Chương 51: Dọa (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại Hạo Minh phong của trưởng môn Hi Trọng Vân. Nhiều đệ tử canh tuần nghiêm ngặt trong đêm, bọn họ hung thần sát khí ngay cả nhìn thấy Mạc Thiên Vũ Linh cũng tốt bụng cho một ánh mắt cảnh cáo "Chớ có lại gần". Hắn nhìn thế cũng chỉ cười khổ bản thân ngu ngốc, cho dù lần thứ hai lên giường với Thiên Nguyệt Liên thành công cũng không có nghĩa y đã chấp nhận hắn.

Nửa canh giờ trước, Mạc Thiên Vũ Linh ngốc hề hề cười tươi như hoa mùa xuân tung tăng đi đến phòng Thiên Nguyệt Liên.

Mạc Thiên Vũ Linh ngân giọng:

- Sư tôn ~~~~ ơi ~~~ , c...

Bông hoa mùa xuân Mạc Thiên Vũ Linh mấy chốc thành cây khô mùa đông. Nguyên lai là căn phòng trống không, đáng lẽ giờ này y đã ngủ nhưng...

Lục Ninh từ đâu xuất hiện cười vui vẻ trên nỗi đau của người khác:

- Đứng ngu người gì đó, khà khà, bộ ngươi hổng có biết là chủ nhân đã 'tị nạn' ở Hạo Minh phong rồi sao nà?

Long Ly chộp cổ áo Lục Ninh nhấc lên mặc hắn kháng nghị nhìn Mạc Thiên Vũ Linh với ánh mắt thương hại, nói:

- Tiểu chủ nhân, ngươi đã bao giờ thấy chủ nhân ngoan ngoãn chưa? Ngài ấy chính là không thích chịu thiệt nha.

Nói xong Long Ly xoay người rời đi mặc kệ Mạc Thiên Vũ Linh đang bị ngũ lôi oanh đỉnh.

Hiện tại Mạc Thiên Vũ Linh đang than ngắn thở dài nhìn người của Hạo Minh phong đang nhìn hắn bằng ánh mắt đề phòng. Biết hôm nay không thể ôm 'vợ' ngủ được rồi nên hắn cũng chỉ có thể rời đi.

Trong Hạo Minh phong, Hi Trọng Vân nhìn Thiên Nguyệt Liên tay đỡ đầu tay bốc nho mà ăn ngon lành, ánh mắt xa xăm suy nghĩ trần đời mà nổi gân xanh. Nửa đêm nửa hôm tự nhiên chạy qua phòng ta ngang nhiên chiếm giường còn dùng tiền tiêu vặt tháng này uy hiếp ông cho người chặn Mạc Thiên Vũ Linh. Nếu không sao đám nhóc kia lại gan to mà nhìn Mạc Thiên Vũ Linh bằng ánh mắt thù địch như vậy. Chịu thôi, đây chính là sức mạnh của đồng tiền, không thể không quy phục.

Hị Trọng Vân nhoẻn miệng cười:

- Rốt cuộc hai ngươi cãi nhau cái gì mà đến mức phải 'tị nạn' vậy? Bình thường là tên kia cuốn gói qua Mỹ Âm phong ngủ sao hôm nay tới lượt ngươi thế này?

Thiên Nguyệt Liên tạc mao:

- Hừ! Không phải chuyện của ngươi, hôm nay ta ngủ ở đây! Ngươi phắn sang phòng khác ngủ đê!

Hi Trọng Vân lầu bầu:

- Đồ nghiệt đồ, đây rõ ràng là phòng ta mà, hai ngươi gây gỗ sao ta phải chịu thiệt.

Thiên Nguyệt Liên cất nho đi, y không vui cuộn tròn mà ngủ. Nhưng đột nhiên một tràng khí ấm áp bao lấy y, cảm giác hai đầu nhũ đột nhiên bị nắm lấy mà xoa nắn. Thiên Nguyệt Liên giật mình bật dậy thì nhìn thấy Mạc Thiên Vũ Linh vẻ mặt đẹp trai dâm tà mà đùa giỡn hai đầu nhũ của y. Không sai, chính là dâm tà đến lưu manh nha.

Thiên Nguyệt Liên hoảng hốt:

- Sao n...

Vũ Linh nhanh chồm tới hôn lên môi y, dùng lưỡi luồn qua mà tàn sát bừa bãi. Hắn một tay xoa bóp mông Nguyệt Liên một tay luồn xuống tính khí bán cương.

Thiên Nguyệt Liên đẩy hắn ra:

- Ưm ~~ , bỏ tay... sao n... ngươi vào được đ... đây?

Mạc Thiên Vũ Linh hôn từng vệt ửng đỏ từ mang ta xuống cổ rồi dừng lại trên đầu nhũ hồng hồng, nói:

- Ha ha ha, sư tôn à, người không nhớ đã từng nói với con là người có đào một mật đạo thông vào phòng bảo vật của sư tổ sao ~~ .

Thiên Nguyệt Liên lần đầu tiên cảm thấy mình ngu ngốc, đáng lẽ y nên đến Mỹ Âm phong 'lánh nạn' mới đúng, bởi đó là nơi duy nhất y không đào đường hầm thông phòng bảo vật. Lí do rất đơn giản, bảo vật của Mỹ Âm phong là đống kho tàng truyện tranh đam mỹ phong phú không thua mấy trang web đam mỹ hiện đại. Có cho y cũng không thèm.

Thiên Nguyệt Liên rất muốn giãy dụa nhưng 'đệ đệ' của y còn bị hắn nắn bóp, hơi sức đâu mà chống trả. Thiên Nguyệt Liên thở dốc:

- Hộc hộc... ngươi... muốn gì? Ưm a ~~~ .

Mạc Thiên Vũ Linh vỗ lưng y trấn an:

- Ngoan, ta chỉ trừng trị sư tôn một chút thôi, không 'làm' người đâu.

Mạc Thiên Vũ Linh cười ngây ngô rồi ngậm lấy đầu nhũ cắn nhẹ rồi liếm mút ''chùn chụt''  lần lượt hai bên. Trên ngực truyền tới từng trận tê tái khoái lạc khiến Nguyệt Liên cong ngón chân chà sát lên chăn đệm. Thiên Nguyệt Liên như có cảm giác sẽ bị hắn cắn đứt mất theo bản năng duỗi tay ôm lấy đầu của hắn mà rên tỉ:

- Ân ~~~ , đừng... nhẹ chút đ... đừng kéo mà ~~~ .

Vũ  Linh nghe thế không chỉ không ngừng lại mà còn mạnh mẽ ra sức hơn, cái cảm giác vừa đau vừa kích thích này khiến y nhớ đến hai lần trước hắn ôn nhu cỡ nào, nào giống lần này, y biết hắn thật sự rất giận. Tuy nói là trừng phạt, cũng có chút đau nhưng nhiều hơn là sảng khoái khác với cảm giác lâng lâng như hút thuốc phiện của hai lần trước.

Phát hiện Thiên Nguyệt Liên không còn oán tránh cầu xin nữa mà chỉ nỉ non rên rỉ, hắn ngừng lại ngắm nhìn y. Trước ngực Thiên Nguyệt Liên là một mảng ướt đẫm nước miếng của hắn làm nổi bật hai đầu nhũ sưng tấy đáng yêu, đôi môi mọng nước cùng một hàng chỉ bạc đang chảy hòa với nội y hắc sắc viền đỏ càng khiến y thêm yêu nghiệt quyến rũ.

Vũ Linh liếm môi hạ thấp người xuống, Nguyệt Liên đột nhiên nảy nhẹ một cái. Là Vũ Linh, hắn thừa cơ liếm nhẹ đầu quy đang tiết dịch đã ngẩng đầu của y, cái lưỡi linh hoạt liếm vào lỗ nhỏ trên đầu quy như hận không thể đi vào.

Thiên Nguyệt Liên giật mình:

- Không! Dơ... đừng mà...

Mạc Thiên Vũ Linh cười ma mị:

- Sư tôn, chỉ cần là của người... con đều muốn, huống chi người nên nhỏ giọng một chút, chung quy đây cũng không phải Thanh Ninh phong.

Thiên Nguyệt Liên uất ức trừng Vũ Linh, mà hắn thì vui sướng lập tức ngậm lấy khí cụ đỏ đỏ hồng nộn. Khác với khí cụ thô to màu sắc nam tính của Vũ Linh, của Nguyệt Liên nhỏ hơn chút nhưng màu sắc lại tươi sáng đẹp mắt hơn.

Hắn vừa liếm mút vừa trêu đùa hai túi cầu khiến y không thích ứng kịp muốn kháng cự, kết quả tay vừa đẩy nhẹ liền bị Vũ Linh cắn.

Thiên Nguyệt Liên một tay che miệng nhưng vẫn phát ra tiếng:

- A ~~ , ngươi... không... ư a...

Vũ Linh như cảm thấy thú vị vừa liếm mút "chùn chụt" vừa cắn nhẹ, lực vừa đủ khiến Nguyệt Liên không đau mà sướng phát run, y lần này không đẩy ra mà kiềm gáy ấn đầu Vũ Linh, y như theo bản năng rên rỉ:

- Hức... thêm nữa... muốn... vào thêm chút... đúng... c... chỗ đó... hức... ưm...

Vũ Linh một hơi ngậm hết tính khí của  y vào miệng rồi mút từ trong ra ngoài, Thiên Nguyệt Liên đột nhiên ưỡn hông.

"Phốc!!!"

Tinh dịch trắng đục cứ tiết ra đầy miệng Vũ Linh và tay hắn, không một vết dịch nào làm giường. Nguyệt Liên thở dốc, đột nhiên y ngân giọng:

- Ư a ~~~ .

Vũ Linh nhíu mày xem xét liền thấy tiểu huyệt từ lúc nào lại tiết chút dịch trắng đục. Hắn cười:

- Ha hả, phu nhân à ~~ , miệng thì bảo không muốn nhưng thân thể lại rất trung thực nha, vi phu đây là một nam nhân tốt, nhất định thể để phu nhân khó chịu.

Thiên Nguyệt Liên hoảng sợ lùi về sau nhưng đụng trúng góc tường, y run người nhìn Vũ Linh chưa đầy 5 giây đã thuần thục cởi hết y phục để lộ tính khí thô to nam tính, hắn cười từ tính mở miệng luồng tay dính chất dịch bỏ vào lấy thêm một chút dịch trắng chưa nuốt hết lúc nãy cùng nước miếng, ngón tay dài nội lực cứ thế tràn đầy dịch trắng của Nguyệt Liên. Vũ Linh hiện giờ trông rất nguy hiểm, y như một con thú dữ đang đùa giỡn món ăn của mình nhưng nhiều hơn là sự nam tính quyến rũ.

Nguyệt Liên thấy vậy càng run rẩy hơn hai tay ôm ngực, nhưng chính sự nuốt nước miếng cùng dịch thủy đang tiết ra bán đứng y, hay nói đúng hơn Nguyệt Liên đã bị Vũ Linh kích thích cộng thêm hai lần triền miên không lâu trước đó đã khiến cơ thể y phản ứng trước sự ham muốn của Vũ Linh.

----------------------------------------------------------

Lười quá ~ , các độc giả đáng yêu của tui ơi chờ chương sau tui làm 'món ngon' cho 'ăn'.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro