Chương 3: Ngạc Nhiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như một cái đinh đóng vào sọ não mà tôi không thể nhổ ra được, suy nghĩ về buổi chiều kì quái hôm ấy cứ quanh quẩn trong đầu tôi. Tôi không thể nghĩ về việc gì khác ngoài một loạt hình ảnh vụt qua ghi dấu trong kí ức tôi. Ánh sáng thoáng qua đó, khu rừng đó, ánh nhìn của anh ta. Không ai từng bảo tôi một ánh nhìn có thể ảnh hưởng một người đến vậy.

Tôi bật tivi trên kênh News 5, hi vọng có thể thấy một báo cáo về một hiện tượng siêu nhiên kì lạ. Chẳng may mắn. Tôi chuyển từ kênh này sang kênh khác tìm kiếm gì đấy, dù tôi không chắc tôi đang hi vọng tìm thấy thứ gì. Không một trạm địa phương có bất kì tin tức hữu ích nào. Tôi tìm kiếm theo cảm tính hàng tiếng đồng hồ.

Không một sự kiện kì lạ nào.

Không một vụ rơi máy bay nào.

Không có thiên thạch.

Không ai thấy bất kì thứ gì cả.

Không lẽ Peter đã đúng? Có thể tôi đã tưởng tượng tất cả? Tôi bắt đầu nghi ngờ bản thân. Mẹ tôi thường bảo rằng sớm hay muộn tất cả những câu truyện tôi đọc sẽ xáo trộn thế giới quan của tôi, lật đổ cân bằng tinh thần của tôi và làm lu mờ ranh giới giữa hiện thực và ảo tưởng cho đến khi tôi mất phanh trong mọi việc. Mẹ không phải hoàn toàn sai; tôi vẫn luôn cách xa thực tế cả nghìn dặm, nhưng lần này rất khác, rất lạ.

Có thể Peter không phải hoàn toàn vô căn cứ. Có thể tôi cần nghỉ ngơi. Trong bất kì trường hợp nào, ít nhất tôi cần tập trung vào thứ gì đấy cụ thể. Tôi tắt tivi và giở sách toán ra, cố không nghĩ về điều đó. Tôi phải bỏ lại mọi thứ phía sau.

---

Đồng hồ để bàn của tôi điểm 8 giờ tối và bên ngoài cửa sổ bóng tối đã bao phủ lên mọi thứ.

Cứ như vừa tỉnh lại từ một giấc mơ, tôi nhìn chằm chằm vào cây bút trên tay, tôi thẫn thờ nhìn trên trang giấy trắng. Mặc cho tôi cố gắng thế nào, tôi không thể tập trung. Tôi không thể quên đi.

Đi ngược với ý chí của tôi, tôi cứ tìm kiếm khuôn mặt anh ta trong tâm trí. Tôi cố gắng kéo anh ta ra khỏi suy nghĩ, nhưng vô dụng. Cứ như anh ta đã gieo mầm trong tôi và rễ đã bén. Kí ức về anh ta cứ xuất hiện càng ngày càng rõ ràng, che khuất mọi thứ. Gương mặt đó, phiền phức mà ngọt ngào. Ánh nhìn chiến binh của anh, mãnh liệt và rối loạn. Và cơ thể anh...

Suy nghĩ về anh ta khiến tim tôi lạc nhịp.

Mặt tôi nóng lên. Kể cả nếu chàng trai bí ẩn không phải chỉ là một điều bịa đặt trong trí tưởng tượng của tôi, làm thế nào tôi có thể nghĩ rằng anh ta sẽ không bao giờ có hứng thú với một cô gái như tôi? Tôi không có kinh nghiệm với lũ con trai. Ý tôi là, hẳn rồi, tôi đã có hàng tá "bạn trai trong sách", hay cảm nắng những nhân vật trong tiểu thuyết, nhưng anh ta là có thật. Làm thế nào tôi có thể hi vọng rằng sự tẻ nhạt mờ đục trong cặp mắt đen bình thường của tôi, dù mắt tôi to, có thể phản chiếu ánh sáng từ đôi mắt anh ta?

Bị giam giữ trong kí ức về ánh nhìn của anh ta, ý thức của tôi dần chìm vào giấc ngủ, trang giấy vẫn để trắng.

---

Tôi mở mắt, bị ánh nắng hé nhìn qua cửa sổ làm phiền. Ngẩng đầu dậy, tôi giật mình phát hiện tôi ngủ quên trên bàn học. Tôi sờ má, ngón tay chạm vết răng cưa từ vở viết, nhưng di chuyển đột ngột khiến đầu tôi chợt đau, khiến tôi quẫn trí. Mắt tôi vẫn khép hờ, tôi sờ thái dương và thấy đau nhói.

Cố đứng dậy khỏi ghế, cơ bắp trên người tôi bị tê và đau nhức. Tôi lê mình vào phòng tắm, nghĩ hôm nay sẽ là một ngày dài khổ sở ở trường. Tôi chắc luôn.

Tôi không biết tôi sẽ vượt qua bài kiểm tra toán thế nào nữa. Tôi không quen kiểm tra mà không chuẩn bị trước.

Tôi mệt nhọc đến trường và vào lớp, đầu tôi như đang trên mây. Tiết đầu tiên là tiết của thầy Butler, và vì tôi học môn Anh khá tốt tôi có thể âm thầm ôn Toán.

Giáo viên bước dài qua cửa lớp và cả lớp bỗng im bặt.

"Trước khi chúng ta bắt đầu..."

Cả lớp căng thẳng, nín thở. Thầy Butler thường thích cho chúng tôi kiểm tra đột ngột. Đôi khi ngay cả một cái nhìn nghiêm nghị của thầy ấy cũng đủ gieo rắc sự sợ hãi vào một trong số chúng tôi.

"Có ai trong các trò cần nộp thứ gì không?" Thầy ấy trượt cặp kính xuống mũi để nhìn xung quanh từ tròng kính của mình nhưng chỉ nhận được những tiếng lầm bầm và vẻ cau mày. "Cô Bloom?" Thầy ấy nhìn thẳng vào tôi, khiến tim tôi ngừng đập.

Bài viết. Đáng lí tôi phải nộp bài hôm nay nhưng tôi quên khuấy đi! Không thể tin được.

"Thầy Butler..." tôi nói lắp, ngồi lúng túng. "Em xin lỗi, em không mang bài," tôi thú nhận, khổ sở.

"Ờ, phải rồi." Ghế Peter sột soạt trên sàn khi giọng cậu ấy vang lên trong sự thinh lặng của lớp học. "Đó là bởi vì cậu ấy để quên bài ở nhà em hôm qua."

Tôi quay lại và nhìn vào mắt cậu ấy.

"Thật sao?" Giáo viên bất ngờ và bối rối.

Thật sao? Tôi lầm bầm không thành tiếng, theo giọng thầy Butler.

"Muộn quá nên cậu chạy ra khỏi cửa và quên mất. Cậu đang nghĩ gì vậy?" Peter nháy mắt về phía tôi, nhân lúc giáo viên đang bối rối, ý bảo tôi hùa theo cậu ta. "Đây, cậu còn quên cả sách Anh đây," cậu ấy nói tiếp, đưa sách cho tôi. Ngay sau đó tôi nhớ rằng tôi đã để quên ở bến tàu. Cậu ấy hoàn toàn đến cứu rỗi tôi.

"Thế nào?" Thầy giáo có vẻ không hoàn toàn bị thuyết phục bởi câu chuyện của Peter.

"À, thì, cậu ấy nói đúng. Em mệt và, à, thầy biết đấy –" Tôi ba hoa, lo lắng nháy mắt, không thể nghĩ ra một lời giải thích. Thật ra thì, tôi chưa từng giỏi nói dối. Tôi vẫn luôn cho rằng nói dối là một cách vô dụng khiến mọi thứ phức tạp lên.

Thầy giáo lầm bầm và gật đầu, thất vọng rằng thầy ấy đã vụt mất một cơ hội trả thù. Thầy ấy nheo mắt lại, hoàn toàn miễn cưỡng tin vào ý tốt của Peter. "Để chúng trên bàn đi, cậu Turner. Tôi sẽ đọc bài sau."

Tôi thở phào nhẹ nhõm, cố không để thầy ấy phát hiện.

Peter đi ngang qua tôi, cầm theo bài tập, và để chúng trên bàn giáo viên.

Cảm ơn, tôi mấp máy khi cậu ấy đi ngược về chỗ ngồi. Cậu ấy hơi hạ mi mắt đáp trả và cười với tôi, hài lòng.

Thời gian có vẻ trôi nhanh đến tiết Toán. Dù vậy, tôi không để ý các tiết học của cô Poulsen cho lắm. Cô ấy là một giáo viên rất nhiệt tình và sử dụng rất nhiều trò chơi và kể cả những bài hát để truyền cảm hứng với môn học của cô ấy. Cô ấy rất thích dùng công nghệ TI-Nspire. Những gì còn sót lại trong lớp Anh trôi đi trong chốc lát và tiếng chuông chói tai vang lên nhanh chóng. Tôi còn chưa ôn bài xong.

Khi thầy Butler rời khỏi phòng, tôi quay sang Peter, nhưng ngay khi tôi nhìn vào mắt cậu ấy, không cần nói gì nữa cả. "Tớ thấy tâm trạng cậu như đang trên mây lúc trên đường về nhà," cậu ấy nhún vai nói.

Tôi nín thở, đột nhiên cảm thấy có lỗi. Thì ra cậu ấy để ý.

"Tớ thấy cậu mệt hoặc có gì đó đang khiến cậu lo lắng. Cậu không nói chuyện suốt đường về, nên tớ nghĩ cậu sẽ không viết bài xong đâu."

"Làm sao cậu làm được thế?" Tôi ước gì tôi có thể giữ suy nghĩ đó cho bản thân, nhưng câu chữ cứ tự thốt ra.

"Làm gì?" cậu ấy hỏi, không hiểu.

"Cậu luôn biết tớ cần gì. Cách này hay cách khác cậu vẫn hiểu tớ. Tớ không biết tớ sẽ ra sao nếu không có cậu, Pet." Tôi chắc sẽ không để ý trước đây, nhưng bây giờ khi tấm khăn mù quáng của sự thờ ơ trong tôi đã biến mất, tôi phát hiện tia sáng hầu như không thể nhận ra trong mắt cậu ấy khi cậu ấy nhìn tôi. Sợ cậu ấy có thể hiểu sai những gì tôi đã nói, tôi nhanh chóng nói giảm đi: "Cảm ơn một lần nữa. Cậu là người bạn bất cứ ai cũng muốn."

Đôi mắt của cậu ấy không rời tôi một giây, và tôi nhìn thấy ánh sáng trong chúng mờ dần, giống như một đống lửa trại trên bãi biển dần tắt khi bình mình đến.

"Không cần cảm ơn đâu," cậu ấy buộc mình phải nói. Thông thường chính tôi là người làm bài tập về nhà cho cậu ấy. Gặp phải trường hợp tương tự hẳn phải khiến cậu ấy không thoải mái cho lắm. "Nhưng chắc chắn hình như cậu nợ tớ một lần đấy." Cậu ấy nhướn mày và cười tới tôi.

"Hừm ... Điều đó phụ thuộc vào những gì cậu đã viết!" Tôi nói với một chút mỉa mai.

"Ít nhất một người trong chúng ta đã viết một cái gì đó. Và lần này không phải là cậu. Tớ cá là cậu ngủ quên trên sách của cậu một lần nữa!" cậu ấy mắng.

Tôi bẽn lẽn liếc nhìn cậu ấy. Làm sao cậu ấy luôn luôn biết mọi thứ?

---

Một chốc sửng sốt, tôi nhìn chằm chằm vào khay thức ăn chưa động vào trước mặt mình, thất thần đảo quả dưa giấm qua lại bằng nĩa. Mỗi khi tôi cố gắng xóa đi ký ức về chàng trai, nỗi lo trong lòng tôi lại hoàn toàn phá hỏng khẩu vị của tôi.

Tôi khó có thể nhìn rõ hình dáng Peter, mặc dù cậu ấy đang ngồi bên cạnh tôi. Cậu ấy và bốn người khác quanh bàn chúng tôi đang tán gẫu như thể thế giới chưa ngừng chuyển động hôm qua, bị mê hoặc bởi chú thuật bí ẩn của chàng trai không tên.

Thoạt nhìn, nhóm chúng tôi có thể giống một đám có tất cả mọi người đã tìm thấy một nửa khác của họ. Jeneane Whitney và Faith Nichols thường tán tỉnh với Brandon Rice, một chàng trai tóc vàng với đôi mắt nâu, và Jake Wallace, tóc đen với một cái nhìn sắc nhọn. Họ đều là vận động viên và có vóc dáng lực lưỡng. Bốn trong số họ không thực sự là bồ nhau, thật đấy, nhưng nói họ chỉ là bạn bè lại là cách nói giảm của mọi người. Trong nhiều năm, mỗi câu từ cuối cùng bây giờ của hai cô gái - không phải là điều ngăn họ khỏi việc nhìn ngó xung quanh.

Jeneane có một ảnh hưởng tàn phá trên mọi nam sinh nhìn theo bước chân cậu ấy. Kể từ khi cậu ấy nhận thức rõ sức hấp dẫn của mình, cậu ấy đã có một sức mạnh vô song mà cậu nắm giữ như thể nó là một giác quan khác hoặc một phần mới trong cậu ấy. Da trắng, tóc vàng, một cái nhìn sắc sảo, và một cơ thể tuyệt đẹp, cậu ấy rất tự tin và cả trường nhỏ dãi trước cậu ấy. Faith, người mà theo tôi có bản tính nhạy cảm hơn và ít chế nhạo hơn, lại cố trở thành bản sao của Jeneane, bắt chước mỗi cử chỉ của cậu ấy và thần tượng của cậu ấy cứ như cậu ấy là một người nổi tiếng.

Tuy nhiên, Faith đẹp kiểu khác hoàn toàn. Cậu ấy có một mái tóc đỏ rực, mà hầu hết cậu ấy luôn buộc lên kiểu đuôi ngựa, da nhợt nhạt, và đôi mắt xanh tuyệt đẹp. Cậu ấy là một nữ kỵ sĩ, cả trong cuộc sống lẫn tinh thần, mặc dù sự nhút nhát của cậu ấy đã cố gắng che giấu đôi khi thuần hóa ngọn lửa trong cậu ấy. Bố mẹ cậu ấy sở hữu một trang trại và ngựa là niềm đam mê lớn nhất của cậu ấy.

Faith và Jeneane thậm chí còn sơn móng tay cùng màu. Bọn họ chơi thân đến vậy đó, tôi nghĩ. Cứ như đôi chị em không thể tách rời. Khá giống giữa tôi và Peter, nhưng không có vụ sơn móng tay.

Tôi chưa từng để tâm cái cách bọn họ đối xử với mấy chàng trai, nhưng chúng tôi đã là bạn từ trong nôi, nên đi chơi cùng cả bọn lại là điều bình thường đối với tôi. Ở trường mầm non, Jeneane và tôi rất thân, cậu ấy bắt đầu khăng khăng tất cả mọi người gọi cậu ấy là Jena để tên chúng tôi nghe giống nhau, nhưng vì chúng tôi luôn đi chung, điều đó lại gây ra quá nhiều rắc rối và yêu cầu của cậu ấy đã bị bỏ qua.

"Có ai biết chuyện gì xảy ra với cậu ấy không? Cậu ấy còn quái hơn bình thường."

Tiếng thì thầm xuyên qua bức tường tôi dựng lên giữa chúng tôi.

"Này? Gemma? Cậu có đây không?" Tôi dần phát hiện Jeneane đang cố thu hút chú ý của tôi ở đầu bên kia bàn. "Trái đất. Gọi. Gemma. "

Chất giọng điệu bộ của cậu ấy xuyên thấu cái vỏ nhàn hạ của tôi. Tôi không để ý rằng Faith đang vẫy tay trước mặt tôi để tôi thức tỉnh lại.

"Chào mừng đã trở lại!" Cậu ấy cảm thán ngay khi tôi tập trung nhìn vào cậu ấy.

Tôi lắc đầu nhẹ để định thần lại và nhìn vào những biểu hiện khó hiểu trên gương mặt từng người. Bọn họ nhìn chằm chằm vào tôi như thể bọn họ vừa chứng kiến ​​tôi được tái sinh.

"Xin lỗi," tôi nói, cắn môi. "Tớ vừa bị phân tâm," tôi nói thêm, cầu sẽ kết thúc vụ nói chuyện này.

"Bị phân tâm?" Jeneane nói, đảo mắt. "Giống mất hồn hơn ấy. Như đang lượn trên hành tinh khác! Có từng nghe nói tới Chứng giữ nguyên thế chưa? Mà các cậu nghe chuyện gì đã xảy ra trong rừng ngày hôm qua chưa?"

Tôi nhìn chằm chằm, hoàn toàn chấn động, và chăm chú vào Jeneane khi biểu hiện của bọn họ đột nhiên trở nên nghiêm trọng.

"Làm sao mà bọn tớ chưa nghe thấy?" Brandon nói, kéo mũ thấp xuống. "Không ai bàn tán về điều gì khác cả."

"Đó là điều tuyệt nhất về những thị trấn nhỏ," Jeneane nói, nâng mũ của Brandon và nhìn vào mắt anh chàng.

"Tớ ghét nơi này, nó giống như sống trong một thủy cung!"

"Tốt hay xấu, tùy thuộc vào cách nhìn của cậu," Jeneane thừa nhận.

"Một thủy cung?" Peter vui tươi trở lại. "Cậu sẽ là loại cá nào? Ồ, tớ biết rồi: có từng nghe qua một loài được gọi là con cá lừa chưa"?

"Cậu biết nó qua một trong những quyển truyện tranh à?" Brandon chế nhạo. Peter sống nhờ truyện tranh.

"Không buồn cười gì cả. Đừng đùa nữa các cậu," Faith nói, một cái nhìn sợ hãi trên gương mặt cậu ấy. "Tớ thấy ảnh của người đàn ông trên Lake Placid News sáng nay. Chúa ơi, tớ không thể dứt được hình ảnh đó ra khỏi đầu."

"Cậu nói đúng, họ không nên công bố nó," Jake nói, chu đáo như mọi khi khi chuyện liên quan đến Faiith. "Nó thực sự đẫm máu."

Tôi chớp mắt, không theo kịp cuộc nói chuyện. "Các cậu đang nói về cái gì vậy? Có chuyện gì xảy ra trong rừng vậy Pet?" Tôi thì thầm với cậu ấy trong khi những người khác đào sâu vào các chi tiết đẫm máu.

"Đêm qua họ tìm thấy một người đàn ông ở đó. Đã chết."

Trái tim tôi lập tức đập nhanh hơn khi nghĩ xem đó là ai, nhưng trước khi tôi có thể hỏi, Peter nói, khiến tôi thở phào, "Đó là ông Lussi, ông chú hói đầu chủ cửa hàng dụng cụ."

Tôi sực nhớ về người đàn ông tốt bụng trong rừng. Tôi nghe thấy giọng nói của ông ấy vang vọng trong đầu tôi: Tôi có thể cho cháu quá giang về nhà-à-à ...

"Ông ấy đã chết," tôi thì thầm, máu tôi lạnh ngắt, không chắc đó là một câu hỏi. Trái tim tôi đập thình thịch, phản bội sự nghi ngờ của tôi, nhưng tôi không nói ra.

"Ông ấy đã bị giết." Jeneane lạnh giọng, gần như để khẳng định nghi ngờ của tôi. Hoặc có thể tôi bắt đầu điếng người, trốn tránh trước sự thật kinh hoàng đó, cứ như tôi bị sững người ngày đó, bị khoá chặt trong ánh nhìn của chàng trai bí ẩn. Tôi đã nhìn thấy anh ta chỉ vài phút sau khi tình cờ gặp ông Lussi, không ai khác đã ở đó trong rừng ngoại trừ tôi và Peter. Và nếu đó không phải chúng tôi - anh ta có thể đã giết người đàn ông không?

"Không ai biết cả, họ chưa chắc gì cả."

Tôi buộc mình phải tập trung vào giọng nói an ủi của Peter mặc cho sự hoang mang đang lấp đầy tâm trí.

"Những gì họ biết là ông ta bị gãy cổ." Jeneane có vẻ thích châm chích tôi. Hoặc có vẻ cậu ấy không nhận thấy cuộc nói chuyện khiến tôi khó chịu thế nào, như mọi khi, cô nàng chỉ muốn chĩa mũi vào tất cả mọi thứ. "Jake, bố cậu là cảnh sát trưởng. Phía bên cảnh sát nói thế nào? Chắc họ sẽ tìm ra nguyên nhân cái chết? "

"Họ có nghĩ ra ai có thể làm điều đó không?" Tôi hỏi một cách thận trọng, ngắt lời cậu ấy để cậu ấy khỏi tiếp tục lan man.

"Hiện tại họ không có manh mối gì cả. Có lẽ nó chỉ là một tai nạn. "

"Có thể có thứ gì doạ ổng sợ, khiến ổng trượt và đập đầu, kiểu như một con gấu - hoặc một cái gì đó đáng sợ," Peter gợi ý.

"Có gì đáng sợ hơn một con gấu?" Faith hỏi, rùng mình.

"Ai biết được, có thể có người sói trong rừng," Brandon nói, cố doạ cô nàng.

Jake nhìn chằm chằm vào Brandon và sau đó mỉm cười với Faith để trấn tĩnh cậu ấy.

"Chưa chắc đâu Pete," Jake nói. "Vị trí cơ thể được tìm thấy trông quá không tự nhiên với việc ông ấy chỉ vấp ngã. Nó giống như ông ấy ngã từ trên cây, nhưng vợ ông ấy nói như vậy thật điên rồ vì ông ấy hoàn toàn sợ độ cao và sẽ không bao giờ leo quá cao được. "

"Có lẽ ai đó buộc ông ấy làm vậy," Jeneane nói.

"Cũng không loại trừ điều đó. Họ nghi ngờ ông ấy bị giết, nhưng họ không có bằng chứng xác thực. Tớ nghe bố nói chuyện trên điện thoại tối qua và điều kỳ lạ là họ không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào trên mặt đất. Dấu chân của ông Lussi dẫn đến cái xác, nhưng lại không có dấu vết của người khác. Không một ai. Vi diệu đấy."

Tôi nuốt nước bọt, một cảm giác kiến ​​bò tràn lan khắp đầu tôi.

"Mọi thứ ổn cả chứ?" Peter quan tâm hỏi ngay khi tôi cảm nhận tay cậu ấy phủ lên lưng tôi. Lần đầu tiên tôi ước gì cậu ấy không hiểu tôi nhiều đến mức cậu ấy phát hiện bất cứ khi nào tôi khó chịu dù chỉ là một chút.

"Sao không?" Tôi nói, giả vờ tôi là ổn.

"Gemma, cậu cứ hành động rất kỳ lạ kể từ hôm qua. Tớ bắt đầu lo lắng rồi đó. Có chuyện gì với cậu vậy?" Peter khăng khăng.

"Ê! Có lẽ giết ông Lussi đó!" Brandon kêu lên.

Peter quắc mắt nhìn cậu ta. "Im ngay, đồ dở hơi!" Cậu ấy hướng môi vào tai tôi. "Nếu có điều gì đó làm phiền cậu, cậu có thể kể tớ nghe, cậu biết mà," cậu ấy thì thầm, nhìn vào mắt tôi.

Tôi nhận thấy cuộc trò chuyện ở bàn ăn đột nhiên dừng lại. Những người khác đã trộm nhìn về phía chúng tôi trong khi giả vờ không quan tâm lắm.

Ngượng ngùng lan khắp người tôi, tôi lùi lại, cảm nhận cơ thể của Peter đang rất gần. "Tại sao các cậu lại đột nhiên lo lắng? Đừng lo, thật đó, chẳng sao cả," Tôi nói một cách hiển nhiên để khiến cho họ ngưng chủ đề này.

Nhưng thật ra, tôi không thể không rùng mình khi nghĩ rằng tôi có thể đã ở chỗ mà một vụ giết người đã xảy ra. Tôi đã nhìn thấy người đàn ông đó và ngay sau đó, có lẽ chỉ trong vài phút sau đó, ông ta đã chết. Tôi thực sự không thể che giấu cảm xúc của mình và ngăn người khác không nhận ra khi tôi buồn sao? Thậm chí tệ hơn, tôi thực sự khó chịu về cái chết của người đàn ông, hay là do tôi sợ hãi hơn về việc tìm ra người có thể đã giết ông ta?

Tôi lắc đầu. Nghe thật điên khùng. Tôi không có lý do để lo về một người thậm chí còn không tồn tại ngoài trí tưởng tượng của tôi. Không có dấu chân nào khác ngoài dấu chân của tôi ở chỗ tôi đã gặp anh ta. Đó là quá đủ bằng chứng. Tôi chỉ cần thuyết phục bản thân mình thôi.

Tim tôi trật nhịp, trách móc tôi khi tôi nhớ đến đôi mắt ấy. Chúng không thể có thật được. Khuôn mặt anh ta ám ảnh tôi, đôi mắt anh ta theo dõi tôi.

Tôi phải biết hoặc tôi cảm thấy mình đã mất trí rồi. Cứ như đólà một vấn đề sống còn, ao ước tìm ra chàng trai đó là ai đã thúc đẩy tôi tìm kiếm anh ta không ngừng. Tôi cảm thấy gặp lại anh ta lần nữa là đủ để xác nhận với tôi rằng anh ta là có thật, và đồng thời, chứng minh rằng anh ta vô tội. Tôi chắc chắn tôi có thể tìm được câu trả lời trong đôi mắt anh ta. Tôi cũng chắc rằng có gì đó nham hiểm đang khuấy đảo trong tôi. Một điềm xấu. Một nỗi sợ hãi rằng nhìn thấy anh ta một lần nữa sẽ đánh dấu một điểm không quay đầu lại được.

Phớt lờ bản năng đang mách bảo tôi nên tránh xa anh ta, tôi quyết định rằng nó chẳng quan trọng. Dù cho anh ta là ai, tôi phải quay trở lại rừng. Dù cho cái giá phải trả là thế nào, tôi phải gặp lại anh ta.

---

Thời gian trôi qua, ngày qua ngày, giống như những trang sách đọc lướt, và khi chúng lướt qua, ký ức về anh ta phai dần. Nhưng kể cả khi tôi đã bắt đầu quên các chi tiết nét mặt anh ta, ánh mắt của anh ta lại khắc sâu lên trí nhớ tôi. Mặc cho mọi lý do, tôi bám víu vào hồi ức mơ hồ đã giấu mình trong trái tim. Tôi không muốn nó biến mất ...

---

Bốn tuần sau

Không khí trong lành hơn, sắc nét hơn tối nay, và thay vì quy cho sức sống của mùa xuân, tôi nghĩ đó là do thay đổi bên trong tôi. Tôi đã nghĩ ra một cái cớ để có thể giải phóng bản thân khỏi gánh nặng đen tối vẫn đang đè nặng vai tôi thời gian gần đây. Tâm trí tôi vẫn còn quanh quẩn trong rừng, cố gắng níu giữ ký ức về cái nhìn hoang dã của chàng trai bí ẩn. Tuy nhiên, tôi đã không tìm thấy bất kỳ bằng chứng để phản lại sự lý giải rằng nó chỉ là hành trình của riêng tôi vượt ngoài ranh giới của miền tưởng tượng, ngay cả khi tôi đã quay trở lại vào rừng để tìm anh ta vào một buổi chiều. Cuối cùng tôi cũng buộc mình phải chấp nhận rằng đó chỉ căng thẳng từ việc học quá nhiều và tôi đã không thật sự nhìn thấy anh ta.

Vài tuần gần đây có vẻ rất kỳ quái. Tôi đã phân tích từng chi tiết về cuộc gặp gỡ kỳ lạ đó, tìm kiếm câu trả lời, nhưng sự khao khát nhìn thấy chàng trai lại chưa bao giờ rời xa tôi. Tôi cảm thấy như mình bị bỏ bùa, cứ như chỉ có bây giờ, cuối cùng thì tôi cũng có thể nhìn nhận thực tế. Lần đầu tiên trong một thời gian dài, tôi nhận ra hành vi của tôi đã cô lập tôi khỏi tất cả bạn bè mình nghiêm trọng thế nào. Ngay cả Peter đã trở nên lạnh nhạt và xa cách hơn, và tôi không thể để điều đó xảy ra.

Cả ngày dài, nhà trường xôn xao về nhạc kịch xuân được khai mạc đêm đó. Đó là một sự kiện rất quan trọng ở trường Lake Placid. Mỗi tháng, các học sinh sẽ diễn một sản phẩm lớn hoàn chỉnh với trang phục, âm nhạc, vũ đạo, và ca hát, và mọi người trong cả cộng đồng đến xem. Các buổi thử vai được tổ chức vào cuối tháng Giêng, và từ tháng Hai đến giữa tháng Ba, dàn diễn viên luyện tập ở hội trường mỗi ngày sau tan học. Các buổi diễn luôn luôn thú vị và rất thực tế.

Một vài năm trước, họ diễn vở Joseph và Tấm Áo Màu Sặc Sỡ, một vở kịch dựa trên một câu chuyện Kinh Thánh về việc tin vào những giấc mơ của bạn và nắm chắc mọi việc cho đến cuối cùng. Trong đó, con trai của Jacob, Joseph, bị phản bội bởi những người anh của mình và bị bán làm nô lệ. Nhờ trí sáng suốt, ông đã cứu Ai Cập khỏi nạn đói và được đoàn tụ với người nhà.

Sau đó, đến Seussical, vở kịch làm sống lại những cuốn sách của Dr. Seus.

Cuối cùng là Anne of Green Gables, vở kịch mà tôi đóng một vai nhỏ. Faith đã nài nỉ tôi đến thử vai với cậu ấy, và tôi đã đồng ý. Mẹ tôi rất mừng, bà cứ khăng khăng rằng họ đóng quán ăn để có thể đến xem vở kịch, nhưng cuối cùng đó chỉ là bằng chứng cho thấy diễn xuất chắc chắn không phải dành cho tôi. Tôi không thích là trung tâm của sự chú ý. Faith được nhận vai chính, nhưng nhận ra cậu ấy cũng không phải sinh ra để dành cho sân khấu; cậu ấy cảm thấy thoải mái hơn ở trang trại với đàn ngựa của mình hơn trên sân khấu trước khán giả.

Tôi bước vào hội trường và nhìn xung quanh, tìm kiếm Peter. Đó là một hội trường lớn, hai tầng, với nhiều chỗ ngồi và một sân khấu lớn màu xanh. Tôi nhận ra Faith nhờ mái tóc đỏ của cậu ấy. Cậu ấy đang ngồi ở một hàng ghế phía sau với những người khác. Tôi đi qua phía họ và ngồi xuống bên cạnh Peter, anh chàng đang ngồi một mình ở hàng ghế phía sau bọn Faith, đang đeo tai nghe. Trước cậu ấy, là Jake và Brandon, mặc áo khoác đồng phục Blue Bomber màu xanh hải quân, cùng với Faith giữa bọn họ. Chỉ mới 7 giờ kém. Vở kịch chưa bắt đầu và tiếng rì rầm trong hội trường to dần khi ghế nhanh chóng có người ngồi.

"Jeneane! Cậu đang làm gì đấy? Cậu nên ở hậu trường chuẩn bị sẵn sàng!" Faith nói khi Jeneane đi tới chỗ chúng tôi trong nguyên một bộ trang phục. "Nếu cô Hathaway thấy cậu ra đây, cô chỉ có thể biến cậu thành một con quái vật đấy!"

Tôi biết mục đích duy nhất Jeneane là để gây sự chú ý với toàn bộ khán giả. Cô nàng còn không quan tâm nếu việc rời nhóm kịch thế này có làm giáo viên kịch huỷ bỏ một trong những vai chính. Cậu ấy ở trong dàn hợp xướng của trường và cũng nằm trong hội đồng nữ sinh. Không như tôi, Jeneane thích được chú ý và nắm bắt mọi cơ hội để thể hiện. Mặc dù tôi phải thừa nhận giọng nói của cậu ấy thậm chí còn quyến rũ hơn cái nhìn của cậu ấy.

"Tớ không thể lên sân khấu mà không có một lời chúc may mắn nào," cậu ấy léo nhéo. Di chuyển táo bạo lại gần Brandon, cô hôn lên môi cậu ta, khiến cậu ta choáng váng trong chốc lát.

"Và chú mày thậm chí còn không muốn tới sao, cái thằng này!" Jake nói, cười lớn. Cô nàng huých khuỷu tay Jake.

"Hơi bị quyến rũ đó, màu tóc này." Tay Brandon xoắn một lọn tóc đen của cô nàng. Jeneane đã đồng ý đội một bộ tóc giả để được nhận vai chính trong vở Người Đẹp và Quái Vật, nhưng không có gì dưới ánh mặt trời sẽ thuyết phục cậu ấy đeo kính áp tròng đen.

"Tớ nhìn thế nào cũng đẹp. Sao, cậu từng nghi ngờ điều đó à?" Cô nàng hỏi đầy khiêu khích. Jeneane rạng rỡ trong bộ váy xanh phấn. Nó làm nổi bật màu mắt của cậu ấy, một vũ khí của cô nàng. Chiếc váy dài tới chân và vạt áo ôm theo đường cong vòng ngực cậu ấy.

"Không nghi ngờ gì cả, thưa công chúa." Brandon nhìn chằm chằm vào đôi môi của cô nàng, biết tỏng lời nhận xét có thể được khen thưởng với một nụ hôn nữa. Cậu ta luôn luôn vênh vang, nhưng khi Jeneane bật chế độ quyến rũ lên, sự kiêu ngạo của tên kia liền quy phục.

Thỉnh thoảng tôi liếc nhìn Peter, cái tên cứ im lặng suốt giờ, đang ngồi nghe nhạc trên iPhone trong khi cả đám pha trò. Tôi phát hiện một tập X-Men, một truyện tranh Marvel mà cậu ấy thích, trong ba lô đang để mở trên đôi chân bắt chéo. Đôi khi nó có vẻ là một phần của những nhân vật truyện tranh sống bên trong cậu ấy. Peter không phải là hiệp sĩ cổ điển trong giáp sắt của bạn; cậu ấy là một anh hùng đầy nghi ngờ và cảm xúc mâu thuẫn chịu đựng từ tình yêu không mưu lợi. Giờ tôi mới nhận ra điều đó.

Khi tôi muốn nói xin chào với cậu ấy, cậu ấy trả lời bằng với một cái vẫy tay nhẹ. Tôi cố tình huých cùi chỏ vào cánh tay cậu, nhưng buồn thay, hoặc là cậu ấy không phát hiện sự có mặt của tôi - hoặc hơn thế - cậu ấy đã cố tình phớt lờ tôi.

Pet của tôi. Chính xác là chuyện nào xảy ra khi nào vậy? Và làm thế nào tôi có thể không nhận thấy ngay tức thì? Nhưng nghĩ lại, chẳng phải gần đây tôi cũng đối xử với cậu ấy như vậy sao?

Đèn bỗng vụt tắt và hội trường chìm vào bóng tối. Tôi suy nghĩ về hành vi gần đây của tôi khi tiếng rì rầm trong khán phòng im bặt.

"Này, Peter," Tôi thì thầm, cố gây sự chú ý, "Muốn qua nhà tớ chơi không?" Tôi ngạc nhiên bởi giọng tôi nghe nhút nhát và bấp bênh. Thế nào đi nữa, tất cả những gì tôi muốn là cậu ấy đồng ý.

Peter thậm chí không rời mắt khỏi iPhone, làm lòng tôi đau nhói bồn chồn. "Xin lỗi, tớ có nhiều thứ cần phải làm," cậu ấy nói bằng một chất giọng rời rạc.

Tôi định mở miệng nói gì đó nhưng dừng lại ngay lập tức, cảm giác như tôi vừa ăn một cú đấm vào bụng. Mong muốn sự chú ý của cậu ấy, cơ thể tôi phản xạ nhanh hơn tâm trí, và thậm chí không nhận ra điều đó, tôi thấy mình lấy một quả táo ló ra khỏi ba lô của Peter.

Cậu ấy quay lại nhìn tôi, rồi nhìn quả táo và quay lại nhìn tôi, khó hiểu, gần như khó chịu. Môi tôi cong lên thành một nụ cười khi tôi nghiêng đầu với vẻ thách thức không lời. Peter nhướn mày, muốn ngăn tôi lại, không chắc nên lấy quả táo ra khỏi tay tôi hay tiếp tục phớt lờ tôi.

Peter ăn snack dinh dưỡng đều đặn cả ngày và tôi hiểu cậy ấy đến mức biết rằng những gì tôi làm sẽ khiến cậy ấy chú ý. Tôi mỉm cười, dự đoán sự thắng lợi trong kế hoạch ứng biến của tôi. Trẻ con nhưng hiệu quả.

Và tất cả mọi thứ xảy ra rất nhanh. Peter lao về phía tôi và tôi ngay lập tức lùi lại, đưa tay tôi ra sau đó cậu ấy không thể bắt lấy, khiến bạn bè của chúng tôi cười thầm.

"Ngon đấy," tôi nói, đá ra chỗ ngồi của mình để không cho cậu ấy đến gần.

"Suỵt!" Một người nào đó trong khán giả nói.

"Cậu sẽ không dám đâu, cậu - " Peter hạ giọng để tránh làm phiền những người xem kịch.

"Ồ không! Không còn Quý Ngài Thân Thiện nữa, hử? "

Giữ cậu ấy cách xa, tôi quay đầu lại, đưa táo vào miệng và cắm phập răng vào, xé một mẩu táo khỏi bề mặt màu đỏ sáng bóng trong khi những người khác đều hất đầu ra sau cười không thành tiếng và tôi thưởng thức chiến thắng nhỏ của mình, liếc mắt nhìn Peter.

"Này Pete, bắt lấy!"

Peter đưa tay ra và nắm lấy thứ gì đó Jake ném qua vai.

"Đừng lo, calo thấp đó."

"Giữ đi, tao cũng không đói." Peter ném thanh Cliff trở lại, nghiêng đầu, và nhìn thẳng vào mắt.

"Ừm, ngon đó. Ăn miếng không?" Tôi trêu chọc, nhai với một nụ cười ngớ ngẩn. Trong phút chốc, tôi tự hỏi tôi đã nghĩ g, làm tổn hại đến tình bạn của chúng tôi.

"Tất nhiên là không, bây giờ mà cậu đã nhỏ nước miếng lên đó rồi."

"Này!" Tôi phàn nàn, không chắc chắn là tôi nên cảm thấy bị xúc phạm. "Tớ chưa bao giờ nhỏ nước miếng!"

Khóe miệng cậu ấy giương lên, hầu như không hiện rõ lúm đồng tiền, mặc dù cậu ấy cố giữ cho đôi môi mím lại thành một đường thẳng. Tôi quyết định cậu ấy đã không thực sự cố xúc phạm tôi.

Một cái nhìn bị đánh bại trên khuôn mặt của cậu ấy, Peter ngả người về phía trước và tựa cùi chỏ vào mặt sau của ghế trước mặt cậu ấy, ngả đầu vào lòng bàn tay như một đứa trẻ bĩu môi.

Một dòng điện chạy qua người tôi như một tia sét đánh thẳng vào ngực tôi khi đôi mắt của tôi bị khóa với đôi mắt của anh ta, với đôi mắt hoang dã đó.

Anh ở đó, đằng sau Peter.

Tôi nhìn xuống, choáng váng, cảm thấy như thể tôi đã bị hút xuống một lỗ đen, trái đất biến mất dưới chân tôi, đầu tôi quay mòng.

Peter đã làm một động tác đơn giản và tất cả mọi thứ đã thay đổi, để lộ anh ta chỉ cách đây vài thước, ẩn trong bóng tối. Anh ta đứng đó, ở phía sau khán đài, một cái nhìn tự tin trên khuôn mặt anh ta, một chân chống vào tường.

Thật sự là anh ta hay đó chỉ là một trò đùa của bóng tối? Nhịp đập của trái tim trả lời tôi.

Tôi thở hổn hển, suýt nuốt nhầm miếng táo. Tôi không thể cử động, trái tim tôi đầy ắp niềm vui. Một cơn lốc cảm xúc bấu chặt lòng tôi. Khao khát được gặp lại anh ta, mà tôi đã bí mật ấp ủ sâu trong tôi, lại trở về, và theo nó là hy vọng anh ta có thực.

Tôi run rẩy, hơi thở của tôi vẫn bị kích động, hy vọng những người khác sẽ không nhận thấy. Đột nhiên, dường như nực cười hoặc kì quái, nghi ngờ len lỏi vào tâm trí tôi: lỡ như anh ta cũng là một điều bịa đặt khác trong trí tưởng tượng của tôi và bộ não của tôi chỉ đang chơi trò đánh lừa với tôi? Hoặc có thể anh ta là một ảo ảnh từ trái tim đã từ bỏ hy vọng của tôi.

Tôi bí mật nghiên cứu biểu cảm của bạn tôi trong bóng tối nhưng nhanh chóng quay về phía anh ta, sợ anh ta sẽ biến mất một lần nữa. Tôi e thẹn chăm chú nhìn lên và thấy anh vẫn ở chỗ cũ, tập trung vào vở kịch, ánh đèn sân khấu nhấp nháy trên khuôn mặt anh ta. Trái tim tôi đấu tranh giữa khao khát lại được trải nghiệm tia sáng từ ánh mắt mạnh mẽ của anh ta và mong muốn nhút nhát nhưng choáng ngợp nhìn chằm chằm vào anh mà không bị làm phiền. Anh ta đột nhiên quay về phía tôi và trái tim tôi ngừng đập khi đôi mắt của chúng tôi tìm thấy nhau. Một kết nối thị giác đã xóa nhòa đi những thứ còn lại. Mỗi hình ảnh và âm thanh xung quanh chúng tôi nhoè đi thành một đường thẳng duy nhất kết nối cái nhìn của tôi với anh ta. Ngay cả những tiếng nói phía sau như lặng dần, bao phủ bởi tiếng đập điên cuồng từ trái tim tôi.

Cảm giác mạnh mẽ đến nỗi nó tước đi hơi thở của tôi.

Anh ta đã không cách xa hàng ghế của chúng tôi, nhưng đủ xa để trấn an tôi rằng anh ta không nghe thấy bất kì lời ngu ngốc xấu hổ của tôi khi cố giành lại tình bạn của Peter. Cơ thể của tôi đã đầu hàng trước làn sóng nhiệt trút xuống tôi và máu tôi trở nên tràn đầy sức sống, sôi sục trong huyết mạch.

"Gemme, cậu thấy ma hay sao vậy?" Tôi chẳng nghe được câu hỏi thì thầm của Faith khi cậu ấy cố thu hút sự chú ý của tôi bằng cách vẫy tay. "Cậu đang nhìn chằm chằm vào cái gì vậy?" Cậu ấy thì thầm, nhìn qua vai cậu ấy theo hướng nhìn của tôi.

Sự lo lắng cậu ấy sẽ phản ứng thế nào đã kéo tôi ra khỏi mộng tưởng. Tôi thầm sợ rằng Faith, hoặc người khác, có thể không nhìn thấy ai dựa lưng vào tường, chứng minh cảm giác của tôi lại sai lầm. Bấy giờ, trong đầu tôi lại có suy nghĩ rằng tôi có thể thấy được thứ này thứ kia, thuyết phục tôi rằng Wild Thing - khi tôi đã bí mật gọi anh ta như thế vì ánh mắt mạnh mẽ, rắn rỏi, dữ dội đằng sau những lọn tóc xoăn ngỗ ngược, tối màu - là chỉ là một ảnh chiếu của sự khao khát muốn gặp lại anh ta mà tôi chôn sâu trong tim.

"Wow!" Cậu ấy nói, lập tức vui mừng. "Anh ta đến từ đâu vậy?"

Tôi nhìn cậu ấy, ngạc nhiên, mí mắt của tôi run lên lo lắng. "C-cái gì? Cậu thấy anh ta? Cậu có thể thấy anh ta?" Tôi buột miệng, không nghĩ đến những người khác có thể phản ứng đến câu hỏi thế nào.

Tiếng thì thầm của họ đột nhiên dừng lại và tất cả họ đều quay sang nhìn chằm chằm vào tôi. "Tất nhiên là tớ nhìn thấy anh ấy," Faith nói, khó hiểu, như thể cậu ấy đang nói chuyện với một người mất trí. "Cậu có chắc chắn cậu cảm thấy ổn không?" cậu ấy nói tiếp.

"Đó chỉ là, chỉ là một cách nói thôi!" Tôi lắp bắp, nhưng ngữ điệu của tôi sẽ không bao giờ thuyết phục được bất cứ ai.

"Ai mà không phát hiện một anh chàng hấp dẫn như vậy?" Jeneane cảm thán hơi quá lớn khi cậu ấy nhìn thấy người mà chúng tôi đang nói đến.

"Suỵt!" Buổi biểu diễn vừa mới bắt đầu và tiếng thì thầm của chúng tôi đang làm phiền những người xung quanh.

"Anh ta là thần thánh phương nào vậy?" Jeneane hỏi, hạ thấp giọng và cúi xuống, một cái nhìn hoang dã trong đôi mắt cậu ấy.

"Anh ta chắc đã rơi từ trên trời." Faith, trước mặt tôi, nhìn chằm chằm vào anh, một vẻ mơ màng trên khuôn mặt cậu ấy.

Tôi mỉm cười với bản thân, cảm giác chiến thắng, bởi vì anh ta tồn tại. Chiều hôm đó tôi thực sự đã nhìn thấy anh ta trong rừng. Tôi không quay lại và nói với Peter; điều đó không còn quan trọng để chứng minh với cậu ấy rằng tôi đã nói đúng. Chỉ cần biết tôi đã đúng là quá đủ rồi.

Nhưng anh ta làm gì ở đây vậy? Tất cả họ đều có vẻ ngạc nhiên - anh ta chắc là một học sinh mới. Tuy nhiên, thật lạ vì ở Lake Placid, tất cả mọi người biết tất cả mọi người khác - đặc biệt là những người cùng độ tuổi với bạn - và, ngoại trừ một vài khách du lịch ghé qua, không ai có thể chuyển đến ở thị trấn nhỏ của chúng tôi mà bị lập tức phát hiện ra.

"Này, Gemma, nhìn kìa." Jeneane cúi xuống rất gần với tôi đến nỗi đôi môi cậu ấy chạm vào tai tôi. "Anh ta hoàn toàn đang nhìn cậu kìa."

Một trận rùng mình chạy dọc sống lưng tôi. Tôi lập tức đỏ mặt và cứ cúi mặt xuống, xấu hổ. Đầu óc tôi bắt đầu quay mòng mòng, và tôi không rõ đó là do bóng tối trong hội trường hay do cảm xúc không kiểm soát nổi bùng nổ trong tim tôi. Dù bối rối, tôi nhìn lên một lần nữa và thấy ánh mắt anh ta chờ đợi ánh mắt tôi. Sự kết nối vừa trực tiếp lại có sức tàn phá. Khi ánh sáng tràn ngập sân khấu trong phút chốc, tôi thấy anh ta đang mặc một áo thun màu đỏ tối màu cùng quần jean bạc màu và giày thể thao.

"Tại sao anh ta nhìn chằm chằm vào cậu như thế?" Sự khó chịu trong giọng nói của Peter làm tôi ngạc nhiên, mất tập trung khỏi anh ta.

Tôi ngạc nhiên nghiên cứu biểu hiện nhăn nhó trên mặt bạn tôi. Cậu ấy trông như sắp tức giận.

"Chà chà chà! Có người ghen tị kìa, "Jeneane chế nhạo bên cạnh tôi.

Peter không trả lời. Cậu ấy chỉ liếc nhìn tôi, chờ đợi phản ứng của tôi, nhưng tôi mặc kệ cậu ấy.

"Chắc là một học sinh mới," Brandon nói, nhanh chóng ngó nghiêng một vòng. "Chưa bao giờ thấy anh ta trước đây. Buồn cười là không ai trong chúng ta nghe thấy bất cứ điều gì về anh ta cả. "

"Tao cũng đang nghĩ vậy đó," Jake nói. "Không biết anh ta có gia nhập đội thể thao không."

"Có lẽ anh ta chỉ đi ngang qua," Faith, vì một lý do nào đó đang nhìn chằm chằm vào Peter, như thể cậu ấy nói vậy để giúp trấn tĩnh Peter.

Nhưng Jeneane nhanh chóng phản đối. "Chẳng có khách du lịch nào đến xem nhạc kịch của trường cả, không phải sao?" cậu ấy nói. Cậu ấy nói có lý.

"Tớ tự hỏi anh ta muốn gì ở cậu," Peter thấp giọng nói, giống như tự nói với chính mình hơn là nói với tôi.

"Chắc anh ta đang nghĩ tớ hành động rất ngu ngốc, vậy thôi," tôi nói, khi nỗi sợ như vậy thực sự lướt qua tâm trí tôi.

"Không giống đang cười cậu cho lắm," Faith nói, một cái nhìn tinh nghịch lóe lên trên khuôn mặt của cô nàng.

Hơi dị, phải không? Jeneane mấp máy môi.

Trong khán phòng sáng lờ mờ, tôi phải thừa nhận rằng hơi sợ khi nhìn thấy ánh mắt dữ dội của anh khóa chặt trên tôi. Trận chiến giữa ánh sáng và bóng tối thắp sáng trên khuôn mặt anh ta. Anh ta trông như một thiên thần, phải, nhưng một thiên thần của bóng tối.

"Có lẽ anh ta là kẻ giết người đang ẩn nấp trong rừng," Brandon đùa, và một cơn rùng mình lướt qua tôi.

"Im đi, đồ dở hơi!" Jeneane đánh lên đầu cậu ta. "Anh ta còn nhỏ tuổi như vậy. Còn nữa, Faith nói đúng. Gemma, cậu có chắc rằng cậu chưa bao giờ nhìn thấy anh ta trước đây không? Anh ta nhìn cậu như thể anh ta thân với cậu ghê lắm," cậu ấy nói, lựa chọn từ ngữ cẩn thận. "Giống như có một cái gì đó giữa hai người."

"Anh ta dám!" Brandon nhướn mày rành rành. Faith lườm cậu ta rồi nhìn sang Peter để chắc chắn rằng Peter không bị tổn thương.

"Các cậu nhầm rồi. Tớ chưa bao giờ thấy anh ta trước đây," tôi phản đối. "Dù sao đi nữa, Jeneane, không phải bây giờ cậu nên ở hậu trường sao? Màn giới thiệu sắp kết thúc rồi. "

Một ánh sáng cực lớn phát ra từ sân khấu đã giúp tôi chấm dứt cuộc nói chuyện. Cảnh sân khấu đầy khói trong nền nhạc nổi khi hoàng tử, bây giờ là Quái thú, bước ra và cúi xuống mái vòm thủy tinh có chứa đóa hồng đỏ.

"Đến lượt tớ!" Jeneane đứng phắt dậy và vội vã đi qua hàng ghế ngồi màu xanh.

"Hạ gục bọn nó hết đi!" Faith phụ hoạ khi Jeneane biến mất.

Tôi quay trở lại để tìm kiếm chàng trai và trái tim tôi lỗi nhịp, ngày càng quen với nhịp đập mới của nó khi chúng tôi nhìn nhau từ xa, trong cảnh thân mật mới này.

Những nốt đầu tiên từ giọng nói ngọt ngào của Jeneane tràn ngập khán phòng khi cậu ấy bước qua khu chợ trên sân khấu. Giọng nói mạnh mẽ hơn của Gaston sớm hòa theo.

Tôi mỉm cười, quay lại nhìn chàng trai một lần nữa. Trong phút chốc, dường như anh ta đang mỉm cười với tôi. Tôi đỏ mặt và lo lắng nhìn lên sân khấu, tai tôi nóng rát.

Vở kịch kéo dài hai tiếng. Jeneane thay đổi trang phục nhiều lần và đang rạng rỡ trong bộ váy màu vàng của Belle khi cậu ấy ngồi với Quái thú ở một cái bàn được bày trí thanh lịch, nhưng tôi không thể theo kịp một lời thoại nào của họ. Trái tim tôi đang run rẩy khi nghĩ rằng anh ta đang ở đó, chỉ cách tôi vài bước. Tôi ước gì mình có thể làm theo bản năng, chạy về phía anh ta, nhưng thay vào đó tôi ngồi đó trong bóng tối của hội trường, lén nhìn về hướng anh ta, khao khát sự ấm áp trong ánh mắt của anh ta.

Đèn hội trường mang lại một tràng pháo tay.

Tôi cảm thấy đau nhói. Sắp hết thời gian rồi.

Các bạn tôi đứng lên khi hội trường dần vắng người. Quen với sự thoải mái trong bóng tối, tôi cảm thấy như bị phơi bày khi tiếp xúc với đèn sáng nhiều hơn và suýt thì sợ hãi quay sang và lại nhìn anh ta. Tôi biết nếu mắt chúng tôi gặp nhau, tôi sẽ hòa tan vào anh. Đó là một cảm giác hoang dã, hoang dã như nét hung tợn được họa trên khuôn mặt của anh. Tâm trí tôi khăng khăng đòi dùng tính từ đó để miêu tả anh ta. Bởi vì ánh mắt của anh thật hoang dã. Hoang dã là quyền năng đã kéo tôi về phía anh ta, hòa vào anh. Hoang dã là cảm xúc đã len lỏi trong tôi và bây giờ đã lớn dần, chẳng vì lí do gì cả. Hoang dã.

Tôi ước gì tôi có thể hét to cho mọi người nghe niềm vui lạ thường tràn đầy tâm hồn tôi, nhưng tôi quyết định không nói cho ai biết về việc đã nhìn thấy anh ta trong rừng. Như thể bằng cách nào đó anh và tôi đã chia sẻ một bí mật.

Một ký ức khác đáng lo ngại hơn lướt qua tâm trí tôi. Cuộc điều tra về cái chết của ông Lussi chẳng dẫn đến đâu cả, và việc thừa nhận chúng tôi gặp nhau thế nào có thể sẽ gợi lên nhiều câu hỏi đã bị lãng quên. Nhưng nghĩ lại, không gì có sức ảnh hưởng cả, tôi chỉ tình cờ gặp anh ta đâu đó trong rừng. Chẳng có gì liên hệ anh ta với cái chết cả, nếu không cảnh sát đã phát hiện ra rồi. Ban đầu họ thậm chí không chắc đó là một vụ giết người.

Tôi không biết tại sao tôi lại bảo vệ anh ta. Như tôi biết, Brandon có thể đúng: anh ta có thể là một kẻ giết người. Chẳng có ai nói anh ta không phạm tội, nhưng vì lý do nào đó, bản năng khiến tôi giữ im lặng. Nó sẽ vẫn là một bí mật. Không ai có thể biết được tôi bao che cho anh ta thế nào, đặc biệt là Peter. Tôi không thể mạo hiểm tổn thương cậu ấy.

Tôi bắt đầu tự hỏi đó có là lần cuối cùng tôi nhìn thấy anh ta và khao khát được cảm thấy - dù chỉ một lúc - sức nóng bao trùm tôi khi ánh mắt anh ta cháy trong mắt tôi. Choáng ngợp bởi bản năng, tôi nhìn quanh và thất vọng khi thấy anh ta sắp bước ra khỏi cửa.

Trong phút chốc, tôi không thở nổi và cảm giác khủng khiếp tắc nghẹn trong tôi như một cái thòng lọng quanh cổ. Nếu lỡ anh ta biến mất một lần nữa? Tôi tưởng tượng mình chạy đến chỗ anh ta và ngăn anh lại, không cho anh ta rời bỏ tôi. Làm thế nào tôi có thể chịu đựng được việc mất anh ta lần nữa khi lúc này tôi chắc rằng anh ta thật tồn tại, hoặc mọi việc thậm chí có thể khó khăn hơn? Siết chặt nắm đấm, tôi tức giận khi không thể từ bỏ mong muốn của mình, tôi nhặt đồ của tôi lên và chuẩn bị đi, một cái nhìn cam chịu trên khuôn mặt tôi.

"Anh ấy vẫn nhìn chằm chằm vào cậu kìa," Faith thì thầm vào tai tôi.

Tôi ngẩng phắt lên và bắt gặp ánh mắt anh ta: thôi miên, mãnh liệt, dữ dội. Hoang dã.

Biểu hiện của anh không phải là thù địch hay tức giận, nhưng nó để lại dấu vết của chút gì đó không hài lòng, anh ta như rất buồn vì thời gian của anh ta ở đó với tôi sắp hết.

Đột nhiên, Peter choàng tay quanh eo tôi và kéo tôi về phía cậu ta như thể tôi là của cậu ta. Ép bản thân không phản ứng, tôi lúng túng nhìn chằm chằm vào cậu ấy, nhưng cậu ấy lờ đi sự trách thầm của tôi, đôi mắt nheo lại, thách thức ánh mắt của Wild Thing đang đứng phía đối diện hội trường.

"Đi thôi," Peter sẵng giọng ra lệnh cho tôi, mắt dán vào người lạ kia. "Tớ sẽ đưa cậu về nhà."

Ngay sau đó tôi nhận ra rằng để rời khỏi hội trường tôi phải đi ngang qua anh ta. Trái tim tôi đập nhanh khi nghĩ như vậy. Tôi nhìn xuống, không thể chống lại nổi cái nhìn dữ dội của anh ta. Tôi chắc chắn rằng một khi tôi ở gần anh ta như vậy, tôi sẽ bị cảm xúc choáng ngợp. Giống như một làn sóng lớn, cảm xúc sẽ mang tôi xa bờ và tôi chắc sẽ chết đuối. Tôi cảm thấy chân run rẩy, tim tôi đập rộn ràng hơn mỗi bước đi, khiến tôi đứng không vững trên đôi chân mình. Tôi thực sự rất yếu đuối, về mặt tình cảm, mẹ tôi sẽ nói như vậy, nhưng trước sự hiện diện của anh ta, những gì tôi cảm thấy là: sự yếu đuối.

Thúc đẩy bởi mong muốn, tôi tìm được sức mạnh để nâng mắt lên và hướng về phía cánh cửa một lần nữa. Tôi không chắc phần nào trong tôi khiến tôi bỏ cuộc trước sự thúc đẩy, nhưng tôi chắc đó là trái tim tôi.

Tôi suy sụp khi không thấy anh ta trong đám đông đang rời khỏi hội trường. Một làn sóng giận dữ trào dâng trong lòng; hành động của Peter có thể đã xua anh ta đi rồi. Tôi buộc bản thân mình nhẫn nhịn và đi vào hậu trường với Faith để đón Jeneane.

Tôi cần chụp ảnh dàn diễn viên cho quyển kỷ yếu, một lý do hoàn hảo để từ chối lời đề nghị của Peter muốn đưa tôi về nhà. Dù vậy, tôi cố che giấu sự bực bội của mình, nhưng cậu ấy có thể đã nhận ra tâm trạng thất thường của tôi rồi.

Nỗi thống khổ ngăn tôi mở miệng suốt chặng đường về nhà. Tôi ngồi im lặng ở ghế sau xe hơi của mẹ Jeneane, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, khó chịu bởi màn tán gẫu không ngừng của bọn Jeneane và Faith. Bọn nó sẽ không ngừng nói về việc chàng trai mới tuyệt vời thế nào và tranh cãi về việc ai nhìn thấy anh ta đầu tiên.

Tôi đảo mắt và lắc đầu, cảm thấy tởm trước sự chai mặt của bọn nó.

"Chúa ơi, cậu có thấy cơ thể đó không?!" Faith cảm thán, kéo sự chú ý của tôi về, trái với ý muốn của tôi, và cả ký ức tôi nghĩ mìnhđã chôn sâu. Tôi ngạc nhiên trước việc mình nhớ rõ dáng người khoẻ khoắn, cường tráng của anh ta thế nào.

"Tôi không nghĩ rằng Chúa phí thời gian nhìn vào cơ thể của con người đâu," Tôi rên rỉ. Tôi không thể không đồng ý với cậu ấy, nhưng dù sao tôi đã cố gắng che dấu cảm xúc của mình với sự chế nhạo.

"Này, Gemma." Faith hạ giọng chỉ vì tôi. "Cậu có thấy cái cách anh ta đang mỉm cười với cậu không? '

Tôi đỏ mặt. Cậu ấy cũng nhận thấy. "Gì? Làm gì có. "

Nhưng đó là sự thật. Trong bóng tối, với màn biểu diễn ngân nga phía sau, chúng tôi cười với nhau. Rất nhiều và rất nhiều nụ cười. Ký ức ngọt ngào khiến tôi thở dài.

"Tại sao cậu nghĩ rằng anh ta chuyển đến ở Dullsville này?" Jeneane hỏi, tò mò.

"Tớ không biết, nhưng chúng ta chắc chắn sẽ tìm ra!" Faith hào hứng nói.

Tôi cảm thấy tiếc cho anh ta. Bọn nó sẽ không dừng lại việc tìm hiểu mọi thứ cần biết về anh ta. Jeneane và Faith nằm trong đám tám chuyện lớn nhất Lake Placid, không như tôi, đứa không thể bị làm phiền với những tin đồn. Bọn nó phải biết mọi thứ về tất cả mọi người.

Và chàng trai đó sẽ không là ngoại lệ.

Tuy nhiên, lần đầu tiên, tôi thực sự quan tâm đến những gì bọn nó sẽ tìm ra. Ngay cả cô Whitney cũng tham gia vào cuộc đoán mò cả đường về, tự hỏi anh ta là ai, anh ta đến từ đâu, và anh ta bao nhiêu tuổi. Anh ta không thể lớn hơn chúng tôi nhiều tuổi được, nhưng có cái gì đó trong nét nghiêm nghị khó hiểu của anh ta lại gợi lên điều đó.

Tôi chắc chắn ngày hôm sau bọn nó đã tìm ra, ngay cả nhóm máu của anh ta. Và sự thiếu kiên nhẫn muốn biết về anh ta khiến tôi đồng lõa với bọn nó.

---

Bên ngoài, mây trên trời đã đan thành một mảng tối đen, và sương mù trên đường biến thành một cơn mưa phùn làm ẩm tóc tôi khi tôi đi lên lối đi trước cửa nhà mình. Nhưng tôi không quan tâm. Tôi đã có ánh nắng mặt trời của riêng mình bởi vì anh ta tồn tại. Anh ta có thật, không gì có thể làm tôi hạnh phúc hơn nữa.

Tôi nhẹ tênh đi vào trong nhà, không cảm thấy mặt đất dưới chân tôi. Tôi như bị nhiễm điện, bay bổng. Nếu gió có thể cuốn tôi đi, tôi cũng chẳng nhận ra.

Đèn sáng, có nghĩa là bố mẹ tôi đã về nhà, nhưng tôi không thích để cho bất cứ điều gì xao nhãng tôi khỏi việc hồi tưởng về đêm tuyệt vời tôi đã có, nên tôi lờ mẹ tôi đang gọi tôi ăn tối và trèo lên cầu thang. Một mớ cảm xúc đã để đàn bướm dập dờn trong lòng tôi, chẳng chừa chỗ cho điều gì khác.

"Bọn con có mua một vài cái burger trên đường về," Tôi la lên với mẹ từ phía trên cầu thang. "Con sẽ đi vào phòng để học bài!" Tôi nói dối, đóng cánh cửa sau lưng tôi.

Tôi ném mình lên giường, ngổn ngang suy nghĩ.

Tôi tự hỏi liệu Wild Thing rời đi vì Peter hay có gì khác làm phiền anh ta. Anh đã nhìn tôi chằm chằm trong suốt buổi diễn, vậy tại sao anh ta lại bỏ đi không một lời tạm biệt nào? Anh ta đã hiểu lầm mối quan hệ của tôi với Peter sao? Chúng tôi không hẹn hò nhau, nhưng sao anh biết được. Thật rối ren.

Bây giờ, khi thoát khỏi bùa chú của anh ta, tôi cảm thấy một cảm xúc khác lạ khi tôi nghĩ về trên đôi mắt đó. Có cái gì đó nham hiểm trong chúng mà tôi không thể giải thích, thậm chí giải thích cho bản thân mình. Anh ta dường như đã chăm chú nghiên cứu tôi. Jeneane đã đúng; cứ như có gì đó ở tôi khiến anh ta vừa tò mò vừa khó hiểu. Và tôi không thể tin rằng ánh nhìn mãnh liệt như vậy lại là bởi vì một thứ rất tầm thường. Chắc hẳn có một thứ gì khác, một thứ gì đó quan trọng hơn, mà tôi không thể hiểu được.

Tiếng ồn tích tắc đến từ một nơi nào đó trong phòng kéo tôi khỏi sự đắm chìm trong suy nghĩ.

Tôi nhìn xung quanh, lắng nghe, cố gắng tìm hiểu đó là gì, sau đó nhận ra nó đến từ cửa sổ. Có người bên ngoài ném sỏi lên kính để thu hút sự chú ý của tôi.

Trái tim tôi ngừng đập khi nó tràn đầy hy vọng. Tôi nhảy ra khỏi giường, mong muốn gặp anh một lần nữa. Nhưng tôi lại thấy Peter ở đó đợi mình. Chỉ Peter thôi. Nghĩ lại, tôi còn mong đợi gặp ai khác đây?

"Này! Cậu đang làm cái quái gì ở đây vậy" Tôi mở cửa sổ, hỏi. Chỉ sau khi tôi nói xong tôi mới nhận ra mình nghe thô lỗ thế nào. Ý tôi là, đó không phải là lỗi của cậu ấy, tôi đã hy vọng thấy một người nào khác thay vì là cậu ấy. Tuy nhiên, một phần trong tôi bắt cậu ấy chịu trách nhiệm về những gì đã xảy ra khi ở trường.

"Cậu đã mời tớ ghé qua, nhớ không? Tớ đã gửi tin nhắn cho cậu," cậu ấy nói, cẩn thận không nói quá lớn.

Tôi kiểm tra điện thoại và đọc tin nhắn của cậu ấy.

TỚ ĐANG Ở NGOÀI. XUỐNG ĐI.

"Xin lỗi, tớ không thấy tin nhắn," tôi thì thầm. "Bố mẹ tớ vẫn còn thức. Cậu biết tớ không thể đi ra ngoài muộn như thế này! Cậu đang nghĩ gì vậy?"

"Tớ chỉ muốn gặp cậu." Cậu ấy có vẻ xấu hổ, nhưng chỉ trong chốc lát. "Rồi, tránh đường nào! Tớ đang sắp lên đây! "

Khi chúng tôi còn nhỏ, Peter thường leo lên giàn dây thường xuân để lẻn vào phòng tôi. Cậu ấy đã không làm vậy nhiều năm rồi, và trong một thoáng, nhìn thấy đỉnh đầu của cậu ấy từ cửa sổ phòng như đưa tôi ngược về quá khứ.

"Cẩn thận," tôi thì thầm, cố gắng không để cho bố mẹ nghe thấy. "Nó có thể không đỡ được cân nặng của cậu nữa!" Sự bướng bỉnh của cậu ấy làm tôi cười, dù chỉ hơi cười thôi.

"Cậu đang cố nói điều gì vậy? Tớ không nặng như v-" Trước khi cậu ấy kịp phản ứng, trọng lực kéo cậu ấy xuống mặt đất mà chưa kịp nói xong.

Tôi không thể nhịn cười.

Một âm thanh từ dưới cầu thang khiến chúng tôi cảnh giác và Peter ép lưng vào tường để tránh bị phát hiện. Tôi nén một tiếng cười khác và cậu ấy thả lỏng người, ngước lên nhìn tôi. "Cậu thấy buồn cười chứ gì? Biết sao không, tớ sẽ không bỏ cuộc đâu," cậu ấy thì thầm, thậm chí còn quyết tâm hơn trước.

"Cậu đang tự làm tổn thương chính mình à? Cậu to con quá rồi, nó sẽ đỡ nổi đâu!" Tôi thì thầm.

Lời nói của tôi đã không ngăn cản được cậu ấy. Tôi không biết có ai hơn cứng đầu hơn cậu ấy. Ngoại trừ bản thân tôi, tất nhiên rồi.

"Peter! Cháu nghĩ là cháu đang đi đâu vậy, con trai?" Giọng nói nghiêm khắc, bất ngờ của bố khiến tôi sững sờ. Peter đã leo lên được nửa đường. Mải tập trung vào vụ leo tường khó nhằn của cậu ấy, chẳng ai trong bọn tôi nhận ra bố mẹ tôi đang bình tĩnh nhìn chúng tôi từ một cửa sổ ở tầng dưới.

Peter nhìn xuống, loạng choạng. "X-xin chào, chú Bloom," cậu ấy lắp bắp. Sau đó, giọng nói của cậu ấy cứng rắn lại khi cậu ấy nhìn lên. "Gemma, tớ đã nói với cậu là đó không phải là một ý tưởng tốt để tỉa cây thường xuân bên dưới cửa sổ của cậu lúc đêm hôm mà!" Cậu ấy mắng tôi, trong khi bố tôi, tay khoanh trước ngực, nhìn màn tuồng của cậu ấy, thích thú.

"Rồi nói chú nghe xem, kể từ khi nào cháu lại háo hức giúp nhà chú dọn vườn vậy?" Bố tôi hỏi, nhìn cậu ấy lên xuống và nhướn một bên lông mày.

Peter nhìn từ bên này sang bên kia, không biết phải nói gì. "Kể từ... nào đến giờ?" cậu ấy nói, chẳng thuyết phục được ai.

"Nghe hay đấy, vì chú đang có nhiều thứ nhờ cháu đây."

Tôi nhoài người ra và nhìn thấy bố tôi nhếch mép cười khi bố chỉ tay vào những mảng cỏ đã được trồng xung quanh lối đi bộ của nhà chúng tôi.

Peter quay đầu theo cử chỉ của bố tôi và bị mất thăng bằng, ngã xuống đất.

Tôi cười lớn và nghe tiếng người nhà mình cười theo.

"Được rồi, Peter," mẹ tôi nói, cười khúc khích, "Vào trong đi và -"

"Và lần này vào bằng cửa chính!" Bố tôi nói thêm.

Peter ngồi phịch trở lại và nằm dài ra trên cỏ. Tôi không chắc là cậu ấy bị ngã đau hay do cậu ấy chỉ xấu hổ. Chắc là cả hai.

"Con còn chờ gì nữa? Đi xuống tầng dưới," bố tôi nói, nghiêng người ra ngoài cửa sổ khi Peter đứng dậy. "Nó sẽ không đi lên phòng con vào giờ này."

Tôi thở dài. Chẳng có gì mới mẻ cả, bố mẹ sẽ không bao giờ cho phép Pet lên phòng tôi sau khi giờ giới nghiêm, ngay cả khi chúng tôi còn nhỏ. Chúng tôi đã giải quyết được vấn đề đó với giàn dây leo, và cậu ấy thường lẻn qua cửa sổ vào phòng tôi để nói chuyện và xem phim hay xem Dawson's Creek chiếu lại. Đôi khi, chỉ để cho vui, cậu ấy nói với tôi rằng tôi là Joey của cậu ấy, nhưng cho đến lúc đó tôi chưa bao giờ thực sự nhận ra rằng có lẽ cậu ấy sẽ không bao giờ là Dawson của tôi.

Tôi dùng ngón tay chải tóc và nhìn vào gương kiểm tra - điều mà tôi chưa bao giờ thực sự quan tâm trước đây - và chạy xuống cầu thang.

Họ đang đợi tôi trong phòng khách, ngồi trên chiếc ghế dài bằng da màu lạc đà khi không khí đầy mùi cà phê.

"Và lần sau nếu cháu muốn gặp Gemma, nhấn chuông cửa!" Bố tôi đang dặn dò cậu ấy khi tôi gặp họ.

"Được rồi, chú Bloom. Cháu sẽ nhớ." Mặc dù cậu ấy rất bối rối, có một chút tự nhạo báng trong giọng nói của Peter.


------

Chợt nhận ra chương này hơn 10 nghìn chữ ;;A;;

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro