V - Chương 17: Điệu dương cầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày mà anh nói "chúng ta dừng tìm hiểu nhé", không gì có thể diễn tả được sự "đứng hình" nơi tôi. Tôi, Chu Hà Phương, mười chín tuổi chưa có lấy mảnh tình vắt vai, tưởng rằng kén chọn như thế thì sẽ tìm được người nâng niu mình, ai dè bị đối xử phũ phàng ngay lần đầu thử bắt đầu nói chuyện với ai đó qua dating app. Sau hôm ấy, tôi xóa ứng dụng hẹn hò, không muốn nhìn lại bất kì điều gì liên quan đến cái tên Đặng Duy Khánh nữa.

Nhưng mà trớ trêu thay, hình như ông trời đâu có muốn tôi quên đi suôn sẻ như thế.

Dạo gần đây, tôi tham gia một sự kiện tên là TEDxDAV, có thể tạm hiểu là một hội thảo được TED cho phép tổ chức, thường được các hội nhóm ở những địa phương khác nhau trên thế giới đăng ký để được dùng thương hiệu của chương trình. Những năm gần đây, sự kiện TEDx cực kì phổ biến tại Việt Nam, đặc biệt là ở lứa sinh viên chúng tôi. Cũng dễ hiểu, chương trình không quá phức tạp để tổ chức, mà còn mang lại cho những người trẻ một cơ hội tiếp xúc với format quốc tế.

Trong giai đoạn đi tìm diễn giả, bọn tôi có khảo sát nguyện vọng của các bạn sinh viên trong trường thì nhận thấy mọi người khá hứng thú với vấn đề hướng nghiệp. Kết quả không bất ngờ lắm, vì thời buổi kinh tế suy thoái, ai cũng mong được lắng nghe những bí quyết chinh phục nhà tuyển dụng, phát huy lợi thế cạnh tranh của bản thân, phòng tránh viễn cảnh thất nghiệp. Vậy là ban tổ chức chúng tôi cùng nhau lên danh sách các nhân vật có thể mời đến để nói về vấn đề này.

Chỉ là tôi không ngờ, đứng đầu trong danh sách lại chính là Đặng Duy Khánh.

Cựu sinh viên DAV, tốt nghiệp thủ khoa ngành Kinh tế quốc tế, vừa là tiền bối dễ tiếp cận, vừa là gương mặt sáng giá với ngoại hình và sự nghiệp đáng ngưỡng mộ khi đã làm phó quản lý marketing sản phẩm cho một thương hiệu nội địa có tiếng khi mới 22 tuổi.

- Nếu mời được anh Khánh thì tốt quá rồi!

Tôi nghe các bạn nói như thế, trong lòng đột nhiên chộn rộn. Ngày mà ban tổ chức gửi mail mời anh làm diễn giả, bọn tôi không ngờ là anh đồng ý nhanh tới thế. Với vai trò là người dẫn chương trình, tôi chạm mặt anh hôm tổng duyệt ở hội trường A. Anh thấy tôi và vẫn cư xử bình thường, trong khi tôi tìm mọi cách để tránh tương tác. Dường như sâu thẳm trong tôi đang trỗi dậy một mong muốn, đó là anh hãy hiểu rằng tôi đang cực kì khó chịu với anh.

Cho đến khi giải lao, tôi vẫn chẳng cười với anh lấy một cái, trong khi tỏ ra hoàn toàn vui vẻ với mọi người trong ban tổ chức. Đang định cùng bạn bè đi ăn trưa thì tôi nhận ra mình quên túi xách, nên đành lật đật về lại chỗ hội trường. Lúc này, không gian mờ tối vì đèn đóm đều tắt hết. Tôi bước vào, chẳng ngờ lại nhìn thấy anh trên sân khấu, hăng say tự duyệt lại bài nói của bản thân.

Anh cẩn thận đến mức căn thời gian và vị trí mình bước lên từ ghế diễn giả, nói đi nói lại phần mở đầu sao cho thật suôn sẻ tới mức tôi đứng nghe mà thuộc luôn theo. Anh có một phong thái rất tự nhiên, di chuyển trên sân khấu mà như dạo chơi vậy. Tôi cứ ở đó, chẳng biết từ lúc nào đã nghe trọn vẹn cả bài. Kết thúc phần nói, anh ngừng lại, khiến gian hội trường đột nhiên vắng lặng. Giữa cái yên ắng đó, anh bước xuống ba bậc thang, nhìn về phía tôi:

- Vẫn dứt khoát không muốn nói chuyện với anh à?

Tôi giật mình, hóa ra anh đã biết nãy giờ tôi đứng ở đây. Tôi không đáp, điềm nhiên đến hàng ghế để tìm túi của mình. Anh vẫn không chịu thua:

- Em biết vì sao anh lại đồng ý tham gia nhanh thế không?

Tôi vẫn nhất quyết im lặng, trong lòng thầm nhủ rằng mình không dễ dụ thế. Dăm ba cái trò thả thính của anh, còn lâu tôi mới lay động. Anh vẫn tự tin:

- Thế thì anh có cách để em phải lên tiếng đấy.

Tôi ngoảnh ra sau, thấy anh ngồi xuống cạnh chiếc đàn dương cầm được chuẩn bị sẵn cho phần văn nghệ giữa giờ của chương trình. Dưới ánh đèn mờ nhàn nhạt, điệu piano quen thuộc vang lên, thâm trầm, từ tốn, khiến tôi nhận ngay ra được là "City of Stars". Trong thứ thanh âm mềm mại ấy, giọng anh vang lên:

- Váy vàng em đang mặc và cả đôi giày giống nữ chính La La Land lắm.

Tôi không nhịn được mà mỉm cười.

- "City of stars, are you shining just for me?"

(Thành phố ngàn sao, liệu em đang lung linh chỉ cho mình tôi thôi?)

Giọng anh cất lên, du dương, mộc mạc, hòa cùng tiếng đàn giản đơn mà tinh tế, dường như tạo ra một phông nền gần gũi cho câu chuyện mộng mơ. Thoang thoảng chút âu sầu mà không bi lụy, giai điệu lãng đãng và nhịp nhàng đến lạ. Tôi cất giọng, hòa theo bài hát với anh:

- "Who knows? I felt it from the first embrace I shared with you."

(Liệu có ai biết rằng, em đã trót phải lòng anh từ lần đầu hàn huyên.)

Chân tôi vô thức tiến lại gần anh, nghe cho trọn vẹn giai điệu nhẹ nhàng ấy. Anh cười, dưới ánh đèn mờ, dường như có gì đó cuốn hút đến mê hoặc. Chẳng hiểu vì điều gì, chùm đèn nhỏ làm tôi liên tưởng đến bầu trời sao lung linh trong bộ phim. Chúng tôi hòa giọng, từng đợt trầm bổng len vào lòng tôi những xốn xang.

- "'Cause all that I need is this crazy feeling. A rat-tat-tat on my heart. Think I want it to stay."

(Bởi vì, tất cả những gì em cần chỉ là xúc cảm điên dại này. Thanh âm tổn thức của trái tim, có lẽ là thứ mà em mong sẽ ở lại.)

Thôi thì, tôi chịu thua anh.

Cô gái nào mà không muốn làm nữ chính trong một câu chuyện tình đầy say mê chứ?

Cho đến hôm sự kiện chính thức diễn ra, trong đầu tôi vẫn lẩn vẩn giai điệu ấy. Sau phần bài nói, các diễn giả sẽ đến với chuyên mục trả lời câu hỏi từ khán giả. Với tư cách là người dẫn chương trình, tôi được giao nhiệm vụ điều hành phần trò chuyện này thật suôn sẻ và tự nhiên, bởi đây cũng là minh chứng cho một sự kiện thành công.

- Xin mời vị khán giả giơ tay đầu tiên ạ.

Tôi cất tiếng, thành viên hậu cần ở vị trí ghế ngồi gần đó đưa mic cho người đặt câu hỏi. Tôi và các diễn giả ngồi chờ đón thắc mắc của bạn sinh viên:

- Em muốn dành câu hỏi này cho anh Duy Khánh ạ. Em khá ngạc nhiên khi anh không chia sẻ về cách vượt qua các vòng hồ sơ, cuộc phỏng vấn hay bí quyết đi thực tập từ năm nhất mà lại nói về chủ đề ít liên quan hơn. Anh có thể chia sẻ lý do không ạ?

Dường như đây cũng là thắc mắc của rất nhiều người. Nhận được câu hỏi đó, anh không cần suy nghĩ mà trả lời ngay:

- Mỗi người lại có một lộ trình khác nhau, đâu phải cứ thực tập năm nhất là con đường tốt. Anh đến đây để chia sẻ chứ không phải để tạo áp lực lên các em phải đạt được cái nọ cái kia.

Câu trả lời ngắn gọn ấy nhận được tiếng vỗ tay cực kì nồng nhiệt từ khán giả. Tôi tự nhủ, với thành tích như anh thì đầy người sẽ tận dụng mà làm 7749 cái vlog "flex" trên mạng rồi ấy chứ, nhưng anh không lấy đó làm tự hào cho lắm, thứ anh chú trọng dường như là hành trình chứ chẳng phải kết quả. Phong thái tự nhiên và gần gũi của anh lại tạo ra một sức hút đặc biệt, đến nỗi tôi phải điều hướng chương trình để các diễn giả khác cũng có cơ hội nhận câu hỏi và trả lời. Trong từng khoảnh khắc vô thức nhìn sang anh, tôi nghe tim mình xao động.

Cứ như thế này, tôi tự hỏi làm sao mình có thể kìm lòng được đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro