Chương 4: Mơ Màng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điều đó không được viết trước... Tôi không thể chống lại nó ... Tôi không thể ngăn chặn nó. Tôi xin lỗi...

Những câu từ vẫn còn vang vọng trong đầu tôi, tan dần khi ngày sáng kéo màn đêm đi mất và tôi mở mắt, cảm thấy chệnh choạng và đầu óc quay cuồng.

Tôi nằm trên giường một lúc, nhìn chằm chằm lên trần nhà khi trời tỏ sáng, để bản thân nhớ đến đường nét của anh ta trước khi chúng hoàn toàn biến mất. Trong thâm tâm, tôi đã có một niềm tin kỳ lạ rằng tôi chỉ vừa ở với anh ta lần nữa. Nhưng đó chỉ là một giấc mơ.

Điều đã khiến trái tim tôi bắt đầu đập rộn ràng đến nỗi nó đánh thức tôi dậy là khi biết rằng anh ta tồn tại và tôi muốn gặp lại anh ta nữa. Tôi đi xuống bếp để ăn sáng, lo lắng nếu việc đó có thật xảy ra.

"Hôm nay tâm trạng con tốt đấy!" Mẹ tôi nói, nhận thấy sự hăng hái của tôi.

Mặc dù chúng tôi không giành nhiều thời gian bên nhau, mẹ vẫn luôn dễ dàng phát hiện ra tâm trạng của tôi. Nhưng nghĩ lại, tôi đã ở trong bụng mẹ lâu hơn chín tháng. Một vài người nói rằng trong những tuần dư của thai kỳ, có một gắn kết bí ẩn nào đó đã hình thành giữa chúng tôi, giống như một giác quan thứ sáu đã giữ chúng tôi lại với nhau dù có xa nhau thế nào.

Đôi khi tôi cảm thấy giống như một cuốn sách mở, nhưng tiếc là ít người biết làm thế nào để hiểu tôi.

"Con ngủ rất ngon, chỉ vậy thôi," tôi trả lời một cách lẩn tránh.

"Ừm," mẹ nói, nghiên cứu vẻ mặt tôi. "Có khi nào, có điều gì đó xảy ra giữa con và Peter không?" Nó nghe như một mong muốn hơn là một câu hỏi.

"Không! Con đã nói với mẹ con cảm thấy như thế nào về cậu ấy rồi mà mẹ! Con sẽ không bao giờ thay đổi suy nghĩ của mình đâu."

"Vậy, con đang vui về điều gì vậy? Có ai khác à?" Mẹ hỏi, bối rối nhưng đầy hy vọng.

"Con có một giấc mơ thật sự đẹp, được chưa mẹ?" Tôi nói, cố gắng kìm nén điệu cười nuối tiếc cứ xuất hiện trên gương mặt mình.

Mẹ bĩu môi thất vọng cứ như một cô bé. Có lẽ mẹ đã mong chờ một lời giải thích thú vị hơn. Chỉ gần đây tôi mới nhận ra rằng trong lòng mẹ, dù thế nào mẹ cũng muốn thấy tôi quan tâm đến người khác hơn là những anh hùng và các hiệp sĩ trong các tiểu thuyết tôi đã đọc, và có lẽ Peter đã ở đầu danh sách của mẹ. Nhưng cậu ấy không phải Rochester* của tôi, tôi đã giải thích điều đó với mẹ rồi.

*Rochester: Edward Rochester, nhân vật trong truyện Jane Eyre của nhà văn Charlotte Brontë.

"Con nói vậy thì thôi. Chỉ cần hứa với mẹ là con sẽ đến nói với mẹ khi có gì xảy ra nhé," mẹ nhìn tôi trìu mến, nói.

"Con hứa mà. Khi có bất cứ điều gì để kể, mẹ sẽ là người đầu tiên biết," tôi trấn an mẹ.

Tôi chắc chắn sẽ không chạy đến Peter để nói về vụ đó. Thật buồn khi nghĩ rằng tôi sẽ phải loại trừ người có ý nghĩa nhất đối với tôi, nhưng tôi không có sự lựa chọn khác. Tôi không thể nói với cậu ấy về cảm xúc của mình, đặc biệt là sau khi nhìn thấy phản ứng của cậu ấy vào đêm hôm trước. Bởi bây giờ, rõ ràng là cậu ấy ghen tị thế nào.

---

Bên ngoài, sương mù dày đặc phủ khắp đường với một ánh sáng ảm đạm, nhưng tôi đang quá ngây ngất để chú ý tới.

Khi tôi đi bộ đến trường, không khí đưa tôi trở lại vào giấc mơ đêm qua. Tôi ở trong rừng, bao quanh bởi cây xanh, giống như ngày hôm đó, cứ như tôi đã trải qua tất cả mọi thứ thêm lần nữa. Tôi chỉ có một mình, nhưng tôi cảm nhận được sự hiện diện thù địch xung quanh, như có ai đó đang nhìn tôi. Như thể anh ta đang nhìn tôi. Tôi cảm thấy đôi mắt của anh ta nhìn tôi, như đôi mắt một thợ săn nhìn con mồi của mình. Ý nghĩ đó làm tôi vừa hưng phấn vừa sợ hãi.

Bởi vì lần này tôi là con mồi.

Tôi nghiêng đầu nhìn lại và nhìn xung quanh, tôi nheo mắt kiểm tra các nhánh cây, bị lôi cuốn bởi một nhận thức kỳ lạ rằng tôi sẽ tìm thấy anh ta, nhưng không có ai ở đó.

Mặt trời đột nhiên khiến tôi choáng váng. Tôi bị mê hoặc bởi cái cách ánh sáng chạm vào lá, tia sáng tinh tế của nó xuyên qua những cành cây đan xen .

Có gì đó di chuyển. Ngay ở đó, giữa ánh sáng.

Tôi cố gắng tập trung vào hình dạng kỳ lạ bao quanh bởi những tia sáng vàng óng. Đó có phải là một con thú?

Tôi tiến lại gần hơn.

Nó hẳn là lớn hơn tôi. Có lẽ tôi nên chạy đi. Nó có thể giết tôi, nhưng khả năng đó không khiến tôi sợ hãi. Nó hoàn toàn bất động, nhìn tôi từ trên cành cây to, thấp nhất. Dù cho nó là gì, nó chắc đang sợ hãi hơn tôi, bởi vì nó dường như nín thở và đợi tôi bỏ đi, giống như một con tắc kè hoa đang cố gắng làm cho bản thân vô hình trước đôi mắt của kẻ thù.

Bị choáng ngợp bởi mong muốn tìm ra ai đó hoặc cái gì đó, tôi vẫn tiến lại gần hơn và nhận ra anh ta ngay từ nhịp đập đầu tiên. Giống như một làn sóng vỗ vào bờ đá, một cảm xúc hoang dã trút xuống tôi, dìm ngập tôi. Hoang đã, cứ như người sở hữu nó.

Chàng trai vô danh đã đi vào tâm trí tôi, không bao giờ rời đi lần nữa.

Mắt tôi tìm thấy mắt anh ta trong khung cảnh ánh sáng như ngọc trai soi chiếu xung quanh anh. Biểu hiện của anh tiếp tục u ám dần, nửa hứng thú, nửa ngạc nhiên. Tôi không thể hiểu điều gì đang khiến anh ta tức giận, nhưng nghĩ lại, tôi có cảm giác như anh ta đang nghiên cứu tôi. Hẳn là anh ta quan tâm đến tôi. Tôi đến càng gần, anh ta càng lùi lại, hoảng hốt.

Có cái gì đó về đường nét của anh ta đã bỏ bùa mê tôi. Tôi cảm thấy một trận đầu óc quay cuồng quen thuộc, như thể việc anh ta phải làm chỉ là nhìn vào mắt tôi để khiến bản chất sâu trong tôi sững sờ.

Chiếc áo màu xanh anh ta mặc làm nổi bật sắc màu như băng trong ánh mắt anh. Tay áo dài được cuộn lên đến khuỷu tay, hình xăm rẽ nhánh trên cánh tay anh, đường nét khuôn mặt anh hoàn hảo, làn da săn chắc và dẻo dai. Tôi tưởng tượng cái chạm nhẹ nhàng của anh. Tôi đưa tay ra, đầu hàng trước mong muốn biết liệu anh ta có thật hay không, nhưng sau đó lại rút tay về, hoảng sợ bởi những cảm xúc mạnh mẽ mà sẽ tàn phá tôi nếu tôi dám chạm vào anh ta. Tôi biết điều đó sẽ xảy ra. Và đôi mắt anh ta... Cứ như tôi đã nhìn thấy chúng hoà vào tôi, như thể tự sâu thẳm trong tôi đã có ký ức về chúng.

Tôi mất phương hướng bởi sự bối rối của anh ta. Anh ta đang nghiên cứu mọi chuyển động của tôi cứ như cả đời anh chưa bao giờ nhìn thấy một con người nào khác. Tôi lờ đi và tiếp tục tiến lại gần hơn.

Trong phút chốc, tôi không thể thở nổi. Khi anh nhìn chằm chằm vào tôi từ dưới mái tóc đen ngang bướng trước trán anh, tôi thấy những vệt mỏng khó nhận ra sáng lên màu hổ phách trong đôi mắt anh như kim cương, giống như lấp lánh bạc lỏng trong ánh sáng. Màu sắc rất bất thường lại vô cùng hoàn hảo ... Mắt băng.

Ánh mắt của chúng tôi khóa chặt như lần đầu chúng tôi gặp nhau. Tôi bước về phía trước, mắc kẹt trong nhà tù băng giá đó, tựa tay lên thân cây khi tôi nghiêng người về phía anh ta, không thể kiểm soát nổi bản thân mình. Đáp lại, anh gạt sự do dự của mình sang một bên, cúi người, và nhảy xuống mặt đất. Đôi mắt của anh ta tiếp tục nghiên cứu tôi. Chầm chậm, anh đưa tay ra để chạm vào tôi và dừng lại thận trọng, cách mặt tôi một đoạn. Tôi run lên vì đột nhiên khao khát cái chạm của anh, dù chỉ trong một khoảnh khắc. Tôi đưa tay ra, tìm kiếm tay anh, lòng bàn tay tôi chạm vào lòng bàn tay anh. Tôi hít một hơi khi cảm xúc chạm vào anh khiến tôi chuếnh choáng. Tôi chưa bao giờ chạm vào anh trước đây. Anh ta nghiên cứu bàn tay tôi một chốc, và cuối cùng quyết tâm, nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay của mình lên tay tôi.

Nó giống như một ngôi sao nổ tung bên trong tôi. Đôi mắt của anh khóa chặt lên mắt tôi và một cú sốc điện chạy từ anh đến tôi, kết nối chúng tôi. Mắt đối mắt. Tay cọ tay. Anh trông ngạc nhiên trước sức mạnh của kết nối giữa chúng tôi, như thể anh ta cũng cảm nhận được luồng điện đó. Anh khép tay, đan ngón tay mình với ngón tay tôi như thể anh ta không muốn để tôi đi. Đôi mắt của anh sâu thẳm, sâu vào đáy mắt tôi. Một cơn rùng mình vỗ về lưng tôi tại sự ấm áp bất thường của da anh ta. Tôi nửa nhắm mắt lại và ngay lúc đó nghe thấy giọng nói của anh lần đầu tiên.

Tôi sẽ không làm tổn thương em. Tiếng thì thầm ngọt ngào của anh ta len lỏi vào tâm trí tôi, thâm nhập linh hồn tôi, vươn đến những ngóc ngách bí ẩn và khuyết danh mà ngay cả tôi cũng không hay, và sưởi ấm chúng cho đến khi tôi tan chảy. Nó thật sâu sắc và mãnh liệt khiến tôi choáng váng và run rẩy. Tôi cảm giác như anh trực tiếp thì thầm vào trái tim tôi.

Thế giới xung quanh chúng tôi thay đổi và biến mất khi tôi, may mà có một bùa mê nào đó, chẳng thấy gì ngoài anh ta. Một chú thuật hắc ám bao trùm trái tim tôi, chỉ khi một làn gió vuốt ve gương mặt tôi, tôi mới hồi tỉnh, nhận ra khu rừng xung quanh chúng tôi đã biến mất.

Tôi thở gấp.

Bây giờ tôi đang đứng ở rìa vách đá hướng ra biển. Hoảng sợ bởi chiều cao đột ngột, tôi theo bản năng bám lấy anh. Tôi cố gắng để nới lỏng tay, bối rối bởi sự tiếp xúc vồn vã, nhưng trước khi tôi có thể, anh đã kéo tôi về phía mình với sự dịu dàng vô tận. Trong phút chốc, tôi quên mất phải thở thế nào. Tôi cảm thấy không thể thoát khỏi ánh mắt thôi miên, sâu thẳm của anh. Cái nhìn của anh giống như một dây thòng lọng buộc quanh trái tim của tôi. Mạnh mẽ và u tối. Bỗng chốc, tôi nghĩ rằng mình đã lạc trong những cõi cấm không tên.

Đừng sợ, một tiếng thì thầm trả lời suy nghĩ của tôi. Hãy tin tôi, chỉ lần này thôi.

Tôi nhìn anh, say mê. Giọng nói gợi cảm của anh bao bọc tôi như nhung lụa đen, nhưng môi anh không di chuyển. Những âm thanh ngọt ngào lấp đầy trong tôi, dẫn lối đến trái tim tôi.

Làm sao lại có thể?

Kinh ngạc, mọi lo âu của tôi lập tức biến mất, xua đi bởi một cảm giác kỳ lạ, bất ngờ của sự tin tưởng. Đột nhiên, tôi biết tôi có thể hoàn toàn tin tưởng anh. Giọng nói anh dường như đã thấm nhuần trực tiếp vào tâm trí tôi.

Tôi chăm chú nhìn xuống khoảng trống bên dưới chúng tôi và cố không rùng mình. Mặt biển vô tận vỗ sóng vào vách đá như thể đang cố gắng bắt lấy chúng tôi. Mặc dù gió quất vào da tôi, cuốn hơi thở của tôi đi, tôi không cảm thấy lạnh vì anh đang ở cùng tôi. Hoặc là tôi không thở được vì khuôn mặt của anh rất gần mặt tôi? Một cảm giác yên lòng, râm ran lan khắp người tôi.

Tôi nhắm mắt lại, thả mình trong gió, và để cho cảm xúc choáng ngợp. "Tôi sẽ không bao giờ quên được khoảnh khắc này," tôi lẩm bẩm. Tôi cảm nhận được một sự thôi thúc không kiểm soát được. Giống như một khao khát trong tim tôi muốn nhìn vào mắt anh, nhưng khi tôi nhìn lên, khuôn mặt anh ta đã trở nên ảm đạm. Anh ấy bắt đầu hối hận về chuyện này rồi sao?

"Tôi có nói gì sai sao?" Tôi hỏi bẽn lẽn.

Sự im lặng nhất thời của anh khiến tôi tin rằng anh sẽ không trả lời. Anh dường như lạc vào một thế giới của riêng mình, nhưng ngay sau đó anh hé môi. "Tất cả điều này đều là sai lầm. Tôi đang làm gì vậy? Tôi thậm chí không nên ở đây." Anh nói điều này như thể anh đang nói với chính mình, như thể đang cố gắng thuyết phục bản thân, nhưng một cái gì đó đang ngăn anh ta lại. Tôi không dám hy vọng đó là tôi. "Tôi, tôi cần phải hiểu. Tôi cần," anh thẫn thờ thì thầm khi nhìn xuống những con sóng vỗ vào vách đá.

Trong phút chốc, tôi nghĩ rằng anh có thể sắp rời bỏ tôi và cảm thấy đau nhói trong lòng. "Có gì lại sai lầm về việc này? Tại sao anh nghĩ rằng anh không nên ở đây? "

Khuôn mặt anh u ám dần, bao phủ bởi một không khí tàn nhẫn đầy sát khí, không thể tiếp cận được. "Mê Chú là con mắt của những người không được phép thấu hiểu. Đôi mắt của tôi, linh hồn tôi, những tù nhân của một ngọn lửa thiêu đốt bản chất của tôi. "

"Ý anh là gì? Tôi không hiểu." Anh ấy bị mê hoặc bởi tôi? Ý anh ấy là vậy sao? Không, anh ấy không nói chuyện với chính mình.

"Điều đó không quan trọng," anh thì thầm, lạc trong suy nghĩ.

"Điều đó quan trọng đối với tôi. Nói cho tôi biết những gì đang xảy ra đi. "

"Em sẽ không hiểu."

"Tôi có thể thử."

"Tôi không thể," anh nghiến chặt răng nói. "Tôi không được phép."

Tôi sững người, hoang mang. Tôi có cảm giác rằng bên trong anh đang nổ ra một trận chiến. Có gì đó đang từ từ ăn mòn anh. Anh có vẻ tức giận với chính mình. Điều gì có thể làm cho anh khó chịu đến vậy?

"Tại sao em lại lo lắng cho tôi?" Anh nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu, khó hiểu. Làm thế nào mà anh biết tôi cảm thấy tiếc cho anh thế nào khi nhìn thấy sự hoang mang lấp đầy ánh mắt anh?

Đột nhiên, biểu hiện của anh nghiêm trọng lên và chút do dự còn sót lại đã biến mất. Anh nâng mặt tôi bằng hai tay.

Ánh mắt sắc bén của anh, rất mãnh liệt, rất gần mắt tôi, nhằm vào tôi như một làn sóng cảm xúc tinh khiết. Trong phút chốc, tôi thấy trong mắt anh lóe lên tia sáng của sự mất uy thế. "Hãy nghe tôi," anh nói. "Tôi đã sai lầm khi đến đây. Em phải không bao giờ suy nghĩ về tôi nữa. Đó là một sai lầm - đối với em, đối với tôi, đối với tất cả mọi người. Hãy quên đi khuôn mặt của tôi. Quên đi việc em đã gặp tôi. Em chưa từng nhìn thấy tôi trong rừng, đó chỉ là tâm trí em đang chơi trò đánh lừa thôi. Em phải xóa bỏ tôi hoàn toàn khỏi trí nhớ của mình," anh ra lệnh, như thể anh mong đợi tôi làm theo chính xác những gì anh vừa nói.

Tôi loạng choạng. Sự lạnh lẽo trong lời nói của anh đâm xuyên tim tôi như một thanh gươm bằng băng và tôi lắc đầu, gương mặt tôi vẫn nằm trong tay anh. "Tại-tại sao? Những gì anh đang nói chẳng có nghĩa gì cả. Tại sao tôi nên quên đi chuyện chúng ta đã gặp nhau? Tất cả mọi thứ về anh không thể nào quên được," tôi nói một hơi, nhìn chằm chằm vào mắt anh.

Sự phản đối của tôi khiến gương mặt anh hoàn toàn bối rối, như thể anh mong chờ sự phục tùng toàn diện nơi tôi. "Cái quái gì thế? Chết tiệt, tôi đã hủy hoại tất cả mọi thứ! Tất cả là lỗi của tôi! Tôi tiếp tục quay trở lại. Tôi tiếp tục đến gặp em, tiếp cận tâm trí của em với hy vọng tìm thấy chìa khóa."

"Chìa khóa để làm gì?" Tôi hỏi, bực tức.

Tôi nhìn chằm chằm vào anh, sửng sốt.

Anh tập trung lần nữa, giọng nói của anh kiên quyết. "Tôi phải ngưng gặp em. Tôi phải lui lại. Tôi, tôi đáng lẽ phải để em đi. Tôi đã phá vỡ quá nhiều quy tắc, mọi thứ lẽ ra không nên đi xa như vậy. Tôi bị mất kiểm soát. Tha thứ cho tôi. Tôi chỉ khiến em thêm rối ren. Cái quái gì đã xảy ra với tôi thế này? Em phải quên tôi! "

"Xin lỗi, nhưng đã quá muộn. Tôi không muốn quên anh," tôi nói, trái tim tôi run rẩy trước lời thú nhận bất ngờ này.

"Em không hiểu đâu, chết tiệt!" Anh quát, khiến tôi sững sờ. Nhưng sau đó ánh mắt anh ngọt ngào trở lại. "Gemma."

Bỗng chốc, trái tim tôi trật nhịp. Nghe tên tôi từ môi anh làm lòng tôi nóng ran.

"Chúng ta ..." Anh dừng lại, nhấn mạnh từng chữ. Tôi không thể rời mắt khỏi đường cong của đôi môi anh. "Chúng tôi bị ràng buộc bởi số phận, nhưng không phải theo cách em nghĩ. Em đã nghĩ sai về tôi. Em không biết tôi thực sự là ai. Tại sao tôi đến đây. Em không biết tôi bị buộc phải làm gì ... " Giọng nói của anh nhỏ dần và anh buông thõng cánh tay, cố gắng bình tĩnh lại. "Mọi thứ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều nếu em không có hồi ức nào về tôi."

"Tại sao?" Tôi hỏi, bị đè nén bởi nỗi tuyệt vọng. Đột nhiên, tôi muốn anh ấy, tôi không muốn gì ngoại trừ anh. Tôi chưa sẵn sàng để mất anh sớm như vậy.

Mắt anh nheo lại. "Có những điều chúng ta không thể kiểm soát. Chúng ta không thể chống lại chúng," anh nói kiên quyết, nhắm mắt lại, rõ ràng bị choáng ngợp bởi một cảm giác thậm chí anh còn không hiểu nổi. Sự cam chịu, có lẽ vậy. "Tôi không thể chống lại nó. Tôi có nhiệm vụ của mình. Tôi không thể ngăn chặn nó. Tôi xin lỗi," anh thì thầm đứt quãng. Tôi không hoàn toàn chắc rằng anh đang nói chuyện với tôi hay đang cố gắng thuyết phục bản thân.

Tôi cau mày, vẫn không hiểu anh ấy. Tại sao anh cứ ép tôi quên anh đi? Tôi đã làm gì sai? Tôi không muốn chấp nhận điều này, và cái nhìn bị đánh bại trên gương mặt anh làm tôi đau đớn. "Anh đang nói về cái gì vậy? Tôi vẫn không hiểu. Điều gì mà anh không thể kiểm soát được? Anh đang nói về nhiệm vụ gì, và nó có liên quan gì đến tôi? "

Đôi mắt anh vẫn còn nán lại nơi mắt tôi, vẻ mặt anh đau khổ, như thể anh cũng đang tìm kiếm câu trả lời. "Tôi chỉ ước tôi có thể có nhiều thời gian hơn." Anh nhìn tôi một lúc lâu, thật lâu, dường như suy sụp. "Đó là nhiệm vụ của tôi. Tôi không thể cưỡng cầu nổi. Đó là tất cả những gì tôi biết. "

"Nhiều thời gian hơn cho việc gì? Chúng ta đang ở đây, chỉ có chúng ta. Ngay bây giờ. Chúng ta đã có tất cả thời gian chúng ta cần. "

"Em sai rồi. Chẳng có thời gian, không phải cho chúng ta. Điều đó không được viết trước. Tôi không thể chống lại nó. Tôi không thể ngăn chặn nó. Tôi xin lỗi." Giọng anh thì thầm trong đầu tôi cho đến khi nó biến mất, bao bọc tôi trong sự tĩnh lặng giữa giấc ngủ và sự tỉnh táo.

---

Tôi chìm đắm vào ký ức về giấc mơ đó đến nỗi tôi chỉ nhận ra mình đã đến trường khi giọng nói quen thuộc của Peter kéo tôi trở về hiện thực, giấc mơ biến mất vào màn sương buổi sáng xám màu.

"Gemma!" Cậu ấy hét lên, chạy lên với tôi. "Này, tớ đã giữ cho cậu một chỗ ngồi trên xe buýt. Tại sao cậu không đi? Mẹ cậu đưa cậu đến trường à?"

"Tớ đi bộ," tôi giải thích, hơi lảng tránh, hơi khó chịu.

"Trong sương mù thế này?"

Tôi bặm môi xác nhận.

Cậu ấy đã luôn chu đáo thế này hay trước giờ tôi chưa từng nhận ra? Sự quan tâm của cậu ấy không làm phiền tôi chút nào, nhưng tôi vẫn không quen được việc tôi cảm thấy ngượng ngùng thế nào khi tôi ở cùng cậu ấy. Thật lạ khi cảm thấy như vậy khi ở gần Peter.

Tôi đi cùng, nhìn xuống vỉa hè, vẫn còn ẩm từ sương sớm. Trong một lúc, chẳng ai trong chúng tôi mở miệng cả.

Hai tiếng bíp phá vỡ sự căng thẳng. Chúng tôi nhận được tin nhắn cùng một lúc. Chúng tôi lấy điện thoại ra kiểm tra.

"Là Jake."

"Là Faith."

Peter và tôi nhìn nhau cười vì chúng tôi vừa nói cùng một lúc.

Đám bạn của chúng tôi đã tụ tập ở nơi chúng tôi gọi là Grassy Knoll và đang chờ chúng tôi ở đó. Chúng tôi còn một chút thời gian trước khi đến tiết đầu. Peter chợt nắm tay tôi và chúng tôi vội vã đi. Chúng tôi luôn luôn nắm tay nhau, kể từ khi chúng tôi còn bé. Tuy nhiên, sau khi mọi thứ đã thay đổi giữa chúng tôi, tôi đột nhiên có một cảm giác buồn cười. Mọi thứ đã thay đổi trong tôi.

Chúng tôi tìm thấy bọn họ ở bờ hồ. Tôi nghe thấy giọng của Taylor Swift vang từ tai nghe của Jeneane. Đầu cậu ấy đang tựa vào đầu gối của Brandon và vành mũ của cậu ta hạ xuống qua mắt. Cậu ta đang ngủ sao? Chắc vậy. Faith đang nằm sấp trên cỏ, hăng say đọc một bài viết trên tạp chí về One Direction. Trong tủ của cậu ấy thậm chí còn có một tấm poster của Louis Tomlinson, thần tượng của cậu ấy. Cả ba đều mặc áo khoác Blue Bombers của đội bóng vợt.

"Này!" Tôi nói, ngồi xuống bên cạnh Jake. Cậu ấy giơ tay lên đáp và quay lại tập trung vào quyển sách Toán. Tôi lôi vở ghi chú của tôi và đưa cho cậu ấy. "Đây, dùng đi."

"Cậu thật tuyệt!" Cậu ấy reo lên.

"Không có gì."

Tôi lấy chiếc iPod cũ của mình ra khỏi ba lô. Bạn bè tôi hay trêu tôi vì tôi không muốn đi theo xu hướng và nghe nhạc trên điện thoại như mọi người khác. Chiếc iPod của tôi có thể là một đồ thời tiền sử, nhưng nó đặc biệt đối với tôi, vì bà tôi tặng nó cho tôi trước khi mất.

Tôi chọn thư mục Lana Del Rey và chỉnh âm lượng lớn hơn. Giọng hát của cô có thể mang tôi đi thật xa, đào sâu vào tâm hồn tôi và tiết lộ những điều tôi không biết về bản thân mình.

Âm nhạc là cuộc sống của tôi, cùng với những quyển sách.

Peter ngồi xuống bên cạnh và lấy một bên tai nghe của tôi. Cùng nhau, chúng tôi nghe Born to Die, một trong những bài hát của Lana mà tôi thích. Có lẽ tôi thậm chí còn chưa từng nhận thấy cậu ấy làm như vậy trước đây. Peter là người bạn tốt nhất của tôi, chúng tôi đã lớn lên cùng nhau, và cậu ấy sẽ luôn luôn là một phần trong tôi. Suy nghĩ về mối quan hệ của chúng tôi đã thay đổi khiến cho tôi buồn. Tôi mỉm cười với cậu ấy và giả vờ trong chốc lát rằng mọi thứ vẫn là như trước.

Tôi thả mình trước giọng hát du dương của Lana, suy nghĩ về anh ta. Toàn bộ thế giới, toàn bộ thế giới của tôi, dường như xoay quanh đôi mắt ấy.

*Lost but now I am found

I can see but once I was blind

I was so confused as a little child

Tried to take what I could get

Scared that I couldn't find

All the answers, honey

*Lời bài hát Born to Die của Lana Del Rey

Faith kéo tai nghe ra khỏi tai tôi khi tôi hát thầm. "Này, các cậu đã quyết định sẽ học đại học ở đâu chưa?" Cậu ấy hỏi.

"Chúng ta cũng không phải suy nghĩ ngay bây giờ. Vẫn còn thời gian để suy nghĩ lại," Peter nói. Những người khác gật đầu.

Nhưng tôi đã có những kế hoạch rõ ràng ngay từ khi học tiểu học: Tôi muốn trở thành một nhà báo hoặc một phóng viên tài liệu. Tôi thích được tiếp xúc với thiên nhiên và động vật. "Các cậu còn chưa nghĩ sẽ làm gì sau khi tốt nghiệp phổ thông sao? Đùa à?" Tôi hỏi. Làm thế nào mà họ có thể không quan tâm?

Faith nghĩ lại một lúc. "Tớ muốn trở thành một bác sĩ thú y ... tớ nghĩ vậy."

"Ý tưởng hay đấy, cậu sẽ rất giỏi với động vật," Tôi đảm bảo với cậu ấy. Faith đã lớn lên với đàn ngựa. Cậu ấy học cưỡi ngựa khi còn bé và chưa từng dừng lại.

"Cậu sẽ trở thành một nhà văn đấy, Gemma," cậu ấy nói, khiến tôi tự cười mình. Tôi đọc rất nhiều sách, nhưng điều đấy chưa từng lướt qua tâm trí tôi về việc viết một quyển sách dù tôi không hề ghét ý tưởng này.

"Tớ muốn làm việc trong ngành thời trang," Jeneane phụ họa, ngồi xuống trên cỏ bên cạnh Faith và tôi.

Tôi sẽ đoán cậu ấy muốn trở thành ca sĩ hoặc có thể là một diễn viên, để đam mê của cậu ấy có một chương trình riêng.

"Chờ đã, các cậu, hãy ghi lại khoảnh khắc này nào." Jeneane lấy điện thoại ra và chỉnh chiếc mũ của cậu ấy. Faith và tôi lui vào một chỗ. Tôi ngồi bó gối trong khi Faith cơ bản là đang đè lên đám chúng tôi. "Chúng ta sẽ gọi tấm này là Chúng Ta Sẽ Trở Thành Gì?"

"Hoặc là Thời Gian Vui Vẻ Trước Khi Nhận Điểm Toán?" Jake nói, mỉm cười.

"Ha ha." Jeneane quăng cho cậu ta một cái nhìn không mấy là thích thú. "Tớ sẽ đăng lên Facebook."

"Jake, cậu sẽ làm gì sau khi tốt nghiệp?" Faith hỏi, rõ ràng quan tâm Jake nhiều hơn là cậu ấy nghĩ.

"Nhập ngũ," cậu ta nói, cứ như cậu ta đã quyết định rồi.

Faith im lặng, sững sờ trước quyết định của cậu ấy. Jake là con trai của cảnh sát trưởng, vì vậy không ngờ gì khi cậu ta sẽ theo bước chân của bố mình và chọn một nghề quân sự, nhưng cái suy nghĩ đó lại làm buồn Faith.

"Tớ không cần phải suy nghĩ về những gì tớ sẽ làm gì sau khi tốt nghiệp," Brandon nói với sự kiêu ngạo thường ngày của mình. "Tớ đã trở thành những gì tớ muốn."

"Là cái gì, một đứa làm màu sao? Tao không biết đó là một công việc trả lương đó," Peter nói, khiến tất cả chúng tôi bật cười.

"Ý tao là một huyền thoại thể thao, nếu mày biết đó là gì."

"Mày sẽ tự nghiệm lại khi tao vượt điểm mày trong trận đấu," cậu bạn đáp trả.

Brandon, Peter, và Jake chơi bóng vợt cùng nhau kể từ khi họ còn nhỏ. Họ rất thân với nhau, một nhóm trong một đội, nhưng họ cũng thích cạnh tranh và trêu đùa nhau.

"Còn cậu thì sao, Pete?" Faith hỏi. "Kế hoạch tương lai của cậu là gì?"

Peter nghĩ một lúc, mặc dù không cần phải vậy. Tôi đã biết những kế hoạch của cậu ấy.

'Tớ muốn vẽ truyện tranh cho Marvel. Tất nhiên là sau khi học xong đại học." Cậu ấy nhún vai trả lời cái nhìn hoài nghi của những người khác. Tôi tin tưởng vào cậu ấy và cậu ấy giỏi đến mức nếu cậu ấy tự nỗ lực cậu ấy chắc chắn sẽ đạt được mục tiêu của mình.

"Mơ ước có tốn phí gì đâu. Trong khi đó, tớ sẽ làm việc ở lò rèn của bố tớ. Là vậy, nếu ông ấy quyết định không lôi tất cả bọn tớ đến châu Âu. "

Mặc dù chúng tôi có hơi xa cách trong vài tuần qua, khả năng đó cứ trở lại làm tôi sợ. Với một nỗi buồn day dứt, tôi đứng dậy và đi về phía bờ hồ.

Tôi chăm chú nhìn xuống nước. Dù có sương mù, mặt hồ lại rõ như một tấm gương. Một hồi tưởng kì lạ lấp đầy tâm trí tôi khi tôi nhìn chằm chằm vào ảnh chiếu của mình. Nó xảy ra cách đây một năm, ở Split Rock Falls. Tôi đã có một trải nghiệm khủng khiếp mà tôi đã không nghĩ đến từ dạo đó. Tôi đi lạc xa khỏi bạn bè mình, bị một lực lượng mờ ảo kéo đi vào trong cánh rừng dày, đến một bờ ao nhỏ. Tôi đi đến mép nước và nhìn thấy một cái gì đó dưới mặt nước. Đi ngược lại bản năng mình, tôi nhúng ngón tay vào trong nước, tò mò muốn tìm hiểu nó là cái gì. Đó là khi tôi nhìn thấy nó. Xác chết của chính tôi, nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt trợn tròn. Sự phản chiếu của ác mộng. Tôi gần như sợ chết khiếp. Nghe tiếng la hét của tôi, Peter đã chạy đến chỗ tôi, nhưng khi cậu ấy đến đó, không còn gì trong ao nữa. Cậu ấy là người duy nhất tôi muốn kể về những gì đã thấy, nhưng cậu ấy nghĩ đó chỉ là trong tâm trí của tôi, vì vậy sau đó tôi quên đi ký ức đó.

Giờ tôi rùng mình, bởi vì mặc cho tất cả mọi chuyện, việc đó vẫn còn rất sống động với tôi. Tôi đã gặp ác mộng trong nhiều ngày, bị dày vò bởi nỗi sợ hãi khi nhìn thấy sự phản chiếu số phận của mình. Những sự kiện kỳ ​​lạ trong vài tuần qua đã gợi lại ký ức kinh người đó.

Kể cả bây giờ tôi cảm thấy như mình đang bị theo dõi.

Tôi nghĩ về chàng trai bí ẩn và những giấc mơ đêm hôm trước. Sự hiện diện của anh quá mạnh mẽ trong tâm trí đến nỗi tôi nghĩ rằng anh ở khắp mọi nơi, như thể anh liên tục ở gần tôi, nhìn tôi.

Tôi bắt chéo chân và lục lọi trong ba lô, tìm kiếm một quyển sách. Tôi luôn mang theo bên mình ít nhất hai quyển sách. Tôi lôi ra quyển truyện Divergent của Veronica Roth để làm mình phân tâm khỏi những suy nghĩ bất ổn.

Tôi có một sự-cảm-nắng-không-mấy-là-bí-mật với Four, nhân vật nam chính. Mở quyển sách ra và để trên đùi, tôi chụp một tấm ảnh bằng điện thoại, bao gồm quyển sách, mũi giày của tôi và hồ nước làm cảnh nền. Mặt nước thật mê hoặc vào thời điểm đó lúc buổi sáng.

Tôi chọn một filter màu hồng rosy và đăng ảnh lên Instagram với một vài hashtags tôi hay dùng: #homesweethome #books #bookstagram #booknerd.

Nằm trên bãi cỏ, tôi nghĩ lại về giấc mơ và đôi mắt kỳ lạ của băng. Nó đã phân trái tim tôi thành hai nửa, khiến nó run lên vì xúc động. Một cảm xúc tôi chưa bao giờ cảm thấy trước đây.

Tiếng thét của Jeneane kéo tôi ra khỏi những suy nghĩ của mình. "Tên điên kia! Lạnh chết khiếp!" Chắc Brandon vừa té nước vào cậu ấy.

"Gemma, đi nào!" Faith nói, vẫy tôi qua.

Tôi cười mình và nhét đồ vào ba lô. Peter và Jake đã đi trước, chắc đang nói về chiến lược tấn công của họ cho trận đấu bóng vợt.

Ngay khi tôi chạy ra đường để bắt kịp họ, một chiếc xe máy màu đen khổng lồ chẳng biết xuất hiện từ đâu dừng cách tôi một đoạn.

Hụt hơi vì sợ, tôi nhìn người lái. Đôi mắt của anh ta nhìn thẳng vào tôi. Tôi thấy chúng qua tấm che tối của mũ bảo hiểm của anh ta. Anh ta tiếp tục nổ máy, chờ đợi, nhưng cô gái ngồi phía sau ôm chặt anh hơn và anh phóng xe đi, để lại tôi đứng ở giữa đường.

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy xe gắn máy nào như vậy trước đây. Có lẽ nào ... Tôi lắc đầu để xua đi suy nghĩ về Wild Thing và chạy theo sau bạn tôi để không muộn giờ học.

---

Peter và tôi đang băng qua sân trường khi khuôn mặt của cậu ấy đột nhiên tối sầm lại. "Anh ta vẫn còn ở đây." Cậu ấy siết chặt tay ở hai bên hông.

Tôi ngẩng phắt lên vì trái tim của tôi, thậm chí còn nhanh hơn, đã gửi một thông điệp tới não đang xử lý thông tin một cách nhanh chóng.

Peter hẳn đang nói đến anh ta.

Mắt tôi dáo dác nhìn khắp nơi, tìm kiếm Wild Thing như nước trong sa mạc. Một giây sau tôi nuốt nước bọt, cổ họng tôi khô nẻ với sự thất vọng. "C-cậu đang nói ai vậy?" Tôi hỏi.

Peter nhìn chằm chằm vào tôi. "Đừng giả vờ như cậu không biết, Gemma!"

Sự đắng nghét trong giọng nói của cậu ấy khiến tôi kinh ngạc. Cậu ấy chưa từng nói chuyện với tôi lạnh lùng như vậy trước đây. Peter luôn rất ấm áp, tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy tức giận thế này. Tôi đã quá quen với thái độ hòa nhã của cậu ấy, đặc biệt là khi đối với tôi.

"Cậu biết tớ đang nói ai," cậu ấy nghiến răng nói, chắc mẩm không cần phải giải thích thêm. "Tớ thấy cái cách cậu nhìn anh ta - và, quan trọng hơn, cái cách anh ta nhìn cậu." Cậu ấy hạ giọng, gần như rít lên. "Tớ không thích anh ta. Có gì đó kỳ lạ về anh ta, một cái gì đó nham hiểm. "

Tôi đã biết lý do tại sao cậu ấy nói như vậy: cậu ấy ghen tị. "Cậu đang cường điệu đấy, Peter! Anh ta chỉ là một anh chàng nào đó. Còn nữa, tớ còn không biết tên anh ta! Chẳng có lí gì cậu phải ghen cả." Tôi chớp mắt, ngượng ngùng bởi những gì tôi vừa mới buột miệng nói.

"Tớ không ghen tị. Tớ chỉ không thích cái cách anh ta nhìn cậu. Đêm qua sau buổi diễn, trước khi cậu rời đi, tớ đi theo anh ta để xem anh ta đi đâu. "

"Nhưng tại sao -" Tôi bắt đầu nói, nhưng Peter ngắt lời tôi.

"Anh ta nấp đằng sau một cái cây, nghĩ rằng không ai nhìn thấy anh ta, nhưng tớ đã thấy! Và tớ không thích những gì mình phát hiện ra, không một chút nào. Anh ta nhìn chằm chằm một hướng và khi tớ nhìn theo, là cậu đó, Gemma! Anh ta đang hoàn toàn theo dõi cậu! "

"Đủ rồi, cậu đã quá mức lắm rồi, Pet," Tôi cảnh cáo cậu ấy, mất kiên nhẫn.

"Tại sao cậu không chịu tin tớ?! Thế nào đi nữa, tớ không muốn anh ta lại gần cậu. Cậu không nghe mọi người đang nói gì sao?"

"Kể từ khi nào cậu lại quan tâm đến tin đồn vậy?" Tôi ngắt lời, buộc tội.

"Mọi người bảo anh ta là một chàng trai lạ. Anh ta không bao giờ nói chuyện với bất cứ ai, và tớ không tin tưởng anh ta. Tát cả những gì chúng ta biết anh ta thậm chí có thể là một kẻ giết người! Và một lần nữa, tại sao anh ta theo dõi cậu như thế? Còn nữa, tớ còn chưa nói với cậu phần kỳ lạ nhất: Tớ mới rời mắt khỏi anh ta một giây và anh ta biến mất. Biến mất, nghe thấy không? Nó giống như anh bốc hơi hay gì đó! Rất lạ, trong một khắc tớ nghĩ rằng tớ đã tưởng tượng ra điều đó. Một phút anh ta ở đó và tiếp theo anh ta biến mất, như ma vậy đó. Nghe này, tớ thấy nổi da gà khi mới nghĩ về điều đó! "

"Cậu đọc quá nhiều truyện tranh rồi!" Tôi nói, cố cười cho qua. Trong thâm tâm tôi lại tái mét, nghĩ về lần đầu tiên tôi gặp anh trong rừng và những hình ảnh đau lòng của người đàn ông với một cái cổ bị gãy mà Jake đã chụp lại một tấm ảnh trong văn phòng của bố mình. Còn tệ hơn so với những bức ảnh được đăng trên báo. Tôi biết cảm giác nổi da gà là thế nào. "Cậu đang bị hoang tưởng!" Tôi nói thêm, quá tự mãn để thừa nhận mình đã sai.

Peter đã đúng. Có cái gì đó đen tối và bí ẩn về chàng trai đó, tôi có thể cảm nhận được. Trái tim tôi lại không muốn cân nhắc về điều đó một cách nghiêm túc. Ngay cả cái cách anh ta lặng lẽ thâm nhập vào Lake Placid khiến tôi hoài nghi về anh. Không ai biết bất cứ điều gì về anh ta - trong thị trấn nhỏ của chúng tôi, trong tất cả mọi nơi, nơi mà khó có thể giữ bất cứ bí mật gì.

Và sau đó có cảm giác kỳ lạ khiến tôi tê liệt mỗi khi chúng tôi nhìn nhau. Tôi về cơ bản không có kinh nghiệm với bọn con trai, trừ khi bạn tính cả sự say mê của tôi với các nhân vật trong tiểu thuyết, nhưng tôi bắt đầu nghĩ rằng việc đó không bình thường, cái cách mà mỗi một phần trong tôi phản ứng khi anh ở xung quanh tôi. Tôi thậm chí còn không biết tên anh, vậy tại sao tôi lại choáng ngợp với cảm xúc như thế? Nó giống như một năng lượng mơ hồ đã ràng buộc tôi với anh ấy. Một cái gì đó không thể kiểm soát và không thể tránh được. Và, một cách nào đó, khó chịu.

Bị lôi kéo bởi một cơn ngứa râm ran trong lồng ngực, tôi nhận ra mình không quan tâm đến việc biết tên của anh hoặc anh đến từ đâu. Khao khát được ở gần anh quá mạnh mẽ, ngay cả khi điều đó thật không thể hiểu nổi. Và thậm chí nếu một phần trong tôi nghĩ rằng điều đó thật điên rồ, sự mãnh liệt của đôi mắt đó bất cứ khi nào chúng chạm mắt tôi cũng đủ để đốt cháy một ngọn lửa hy vọng trong tim tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro