Chương 50: Thỏa mãn (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi đến căn phòng mà Diệp La chuẩn bị, Nguyệt Liên liền ôm Vũ Linh biến mất sau cánh cửa. Sau đó hai người xuất hiện tại một khu rừng xanh thẳm hoang sơ trong nắng sớm dịu dàng cùng sương sớm thanh mát trong lành khiến lòng người thoải mái. 

Nguyệt Liên nhàn nhạt nhìn cảnh sắc của khu rừng rồi ôm Vũ Linh đến một cái hồ trong xanh in bóng những ngọn núi trắng xóa quanh hồ. Một cảnh sắc mỹ miều. Đây chính là không gian của Nguyệt Liên, ngoài Lục Ninh, Long Ly ra chỉ có Vũ Linh mới biết y có không gian, điều chứng tỏ y đã Hợp thể kỳ trở lên.

Đột nhiên y quăng Vũ Linh xuống hồ, Vũ Linh đang 'ngất' bỗng giật mình bật dậy. Nguyệt Liên một chân nhấn người Vũ Linh để hắn chìm xuống, qua một lúc lâu y mới nhấc chân ra nhưng bị hắn tóm được kéo xuống hồ nước.

Mạc Thiên Vũ Linh nhìn Nguyệt Liên mặt không đổi sắc mà thở dài:

- Sư tôn, người vẫn giận con sao? Là do con hạ cổ Tạ Liêu Họa hay đối với người làm chuyện đó.

Nói đến câu cuối Vũ Linh đột nhiên làm một động tác rất thô tục, Nguyệt Liên giận giữ:

- Tên khốn! Ngươi cái tốt không học lại học cái thứ bậy bạ đó.

Mạc Thiên Vũ Linh ôm Nguyệt Liên vào lòng nói thầm bên tai y:

- Ta có học cái tốt mà, học cách khiến cho sư tôn sướng đến phát điên.

Thiên Nguyệt Liên mặt đỏ bừng:

- Súc sinh! Ng...

Lời chưa nói hết đã bị Vũ Linh hôn tới tấp, hắn luồn lưỡi qua đảo loạn trong miệng y liên tục hút hết dưỡng khí. Nguyệt Liên mềm nhũn trong tích tắc, y cố đẩy hắn ra nhưng đuối sức mặc hắn làm thì thì làm. Vũ Linh thả cánh môi hồng nhuận của Nguyệt Liên ra rồi nhìn y đang mê mang thở dốc, sợi chỉ bạc còn vươn trên khóe môi càng tăng thêm phần quyến rũ.

Vũ Linh ánh mắt tối dần, trong mắt hắn hiện tại là sự ma mị chiếm hữu cùng tham lam. Hắn cởi ngoại bào của Nguyệt Liên ra rồi để Nguyệt Liên ngồi lên đùi vòng chân qua eo hắn. Vũ Linh vừa hôn vừa xoa bóp cánh mông mềm mại nõn nà, đột nhiên Vũ Linh nắm chặt nội y tại phần mông của Nguyệt Liên mà xé tan. Hắn một tay xoa nắn đầu vú cứng cứng lên mà sưng đỏ, tay còn lại đưa từng ngón vào mật huyệt mềm ướt phấn nộn, đến khi vào được ba ngón hắn ngừng lại khuấy đảo mở rộng.

Thiên Nguyệt Liên rên rỉ:

- Súc... a ư... sinh... ngừng lại... ưm...

Mạc Thiên Vũ Linh liếm môi:

- Sư tôn à, từ hồi 'ăn' người đến giờ con vẫn nhịn a, hiện tại đồ nhi đang rất - rất - đói. Vốn định chờ đến lúc về nhà nhưng khi nãy nghe thấy sư tôn từ chối ả ta, có vẻ rất buồn và tiếc nuối nhỉ.

Vũ Liên hôn từ mí mắt xuống cổ để lại dấu vết ám muội rồi ngừng lại trên hạt châu nhỏ nhắn trước ngực của Nguyệt Liên, một bên được tay hắn xoa nắn đến biến dạng, một bên vẫn còn tươi hồng. Vũ Linh ngậm lấy ra sức cắn mút khiến Nguyệt Liên rên rỉ mắng mỏ không ngừng.  

Vũ Linh đột nhiên ngừng động tác tay rút khỏi mật nguyệt khiến Nguyệt Liên ư ử như có chút tiếc nuối, Vũ Liên cười trầm thấp:

- Đừng vội, nhiêu đây vẫn chưa đủ để hầu hạ sư tôn đâu nhưng mà... nếu muốn con vào thì... gọi ta một tiếng ''tướng công" rồi cầu xin đi, tiểu bảo bối.

Thiên Nguyệt Liên cắn môi uất ức, nước mắt không ngừng rơi ra. Vũ Linh tham lam liếm từng giọt nước mắt của y, nói khẽ:

- Ngoan, ta sẽ khiến ngươi thoải mái... nếu không sẽ khó chịu lắm đó.

Thiên Nguyệt Liên ôm chặt cổ hắn thì thầm như tiếng mèo kêu êm tai:

- Tướng... công, xin ngươi... nhanh... lên... 

Vũ Linh thỏa mãn cười xấu xa:

- Được thôi, phu nhân.

Khác với sự cuồng dã lần trước, lần này hạ thân của Vũ Linh từ từ tiến chậm vào tiểu huyệt đâm thật sâu đến khi huyệt mật nuốt hết hạ thân của hắn. Hạ thân Vũ Linh vừa to vừa nóng rực khiến Nguyệt Liên không chịu được nỉ non bất mãn:

- Ưm... to quá... hức...

Vốn là chờ đến khi Nguyệt Liên từ từ tiếp nhận hắn mới động nhưng tiếng khóc dâm mỹ của Nguyệt Liên liền khiến hắn khó chịu luận động, côn thịt thô to rút ra rồi đâm thẳng vào, nhiều lần đem ra hết rồi đâm mạnh vào bên trong, đỉnh đến mức Nguyệt Liên không nhịn được sung sướng ôm chặt hắn mà động theo. Đột nhiên Vũ Liên không chịu được khoái cảm mà cào loạn một cái khiến lưng Vũ Linh đỏ một đường khiến hắn nghĩ y khó chịu nên thả chậm tốc độ.

Thiên Nguyệt Liên bất mãn cắn mạnh vào cổ hắn rồi cào mạnh hơn lên lưng hắn mà rên rỉ:

- Hức... bộ ngươi chưa ăn cơm sao? Sao... mà yếu thế... đồ vô dụng...

Mạc Thiên Vũ Linh lúc này hiểu ra mà cười khổ:

- Phu nhân, ta không thuận ngươi làm nhanh đến sướng rên liền cào ta một cái, mà làm chậm để không tổn thương ngươi cũng cào ta một cái, sao phu nhân của ta khó chiều đó.

Thiên Nguyệt Liên mắng mỏ:

- Ngu ngốc, đần độn, đau thì kệ ngươi, không biết như thế... tăng thêm chút tình... thú sao...

Vũ Linh nghe thế liền không chịu được đỉnh mạnh một cái khiến y run rẩy sung sướng muốn bắn liền bị Vũ Linh nắm giữ lại. Nguyệt Liên ức chế cào loạn mà rên hừ hừ nhưng đổi lại là giọng nói từ tính mê người của Vũ Linh:

- Nếu phu nhân thích như vậy thì vi phu chiều ngươi.

Vũ Linh tăng tốc, hạ thân hai người cứ tách ra rồi dính vào phát tiếng "bạch bạch bạch" hỗn loạn cùng âm giọng thở dốc. Khoái cảm triền miên cứ thế dâm loạn đến cao trào đỉnh điểm.

"Phốc!"

"Phốc!"

Vũ Linh bắn thẳng vào huyệt mật của Nguyệt Liên cùng lúc thả mệnh căn để y bắn ra. Vũ Linh để Nguyệt Liên ngồi dựa vào một tảng đá phẳng gần đó. Y thở dốc từng ngụm:

- Cút! Lăn cho ta! Đừng có mà xưng vi phu với ta... hộc hộc... súc sinh...

Mạc Thiên Vũ Linh cởi từng lớp đạo bào nói:

- Phu nhân ngoan, ngươi cứ mắng cho đã đi, ta thích nghe ngươi mắng, nghe rất êm tai a, ta sẽ cho ngươi ăn - no.

Thiên Nguyệt Liên giật mình cảnh giác:

- Ngươi... muốn nữa?

Mạc Thiên Vũ Linh cởi sạch sẽ y phục của mình rồi chống tay lên tảng đá giam cầm Nguyệt Liên, hơi thở của hắn phả vào tai của y mà nỉ non:

- Phu nhân a, cho ta làm đến cùng luôn được không, lần này ta hứa sẽ nhẹ nhàng, đi.

Thiên Nguyệt Liên khẽ run, y cúi đầu dựa vào hõm vai Vũ Linh khẽ gật đầu, nói nhỏ:

- Ngươi... phải giữ... sức cho ta... không ta l... lại ngất.

Nhãn tinh của Vũ Linh sáng lên, hắn nhẹ nhàng xoay người y, ngón tay một lần nữa vươn ra mở rộng, dịch thủy lúc nãy bắn vào chảy ra, hắn lần này không ôn nhu chỉ có cường hãn mà đút vào nhưng lực đạo vừa đủ làm Nguyệt Liên thoải mái. Hắn vừa động vừa xoa nắn tiểu Liên Liên, vừa hôn lên mảng lưng trắng tinh mềm mại.

Đúng như Vũ Linh nói, hắn rất nhẹ nhàng nhưng hậu quả là làm từ sáng sớm tinh mơ đến chiều tối khiến Nguyệt Liên mệt rã rời nằm vật vã trên giường mặc Vũ Linh chăm sóc.

Trong không gian ảo mộng.

Wosly cùng đám hủ nữ thần khác vừa ăn trái cây vừa nghe tiếng dâm loạn của hai người Vũ Linh và Nguyệt Liên mà sung sướng đến phát điên, giấc mơ của hủ là gì? Chính là được nghe cảnh giường chiếu của hai nam nhân a.

Wosly cứ thế mà bán chủ nhân của mình. Một nữ thần nói với giọng ghen tị:

- Wosly à, bà sướng quá, tuy phải kí khế ước phục vụ người khác nhưng cũng có số hưởng quá đi, bà ghi âm cho tui đi!

"Tui!"

"Tui nữa!"

"Tui cũng muốn!"

Wosly giơ tay ra lệnh im lặng nói:

- Muốn tui cho phải có gì đổi chứ?

Thế là Wosly một mùa bội thu, tiền bay vào túi.

... 

"Cốc cốc"

Tạ Liêu Họa do dự:

- Liên ca ca, huynh...

Vũ Linh mạnh tay mở cửa nói thẳng thừng:

- Sư tôn nhà ta đang mệt, xin Tạ tiên tử nhanh nói.

Không biết vô tình hay cố ý, Vũ Linh để lộ vết tích ám muội trong lúc làm tình với Nguyệt Liên trên cổ, Tạ Liêu Họa nhìn thấy con người liền co rút, ánh mắt nàng xẹt qua thân ảnh đang nằm xấp của Nguyệt Liên trong phòng.

Tạ Liêu Họa khàn đặc giọng như gần òa khóc:

- Không có.. gì... ta đi.

Nàng ngay lập tức chạy đi. Vũ Linh một bên cười vui vẻ, hắn đóng cửa phòng rồi đi đến bên giường ngồi xuống nhìn thụy nhan lúc ngủ của Nguyệt Liên. Hắn vươn tay chạm vào tay Nguyệt Liên, một sợi chỉ đỏ sẫm được cột ở ngón giữa của hai người. Nguyệt Liên sẽ không bao giờ biết Vũ Linh đã bí mật kí một khế ước đạo lữ đặc biệt giữa hai người trong lúc làm tình. Hắn biết lí do Nguyệt Liên ngoan ngoãn cho hắn làm là vì y cảm thấy tự trách khi để hắn bị nhập xác, Huyền Dạ đã nói linh hồn đó có thể còn lớn tuổi hơn hắn. Ngay cả Vũ Linh cũng cảm thấy linh hồn đó có gì đó rất quen thuộc nhưng không nhớ ra được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro