Chương 5: Thất Vọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi bước vào trường với trái tim tôi nhảy vọt lên cổ họng, đập nhanh bởi một cảm xúc khi nghĩ đến việc lại nhìn thấy anh sau giấc mơ của tôi.

Chúng tôi đã ở bên nhau đêm qua, chỉ là anh không biết thôi. Cảm xúc đập vào tai tôi mỗi bước tôi đi đang khiến mắt tôi dán xuống đất như thể bị hút bởi nam châm, đoạt đi trong tôi sự can đảm đối mặt với anh.

Tôi quay xuống hành lang, đầu tôi hạ xuống, khi tiếng học sinh đi ngang qua tôi pha lẫn nhịp đập trái tim tôi. Nó khiến trán tôi run lên, thật khó hiểu.

Trong phút chốc, tôi bàng hoàng: tất cả mọi thứ xung quanh tôi đột nhiên chậm lại. Ngay cả không khí dường như có một sự nhất quán khác biệt, giống như nó đang cố gắng cản trở chuyển động của tôi. Tôi nhìn lên để tránh bị mất thăng bằng và ngay lập tức nhìn thấy gương mặt anh.

Một chú thuật hắc ám nào đó đang triệu hồi tôi đến anh.

Anh đang ở cuối hành lang, trông tự mãn, dựa lưng vào tường bằng một tay, tay áo màu đen xắn lên cánh tay dẻo dai, đứng đối diện với hướng tôi.

Nhóm học sinh đi vào phòng học tạo thành một bức tường ngăn cách chúng tôi. Kết nối trói buộc tôi vào anh lớn dần và mạnh mẽ hơn khi tôi đi về phía anh, run rẩy với mỗi bước đi. Cái quái gì đang xảy ra với tôi mỗi khi anh ở xung quanh vậy? Trái tim tôi dường như biết anh, cơ thể tôi dường như đang đợi tôi đến gần anh và nắm lấy tay anh, để anh ôm chặt tôi, như thể điều đó hoàn toàn tự nhiên. Giống như trong giấc mơ của tôi. Nhưng đây là thế giới thực. Và tôi thậm chí còn không biết tên anh.

Khi một nhóm học sinh chuyển sang một bên, để tôi nhìn anh rõ hơn, có một cái gì đó đâm vào tim tôi, khiến nó ngừng đập trong chốc lát. Nhịp tim của tôi bất ổn và ngưng lại.

Anh không ở một mình.

Có một cô gái đi cùng anh. Không, không phải là một cô gái, một nữ thần.

Cái cảnh họ nhìn nhau và cười, cũng đủ để khiến tôi tê liệt. Tôi có một cảm giác nặng nề trong lồng ngực mình, như thể có ai đó đã moi tim tôi ra khỏi nơi trú ẩn ấm áp và quẳng nó vào một vũng nước lạnh buốt.

Cô ấy đang nhìn anh với vẻ tự tin, vai cô tựa vào khung cửa, trong khi anh nghiêng người về phía cô ấy. Cơ thể của họ gần như chạm vào nhau.

Hình ảnh đó đã làm lu mờ tất cả mọi thứ khác. Học sinh, giáo viên, tiếng nói chuyện, tiếng cười nghèn nghẹt. Trong đầu tôi, tất cả mọi người đã biến mất. Hành lang trống trơn và im lặng, giống như trái tim tôi, bị tước đoạt đi nhịp đập, không khí trong phổi cũng bị cướp đi mất. Tôi thấy mọi hy vọng cuối cùng, ngay cả những cái xa xôi nhất, vụt bay cơ thể tôi, trôi đi như một bóng ma và biến mất trước mắt tôi.

Tiếng rì rầm nhỏ trở lại trong hành lang và khi đấy tôi nghe được tiếng thì thầm của các chàng trai, ai cũng bị rối trí trước vẻ đẹp phi thường của nữ thần. Cô ấy không quan tâm đến điều đó; chắc cô ấy đã quen rồi. Hoặc có thể hơn hết, anh là người duy nhất cô để ý.

Ngay cả tôi gần như không thể tin được rằng bấy nhiêu nét đẹp và duyên dáng có thể tụ hội ở một cô gái như vậy. Tất nhiên Wild Thing sẽ có những cô gái như vậy vây quanh. Tôi miễn cưỡng ép bản thân phải thừa nhận rằng thật điên rồ khi còn có gì khác xảy ra..

Mái tóc vàng dài của cô ấy thả sau lưng, xoăn ở chân tóc. Nó trông rất mềm mại. Dù ở trường không ấm lắm, cô ấy mặc một chiếc áo lụa cộc tay màu trắng, hở phía trước. Chiếc quần jean vừa sát người ôm lấy đôi chân tuyệt đẹp của cô ấy. Cô ấy mang giày cùng màu với áo.

Trái tim tôi lại bắt đầu đập thình thịch trong lồng ngực khi khoảng cách giữa chúng tôi dần dần rút ngắn.

Hương thơm nước hoa tinh tế toả ra khi tôi sắp lướt qua họ. Của cô ấy, hẳn rồi. Chân tôi bước đi khó khăn, cảm giác mỗi bước một nặng nề hơn,..

Tôi nhìn chằm chằm vào chân mình, cố vượt qua mà không bị chú ý, nhưng tiếc lại không xảy ra như tôi mong đợi. Trong tôi vừa khó chịu vừa thất vọng, tôi liếc nhìn và phát hiện cô ấy quay sang nhìn tôi. Tôi ngăn bản thân mình không nhìn lại cô ấy - như một bản năng cổ xưa đã buộc tôi phải thiết lập kết nối đó.

Cảm thấy bị đe dọa, tôi quay lại nhìn cô gái đó và vô tình nhìn sâu vào đôi mắt mãnh liệt, gợi cảm của cô ấy, đang dữ dội nhìn lại tôi. Nó như thể đang bóc trần tôi, giống như cô ấy đang đọc những gì bên trong tôi. Con ngươi màu xanh ngọc bích của cô ấy trông như được thắp sáng lên từ bên trong. Ánh sáng mặt trời chiếu qua chúng, khiến chúng ánh lên một thoáng màu xanh biển. Một màu sắc thật đáng kinh ngạc. Tôi chưa từng nhìn thấy một màu nào mãnh liệt như vậy, cũng chưa bao giờ tôi tưởng tượng nó có thể tồn tại.

Hơi thở tôi kẹt lại trong lồng ngực cứ như một bản năng không thể kiểm soát khiến tôi chuyển ánh mắt sang Wild Thing. Trái tim tôi ngừng đập khi tôi thấy mắt anh đang chờ đợi ánh mắt tôi. Tôi phải nhìn anh ấy, dù chỉ trong một giây. Mặc cho việc đấy sai trái thế nào, tôi không kìm lòng được. Nhưng bây giờ cô gái đó đang ở bên cạnh anh, nhìn tôi, cho nên tôi lại nhìn xuống sàn nhà khi tiếng tán gẫu trong hành lang trở về âm lượng vốn có của nó.

Khoảng ba giây đã trôi qua.

Tôi bắt gặp vẻ mặt chiến thắng của Peter. Tôi biết cậu ấy đã có kết luận giống như tôi, và tôi ngạc nhiên khi thấy mình khiếp sợ trước sự hài lòng tự mãn trên khuôn mặt của cậu ấy.

Lần đầu tiên kể từ khi tôi biết cậu ấy, Peter đã khiến tôi thất vọng.

---

Tôi lê người đến lớp, tê liệt trong thất vọng.

Sự hào hứng của bọn con trai về cô gái mới gần như kéo dài vô tận. Bọn họ đều bàn tán về cô ấy, giống như những con ong vo ve quanh nữ hoàng của họ. Ngay cả bọn con gái, tụ lại thành một đám, đang nói về tin tức, mặc dù là anh chàng đã thu hút hầu hết sự chú ý của họ.

Chẳng quan tâm chút nào về chuyện tụ tập với bọn họ, tôi mở vở ra và bắt đầu vẽ nguệch ngoạc khi tôi chờ tiết học bắt đầu. Tôi chỉ muốn ngày học kết thúc và xong xuôi.

"Này, Gemma, thấy cô gái mới chưa?" Giọng nói của Faith khiến tôi phân tâm, buộc tôi phải ngẩng lên nhìn cậu ấy. "Có vẻ như họ là một cặp. Ý tớ là cô ấy và anh chàng mới đến."

"Cậu vẫn chưa tìm ra tên anh ta," Tôi kết luận. Tôi phải thừa nhận tôi tò mò ngoài ý muốn.

"Cậu có thể tin được không?"

"Thú vị đấy, cậu không nghĩ thế sao?" Jeneane nói, xuất hiện phía sau, bị tiếng rì rầm của chúng tôi kéo vào. "Anh ta trông rất đen tối ... và không ai biết bất cứ điều gì về anh ta. Và trên hết, hôm nay anh ta xuất hiện với nữ thần của các nữ thần! Thật là điên rồ. Tớ không bao giờ nghĩ rằng tớ muốn nói điều này, nhưng anh chàng này hoàn toàn là một ẩn số, ngay cả đối với tớ," cậu ấy gắt gỏng, một vẻ bất lực hiện trên mặt cậu ấy.

Thầy Butler bước vào và tất cả mọi người ngồi xuống bàn, bỏ ngang cuộc nói chuyện của họ. Tôi nhìn xuống trang vở vẽ nguệch ngoạc, thừa biết ngay cả lớp học thú vị nhất cũng sẽ không truyền cảm hứng đến mức tôi phải chú ý.

Một trận thì thầm đột ngột khiến tôi nhìn lên.

Mỗi thớ cơ trong người tôi như bị đóng băng, khiến tôi thở không ra hơi. Cũng như tôi, cả lớp lúc bấy giờ đều bị mê hoặc bởi sự quyến rũ bí ẩn phát ra từ hai học sinh mới đang đứng bên cạnh giáo viên.

Trái tim tôi đang đập ngoài tầm kiểm soát. Tôi bắt đầu lo lắng rằng tất cả mọi người trong lớp có thể nghe thấy tiếng tim tôi đập.

"Trường chúng ta có hai học sinh mới nhập học," thầy giáo nói. "Họ sẽ học cùng lớp các em. Cho nên, tôi hy vọng các em đối xử tốt với họ. Như các em đã biết, năm học sắp kết thúc, vì vậy sẽ rất chu đáo từ phía các em nếu các em giúp họ hòa nhập." Thầy Butler dừng lại. Thậm chí ông ta dường như hoang mang bởi sự hiện diện của họ. "Được rồi, các em, tự giới thiệu trước lớp đi."

"Cảm ơn thầy Butler. Tên tôi là Evan James." Giọng nói của anh, mềm mại và quyến rũ, mê hoặc toàn bộ lớp học, và ánh mắt anh phóng đến tôi khi một cơn rùng mình đột ngột chạy xuống cánh tay tôi.

Evan James. Nghe thật lôi cuốn, tôi phát hiện bản thân đang lẩm nhẩm tên anh trong đầu. Cứ như một chú thuật huyền bí nào đó, giọng nói của anh có một sức ảnh hưởng rất lớn lên tất cả các cô gái trong lớp, gần như là anh thật có sức mạnh kiểm soát tâm trí chúng tôi. Tôi cố gắng chống lại sự kết hợp nguy hiểm của sự xa cách và vị ngọt trong hiệu ứng hấp dẫn của đôi mắt khép hờ của anh, nhưng tôi không thể ngăn cơ thể không run rẩy. Ngay cả sau khi anh nói xong, cảm giác như một cơn lốc dữ tợn đánh động vào sâu trong thâm tâm tôi như một tiếng vang hài hoà nào đó vuốt ve trái tim tôi.

Nhưng có một điều gì đó quen thuộc về âm sắc của nó như thể tôi đã nghe ở một nơi nào đó trước đây.

Tôi chợt hồi tưởng ... Hãy tin tôi, chỉ lần này thôi ... Không. Không thể được. Thật vô lý. Giọng nói đó giống với giọng nói trong mơ.

Không thể được! Tôi lắc đầu, cố gắng gạt bỏ suy nghĩ đó đi, cố gắng để làm cho tâm trí tôi ngừng chơi trò đánh lừa. Tôi không thể nào từng nghe giọng nói của anh được. Tôi không thể biết âm thanh của anh nghe như thế nào. Và chưa –

"Và đây là Ginevra -" anh cố bổ sung trước khi giáo viên xen ngang.

"Rất tốt, tìm một chỗ ngồi đi, tôi có một chủ đề khá quan trọng để giải thích."

Ginevra. Tên của cô quay cuồng trong đầu tôi. Nó có một tiếng reo thật hoành tráng, như thể nó phù hợp cho một nữ hoàng.

Một lát sau, não bộ của tôi ngừng lại, cảnh giác trước hướng đi của họ. Tôi nhìn thoáng xung quanh lớp học và cúi đầu, hoảng loạn, giả vờ nghiên cứu màu sơn mù tạt của bàn học. Họ đang hướng tới hai bàn trống ngay bên phải của tôi.

Trái tim tôi nhảy vọt lên cổ họng, tôi chờ xem anh có ngồi xuống ở một khoảng cách xa hơn, để cô ấy ngồi bàn bên cạnh tôi không. Một cảm giác ngứa ran chạy lên cánh tay của tôi. Cơ thể của tôi đã phản bội tôi. Anh ngồi xuống bên trái của cô gái, để lại một lối đi hẹp giữa chúng tôi.

Chỉ nghĩ đến điều đấy thôi đã hoàn toàn lược bỏ giọng nói của thầy Butler, đến tai tôi thì đã giảm xuống thành một tiếng rì rào nhỏ, hoàn toàn bị chôn vùi dưới những suy nghĩ của tôi và tiếng trái tim tôi đập điên cuồng. Anh gần đến nỗi tôi không thể tập trung vào bất cứ điều gì mà không phải là anh. Tôi thậm chí có thể cảm nhận được mùi hương của anh. Wild Thing cứ như có mùi như rừng.

Evan, tôi sửa lại

Thỉnh thoảng, tôi sẽ hơi nghiêng đầu về phía anh, hy vọng anh sẽ không nhận thấy. Và mỗi lần tôi làm như thế, anh sẽ nhìn thẳng vào tôi, như thể chờ đợi cái nhìn của tôi.

Từ khoảng cách đó, tôi thấy rõ màu mắt anh. Chúng tối màu. Một màu ấm áp, vững lòng, không giống như màu lạnh băng mà tâm trí tôi đã thay đổi trong những giấc mơ. Chúng hoàn toàn phù hợp với màu tóc của anh, đó là màu chocolate đen thuần khiết. Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng tôi vẫn có thể nhận ra những vệt óng vàng trong đồng tử của anh, giống như những vệt caramel đẹp đẽ trong chocolate đun chảy.

Nhưng nghĩ lại, những suy nghĩ của tôi chỉ là trong mơ, lấy cảm hứng từ ký ức của tôi về việc anh trông thế nào, mà tôi có thể đã nhầm lẫn vì ánh sáng mặt trời trong rừng. Tôi hiểu rõ về việc đôi khi tâm trí có thể thay đổi thực tế thế nào.

Thật phiền khi nghĩ đến thầy giáo đã thô lỗ thế nào khi cắt ngang phần giới thiệu của anh. Nếu việc đó tuỳ thuộc vào tôi, tôi đã để cho anh nói không ngừng trong nhiều giờ. Tôi chắc chắn tôi sẽ không bao giờ chán âm thanh gợi cảm trong giọng nói của anh.

Một chút bối rối từ cảm giác đôi mắt sâu, sâu thẳm của anh nhìn tôi, tôi đưa tay lên và cố gắng hành động một cách tự nhiên, cuốn tất cả tóc của mình sang một bên, để cảm thấy ít bị lộ diện.

Tôi liếc nhìn ở đầu bên kia của lớp học, nơi lũ bạn đang tiếp tục quay lại và loi nhoi trong chỗ ngồi của mình, cố gắng có một cái nhìn tốt hơn về phía những người mới đến. Giọng nói kiêu ngạo Jeneane vượt trên tất cả những người khác. Thậm chí từ chỗ tôi ngồi, tôi nghe được cậu ấy nói một cách láu cá, "Các cậu đều lấy số thứ tự đi. Tớ nhìn thấy anh ta đầu tiên."

Tôi rớt hàm. Cậu ấy thật không nhìn thấy nữ hoàng của nữ thần ngồi bên cạnh anh ta sao? Thật khó có thể tin rằng có bất cứ ai có thể không nhận ra cô ấy.

Tôi mỉm cười theo bản năng, bởi vì thành tựu này, mặc dù nhỏ, thực sự là của tôi: Tôi là người đầu tiên nhìn thấy anh. Tuy nhiên, thật ngớ ngẩn khi nghĩ nó có thể tạo nên sự khác biệt nào. Không quan trọng ai trong chúng tôi nhìn vào mắt anh đầu tiên. Anh đã có Ginevra. Đó là tất cả những gì quan trọng. Tại sao Jeneane có vẻ không quan tâm chứ?

"Thôi nào, anh ta thậm chí còn không nhận thấy cậu tồn tại! Một lần thôi, cậu cho bọn tớ một cơ hội được không?" một trong những cô gái càu nhàu.

"Cậu thích vậy, không phải sao? À, tớ không thích hào phóng! Anh ta sẽ chú ý tớ, chờ xem."

Nếu Jeneane muốn một ai đó, cậu ấy cứ đi và bắt lấy anh chàng, không xin lỗi gì cả. Và bây giờ cậu ấy muốn anh. Lần đầu tiên kể từ khi tôi biết cậu ấy, tôi ước gì mình có dù chỉ một phần tự tin của cậu ấy.

Nhưng lần này, tôi nghi ngờ chiến lược của cậu ấy sẽ chẳng dẫn cậu ấy đến đâu cả. Không chàng trai nào có thể cưỡng lại được màu xanh hút hồn trong đôi mắt của Jeneane, nhưng cậu ấy thậm chí không thể cạnh tranh với Ginevra.

Không ai có thể.

Tuy nhiên, không ai trong số họ có vẻ sẵn sàng lui bước. Tôi không thể hiểu làm thế nào sự hiện diện Ginevra ít nhất cũng không ngăn cản được họ.

Đối với Jeneane, tôi biết đó chỉ là một trò chơi đối với cậu ấy. Rất nhiều lần tôi nghe cậu ấy nói về những cuộc phiêu lưu khác nhau của mình, và tôi không bao giờ có thể hiểu được làm thế nào cậu ấy có thể luôn luôn rất lạnh lùng, sao mà cậu ấy không bao giờ hướng đến một mối quan hệ thực sự với ai cả.

Trong tâm trí vặn vẹo của mình, cậu ấy có thể thấy đó như là một thách thức, một thứ bệnh tiêu khiển mà không có chàng trai nào có thể cưỡng lại. Sớm hay muộn, họ đều rơi vào cái bẫy của cậu ấy. Giống như một con nhện cao tay, duyên dáng, Jeneane đan cái lưới không ai có thể thoát khỏi. Nhưng một khi cậu ấy câu được họ, cậu ấy để họ đi, quăng sang một bên, bóp chết từ trong trứng nước, như thể cậu ấy sợ phải thiết lập một mối quan hệ nào sâu xa hơn với họ.

Không phải anh ta, tôi gầm lên trong đầu khi trái tim tôi đập dữ dội, như thể anh bằng cách nào đó thuộc về tôi. Không phải anh ta, tôi nghĩ, với một trận run rẩy sợ hãi sâu trong trái tim tôi, hy vọng rằng chỉ một lần này, một người nào đó sẽ không chịu thua trước sự quyến rũ của cậu ấy.

---

Thời gian trôi nhanh mặc cho sự khao khát tuyệt vọng của tôi muốn thời gian đứng yên ở trường, kể từ khi anh ở đó.

"Các cậu đang lãng phí thời gian đấy." Tôi đặt khay đầy thức ăn xuống, giả vờ không quan tâm, trong khi thật ra lại dùng giờ ăn trưa như một cái cớ để chen vào cuộc nói chuyện của các cô gái khác.

Câu nói của tôi khiến tất cả bọn họ quay đầu về phía tôi.

"Tại sao? Cậu đã đào được thông tin gì à?" Faith hỏi, có vẻ thất vọng và thấy tò mò.

"Không phải tin về Ginevra là đủ rồi à?" Tôi nhắc nhở cậu ấy.

"Cậu từ bỏ dễ dàng quá đấy," Jeneane nhanh chóng nói, khiến tôi kinh ngạc rằng làm thế nào tất cả bọn họ cứ quên về cô ấy.

"Ý cậu là gì?" Tôi lẩm bẩm, ăn thứ đầu tiên mà trông giống như thức ăn tôi có thể động đến. Tôi lo lắng nghe câu trả lời của cậu ấy, hy vọng nó có thể nhen nhóm lại hy vọng của tôi dù chỉ một chút.

"Theo tất cả bọn tớ đều biết, cô nàng hoàn toàn có thể là em gái của anh ta!" Cậu ấy nói một cách đơn giản.

Trái tim tôi sáng sủa lại. Trong một giây, giả thiết mới này khiến tôi có chút chóng mặt, hoặc có thể là do sàn nhà ca rô của căng-tin. Vì bất an, tôi đã không cân nhắc khả năng Evan và Ginevra không phải là một cặp.

Đang nghĩ về điều đó, tôi nhận ra rằng anh đã giới thiệu cô ấy là Ginevra, và thầy giáo đã ngắt lời anh trước khi anh có thể nói tên họ của cô ấy. Có lẽ ý tưởng của Jeneane cũng không hẳn là điên rồ. Cả hai đều có sự quyến rũ mê hoặc giống nhau. Niềm hy vọng nhỏ bé, nung nấu trong tim tôi, bắt đầu vươn qua những nghi ngờ của tôi khi tôi nhìn qua hai người họ, mong muốn phát hiện một số điểm giống nhau trên đường nét của họ.

Evan đang nhìn chằm chằm xuống bàn, có nghĩa là tôi có thể trộm nhìn anh mà không bị phát hiện. Từ cái nghiêng đầu của anh, có vẻ như anh không muốn nghe Ginevra. Cô ấy nói và nói, nhưng anh không mở miệng một lần.

Giống như déjà-vu, Evan bất ngờ ngước lên nhìn tôi, thu hẹp khoảng cách giữa chúng tôi, và trái tim tôi nhảy vọt lên cổ họng. Da tôi râm ran với cảm giác kỳ lạ khi tôi nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của anh trước đây. Tôi nhìn thấy một chút tò mò trong vẻ cay đắng buồn rầu đã khắc họa những đường nét trên khuôn mặt của anh. Tôi chắc chắn đó là cùng một sự cay đắng mà tôi đã cảm nhận được đêm hôm trước, như thể nó không chỉ là một giấc mơ, mà là một ký ức thật sự.

Mắt của chúng tôi vẫn khoá chặt một lúc lâu khi tôi cố gắng hiểu lý do tại sao anh lại phiền não, nhưng vô ích. Ginevra có thật nhận thấy anh liên tục nhìn chằm chằm vào tôi không?

Chuông reo rít lên, một lần nữa lại cắt đứt sợi dây vô hình đã kết nối chúng tôi.

--

Sự nhiệt tình dồn nén trong ánh mắt của anh đã khiến tôi có cảm xúc tàn phá đến nỗi tôi không thể tập trung vào tiết học. Bộ não của tôi đã tắt ngấm khi đang cố gắng nắm bắt những gì đằng sau sự đau đớn của anh.

Peter cơ bản là đang đòi tôi đi cùng khi chuông reo, cuối cùng đã giải phóng cho tôi khỏi cái nơi như nhà tù. Đám học sinh rời trường bắt đầu đi theo hai hướng khác nhau: một nhóm ưu tú nhỏ, mà tôi không thuộc về, bước xuống đồi để lấy xe của họ từ bãi đậu xe phía sau trường, bên cạnh đám giai cấp tư sản; những người không có đặc quyền đó, như Peter và tôi, lê bước chờ xe buýt.

Mua một chiếc xe là một sự đầu tư lớn và bố mẹ tôi gần đây đã sử dụng hết tiền tiết kiệm của mình để sửa sang lại quán ăn, vì vậy họ không có đủ khả năng đó. Tuy nhiên, họ đã hứa sẽ thu xếp ngay khi có thể.

Tôi theo dõi Evan và Ginevra khi họ tan trường, tò mò xem họ về hướng nào. Evan đi thẳng về phía trước bãi đậu xe và tôi thở dài tự ti vì ngu ngốc hy vọng sẽ đi cùng anh trên đường về nhà. Tôi mong đợi nhìn họ chạy qua trong xe của họ, nhưng một tiếng gầm cao vút gần đó vang khắp phố, khiến lông trên cánh tay của tôi dựng đứng. Tôi đã nghe thấy tiếng ồn này trước đây, vào sáng hôm đó. Đó là âm thanh tương tự từ động cơ của chiếc xe máy gần như đã tông tôi. Chúng tôi đều há hốc miệng khi thấy Wild Thing chạy chiếc xe gắn máy màu đen có vẻ ngoài hiếu thắng. Nó chắc hẳn rất đắt, xét về phản ứng của tất cả các chàng trai xung quanh tôi. Âm thanh the thé nhưng tinh tế, làm tôi nghĩ đến tiếng gầm gừ của một giống mèo giận dữ; nó làm tôi run rẩy. Một cảm xúc hoàn toàn xa lạ và tê giật.

"Này, Kyle," anh chàng đằng sau tôi thì thầm, "mày nhìn thấy chiếc xe máy kia không?! Bá cháy! Tao nghĩ nó là một con MV Agusta. Khung hoàn toàn bằng sợi carbon. Tao chưa bao giờ nhìn thấy một con quái vật nào như vậy trước đây! "

"Hẳn là mày không thấy rồi. Đó là con F4 CC. Tao thậm chí còn chưa nhìn thấy gần như vậy trước đây. Ngó mấy cái ống xả kìa! Chẳng có gì ngoài tiếng nhạc êm tai phát từ bốn đường dẫn bằng titanium. Tao nghe nói nó có thể lên đến 195 dặm một giờ! Suỵt, im nào! Nghe đi. Tao đã nghe nó trên YouTube trước, nhưng nghe nó thực tế, chất thật! Nhìn xem, tao nổi da gà lên hết rồi," Kyle nói, giọng cậu ta vỡ ra, gần như chính bản thân cậu ta vậy.

"Một con CC?" Anh chàng đầu tiên hỏi bạn mình, người dường như là một chuyên gia về chủ đề đó.

Tôi vểnh tai lên nghe lỏm tất cả các thông tin mà tôi có thể.

"Mày không biết điều gì à? Một con Claudio Castiglioni! Hai trăm mã lực đầy phấn khích! Thấy hai chữ C ở ốp đèn trước của nó không? Chỉ có một trăm chiếc xe trên toàn thế giới thôi. Chỉ sản xuất bấy nhiêu thôi. "

"Chỉ có một trăm?" Anh chàng nói. "Trời, nếu tao là anh ta với em gái bốc lửa kia tao đã nghĩ tao chẳng còn có thể gato thêm được, còn bây giờ thì sao? Một tên may mắn được rờ tay trên một trong những bé yêu này." Giọng anh chàng đã nhuốm màu ghen tị.

"May mắn?! Ý mày là quá giàu! Mấy "tên may mắn" như vậy, như mày gọi, bỏ ra $130,000 mỗi chiếc đấy. Mày không thể tìm thấy chúng ở bất cứ đâu nữa đâu. Và nếu một trong số chúng có rơi vào tay mày, trời ạ, tao thậm chí không thể tưởng tượng bây giờ mày phải hít phải bao nhiêu khói!" Cậu ta cung kính nói.

Evan rồ xe máy khi anh sốt ruột chờ Ginevra leo lên phía sau. Họ có mũ bảo hiểm kẹp dưới cánh tay. Tôi không thể không nhìn chằm chằm vào họ, trong lòng tôi đau nhói.

Tuy nhiên, bất chấp khoảng cách, tôi thấy đôi mắt như đèn pha nhìn thẳng vào tôi.

Anh trượt chân vào bàn đạp, đề máy, Ginevra vòng tay ôm quanh ngực anh và trái tim tôi lại bắt đầu run rẩy. Một cơn đau nhói thiêu đốt lòng tôi. Tôi không phải rất quen với cảm giác này, nhưng cũng cố tìm cho nó một cái tên.

Ghen tị.

Nhìn thấy họ cùng nhau thiêu đốt toàn bộ cõi lòng tôi.

Không giống hầu hết các cô gái khác, tôi không ghen tị với Ginevra vì vẻ đẹp của cô, sự kiều diễm của cô, hoặc sự thanh lịch của cô ấy, nhưng tôi sẽ cho đi bất cứ điều gì để đến được chỗ của cô bấy giờ.

Họ đứng về phía chúng tôi, hai người đều nhìn tôi đều đều như thể tôi là tâm điểm của họ. Tôi không thể hiểu nó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên hay họ đã thực sự nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi không thể khiến bản thân mình nhìn đi. Điều đó có nghĩa là bỏ cuộc trước cảm giác ngây ngất của việc đôi mắt Wild Thing nhìn tôi. Thật kỳ lạ khi một biểu hiện mạnh mẽ, hãnh diện có thể có vẻ vừa hống hách vừa bối rối cùng một lúc. Kìm nén sự khó chịu trong lòng, tôi buộc bản thân mình chịu đựng cái nhìn của Evan suốt lúc đấy, ngay cả khi khoảng cách giữa chúng tôi rút ngắn dần. Trái tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực, cầu xin được thoát ra.

Tôi nhìn anh ta biến mất quanh góc đường, mùi hương của anh thoảng trong không khí phía sau anh, mùi hương của một thác nước ẩn sâu trong một khu rừng bí ẩn nào đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro