Chương 7: Thuật Giả Kim

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những sự cố kỳ lạ nào có biến mất sau một đêm. Trường học tương đối vắng vẻ và im lặng khi tôi xuất hiện. Tiếng chuông đầu tiên chưa reo và học sinh chẳng hứng thú gì mà bắt đầu đi vào hành lang.

Tôi tranh thủ thời gian sắp xếp tủ của mình. Nước sơn màu xanh trên cửa tủ sáng bóng hơn bao giờ hết, nhưng một cơn lốc xoáy dường như đã đi qua bên trong tủ.

Làm thế nào tôi có thể cưỡng lại em?

Evan. Trái tim tôi ngừng đập và tôi nhắm mắt lại. Các dấu vết còn sót lại của giọng nói anh, nhẹ nhàng như lời thì thầm êm dịu đến tai tôi, lướt đi, trước sự nuối tiếc của tôi. Tôi thưởng thức âm vang ngọt ngào trong khi có thể, đầu hàng trước những âm thanh trước khi nó biến mất hoàn toàn.

Tôi xoay người lại chậm chậm, mong thấy Evan ngay phía sau tôi, và giật mình khi tôi thấy anh đang đứng ở phía cuối hành lang, hơi cách xa tai tôi. Nhưng tôi chắc chắn tôi đã nghe giọng nói của anh ...

"Này, Gemma!" Brandon vội đến chỗ tôi. "Cậu thấy Pete ở đâu không? Ngày mai có trận đấu và bọn tớ cần phải bàn bạc về chiến lược tấn công. "

"Tiếc thật, hôm nay tớ không thấy cậu ấy," Tôi lẩm bẩm, vẫn còn bàng hoàng.

"Này, cậu ổn chứ?" Brandon nhìn chằm chằm vào tôi, lo lắng. "Vậy, nếu cậu nhìn thấy cậu ấy, nói với cậu ấy đừng đến buổi luyện tập muộn đấy. Tiện thể, sao cậu không đến xem nhỉ?"

Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng của tôi khi đôi mắt của tôi lạc trong tầm nhìn về phía gương mặt Evan. Có gì đó đang làm anh lo lắng

"Gemma, cậu có nghe tớ không?" Brandon hỏi.

"Hả? Có, chắc chắn rồi, tớ sẽ nói với cậu ấy là cậu đang tìm cậu ấy," tôi nói, ép bản thân mình tập trung vào cuộc nói chuyện của chúng tôi.

Tôi không thể lí giải chuyện gì đã xảy ra. Tôi bắt đầu lo lắng điều gì đó thật sự có thể xảy ra với mình. Tôi đã nghe giọng nói của Evan trong đầu tôi.

Tôi bị ám ảnh bởi anh ta.

Xấu hổ, tôi quay trở lại và cố gắng nhìn anh mà không bị chú ý. Anh đang tựa vào tủ, trông lo lắng. Khi Ginevra tiếp tục luyên thuyên với anh ta, biểu hiện của anh càng nghiêm trọng hơn, gần như bị sốc. Tôi có thể đánh đổi bất cứ thứ gì để biết cô ấy đang nói gì với anh!

Tôi buộc mình phải nhìn đi và bước vào lớp học, mất phương hướng bởi trải nghiệm kì lạ.

Hôm nay, tôi cảm thấy đôi mắt Evan nhìn tôi nhiều hơn so với hôm qua. Một phần trong tôi luôn nói với bản thân rằng thật sai lầm khi cảm giác như vậy. Tôi thậm chí còn không chắc chắn cuối cùng anh và Ginevra có phải là anh em không. Giả sử Jeneane sai thì sao? Sự táo bạo của Evan chẳng làm gì ngoài việc khiến tôi xấu hổ, đặc biệt khi có cô ấy ngồi ngay bên cạnh anh. Nhưng nghĩ lại, Ginevra thậm chí không màng để ý rằng anh cứ nhìn tôi.

Hoang mang bởi những cảm xúc xung đột, tôi phớt lờ tiết học, làm giảm tiếng nói của giáo viên thành một tiếng vo ve ở phía sau. Nếu tôi cứ tiếp tục như vậy, nhanh thôi, điểm trung bình của tôi sẽ bị kéo xuống, nhưng đây là lần đầu tiên trong đời tôi không quan tâm.

Tôi vén tóc sau cổ sang một bên để che mình khỏi ánh nhìn mãnh liệt của anh.

Có gì ở em vậy?

Âm thanh giọng nói của Evan khiến tôi bừng tỉnh và tôi ngẩng phắt lên nhìn anh, da tôi râm ran. Nó lại xảy ra một lần nữa: tôi đã nghe giọng nói của anh trong tâm trí của tôi, giống như một giai điệu ngọt ngào nhất.

Tôi quay mặt đi, lo lắng về chuyện gì đang xảy ra với tôi. Evan nhoài người trên quyển vở của anh, vẽ các ký hiệu khó hiểu như những hình xăm của anh. Và tôi có thể thề là tôi đã nghe thấy một thoáng thất vọng trong giọng nói của anh, xen lẫn sự tò mò và khó chịu.. Tôi lại nhìn sang anh ta, anh đang hoàn toàn tập trung trên tờ giấy nhàu nát mà anh vẫn tiếp tục vẽ lên.

Tay áo xắn lên của anh lộ rõ các tĩnh mạch ở cánh tay rắn chắc mỗi khi anh đưa bút. Tôi từ từ thoáng thấy hình xăm trên cánh tay trái của anh. Nó gồm những biểu tượng nhỏ, đen, và cách điệu. Có lẽ đó là một thông điệp viết bằng một ngôn ngữ cổ xưa nào đó. Tôi ước gì tôi có thể giải mã ký tự lạ đó, nhưng tôi không thể phân biệt được gì cả.

Hình xăm bao bọc tay anh trông như những rễ cây vươn dài, cố đâm vào da thịt anh. Một cơn rùng mình chạy qua người tôi khi tôi nhìn chằm chằm vào đuôi hình xăm: chúng gần giống như những móng vuốt kìm kẹp giam cầm anh. Anh chợt bắt gặp ánh mắt của tôi nhìn chăm chăm vào hình xăm của mình và biểu cảm của anh tối lại. Anh nhìn xuống và sau đó quay lại nhìn tôi, một thoáng ngạc nhiên trong mắt anh.

Vẻ căng thẳng lấp đầy gương mặt anh, như thể anh đang tập trung vào một cái gì đó hơn là trang vở. Một sự hỗn hợp của ham muốn và do dự. Tôi đọc được những lo âu trong đôi mắt nâu sâu thẳm tối màu như sô cô la. Có gì đó đang hành hạ anh ta.

Không thể nào tôi đã nghe thấy giọng nói của anh. Đó có lẽ chỉ là một trong những tưởng tượng của tôi bắt nguồn từ mong muốn anh không kiềm chế nổi.

Điều khó chịu nhất là tôi không thể kể cho ai biết cả.

---

Peter không bao giờ nghỉ học, nhưng hôm nay tôi không nhìn thấy cậu ấy ở trường.

Sau khi tiết cuối, môn Nhiếp ảnh, tôi cảm thấy quá mệt để về nhà vì vậy tôi nghĩ mình sẽ nhận lời mời của Brandon đến xem đội bóng vợt luyện tập. Họ luyện tập mỗi ngày từ ba đến bốn giờ trên sân ở gần đây, và tôi chắc chắn rằng Peter sẽ không bỏ lỡ buổi tập vì bất cứ điều gì trên thế giới cả. Ở trường Lake Placid họ chơi thể thao một cách nghiêm túc. Có đội nam và đội nữ, và các môn thể thao khác nhau từ mùa này sang mùa khác, với tất cả mọi thứ từ bóng rổ và bóng chày đến khúc côn cầu, điền kinh, và trượt tuyết. Cùng nhau, Brandon, Peter, và Jake chơi gần như tất cả, nhưng bọn họ là những kẻ cuồng tín môn bóng vợt và cả ba đã được xem là cầu thủ chủ chốt trong đội. Thỉnh thoảng khi gần đến một trận đấu, Peter sẽ dậy sớm và chạy một vòng trên sân cỏ của trường trước khi lớp học bắt đầu. Đó là lý do tại sao, mặc dù chúng tôi sống ngay cạnh nhà, tôi thường bắt xe buýt mà không có cậu ấy.

Cả đội vẫn chưa đến, nhưng một vài cầu thủ đang khởi động co dãn đầu gối và chạy bộ vòng quanh sân, logo vàng nổi bật trên nền áo khoác Blue Bombers. Tôi ngồi xuống chiếc ghế dài thấp nhất của khán đài. Còn nửa tiếng mới đến giờ tập huấn nên tôi quyết định tranh thủ ăn một cái gì đó và đọc một chút Jane Eyre.

Tôi ngồi xuống bắt chéo chân, mở sách ra, cúi đầu đọc, và cắn nhẹ lên một chiếc bánh sandwich. Như vậy lại gần như không đủ no, có thể thấy dạ dày tôi vẫn đói thế nào ngay khi tôi vừa ăn xong. Tôi luôn như thế khi tôi bị căng thẳng - ăn thế nào cũng chẳng thấy no. May mà biết mình sẽ vẫn thấy đói, tôi đã mua đầy thức ăn trong căn tin. Bố mẹ tôi sẽ không về nhà ăn trưa cuối ngày hôm nay vì vậy tôi đã lấy hai cái mỗi loại. Tôi cắn một miếng pizza cỡ nhỏ mà không rời mắt khỏi trang sách đang đọc, lấy ra hai thanh sô cô la từ ba lô, và đặt chúng xuống gần tôi, như thể tôi sợ một người nào đó có thể cố ăn cắp chúng, mặc dù không có ai ở trên khán đài, ngoại trừ tôi.

Một mình em sẽ ăn tất cả những thứ đó sao? Giọng nói của Evan đã trở lại ám ảnh tôi, vang vọng trong đầu tôi. Tôi sững người trong một phút bối rối nhưng sau đó lại lắc đầu, quyết định phớt lờ đi. Tôi bần thần mở một lon soda và nhấp một ngụm, nhưng nó gần như rơi ra khỏi tay tôi khi tôi nghe tiếng nói của anh trong tâm trí của tôi một lần nữa. Tôi nói thật đấy, tôi nghĩ rằng đó hơi nhiều cho sức ăn của một người.

Tôi thở dài, bực tức. Tôi hẳn đang sắp suy nhược thần kinh, chắc luôn. Tôi tập trung vào quyển sách, nhưng không thể ngừng suy nghĩ về Evan.

Chí ít thì em cũng để dành một chút cho các bạn của em chứ? Anh cười nói. Bây giờ tâm trí tôi lại còn trêu đùa tôi sao? Nếu tôi đi gặp bác sĩ tâm thần, ông ta hẳn sẽ nghỉ việc vì anh ấy thôi.

Cúi đầu trên quyển sách, tôi tiếp tục phớt lờ giọng nói, mà lương tâm của tôi - không biết là đang trừng phạt hay chế nhạo tôi - đã bẽn lẽn bao bọc bởi một âm thanh thật ngọt ngào. Bởi bây giờ rõ ràng là có gì đó không ổn với cái đầu của tôi, nhưng tôi không muốn bất cứ ai biết được. Nhiều năm ít quan tâm đến bọn con trai đã biến thành một khao khát điên rồ trước Evan đang áp đảo tôi đến ngưỡng của nỗi ám ảnh.

Tôi đang làm phiền em. Tôi xin lỗi. Có một nét buồn trong giọng nói của anh. Tôi không cố ý thô lỗ. Chúng ta còn chưa chào hỏi. Tôi là Evan James.

Trái tim tôi ngừng đập, gửi một dấu hiệu tuyệt vọng đến bộ não mình. Anh ở đó. Và anh đang nói chuyện với tôi. Tôi nghiêng đầu và ngước mắt.

Evan mỉm cười. Anh đang ngồi ngay phía sau tôi, thích thú bởi vẻ bàng hoàng và bối rối trên mặt tôi. Anh im lặng nhìn tôi chằm chằm, chờ tôi nói.

Tôi mỉm cười và trong một giây tất cả tôi có thể nghĩ được là khuôn mặt của anh thư giãn thế nào. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy gương mặt anh mà không giăng đầy vẻ bối rối, nhầm lẫn.

"Tôi thực sự đói," Tôi lắp bắp, vẫn còn bàng hoàng.

"Vậy, em luôn từ chối nói chuyện với người lạ, hay cái luật đó chỉ áp dụng với mỗi mình tôi?" Anh hỏi, trêu chọc.

Tôi chớp mắt. Tôi đang tiêu hóa mớ lý luận điên rồ của Jane khi cô từ chối ngài Rochester yêu quý của cô trong cuốn sách của tôi đến nỗi tôi không nhận thấy khán đài đã không hoàn toàn vắng người nữa. Các cầu thủ trên sân, mặt khác, đã nhận thấy hai chúng tôi nói chuyện và đang nhìn về phía chúng tôi, cười toe toét. Tôi hẳn là cô gái duy nhất Evan từng nói chuyện từ khi anh xuất hiện ở Lake Placid. Trừ Ginevra, tất nhiên rồi.

"Tôi chỉ đang tự hỏi em chứa tất cả những đồ ăn đó ở đâu. Không có cách nào em có thể giữ mình cân đối nếu em ăn như thế," anh nói thêm, mỉm cười.

"Tôi chỉ ăn như thế khi tôi lo lắng," tôi nói, má tôi đỏ bừng trước lời khen ngầm.

"Và bây giờ em có đang lo lắng không?" Anh hỏi một cách ngọt ngào, nghiêng mặt về phía tôi. Giọng anh gợi cảm, lôi cuốn.

Trái tim tôi trật nhịp, nghiền nát bởi trọng lượng của đôi mắt đen đang rất gần mắt mình.

Tất nhiên là tôi đang lo lắng, nhưng tôi chắc chắn không thể nói với anh tại sao. Anh vẫn đang nghiên cứu tôi sao? Đó là lí do anh nói chuyện với tôi? Anh sẽ nghĩ rằng tôi bị điên nếu tôi thừa nhận mình bị ám ảnh bởi anh. Bản thân tôi hầu như không thể tin những gì đã xảy ra với tôi. Mơ về một người hoàn toàn xa lạ hàng đêm và sau đó nghe giọng nói của anh trong đầu tôi? Như vậy chẳng bình thường gì cả. Đấy là điên rồ. Tôi buộc mình phải nhìn đi, sợ cơ thể của tôi sẽ phản bội tôi.

"Tôi chỉ ... căng thẳng," là tất cả những gì tôi nói, quay một thanh sô cô la quanh ngón tay mình. "Tôi đoán học quá nhiều thật không tốt." Tôi bẻ một mẩu vuông và bỏ vào miệng. "Dù sao đi nữa, tên tôi là Gemma Bloom," tôi lẩm bẩm, khi sô cô la tan chảy từ từ trên đầu lưỡi của tôi.

"Tôi biết tên em," anh trả lời bằng một giọng tự tin, một nụ cười quyến rũ trên môi. Tôi nhìn anh ta ngạc nhiên. Nghe hay biết bao. Hay là anh chỉ đang trêu tôi?

Evan mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt tôi, như thể sắp tiết lộ một sự thật huyền bí chỉ tai tôi nghe được. "Nó được viết trên chiếc vòng cổ của em."

Anh đưa tay ra để kiểm tra mặt dây chuyền của tôi và một dòng điện lập tức chạy dọc sống lưng tôi ngay khi ngón tay anh chạm vào da tôi.

Evan rút tay lại, che giấu sự lo lắng của mình đằng sau một cái nhìn bối rối. Không, nó không đơn gỉn là bối rối. Giống lo lắng thì hơn. Dường như tôi không phải là người duy nhất cảm thấy được năng lượng đó chảy khắp người chúng tôi, và nó khiến anh bối rối.

"Xin lỗi," anh bẽn lẽn thì thầm. Biểu hiện của anh càng bối rối hơn, cứ như anh đã lạc trong một thế giới của riêng anh.

Tôi với tay lên và nắm lấy mặt dây chuyền hình bướm, bảo bọc bản thân trước sự đau nhói của hồi ức mà tôi luôn cảm thấy mỗi khi nghĩ về sợi dây chuyền.

"Nó hẳn rất quan trọng với em." Ánh mắt thôi miên của anh tìm kiếm ánh mắt tôi, sự tò mò của anh hẳn đã bị đánh thức bởi cái nhìn buồn bã bất ngờ trên gương mặt tôi.

Lời anh nói khiến tôi ngạc nhiên đến nỗi không nói được gì. Không một ai từng hỏi tôi về điều đấy bao giờ. Kể cả Peter - nhưng mặt khác Pet biết toàn bộ câu chuyện đằng sau vật gia truyền đó.

"Đại khái vậy. Tôi đã có nó từ khi còn bé. Tôi không bao giờ đi đâu mà không có nó."

Evan không trả lời. Trượt lên băng ghế ở bên cạnh tôi, anh nhìn xuống mặt dây chuyền và nhìn lại gương mặt tôi, khuyến khích tôi nói tiếp. Trái tim tôi lộn nhào vì lần đầu tiên có anh ở gần như vậy.

Tôi không nghĩ anh thực sự quan tâm đến quá khứ của tôi, nhưng ngay cả khi chúng tôi là người lạ và chưa bao giờ nói chuyện với nhau bao giờ, tôi cảm giác được một sự thân mật sâu sắc với anh. "Nó là của bà tôi," tôi nói đơn giản.

"Hai người rất thân thiết với nhau," anh cho biết bằng trực giác.

Vì một lí do kỳ lạ nào đó, những con chữ bắt đầu tuôn trào trước khi tâm trí tôi có thể thừa nhận điều đấy. Vì một lí do nào đó kì lạ hơn, tôi không muốn ngăn dòng cảm xúc đó. Cứ như tôi đã biết Evan từ rất lâu rồi. Không giống như Peter, nhưng giống như một phần trong tôi.

Tôi kể cho anh nghe bà tôi đã trở thành người mẹ thứ hai của tôi thế nào. Một tấm gương, một hình mẫu. Tôi gần như không nhận ra thời gian trôi nhanh thế nào khi tôi ngồi trên khán đài nói chuyện với anh. Một phần trong tôi vẫn tin rằng đó chỉ là một giấc mơ. Trò chuyện với Evan thật dễ dàng, thật tự nhiên. Anh lắng nghe, thích thú, háo hức muốn biết tất cả mọi thứ về tôi.

"Khi tôi còn bé, tôi chẳng hiểu được tại sao bố mẹ tôi lại để tôi ở với bà. Thực tâm, tôi bực họ vì bỏ tôi vì công việc. Nhưng bà vui lòng khi nuôi nấng tôi và suốt nhiều năm bà như một người thầy của tôi. Chúng tôi thật sự rất thân thiết," Tôi thừa nhận, lòng đầy hoài niệm ngọt ngào. "Tên khắc trên mặt dây chuyền của tôi thật ra cũng là tên của bà ấy. Tôi được đặt theo tên của bà. Trong tiếng Latin, Gemma có nghĩa là – "

" 'Một bông hoa đã sẵn sàng để hé nở,' " Evan nói, mãnh liệt nhìn tôi chằm chằm khi anh nối tiếp câu nói của tôi. Trong phút chốc, tôi lạc trong mắt anh. "Nhưng nó cũng có nghĩa là 'viên ngọc quý. '"

Tôi nuốt nước bọt, say mê trước giọng nói của anh. Tôi chưa từng biết ai bí ẩn và hấp dẫn dường này. "Điều này thật lạ, tôi thường là người-biết-tuốt trong nhóm," Tôi nói đùa, khiến anh cười. "Dù sao, mặt dây chuyền này thuộc về bà của tôi. Bà qua đời đột ngột." Tôi cố kìm nén nỗi buồn mà những suy nghĩ về bà luôn gây ra cho tôi.

"Bà ấy không bao giờ thực sự rời khỏi em," anh nói, khiến tôi ngạc nhiên trước câu bình luận kì lạ, nghiêm túc của anh.

"Ừ, phải rồi, và bây giờ anh sẽ nói rằng bà ấy sẽ ở với tôi miễn là tôi giữ bà trong trái tim mình." Tôi đang cố gắng châm biếm nhưng giọng điệu bơ phờ của tôi đã phản bội tôi.

"Thật ra thì, tôi định nói nói miễn là em đeo chiếc vòng cổ của bà, nhưng cách nói của em nghe hay hơn nhiều." Anh nhìn vào mắt tôi đầy ngọt ngào và tôi không thể không mỉm cười với anh. Những ngón tay anh di chuyển một chút trên băng ghế và chạm vào tay tôi. Tôi còn không nhận thấy bàn tay của chúng tôi gần nhau đến vậy, nhưng tôi lại thấy bản thân học theo cử chỉ của anh, đặt tay mình lên tay anh. Cái chạm nhẹ, nhẹ nhàng này bóp cò một cơn bão cảm xúc trong tôi: đột nhiên ngực tôi cảm thấy nặng hơn, hơi thở chậm và đôi môi của tôi hé mở khi tôi nhìn ngón tay chúng tôi hầu như không cọ lên nhau trên mặt ghế gỗ, đầu tôi nóng sốt. Tôi ngước mắt lên và nhìn vào mắt anh, nuốt khan vì cổ họng tôi đột nhiên khô khốc.

"Tôi ... Tôi không chắc nữa."

Evan trao cho tôi ánh nhìn yên lòng, cứ như anh muốn tôi tin lời anh. Kể cả như vậy, tôi cảm thấy có gì đó trong tôi đã chết sau khi bà tôi qua đời. Không bất ngờ gì, tôi bắt đầu khóc. Sự khó chịu trong tôi lớn dần khi tôi nhận ra nó không thoát khỏi sự phát hiện của anh.

"Em đang khóc," anh nói. Một thoáng hối tiếc hiện lên trên trán anh. "Tôi xin lỗi, đó là lỗi của tôi. Tôi không nên gợi lại vết thương cũ. Chỉ là ..." anh dừng lại, nhìn vào mắt tôi như thể anh muốn nói với tôi điều gì đó nhưng không chắc có nên hay không. "Điều này nghe có vẻ điên rồ, nhưng tôi cảm thấy như tôi biết em từ lâu. Tôi cảm thấy rất thân thiết với em," anh thừa nhận, mắt anh tìm kiếm mắt tôi. "Nếu tôi không biết điều đó là không thể, tôi sẽ thề là tôi đã gặp em trước đây."

Tôi chớp mắt nhiều lần, rối trí bởi sự bộc bạch của anh. Tôi rất hiểu cảm giác đó. Làm thế nào cả hai chúng tôi đều cùng cảm nhận được? Như thể một kết nối mạnh mẽ kết nối chúng tôi. Như thể linh hồn chúng tôi đã biết nhau từ nhiều kiếp trước. Một sức mạnh siêu nhiên, huyền bí.

"Này! Anh đang đọc suy nghĩ của tôi sao?" Tôi nói đùa, chắc chắn sẽ không gì có thể khiến tôi ngạc nhiên lần nữa.

"Giờ thì việc đó sẽ thú vị đây," anh nói, khiến tôi đỏ mặt.

"Chính xác là anh muốn biết điều gì?" Tôi hỏi, bối rối và xấu hổ.

Biểu cảm của anh mãnh liệt dần. Anh có vẻ khá nghiêm trọng. "Tôi muốn tìm ra câu trả lời. Có nhiều thời gian hơn. Hiểu những gì xảy ra với tôi khi tôi ở bên em. "

Tôi đã bị choáng ngợp. Lời thú nhận khiến tôi không nói nên lời. Khi tôi ở bên em? Đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp riêng nhau, vậy tại sao tôi cũng có cảm giác nó không phải thế?

Gương mặt Ginevra chợt xuất hiện trong tâm trí của tôi. Trong phút chốc tôi gần như quên mất cô ấy có thể là bạn gái của anh ta. Jeneane có vẻ khá thuyết phục rằng không phải, nhưng vẫn có khả năng đấy thôi.

Ngay cái suy nghĩ về cô ấy, tôi nhanh chóng chuyển từ xấu hổ sang thiếu tự tin. Tôi rút tay của tôi khỏi cái chạm của anh, ngay lập tức hối hận về điều đó.

"Tôi không nhìn thấy Ginevra đâu cả," tôi nói, hy vọng anh ấy sẽ nhận ra.

Evan trả lời mà không rời mắt khỏi tôi. "Cô ấy ... ở đâu đó, tôi không biết ở đâu. Tôi muốn dành nhiều thời gian cho bản thân."

Tôi chưa từng khó hiểu như thế này trong đời. "Tại sao anh lại ở đây?" Tôi thì thầm to, gần như thất thố.

Evan không nói gì. Biểu hiện của anh đã nói thay anh ta: ngay cả anh cũng không biết câu trả lời cho điều đó. Gương mặt anh sáng lên sau đó. Anh mỉm cười với tôi, cướp mất hồn tôi, và đứng dậy mà không nói một lời.

Thô lỗ vậy, tôi nghĩ thầm, nhìn chằm chằm vào khoảng không trống rỗng. Anh thậm chí sẽ không màng chào tạm biệt? Sau khi tôi đã mở lòng trước anh? Tôi lúng túng bởi hành động mơ hồ của anh.

Sau đó, tay anh siết chặt tay tôi. Sự ấm áp truyền lên cánh tay tôi và lây lan tất cả ngõ ngách đến trái tim tôi khi cái nắm tay của anh, thoạt đầu thật bốc đồng và đầy khao khát, hóa thành một sự dịu dàng vĩnh cửu. Cứ như anh biết đêm qua tôi đã mơ những gì và đang đưa ra niềm mong mỏi để làm sống lại giấc mơ đó. Ngón cái tay anh vuốt ve lòng bàn tay tôi, khiến lòng tôi nhộn nhạo, gương mặt anh cúi xuống bên mặt tôi khi giọng nói của anh vuốt ve tai tôi: "Em lại quên lời hứa của mình rồi."

Sự ấm áp của hơi thở anh khiến tôi ngạc nhiên, buộc tôi phải nhắm mắt lại khi tôi cảm thấy đôi môi anh di chuyển từ từ, thì thầm lên làn da tôi. Tôi nuốt nước bọt khi từng cơn râm ran ấm áp chạy khắp người tôi, sau đó mở mắt trong trạng thái nóng sốt, bàng hoàng nhận ra anh đã đi rồi. Evan đã biến mất, để tôi lại để giải mã thông điệp bí ẩn của anh. Trong lúc ấy, tôi đã hoàn toàn tan chảy.

Lạc trong miền tưởng tượng của mình, tôi nghe tiếng ai đó gọi tên tôi. Một trong những cầu thủ chạy về phía tôi, tháo dụng cụ bảo hộ hàm. Tôi bắt đầu nhìn ra ngoài sân. Buổi luyện tập hẳn đã kết thúc rồi..

"Này, Gemma!" Jake đang cầm cây gậy bóng vợt của mình và mặc đồ bảo hộ theo yêu cầu, cùng với một chiếc mũ bảo hộ khiến tôi khó nhận ra cậu ta..

"Chào, Jake! Faith không có ở đây, nếu cậu đang tìm cậu ấy, cậu ấy có một buổi học cưỡi ngựa. Tớ nghe Raul nói cậu ta sẽ chở cô nàng đi."

Tôi cắn môi khi Jake nghiến răng. Raul là một chàng trai da đen với đôi mắt màu xanh, người đã phải lòng Faith kể từ khi học tiểu học. Gia đình cậu ta sống trên một nông trại, nơi bố cậu ta dạy cưỡi ngựa và tổ chức các chuyến du ngoạn trên lưng ngựa cho khách du lịch. Mùa hè trước khi họ đã hẹn hò một chút và dù đã chia tay, cậu ta vẫn còn mê mẩn cô nàng lắm.

Jake lẩm bẩm điều gì đó và rủa thầm. Mặc dù cậu ấy cố gắng che giấu, tôi thấy cơ bắp của cậu ấy đanh lại. Sự gần gũi giữa Faith và Raul chọc giận cậu ấy. Bạn có thể nhìn thấy từ xa cả dặm rằng cậu ấy điên cuồng về cô nàng. "Thực ra, tớ đến để xem cậu có ổn không." Cậu ấy hất đầu nhìn qua vai tôi, rõ ràng muốn chỉ ra cuộc gặp gỡ của tôi với Evan. Cậu ấy luôn luôn là một anh chàng bảo vệ như vậy, ngay cả đối với tôi.

Lỡ như Jake kể với Peter?

"Họ James kia định làm gì, ngồi ở đây thôi à? Cậu trông sốc khi anh ta đứng dậy và bỏ đi như vậy. Anh ta xúc phạm cậu hay sao? Tớ có thể xử lí anh ta nếu cậu muốn."

"Không, Jake, mọi thứ đều ổn cả. Sau khi đứng dậy, tôi nghĩ anh ta bỏ đi mà không nói lời tạm biệt, đó là lý do tại sao tớ bực. Tớ không nhận ra anh ta ngay phía sau, và khi anh ta nắm tay tớ"

"Nắm tay cậu?" Vẻ mặt Jake khiến tôi sững người; cậu ấy có vẻ bối rối cứ như chúng tôi không nói về cùng một thứ. "Không có ai ở phía sau cậu cả. Tớ nhìn thấy rõ như ban ngày, anh ta đứng dậy và bỏ đi mà không hề nhìn lại." Tôi tái mặt khi sự nghi ngờ tấn công tôi. Là do tôi tưởng tượng sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro