gia, luôn cố gắng làm mờ đi sự tồn tại của cậu, cho nên Diệp Phàm không mấy khi được tham gia các loại yến hội, người tiếp xúc qua cũng ít.

Diệp Phàm lắc đầu, nói: "Ta bán phù chú."

"Ngươi bán những loại phù gì?" - Giang Hải Lâm hỏi.

"Chỉ có Bình An Phù và Khư Bệnh Phù thôi." - Diệp Phàm nói.

"Còn những loại khác thì sao?"

Diệp Phàm nhìn chằm chằm thiếu niên, xoa cằm nói: "Ngươi muốn Khu Quỷ Phù*? Trên người ngươi dính âm khí, có cả quỷ khí, thế nhưng không sao, dương khí của ngươi rất thịnh, chỉ cần dưỡng tốt mấy ngày là ổn, không cần Khu Quỷ Phù đâu..."

Giang Hải Lâm đại kinh thất sắc** nhìn Diệp Phàm, nói: "Ngươi biết ta..."

(Phiêu Âm: * Khu Quỷ Phù: Phù đuổi quỷ

** Đại kinh thất sắc: bị kinh hãi lớn đến biến đổi sắc mặt)

Diệp Phàm lắc đầu, bày ra vẻ mặt cao thâm khó dò cười cười. Thế nhưng, nếu Diệp Phàm không vừa cười vừa gặm đùi gà thì đúng là có phong phạm cao nhân khó lường.

Diệp Phàm lau miệng, nói: "Có muốn mua Khư Bệnh Phù không? Sau khi dính phải quỷ rất dễ sinh bệnh, mua một tấm Khư Bệnh Phù đảm bảo bình an."

Giang Hải Lâm cau mày, hỏi: "Loại phù này bao nhiêu một tấm?"

"Năm vạn một tấm." - Diệp Phàm chém đinh chặt sắt.

Giang Hải Lâm cau mày: "Đắt thế?"

"Phù của ta là chính phẩm, đắt cũng là lẽ thường, ngươi nếu muốn mua hàng giả thì năm tệ cũng có, đi chỗ khác mà mua." - Diệp Phàm lười biếng trả lời.

Giang Hải Lâm cắn chặt răng: "Cho ta năm tấm Bình An Phù, năm tấm Khư Bệnh Phù."

Diệp Phàm chớp mắt, nói: "Thiếu niên, ngươi rất biết nhìn hàng nha! Bây giờ, người biết nhìn hàng giống như ngươi đúng là chẳng có mấy ai..." - Diệp Phàm lắc đầu tràn đầy bất đắc dĩ, chính bởi nơi này toàn những con heo không có mắt nhìn hàng mới hại cậu không có cách nào phát tài được.

"Ngươi biết Khu Quỷ Phù, ngươi có thể lấy được Khu Quỷ Phù không?" - Giang Hải Lâm hỏi.

"Cái này... tạm thời thì chưa được." - vẽ Khu Quỷ Phù khó hơn nhiều so với vẽ Bình An Phù và Khư Bệnh Phù mà Diệp Phàm hiện tại linh lực còn mỏng manh, không có cách nào vẽ ra được.

Diệp Phàm lấy mười tấm phù đưa cho Giang Hải Lâm. Giang Hải Lâm cầm phù chú, mang theo nghi ngờ rời đi.

"Tiểu huynh đệ, ngươi tăng giá?" - Viên đại sư nhăn mày. Mấy hôm trước, mấy tấm phù kia mới chỉ ba vạn tệ, mà mới qua mấy ngày thôi đã lên thành năm vạn rồi.

Diệp Phàm gật đầu: "Đúng vậy! Mấy hôm trước là giá khuyến mại, hôm nay trở về giá bình thường."

Viên đại sư liếc nhìn Diệp Phàm mà hâm mộ, vừa rồi ông chỉ kiếm được một ngàn tệ, mà Diệp Phàm lại kiếm lời được năm mươi vạn. Sớm biết bán phù chú kiếm được nhiều tiền như vậy, ông đã gom một ít đem đi bán, thế nhưng, việc bán phù cũng có tính nguy hiểm khá lớn...

"Mấy ngày tới, ngươi vẫn nên trốn đi. Loại đại thiếu gia như này rất dễ làm thịt, thế nhưng, nếu là biết bị lừa rồi thì ngươi sẽ gặp phiền phức lớn đó. Người ta sẽ tụ tập một đám người đến gây sự, ngươi nếu không muốn ăn đập thì nên tìm chỗ khác mà làm. Ngươi làm một quả này cũng kiếm được kha khá rồi."

Diệp Phàm: "......"

......

Diệp Phàm suy tư, dược mua lần trước còn dư lại một ít, thêm số tiền này cùng dược dư lại cũng có thể đỡ thêm mấy ngày, vậy là cậu có thể nghỉ ngơi được thêm mấy ngày nữa.

"A... Tuy rằng còn sớm nhưng cũng nên thu sạp rồi." - Diệp Phàm nói.

"Tiểu huynh đệ cũng thật may mắn, liên tiếp gặp được khách sộp."

Diệp Phàm tính toán đến thư viện thành phố một chuyến. Rất nhiều thực vật trên Trái Đất, Diệp Phàm cũng không hiểu rõ lắm, còn có một ít thực vật tuy cậu có thể suy đoán nhưng lại không giống lắm với những gì cậu đã biết cho nên Diệp Phàm quyết định đi thư viện để xem sách tranh thực vật.

Diệp Phàm ôm một chồng mười mấy quyển sách, ngồi xuống một chỗ, lật sách vèo vèo. Diệp Phàm thân mang Cửu Sắc Thần Hồn, cái gì đã từng xem qua là không quên được, tốc độ đọc sách vượt xa so với người thường.

Diệp Phàm phát hiện sau khi mình ngồi xuống, có mấy thiếu nữ thỉnh thoảng liếc nhìn sang cậu. Diệp Phàm cho rằng chắc là cậu quá đẹp trai nên khiến cho mấy em gái mơ màng, dù sao đây cũng là một thế giới xem mặt. Sau khi Diệp Phàm lướt đến quyển sách thứ ba, một nữ sinh đến gần cậu.

"Diệp Phàm, ngươi không cần phải giả vờ giả vịt làm gì!"

Diệp Phàm ngẩng đầu, khó hiểu nhìn cô gái vừa đi đến, hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Diệp Phàm, người ngay không nói tiếng lóng, ngươi cùng Đình Đình tỉ là không thể nào, đừng có si tâm vọng tưởng nữa."

Diệp Phàm nhìn nữ sinh, khó hiểu: "Trại tâm thần làm ăn kiểu gì mà để cho một con điên xổng chuồng thế này?"

"Ngươi..." - Khương Nhu nghiến răng nghiến lợi nhìn Diệp Phàm.

Diệp Phàm nhìn thấy người quay lưng về phía mình là Liêu Đình Đình, trong mắt lạnh lẽo liền hiểu ra mấy nữ nhân này sao cứ liếc nhìn cậu.

"Xúi quẩy!" - Diệp Phàm bỏ sách xuống, vẻ mặt chán ghét trừng mắt nhìn Liêu Đình Đình một cái rồi rời khỏi thư viện, định hôm khác lại đến sau.

Liêu Đình Đình sinh ra ở Liêu gia - là một trong tứ đại gia tộc tại Thương Thành, lớn lên lại xinh đẹp, là nữ thần trong lòng nguyên chủ. Có được hôn ước với Liêu Đình Đình khiến cho nguyên chủ cực kì cao hứng, đồng thời càng thêm tự ti về bản thân.

Nguyên chủ tôn sùng Liêu Đình Đình như nữ thần, nhưng Diệp Phàm thấy Liêu Đình Đình cũng bình thường, dù sao kiếp trước cậu cũng thấy quá nhiều mĩ nữ rồi. Hơn nữa, Diệp Phàm thấy Liêu Đình Đình nhìn qua có vẻ ôn nhu nhưng kì thật lại mang tâm địa rắn rết. Vụ nguyên chủ bị thiết hạ thành chơi bời phóng túng, thanh danh mất sạch, không khéo cũng có sự tham gia góp sức của Liêu Đình Đình.

Diệp Phàm tức giận bỏ đi, cùng không thèm chào Liêu Đình Đình một câu.

"Coi như hắn thức thời!" - Khương Nhu tức giận.

Liêu Đình Đình nhớ lại bóng dáng rời đi của Diệp Phàm, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng: "Cũng có thể hắn không phải đến tìm ta mà là để đọc sách."

"Đọc sách? Hắn lật sách nhanh như vậy, có thấy tập trung gì đâu, nào có ai đọc sách như vậy." - Khương Nhu liền phản bác.

.........

Chương 7: Người yêu thích huyền học

Ngày hôm sau.

Mấy chiếc siêu xe hùng hổ kéo dưới chân cầu vượt nơi Diệp Phàm bày sạp.

Viên đại sư nhìn Giang Hải Lâm bước xuống từ siêu xe, vuốt râu, thầm nghĩ: Ông đoán ngay mà, kiểu gì vị công tử kia cũng sẽ tìm đến gây chuyện, cái tên nhóc bán phù lừa đảo kia lần này nợ mình một phần nhân tình rồi.

"Nhị ca, người ngươi nói đâu rồi?" - Tiền Dụ nhìn quanh một vòng hỏi.

Giang Hải Lâm cau mày: "Hình như hắn không đến."

Tiền Dụ kích động: "Hắn không đến? Sao lại không đến vậy?"

Giang Hải Lâm cau mày: "Ta không biết, có thể là có chút việc gì đó."

Tiền Dụ vội vàng: "Như vậy sao được! Chúng ta chờ được nhưng lão đại chờ không nổi nữa!"

Giang Hải Lâm cắn răng: "Đừng loạn! Hắn không tới thì chúng ta đi tìm, ta có cảm giác từng gặp qua người này nhưng nhất thời chưa nhớ ra được."

Viên đại sư thấy mấy quý công tử đi siêu xe đến vội cuống quít, rốt cuộc phát hiện, người ta không phải tới gây chuyện mà là tới tìm Diệp Phàm nhờ giúp đỡ, liền sửng sốt.

"Nhị ca, người kia nhìn ra được trên người ngươi có quỷ khí, vừa thấy đó chính là cao nhân! Ngươi sao không xin danh thiếp hay số điện thoại gì vậy?"

Giang Hải Lâm trợn trắng mắt: "Ta sao nghĩ được nhiều như vậy!" - ai bảo bộ dáng tiểu tử kia giống tên lừa đảo như vậy, có cao nhân nào vừa bán hàng vừa gặm đùi gà cơ chứ, quá mất mặt.

Diệp phàm không biết lúc cậu đang mộng đẹp trên giường thì Viên đại sư đang bị mấy đại thiếu gia chất vấn cả chục câu.

Rốt cuộc, bị hỏi đến sắp điên đến nơi, Viên đại sư cũng nhớ ra một chuyện.

"Ngươi nói có hắn có một cháu trai đang học ở gần đây?" - Giang Hải Lâm hỏi.

Viên đại sư gật đầu: "Đúng vậy, đứa bé kia cũng ngồi siêu se, tùy tiện lấy ra một tấm thẻ có hẳn một triệu bên trong, hẳn là con cháu gia đình giàu có, chắc điều tra cũng dễ."

Giang Hải Lâm hỏa tốc mang theo Viên đại sư giết đến mấy trường tiểu học ở gần đó.

Gia tộc đằng sau Giang Hải Lâm, Tiền Dụ, Chu Trọng Thư đều có thế lực. Mấy vị thiếu gia muốn kiểm tra thông tin học sinh của trường học, hiệu trưởng cũng không tiện ngăn cản.

"Là nhóc này." - rất nhanh Viên đại sư liền tìm ra thông tin học sinh của Võ Hào Cường.

"Ngươi nói là tiểu tử này?"

Là đích trưởng tôn một thế hệ này của Võ gia, Võ Hào Cường nổi danh hơn nhiều so với Diệp Phàm.

"Ngươi nói Võ Hào Cường là cháu trai đại sư, vậy đại sư kia chẳng lẽ là..." - Tiền Dụ mở to mắt, không thể tin nổi.

Giang Hải Lâm như tỉnh mộng: "Ta nói rồi, sao tên bán phù chú kia lại trông quen quen như vậy, thì ra là hắn."

Tiền Dụ vội vàng lắc đầu: "Ngươi chắc nhầm rồi, sao có thể là Diệp Phàm cơ chứ!"

Tiền Dụ vẫn hơi xem thường Diệp Phàm. Gia hỏa Diệp Phàm này ngay từ khi sinh ra đã mang thân phận tôn quý, mẫu gia cũng cường đại, vậy mà lại bị nhi tử của tiểu tam chèn ép thành như vậy, mặc dù là phụ thân Diệp Phàm bất công nhưng một phần cũng là do bản thân Diệp Phàm nhu nhược, không có chí tiến thủ.

......

Diệp Phàm bước xuống khỏi xe ô tô đã bị ba chiếc siêu xe vây quanh.

Giang Hải Lâm từ siêu xe đi ra, đến trước mặt Diệp Phàm: "Diệp thiếu, còn nhớ ta không?"

Diệp Phàm gật đầu, bình tĩnh nói: "Hai ngày trước ngươi mua mấy tấm phù ở chỗ ta, xin lỗi, chỗ ta không nhận trả hàng."

Giang Hải Lâm cười khan: "Ta cũng không phải muốn trả hàng mà là có việc muốn thỉnh ngài giúp đỡ."

Diệp Phàm nhìn chằm chằm Giang Hải Lâm: "Quỷ khí trên người ngươi đã nhạt đi rất nhiều rồi, không có việc gì đâu."

Cậu lại chỉ ngón tay sang Tiền Dụ: "Còn ngươi là chuyện thế nào, giống như lại tiếp xúc với quỷ, quỷ khí trên người ngươi khá nặng, chẳng nhẽ ngươi thích thượng quỷ, cùng quỷ dây dưa không dứt."

Giang Hải Lâm nghe Diệp Phàm nói mà chấn động. Nhóm bọn họ đều là người yêu thích huyền học, nhảy bungee, leo vách núi, lướt sóng trên không,... mỗi loại đều từng chơi qua, đa dạng đủ kiểu.

Mấy người nghe tin ở một trấn nhỏ xa xôi có một ngôi mộ, nửa đêm thường có hồng y nữ quỷ xuất hiện ca hát, liền hẹn nhau đến đó xem... Kết quả, mấy người như nguyện được nhìn thấy nữ quỷ, thế nhưng, trong bốn người bọn họ thì lão đại Tống Bá Huy lại bị quỷ ám.

Thế nhưng, thỉnh quỷ thì dễ, tiễn quỷ lại khó. Sau khi bị nữ quỷ quấn thân, Tống Bá Huy thường xuyên phát bệnh, luôn nói mấy lời kì quái, cười dữ tợn, có khi lại hát liên thanh không ngừng.

Đám người Giang Hải Lâm từng tìm đến nhiều đại sư, cũng không giải quyết được.

Sau khi mua phù chú từ chỗ Diệp Phàm, Giang Hải Lâm dùng một tấm liền cảm thấy dễ chịu hơn hẳn, liền dùng ở trên người Tống Bá Huy. Có lẽ phù chú có tác dụng, thần trí Tống Bá Huy cư nhiên khôi phục lại một chút, thế nhưng, dường như linh hồn của hắn cùng quỷ hồn lại lâm vào tranh đấu dữ dội.

"Diệp thiếu nói đùa, ta sao lại thích quỷ hồn cho được." - Tiền Dụ hối hận trong lòng, việc nửa đêm xem quỷ là do hắn đề ra, kết quả lại khiến Tống Bá Huy xảy ra chuyện, hiện giờ người Tống gia đều hận hắn thấu xương.

Sau khi biết phù Giang Hải Lâm mua có tác dụng, Tiền Dụ lập tức đưa toàn bộ phù sang cho Tống Bá Huy.

Phù chú đúng là có tác dụng, thế nhưng trong quá trình dùng phù, quỷ hồn có khả năng bị khiêu khích mà tấn công Tiền Dụ, cho nên trên người hắn mới có quỷ khí nặng như vậy.

"Các ngươi tới tìm ta làm gì?" - Diệp Phàm lôi bốn túi lớn đồ ăn vặt ra khỏi xe.

Giang Hải Lâm ngay lập tức tiến lên hỗ trợ xách đồ.

Trong bốn túi lớn Diệp Phàm mua toàn là Wahaha*, sữa chua, sô cô la, khoai tây chiên, mì gói,... khiến Giang Lâm Hải đứng hình.

Có lao động miễn phí, Diệp Phàm tự nhiên cao hứng. Phải biết, tuy kiếp trước cậu không thể tu luyện, nhưng nhờ xuất thân tốt mà tông môn vẫn đưa cho cậu hai thị nữ, hai nô bộc để hầu hạ.

.........

Phiêu Âm: * Wahaha: Công ty TNHH Hàng Châu Wahaha Group là một nhóm các công ty tư nhân và là nhà sản xuất đồ uống lớn nhất tại Trung Quốc. Công ty có trụ sở tại Hàng Châu, tỉnh Chiết Giang. "Wa ha ha" có nghĩa là "đứa trẻ hay cười". Wahaha có khoảng 150 công ty con và 60 cơ sở sản xuất nằm rải rác khắp Trung Quốc.

......

Chương 8: Nữ quỷ

"Vào đi." - Diệp Phàm mở cửa, mời đám người Giang Hải Lâm vào ngồi.

Giang Hải Lâm nói qua tình huống xảy ra một lần.

"Bình An Phù chỉ có thể bảo đảm bình an, chắn tiểu tai, Khư Bệnh Phù chỉ có thể loại trừ những chứng bệnh bình thường. Hai phù này không có tác dụng lớn để đối phó với quỷ, nhưng ít nhiều chắc vẫn có chút tác dụng. Thế nhưng, ta đoán những phù chú đó cũng chỉ có thể tạm thời giữ được tính mạng của Tống Bá Huy mà thôi." - Bị nữ quỷ chiếm cứ thân thể thêm một thời gian nữa thì Tống Bá Huy kiểu gì cũng chết.

Diệp Phàm có chút áy náy, dù sao tu vi của cậu còn quá thấp, nếu cậu là Luyện Khí tầng bốn thì vẽ ra một tấm Bình An Phù cũng đủ để làm nữ quỷ kia hôi phi yên diệt*.

(Phiêu Âm: * Hôi phi yên diệt: Dùng để chỉ sự biến mất rất danh như bụi, như khói.)

Giang Hải Lâm hơi kích động: "Ta tới chính là muốn hỏi Diệp thiếu có cách nào đuổi quỷ không?"

"Ngươi đã tìm khu quỷ đại sư chưa?" - Diệp Phàm hỏi.

Giang Hải Lâm gật đầu: "Đã tìm rồi, khu quỷ đại sư nói: đó là lệ quỷ ngàn năm, rất lợi hại, không dễ đối phó."

Diệp Phàm sửng sốt: "Ngàn năm sao? Đúng là khó đối phó thật!" - sống lâu, trải đời thì kiến thức nhiều cũng nhiều hơn, kiểu gì cũng có chút bản lĩnh, nhưng thế giới này cũng có quá nhiều kẻ lừa đảo nên Diệp Phàm cũng không biết có nên tin tưởng lời khu quỷ đại sư kia không. Diệp Phàm lấy một lốc sữa bò, uống sạch.

"Tống Bá Huy bị quỷ quấn thân mấy ngày rồi?" - Diệp Phàm hỏi.

"Đã ba ngày rồi."

"Vậy à." - nếu đúng là nữ quỷ ngàn thăm thì tên kia đã ngỏm rồi.

Giang Hải Lâm nhìn Diệp Phàm uống sữa bò, không khỏi nhíu mày.

Diệp Phàm nhìn ánh mắt Giang Hải Lâm, chớp chớp mắt: "Ngươi cũng muốn uống sữa bò hả? Nơi này vẫn còn nè."

Giang Hải Lâm vội xua tay: "Không cần, không cần."

Diệp Phàm nhìn dáng vẻ của Giang Hải Lâm, cười cười: "Khách khí làm gì, cái này cũng rẻ mà."

Giang Hải Lâm: "......"

Giang Hải Lâm nhìn Diệp Phàm: "Diệp thiếu, ngài xem thế nào đây?"

"Ngươi muốn nhờ ta đuổi quỷ hả? Đây là việc nguy hiểm đến tính mạng đó, ngươi định trả bao nhiêu?" - Diệp Phàm hỏi.

Tiền Dụ vội nói: "Mười triệu được không?"

Diệp Phàm chớp mắt, thầm nghĩ: Giàu ghê! "Được, trước đặt cọc một triệu, sau khi giải quyết xong thì ta tìm ngươi lấy nốt." - mười triệu cũng đủ để cậu tiêu xài thêm một đoạn thời gian.

"Diệp thiếu, tin đồn về ngài và Liêu Đình Đình..." - Tiền Dụ nhìn Diệp Phàm, có cảm giác người trước mắt này có gì đó khác với trong trí nhớ. Người này có thật là Diệp Phàm.

"Liêu Đình Đình? Là nữ nhân có tướng khắc phu kia hả, ai rước nàng về chỉ tổ xui xẻo thôi." - Diệp Phàm vội vàng lắc đầu.

Tiền Dụ: "......"

Chuông điện thoại chợt kêu vang, Tiền Dụ vừa nhận cuộc gọi, sắc mặt lập tức thay đổi.

Diệp Phàm nhìn Tiền Dụ, hỏi: "Làm sao vậy?"

"Lão đại thắt cổ." - Tiền dụ xanh mặt.

Diệp Phàm: "......" - thắt cổ bây giờ không còn là cách tự tử phổ biến nữa, hiện nay, người ta chuộng phong cách nhảy lầu, uống thuốc ngủ hơn.

"Không chết?" - Diệp Phàm hỏi.

Tiền Dụ lắc đầu: "Chưa, may mà dùng thêm một tấm Khư Bệnh Phù, tạm thời áp chế được con quỷ kia."

Giang Hải Lâm hướng sang Diệp Phàm, nói: "Diệp thiếu, ngài xem việc này gấp lắm rồi, không thể trì hoãn được nữa!"

Diệp Phàm vội túm một gói khoai tây chiên, một gói chân gà, hô to dõng dạc: "Đi thôi."

Giang Hải Lâm: "Được..."

......

Diệp Phàm đi theo Giang Hải Lâm vào trong phòng thì thấy Tống Bá Huy đang bị bó như bánh tét, thầm thở phào nhẹ nhõm.

"Đại sư, làm sao vậy?" - Giang Hải Lâm nhìn biểu tình của Diệp Phàm, thắc mắc.

"Không có gì, quả nhiên không ngoài dự đoán, không phải lệ quỷ ngàn năm, chỉ là một con quỷ hơn trăm năm, hẳn là một đào kép từ thời Dân Quốc."

Vừa vào phòng, Diệp Phàm liền thấy một hồng y nữ quỷ đang bám vào người Tống Bá Huy, có thể là cảm giác được nguy hiểm từ Diệp Phàm, Tống Ba Huy hay chính là hồng y nữ quỷ đang gầm gừ đe dọa, cảnh cáo cậu.

Thương Huyền đại lục cũng có một ít quỷ tu, họ luôn cố gắng hết mình hàng phục lệ quỷ để luyện chế thành pháp khí. Hầu hết người sau khi chết, âm hồn sẽ tiêu tán, chỉ có rất ít người sau khi chết âm hồn sẽ thành quỷ hồn. Đối với quỷ tu, quỷ hồn không khác gì linh thạch, ngẫu nhiên gặp được, nhất định sẽ xảy ra tranh cướp. Dù sao tài nguyên có lợi cho việc tu hành ở tu chân giới cũng hữu hạn nên muốn có được thì phải tranh đoạt.

Giang Hải Lâm nhíu mày, hắn có cảm giác Diệp Phàm đang giao lưu cùng nữ quỷ, thế nhưng, hắn không biết hai bên đang giao lưu cái gì.

"Diệp thiếu, ngài đang làm gì vậy?" - Giang Hải Lâm hỏi.

"Ta đang tâm sự với nàng. Nữ quỷ là một đào kép từ thời Dân Quốc, được một đại thiếu gia mua về làm thị thiếp, thế nhưng, chẳng được bao lâu liền thất sủng, bị phu nhân vị thiếu gia kia vu hãm tằng tịu với kẻ ở trong nhà, nàng bị cắt lưỡi, rồi bị ép treo cổ."

"Sao nàng lại ám đại ca chúng tôi vậy?"

Diệp Phàm nhún vai, thông cảm: "Đại ca các ngươi đúng là số con rệp, lớn lên trông giống tên bạc tình kia làm gì..."

Tiền Dụ: "......"

"Tống Bá Huy" nhìn chằm chằm Diệp Phàm, biểu tình lúc thì bình tĩnh, khi lại điên cuồng.

"Thế nhưng, người hại nàng là vị phu nhân kia mà. Với lại, lão đại chúng tôi cũng không phải tên bạc tình đó." - Tiền Dụ nói.

Diệp Phàm gật đầu: "Đúng vậy, cho nên ta vẫn đang dùng lí lẽ và tình cảm để thuyết phục đây. Thế nhưng, nữ quỷ kia vẫn cảm thấy lão đại các ngươi chính là người nàng muốn tìm, không chịu nghe ta."

Bỗng nhiên, sắc mặt Diệp phàm trầm xuống, đánh ra mấy pháp quyết. Pháp quyết rơi lên người Tống Bá Huy, "Tống Bá Huy" liền hét to một tiếng, hồng y nữ quỷ bất đắc dĩ phải rời khỏi người Tống Bá Huy.

"Quỷ a!!!" - Giang Hải Lâm không nhịn được gào lên. Người bình thường sẽ không thấy quỷ, nhưng ở một số điều kiện đặc biệt, ngẫu nhiên có thể thấy. Hồng y nữ quỷ kia dưới pháp quyết của Diệp Phàm mà hiện hình, thế nên Giang Hải Lâm liền thấy rõ ràng.

Diệp Phàm cạn lời, thầm nghĩ: Tên ngốc Giang Hải Lâm này, lá gan nhỏ xíu vậy mà cũng dám nửa đêm ra ngoài tìm quỷ chơi.

Diệp Phàm sử dụng Câu Quỷ Thuật vẫn có chút quá sức. Sau khi Diệp Phàm quát to một tiếng "Thu", nữ quỷ liền xoay người bỏ chạy, đèn trong phòng bệnh lập tức nổ tung.

Diệp Phàm thấy nữ quỷ muốn chạy, liền dùng thêm Phược Quỷ Thuật**. Sau khi nữ quỷ bị Phược Quỷ Thuật định trụ, Diệp Phàm lấy ra một tấm phù, dán lên người nữ quỷ, nữ quỷ liền bị thu vào trong phù.

(Phiêu Âm: ** Phược Quỷ Thuật: Thuật pháp trói quỷ.)

"Diệp thiếu, nữ quỷ kia đâu rồi?" - Giang Hải Lâm cẩn thận dò hỏi.

"Ngươi muốn hả? Cho ngươi nhé! Người ta cũng là mĩ nữ đó!" - Diệp Phàm nói.

Giang Hải Lâm vội vàng lắc đầu: "Không cần, không cần, ngài thu là tốt rồi, ngài thu là tốt rồi."

Tiền Dụ vội vàng hỏi: "Diệp thiếu, lão đại chúng tôi ổn rồi chứ?"

Diệp Phàm lắc đầu: "Tạm thời không có việc gì, tìm bác sĩ kiểm tra cho hắn đi, chắc cũng sắp tỉnh rồi, thế nhưng..."

"Thế nhưng cái gì?" - Tiền Dụ hỏi.

Diệp Phàm lắc đầu: "Không có gì."

Mấy vị thiếu gia này, chơi cái khác không được sao, lại muốn tìm quỷ chơi. Nữ quỷ này âm khí nặng, vị đại thiếu gia kia bị triền lâu như vậy, ít nhất cũng hao tổn hai đến ba năm thọ nguyên. Thế nhưng, lời này cậu cũng không tiện mở miệng, dù sao đang yên đang lành, nói cho người ta biết sẽ sống ít đi mấy năm, ai mà vui cho nổi.

Tiền Dụ gật đầu, nói: "Tốt rồi, tốt rồi."

"Ta về trước đây."

Giang Hải Lâm vội nói: "Diệp thiếu, ta đưa ngài về."

Diệp Phàm gật đầu: "Được."

.........

Lảm nhảm ngoài lề, Phiêu Âm:

"Sao nàng lại ám đại ca chúng tôi vậy?"

Diệp Phàm nhún vai, thông cảm: "Đại ca các ngươi trúng số độc đắc, lớn lên đặc biệt giống với vết chu sa trong lòng nữ quỷ kia. Cũng tội nàng không chơi nổi hàng auth nên đành xài tạm hàng fake vậy."

Tiền Dụ: "......"

......

Chú thích:

* Hôi phi yên diệt: Dùng để chỉ sự biến mất rất nhanh như bụi, như khói. Hình dung một vật hay điều gì đó biến mất quá nhanh trong thời gian ngắn. Bắt nguồn từ tác phẩm "Viên giác kinh": "Thí như toản hỏa, lưỡng mộc tương nhân, hỏa xuất mộc tẫn, hôi phi yên diệt.". Dịch nôm na là: Lấy hai đầu của hai thanh gỗ ma sát vào nhau tạo thành lửa, lửa bùng lên đốt gỗ thành tro bụi, gió thổi tro bụi bay đi không còn vết tích.)

(nguồn: https://facebook.com/story.php?story_fbid=395969058449160&id=111375786908490)

......

Chương 9: Có tiền

Diệp Phàm ngồi ườn lên ghế sau của xe.

Giang Hải Lâm lái xe, nhìn qua kính chiếu hậu, vừa vặn thấy được dáng ngồi 'tiêu hồn' của Diệp Phàm.

"Diệp thiếu có vẻ mệt nhỉ?"

"Ừ, vừa nãy dùng sức quá đà nên bây giờ tinh lực cạn kiệt rồi!" - Diệp Phàm uể oải nói.

Giang Hải Lâm: "......" - lời này nghe sao có vẻ mờ ám vậy.

"Diệp thiếu, đại ca ta gặp phải chuyện như vậy, có để lại di chứng gì hay không?"

Diệp Phàm khẽ đảo mắt: "Ngươi muốn biết?"

Giang Hải Lâm gật đầu: "Đúng vậy."

Diệp Phàm thở dài: "Nếu ngươi muốn biết như vậy thì ta cho hay, sẽ mất đi mấy năm dương thọ, kì thực, không chỉ là đại ca ngươi, cả ngươi cũng thế. Nhưng ngươi cũng không cần lo lắng làm gì, ngươi cùng lắm chỉ mất một hai tháng thôi, so với đại ca ngươi vẫn còn tốt chán."

Giang Hải Lâm đột nhiên thắng gấp làm Diệp Phàm bị xóc nảy: "Sao lại dừng xe vậy?" - Diệp Phàm rầu rĩ nói.

"Diệp lão đại! Sẽ bị giảm thọ sao? Có cách gì vớt vát lại không?" - Giang Hải Lâm vội vàng hỏi.

Diệp Phàm nhìn Giang Hải Lâm đại kinh thất sắc, khó hiểu: "Ngươi sợ cái gì? Nửa đêm ra ngoài tìm quỷ chơi chính là không coi tính mạng ra gì rồi. Ngươi đến chết còn không sợ, chỉ là sống bớt đi mấy ngày thôi mà làm như trời sập đến nơi vậy?"

Giang Hải Lâm: "......" - hắn đâu có can đảm như vậy. Nửa đêm ra ngoài tìm quỷ chỉ là nghĩ chơi vui thôi chứ đâu có muốn chết. Hắn đã sớm hối hận đến xanh ruột rồi.

"Diệp thiếu, ngài nhất định phải cứu ta!" - Giang Hải Lâm khẩn cầu.

Diệp Phàm bất đắc dĩ nói: "Uống mấy thang thuốc bổ dương khí sẽ đỡ hơn một chút, thế nhưng, dược liệu có hơi quý, lại khó tìm."

"Việc này tự ta tìm cách là được rồi." - Giang Hải Lâm nói.

Diệp Phàm gật đầu: "Vậy được, trở về ta viết phương thuốc cho ngươi."

Giang Hải Lâm cảm kích: "Cảm ơn Diệp thiếu!"

Diệp Phàm cười nói: "Không có gì!"

Diệp Phàm về đến nhà, không bao lâu sau, thấy thông báo tài khoản có thêm mười hai triệu. Chín triệu là phần còn lại của thỏa thuận với Tiền Dụ, còn ba triệu kia là Giang Hải Lâm gửi qua, coi như là tạ lễ.

Trong thẻ có nhiều hơn mười triệu, Diệp Phàm tâm tình phơi phới.

......

Trong tay có hơn mười triệu, Diệp Phàm như được bơm đầy máu, ngay lập tức lái xe, giết đến chợ dược liệu lớn nhất Thương Thành.

Trên đường phố bán dược liệu của Thương Thành, hơn trăm cửa hàng san sát nối liền, hừng hực khí thế.

Vừa một vào cửa hàng, Diệp Phàm đã cảm nhận được một cỗ linh khí tràn đầy, rất nhanh đã phát hiện được nơi phát ra linh khí.

"Khách quan, ngài có nhìn trúng dược liệu nào không?"

"Cái này." - Diệp Phàm chỉ vào một củ nhân sâm đặt bên trong quầy hàng, nói.

"Khách quan ánh mắt thật tốt, hồng sâm này là bảo vật trấn điếm của cửa hàng chúng tôi, giá ba triệu."

Diệp Phàm gật đầu: "Ta muốn mua."

Diệp Phàm nhìn hồng sâm bên trong quầy, tâm tình cực tốt. Hồng sâm và huyết sâm có vẻ ngoài rất giống nhau, không nghĩ tới ở nơi này lại thấy được huyết sâm.

"Hồng sâm này chất lượng không tệ. Ta muốn mua, bao nhiêu tiền?" - một thanh niên đi vào, nhìn huyết sâm trên quầy, ánh mắt sáng ngời liền tỏ ra tài đại khí thô* mà nói.

(Phiêu Âm: * Tài đại khí thô: giàu có, xa xỉ.)

"Hồng sâm đã được vị khách này mua rồi." - nhân viên bán hàng cảm thấy bất đắc dĩ, thầm nghĩ: Hồng sâm đặt ở đây bao nhiêu năm cũng không có ai hỏi đến, hôm nay là ngày gì mà lại có tới hai người muốn mua.

"Triệu Lượng, ngươi có thấy thích cái gì không?" - Diệp Ánh Lan đi đến, nhìn thấy Diệp Phàm liền hỏi: "Diệp Phàm? Sao ngươi lại ở đây?".

Diệp Phàm hừ một tiếng, đáp lại: "Liên quan gì tới ngươi." - từ nhỏ đến lớn, Diệp Ánh Lan đã hố nguyên chủ không biết bao nhiêu lần. Vừa thấy Diệp Ánh Lan, Diệp Phàm liền khó chịu.

"Ta nhìn trúng hồng sâm này, thế nhưng lại bị ca ca ngươi mua mất rồi." - Triệu Lượng nói.

Diệp Ánh Lan nhíu mày, quay sang nhân viên bán hàng hỏi: "Hồng sâm này giá bao nhiêu?"

"Ba triệu."

Diệp Ánh Lan nổi giận nhìn Diệp Phàm: "Diệp Phàm, ngươi lấy tiền ở đâu ra, là trộm tiền trong nhà hả?"

Diệp Phàm lạnh lùng cười, vả cho Diệp Anh Lan một cái tát: "Xú nha đầu, dám bôi nhọ bổn đại gia. Đúng là loại do tiểu tam sinh ra, không được dạy dỗ đàng hoàng, chỉ biết ăn nói xằng bậy."

Một cái tát của Diệp Phàm không chút nương tay, một bên mặt Diệp Ánh Lan lập tức sưng lên.

Diệp Ánh Lan bụm mặt, không thể tin nhìn Diệp Phàm: "Ngươi... ngươi dám đánh ta!!!"

Diệp Phàm coi thường nói: "Ngươi thiếu đánh như vậy, còn không cho người khác đánh."

Diệp Ánh Lan: "......"

Triệu Lượng nhìn Diệp Phàm, nổi giận: "Khốn khiếp, ngươi..."

Triệu Lượng vung tay đánh về phía Diệp Phàm, Diệp Phàm liền tóm lấy cánh tay Triệu Lượng, quăng qua vai ném người ngã trên mặt đất: "Nhìn dáng vẻ thận hư của ngươi, lại còn muốn làm anh hùng cứu mĩ nhân. Nếu là mĩ nữ thì còn nói, đằng này lại là vì một nữ nhân chẳng ra gì, đầu ngươi bị úng nước hả?"

Diệp Phàm cầm lấy hồng sâm trên quầy, đi ra khỏi cửa. Diệp Ánh Lan đỏ mắt nhìn Diệp Phàm, cảnh cáo: "Diệp Phàm, ngươi cứ chờ đấy..."

Diệp Phàm quay đầu liếc nhìn Diệp Ánh Lan một cái, lạnh lùng cười, không thèm để ý mà nghênh ngang rời đi.

.........

Lảm nhảm ngoài lề, Phiêu Âm:

Diệp Phàm nhìn Giang Hải Lâm đại kinh thất sắc, khó hiểu: "Ngươi sợ cái gì? Nửa đêm ra ngoài xem quỷ biểu diễn là đã không để tâm đến lời răn dạy, dặn dò của các cụ rồi. Ngươi ngáo đá vậy, bớt đi vài ngày hít khí trời thì cũng có sao?"

Giang Hải Lâm: "......" - hắn đâu có can đảm như vậy. Nửa đêm ra ngoài tìm quỷ chỉ là muốn xem show ca nhạc miễn phí thôi, ai ngờ vẫn phải trả tiền vé, mà còn là dùng tuổi thọ để trả. Bán vé cắt cổ thế này thảo nào vắng khách là phải.

"Diệp thiếu, ngài nhất định phải giúp ta lấy lại tiền vé!" - Giang Hải Lâm khẩn cầu.

......

Chương 10: Ta muốn cưới y

Diệp Phàm từ trong cửa hàng đi ra, lập tức bị người xung quanh vây xem. Thế nhưng, người vây xem cũng không dám công khai chỉ trích, lén lút chỉ trỏ, xì xào bàn tán "Đánh con gái" gì đó.

"Diệp thiếu, Diệp thiếu." - Tiền Dụ bước nhanh đuổi theo Diệp Phàm.

Diệp Phàm liếc nhìn Tiền Dụ, hỏi: "Có việc gì?"

Việc Giang Hải Lâm mấy ngày nay đều thu thập dược liệu bồi bổ thân thể được truyền đến tai Tiền Dụ. Dưới sự ép hỏi của Tiền Dụ, Giang Hải Lâm đành phải nói ra chuyện sẽ bị giảm thọ, khiến cho Tiền Dụ lo sợ. Diệp Phàm từng nói hắn nhiễm phải quỷ khí nặng hơn so với Giang Lâm Hải, vậy thì tuổi thọ của hắn sẽ giảm nhiều hơn.

"Phương thuốc ngài đưa cho lão nhị, ta dùng có được không?" - Tiền Dụ hỏi.

"Dùng được." - Diệp Phàm nói.

Tiền Dụ nhìn Diệp Phàm: "Diệp thiếu, ngài xem tuổi thọ của ta bị giảm bao nhiêu?"

Diệp Phàm vỗ bả vai Tiền Dụ: "Yên tâm, chỉ khoảng nửa năm thôi. Nửa năm trôi qua cũng chỉ là cái nháy mắt thôi mà." - kiếp trước, Kim Đan tu giả trong tông môn, một lần bế quan là vài năm đến vài chục năm luôn.

Tiền Dụ: "......"

"Diệp thiếu, nếu ta uống thuốc theo đơn kia, chắc sẽ sống lâu hơn một chút nhỉ? Hay là ngài kê cho ta phương thuốc tốt hơn nữa đi, tiền không thành vấn đề."

Diệp Phàm suy nghĩ rồi nói: "Ngươi cứ tìm Giang Hải Lâm lấy phương thuốc kia mà dùng đi. Ngươi thân thể hư nhược, không chịu nổi dược lực của phương thuốc cấp bậc cao hơn đâu, mà gần nhất nên hạn chế chuyện phòng the lại đi."

Tiền Dụ gật đầu như giã tỏi: "Vâng, vâng, tất cả đều nghe theo ngài!"

"Vừa rồi ta nhìn thấy ngài... đại hiển thần uy."

Diệp Phàm chắp tay sau lưng, nói: "Cái loại mắt đui mù đó, không đánh thì sao biết được sự lợi hại của ta."

Diệp Phàm cậu kiếp trước chính là đại nhân vật tiếng tăm vang dội của Bích Vân Tông. Dù cho cậu không thể tu luyện thì đệ tử tông môn gặp cậu vẫn luôn tỏ thái độ cung kính. Một con nha đầu chết tiệt mà cũng dám đổ cho cậu tội trộm tiền, chà đạp danh dự của Diệp thiếu gia cậu đây, đúng là đáng giận.

Tiền Dụ: "......" - mấy cái tin vịt vỉa hè đồn đãi Diệp Phàm thiếu gia là kẻ vô dụng, đúng là lừa người.

"Dù thế nào đi chăng nữa, đánh con gái vẫn không hay cho lắm."

"Nếu không phải nàng tiện*, ai thèm đánh làm gì!" - Diệp Phàm tỏ vẻ không quan tâm, nói.

Tiền Dụ: "......"

(Phiêu Âm: * Tiện: Ti tiện, đê tiện, rẻ mạt.)

Tiền Dụ đang cùng Diệp Phàm đi dạo trên phố bán dược liệu thì thấy mấy quý công tử hào môn vây quanh một bạch y thiếu niên đi ra.

Diệp Phàm liền dừng bước, nhìn bạch y thiếu niên như hạc trong bầy gà đứng giữa đám người, nghiêm túc hỏi: "Đó là ai vậy?"

"Đó là thiếu gia của Bạch gia - Bạch Vân Hi, người kia gia thế không tầm thường, không dễ chọc đâu." - Tiền Dụ nghiêm mặt đáp lời.

Diệp Phàm chớp mắt, hưng phấn, kích động: "Người kia đẹp quá! Ta muốn cưới y!"

Tiền Dụ vẻ mặt vặn vẹo nhìn Diệp Phàm: "Diệp thiếu, tim ta không được khỏe, ngài đừng dọa ta..."

Tiền Dụ hắn đây ở Thương Thành may ra còn có chút tiếng nói, thế nhưng đến kinh đô thì chẳng khác gì cục đá ven đường. Bạch Vân Hi kia có thể coi là nhân vật vang dội trong Thái Tử Đảng** ở kinh đô. Bạch Vân Hi mà đến kinh đô thì gia gia hắn cũng phải tất cung tất kính tiếp đón.

Bạch Vân Hi là một thiên tài, từ nhỏ đến lớn liên tục học nhảy lớp. Tuy mới mười tám tuổi nhưng đã có bằng tiến sĩ ở nước ngoài, hiện đang điều hành tập đoàn Triều Tịch, tài sản kinh người.

Diệp Phàm liếc nhìn Tiền Dụ: "Việc ta muốn cưới y sao lại dọa đến ngươi?"

Tiền Dụ: "... bởi vì Bạch thiếu không thích ngài."

Diệp Phàm nghiêng đầu, thắc mắc: "Tại sao? Ta đẹp trai ngời ngời, thông tuệ siêu phàm, đi một bước tính trăm bước!"

Tiền Dụ: "......" - Diệp thiếu, ngài không biết thanh danh của ngài nát bét nhường nào ư? Chơi gái, không chí tiến thủ, bại gia tử, vừa nãy lại thêm khoản ức hiếp muội muội...

"Bạch thiếu thích người có tiền, có năng lực." - Tiền Dụ châm chước, nói.

Diệp Phàm hoang mang hỏi lại: "Như nào mới gọi là có tiền?"

"Tài sản ít nhất phải mấy chục tỉ."

"Vậy còn năng lực thì thế nào?" - Diệp Phàm hỏi tiếp.

"Có khả năng lấy sức một người đánh vạn người, dễ dàng lao vào trong thiên quân vạn mã, lấy thủ cấp của địch như lấy đồ trong túi ra." - Tiền Dụ thuận miệng huyên thiên.

Diệp Phàm gật đầu, nói: "Đã hiểu."

Tiền Dụ: "......"

Diệp Phàm vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm về phía Bạch Vân Hi. Như cảm giác được gì đó, Bạch Vân Hi liền nhìn thoáng qua chỗ Diệp Phàm. Diệp Phàm hưng phấn bừng bừng vẫy tay với Bạch Vân Hi.

Tiền Dụ nhìn bộ dáng chết mê chết mệt của Diệp Phàm, như có hơi nóng bốc lên từ lòng bàn chân, mặt mày đỏ bừng, đúng là nghiệp chướng mà. Diệp Phàm không ngại, nhưng Tiền Dụ thấy không còn mặt mũi nào, bỗng nhiên cảm thấy dáng vẻ âm trầm trước kia của Diệp Phàm vẫn còn tốt chán.

Bạch Vân Hi cười cười, hỏi người bên cạnh: "Cái người nhìn mặt ngu ngu kia là ai vậy?"

"Ta cũng không biết." - Liêu Hà đang bồi cạnh Bạch Vân Hi, cảm thấy xấu hổ, không dám nói đó là vị hôn phu cũ của Liêu Đình Đình.

"Vậy thôi."

Bạch Vân Hi liền lên xe, rời đi.

Diệp Phàm nghiêng đầu, đắc ý dào dạt: "Y cũng có ý với ta!"

Tiền Dụ nhìn Diệp Phàm, bất đắc dĩ hỏi: "Diệp thiếu, sao ngài nhìn ra được Bạch thiếu có ý với ngài?"

"Y vừa mới cười với ta, ngươi không thấy sao?" - Diệp Phàm khó hiểu hỏi lại.

Tiền Dụ: "......" - nếu không phải trước đó Diệp Phàm đã giúp Tống Bá Huy đuổi quỷ thành công, hắn chắc chắn sẽ tống cổ người này vào bệnh viện tâm thần rồi, mạch não Diệp thiếu thật thần kì.

"Diệp thiếu, cũng đến trưa rồi, Bạch thiếu cũng đã đi xa, hay là ta mời ngài một bữa cơm?" - Tiền Dụ cố gắng trấn tĩnh lại, nở nụ cười, nói.

Diệp Phàm gật đầu: "Được! Gần đây ta mới phát hiện một tiệm ăn không tồi, chúng ta cùng đến đó ăn đi!"

"Tiệm nào vậy?" - Tiền Dụ hứng thú hỏi.

"Mì sợi Lan Châu."

Tiền Dụ: "......" - Diệp Phàm đây là đang giúp hắn tiết kiệm tiền sao? Tuy rằng hắn thay Tống Bá Huy trả một ngàn vạn, gần đây tài chính có chút eo hẹp, thế nhưng, mời một bữa thịnh soạn vẫn dư sức mà.

.........

** Thái Tử Đảng: đây là một danh xưng không chính thức mang ý nghĩa châm biếm, dùng để chỉ tầng lớp con cháu của các quan chức cao cấp nổi bật và có ảnh hưởng ở Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa. Bằng một cách không chính thức, tầng lớp này thường được hưởng nhiều đặc ân của nhà nước. Do đó, tầng lớp con cháu này có nhiều cơ hội để được quy hoạch để làm lãnh đạo trong tương lai, dù hình thức bên ngoài vẫn biểu hiện bởi các nguyên tắc dân chủ như thông qua bầu cử; hoặc tìm kiếm các cơ hội kinh doanh, tích lũy khối lượng tài sản khổng lồ mà những người dân thường không thể nào có được.

(nguồn: https://vi.wikipedia.org/wiki/Thái _tử_Đảng)

......

- Mì thịt bò Lan Châu:

......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro