Chương 2: Kho đan dược lưu động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một lolita tóc xanh đáng yêu nói:

- Nhiệm vụ của ngươi là hỗ trợ hắn kiêm boss - nhân vật phản diện trùm cuối. Tên thật là Ngụy Tuyên Vũ, ma quân đời thứ 21 danh Quỷ Huyết Linh, mất vào 8000 năm trước, hưởng thọ 1425 tuổi. Nguyên nhân chết do thần thần tan nát nhờ pháp bảo Thần Hồn Mệnh hấp thụ tàn hồn và tôi luyện mất hơn 8000 năm mới có thể trở về trần gian đoạt xá.

Thiên Nguyệt Liên liếc nhìn khinh bỉ:

- Ngươi bị ngu ngữ văn văn à? Trường hợp này dùng từ 'hưởng thọ' không thấy kì sao? Cứ bảo hắn ngỏm lúc mấy tuổi luôn đi.

Lolita tức giận nhìn y:

- Ngươi có nghĩ dùng từ đó tốt hơn không?

...

Thiên Nguyệt Liên nhớ đến lời con nhỏ lolita kia rồi hiếu kì nhìn đứa trẻ khoảng 8 tuổi mà đau lòng thương tiếc nghĩ: Không nên phóng sát khí như vậy chứ, cho dù ta đẹp, ta giàu, ngươi ghen tỵ cũng không nên khó chịu như vậy, thật là vô duyên à ~ .

Lạc Tiêu Hi: Đừng nói ta không biết ngươi nghĩ cái gì, tên nhóc đó thật muốn làm thịt ngươi đó, nhanh tỉnh lại đi.

Thiên Nguyệt Liên mỉm cười chuyên nghiệp chuẩn đẳng cấp gian thương:

- Đệ đệ, nói cho ta biết đệ tên gì được không?

Lạc Tiêu Hi mở miệng:

- Nó tên M...

Thiên Nguyệt Liên vẫn cười không đổi sắc quăng hai con Ngân Thố một sừng bay tới dọa Lạc Tiêu Hi câm miệng.

Y mỉm cười tỏa ánh hào quang truyền thuyết 'chói lóa' mù con mắt làm 'tiểu hài tử'. 'Tiểu hài tử' bị nhìn dâm uy của Thiên Nguyệt Liên, cuối cùng tuyến phòng thủ cũng bị triệt hạ lần thứ nhất:

- M... Mạc Thiên Vũ Linh.

Thiên Nguyệt Liên cười 'chói lóa' hơn nữa đến mức Mạc Thiên Vũ Linh rùng mình có thể thấy cả một tiểu mặt trời luôn, y nói:

- Vậy gọi là Linh nhi nha.

Lạc Tiêu Hi lâu ngày mấy lấy lại tiếng nói:

- Chưa gì đã làm thân rồi, hơn nữa lúc ta mới gặp ngươi, nhìn nhìn ta cứ như bệnh độc nào như đức phật quan âm như với tên nhóc đó.

Vừa dứt lời, hai con Ngân Thố xông tới cắn xé Lạc Tiêu Hi, Thiên Nguyệt Liên nghiêng đầu nhìn Mạc Thiên Vũ Linh:

- Hắn vừa nói gì ấy... nhỉ?

Mạc Thiên Vũ Linh lùi lại phía sau:

- Không... ta không nghe thấy... gì?

Thiên Nguyệt Liên xoa đầu Vũ Linh:

- Ngoan, cười cái coi nào. Ta cho quà.

Mạc Thiên Vũ Linh định làm lơ nhưng dưới cái ánh sáng chói mù con mắt cùng dâm uy đê tiện kia đã gục ngã, tuyến phòng thủ bị triệt hạ lần thứ hai. Vũ Linh cố gắng cong khóe miệng nhưng đổi lại là... một nụ cười rất ác độc đi, mặc dù rất đẹp theo kiểu ma mị khiến y có chút ngẩn người nhưng...

Thiên Nguyệt Liên thở dài vươn tay che đi nụ cười của Vũ Linh:

- Thôi, không cưỡng ép ngươi, ta nói nè mai mốt đừng cười như thế nữa là ta quăng ngươi cho đám thú nhà ta 'chơi' đó.

Mạc Thiên Vũ Linh ngay lập tức biết cái chữ 'chơi' kia không đơn giãn, nhưng chịu thôi, hắn làm gì biết cười vui vẻ là gì và nó cũng chả quan trọng.

Thiên Nguyệt Liên sao không biết tên nhóc già này nghĩ gì, y cốc đầu hắn:

- Ngu ngốc, một nụ cười có thể lừa dối bao thiếu nữ, con người, một nụ cười khiến người khác muốn thân quen không đề phòng, một nụ cười lừa dối cả thiên hạ, rất quan trọng đó.

Mạc Thiên Vũ Linh giật giật khóe miệng: S... sao bọn tu sĩ chính phái thời này lạ thế nhỉ, đây chính là sự thăng cấp của thời gian khiến chúng càng nguy hiểm hơn sao? Biết ngay tên này không tốt gì mà, ta đã từng bị hại đến tan nhà nát cửa bởi bọn sói đội lốt cừu chính phái, thật không thể tin được.

Lạc Tiêu Hi thật không chịu nổi:

- Khụ khụ, nè Liên Liên, ta bảo, ngươi không nên dạy hư trẻ nhỏ a.

'Trẻ nhỏ' nào đó nghe thấy thật muốn hộc máu, nếu không phải thân thể này là lựa chọn tốt nhất thì hắn cũng chẳng thèm đoạt đâu.

Thiên Nguyệt Liên 'vô tội' uất ức:

- Ta đây muốn thu hắn làm đồ đệ thì phải truyền hết những tinh hoa kinh nghiệm ta biết được cho hắn chứ, hơn nữa ai chả biết giới tu chân là 'sàn đấu kịch' vô cùng lớn, ta đây là sợ tiểu thỏ con bé nhỏ bị lừa nên phải dạy khôn xíu thôi.

'Tiểu thỏ con bé nhỏ' nào đó đang ức muốn rút kiếm chém hai người trước mặt nhưng biết mình không có kiếm nên đành nhịn.

Lạc Tiêu Hi thở hắt:

- Có ai từng nói ngươi rất mặt giày vô sỉ chưa?

Thiên Nguyệt Liên cười cười:

- Có rồi a, rất nhiều là đằng khác.

Toàn thể con dân thành phố S cùng các vị đồng môn Thiên Ngọc tông và tiểu thần lolita thầm lặng đưa ngón cái chào đón Lạc Tiêu Hi đến với thế giới của họ. Tập đoàn anti fan Thiên Nguyệt Liên.

Mạc Thiên Vũ Linh kéo tay Thiên Nguyệt Liên ra:

- Ngươi vừa nói... muốn thu ta làm đồ đệ sao?

Thiên Nguyệt Liên đột ngột đưa cho Vũ Linh một chiếc nhẫn:

- Ta là Thiên Nguyệt Liên - Linh Quân, phong chủ của Thanh Ninh phong đứng thứ tư trong Thiên Ngọc tông, là một đan sư, chiếc nhẫn này là không gian giới chỉ ta cho ngươi, trong đó có rất nhiều đan dược quý, dùng hết thì bảo ta.

Mạc Thiên Vũ Linh ánh mắt khóe động: Linh Quân? Mặc dù là đan sư nhưng y lại là một trong những đan sư giỏi nhất, nếu là đồ đệ của y chắc chắn sẽ có rất nhiều tài nguyên nhưng... hết thì bảo cho thêm, tên này sao giàu thế!!! Hơn nữa trong này mặc dù không có vài loại đan của 8000 năm trước nhưng... đều là các loại đan quý hiếm a, dù là loại tầm thường cũng là thượng phẩm không chút tạp chất! Quái vật!

Thiên Nguyệt Liên xoa xoa đôi môi khô ráp của hắn mà nhíu mi:

- Tất nhiên ta sẽ dạy kiếm cho ngươi, ta không muốn đồ đệ cũa mình yếu tới mức phải nhận sự bảo vệ từ người khác như những luyện đan sư yếu đuối kia, giao tính mạng của mình cho người khác chính là đường chết. Hơn nữa, ngươi yên tâm, dưới tài hoa của ta và tài năng của người, ta sẽ dạy cho ngươi trở thành một kho đan dược lưu động giống như ta.

Mạc Thiên Vũ Linh đột nhiên mơ màng rồi ngã vào vòng tay, Lạc Tiêu Hi thắc mắc:

- Ngươi làm gì tên nhóc này thế?

Thiên Nguyệt Liên khẽ nói ''Sinh, hoàn, khai'', theo giọng nói trong trẻo mềm mại của hắn, một trận pháp vòng tròn tỏa sáng màu xanh lục bao quanh Vũ Linh. Những ánh sáng ấy nhẹ nhàng ôm lấy cậu bé và bắt đầu chữa trị những vết thương. 

Thiên Nguyệt Liên thu hai con Ngân Thố vào, nói:

- Thế ta đi đây, không chơi với ngươi nữa.

Khi mở mắt ra, đập vào mắt Vũ Linh là trần nhà bằng gỗ Ly Đàn trăm năm quý hiếm, xung quanh tràn ngập linh khí dồi dào, thậm chí hắn còn cảm thấy mùi hương thơm mát của cỏ cây đã lâu rồi không cảm nhận được.

Hắn ngồi dậy xuống giường đứng trước gương. Trong gương hắn thấy một gương mặt khá non nớt, nhỏ thon, làn da trắng nõn mịn. Đôi mắt đen láy sâu thẳm, mái tóc đen dài ngang lưng được cột bằng sợi dây màu đỏ. Tóc mái dài gần như che khuất đôi mắt. Khi cười trông có vẻ khá âm u nhưng chung quy là một khuôn mặt tinh xảo, đầy mê hoặc. Đột nhiên cửa phòng được mở ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro