CHƯƠNG 21 : Đế Đô Thành 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơ Từ Hàn sau khi tống cổ sĩ quan thì quay lại vắt chân lên ghế ngồi, ung dung như chưa hề xảy ra chuyện gì, hoàn toàn chẳng có chút tự giác gì về việc hắn vừa chĩa súng và uy hiếp sĩ quan quân đội.

- Cậu không phải thường dân đúng chứ ?

Lãnh Âm Tư nhướng mày, trong mắt có ánh sáng lưu chuyển, đánh giá thiếu niên ngồi trước mặt.

- Nếu tôi đoán không lầm, cậu là sát thủ phải không ?

Cơ Từ Hàn liếc y một cái, gương mặt vẫn giữ vẻ lạnh nhạt, hắn có thể nhìn ra, mặc dù đã che giấu rất sâu, nhưng hắn thấy rất rõ sát ý thoáng qua trong mắt Lãnh Âm Tư.

Có lẽ trước đây Lãnh Âm Tư nhìn trúng tài năng của hắn, sau đó là nghi ngờ, cuối cùng khẳng định hắn là sát thủ, trong lòng y bắt đầu có phòng bị và ý nghĩ giết hắn.

Để một sát thủ không rõ lai lịch bên người, quả thật chẳng khác nào tự sát.

Lãnh Âm Tư mới đầu bị thiên phú của Cơ Từ Hàn hấp dẫn, hoàn không suy nghĩ kỹ càng.

- Mục đích của cậu là gì ? Ông ta phái cậu tới giết tôi ?

Y hỏi, thiếu niên vẫn không thèm ngẩng đầu lên, bàn tay liên tục lướt qua lướt lại trên màn hình.

Một lúc lâu sau, hắn mói nhẹ nhàng phun ra một câu :

- Anh nghĩ quá nhiều rồi.

Thậm chí hân còn chẳng biết "ông ta" trong miệng Lãnh Âm Tư là ai.

- Sao tôi biết được trong lòng cậu đang nghĩ cái gì, cậu lấy gì để chứng minh cậu không phải người của lão ?

Lãnh Âm Tư cười đến vô hại, thế nhưng Cơ Từ Hàn lại cảm thấy khí lạnh đột ngột ào tới như thủy triều vỗ mạnh lên bờ cát.

Y đang muốn dùng khí thế của mình để chèn ép hắn.

Hắn chẳng nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Lãnh Âm Tư một lúc.

Lãnh Âm Tư trong lòng không khỏi có chút dao động, thiếu nhiên này vậy mà không bị khí thế của y áp đảo ?

Trong phòng hai người mắt to trừng mắt nhỏ, không khí yên tĩnh có chút quái dị.

Bỗng nhiên một cơn gió mạnh lướt qua, vài sợi tóc Lãnh Âm Tư thế nhưng rơi lã tã xuống đất. Mà phía sau y, một con dao quân đội đang cắm phập vào tường.

Cơ Từ Hàn đột ngột ra tay, Lãnh Âm Tư hoàn toàn phản ứng không kịp !

Lãnh Âm Tư tròn mắt, y vuốt nhẹ lên mái tóc mượt của mình, rồi lại nhìn thiếu niên đã hạ tay xuống, khuôn mặt không cảm xúc hỏi :

- Hiểu chưa ?

Hắn muốn giết y, y đã không thể ngồi trước mặt hắn mà chất vấn.

Lãnh Âm Tư liền hiểu, nếu thiếu niên trước mắt có tâm tư với y, y sớm đã là một cỗ thi thể lạnh như băng.

Y phải công nhận rằng, Cơ Từ Hàn rất giỏi.

- Nếu cậu khiến Trịnh Du tàn phế mà không để cậu ta biết, tôi sẽ tin cậu.

Y thật ra muốn nói "nếu cậu giết hoàng đế, tôi sẽ tin cậu" nhưng lời đến miệng liền nghẹn lại, đổi mục tiêu thành Trịnh Du.

Dẫu sao cũng có thù có oán, phế cậu ta đi, sau này y sẽ không bắt cậu ta mạng đền mạng nữa.

- Có thù oán ?

Cơ Từ Hàn tiếc chữ như vàng, chỉ nói ra đúng ba từ.

- Thù không đội trời chung đấy, cậu thấy sao ?

Lãnh Âm Tư cười như không cười, lạnh lẽo thấu xương, nếu là người thường chắc đã run rẩy núp vào một góc rồi.

Cơ Từ Hàn nhướng mày, đã là thù không đội trời chung còn để người ta vào đội của mình, tên này thật kỳ lạ.

Lãnh Âm Tư ánh mắt khiêu khích nhìn hắn.

Nhưng Cơ Từ Hàn lại không phản ứng, chỉ đơn giản là nhìn y, ngay cả nói chuyện cũng không nói. Thấy hắn im lặng như đang ngầm thừa nhận, Lãnh Âm Tư môi càng cong lên, sự lạnh lẽo khủng bố lan tràn khắp căn phòng.

Chột dạ không nói được, hay là không dám nhận lời ?

- Vậy thù lao là gì ?

- Hả ?!

- Thù lao !

Thiếu niên đột nhiên nói ra một câu, Lãnh Âm Tư hoàn toàn không theo kịp mạch não của hắn, đến khi y nghe kĩ lời nói của thiếu niên, y lập tức ngẩn người.

Trong căn phòng đột nhiên yên tĩnh đến doạ người.

Lãnh Âm Tư :"..."

Hoá ra nãy giờ là đang suy nghĩ thù lao à ?

Tôi còn tưởng cậu muốn tìm cách bỏ chạy đấy, thiếu niên !!!

- Thù lao tùy cậu.

Lãnh Âm Tư vừa dứt lời, Cơ Từ Hàn liền gật đầu đồng ý.

Không phải chỉ phế một người thôi sao ? Quá dễ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro