Chương 6: Khiếp Sợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bị quyến rũ bởi ký ức về ánh nhìn của anh, tôi mơ hồ nhìn xe buýt chạy đi mà không có tôi. Một lúc sau, không còn nhiều học sinh trong sân trường và mọi thứ đều im lặng.

Một tầng sương mù ảm đạm bao phủ các con phố. Tôi đã quen với màn sương xám ảm đạm, nhưng cái cảm giác rình rập ở đáy lòng lại chẳng quen thuộc chút nào. Trong lòng đầy sự khó chịu lạ lùng đó, tôi thấy bản thân vô thức tăng tốc độ đi.

Trong cái lạnh đó, tôi cảm giác như đang bị theo dõi, rằng ai đó đang nhìn tôi ở gần đó, khiến tôi khó thở. Tôi dừng lại và nhìn xung quanh, nhưng không có ai trên đường cả. Mặc dù tôi biết rõ tôi chỉ có một mình, sự hoảng loạn tăng theo mỗi bước tôi đi, dù tôi đã rất cố gắng kiềm chế nó. Tôi lén nhìn qua vai, không đủ dũng cảm để dừng lại và kiểm tra.

Ngay sau khi tôi tập trung vào con đường một lần nữa, cảm giác đó lại hành hạ tôi, thậm chí bây giờ còn mạnh mẽ hơn. Một cảm giác lạnh gáy khiến lông trên tay của tôi dựng đứng.

Tôi tính nhẩm khoảng cách giữa tôi và sự thoải mái ở nhà và chân này theo chân kia nhanh hơn và nhanh hơn, chạy đua với nhịp tim của tôi.

Tôi lo lắng vòng qua góc đường và cuối cùng phát hiện ra cổng trước nhà tôi ở xa xa. Tuy nhiên, càng gần tôi càng hoảng loạn. Tôi tăng tốc cho đến khi tôi thấy bản thân đang chạy những thước hoảng loạn cuối cùng.

Tôi đưa tay vào túi và lấy chìa khóa trong một nỗ lực tuyệt vọng muốn tiết kiệm thời gian trước khi tôi đến nhà. Chuyện gì đã xảy ra với tôi thế? Tại sao nỗi hoảng sợ quyết định tấn công tôi chứ?

Tôi nắm lấy thanh cửa và cố gắng đưa chìa khóa vào ổ khóa, nhưng tay tôi run rẩy khó khăn đến nỗi tôi khó có thể giữ cho nó không trượt ra khỏi ngón tay tôi.

Cuối cùng, cửa mở khóa với một tiếng cách. Tôi lo lắng mở toang cổng và đóng sập sau lưng, quay phắt lại, hụt hơi, để xem ai đã đi theo tôi. Bởi vì một người nào đó thật ở sau tôi, tôi chắc cú.

Tôi ngạc nhiên khi thấy không có ai ở phía bên kia cổng mặc cho cảm giác kỳ lạ râm ran dưới da của tôi, giống như một con ma lướt qua tôi hết lần này đến lần khác. Tôi cảnh giác xem xét con phố và vội vã nhốt mình trong nhà, nhưng kể cả khi tôi ở trong nhà cảm giác đó vẫn không biến mất.

Tôi đi xuống hành lang, bật hết đèn lên, hoang mang bởi sự im lặng bất thường lắng đọng trong không khí. Chỉ khi tôi phát hiện ra một mảnh giấy trên bàn tôi mới hiểu tại sao. Tôi đi ngang qua nó một cách thận trọng, như thể hy vọng tìm thấy một mảnh giấy tống tiền. Liếc nhanh phía sau tôi, tôi cúi xuống bàn để đọc trên giấy viết gì mà không cần chạm bàn.

Squirrelicue,

Bận đột xuất. Mẹ đã nấu một chút gì đó phòng khi con thấy đói. Mẹ để trong tủ lạnh.

Mẹ sẽ bù đắp mà.

Yêu con,

Mẹ

Tôi thở phào một hơi mà nãy giờ tôi đang kìm nén và buộc bản thân mình ngưng run rẩy. Họ chỉ lại làm việc lâu hơn dự kiến, không có gì bất thường. Tuy nhiên, cảm giác tôi đang bị theo dõi tiếp tục tra tấn tôi. Căn nhà trống càng khiến tôi hoảng loạn hơn. Tôi chạy vội vào phòng mình, hy vọng tìm được chút an ủi vì có Chó Iron bầu bạn. Vì một lí do kì quái nào đó, tôi sợ trong phút chốc tôi sẽ không tìm thấy nó ở đó, rằng tôi sẽ đối mặt với con ma nào đó đang truy bắt tôi. Nhưng khi tôi bước qua cánh cửa, mặt tôi tái mét.

Chó Iron đã tỉnh ngủ, đứng dậy, hình ảnh của nó phản chiếu trên mặt gương phía sau. Nó quay lại và di chuyển về phía đó một cách thận trọng, đôi tai của nó hạ thấp, kéo dãn các nếp nhăn nhỏ trên trán nó. Nó đang ở vị trí cảnh giác, vẫy đuôi, thậm chí không nhận thấy tôi ở đó. Có lẽ nào tôi thật không phát điên, rằng ma thực sự tồn tại và Irony có thể cảm nhận được sự hiện diện của nó?

Tôi cảm thấy lòng như chảo nóng khi tôi nhìn nó đưa lưỡi của mình trong không trung, từ từ, giống như nó đang liếm không khí. Không, như ai đó đang ở phía trước nó, một người nào đó vô hình với tôi.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi đứng đó ở cửa, điếng người.

Tôi cố gắng gọi nó, thoạt ngập ngừng. Sau nhiều nỗ lực, cuối cùng tôi cũng có được sự chú ý của nó. Như thể tôi đã đánh thức nó từ một giấc mơ, nó nhận thấy sự hiện diện của tôi và lon ton chạy về phía tôi.

Tôi đã có một bữa ăn trưa lớn ở trường và tôi đã cân nhắc ý tưởng không ăn lần thứ hai, nhưng dạ dày của tôi đã phản đối rõ ràng bằng cách vặn vẹo trong cơn đói. Tôi đi xuống bếp, nhưng dù có sự bầu bạn của Irony, thậm chí bước vào căn phòng quen thuộc, thoải mái đó cũng không đem lại cho tôi niềm an ủi tôi đã mong đợi.

Những thứ phiền toái cứ tiếp tục xảy ra.

Tôi không nhớ ở đâu, nhưng có một lần tôi đọc rằng động vật có một giác quan khác mà có thể phát hiện sự hiện diện của các linh hồn. Nhưng nếu đó là sự thật, tôi sẽ không coi việc đó là tốt. Hoặc có lẽ con người cũng có một loại nhận thức cảm giác nào đó, chỉ là ít phát triển hơn? Một giác quan thứ sáu khiến bạn rùng mình khi một con ma đang ở gần. Với tất cả các tiểu thuyết huyền bí tôi đã ngốn, tôi thậm chí không thể chắc chắn liệu các nguồn thông tin có thật là hư cấu không.

Tuy nhiên, sự bồn chồn của Irony lại đốt cháy dạ dày tôi. Tôi cố gắng trấn tĩnh nó, nhưng nó cứ chạy nhốn nháo quanh nhà bếp. Tôi chưa bao giờ thấy nó như vậy trước đây.

Sau đó, tôi sực nhớ. Điều đấy đã xảy ra một lần trước đây. Trong rừng, ngay trước khi nó biến mất vào cánh rừng phủ sương.

Tôi vớ lấy điện thoại, gần như giật nó ra khỏi tường, và quay số tự động, hy vọng Peter sẽ nhanh ghé qua ở với tôi. Tôi chắc chắn cậu ấy nghĩ sự sợ hãi của tôi thật ngớ ngẩn, có khi còn nực cười, nhưng tôi không quan tâm. Tôi cần cậu ấy ở đây bởi vì đầu gối tôi run rẩy khi nghĩ đến việc cả chiều ở một mình.

Mỗi tiếng chuông vang dội đến cột sống tôi, một loạt sốc điện ngắn dồn dập, nhưng không có trả lời. Dưới da tôi, tôi vẫn có cảm giác kinh dị rằng tôi đang bị theo dõi.

Trong sự im lặng của sự chờ đợi căng thẳng, tiếng gầm gừ nhỏ của Chó Iron làm tôi chùn bước. Trái tim tôi vọt lên cổ họng, tôi quay về phía tiếng gầm gừ. Đầu gối tôi run rẩy và sau đó là tất cả các phần khác của cơ thể tôi.

Không có ai ở trước mặt nó. Irony đang gầm gừ vào bức tường trống không, không chắc liệu có nên tấn công hay chạy trốn.

Sợ chết khiếp, tôi lao tới nó, để điện thoại treo lủng lẳng trên dây, và bước ba bậc cầu thang cùng một lúc. Khi đã vào trong phòng, tôi khóa cửa lại và tựa trán lên cánh cửa.

Tôi không chắc tại sao tôi lại chắc rằng tôi sẽ an toàn trong phòng mình. Với tất cả những gì tôi biết, nếu ai đó muốn làm tổn thương tôi, một cái ổ khóa cũng ngăn chặn được họ. Nhưng vì một lí do nào đó, sự kích động của tôi bắt đầu giảm dần.

Ngồi bên cửa sổ, tôi bắt đầu đọc lại bản sao Jane Eyre đã cũ nhàu, nhưng những câu chữ cứ lảng tránh tôi khi tôi nhìn mặt trời di chuyển ngang qua nền trời, ẩn đằng sau những đám mây thỉnh thoảng xám màu, cho đến khi mí mắt của tôi nặng dần và tôi bỏ cuộc trước sự thoải mái của bóng tối khi nhắm mắt.

Bị đánh thức bởi một tiếng động, tôi giật mình tỉnh giấc. Cuốn tiểu thuyết Charlotte Brontë cũ nằm trên sàn vải sơn lót, nhưng tôi không nghĩ bọc sách bằng da đã mòn có thể gây ra một tiếng động đủ lớn để đánh thức tôi dậy. Nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi thấy mặt trăng đã tìm thấy vị trí của nó trên bầu trời, mặc dù tôi cảm giác mình chỉ vừa ngủ gà ngủ gật trong một vài phút.

Sau đó, một tiếng kim loại lạ vang lên.

Tôi bước thận trọng đến cánh cửa và mở nó ra, cố gắng không gây ra tiếng động, cố căng tai nghe tiếng động phát ra từ đâu.

Hành lang tối hơn vào ban đêm, nhưng tôi buộc bản thân mình dò dẫm dọc theo nó, theo ánh sáng lờ mờ phát ra từ phòng khách. Ở cầu thang, tôi tái mặt. Âm thanh phát ra từ cửa trước.

Có ai đó đang cố gắng đột nhập vào nhà.

Điện thoại reo, phá vỡ sự im lặng, và khiến trái tim tôi nhảy vọt lên cổ họng khi tôi nín thở. Tiếng động vang vọng trong bóng tối của hành lang. Bây giờ có một mối quan tâm hoàn toàn khác biến máu của tôi đóng băng: thế nào mà điện thoại lại reo được khi tôi không treo nó lên?

Có thể ai đó đã vào trong khi tôi đang ngủ? Và những bóng đèn thì sao? Ai đã tắt đèn? Tôi chắc rằng tôi đã để đèn sáng.

Ổ khóa kêu lên cứ như nó đang bị phá. Tay nắm cửa bắt đầu kêu lách cách một cách náo loạn. Đột nhiên có một tiếng cách và tay nắm cửa yên hẳn, hệt như tim tôi.

Nín thở, tôi nắm lấy một cái gì đó ra khỏi kệ và đến gần hơn. Tôi không thể nhìn thấy rõ là mình đang cầm cái gì, nhưng nó cảm thấy đủ nặng để làm tổn thương một ai đó nếu tôi sử dụng đúng cách.

Nắm chặt đồ bằng hai tay, chuẩn bị tấn công, tôi nhìn cửa mở từ từ. Trong bóng tối, tôi có thể thấy rõ một bàn tay vươn ra vào trong và chạm quanh tường tìm công tắc đèn.

"Gemma, con đang làm gì với chiếc bánh rán đó vậy?"

Ánh sáng tràn ngập căn phòng, để lộ khuôn mặt của bố khiến tôi yên lòng. Tôi hạ tay xuống. "Thì ra là bố!" Tôi nói, thở phào nhẹ nhõm.

"Con nghĩ là ai chứ?" Mẹ tôi hỏi, ngạc nhiên.

"Bố mẹ suýt làm con đau tim đấy!" Tôi chua giọng nói. "Bố mẹ đang nghĩ gì vậy, đột nhập vào nhà mình sao?" Giọng nói của tôi vẫn còn đầy sợ hãi.

"Con thực là một con mèo nhát gan đấy, con biết không?" Bố tôi cười khúc khích. "Con định đánh bố mẹ bằng thứ đó à?" Một tiếng cười phát ra khi bố tôi chỉ vào cái chặn giấy hình bánh rán tôi vẫn còn đang cầm.

"Xin lỗi, squirrelicue, bố con để quên chìa khóa nhà ở quán ăn và bọn mẹ phải phá ổ khóa. Mẹ cố gọi nhưng con không bắt máy. "

Ngay sau đó, dạ dày của tôi gầm lên, nhắc tôi rằng tôi đã bỏ qua nhiều hơn một bữa ăn ngày hôm nay. Quyết định hâm nóng bữa trưa thứ hai của tôi trong lò vi sóng, tôi theo họ vào nhà bếp, tạm dừng ở ngưỡng cửa nhìn vào điện thoại. Nó đang treo trên móc.

Và tôi đã hoàn toàn chắc chắn tôi đã để nó lơ lửng.

Dù thế nào đi nữa, tôi hẳn đã chịu đựng đủ trong một ngày rồi nên tôi quyết định tôi sẽ không cả nghĩ nữa. Có bố mẹ tôi ở nhà, tất cả mọi thứ dường như rất xa xôi, rất không thật. Nhìn lại, tôi nhận ra mình đã dành cả buổi chiều sợ hãi không vì lý do nào cả và do tôi tự nghĩ những sinh vật mà chỉ tồn tại trong đầu tôi. Tôi thực sự đã phải ngừng đọc tất cả những cuốn tiểu thuyết huyền bí thôi.

Nhưng sau đó, khi tôi đang nằm trên giường, một phần trong tôi sợ rơi vào giấc ngủ. Sau các sự kiện kỳ ​​lạ trong ngày, tôi chắc rằng đêm nay sẽ mang lại những cơn ác mộng thậm chí còn tồi tệ hơn thế. Tôi nhắm mắt lại, và trước sự ngạc nhiên của tôi, cuối cùng cũng ngủ thiếp đi.

---

Tôi quay sang nhìn chằm chằm vào con đường vắng vẻ phía sau. Sương mù dường như muốn che giấu nó. Tôi có cảm giác ngớ ngẩn rằng tôi đã ở đây rồi, mới đây, rằng tôi đã trải nghiệm như vậy trước đây. Trái tim tôi đập nhanh từng giây trôi qua, hy vọng tôi sẽ hiểu được những cảnh báo trái tim tôi đang nhắn nhủ..

Bước chân của tôi vang trên vỉa hè như một cái búa đập vào một cái đe và các giác quan của tôi lại cảnh giác một cách lạ thường, nhưng bản năng mách bảo tôi tiếp tục cảnh giác lại ưu tiên hơn tất cả mọi thứ khác. Một người nào đó đã ở đó với tôi. Tôi không thể nhìn thấy anh ta, nhưng tôi chắc rằng anh ta đang ở đó. Tôi có thể cảm nhận được anh ta, giống như nước chảy trên da của tôi hoặc một âm thanh vuốt ve tai của tôi.

Bị dẫn dắt bởi nhận thức này, tôi bắt kịp tốc độ, sợ hãi, vội vã chạy đến cổng trước nhà tôi như một trận chiến ác liệt xảy ra trong cơ thể tôi. Bản năng của tôi đang bảo tôi chạy trong khi có gì khác buộc tôi phải ở lại. Tôi cảm thấy một nỗi đau trong trái tim mình, nhưng không từ bỏ cho đến khi vào trong cánh cổng, thở hổn hển.

Tôi xoay người. Trái tim tôi ngừng đập.

Evan.

Đôi mắt xám lạnh băng của anh đang cố định trên tôi với cường độ bốc lửa, nheo mắt đánh giá tôi. Làm thế nào được băng có thể tan chảy cứ như nó là lửa?

Môi trường xung quanh của chúng tôi đột nhiên thay đổi và hàng rào kim loại giữa chúng tôi phai nhạt dần. Lối đi bộ phía trước của tôi đã biến mất, để lại đằng sau nó một nơi mà chỉ là quen thuộc với tôi: khu rừng.

Tâm trí của tôi vẫn tiếp tục đưa tôi trở lại ở đó, như thể nó muốn tiết lộ với tôi một cái gì đó, cứ như một cuốn băng được liên tục tua lại để tôi có thể chú ý những chi tiết tôi từng bỏ lỡ.

Sương mù lướt xuyên hàng cây và trôi qua chúng tôi như những bóng ma khi mắt của chúng tôi khoá chặt với nhau. Chúng tôi gần nhau đến nỗi tôi cảm nhận được hơi ấm cơ thể của anh ta trên da của tôi. Mắt tôi lạc trong ánh mắt anh và mắt anh lạc trong tôi, khám phá những nơi không rõ, và tôi sợ mình sẽ không thể chịu đựng được những cảm xúc tràn ngập trong tôi. Trái tim tôi đập thình thịch đến nỗi tôi có thể phân biệt từng nhịp lên xuống. Nó giống như một buổi hòa nhạc của cảm xúc - giai điệu tuyệt vời nhất mà tôi từng nghe. Lồng ngực tôi thít chặt; trái tim tôi cố gắng phá vỡ các bức tường của nó và chạy thoát. Tôi không chắc là do nó sợ hãi hay vì điều gì khác.

Một bản năng không kiểm soát được - khao khát sâu thẳm không thể ngăn cản muốn đặt bàn tay của tôi lên anh để xem anh có là thật - khiến tôi vươn tay, nhưng trước khi tôi có thể chạm vào anh ấy, Evan tan biến trong không khí như thể anh đoán được ý định của tôi và muốn trốn tránh tôi, mặc dù tôi không thể tưởng tượng được tại sao.

Anh âm thầm xuất hiện trở lại sau lưng tôi.

Một cơn rùng mình không thể hiểu nổi lướt qua tôi và tôi thở dài, chờ đợi hơi thở của tôi chậm lại, trong khi từ khóe mắt, tôi thấy dáng anh đang đứng ở đó sau lưng tôi.

Tôi xoay người, nhưng anh biến mất lần nữa, lại xuất hiện giữa rừng, để lại một khoảng cách dễ thấy giữa chúng tôi. Tôi bước về phía trước, cố gắng thu hẹp khoảng cách trong khi vẫn nhìn anh để anh sẽ không biến mất một lần nữa.

Ánh mắt anh cố định trên tôi, dữ dội và bốc lửa. Tay nắm chặt và xương hàm nghiến chặt của anh làm tôi nhớ lại lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh. Anh đang nghiên cứu tôi chăng? Một cơn ớn lạnh thấm qua da tôi, thấm sâu đến nỗi nó lướt trên xương cốt tôi, và khuôn mặt điển trai, mờ ảo của Evan đang ở ngay trước mặt tôi, rất gần với tôi.

Tôi do dự một giây, nín thở. Từ khoảng cách đó, sự mãnh liệt trong ánh mắt anh thật khó cưỡng. Anh mỉm cười, đôi môi anh mê hoặc tôi, đôi mắt hoang dã của anh dán chặt trên tôi khi tôi tan chảy, đầu hàng trước anh.

Như thể cuối cùng anh đã giành chiến thắng trong trận chiến đã buộc anh phải giữ khoảng cách của mình, Evan đưa tay lên mặt tôi, chỉ dừng lại trong chốc lát. Tôi nửa nhắm mắt lại, nhớ nhung sự tiếp xúc với da anh.

Tận hưởng mọi khoảnh khắc, tôi rùng mình trước sự ấm áp của bàn tay nóng rực của anh khi nó đốt cháy sau gáy tôi và trượt xuống cánh tay của tôi. Tôi nhìn nó trượt xuống cho đến khi nó từ từ với lấy tay của tôi. Những ngón tay anh di chuyển nhẹ nhàng, tìm kiếm tay tôi. Ngón tay cái anh vuốt ve lòng bàn tay của tôi nhẹ nhàng. Tôi làm theo và Evan nồng nhiệt nắm lấy tay tôi.

Với cái chạm ấm áp, trấn an, mọi sợ hãi biến mất, thay thế bằng một cảm giác sâu lắng về sự bình an tràn ngập tôi, lấp đầy mọi phân tử trong tôi.

Một phần trong tôi vẫn còn bối rối bởi sự hiện diện của anh, việc anh đến Lake Placid, tất cả mọi thứ về anh, nhưng lần này đến lần khác tất cả những gì anh phải làm là tiếp cận tôi, thậm chí chỉ với ánh mắt của anh, mọi lo toan của tôi bị trục xuất như sương phân tán bởi ánh mặt trời.

"Quyền năng gì của em thế này?" Giọng nói của anh cất lên trong thinh lặng như một giai điệu. "Tôi cố gắng chống lại nó, nhưng lần nào tôi cũng không thể không đầu hàng."

"Tại sao anh muốn chống lại?" Bản năng cố gắng ngăn tôi mở miệng, nhưng trái tim tôi không im lặng nổi. Tại sao anh lại chật vật chống lại kết nối không thể giải thích ràng buộc chúng tôi? Rõ ràng là anh cũng cảm thấy thế.

"Tôi không có nói rằng tôi muốn," anh nói chắc nịch. Đôi mắt anh nhìn tôi khiến trái tim tôi run rẩy.

"Quyền năng gì? Đầu hàng những gì? "

"Đầu hàng trước em," anh thốt lên. Anh quay trở lại nghiên cứu bàn tay của tôi trong tay anh, như thể tôi là một sinh vật từ hành tinh khác. "Tôi không nên ở đây, tôi không nên can thiệp. Nó chỉ là ... Tôi không biết những gì đang xảy ra với tôi. Tôi không thể cưỡng lại, tôi ..." Anh dừng lại. "Tôi không thể làm mà không có một cái gì đó bên trong em, cái gì đó kích hoạt bên trong tôi." Anh nói từng câu chữ rõ ràng, từng từ một, dường như nhận ra sự thật của điều mình vừa nói.

Anh dường như cuối cùng đã tìm thấy một cái gì đó trong tôi mà anh đã không nhận ra mình đang tìm kiếm. Có gì lại khác biệt về tôi cơ chứ? Tại sao anh có vẻ rất thích thú đối với tôi? Mỗi lần bàn tay của chúng tôi chạm nhau, đôi mắt xám của anh ánh lên vẻ ngạc nhiên. Ngạc nhiên pha lẫn với thứ gì khác. Thứ gì đó khiến anh hoang mang.

Mặt Evan như mang một chiếc mặt nạ của sự không chắc chắn và bối rối, nhưng tôi cảm nhận được sự hưng phấn anh cố che giấu. Cứ như anh không được phép cảm nhận những gì anh đang cảm nhận. Anh đang giận bản thân vì anh không thể ngăn cản bản thân được. Tôi đã xua đi những cảm xúc đó lập tức nếu tôi có thể. Thay vào đó, biết rằng tôi không thể làm được gì cả, tôi nhìn anh lặng lẽ chật vật với thử thách của mình.

"Em không hiểu." Khuôn mặt anh u ám một lúc và sau đó sáng sủa lại, "Làm thế nào em có thể -" Anh cười nửa miệng, ánh mắt của anh dần mờ sương. "Mọi thứ luôn luôn dễ dàng và tự nhiên với tôi. Tại sao nó lại khác với em chứ?" Anh quay trở lại nghiên cứu tôi một lần nữa, như thể anh có thể tìm thấy câu trả lời ở đó.

Tôi không thể hiểu được điều gì đang hành hạ Evan và anh nhận ra nó. Anh nhìn chằm chằm vào bàn tay của chúng tôi, vẫn nắm tay nhau, và mắt ngẩng phắt lên. "Tôi không thể kiểm soát bản thân mình khi có em ở gần. Không có gì hoạt động như mong đợi. Tại sao mọi thứ không diễn ra như nó cần phải chứ?" Anh băn khoăn. "Tại sao tôi không biết mình là ai nữa?"

Anh ấy thực sự hy vọng sẽ tìm thấy câu trả lời trong đôi mắt tôi sao? Tôi có thể thấy anh không thực sự muốn hiểu anh đang nói gì, nhưng tôi không quan tâm. Tất cả tôi cần là được ở đây với anh. Tôi đan tay vào tay anh và siết chặt.

"Anh không cần phải kiểm soát bản thân khi ở gần tôi," tôi trấn an anh. "Hãy buông lỏng bản thân."

"Tôi không thể. Tôi ... sợ tôi sẽ đánh mất bản thân mình," anh nói, giọng anh đột nhiên kiên quyết, khuôn mặt của anh ngày càng nghiêm nghị. "Tôi cần phải hủy bỏ nhiệm vụ. Tôi không thể làm điều đó. Tôi ... Tôi không phải người thích hợp. Không phải lần này," anh thở dài, buông tay tôi và siết chặt nắm đấm. Tôi nhìn vào mắt anh và sự cay đắng tôi thấy nơi ấy nói với tôi rằng anh vừa đưa ra một quyết định, mặc cho nó khó nắm bắt đối với tôi thế nào. "Tôi sẽ để người khác làm thay," anh thì thầm, quay lưng lại với tôi để rời đi.

Điều đó nghe như vô nghĩa, giống như anh đang nói một loại mật mã kì lạ nào đó, nhưng tôi nhận ra đó là một thứ gì đó quan trọng, một thứ gì đó nghiêm trọng. Tận đáy lòng tôi, tôi biết đó sẽ là một con dao hai lưỡi. Tuy nhiên, chẳng mặt nào quan trọng với tôi vào lúc này.

"Hủy bỏ nhiệm vụ? Tại sao anh lại nói chuyện như một người lính vậy? "

Evan dừng bước, vẫn quay lưng với tôi. Tôi nhìn chằm chằm vào hình xăm của anh khi các cơ bắp vòng quanh tay của anh lại cứng ngắc. "Ưu tiên cho mệnh lệnh."

Anh ấy có ý gì? Những câu hỏi của tôi - và thậm chí cả những nghi vấn phát sinh trong tâm trí của tôi - dường như càng đẩy anh xa tôi. Tôi quyết định rằng nó không quan trọng. Mặc cho nó có nghĩa gì, mặc cho phải trả giá thế nào, tôi không muốn mất anh.

"Điều đó không quan trọng nếu anh không thể giải thích những gì đang xảy ra. Tôi sẽ không hỏi anh câu nào nữa." Anh đứng thẳng lên, như thể những gì tôi nói đã đánh động anh. "Tôi hứa đấy."

Tôi cần phải làm một điều gì đó bởi vì tôi có cảm giác mình sắp mất anh mãi mãi, và điều đó khiến trái tim tôi đau đớn. Tôi đi lên phía sau anh và nắm lấy tay anh, giống như anh đã làm với tôi. Anh ngẩng đầu, nghiên cứu các ngón tay của chúng tôi khi chúng đan nhau, sau đó quay lại nhìn vào mắt tôi. Trong một giây, gánh nặng dường như nhấc khỏi vai anh, như thể chạm vào bàn tay của tôi đã tái sinh anh. Nhưng trong sự đấu tranh chống lại bất cứ điều gì đã hành hạ anh, sự khuây khỏa lại ngắn ngủi.

"Tôi không thể." Lời nói của anh trôi dạt trong gió khi anh biến mất. Bất lực và sợ hãi, tôi nhìn anh hòa tan với sương mù.

"Đợi đã!" Tiếng hét của tôi vang vọng trong phòng ngủ của mình. Tôi lăn qua và ngồi dậy trên giường, lắc đầu khi tôi nhận ra đó chỉ là một giấc mơ.

Tất cả mọi thứ đều thật điên rồ... giấc mơ như rất chân thực, tôi không thể tin rằng nó không phải thế. Tất cả những bí ẩn xung quanh Evan không nghi ngờ đã ăn sâu vào tưởng tượng của tôi. Tôi không thể nghĩ ra bất kỳ lý do nào khác cho những giấc mơ kỳ lạ của mình, mà bây giờ đang lặp lại, với Evan trong vai chính.

Tôi bò ra khỏi giường, vẫn còn choáng váng, và sửa soạn đến trường. Nếu không có gì khác, tôi biết phải trông đợi gì từ ngày hôm trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro